Chương 110.

Sáng sớm bảy giờ, Mộ Diệc Thu đúng giờ thức dậy ăn sáng. Cha cô đã ngồi sẵn ở bàn ăn, đang thưởng thức một bát cháo gà.

Thấy con gái bước xuống, chẳng thèm chào hỏi mà cứ thế ngồi ăn, Mộ Sinh Hàn hơi khó chịu, nhưng vẫn cố kìm nén và hỏi với giọng điệu quan tâm: “Diệc Thu à, dạo này học hành thế nào?”

Diệc Thu đáp: “Cũng được.”

Mộ Sinh Hàn gật đầu, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó: “Cha biết con thông minh từ bé, thành tích học tập lúc nào cũng tốt.” Rồi ông ta bất ngờ chuyển chủ đề: “Năm nay con cũng mười tám tuổi rồi nhỉ, thời gian trôi qua nhanh thật.”

Mộ Diệc Thu khựng lại, cảm thấy hôm nay cha mình có gì đó khác thường nhưng chỉ ừ hử một tiếng cho qua.

Mộ Sinh Hàn tiếp tục: “Hôm qua cha gặp con trai nhà họ Triệu, thằng bé khen con hết lời, bảo rất ngưỡng mộ con. Con rảnh rỗi thì nên qua lại với nó một chút, coi như bạn bè cũng tốt, nó hơn hẳn đám bạn ở trường của con đấy. Tháng sau nó tổ chức sinh nhật, bảo cha mời con đến dự.”

Con trai nhà họ Triệu học trường tư, Mộ Diệc Thu chỉ gặp vài lần, nghe nói chẳng học hành tử tế gì, thay bạn gái như thay áo.

Mộ Diệc Thu lập tức hiểu ra ý đồ của cha mình. Nhà họ Triệu giàu có hơn nhà họ Mộ rất nhiều, lại có bối cảnh không mấy trong sáng, chỉ mới “tẩy trắng” được khoảng mười năm.

Mộ Diệc Thu cười khẩy: “Cha muốn đi thì tự đi, con không đi đâu.”

Mộ Sinh Hàn không ngờ con gái lại phản ứng như vậy, tức giận nói: “Con trai nhà họ Triệu để ý đến con là phúc của con đấy. Con biết bao nhiêu người mơ ước được kết thân với nhà họ Triệu không?”

Diệc Thu đáp trả: “Chắc là cả cha cũng vậy nhỉ?”

Mộ Sinh Hàn quát: “Mộ Diệc Thu, con đang nói chuyện với ai đấy hả?”

Mộ Diệc Thu chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Chúng ta chẳng phải luôn nói chuyện với nhau như vậy sao? Từ khi mẹ mất, giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.”

Mộ Sinh Hàn đập bàn, quát lớn: “Mộ Diệc Thu, con càng ngày càng hỗn láo!”

Cả nhà ai nấy đều giật mình, những người giúp việc nhìn hai cha con cãi vã mà lo lắng. Quản gia vội vàng đến bên cạnh ông chủ, vừa xoa dịu vừa khuyên can.

Mộ Diệc Thu chế giễu: “Cha à, con nghe nói sức khỏe của cha gần đây không tốt. Cha nên giữ gìn sức khỏe, đừng nóng giận, cẩn thận huyết áp lên cao. Có một số chuyện, cha không cần phải nhọc lòng đâu.”

Mộ Sinh Hàn càng tức giận hơn. Ông ta hít sâu vài hơi để kiềm chế cơn giận, không muốn nhìn thấy đứa con gái bất hiếu này nữa. Trước khi đi, ông ta ra lệnh: “Dù sao thì tháng sau con cũng phải đến dự sinh nhật của nhà họ Triệu. Đến lúc đó con phải ăn mặc thật đẹp cho cha.”

Nói xong, Mộ Sinh Hàn mở sầm cửa, thở phì phì bỏ đi. Mộ Diệc Thu thấy chán ăn, bèn lau miệng rồi đứng dậy.

Nhìn đống thức ăn còn lại trên bàn, Mộ Diệc Thu nhớ lại cảnh tượng hôm qua Thư Thanh Thiển ăn uống ngon lành. Lúc ấy, cô cũng ăn nhiều hơn bình thường. Còn hôm nay, cô lại chẳng có chút khẩu vị nào.

Nghĩ đến Thư Thanh Thiển, Mộ Diệc Thu chợt nhớ ra câu chuyện mình đã hỏi Khương Vũ Mạt. Khương Vũ Mạt đã nhắn tin kể lại rằng, trước đây Thư Thanh Thiển vì nghèo, mỗi sáng chỉ ăn một cái bánh mì và uống một cốc nước lọc. Không trách gì mà nàng gầy như vậy.

Nhìn đống thức ăn phong phú trước mặt, Mộ Diệc Thu lên tiếng: “Dì Trương, dì giúp con gói chút bánh mì, trứng và đổ một cốc sữa nóng. Con mang đến trường.”

Dì Trương ngạc nhiên nhưng vẫn không hỏi nhiều, dì nghĩ chắc cô chủ muốn mang đến trường ăn nên nhanh chóng chuẩn bị.

Sáng sớm, Thư Thanh Thiển bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Khi nàng rời giường, Lâm Như Kiều vẫn còn đang ngủ.

Thư Thanh Thiển cũng chẳng kỳ vọng Lâm Như Kiều sẽ nấu ăn cho mình. Dù sao nàng cũng còn một ít tiền, vậy nên nàng đeo ba lô đi đến trường, định mua đồ ăn sáng ở quán bên ngoài cổng trường.

Bên ngoài trường học có rất nhiều quán ăn, Thư Thanh Thiển vừa đi vừa ngó nghiêng, suy nghĩ xem nên ăn gì cho ngon. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc.

Thư Thanh Thiển nhận ra đó là xe của Mộ Diệc Thu, nàng đắn đo không biết có nên tiến lại gần hay không. Nhưng rồi, nàng nhìn thấy cửa xe mở ra và Mộ Diệc Thu bước xuống.

Thư Thanh Thiển đang thắc mắc không biết cô ấy tìm mình có việc gì thì Mộ Diệc Thu đã lên tiếng: “Em ăn sáng chưa?”

Thư Thanh Thiển không ngờ cô ấy lại hỏi như vậy, nàng lắc đầu thành thật: “Chưa, em đang định mua tạm.”

Mộ Diệc Thu tỏ vẻ đã đoán trước được, rồi đưa cho Thư Thanh Thiển một hộp đồ ăn: “Chị mang nhiều lắm, em cầm đi, còn nóng đấy.”

Thư Thanh Thiển ngạc nhiên nhận lấy hộp đồ ăn. Nhìn bóng lưng Mộ Diệc Thu bước vào trường, nàng mở hộp ra, bên trong toàn là những món ăn ngon. Nàng bèn thấy ấm lòng, Mộ Diệc Thu thật tốt bụng, biết nàng thường xuyên ăn không no nên đã chuẩn bị đồ ăn cho mình. Quả nhiên là nữ chính mà.

Dù trong tâm hồn là một người trưởng thành, nhưng cơ thể này vẫn còn nhỏ. Thư Thanh Thiển chạy nhanh về phía Mộ Diệc Thu: “Em cảm ơn chị, chị Diệc Thu.”

Mộ Diệc Thu quay đầu lại, tai đỏ lên, chân bước nhanh hơn, thật mau bỏ xa Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển mỉm cười, cầm hộp đồ ăn vào lớp. Vừa vào cửa đã thấy Khương Vũ Mạt đang đứng đó.

Nhớ lại chuyện buổi chiều hôm qua cô tìm người đi giáo huấn mình, Thư Thanh Thiển không mấy thiện cảm với Khương Vũ Mạt: “Không có việc gì thì cậu tránh ra cho tôi.”

Khương Vũ Mạt nhìn Thư Thanh Thiển với vẻ mặt phức tạp, cô há miệng muốn nói lại thôi. Thật ra cô rất muốn xin lỗi Thư Thanh Thiển, nhưng lại thấy không cao hứng vì Thư Thanh Thiển tỏ ra lạnh nhạt. Hơn nữa, thấy Thư Thanh Thiển không hề bị thương, cô cũng yên tâm phần nào.

Thư Thanh Thiển thấy Khương Vũ Mạt đứng ngẩn ra đó, cảm thấy hơi kỳ lạ, rồi nàng đi thẳng vào lớp.

Khương Vũ Mạt nhìn Thư Thanh Thiển ngồi vào chỗ của mình, cuối cùng cô cũng không nói gì.

Mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng Khương Vũ Mạt vẫn âm thầm quan sát Thư Thanh Thiển. Thấy nàng lấy đồ ăn ra từ hộp, cô cảm thấy khá tò mò, vì những món ăn này đắt hơn nhiều so với những gì Thư Thanh Thiển thường ăn.

Ngày hôm sau, cô đã biết lý do. Tại cổng trường, cô tình cờ bắt gặp hai người họ.

Khương Vũ Mạt lại một lần nữa bị sốc. Hóa ra những món ăn đó là do chị họ tặng cho Thư Thanh Thiển. Cô không khỏi chạy đến hỏi chị họ hỏi lý do, nhưng chỉ nhận được câu trả lời qua loa rằng cô ấy mang thừa.

Hơ hơ, mỗi ngày đều mang thừa, mỗi ngày đều tình cờ gặp Thư Thanh Thiển ở cổng trường, chị coi em là đồ ngốc hả?

Khương Vũ Mạt càng quan sát càng thấy có gì đó không đúng. Ban đầu, chị họ chỉ mang đồ ăn sáng cho Thư Thanh Thiển, sau đó hai người còn rủ nhau đi ăn trưa cùng, thậm chí sau khi tan học chị họ còn đến kèm cặp bài vở cho Thư Thanh Thiển.

Trước đây, thành tích học tập của Thư Thanh Thiển kém hơn cô, nhưng kỳ thi tháng vừa rồi, Thư Thanh Thiển lại nhảy vọt lên vị trí dẫn đầu lớp và lọt vào top 10 của khối.

Thư Thanh Thiển biết rõ nguyên chủ không hề ngu dốt mà có trí nhớ rất tốt. Chỉ là trước đây, vì thân tình làm cho rối răm, hay chịu đói, còn phải làm việc nhà nên nguyên chủ không có tâm trí để học hành. Còn bây giờ, với sự giúp đỡ của Mộ Diệc Thu, nàng đã có thể tập trung vào việc học.

Thấy Thư Thanh Thiển tiến bộ nhanh như vậy, Khương Vũ Mạt cảm thấy không phục. Cô cũng mặt dày chạy đến nhờ chị họ kèm cặp.

Khương Vũ Mạt nhận ra chị họ của mình không hề giỏi giảng bài. Mộ Diệc Thu nói rất nhanh, giải thích xong một bài là hỏi ngay có hiểu không. Thư Thanh Thiển gật đầu bảo hiểu, Mộ Diệc Thu liền chuyển sang bài khác, để lại Khương Vũ Mạt vẫn còn đang mông lung.

Lúc đầu, Khương Vũ Mạt nghĩ Thư Thanh Thiển giả vờ hiểu. Nhưng sau khi thấy Mộ Diệc Thu giảng xong toàn bộ chương trình học hiện tại, rồi còn giảng luôn cả chương trình năm sau, cuối cùng lại bắt đầu giảng những bài tập nâng cao hơn, Khương Vũ Mạt mới nhận ra mình hoàn toàn bị áp đảo bởi một học sinh xuất sắc thực thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top