Chương 57

Kế tiếp, Hiên Viên Long còn dặn dò bọn họ một số chuyện, và đưa thêm phần thưởng hậu hĩnh cho họ, đây là phần thưởng dành cho năm người đứng đầu, phần thưởng này vô cùng phong phú, đồng thời cũng mang theo ý nghĩa quang tông diệu tổ.

Ngoài Hiên Viên Dật thì bốn người còn lại khi trở về nhất định sẽ phong cảnh vô hạn, địa vị của bọn họ trong gia tộc sẽ đạt đến một độ cao chưa từng có, cho dù là trưởng lão cũng không thể so sánh vai vế với họ, tất nhiên đối với chuyện này tất cả bọn họ đều vui sướng.

Dù là Mộ Chỉ Ly, trên mặt cũng lộ ra chút ý mừng, dù sao tất cả những điều mình làm hiện tại đều giống như những gì phụ thân đã từng làm lúc đầu, lần này trở về, địa vị của Mộ gia ở thành La Thiên sẽ tăng lên thật cao, khôi phục vinh quang lúc trước không phải là chuyện không thể. Mà nàng là nữ nhi của Mộ Thiên Tĩnh, một lần nữa lại đem đến sự phồn vinh cho gia tộc, lúc Mộ Thiên Tĩnh tỉnh lại nhất định sẽ rất vui mừng.

Cả bốn người cùng nhau bước ra khỏi hoàng cung. Nguyễn Ngọc Hành vốn đang chuẩn bị đi tìm Mộ Chỉ Ly nói đến vấn đề chữa bệnh, song không đợi hắn mở miệng thì một cơn gió thổi qua. Mộ Chỉ Ly vừa đi bên cạnh hắn đã biến mất."???? Người đâu? "

Cao Chí Thanh ở bên cạnh nhìn thấy thì cười, đưa tay chỉ về phía ngoài cửa thành. Hắn nhìn một thân ảnh màu trắng dùng tốc độ thật nhanh lao thẳng về phía nam tử áo đen đứng trước cổng thành.

Nếu như là người bình thường thì tốc độ như vậy đụng vào nhau chắc chắn là không nở nhìn. Nhưng người nam tử đó lại cười tươi, giang hai tay dễ dàng tiếp được Mộ Chỉ Ly một cách nhẹ nhàng.

Nguyễn Ngọc Hàng đang muốn đi qua thì bị Cao Chính Thanh kéo lại.

Trên mặt Nguyễn Ngọc Hành lộ ra vẻ tức giận, vừa rồi hắn bị Cao Chính Thanh lôi kéo làm cho suýt nữa thì không đứng vững, khẩu khí nói chuyện cũng không tốt: “Ngươi làm gì vậy?”

Thấy bộ dạng của Nguyễn Ngọc Hành, Cao Chính Thanh cũng không tức giận, mà chỉ hai người phía trước: “Sao ngươi một chút ánh mắt cũng không có vậy? Bây giờ ngươi đi qua không phải là quấy rầy người ta sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Ngọc Hành sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra một tia lúng túng: “Cái này…lúc nãy ta không có chú ý tới.” Chính xác là như vậy, hắn lúc nãy chỉ một mực nghĩ đến chuyện làm thế nào để nói chuyện với Mộ Chỉ Ly, mình nói chuyện với nàng vẫn có chút không tiện.

Chẳng qua là không tính đến trong lòng hắn cũng đang gấp, cho nên từ lúc đi ra khỏi hoàng cung hắn vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, cũng không chú ý tới những người khác.

Cao Chính Thanh nhìn Nguyễn Ngọc Hành một cái, mình vốn đã có chút chậm hiểu, không nghĩ tới tên Nguyễn Ngọc Hành này còn đần hơn cả mình: “Ngươi yên tâm đi, chuyện Chỉ Ly đã nói, nhất định nàng ấy sẽ làm được, không cần gấp gáp như vậy.” Đối với chuyện của Nguyễn Ngọc Hành hắn cũng có chút hiểu rõ.

Nguyễn Ngọc Hành gật đầu, không nói gì thêm, Cao Chính Thanh cùng Mộ Chỉ Ly quan hệ rất tốt, nếu hắn đã nói như vậy, nghĩ đến chắc là không có vấn đề gì.

"Nàng đã trở lại" Quân Thiên Vũ ôm Chỉ Ly vào lồng, hít một hơi thật sâu, huơng vị quen thuộc làm nàng giảm bớt đi nổi nhớ nhung, tuy là chỉ cách nhau ba ngày.

Hai tay Mộ Chỉ Ly đặt lên lưng Quân Thiên Vũ, tựa vào trong ngực Vũ nàng có một loại cảm giác an toàn, làm cho nàng có thể bỏ xuống tất cả áp lực trong lòng, buông thả chính mình. "Vũ, ta nhớ nàng"

"Ta cũng vậy"

Sau đó hôn lên đôi môi Chỉ Ly, tuy chỉ chạm vào rồi lại tách ra nhưng lại làm cho trái tim cả hai như bị lấp đầy. Một đoạn tình cảm cũng không phải là thời gian càng dài thì tình càng sâu đậm, chỉ cần gần tâm, thời gian ngắn ngủi cũng có thể khiến cho tình cảm bọn họ nồng đậm hơn.

Từ lúc Quân Thiên Vũ đứng trước cổng thành đã gây sự chú ý, bây giờ cả hai đứng trước cửa mà ôm nhau càng thu hút ánh nhìn hơn. Có lẽ có người sẽ nói bọn họ đồi phong bại tục có điều những thứ này bọn họ đều không thèm để ý.

Ngay từ lúc Mộ Chỉ Ly thật lòng đón nhận Quân Thiên Vũ, hết thảy mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa. Cho tới bây giờ nàng cũng không phải là người quan tâm đến ý nghĩ của người bên ngoài, càng sẽ không vì ý nghĩ của người bên ngoài mà thay đổi ý nghĩ của mình.

Một hồi lâu sau, Quân Thiên Vũ mới buông Mộ Chỉ Ly ra, ngay từ lúc mấy người kia còn chưa đi ra ngoài nàng đã biết tin Mộ Chỉ Ly chiến thắng, nàng biết Chỉ Ly nhất định sẽ thành công.

“Chúng ta đi thôi.” Quân Thiên Vũ lên tiếng.

Mộ Chỉ Ly lại lắc đầu: “Đợt lát nữa, ta còn có chuyện phải làm!” Nói xong kéo tay Thiên Vũ đi tới trước mặt Nguyễn Ngọc Hành và Cao Chính Thanh, cười nói: “Nguyễn công tử, hiện tại ta đã có phương pháp trị liệu, không biết ngươi muốn tiến hành chữa thương ở chỗ nào?”

“Mộ cô nương, nhà ta ở thành Bạch Hồng cách Hoàng thành không xa, đến buổi tối là có thể tới nơi, không biết ngươi đến quý phủ nhà ta có tiện không?” Những lời nói này của Nguyễn Ngọc Hành là vì mục đích an toàn, nếu như ở trong nhà hắn thì dĩ nhiên Mộ Chỉ Ly không thể làm hại hắn, hơn nữa mặt khác còn có thể cảm tạ Mộ Chỉ Ly một cách dễ dàng.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly trầm ngâm trong chốc lát liền gật đầu hồi đáp: “Ta cũng phải về nhà, thành Bạch Hồng cũng thuận đường, vậy thì cứ theo Nguyễn công tử nói, đi như vậy đi!”

Quân Thiên Vũ nhìn hai nam tử trước mặt này hình thể trái ngược. Người bên trái thân thể gầy ốm, sắc mặt bệnh trạng này là Nguyễn Ngọc Hành của Nguyễn gia ở thành Bạch Hồng. Người bên phải thân hình to lớn vạm vỡ, gương mặt hàm hậu này chắc chắn là Cao Chí Thanh.

Đối với Cao Chí Thanh thì Quân Thiên Vũ rất có hảo cảm. Người này xem như cũng cứu mạng của Mộ Tần Hoài, chí ít khi đối mặt với người của Thành Khâu Luỹ, cận kề với cái chết mà không hề rời bỏ người bên cạnh dù cho việc đó không hề liên quan đến mình, rất đáng giá làm bằng hữu.

Còn về phần người của Thành Khâu Luỹ. Nếu không phải lúc đó còn chừa cho hoàng gia chút mặt mũi thì đã giết cả bọn. Dù gì cũng không thể giết tất cả tuyển thủ thành Khâu Luỹ, nếu truyền ra thì Hoàng gia cũng quá mất mặt đi. Hiện tại Tiền gia đã bị hủy cũng không còn lo ngại.

Thần sắc Cao Chính Thanh lúc này có chút chán nản, cách thời gian đi chiến trường Thiên Huyền còn một tháng, trong một tháng này năm người bọn họ trở về nhà hưởng thụ cuộc sống, nhưng hắn không có chỗ để về. Thành Ngải Mĩ hắn không thể trở về, những người thân ở thành Ngải Mĩ trừ hắn ra thì tất cả đều đã chết, mình trở về còn không bị những kẻ kia nhân cơ hội trả thù sao?

Lúc Cao Chính Thanh chuẩn bị rời đi, Mộ Chỉ Ly mở miệng: “Cao đại ca hay là ngươi cùng ta về nhà ta chơi một thời gian? Chắc đại ca của ta cùng Tô đại ca cũng muốn gặp ngươi.” Chém giết người thành Ngải Mĩ nàng cũng biết, tất nhiên hiểu rõ hoàn cảnh của Cao Chính Thanh bây giờ.

Vốn Cao Chính Thanh đang muốn cự tuyệt, hắn cho là Mộ Chỉ Ly thông cảm với hắn, song nhìn thấy đáy mắt nàng trong suốt, hắn cũng gật đầu: “Được.”

Mộ Chỉ Ly giới thiệu Quân Thiên Vũ cho Cao Chí Thanh và Nguyễn Ngọc Hành. Cả bốn người cùng nhau xuất phát đến thành Bạch Hồng.
........................

Vị trí của Nguyễn gia ở trung tâm thành Bạch Hồng, phủ đệ có kiến trúc rộng lớn và cao to, từ phía xa có thể nhìn thấy hai chữ Nguyễn phủ thật lớn, ở ngoài cửa là bốn nam tử tráng kiện, từ trên người họ mơ hồ tản mát ra dao động, có thể thấy được bọn họ đều là người đã tu luyện tới cảnh giới Hậu Thiên cao cấp.

Thời điểm đám người Nguyễn Ngọc Hành đi tới, trên mặt bốn hộ vệ kia cũng lộ ra nụ cười vui mừng, nói: “Công tử, ngài đã trở lại! Gia chủ cũng đang chờ ngài trở lại!”

Nghe vậy, Nguyễn Ngọc Hành cười gật đầu: “Ta biết rồi.” Bước chân hắn không khỏi nhanh hơn rất nhiều, hắn biết nhất định người trong nhà có không ít điều muốn nói với mình.

Lúc đi được một nửa, Nguyễn Ngọc Hành xoay người nói với đám người Mộ Chỉ Ly: “Mộ cô nương, ta muốn đi báo trước với người nhà một tiếng, các ngươi có thể đi đến phòng khách nghỉ ngơi trước được hay không?”

“Được.” Mộ Chỉ Ly nhìn mọi người, tất cả đều không có ý kiến. Bây giờ Nguyễn Ngọc Hành muốn gặp người nhà, bọn họ là người ngoài nếu muốn đi cùng thì quả thật là không có mắt nhìn rồi.

Nguyễn Ngọc Hành chạy về phía nghị sự đường của gia tộc trước tiên, lúc đi tới bọn hạ nhân đã báo cho hắn, các nhân vật trọng yếu trong gia tộc giờ phút này đã hội tụ đông đủ ở đó.

“Cạch.” Nguyễn Ngọc Hành đẩy cửa phòng nghị sự, đây là trận thế long trọng nhất, tất cả mọi người đều cười nhìn hắn.

“Ta đã trở về.”

Lão gia tử ngồi ở chủ vị nghe Nguyễn Ngọc Hành nói xong, vỗ tay nói: “Tốt, tốt tốt!” Ba chữ tốt liên tiếp biểu đạt sự khẳng định của lão gia tử đối với Nguyễn Ngọc Hành, đây là tôn tử giỏi giang nhất của hắn!

“Ngọc Hành, lần này ngươi làm rất tốt, Nguyễn gia vẻ vang vì ngươi!” Phụ thân của Nguyễn Ngọc Hành cũng cười nói.

“Ta vốn là một thành phần của Nguyễn gia, đây là chuyện ta phải làm!”

“Tốt! Quả nhiên không hổ là người Nguyễn gia!”

Những người khác trong Nguyễn gia đều rối rít chúc mừng Nguyễn Ngọc Hành.

"Gia gia, phụ thân, Ngọc Hành có chuyện muốn nói với hai người".

Lão gia tử phất tay ý bảo mọi người ra ngoài, cho đến khi chỉ còn lại ba người mới nói "Có chuyện gì con nói đi?"

“Trong cuộc thi cả nước lần này, ta có biết một vị bằng hữu, nàng ấy nói nàng có cách có thể trị được bệnh không tiện nói ra của ta!” Nguyễn Ngọc Hành tiến vào chủ đề chính.

Lời này vừa nói ra, nghị sự đường nháy mắt liền yên lặng, hai người trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Nguyễn Ngọc Hành.

"Ngọc Hành, con nói là thật sao?" Lão gia tử có chút không tin tưởng

"Là thật, chính mắt ta đã nhìn thấy nàng chữa trị cánh tay bị thương nặng, tàn phế của đại ca nàng bằng những cây kim châm. Thật sự rất thần kỳ"

Phụ thân Nguyễn Ngọc Hành sắc mặt ngưng trọng hỏi "Nàng nói như thế nào?"

"Lúc ở trên núi nàng nói..... "
.......................
Tại trên một gò núi, Mộ Chỉ Ly quét mắt chung quanh thấy đã không còn ai khác, không khỏi lên tiếng nói: “Nguyễn công tử, nơi này đã không có người khác, ngươi có thể nói.”

Nguyễn Ngọc Hành liền ôm quyền hướng phía Mộ Chỉ Ly thi lễ một cái: “Mộ cô nương, tại hạ cũng sẽ không khách khí. Thực không dám dấu diếm, tại hạ từ nhỏ chính là mắc một loại bệnh không tiện nói ra, qua nhiều năm như vậy đi khám danh y nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào, mới rồi nhìn thấy ngươi trị liệu sử dụng ngân châm, không khỏi có chút động tâm.

Cho nên mời ngươi đến là muốn hỏi xem Mộ cô nương có biện pháp nào trị liệu bệnh không tiện nói ra của ta không?” Nói ra lời này, trong lòng Nguyễn Ngọc Hành cũng là có một ít hồi hộp, dù sao trong lòng hắn cũng ôm kỳ vọng không nhỏ.

Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly không lộ ra chút nào ngoài ý muốn, gật đầu nói: ” Thời điểm đầu tiên nhìn thấy Nguyễn công tử ta cũng đã nhìn ra, Nguyễn công tử đã tin tưởng ta như vậy, nguyện ý đem sự tình nói cho ta biết, ta cũng tự nhiên hết sức dốc lòng xem xét.”

Nghe được Mộ Chỉ Ly nói như vậy, trong lòng Nguyễn Ngọc Hành cũng là nhiều thêm vài phần kích động, lời này của Mộ Chỉ Ly cho hắn một chút tin tưởng, thế mà nàng chỉ liếc mắt đã nhìn ra thân mình mắc bệnh không tiện nói ra!

“Vậy liền cảm ơn Mộ cô nương, bất luận kết quả như thế nào, phần nhân tình này tại hạ đều nhận rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top