Chương 15
Trương Gia Nguyên nhập ngũ đúng vào ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ hè.
Sau khi Trương Gia Nguyên gọi điện báo bình an, Lưu Vũ liền yên tâm thu xếp kế hoạch tình nguyện vào mùa hè này, xem như đi đây đi đó trải nghiệm.
Một tuần sau đó, cậu cùng Lâm Mặc mang theo hành lý, hướng về vùng đất khô cằn phía Tây Bắc.
Lưu Vũ đi theo đoàn tình nguyện, ở đây đều là những con người tử tế, thấy cậu là Omega không những không ghét bỏ, trái lại còn nhiệt tình giúp đỡ.
Trên chuyến hành trình của mình, bên cạnh việc làm tình nguyện, Lưu Vũ còn chụp rất nhiều ảnh, quay cả video gửi cho Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên giữ đúng lời hẹn, mỗi tuần sẽ dành thời gian gọi điện cho cậu hai lần, chốc thì kể vài chuyện thú vị trong quân ngũ, chốc lại than thở huấn luyện mệt chết đi sống lại, nhưng cuối mỗi câu chuyện, hắn đều không quên nhắc Lưu Vũ đi đường cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khỏe.
Mới đó đã gần hai tuần, thời tiết ở cái xứ này đương nhiên không dễ chịu gì, nguồn suối mát mẻ trong lành duy nhất có lẽ là nụ cười chân chất của dân cư trong vùng, cũng chính nó đã níu chân Lưu Vũ, khiến cậu quyến luyến không muốn rời.
Thế nhưng ở lại Tân Cương được vài ngày, Lưu Vũ bắt đầu xuất hiện triệu chứng cơ thể đau mỏi, thi thoảng lại choáng váng, không biết là bởi vì không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt ở đây hay bởi vì nguyên do nào khác.
Chỉ là, tình hình ngày một nghiêm trọng khiến cậu không thể tiếp tục lơ là. Về phần Lâm Mặc, sau khi thấy Lưu Vũ đột nhiên ngất xỉu giữa đường thì cũng lo sốt vó, mặc kệ mọi phản đối của cậu, kéo người lên máy bay về ngay trong đêm.
Lưu Vũ gật gù trên máy bay, đến lúc tỉnh dậy bàng hoàng phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng Châu Kha Vũ, mùi hồng trà cực kỳ nồng đậm liên tục xộc vào mũi, chui vào tuyến thể của cậu.
Cậu ngớ người trong giây lát, sau đó hoảng sợ vội vàng tách khỏi Châu Kha Vũ.
Cách xa phải tầm một mét rồi, mà vẫn giữ nguyên vẻ phòng bị lẫn hoài nghi.
Châu Kha Vũ nhìn bàn tay mình trống rỗng, trong lòng có hơi hụt hẫng nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Tại sao cậu lại ở đây?" Lưu Vũ khẽ nhíu mày lạnh lùng, mở miệng lên tiếng trước.
Châu Kha Vũ xuống giường, ngồi lên chiếc ghế đối diện rồi giải thích, "Anh đã hôn mê một ngày trời rồi, nghe bác sĩ nói là do rối loạn tin tức tố. Vì thế dì Lưu nhờ tôi đến chăm sóc anh..."
Lưu Vũ nghe đến đây đã rõ tiền căn hậu quả. Hiển nhiên do giai đoạn trước thường xuyên tiếp xúc với Châu Kha Vũ khiến cậu hoàn toàn quên mất căn bệnh rắc bối đang đeo bám mình, không ngờ mới cách hai tuần không gặp mà đã xuất hiện đủ loại triệu chứng.
Biết mình hiểu nhầm ý tốt của người ta, Lưu Vũ không khỏi xấu hổ cúi đầu, "Xin lỗi vì đã làm phiền cậu."
"Không có gì, dù sao Nguyên Nhi đã dặn tôi phải chăm sóc tốt cho anh."
"Ừm..."
Lưu Vũ nhớ lúc trước khi đi, Trương Gia Nguyên ôm cậu lần cuối, còn cau có nói một câu khó hiểu, "Châu Kha Vũ mà bắt nạt anh, nhớ nói với em, khó lắm em cũng về cho cậu ta một trận."
Lúc ấy cậu vẫn còn hoang mang, mình và Châu Kha Vũ có dây dưa gì đâu mà bắt nạt nhau, hơn nữa tính tình cậu ta rất trầm ổn, làm gì có chuyện vô cớ gây sự với mình, đang định hỏi rõ hơn thì Trương Gia Nguyên đã lên xe rời đi mất rồi.
Kể ra, Lưu Vũ luôn có rất nhiều điều muốn hỏi Trương Gia Nguyên, ví dụ như chuyện bên trên, ví dụ đêm hôm đó tại sao không đến chỗ hẹn, ví dụ như tại sao lại nông nổi đến mức uống rượu lái xe, và còn rất nhiều hành động khó hiểu của hắn trước đây chưa có lời giải thích...
Mỗi khi nhắc đến Trương Gia Nguyên, Lưu Vũ lại khó tránh khỏi có chút rầu rĩ.
Lúc này Châu Kha Vũ liền tiến lại gần cậu, như thường lệ vuốt tóc cậu an ủi, "Anh đừng buồn, Nguyên Nhi sẽ trở về sớm thôi."
Lưu Vũ dường như đã sớm quen với động tác này, thậm chí do ảnh hưởng của tin tức tố mà trông cậu có vẻ rất hưởng thụ, ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay hắn.
Châu Kha Vũ rất hài lòng với phản ứng của cậu, khẽ cười thành tiếng: "Cũng đến giờ cơm rồi, tôi về trước, nếu cảm thấy khó chịu thì gọi cho tôi."
Vành tai Lưu Vũ hơi đỏ lên vì chất giọng trầm ấm đầy vẻ cưng chiều của Châu Kha Vũ. Mặc dù cơ thể rất quyến luyến mùi hương nọ nhưng cậu vẫn còn đủ tỉnh táo để điều chỉnh hành vi của mình, vì thế cậu mới không vươn tay giữ người lại.
Đợi Châu Kha Vũ rời đi, Lưu Vũ mới lững thững xuống phòng khách tìm Lưu Chương.
Lạ nhỉ? Anh ấy không ở trong phòng, cũng không phải ngồi ở phòng khách đọc tạp chí và xem tin tức, giờ này ra ngoài không giống phong cách của ảnh lắm? Hay là có hẹn với bạn bè?
Thảo nào, Lưu Chương mà ở nhà, anh ấy sẽ không bao giờ để một Alpha ở riêng với em gái bảo bối nhà mình đâu, hoặc nếu có thì ít nhất cũng phải dưới sự giám sát của anh!
Tuy nhiên, trên bàn cơm chỉ có mỗi mình cậu, Lưu Vũ khó tránh khỏi cảm giác trống vắng, liền gợi chuyện với dì giúp việc.
"Dì Ngô, hôm nay anh trai con ra ngoài với bạn ạ?"
Dì Ngô cũng biết được một ít nội tình, nhưng không dám nói rõ với Lưu Vũ, "Cậu út ra ngoài nên chắc không biết, suốt cả tuần nay cậu cả và phu nhân đều ở công ty."
"Vậy ư? Đã có chuyện gì?" Lưu Vũ ngạc nhiên hỏi.
Tuy rằng đầu óc Lưu Chương nhạy bén, rất có tài trên phương diện kinh doanh, thế nhưng anh lại vô tình yêu thương âm nhạc và rap. Mặt khác, Lưu Chính Anh vì muốn bù đắp cho các con, nên trước giờ luôn chủ trương nuôi thả, chưa từng ép buộc hai anh em cậu phải làm điều gì mà mình không thích.
Hơn nữa, còn ở công ty cả tuần không về.
Lưu Vũ có cơ sở để nghi ngờ rằng mẹ và anh trai có chuyện giấu mình.
Cơm nước xong xuôi, cậu liền về phòng gọi điện cho Lưu Chương, ấy thế mới phát hiện cả tuần nay anh không gọi hỏi thăm mình một cuộc nào.
Công việc thật sự bận rộn thế ư?
"Alo, Tiểu Vũ à?"
Lưu Vũ giả vờ không biết, hỏi thăm, "Anh đang ở đâu vậy."
Lưu Chương có chút ngập ngừng, "Dạo gần đây công ty hơi bận, anh đến hỗ trợ mẹ."
"Bận lắm à? Đến nỗi em ngất xỉu cũng không về thăm?" Lưu Vũ làm bộ giận dỗi nói.
"Cái gì? Lại ngất?" Âm lượng của Lưu Chương nâng cao lên, "Anh chỉ nghe mẹ nói em mới về chiều nay..."
Đầu bên kia truyền đến vài tiếng ồn nhỏ nhặt, nghe như là tiếng giấy tờ sột soạt, "Đợi một chút, anh về với em gái bảo bối liền."
"Không cần đâu, chỉ là em muốn hỏi, công ty xảy ra chuyện gì mà anh phải đến hỗ trợ?"
Lưu Chương không nhịn được thở dài một tiếng, "Anh về rồi nói chuyện sau."
Đó là lần đầu tiên Lưu Chương trở về mái ấm của mình sau một tuần dài bị vắt kiệt lực.
Tình trạng hiện giờ, nhìn thì tưởng chỉ là vấn đề nhỏ, rất dễ giải quyết, thực tế là cái hố sâu khó lường, chỉ cần sơ sẩy hụt chân một cái là đi tong cả cơ nghiệp mà gia tộc đã gây dựng mấy chục năm qua.
Chuyện này cũng phải kể lại từ vụ việc của Trương Gia Nguyên.
Sau khi để lộ điểm yếu, thế lực chính trị đối đầu với phe Trương Gia Lập bắt đầu ra sức dồn ép ông vào tình thế bế tắc. Lưu gia là tập đoàn tư bản có liên quan đến phe cánh Trương Gia Lập cũng không thoát khỏi tầm ngắm.
Mặt khác, Lưu gia phất lên từ đầu tư bất động sản, là tập đoàn sở hữu nhiều trung tâm thương mại và cao ốc nhất hiện tại, dù nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là một hình thức "sử dụng tài nguyên của quốc gia để kiếm lời", nền tảng cực kỳ không vững chắc. Từ khi Lưu Chính Anh tiếp quản tập đoàn, mặc dù bà đã cố gắng chuyển hướng phát triển sang ngành tiêu dùng và công nghệ điện tử, song vẫn còn quá non kém, khó mà trở thành xương sống của quốc gia để khiến các "ông lớn" phải e ngại.
Thành ra hiện tại Lưu gia đã trở thành con tốt thí giữa hai phe cánh chính trị, bất cứ khi nào cũng có khả năng bị đem ra làm vật hy sinh.
Suốt cả tuần nay, bên công ty liên tục xảy ra chuyện, hết vấn đề giấy tờ thuế má không hợp lệ, lại đến dây chuyền sản xuất không đảm bảo vệ sinh hoặc là hàng hoá bị chặn lại ở hải quan,...
Chỉ vỏn vẹn mấy ngày ngắn ngủi, Lưu gia đã tổn thất hàng chục triệu tệ.
Ngay cả dự án đang thi công cũng phải tạm gác lại.
"Nghiêm trọng vậy ư?"
"Đúng vậy, mấy ngày nay mẹ cũng mất ăn mất ngủ." Lưu Chương thấy nét mặt Lưu Vũ dần ảm đảm, liền vỗ vai an ủi, "Nhưng mới chiều nay anh thấy mẹ lại lên tinh thần rồi, hình như đã tìm ra cách giải quyết. Em đừng lo lắng quá."
"Vâng."
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Lưu Vũ vẫn cực kỳ khó chịu.
Bởi vì nói gì đi chăng nữa, thì Trương Gia Nguyên vẫn là người gián tiếp gây ra cơ sự này.
Mang tâm lý việc của Nguyên Nhi cũng là việc của mình, Lưu Vũ cảm thấy cậu cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
~~~~~~~~
Sau 12 giờ đêm mới có hứng viết là sao hả các cô? Chắc giờ tôi phải đổi giờ đăng sang buổi trưa thôi ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top