Chương 120.
Từ khi biết mình không phải là con ruột của Mộ Sinh Hàn, Thư Thanh Thiển luôn băn khoăn không biết làm sao để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Vì nguyên chủ đến chết cũng không hề hay biết thân phận thật của mình, nên việc nguyên chủ muốn quay về nhà họ Mộ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng hiện tại, hệ thống không hề thay đổi nhiệm vụ, nội dung vẫn là mong nàng trở về nhà họ Mộ.
Sau khi xác nhận lại nhiều lần với hệ thống, Thư Thanh Thiển hiểu rằng chỉ cần nàng chính thức trở thành một thành viên của nhà họ Mộ là đã hoàn thành nhiệm vụ. Về việc trở thành người nhà họ Mộ như thế nào thì đương nhiên phải có căn cứ pháp lý, tức là Lâm Phán phải được ghi tên vào gia phả của nhà họ Mộ, có thông tin của nàng trong hộ khẩu thì mới coi là thành công.
Cũng chính vì lý do này mà mặc dù hiện tại nàng đã được đón về nhà họ Mộ, nhưng tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ vẫn chưa được tính. Bởi về bản chất, nàng chỉ đang tạm trú tại nhà họ Mộ mà thôi.
Nhiệm vụ lần này không quá khó, ban đầu Thư Thanh Thiển định sẽ tự mình ổn định mối quan hệ với Mộ Sinh Hàn, để mình thực sự trở thành người nhà họ Mộ, sau đó mới nói ra sự thật.
Đến lúc đó, nếu bị đuổi khỏi nhà họ Mộ thì cũng không sao, vì lúc đó nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành rồi.
Nhưng những ngày qua khi tiếp xúc với Mộ Sinh Hàn, nàng nhận ra người đàn ông này quả thực rất xảo quyệt, ông ta chưa bao giờ có ý định thật sự để nàng nhận tổ quy tông.
Trong mắt Mộ Sinh Hàn, Thư Thanh Thiển chỉ là một đứa con riêng vô dụng, nuôi cho có lệ là được, ở lại nhà họ Mộ cũng chẳng được bao lâu, đến lúc lấy chồng là sẽ đi. Nếu không phải vì áp lực dư luận, ông ta còn chẳng muốn đón nàng về.
Thư Thanh Thiển lại nghĩ, chẳng lẽ mình hiểu sai về nhiệm vụ lần này.
Nhìn cuốn sách trên bàn, rồi lại nhìn sang Mộ Diệc Thu, cuối cùng nàng cũng tỏ vẻ như đã hiểu ra điều gì đó, chẳng lẽ nữ chính lại thích mình?
Ừ, nếu mình và nữ chính ở bên nhau thì cũng coi như là người nhà họ Mộ rồi.
Thư Thanh Thiển càng nghĩ càng thấy hợp lý, trên mặt lộ rõ vẻ cười gian, vừa đưa tay định kéo áo của Mộ Diệc Thu lên lần nữa thì bị cô tát một cái vào mu bàn tay không chút thương tiếc. Có thể nghe thấy tiếng Mộ Diệc Thu cố kìm nén cơn giận: “Lâm Phán, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Thư Thanh Thiển cứng đờ tay lại, ngước nhìn Mộ Diệc Thu, chậm rãi hỏi: “Chị ghét em đến vậy sao?”
Mộ Diệc Thu cười lạnh, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi không nên ghét cô? Hay là tôi nên nhiệt tình chào đón cô trở về nhà họ Mộ? Lâm Phán, cô thật sự rất giỏi, khi lừa dối tôi, có phải trong lòng cô còn đang cười nhạo tôi, cho rằng tôi là một kẻ ngốc nghếch không?”
Thư Thanh Thiên rụt tay lại, không để ý đến vết đỏ trên mu bàn tay, “Em không có.”
Mộ Diệc Thu không muốn nhìn thấy Thư Thanh Thiển nữa. Cô cảm thấy nếu nhìn thấy gương mặt vô tội của đối phương thêm lần nữa, có lẽ mình sẽ thật sự tha thứ cho nàng. Vì vậy, cô quay đầu đi và nói: “Tôi muốn ngủ, tùy co9.”
Thấy Mộ Diệc Thu cố chấp như vậy, Thư Thanh Thiển biết trong lòng cô chắc chắn còn oán trách mình. Nàng do dự không biết có nên nói ra sự thật với Mộ Diệc Thu hay không. Thấy Mộ Diệc Thu đã chuẩn bị lên giường ngủ, cuối cùng nàng đành bỏ cuộc, đặt lọ thuốc lên bàn, rồi đóng cửa rời đi.
Mộ Diệc Thu đợi một lúc, không ngờ lại nghe thấy tiếng đóng cửa. Cô quay đầu nhìn lại, Thư Thanh Thiển đã thật sự đi rồi.
Mộ Diệc Thu tức giận nắm chặt tay, đấm vào giường, ngồi dậy hậm hực một lúc: “Bảo em đi thì em lại thật sự đi, em không thấy tôi đã quay lưng lại rồi sao?”
Mộ Diệc Thu cầm lọ thuốc mỡ định tự bôi, nhưng không với tới được chỗ bị thương ở lưng. Cuối cùng cô đành bỏ cuộc, ném lọ thuốc lên bàn và nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Chưa được bao lâu, lại nghe thấy tiếng mở cửa. Mộ Diệc Thu nhắm mắt giả vờ ngủ.
Người đến cẩn thận quan sát, tưởng rằng cô đã ngủ say, nhẹ nhàng kéo áo lên, một cảm giác mát lạnh lan tỏa trên lưng.
Động tác của người đó rất nhẹ nhàng, như sợ làm cô tỉnh giấc. Sau khi bôi thuốc xong mới rời đi. Mộ Diệc Thu quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Thư Thanh Thiển.
Nhưng Thư Thanh Thiển không phát hiện ra cô đã tỉnh, vẫn nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.
Trong lòng Mộ Diệc Thu dâng lên muôn vàn cảm xúc hỗn loạn. Cô không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, đang êm đẹp sao Thư Thanh Thiển lại trở thành em gái mình. Cảm giác này giống như ai đó đã bóp chết những ý nghĩ thầm kín của cô ngay trong trứng nước.
Mỗi khi nhìn thấy Thư Thanh Thiển, cô lại muốn nổi giận, dù biết rằng mình không nên như vậy…
Sau khi ra khỏi phòng, Thư Thanh Thiển không đi xa mà dựa vào tường, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Thực ra nàng đã biết Mộ Diệc Thu giả vờ ngủ. Bởi vì không ai ngủ mà cơ thể lại căng cứng như vậy.
Tuy nhiên, cả hai hiện tại còn quá trẻ, có lẽ Mộ Diệc Thu chưa thể hiểu được tình cảm của mình. Nàng cũng không vội.
***
Một quán cà phê ven đường nào đó.
Thời tiết bên ngoài khá nóng bức, tiếng ve kêu inh ỏi khiến người ta cảm thấy khó chịu. Trên đường không thấy bóng dáng ai qua lại.
Thư Thanh Thiển chọn một góc yên tĩnh nhất để ngồi, vừa lướt điện thoại vừa nhâm nhi tách cà phê, chờ người mà nàng muốn gặp. Đợi một lúc, người đó cuối cùng cũng đến.
Thấy Thư Thanh Thiển, người đàn ông do dự một chút, rồi thấy nàng đã nhìn thấy mình, đành cố gắng đến gần và nói: “Cô Lâm, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Thư Thanh Thiển đáp: “Trợ lý Uông, mời ngồi.”
Người đàn ông này tên là Uông Khải, là trợ lý của Tống Minh Hạo. Thư Thanh Thiển biết lần này Tống Minh Hạo đến thành phố này chủ yếu là để gia đình nhà họ Tống rèn luyện anh ta.
Nhà họ Tống là một tập đoàn bất động sản lớn, họ thường xuyên điều các thành viên trong gia đình đến các chi nhánh trên khắp cả nước để rèn luyện. Lần này cử Tống Minh Hạo đi cũng vì mục đích tương tự, nhằm chuẩn bị cho anh ta trở thành người thừa kế gia tộc sau này.
Và người đi cùng Tống Minh Hạo chính là Uông Khải.
Uông Khải đi vào, ngồi xuống rồi nói: “Cô Lâm khách khí quá rồi, có gì cứ nói thẳng ra đi.”
Thư Thanh Thiển nói: “Tốt lắm, xem ra trợ lý Uông cũng là người thẳng thắn. Vậy tôi hỏi thẳng luôn, không biết tại sao trợ lý Uông lại luôn tỏ ra hứng thú với tôi, thời gian qua cứ âm thầm điều tra tôi vậy?”
Uông Khải hơi cứng đờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Cô Lâm chắc là hiểu lầm rồi.”
“Thật sao?” Thư Thanh Thiển cười khẽ, đặt tách cà phê xuống, rồi lướt vài cái trên máy tính bảng, “Hay là anh xem cái này đi.”
Ngay sau đó, điện thoại của Uông Khải nhận được thông báo email. Anh mở ra xem nội dung, rồi im lặng.
Thư Thanh Thiển tiếp tục: “Bây giờ thì trợ lý Uông có thể nói lý do được rồi chứ?”
Uông Khải nói: “Đây là do cậu chủ nhà tôi sai đi điều tra.”
Thư Thanh Thiển gật đầu, “Vậy sao? Tại sao điều tra xong rồi còn phải công khai thân phận của tôi, dù thân phận của tôi thế nào đi nữa, anh cũng không thấy các người đã quá phận rồi sao?”
Uông Khải biết mình đuối lý, không tiện biện giải, đành nói lời xin lỗi.
Thư Thanh Thiển lại nói: “Nhưng mà trợ lý Uông sau khi điều tra xong thân phận của tôi,l hình như vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục tìm hiểu, có phải là cảm thấy có gì đó không đúng không?”
Uông Khải không ngờ Thư Thanh Thiển lại biết cả chuyện này, đành gật đầu.
Thư Thanh Thiển thấy Uông Khải không phủ nhận, bèn gửi cho anh hai bức ảnh, lần này biểu cảm của Uông Khải cuối cùng cũng có chút biến đổi, “Cái này, cái này là thật sao?”
Thư Thanh Thiển nói: “Đây là kết quả xét nghiệm mà tôi vừa lấy từ bệnh viện, thật sự hơi bất ngờ.”
Hai bức ảnh mà Thư Thanh Thiển gửi cho Uông Khải chính là kết quả xét nghiệm ADN. Khi nhận được kết quả, nàng đã rất bất ngờ, hóa ra nàng không phải con gái của Mộ Sinh Hàn, cũng không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với Lâm Như Kiều.
Uông Khải lại trầm mặt, anh lần đầu gặp Thư Thanh Thiển đã cảm thấy nàng có chút quen mắt nhưng không sao nhớ ra được. Dù gì ngoại hình của Thư Thanh Thiển chỉ có vài nét tương đồng, vì tò mò nên anh đã điều tra sâu hơn và phát hiện ra rằng Thư Thanh Thiển lớn lên ở một thành phố nhỏ khác.
Gia đình họ Tống ban đầu có hai anh em trai. Anh cả là Tống Trạch Thiên, hiện đang là người đứng đầu gia đình, có năng lực rất mạnh. Em trai là Tống Trạch Vũ, năng lực bình thường, chỉ giữ một chức vụ nhàn hạ trong công ty. Còn Tống Minh Hạo chính là con trai của Tống Trạch Vũ.
Tống Trạch Vũ ban đầu có một cô con gái nhưng sau đó đứa bé mất tích, tìm mãi không thấy, cuối cùng vợ ông cũng u buồn mà qua đời.
Người nhà họ Tống tuy thông minh nhưng cũng rất cực đoan, si tình, đôi khi hành động có phần điên rồ. Sau khi vợ mất, Tống Trạch Vũ đã phát điên vài lần và không hề tái hôn.
Chính vì vậy, ông không có con ruột nên đã nuôi dưỡng Tống Minh Hạo như con ruột của mình. Ông rất coi trọng Tống Minh Hạo, xem anh ta như người kế thừa sự nghiệp và sớm cho anh ta ra ngoài rèn luyện, đồng thời để Uông Khải theo sát bên mình.
Mà nơi đứa bé bị mất tích ngày đó chính là thành phố nhỏ mà Thư Thanh Thiển từng sống.
Uông Khải không dám nghĩ sâu hơn, sau đó cũng không điều tra nữa. Không ngờ Thư Thanh Thiển lại thông minh như vậy mà tự mình phát hiện ra.
Uông Khải đành cứng miệng nói: “Chuyện này tôi thực sự không rõ lắm.”
Thư Thanh Thiển cười nói: “Nếu trợ lý Uông không rõ thì chắc là thật sự không rõ rồi, tôi sẽ không hỏi nữa.”
Nhìn thấy Uông Khải chạy đi như trốn tránh, sợ rằng mình sẽ lỡ lời nói ra điều gì đó, Thư Thanh Thiển chậc một tiếng, tiếp tục nhâm nhi tách cà phê.
Ngày hôm đó, nàng gặp Lâm Như Kiều, thấy bà ta tỏ vẻ đắc ý, còn nói thẳng bà ta quả thật thông minh, nghĩ ra được cách này.
Xem đi, con nhỏ chết bầm kia chẳng phải đã mau chóng chuẩn bị tiền cho mình rồi sao. Có vẻ như với số tiền này, bà ta lại có thể thoải mái một thời gian rồi.
Lâm Như Kiều vui vẻ quạt quạt thẻ ngân hàng Thư Thanh Thiển đưa cho mình, lắc mông dẫm giày cao gót rời đi.
Lâm Như Kiều hoàn toàn không quan tâm con gái mình sống ra sao, tốt hay xấu. Bởi vì trong mắt bà ta, một khi đã vào được nhà họ Mộ thì chẳng khác nào sống trong nhung lụa, còn có gì phải phàn nàn.
Thư Thanh Thiển nhìn bà ta rời đi, mới lấy một ít tóc trên ghế bà ta vừa ngồi, cùng với những sợi tóc đã thu thập được ở nhà họ Mộ gửi đi xét nghiệm ADN.
Nàng đã sớm đoán được Lâm Như Kiều không thành thật, quả nhiên bà ta còn giấu rất nhiều điều.
Nhận được số tiền mà Thư Thanh Thiển đưa, Lâm Như Kiều càng tiêu xài hoang phí hơn, tiền ra như nước chảy. Bà ta quen dần với cuộc sống xa hoa, ngày càng thường xuyên đòi Thư Thanh Thiển cho tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top