NHIỆM VỤ (TT)
Xin lỗi các m.n nhé , vì tối hôm qua khi t/g viết xong truyện thì mệt quá lăn ra ngủ , tới bây giờ mới đăng chap đc , mong thông cảm
----------------------------------------------
"Đùng!"
Một cột nham thạch từ lốc xoáy bắn lên, dung nham rơi xuống lả tả, một bóng người bọc trong hỏa viêm xuất hiện giữa không trung.
Hỏa viêm dần tan đi, lộ ra một gương mặt tuyệt sắc của thiếu nữ, gương mặt có vẻ quen thuộc khiến mấy người xung quanh trợn mắt.
- Là con nhóc hồi nãy nhảy vào hồ dung nham!
- Nó sao lại còn sống?
- Không thể tin được...
Mọi người kinh hãi ta thán, nhìn Bạch Vũ như thấy quỷ hiện hồn, không ai tin nổi cô có thể trở về từ thế giới nóng rực chết người kia.
Bạch Vũ dũi thẳng người nhìn xung quanh rồi phủi tay xoay người bỏ đi.
Mấy người lúc này vẫn đang kinh ngạc nhìn Bạch Vũ với ánh mắt e ngại vô cùng. Không ai ngờ được thiếu nữ tuổi trẻ kia lại có thực lực lớn như thế.
Bọn họ cảm thán trong lòng, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiếp tục việc tìm kiếm Hỏa Viêm Linh Liên còn sót lại của mình.
Bạch Vũ rời khỏi hồ dung nham mênh mông kia, trước mặt lại xuất hiện một cự điện không lồ. Nơi cổng vào cự điện có vô số người ánh mắt lang sói cấp tốc bay vào, háo hức đi tìm bảo bối.
Chỗ này còn hỗn loạn hơn hồ dung nham kia, chỉ cần có ai đó phát hiện ra vật gì, căn bản chẳng quản ngươi là người của ai hay từ đâu tới, lập tức có vô số công kích công khai hoặc ngấm ngầm hướng vào người.
Bạch Vũ đảo mắt nhìn quanh, nhưng chẳng hứng thú gì. Phía bên ngoài này thì làm gì xuất hiện được bảo bối chân chính, không cần phải quá lo.
Nghĩ vậy, cô lắc mình xuyên qua đại điện hỗn loạn, thỉnh thoảng có vài thằng ngu lao tới cản đường, cô chỉ một chưởng đã đánh văng xuống lún đất, ra tay cực mạnh không hề nể nang chút nào. Thành ra sau đó chẳng kẻ nào muốn rước họa vào thân.
Vượt qua đại điện, lại đến một hành lang sâu hun hút, hai bên hành lang có nhiều thạch thất cổ kính, nhiều người vội vàng xông vào, thỉnh thoảng vài tên hét lên mừng rỡ, dường như tìm được gì đó hay ho, nhưng ngay sau đó là tiếng đao kiếm vang vọng.
Bạch Vũ không bị mấy thứ đó phân tâm, lập tức một đường đi vào sâu hơn. Cô đã tốn kha khá thời gian ở hồ dung nham kia, bây giờ phải nhanh chóng đi vào.
Trước hết cần tập hợp lại với đồng đội, dù sao có tổ đội ở cái địa phương hổ sói đầy rẫy này cũng an toàn hơn.
- Hy vọng mọi người không có chuyện gì.
Cô cấp tốc bay đi, mày hơi nhíu lại. Thực lực Tô Huyên thì hắn không có tư cách để lo, Lê Thanh Quách Hung và Mục Trần cũng thừa sức tự bảo vệ mình, duy chỉ có Tô Linh Nhi yếu nhất. Nếu nàng bị lạc với tính tình hoạt bát bộp chộp đó, e rằng khó tránh khỏi nhiều việc đáng ngại.
Tô Linh Nhi tính tình có hung dữ, nhưng tâm cũng tốt, Bạch Vũ cũng không muốn thấy nàng có chuyện gì.
Cô nhanh chóng xuyên qua hành lang đến mấy dặm, thỉnh thoảng ngang qua nhiều thạch thất có linh khí dao động mạnh mẽ, nhưng cô chỉ thoáng nhìn qua rồi bỏ đi, chưa có thứ gì khiến cô muốn động tay chân.
- Chắc sắp ra ngoài rồi.
Không ngừng đi sâu vào, Bạch Vũ cũng nhận thấy số lượng đại điện thạch thất càng lúc càng ít đi, nhưng quy mô lại to lớn hùng vĩ hơn.
Bạch Vũ lại xuyên qua một hành lang, có một tòa thạch điện rộng rại xuất hiện phía trước, cổng lớn đã bị đánh phá tan nát, dường như có vài bóng người ở trong đó, linh lực khá cuồng bạo và hùng hậu toát ra.
Thoáng nhìn qua thạch điện hỗn độn, do dự suy nghĩ một chút, chưa vội tiến vào mà định bỏ đi luôn.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng quát cuồng tiếu vang lên khiến cô khựng lại.
- Ha ha, mỹ nhân! Ngươi nên ngoan ngoãn giao thứ đó cho ta, chuyện khi trước ngươi đắc tội Sư Hổ đoàn chúng ta sẽ bỏ qua,, nếu không mà nói.... he he, ngươi rơi vào tay chúng ta rồi... trắng nõn mượt mà mềm mại.... ha ha! Đừng trách chúng ta nha.
- Nằm mơ à!
Sau giọng nói cuồng tíu tục tĩu kia là một tiếng trong trẻo lạnh lùng, thanh âm tràn ngập lửa giận và căm ghét.
- Nếu vậy thì đừng trách bọn ta. Các huynh đệ, bắt lấy băng nữ xinh đẹp này cho ta!
Giọng nói kia lại vang lên.
Bên ngoài thạch điện, Mục Trần sững người lại, vì giọng lạnh lẽo trong trẻo kia với hắn rất quen thuộc, chính là Lê Thanh học tỷ.
Thạch điện rộng lớn hùng vì, nhưng vì năm tháng khiến nó phai tàn, trở thành phế tích, đổ nát và hoang tàn. Nhiều cột đá nằm ngang dọc, tản ra một cảm giác tang thương nao lòng.
Trong thạch điện lúc này đầy những thân ảnh rải rác khắp nơi, nhưng duy ở trung ương thạch điện có mười mấy người hội tụ thành một nhóm, dáng vẻ kiêu ngạo càn rỡ, những người khác cũng không dám đụng chạ đến họ, vì ai cũng biết đó là Sư Hổ đoàn khét tiếng Bạch Long Khâu, một trong những đoàn thám hiểm có thực lực khá cao. Ngay cả hai vị thủ lĩnh chuẩn Hóa Thiên cảnh cũng đang ở đó.
Phía cuối thạch điện là hai tượng đá cao hai trượng, vỡ nát, gương mặt đang trừng trừng hung hãn, trông sống động như thật.
Cổ tay của hai tượng đá đều có một cái lỗ hổng to.
Phía dưới tượng là một cô gái lạnh lùng mà xinh đẹp, gương mặt đang nổi giận phừng phừng.
- Tiểu mỹ nhân, không chịu giao món đồ đó cho chúng ta, đừng trách đại gia không thương hoa tiếc ngọc.
Một tên Sư Hổ đoàn cợt nhả trêu chọc, ánh mắt cũng càn rỡ lướt lên lướt xuống dáng người thon thả xinh đẹp của nàng, tà hỏa nổi lên đầy đầu óc.
Cô gái kia chính là Lê Thanh, nàng nghiến chặt răng lạnh lùng nói:
- Hừ, là các ngươi quá đáng, ta phát hiện ra linh cụ, các ngươi cướp đi một cái còn không thỏa mãn?
Hận không thể đập chết mấy tên càn rỡ kia, nàng hiểu rằng thực lực bản thân chỉ là chuẩn Hóa Thiên cảnh, ngang ngửa thủ lĩnh Sư Hổ đoàn. Nhưng họ có đến hai cường giả, nhân thủ còn lại cũng không ít, nếu đánh nhau với chúng bây giờ khó mà chiếm thượng phong.
Một gã trung niên Sư Hổ đoàn giơ cánh tay lên, ở đó có một chiếc vòng màu đỏ sậm. Chiếc vòng hình một con giao long, đầu chạm vào đuôi, tạo thành một vòng tròn hoàn mỹ, linh lực hùng hồn tuôn ra, mang theo tiếng giao long gầm khe khẽ.
Hào quang của Giao Linh Hoàn bao phủ lấy gã trung niên nọ.
Đám đông chú ý đến Giao Linh Hoàn, ánh mắt cũng không giấu được vẻ thèm thuồng. Lúc trước có dị tượng trong thạch điện này, Lê Thanh xông lên trước phát hiện điểm mấu chốt trên cổ tay hai pho tượng, một kiếm chém nó thành bụi.
Hào quang đại phóng, bụi đất tan đi, hiện ra hình tướng hai linh vật hỏa giao và hỏa long. Long khiếu giao ngâm vang rền thạch điện.
Dị tượng đó tuyệt đối là linh cụ cao cấp, mọi người đoán có thể Giao Long Linh Hoàn chắc chắn phải là đẳng cấp thượng phẩm.
Linh cụ thượng phẩm!
Bốn chữ đó đủ để khiến người ta điên cuồng. Trong Bạch Long thành bán một kiện linh cụ trung phẩm đấu giá cũng hơn trăm vạn linh tệ, còn linh cụ thượng phẩm, khả ngộ bất khả cầu. Một khi nó xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến rất nhiều thế lực tranh đoạt. Vậy mà bây giờ xuất hiện liền một cặp Giao Long Linh Hoàn dĩ nhiên chấn động sẽ không nhỏ.
Khi mọi người còn đang ngây ngốc thì Lê Thanh đã nhanh chóng hành động trước, không hề gặp trở ngại gì đoạt lấy cặp Giao Long Linh Hoàn.
Nhưng ngay lúc đó, hai gã thủ lĩnh Sư Hổ đoàn cũng lao lên cướp giựt, hai tên liên thủ giành được một cái Giao Linh Hoàn.
Họ cướp được Giao Linh Hoàn lại còn chưa thỏa mãn, cả hai đều thấy linh cụ thượng phẩm này là một cặp, tức là chỉ có dùng chung cả hai một lúc mới phát huy được uy lực tối đa của nó, thành ra họ muốn cướp luôn cả Long Linh Hoàn trong tay Lê Thanh.
Tên trung niên cầm Giao Linh Hoàn mà yêu thích không rời tay, nhìn Lê Thanh cười nói:
- Đưa Long Linh Hoàn cho ta, chúng ta đảm bảo không thương tổn tới ngươi.
Hắn là Trình Hổ, một trong hai thủ lĩnh Sư Hổ đoàn, tiếng tăm vang lừng Bạch Long Khâu.
Lê Thanh nghiến răng, đôi mắt phun lửa. Mấy tên Sư Hổ đoàn này được nước lấn tới.
- Muốn đoạt Long Linh Hoàn trong ta ư, cứ đến thử xem!
Lê Thanh lạnh giọng, trên tay xuất hiện một chiếc vòng, chỉ khác là hình hỏa long, linh lực cuồng bạo khiến linh khi xung quanh nó cũng hơi chấn động.
- Ha ha, bằng vào sức một mình ngươi lại muốn chống đối Sư Hổ đoàn chúng ta ư?
Trình Hổ cười gằn, không nhàn nhã đáp lời nữa, trong mắt họ chỉ có lợi ích, mấy chuyện cải vã linh tinh nhảm nhí thì có ích gì?
- Đại ca, chúng ta cùng lên, bắt nàng lại xem lúc đó còn mạnh miệng được không?
Tên thủ lĩnh kia là kẻ từng giao đấu với Bạch Vũ , Trình Sư lên tiếng.
Nếu Giao Long Linh Hoàn chỉ là một bộ linh cụ trung phẩm, có lẽ bọn họ cũng không phí sức làm gì. Dù cấp độ đó họ cũng khá tham muốn, nhưng không nhất định phải có. Còn thượng phẩm lại hoàn toàn khác biệt.
Tuy chỉ kém một phẩm, nhưng trong hai phẩm đó là cách biệt khó có thể so sánh được. Nếu cả hai huynh đệ đều có được bộ linh cụ thượng phẩm này, thì đối mặt cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ bọn họ cũng tự tin có thể giết chết bằng sự phối hợp ăn ý.
Linh cụ trung phẩm, trong Bạch Long Khâu chỉ cần là thế lực kha khá một chút là có được vài thứ. Thượng phẩm, người có được có lẽ không tính ba đại thế lực thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trên thượng phẩm còn có tuyệt phẩm, nhưng linh cụ cấp độ đó thì lại vượt quá sự tưởng tượng của anh em Sư Hổ. Nghe nói linh cụ đó đã có thể sinh ra linh trí, huyền diệu vô cùng, có năng lực bài sơn đảo hải. Đừng nói là Bạch Long Khâu, cả Bắc Thương đại lục, có thể có được tuyệt phẩm linh khí e rằng chỉ có vài tuyệt thế cường giả mới có được.
- Ừm.
Trình Hổ lập tức tán thành, ánh mắt bất hảo nhìn Lê Thanh.
Những kẻ đứng xung quanh thấy hai người Sư Hổ liên thủ đối phó Lê Thanh cũng trề môi thầm rủa bọn người chẳng biết liêm sỉ.
Lê Thanh biến sắc, tay àng nắm chặt Long Linh Hoàn, đã hạ quyết tâm dù có lưỡng bại câu thương cũng không để đối phương thuận lợi cướp lấy!
- Lên!
Trình Sư Hổ đồng loạt xông lên theo tiếng quát chói tai, một trái một phải hướng tới tấn công Lê Thanh, linh lực mạnh mẽ khiến không ít người xung quanh cảm thấy áp lực nặng nề.
Lê Thanh nghiến răng, trong đầu định sử dụng Long Linh Hoàn đối địch mặc dù cũng chưa quen dùng.
- Ha ha, Sư Hổ đoàn nói như thế nào cũng coi như một thế lực nổi danh Bạch Long Khâu, sao lại hành động không hợp nhãn thế này hử?
Thình lình một giọng nói châm chọc sang sảng vang lên trong đại điện.
- Đứa nào dám..?
Hai tên thủ lĩnh sững người lại, nổi giận nhìn về hướng thanh âm truyền ra, chỗ cổng lớn sụp đổ của thạch điện là một thiếu niên cao cao tuấn tú, miệng cười chế giễu nhìn chòng chọc vào hai người.
- Là cô nhóc kia!
Nhìn thấy hắn, anh em Trình Hổ vội liếc ra sau lưng Bạch Vũ , nhưng không thấy bóng dáng Tô Huyên đâu cả, lúc này mới mừng thầm. Chỉ cần không có cô gái bức người kinh khủng kia, họ cũng không mấy e ngại.
- Bạch Vũ ?
Lê Thanh mừng rỡ khi thấy Bạch Vũ , bất quá khi nhìn kỹ lại chỉ có một mình cô thì lại tỏ vẻ khá lo âu.
Dù rằng biết thực lực Bạch Vũ mạnh , nhưng mấy tên Sư Hổ đoàn kia cũng không phải nhân vật tầm thường.
- Tiểu cô nương, ta khuyên ngươi mau cút khỏi đây đi, chớ có chuốc vạ vào thân.
Trình Hổ nheo mắt chậm rãi cất tiếng.
Bạch Vũ nghe vậy chỉ cười nhưng trong lòng không ngừng nghiến răng ken két : tiểu cô nương cái đầu ngươi , cô nãi nãi đây sống hai kiếp tuổi tính ra cũng có thể làm chị ngươi rồi suy nghĩ xong chân điểm nhẹ rồi thân hình xuyên qua đám người rải rác trong thạch điện, hạ xuống bên cạnh Lê Thanh, chẳng hề quan tâm đến ánh mắt âm hàn lạnh lẽo của Trình Hổ, gương mặt khá thoải mái:
- Học tỷ Lê Thanh ổn cả chứ?
Lê Thanh thấy cô chẳng quan tâm cục diện hiện tại vẫn lướt tới cạnh nàng cũng tỏ vẻ cảm kích, nhẹ lắc đầu:
- Không sao! Chúng ta liên thủ lao ra ngoài đi, đợi gặp lại Tô Huyên, bọn khốn kia cũng chẳng dám động tay chân gì đâu,
Bạch Vũ gật đầu, chợt nói:
- Đi thì khẳng định phải đi, bất quá đồ vật của học tỷ Lê Thanh cũng phải lấy lại trước mới được.
Nói xong, cô quay lại nhìn đám người Trình Hổ, giơ tay ra:
- Tạp chủng Sư Hổ đoàn mau mau giao đồ ra, rồi cả lũ bọn bây cút đi khuất mắt.
Mấy kẻ đứng gần đó đều trợn mắt mà phấn khích. Tiểu cô nương này thật ngông cuồng, cố ý phá rối sao? Thốt ra những lời như vậy, đám Sư Hổ đoàn này còn có thể buông tha được à?
Liếc mắt qua bên kia, quả nhiên sắc mặt huynh đệ Trình Hổ sám ngoét , sát khí lượn lờ
------------------------------
T/g thân yêu đang bị bỏ , cần người bao nuôi đây (giỡn thôi) . Thân
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top