🌠 Cưỡng chế + Không nỡ + Liếm sạch

258. Ném Trịnh Hàm lên sofa, vuốt hạ thể cưỡng chế cao trào

"Không cần gặp lại nữa, là có ý gì?"

Thiệu Vanh không thể tin được mà sững sờ tại chỗ, lặp lại một lần lời nói đó.

Trịnh Hàm giơ tay nắm lấy cánh tay còn lại, lòng bàn tay dùng sức bóp, làm mình không nhìn vào mắt Alpha, làm mình tỉnh táo hơn một chút.

Nếu đã quyết định, thì không cần do dự, nếu không, đối với cả hai đều không tốt.

"Chính là ý nghĩa mặt chữ, chúng ta không cần gặp lại."

Những lời lạnh nhạt tột cùng như một đóm lửa nhỏ không quan trọng, trong nháy mắt đốt lên Thiệu Vanh, dây đàn căng thẳng trong đại não bị kéo đứt.

Giấc mơ tối qua với những bóng người dần tan đi như đang tái diễn trong hiện thực,

Nỗi buồn và sự u sầu mất đi Kiều Linh bùng nổ, biến thành phẫn nộ và thống khổ, màu xanh lam sâu thẳm như đại dương biến sắc thành màu đỏ cam chói chang của mặt trời,

Nàng không nghĩ tới, sau Kiều Linh, Trịnh Hàm cư nhiên cũng không muốn ở lại bên cạnh nàng, đáng sợ hơn là, những Omega kia, có lẽ đều sẽ rời xa nàng.

Thực tế "không thể ngăn cản mất mát" này làm nàng càng thêm lo lắng, không thể kiểm soát hành vi của mình.

Thiệu Vanh nặng nề thở hổn hển, như một con báo lao về phía trước, nắm lấy hai tay Trịnh Hàm, giơ qua đỉnh đầu, đè người lên tường.

"Chị cũng muốn rời xa em?"

Cũng?

Không đợi Trịnh Hàm suy nghĩ "cũng" này là từ đâu ra,

Câu nói tiếp theo của Alpha vội vã đuổi theo: "Vì sao? Em không đồng ý! Em không cho phép chị rời xa em!"

"Chị......"

Trịnh Hàm ngây người, nàng không ngờ Thiệu Vanh lại có phản ứng như vậy.

Alpha luôn bình tĩnh lại lộ ra biểu cảm nàng chưa từng thấy, trợn tròn mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong đôi mắt tối màu phập phồng như một ngọn lửa giận dữ, thái dương nổi rõ gân xanh.

Vì sao lại giận như vậy? Nàng không hiểu.

Trịnh Hàm rõ ràng địa vị của mình trong lòng Thiệu Vanh là gì,

Chẳng qua trước đây đều đã tự lừa dối mình, luôn cảm thấy câu nói "Alpha cũng không sao cả" là thật, cũng cảm thấy đối phương sẽ nảy sinh tình cảm đối với một Alpha như nàng.

Nàng là một người có cũng được không có cũng được, vì sao lại giận như vậy?

Nhìn Thiệu Vanh giận dữ, đôi mắt sắc bén trừng đến tròn xoe,

Khoảng cách cực gần làm nàng dễ dàng, liền thấy được một tia ẩm ướt trong hàng mi dưới của đối phương.

Trong lòng không khỏi mềm nhũn, theo bản năng đột nhiên muốn mở miệng trấn an con chó nhỏ đang nổi giận này.

Nhưng sự dao động này chỉ xuất hiện một lát, sau đó liền tan biến.

"Em thì biết gì?" Nàng cứng cổ, tiếp tục lạnh nhạt nói.

Lời này càng như đổ thêm dầu vào lửa, làm ngọn lửa vô danh trong lòng Thiệu Vanh bốc cháy hừng hực.

"Em không hiểu? Em quả thật không hiểu."

Trịnh Hàm không ngờ, Thiệu Vanh dứt khoát động thủ với nàng,

Nàng lần đầu tiên cảm nhận được,

Giữa Alpha và Alpha cũng có chênh lệch, chênh lệch này cũng không nhỏ.

Phản kháng không có tác dụng.

Cảnh sắc trước mắt xoay tròn 180°, thân thể không biết chỗ nào bị dùng sức bóp, vác lên vai, ép đến bụng dưới đau nhói.

"A!!"

Thiệu Vanh ném nàng vào sofa, đè lên nàng thành thạo cởi áo trên.

Lộ ra nửa thân trên săn chắc chỉ mặc áo lót thể thao,

Cơ bụng đẹp vì chủ nhân giận dữ mà phập phồng kịch liệt, mồ hôi làm vùng da thịt này như được lau nước sôi mà lóng lánh, Trịnh Hàm theo bản năng kẹp hai chân, không tự nhiên dời tầm mắt.

Thiệu Vanh không có tinh lực chú ý những việc nhỏ nhặt này, chỉ là tùy ý phát tiết giận dữ.

Nàng cầm quần áo hung hăng ném xuống sàn, vải vóc đập vào gạch men sứ, cũng có thể phát ra tiếng vang buồn tẻ, nắm lấy quần Trịnh Hàm kéo xuống.

"Chị nói em không hiểu, vậy khi đó cùng chị ăn cơm, ở trên phi thuyền, ở nhà chị, nói những lời đó, đều là giả sao?"

"Đồ lừa gạt!"

Trịnh Hàm đang định phản bác, một bàn tay đầy mồ hôi bịt miệng nàng lại.

Mồ hôi ẩm ướt cọ trên môi, không thể biện giải.

Sau đó nàng toàn thân cứng đờ, vội nhìn xuống, tiểu tước nhi vừa mới cứng chưa tiêu bị Thiệu Vanh kẹp trong tay vuốt ve, khoái cảm mãnh liệt cuồn cuộn trong hạ thể.

"Ô ô!"

Hai chân dài nhỏ liên tục vung vẩy trong không khí, chỉ là vô ích tiêu hao thể lực của Trịnh Hàm, căn bản không đá được Alpha, cũng không thể phản kháng.

"Ưm!!!!"

Đột nhiên, quy đầu chìm vào một mảng ẩm ướt, mềm mại lại thô ráp, xúc cảm lướt qua phía trước gần như làm Trịnh Hàm bay lên, bụng dưới run rẩy đón ý hùa lên trên.

Đây là cái gì!!

"Ô ô ô!!!"

Cảm giác này!

Trịnh Hàm không thể tin được cúi đầu nhìn, trên bờ mu trắng mềm được xử lý sạch sẽ, trên làn da tinh tế đang dán môi của Alpha,

Thiệu Vanh cư nhiên lại nguyện ý giúp nàng khẩu giao! Chuyện này! Sao có thể?!

Không được! Không được liếm!!

"Ô ô ô ô ô!!"

Bị che miệng không thể nói chuyện, Trịnh Hàm vô lực há mồm, lưỡi mềm liều mạng đỉnh lòng bàn tay Alpha, ý đồ thoát ra,

Ở trong khoái cảm tùy ý mà vớt lấy bản thân, lại không ngừng chìm đắm xuống.

Thiệu Vanh không rảnh lo nhiều như vậy,

Há mồm liền ngậm lấy tiểu nhục hành toàn thân hồng hào kia, một bàn tay bóp đùi đối phương ép mở ra.

Nàng không có kinh nghiệm khẩu giao cho Alpha,

Nhưng chỗ này của Trịnh Hàm, giống như âm vật vậy, đại khái cũng chỉ lớn hơn một chút, dài hơn một chút, mập mạp, khi cương lên cũng gục xuống trên mặt lưỡi, chỉ cần hơi cuộn lưỡi là có thể ngậm trọn.

Thiệu Vanh đầu óc nóng lên vì phẫn nộ, chỉ muốn trừng phạt Trịnh Hàm.

Không chút lưu tình vận dụng kỹ thuật liếm lồn của mình, mạnh mẽ quát cọ mặt ngoài quy đầu hồng hào, dùng sức thô bạo, ngậm đến những nơi càng ẩn nấp chảy nước của Trịnh Hàm.

Ngại che miệng vướng bận,

Thiệu Vanh dứt khoát buông ra, hai tay cùng nhau banh đùi Trịnh Hàm ra, mặt lưỡi thô ráp không ngừng cuộn lại,

Không biết Alpha đã ánh mắt tan rã, thấp giọng rên rỉ.

"Không...... Không...... A Vanh! A Vanh!! Không được!!"

Trịnh Hàm cắn môi nặng nề mà hừ thở gấp, ngón tay bấu vào gối dựa trên sofa.

Một đoạn eo như cành liễu đột nhiên ưỡn lên, sau đó co rút.

"Đi! Tránh ra a!!!"

Thiệu Vanh buông miệng ra lùi lại, tiểu tước nhi lộ ra trong không khí nhịn không được phun ra tinh dịch,

Như thiên nữ rải hoa mà phân tán trong không trung, sau đó rải xuống, rải rác rơi xuống khắp nơi, cũng không khỏi bắn tung tóe lên cằm Thiệu Vanh.

"Ô......"

Trịnh Hàm ngượng ngùng giơ hai tay lên, ngón tay che khuất gương mặt.

Hai chân giơ lên, uốn éo vào một chỗ, cùng nhau che đậy bộ phận trọng yếu.

Nàng dâm đãng đến mức muốn chết, cư nhiên trong tình huống như vậy bị Thiệu Vanh cưỡng chế làm.

Phản ứng của cơ thể nói cho lý trí, thật ra nàng rất thích như vậy......

Tuy rằng bị ngậm là tiểu tước nhi phía trên, nhưng cái miệng nhỏ dâm đãng phía dưới vẫn tí tách chảy nước, muốn Alpha hung hăng thâm nhập vào.

Thật là mất mặt! Hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!

Muốn giả vờ lạnh nhạt mắng Alpha, lại nhịn không được có chút tâm trạng bồi hồi, trong lòng mềm mại, bắt đầu nóng lên......

Trịnh Hàm tách ngón tay ra, có chút lo lắng, nhìn lén xem Thiệu Vanh hiện tại có phản ứng gì.

Alpha trông lại có chút ngây người, vẻ mặt nóng nảy đã nhạt đi.

Thiệu Vanh áp lực mím môi dưới, cảm xúc như lửa lớn vừa lướt qua, đó là mảnh đất trống trải bị thiêu cháy, cái gì cũng không có, cái gì cũng không còn, một mảnh hư không.

Nàng ngước mắt nhìn Trịnh Hàm, bị nàng làm cho lộn xộn.

Bụng dưới và áo ngủ dính đầy tinh dịch trắng trong.

Nàng ảo não tột cùng, thấp giọng nói: "Mình đang làm gì thế này?"

Nhẹ nhàng kéo quần ngủ của Trịnh Hàm lên đến eo, cẩn thận đưa bàn tay ra, đặt trên cổ tay đối phương nhẹ nhàng vuốt ve.

Mở miệng nói: "Thật xin lỗi, là em đã nóng đầu, chị đừng giận."

"Lần cuối cùng, xin tha thứ cho em đi."

"Bây giờ em sẽ đi đây."

259. Không nỡ rời đi, muốn tiếp tục chuyện vừa rồi

Trịnh Hàm không muốn thừa nhận, đối với động tác thô lỗ như vậy của Alpha mà nàng lại ôm ấp sự chờ mong không thể nói.

Mất cả đêm mới hạ quyết tâm, vậy mà giờ lại dao động vô cùng.

Nhưng khi Thiệu Vanh nói ra "lần cuối cùng", Trịnh Hàm đột nhiên mới thật sự có cảm giác về chuyện chia ly này.

Các nàng rốt cuộc không thể gặp mặt nữa sao?

Hay là,

Ngay cả việc nói chuyện như bây giờ, cũng có thể là lần cuối cùng?

Trái tim run rẩy, nỗi không nỡ mãnh liệt quẩn quanh trong lồng ngực, ép hết dưỡng khí còn sót lại trong phổi, hô hấp cũng không thể giảm đi nỗi đau khổ bắt đầu lên men này.

Nàng buông tay, chống đỡ thân thể nhìn Alpha.

Đối phương khom lưng nhặt lấy áo trên bị ném xuống sàn, tấm lưng trần trụi săn chắc uốn lượn xuống dưới, cơ lưng ẩn hiện được phác họa rõ ràng, thắt lưng bị kéo, vị trí lưng quần có chút thấp, đường cong trên cơ mông gợi cảm hằn ra hai vệt.

Trịnh Hàm hoảng loạn quay đầu sang một bên, như che giấu mà vén tóc bên mặt.

"A Hàm," Thiệu Vanh đã mặc chỉnh tề, xoay người gọi nàng một tiếng, khí thế bành trướng vừa rồi theo thủy triều rút đi mà hoàn toàn giảm bớt, đôi mắt rũ xuống suy tư một lát, biểu cảm chuyên chú nói, "Thật ra em vẫn luôn không nói cho chị."

"Chị rất giống người chị cùng em lớn lên, chị ấy...... luôn sẽ quan tâm cảm xúc của em, đối với em dịu dàng, tính tình hào phóng, luôn có thể...... giải quyết vấn đề mà em không thể giải quyết một cách thuận lợi."

Thiệu Vanh ngồi xổm xuống,

Nhìn vào hai mắt Trịnh Hàm, lời nói chân thành: "Có đôi khi em cảm thấy, chị còn hiểu em hơn cả chị ấy, thậm chí có thể nhìn thấu suy nghĩ của em, không...... có lẽ là, lý giải suy nghĩ của em."

"Mỗi lần em có chuyện không nghĩ ra, luôn sẽ nghĩ đến chị đầu tiên, muốn ở lại bên cạnh chị."

Bàn tay thon dài đặt trên sofa, Thiệu Vanh muốn nắm, lại nội liễm mím môi dưới, nén lại sự xúc động này.

"Em cũng muốn, giống như Trịnh Thước vậy."

"Gọi chị một tiếng chị gái."

"Chị gái thuở nhỏ đã xa em từ lâu," Thiệu Vanh cảm giác hốc mắt mình có chút chua xót, chớp mắt, cảm xúc bị đè nén lại có chút không thể ngăn cản, chảy xuống theo hốc mắt, "Khi nghĩ đến, chị cũng muốn rời đi, em thế mà lại không kiểm soát được bản thân."

"Thật xin lỗi, A Hàm, tha thứ cho em đi, là em quá ích kỷ, không để ý đến cảm nhận của mọi người."

"Em tôn trọng quyết định của chị."

Tầm mắt Trịnh Hàm dừng lại ở nước mắt trên má Alpha, nghe một tràng độc thoại như vậy, lại không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy một Alpha kiên cường như Thiệu Vanh khóc, không phải bi ai tột cùng, nước mắt từ hốc mắt tràn ra, lăn xuống trên má, nước mắt bình tĩnh lại ngoan ngoãn lướt qua trên da thịt, lại cho người ta cảm giác cô độc mạnh mẽ.

Lòng bàn tay siết chặt vào sofa, hô hấp đều trở nên nhỏ lại.

Ngước mắt nhìn, liền sẽ sâu sắc chìm vào biển mắt đen như mực kia, rồi cũng bị nhuộm cùng cảm xúc.

"Em đi đây."

Alpha cao lớn từ phòng khách đi đến cửa chỉ mất vài bước, để lại cho nàng một bóng lưng đen kịt.

Không...... Không......

Một loại tình cảm mãnh liệt từ nội tâm tuôn ra,

Nỗi không nỡ và tình yêu đậm sâu vốn bị đè nén ở một góc nào đó trong nội tâm, tại khoảnh khắc này bắn ngược trở lại, chiếm trọn cả trái tim.

Trịnh Hàm hoảng loạn bò dậy,

Để chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo chạy qua, một phen ôm chặt lấy bóng dáng kia, cánh tay dùng sức vòng lấy eo Thiệu Vanh.

"Đừng đi, cầu xin em, đừng đi."

"Thiệu Vanh, chị đổi ý rồi."

Vóc người Trịnh Hàm cao, tứ chi nhỏ dài, ôm chặt đối phương từ phía sau.

Rõ ràng nhìn thấy tuyến thể sau gáy, không kìm lòng được hôn lên, tựa vào cổ cẩn thận ngửi khí vị Alpha.

Thiệu Vanh lại không có phản ứng quá lớn,

Trịnh Hàm cho rằng nàng làm đối phương không thoải mái, dừng động tác mới phát hiện,

Trước mắt, hai vai Alpha đang nhẫn nhịn run rẩy, dường như đang đè nén điều gì.

Lồng ngực co chặt,

Nàng buông tay ra, đi đến trước mặt Thiệu Vanh,

Đập vào tầm mắt là gương mặt xinh đẹp kia, che kín vẻ ửng hồng bi thương, trên hàng mi của đôi mắt hơi mở treo những giọt nước mắt muốn rơi lại không rơi, gò má đã là một mảng ẩm ướt,

Thiệu Vanh cắn chặt môi, không rên một tiếng, nuốt xuống tất cả khổ sở.

Sợi tóc đen dính vào làn da ướt đẫm, một vẻ hỗn độn lại mê người.

Trịnh Hàm đau lòng tột cùng, vươn tay đi dắt tay Alpha, từng chút xoa các đốt ngón tay cứng đờ cho lỏng ra, bẻ ra rồi đan vào giữa các kẽ ngón tay của mình.

Dịu dàng nói: "Không đi nữa được không?"

Giờ phút này, tình yêu của nàng đối với Thiệu Vanh căng tràn đến cực điểm, đau lòng muốn chết, muốn nâng niu cô gái luôn quen với sự kiên cường này trong lòng mình, không bao giờ buông tay.

"Là chị sai rồi," Trịnh Hàm cẩn thận lau đi nước mắt đối phương, "Chị còn tưởng rằng, em một chút cũng không thích chị, là chị tự mình đa tình."

"Mới đưa ra quyết định sai lầm như vậy."

"Chị tưởng là em muốn đi."

Kẽ môi bị Trịnh Hàm nhét vào một đốt ngón tay, nàng chỉ có thể thả lỏng sức cắn, gân cổ lên nói: "Em không muốn."

Cho đến bây giờ, bất kể là với thân phận gì, người ở bên cạnh nàng đều đã rời đi.

Khoảng thời gian này ở bên nhau làm Thiệu Vanh thả lỏng cảnh giác, nhưng điềm báo chia ly một khi xảy ra, nàng lại giống như một con thú nhỏ bị thương, toàn thân căng cứng.

"Sẽ không, chị hứa với em, chị sẽ không rời khỏi em."

Trịnh Hàm đã thất hứa một lần sợ Thiệu Vanh không tin, vội bổ sung một câu: "Lần này nhất định không đổi ý."

Thiệu Vanh lại không trả lời, chỉ dùng đôi mắt ửng đỏ ngây người nhìn chằm chằm nàng.

Một lát sau,

Dùng sức vươn cánh tay ôm chặt nàng.

"Em không cần lời hứa của chị," Thiệu Vanh nói, "Em không giữ được bất kỳ ai, chỉ cần chị ở bên cạnh em mỗi một giây, em đều sẽ trân trọng, nếu chị muốn chạy, không cần bận tâm đến em, cứ đi đi."

"Lời hứa sẽ trói buộc chị, em không cần thứ đó."

"Em thật sự......" Trịnh Hàm đáp lại bằng một cái ôm kiên định, siết chặt khóa nhiệt độ cơ thể Alpha vào trong cơ thể, "Là một kẻ ngốc."

Nàng không biết làm sao để đáp lại đối phương, chỉ có thể dùng hành động chứng minh.

Hận không thể làm chính mình tan chảy hoàn toàn trong vòng tay ấm áp này.

"Thiệu Vanh," nàng rầu rĩ cọ vào ngực đối phương, "Chị chỉ là muốn biết, rốt cuộc em có thích chị không?"

"Thích."

Tiếng ong ong không phải từ không khí truyền đến, mà là cùng với tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực, từ thân thể chảy vào trong vành tai Trịnh Hàm, làm nàng tan chảy.

Bàn tay dán xuống phần thắt lưng gợi cảm kia, hợp lại nhéo lấy cơ mông gợi cảm của Thiệu Vanh.

Trịnh Hàm ngồi xổm xuống,

Sờ soạng kéo chiếc quần dài màu đen xuống, lòng bàn tay dán vào giữa hai chân, được làm nóng đến bỏng rát.

Nàng nhìn chằm chằm khối phồng lên kia, không tự giác nuốt xuống một ngụm nước bọt,

Vươn đầu lưỡi, cách lớp vải quần lót liếm một vòng lên chỗ nhô ra phía trước.

"Vậy chúng ta, tiếp tục chuyện vừa rồi được không?"

260. Từ từ chơi ~~ không nỡ, ngay cả tinh dịch dư cũng phải liếm sạch sẽ

"A Hàm......"

Thiệu Vanh khẽ gọi tên nàng.

Không để lại dấu vết lau đi vệt ướt bên cạnh hai mắt, mũi hơi ửng đỏ vì khóc, người thường ngày lạnh lùng như cục đá, hôm nay giống như một miếng bánh mì mềm xốp, được nướng trong lò đến thơm giòn, làm người ta chảy nước dãi.

Mặt lưỡi sinh ra nhiều nước bọt hơn, Trịnh Hàm dán vào giữa hai chân Alpha, mũi cao thẳng nhẹ cọ.

Mùi hôi nồng đậm cùng mùi vị độc đáo trong cơ thể Thiệu Vanh hòa lẫn vào nhau, hơi có chút chua, nhưng cũng không khó ngửi.

Nàng không vội cởi quần lót của Alpha,

Mà là cách lớp vải xoa nắn nó, từ từ đánh thức nó khỏi giấc ngủ say.

Ngón tay trượt xuống, nâng lên hai viên tinh hoàn nặng trĩu.

"Ưm hừ...... A Hàm," giọng nữ trung khàn khàn trở nên càng thêm khô khan, như tảng đá thô ráp, hơi thở dốc trong đó bôi trơn thanh tuyến, "Hô...... muốn cương."

"Có thể thả lỏng một chút, hôm nay cứ giao toàn bộ bản thân cho chị đi, A Vanh."

Trịnh Hàm vén áo trên vướng bận, lộ ra bên trong bụng dưới săn chắc phập phồng theo hô hấp, nơi nàng thèm thuồng đã lâu.

Do yêu cầu về tính linh hoạt của cơ thể trên chiến trường, Alpha tuy rằng cánh tay cường tráng, vai nở rộng, vòng eo lại không quá chắc nịch, hàm lượng mỡ cực nhỏ, những sợi cơ mỏng dán chặt vào eo nhỏ, dáng vẻ mà Trịnh Hàm thích nhất.

Bên Trịnh thị, kinh doanh ngành giải trí,

Các loại Alpha đủ loại, nàng thấy không ít, những người muốn có nàng cũng đếm không xuể, nhưng cơ bắp thực chiến như Thiệu Vanh lại là điều nàng thích nhất......

Lòng bàn tay từ khe cơ bụng qua lại vẽ vòng, sau đó đi xuống, câu lấy mép quần lót kéo xuống một chút nữa.

Hai bên cơ xiên như được điêu khắc ra, rõ ràng,

Đáng chết hơn là, từ rốn đi xuống, vị trí phía trên âm phụ một chút, gân xanh thô to màu đỏ tím đang sống động phập phồng.

Nhìn thấy Trịnh Hàm hô hấp càng thêm dồn dập, trong mắt dày đặc tình dục.

Ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hai mắt Thiệu Vanh, nhẹ nhàng hôn lên da thịt bụng dưới.

Một ngụm, một ngụm, hôn xuống,

Hôn lên làn da đẫm mồ hôi, hôn lên gân xanh đang đập, hôn lên bộ lông đen thô.

"Ưm~~"

Thứ nóng hổi chống trên cằm nàng, cảm nhận được độ ấm cực nóng này,

Trịnh Hàm cái gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn vào giờ phút này, cùng người mình thích làm chuyện vui vẻ.

Cuộn mép quần lót xuống, mùi tanh mặn nhàn nhạt ập vào mặt, từ xoang mũi đi vào, ngửi đến nàng gần như muốn động dục giống như Omega.

"A Hàm...... Muốn."

Thiệu Vanh nắm tay Trịnh Hàm, hơi thở dốc kể ra dục vọng của mình: "Chị Hàm, giúp em...... giúp em liếm một chút được không?"

Tiếng "chị Hàm" này làm Trịnh Hàm trong lòng nhảy dựng.

Đôi mắt mị hoặc khẽ nâng, trong mắt lưu luyến dao động sự mê hoặc,

Cùng lúc giao mắt với Alpha, nàng mở miệng khẽ ngậm lấy bên trên nhục hành, chất lỏng đã sớm bắt đầu phun ra từ lớp da bên ngoài thấm đến trên mặt lưỡi nàng.

"A~~"

Quy đầu bị liếm một chút rồi lại thôi,

Cũng là Alpha nên Trịnh Hàm rất hiểu điểm mẫn cảm của Thiệu Vanh, mặt lưỡi hơi cong qua mã nhãn, sau đó chống vào khe mũ và đai lưng bên trong, bôi đều nước bọt lên.

"Ui...... Ha~~"

Trịnh Hàm yên lặng chơi xấu, lưỡi mềm cuộn lên quy đầu lặp đi lặp lại cọ xát, trả thù nho nhỏ vì vừa rồi Thiệu Vanh làm nàng mất mặt.

Nhớ lại tư vị vừa rồi bị bú, cả người vừa nóng lại rạo rực, tiểu tước nhi không tự giác cũng cương lên, tiểu vật mềm sau khi bắn một lần đã không còn tinh thần như trước, không chống đỡ được quần ngủ, chỉ mềm mại mà thõng bên trong.

Thiệu Vanh thật sự không ghét bỏ nàng,

Nàng càng sẽ không ghét bỏ A Vanh.

Một ngụm ngậm lấy toàn bộ đầu nấm cực đại trong miệng, dán vào mặt mềm bên cạnh khoang miệng qua lại cọ xát.

"Hưm...... Ô ô......"

Nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, đôi môi không thể khép lại dán vào hành thân, dùng sức mím, giống như bao cao su siết chặt nhục hành.

"Ha~~ A Hàm~~ ha a~~  bú sướng quá, mềm mại, hút chặt quá~~~"

Thiệu Vanh sướng đến nheo hai mắt, cong lưng, bắp đùi căng ra thành khối cơ lớn, hơi nóng từ trong miệng thở ra.

"Sướng...... sướng chết mất...... sâu hơn một chút......"

Trịnh Hàm cũng đang có ý định này,

Nàng muốn giống như Thiệu Vanh, ngậm cả cây vào.

Dương vật vừa to lại dài, nuốt đến hai phần ba, đã chống đến cổ họng, quy đầu lại quá lớn, kẹt ở nơi chật hẹp làm nàng có loại cảm giác khó thở không thoải mái.

"Ưm......"

Không khí đi vào phổi thiếu đi, hô hấp dồn dập của nàng ngược lại thúc đẩy nước bọt phân bố, toàn bộ khoang miệng dính đầy dịch ẩm ướt.

Cảm giác khó thở cưỡng chế này, làm cơ thể càng thêm hưng phấn,

Trịnh Hàm không kìm lòng được nuốt sâu hơn, tay còn lại đưa vào giữa háng mình, nắm lấy tiểu tước nhi hưng phấn - nàng luôn thích dùng lỗ nhỏ phía dưới tự mình an ủi.

"Ọp ẹp......"

Hành thân đi vào yết hầu phát ra tiếng vang kỳ dị, quy đầu đã lướt qua yết hầu cong xuống, sắp tiến vào đoạn đầu thực quản,

Đôi môi đã dán sát vào lông mu của Alpha, môi dưới và những đường vân thô ráp trên thịt trứng cũng chạm nhau.

Yết hầu không tự giác lăn lộn, từng chút từng chút, siết đến Thiệu Vanh thở dốc hồng hộc.

"A a!! Hàm tỷ tỷ, không chịu nổi, đừng kẹp!! Yết hầu sắp làm em bắn mất~~~"

Nghe lời nói dâm đãng và tiếng thở dốc liên tục,

Trịnh Hàm nỗ lực há miệng, nước mắt sinh lý chảy xuống, lòng bàn tay trên dưới dùng sức vuốt ve tiểu nhục hành ngắn ngủn chỗ chân tâm,

Cảm giác miệng mình sắp bị đụ hỏng, bị lấp đầy, kéo đến mất đi độ đàn hồi.

Bụng dưới căng thẳng, khoái cảm mãnh liệt cọ rửa hạ thể,

Động tác của lòng bàn tay càng lúc càng nhanh, nàng không kiểm soát được mình, sau vài cái liên tục run rẩy, tinh dịch từ kẽ hở nhỏ phun ra, cả người bị cao trào vây quanh.

"Không được...... A a~~ em sắp bắn...... Hứm~~~"

Thiệu Vanh chắp hai tay lại, nắm lấy đầu Trịnh Hàm, lùi lại một chút, rồi lại ôn hòa nhẹ nhàng đâm về phía trước.

Quy đầu cọ vào một khối thịt mềm mại không tên, căng chặt lại có độ đàn hồi,

Dòng nhiệt trong nháy mắt liền từ trứng thịt cuồn cuộn dâng lên.

"A a!!!"

Đồng thời bắn ra tinh dịch đậm đặc, Thiệu Vanh lùi lại một bước, rút ra khỏi khoang miệng Trịnh Hàm.

Đại bộ phận tinh dịch trắng đục làm bẩn miệng chị gái,

Nàng nắm gốc nhục hành, từng đợt tinh dịch dư bắn ra, phun lên gạch trắng sứ, che phủ dày đặc những đường vân đá cẩm thạch.

"A a, sướng quá......"

Thiệu Vanh còn chưa kịp thở,

Đã nhìn thấy Trịnh Hàm vén mái tóc hỗn độn cài ra sau tai, tiến lên quỳ vài bước sau, lại một lần dùng miệng bao lấy quy đầu nàng.

"Hưm...... A ô, chị sẽ liếm sạch sẽ cho em."

Lưỡi mềm hồng hào bay lượn trên đầu nấm hơi rũ, cuộn lấy tinh dịch dư quanh mã nhãn ngậm vào trong miệng, sau đó nuốt xuống.

Thiệu Vanh nhìn gương mặt xinh đẹp rực rỡ của Trịnh Hàm, không tiền đồ mà lại một lần nữa cương cứng.

°° vote đi bé °°

Bé chó bự khóc nhè, chị nào mà chịu cho nổi, lại ngồi thụp xuống giảng hòa thôi 😌😌😌.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top