Chương 10: Gặp lại Tô Khinh Ngữ
"Bất quá trước tiên chúng ta cần tiến hành giám định chuyên nghiệp về kinh thư này, và có được giấy chứng nhận thì mới được định giá cụ thể" Vương quản lý nói.
Cô gật đầu, giá cả đồ cổ lưu động rất lớn, không biết là bảng giá 27 ức thuộc về đồ giám tầm bảo là giá gốc hay là quá cao.
Đây là cơ hội tốt để kiểm tra công năng của đồ giám tầm bảo.
Cô vỗ vỗ vai Vương quản lý nói: "Tiểu Vương việc này anh làm rất có tâm, xử lý chuyện này tốt sẽ không thiếu chỗ tốt cho anh đâu."
Vương quản lý gật đầu lia lịa, việc cô phân phó như là thánh chỉ, hắn cẩn thận từng li từng tí thu hồi quyển kinh thư, đem nó cất vào trong két sắt, rồi hắn liền liên hệ với các nhân sĩ chuyên nghiệp đến chuẩn bị giám định.
Sau khi hoàn thành công việc cô hội tụ cùng với đám nữ nhân thủ hạ của mình, bắt đầu cả ngày đi mua sắm, dạo phố.
Điểm cần đến đương nhiên là trung tâm thương mại phồn hoa nhất thành phố rồi, con đường này còn được người dân địa phương gọi là 'Đường phố vàng', chỉ có một nguyên nhân đây chính là nơi để tiêu tiền như rác.
Không ít người ở bên ngoài sẽ đặc biệt đến đây du lịch và đi dạo, đường phố vàng có vô vàn hình thức giải trí trong đó trung tâm mua sắm Thế Kỷ chắc chắn là nơi nổi tiếng nhất, tiêu tiền cũng đắt đỏ nhất.
Cô dẫn theo đám nữ nhân bắt đầu một cuộc càng quét mạnh mẽ, nhiệt huyết, điểm dừng đầu tiên của bọn cô là mua túi xách.
Hermes, LV...v.v các loại túi xách nhãn hiệu nổi tiếng khác có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi ở tại đây.
"Mua, mua, mua, đều mua hết" Cô cười nói.
Các nàng chứng kiến cô bá đạo trong nhà hàng thì đã không còn khách khí nữa, sức tiêu tiền của nữ nhân thật sự là đáng sợ, nhất là khi nữ nhân đi mua sắm.
Không bao lâu các hóa đơn lân lượt được đưa ra, cô lại không hề quan tâm chút nào cô còn chả thèm nhìn vào giá của hóa đơn, đã thanh toán xong rồi.
Biết sao giờ, tiền nhiều quá thì phải làm gì? Tiêu thôi.
Các khách hàng và nhân viên thu ngân xung quanh đều sốc toàn tập.
【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】
【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】
【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】
【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】
【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】
"Người này còn chả thèm nhìn vào giá tiền đã mua rồi?."
"Người này cũng quá bá đạo, gia đình nàng mở ngân hàng hay là khai thác mỏ vàng vậy?."
"Tôi chỉ mới thấy ở trên TV, một số hoàng thất quý tộc mua đồ chính là sẽ như vậy, bọn họ ngay cả nhìn giá cũng không nhìn lấy một cái thì đã quẹt thẻ trả tiền."
"Hơn nữa nàng ta còn có rất nhiều bạn gái, một, hai, ba, bốn, năm,... OMG, tôi đếm không hết."
"Có nhiều nữ thần xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là bạn gái của vị đại gia mỹ nhân này sao? Kiếp trước chắc nàng đã giải cứu thế giới đi."
"Có tiền thật tốt a, aizz tôi thật là thương tâm."
Khi túi được mua ngày càng nhiều thì càng nhiều chấn kinh, thu hút nhiều ánh mắt quần chúng, có phải là rất trùng hợp không Tô Khinh Ngữ là một trong số đó.
Và ở bên cạnh nàng là một nam nhân chính là cái người mà trước đây được gia đình giới thiệu đối tượng xem mắt, tên tiền lương tháng ba vạn đó.
Sau khi Tô Khinh Ngữ bị cô đuổi ra khỏi cửa, mất hết cam đảm vỡ mộng bước vào hào môn, cho nên nàng mặt dày nói hết lời để quay lại với nam nhân đối tượng xem mắt.
Nhưng không ngờ trong lần hẹn hò với nam nhân đầu tiên, nàng lại gặp lại cô, hơn nữa còn nhìn thấy bộ dáng của cô vì các nữ thần vung tiền như rác, Tô Khinh Ngữ ghen ghét đến muốn phát bệnh dại, muốn cắn người.
Vốn dĩ tất cả những thứ này đều thuộc về nàng mới đúng, tại vì nàng ngại nghèo yêu giàu, chỉ vì cái lợi trước mắt mà nàng lại đánh mất đi phú bà Giang Kỳ.
Còn người nam nhân bên cạnh nàng lúc này đừng nói là mua cho nàng một cái túi xách, anh ta muốn dùng bữa cơm đi xem phim, sau cùng còn muốn cùng nàng abcdxyz... tự hiểu đi he.
Tên keo kiệt này thật sự tương phản với Giang Kỳ thật sự, nam nhân toàn đồ keo kiệt thế này sao? Vẫn là Giang Kỳ tốt nhìn xem bây giờ chị ấy thật bá đạo.
"Sao anh không mua cho tôi một cái túi" Tô Khinh Ngữ không cam lòng nói.
Tên kia nghe xong thì chả cao hứng nói: "Tiền lương hàng tháng của tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, cô bảo tôi mua cho cô một chiếc túi đắt tiền như thế, cô có bị điên không? Thật sự mua cho cô về sau chúng ta cạp đất mà ăn à?. Hơn nữa quan hệ chúng ta nam nữ bình đẳng, tôi mua cho cô một cái túi xách đắt như vậy thì cô sẽ tặng cho tôi lễ vật gì?."
Tô Khinh Ngữ nghe hắn nói dáng vẻ tự cho mình là đúng, nàng liền lập tức cảm thấy hối hận, tại sao mình lại tìm được cái loại hàng này vậy chứ?.
Nói trắng ra thì hắn keo kiệt... nếu đây là cô thì cô sẽ trực tiếp mua luôn mà không cần nói linh tinh, Tô Khinh Ngữ trong lòng hối hận như muốn phát điên.
Nhưng bây giờ Tô Khinh Ngữ cũng biết mình không có cơ hội thân thiết với cô nữa, nhìn cô như chim bay lượn ở bầu trời xanh, cuối cùng dũng khí tiến lên cũng chả có đành phải tuyệt vọng rời khỏi trung tâm thương mại.
....
Ba ngày sau.
Vương quản lý cầm trên tay giấy giám định trên mặt lộ ra chấn kinh.
"《Đại Bàn Nhược Ba La Mật Đa Kinh》là tác phẩm đích thực của thánh tăng Tuệ Tiến, chất lượng cao nhất."
Đây là giấy giám định đồ cổ mà thủ hạ của hắn vừa nhận được sáng hôm nay, căn cứ theo phần ghi chép giám định, quyển kinh thư mà cô giao cho hắn có giá trị nào sánh bằng, nếu nó được mang đi đấu giá, chỉ sợ là cái giá trên trời.
Đương nhiên Vương quản lý không dám lơ là những việc cô giao phó, hắn ngay lập tức liên lạc với hầu hết người sưu tầm và phú thương ở Nam Thành. Bằng vào mạng lưới quan hệ cường đại, bắt đầu tiến hành đấu giá quyển kinh thư.
Sự xuất hiện của bút tích thánh tăng này ngay lập tức gây chấn động, điều này không chỉ vì giá trị cất giữ cực cao, mà còn vì nó là quyển kinh Phật nổi danh, nghe nói chỉ cần đặt ở trong nhà sẽ được Phật tổ phù hộ, đời đời kiếp kiếp bình an, sung túc.
Người càng có tiền trên thực tế càng sợ hãi mình mất đi cuộc sống giàu sang phú quý.
Và cái sự kiện này rất nhanh đã đến tai của Diệp lão.
"Bút tích của thánh tăng thật sự?" Diệp lão trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Lời miêu tả này rất giống với quyển kinh thư trong tiệm của Trần Tiểu Vũ ngày ấy.
"Nếu điều này là thật thì chẳng phải tôi vừa bỏ lỡ một chí bảo vô giá sao?." Diệp lão trên mặt viết đầy chấn kinh, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại sự việc ngày hôm đó.
Người họ Giang thần bí dùng một đánh ngàn, một mình bá đạo lấy đi quyển kinh thư, mà bản thân chỉ còn cách có một bước võn vẹn là đến cái quyển kinh thư kia rồi. Nếu không có cô can thiệp ngay từ đầu, chỉ sợ bây giờ người có quyển kinh thư đó chính là mình.
Đồng thời theo tin tức mới nhất, quyển bút tích thánh tăng giá đấu giá đã lên đến 35 ức, hơn nữa đây không phải là con số cuối cùng.
Các phú thương ở thành Nam Thành ngày càng nhiệt tình với cuốn bút tích thánh tăng này, rất nhiều người đoán giá sẽ tăng đến 40 ức trở lên, đây là một trong những mức giá cao nhất được ghi nhận ở Nam Thành trong thời gian qua.
Diệp lão vốn có tiếng tăm lâu năm, tung hoành giới đồ cổ nhiều năm hắn chưa từng nghĩ rằng mình lại mất sai lầm, bị người trẻ tuổi dạy cho một bài học đáng để đời. Hắn không cam lòng, bối rối, mệt nhoài, trong lòng ngũ vị tạp trần đan xen.
Cuối cùng hội tụ thành tâm tình hối hận và bị sốc xen lẫn, điều hắn hối hận là coi thường cô không đem quyển kinh thư kia tra xét một phen kỹ lưỡng. Điều sốc là cô nhanh tay lẹ mắt của mình đoạt lấy quyển kinh thư kia trước.
Diệp lão trăm mối khó lý giải hắn cả đời mê đồ cổ nhưng chưa bao giờ nhìn thấy thiên tài như vậy, chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất đã dành được bảo vật, nhưng người này trước đây không có chút tiếng tăm nào ở Nam Thành.
Hoàn toàn không có xuất thế, sau cùng Diệp lão có chút sa sút ngồi trên ghế, mỉm cười tự giễu.
"Giang sơn đời nào cũng có người tài giỏi, cái người trẻ tuổi họ Giang này có lẽ có bí mật mà ta không biết được đi."
Tin tức Diệp lão bị một thiếu nữ trẻ tuổi họ Giang làm cho một lỗ vốn đã lan truyền nhanh như cái tên lửa.
Kể từ ngày hôm nay cái tên Giang Kỳ dần lan rộng ra trong giới đồ cổ ở Nam Thành, rất nhiều người đều hứng thú với cô, nảy sinh ra ý định kết giao.
"Điều tra ngay lập tức chi tiết về thiếu nữ Giang Kỳ này, đặc biệt là nơi ở của nàng, chúng ta chuẩn bị đầy đủ lễ vật đến nhà nàng bái phỏng."
"Giang Kỳ này sống ở khu biệt thự Đông Sơn sao?."
"Nàng còn là lão bản của nhà hàng Faith Carlotn."
"Nam Thành từ khi nào có một đại lão như vậy a."
"Thật lợi hại, trẻ tuổi như vậy đã đạt được thành tựu như vậy."
....
Diệp Y Nhiên lúc này đã quay trở lại Diệp gia, nàng cũng nghe được cái sự kiện này.
"Thiếu nữ trẻ tuổi họ Giang này cũng tên là Giang Kỳ, vậy liệu nàng có phải Giang Kỳ ngày đó? Hay chỉ là sự trùng hợp?" Diệp Y Nhiên trái tim bỗng đập nhanh.
Cái tên Giang Kỳ này cũng không phải hiếm thấy, nếu trên đường mà hét lên "Giang Kỳ" có lẽ sẽ có mấy người đồng loạt đáp lại một tiếng "Ai".
Nhưng trong thâm tâm Diệp Y Nhiên vẫn rất hi vọng người này chính là vị ngày đó mình gặp, dù sao Giang Kỳ gây ấn tượng cực kỳ sâu sắc nàng ở nhà hàng Faith Carlton ngày hôm đó, đầu tiên là vì Giang Kỳ nhan sắc cực kỳ đẹp, có khi còn vượt qua cả nàng.
Thứ hai là cô vung tiền rác làm cho Đỗ Phi lòi mặt chuột.
Kể từ ngày đó Diệp Y Nhiên vẫn luôn không ngừng mong gặp lại cô lần nữa, có một cuộc gặp gỡ lãng mạn a, nhưng trong lòng nàng cũng có chút lo lắng.
"Nếu thật sự là chị ta, Diệp gia sẽ đề ra một cuộc tỷ thí hoặc là gây phiền toái cho chị ta để lấy tình thế từ nàng trở về, hi vọng chị ta sẽ không có việc gì. Mặc dù lần này chị ta đã tạo dựng được chút danh tiếng, nhưng sợ Diệp gia sẽ không bao giờ bỏ qua..." Diệp Y Nhiên trong lòng cầu nguyện.
Còn cô giờ phút này đang ở trung tâm thương mại Thế Kỷ để mua sắp quần áo hàng hiệu, bên cạnh là Dao Văn Văn và Tôn Nhã Hàm.
"Lão bản, lão bản, nhanh đến thử cái này đi, đây là mẫu mới nhất của thương hiệu nổi tiếng Armani của mùa hiện tại."
"Cái này cũng không tệ a, đây là Versace, một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, lão bản nhanh mặc thử đi a."
"Bộ âu phục Kristen Dior nhập khẩu này cũng rất đẹp..."
Cô nhìn mấy loại âu phục được hai cô gái mang đến trước mặt, có chút dở khóc dở cười, sau khi nhận được món đồ cổ giá trị ít nhất 27 ức, cô tâm tình cực kỳ vui vẻ. Mấy ngày nay cô tranh thủ tâm tình tốt đẹp để chăm sóc bản thân một phen.
Cô đi cắt tóc ngắn đến vai, tạo kiểu do nhà tạo mẫu giỏi nhất ở Thế Kỷ Stylish, đây là kiểu tóc mà cô đã yêu cầu.
Bây giờ cô đang chọn quần áo cho chính mình, tục ngữ có câu lụa đẹp vì người, đi ra ngoài một bộ quần áo đẹp đẽ là không thể thiếu. Cô không muốn mặc quần áo tồi tàn, để bị người ta xem thường rồi vạch trần ra mình với khối tài sản 100 ức.
Nhưng nhìn xung quanh cô lại không thấy bộ nào phù hợp, cho nên cô đã gọi cho Vương quản lý: "Tiểu Vương a..."
"Là Giang lão bản có đúng không? Tiểu nhân ở đây, xin ngài hãy phân phó" Vương quản lý ban đầu nịnh nọt cô là bởi vì cô là cổ đông lớn nhất trong hội đồng quản trị, nhưng bây giờ tình thế không giống nhau.
Từ khi cô giao phần đồ cổ giá trên trời kia cho hắn để bán đấu giá, hắn đã tiếp xúc với rất nhiều người trong giới cao cấp ở Nam Thành, sau sự việc này Vương quản lý bắt đầu bội phục và sùng bái cô từ tận đáy lòng.
Cô quả nhiên là một nữ nhân có năng lực, có con mắt sáng như đuốc, ngay cả Diệp gia cũng phải bó tay dưới tay cô, làm việc với một người có năng lực như vậy sẽ rất là an tâm.
"Cũng không có gì quan trọng chỉ là giúp tôi liên lạc với nhà thiết kế trang phục, tôi muốn có vài bộ quần áo theo yêu cầu." Cô nói.
"Ngài yên tâm việc này cứ giao cho tiểu nhân làm, cam đoan sẽ để ngài hài lòng" Vương quản lý liền cam đoan việc này sẽ do hắn lo liệu.
Cô gật đầu cúp điện thoại, Tiểu Vương này làm việc cũng khá đáng tin cậy, nhưng vừa cúp máy cô lại nhận được một cuộn gọi mới, đến từ Trần Tiểu Vũ.
"Kỳ tỷ lần trước chúng ta nói qua chuyện họp lớp, cậu nhất định phải tới đó" Trần Tiểu Vũ nói.
Nghe đến họp lớp sắc mặt của cô có chút khó coi, đúng là chạy trời không khỏi nắng mà.
________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top