phần 1
[ Gia Nhậm]
Mùa hè muốn đi biển cùng người mình thích Câu này đã khắc sâu trong đáy lòng Trương Gia Nguyên, mùa xuân khi vạn vật đổi mới, cậu sẽ đặt một đời riêng tư với người mình thích .Gió xuân đã thổi Chuyện tình lãng mạn phải tiếp tục sang mùa sau. Trương Gia Nguyên đã lên kế hoạch cho chuyến đi biển này từ lâu, vào cuối tháng 7, cậu đã đi tìm sự lãng mạn của mùa hè, khi chuẩn bị chiến lược và mang những bài thơ cổ thuộc lòng từ trước cho Nhậm Dận Bồng, trí nhớ của cậu đột nhiên bị mắc kẹt trong một lúc. "Bồng Bồng, chúng ta hãy xem nó cùng nhau ... Yunjuan ... Yun ... Shu ... Uh ... chờ đã ... bài thơ này nói gì, này bộ não của tôi." Nhậm Dận Bồng chạm vào trán của Trương Gia Nguyên "Nhìn Yunjuanyunshu, xem thủy triều lên xuống và dòng chảy?" "Vâng, vâng, nó tốt hơn cho tâm trí của anh." "Câu này không được sử dụng như vậy." "Ơ, phải không? Ồ, văn hóa Trung Quốc thật khó " thật ra Nhậm Dận Bồng không Muốn đi biển cho lắm. Mặc dù Trùng Khánh là một thành phố chỉ có những con sông, anh cũng có rất ít ký ức về biển. Trong ấn tượng của anh, biển vô tận là một bảng màu xanh và cam. Mới là mùa hè, trời nắng nóng, phơi nắng và anh không thể để da tiếp xúc với tia cực tím. Điều đó không tốt. Vì được Trương Gia Nguyên mời đi chơi biển vào mùa hè, anh không thể từ chối. Bởi vì anh không bao giờ có thể từ chối Trương Gia Nguyên, và tất cả những gì cậu ấy nói. Ở khía cạnh tươi sáng, có vẻ như Trương Gia Nguyên đã dành nhiều tình cảm hơn, và anh cũng đồng tình với quan điểm này, nhưng không có nghĩa là anh Không quan tâm đến tình yêu. Anh từ khi còn nhỏ đã không giỏi ăn nói, cái miệng vụng về nên dùng để miêu tả về bản thân. Mọi động thái chia sẻ đều phải đăng tải, yêu thương phải nói ra thành tiếng. Đây là những hành vi có chủ đích trong mắt anh. Anh chưa bao giờ làm nó. Tất nhiên, mọi người sẽ không giữ nguyên, nhưng điều này cần có điều kiện. Nghĩa là không có Trương Gia Nguyên thì sẽ không có Nhậm Dận Bồng bày tỏ tình yêu ngày hôm nay, nếu phải áp dụng lý thuyết toán học thì đối với Nhậm Dận Bồng, Trương Gia Nguyên là điều kiện cần đối với anh. Trương Gia Nguyên luôn nói rằng Nhậm Dận Bồng đã không thể hiện đủ. Nhưng khi Nhậm Dận Bồng đưa ra lý thuyết này, Trương Gia Nguyên đã bị thuyết phục. , đúng? Trương Gia Nguyên vui tận mấy ngày sau khi nhận được câu trả lời của Nhậm Dận Bồng, cậu tình nguyện thu dọn hành lý, nhìn tư thế này của cậu như muốn chuyển cả mùa hè đến vùng biển đầy mộng ảo và những chuyến đi không biết trước.
2. Sau khi nhận phòng, Nhậm Dận Bồng ngồi trên giường lớn không nói lời nào nhìn Trương Gia Nguyên ngồi xổm trên mặt đất sắp xếp lại vali.Anh đã đặt một phòng ngủ và bữa sáng, tại sao Gia Nguyên lại muốn đi cắm trại ngoài trời, Nhậm Dận Bồng lắc đầu, người trẻ bây giờ thực sự có thể làm theo ý mình. "Có nhất thiết phải đi cắm trại không?" Trương Gia Nguyên nghe câu hỏi liền dừng lại, tự hỏi Nhậm Dận Bồng có phải không thích ra ngoài trời, nhận ra người trên giường cảm thấy không an toàn, "A, Bồng Bồng không thích sao? Đừng sợ, có em ở đây, buổi tối sẽ không có con sói lớn xấu nào tới bắt anh đi đâu.Nhậm Dận Bồng vươn tay bắt đầu lục tung vali," Em là sói, và chỉ là một con sói nhỏ. "Những thứ cần thiết hàng ngày đặt ở phía dưới đều bị anh làm rối tung lên. Anh thở dài, nghĩ rằng chúng đều cần thiết, khi về sẽ thu dọn đồ đạc." Trương Gia Nguyên luôn làm như vậy. Cậu sẽ nghĩ đến anh đầu tiên và sau đó mới nghĩ đến bản thân. Đôi khi điều đó khiến anh cảm thấy rằng tình yêu này rất nặng nề, nhưng anh biết đó chỉ là cách mà cậu ấy. Thể hiện tình yêu, như mọi khi, chỉ dành cho anh. Sau khi Nhậm Dận Bồng lấy dụng cụ chống muỗi ra, Trương Gia Nguyên vui vẻ chạy tới, ngồi xổm trên chân anh, mở to mắt nhìn anh, "Hóa ra là Bồng Bồng đang lo lắng cho em." Sau đó, cậu dùng tay xoa đầu của Nhậm Dận Bồng. . Nhậm Dận Bồng chạm vào cái đầu nhỏ lộn xộn trong vòng tay anh ấy. Anh dùng ngón trỏ vòng qua tai của Trương Gia Nguyên trong khi cậu đang nằm trong vòng tay anh . "Được rồi, em sẽ tìm nước chống muỗi, để ngày mai ra biển. Cậu đã Theo lý thuyết của Nhậm Dận Bồng, giảm giá là một cách để bù đắp gánh nặng, bởi vì tôi yêu bạn đủ nhiều, và không ai trong chúng ta sẽ cảm thấy áp lực.
3. "Này, Bồng Bồng, nhìn này cát mềm quá, cởi giày ra." Trương Gia Nguyên lao vào bãi biển, cậu chạy chân trần trên bờ biển phủ đầy những ánh hoàng hôn. Nhìn xung quanh, bầu trời màu cam và biển xanh gặp nhau dưới chân trời, có những cơn sóng hòa vào hoàng hôn làm ánh lên những tia lấp lánh. Dưới sự phản chiếu của mặt trời lặn, Trương Gia Nguyên quay đầu ra hiệu với Nhậm Dận Bồng, trong chạng vạng, anh nhìn thấy Trương Gia Nguyên hạnh phúc, giống như một chú cún con tràn đầy niềm vui tự do. Cậu chạy đến nắm tay Nhậm Dận Bồng và chạy đến gần bên bờ biển. Họ nắm tay nhau cùng bước xuống dưới biển, sóng khẽ hôn chân, sóng dâng cao đến bắp chân. Trương Gia Nguyên đột nhiên tự hỏi có những sinh vật nhỏ bé nào dưới biển. Cậu nắm lấy cổ tay Nhậm Dận Bồng và nghiêng người nhìn xuống dưới nước. một nửa người rơi trong nước ., Cậu và anh ngượng ngùng nhìn nhau và cười ngầm với nhau. " Bồng Bồng, anh nói xem, ngắm bầu trời lúc chạng vạng, ngắm mây, vừa đi vừa nghĩ đến vua, ngồi nghĩ đến vua, Anh có thể miêu tả cảnh tượng và cảm xúc của chúng ta lúc này không?" Nhậm Dận Bồng nhìn sâu vào cậu, tự hỏi có phải gần đây Áp lực học tập quá mức khiến Trương Gia Nguyên trở nên kỳ lạ, "Câu này không thể dùng như vậy được." "Cũng không? Tại sao tiếng Trung khó quá đi ! Mỗi từ đều gần với sự hiểu biết của em." Những đám mây màu cam lướt qua, lấy đi hơi ấm dày đặc quấn lấy cơ thể trong mùa hè oi bức. Bầu trời xanh bao bọc những đám mây này thành một bức tranh sơn dầu huyền ảo, và màu vàng cam ấm áp tràn ngập xung quanh chúng, những sắc màu mơ mộng lộng lẫy đắm chìm thế giới của hai người , và lúc này, hòn đảo chỉ còn lại hai người bọn họ, vẽ nên một mùa hè chỉ thuộc về hai người. " Bồng Bồng, nhìn kìa, cái vỏ này dễ thương quá." Trương Gia Nguyên quỳ xuống nghiên cứu những chiếc vỏ trên mặt đất, nhấc nó lên và gõ, đưa nó lên tai và giả vờ lắng nghe. Cậu kéo Nhậm Dận Bồng xuống cậu nói , "Vỏ sò nói với em rằng nó có một bí mật để nói với anh đấy." Nhậm Dận Bồng liếc nhìn cậu, anh hiểu tinh thần kỳ quặc của cậu , Gia Nguyên luôn có rất nhiều ý tưởng mới lạ và những lời nói đáng yêu. Anh giả vờ tò mò và nghiêng người lắng nghe, anh không nghe thấy gì ngoài tiếng gió biển và tiếng người ồn ào anh nói với Trương Gia Nguyên. "Xem ra bí mật của nó chỉ muốn nói cho em." Trương Gia Nguyên nghiêng người nghiêm nghị nói: "Vậy thì em sẽ nói cho anh biết. Bí mật là Trương Gia Nguyên yêu Nhậm Dận Bồng rất nhiều !" Mặt trời lặn đã khuất và bây giờ là màn trình diễn chuyển tiếp trong đêm tối. Ngay khi tia nắng cuối cùng còn sót lại, Trương Gia Nguyên đã kéo anh lên đỉnh núi. Cậu nói nó rộng lớn và thích hợp để ngắm sao vào ban đêm. Vì trên đỉnh núi không có chỗ tắm rửa nên họ vội vã rửa sạch nước biển và cát mịn mang theo trước khi lao vào chiếc tiếp theo. Trương Gia Nguyên tìm được không gian thoáng và bắt đầu dựng lều, ngay sau đó hai người đã cùng nhau dựng nên chiếc lều nhỏ chỉ có thể chứa hai người. , Nhậm Dận Bồng Khi hỏi cậu liệu những chiếc đèn này có thể được sử dụng hay không, Trương Gia Nguyên mỉm cười, lãng mạn là để lãng mạn. Tùy ý cất hành lý, Trương Gia Nguyên đặt đệm trải bao ngoài trước cửa lều, ngồi xuống và gọi Nhậm Dận Bồng đến. Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng ngời. Gió chiều thổi qua những ngọn đồi, và những ngôi sao vụn ẩn sau những đám mây rực rỡ. Nhậm Dận Bồng ngồi bên cạnh Trương Gia Nguyên, cảm nhận được sức nặng trên vai, cái đầu nhỏ của Trương Gia Nguyên đang vùi sâu vào cổ anh, hôm nay sau một ngày đi dạo, Cậu vẫn phải di chuyển bao lớn nhỏ đồ vật , thật mệt mỏi. Cậu chỉ nghĩ có thể ở bên người mình thích, làm việc gì cũng không mệt. Tất nhiên, đó chỉ là tâm lý thoải mái thôi. Thể chất cậu vẫn rất chân thật, thể hiện sự mệt mỏi. Cậu nắm tay Nhậm Dận Bồng và chỉ khẽ nghiêng mình Anh ơi, cùng nhau chiêm ngưỡng những vì sao trong đêm. Màn đêm như nhiên liệu đen, sân nhà càng ngày càng tối, trời sao lác đác, biển trời là tranh sơn dầu thì bầu trời đầy sao là tranh sơn dầu ba chiều. Đôi mắt của Trương Gia Nguyên vẽ ra khung cảnh yêu thích của cậu ấy, cậu quay đầu lại và hỏi Nhậm Dận Bồng, "Anh có thích nó không?" Nhậm Dận Bồng, người ngưỡng mộ bầu trời đầy sao, đã không còn thời gian để nghĩ về câu hỏi này. Hệ Ngân Hà được miêu tả trong mục ưa thích Không đẹp bằng nhìn tận mắt, chỉ dựa vào việc sưu tầm văn án để trải qua những mảnh vụn cuộc đời chỉ có thể thỏa mãn trí tưởng tượng về cái đẹp của anh ấy, nhưng trải qua cùng Trương Gia Nguyên mới có thể thực sự cảm nhận được vẻ đẹp. Đừng hỏi, hãy hỏi là thích. Còn về việc anh ấy thích bầu trời hay bầu trời đầy sao mà anh ấy đã nhìn thấy cùng Trương Gia Nguyên, trong lòng anh ấy đã có câu trả lời. " Bồng Bồng, hãy nhìn Dải Ngân hà!" Giữa ánh trăng và những vì sao, có một dải Ngân hà xuyên qua lớp sương mù và lung linh trên bầu trời. Đây là lần đầu tiên Nhậm Dận Bồng nhìn thấy Dải Ngân hà. Hóa ra nó đẹp và tỏa sáng như vậy, giống như bình minh trong bóng tối chiếu rọi thế giới rộng lớn, và giọng nói của Trương Gia Nguyên vang lên xung quanh anh ấy, " Bồng Bồng, hãy thực hiện một điều ước . "" A., Đây không phải là sao băng. "" Dải ngân hà lớn như vậy, chắc chắn sẽ chứa đựng những điều ước hạnh phúc của chúng ta, nhanh lên. " Trương Gia Nguyên đã ngồi dậy, chắp tay nhắm mắt và thiền định, Nhậm Dận Bồng nghĩ Gia Nguyên thật dễ thương, ngoại hình dễ thương và cách cư xử cũng dễ thương. "Vậy thì em đã ước điều gì?" Nhậm Dận Bồng mong chờ, bởi vì anh tin rằng người yêu cả thế giới này luôn sẵn lòng dành cho anh nhiều tình cảm hơn. "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Mặc dù điều này không đạt được bằng ước muốn, đó là một phần thưởng. Dưới sự chứng kiến của Dải Ngân Hà này, Em đã nói rằng chúng ta sẽ không bao giờ bỏ chạy." Nhậm Dận Bồng đưa tay ra và nắm lấy ngón tay của Trương Gia Nguyên. đã hứa với cậu , những bí mật thuộc về họ đã được lắng nghe bởi dải Ngân Hà. "Này, bông hoa này tặng cho anh." Trương Gia Nguyên đột nhiên lấy ra một bông hồng từ trong lều, mặc dù bóng tối che khuất tầm mắt, anh vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp mong manh của bông hồng. Anh cầm lấy bông hồng và nhìn. Cẩn thận. Có một bông hồng tốt được cuộn tròn trong giấy gói. "Em muốn giải thích trước rằng không phải em keo kiệt mà là giống hồng này không dễ trồng. Em đã nuôi cây này từ rất lâu, nhưng nó chỉ có được một bông này ,cây này đẹp lắm. Nếu anh chờ đợi sẽ có nhiều bông hồng đẹp hơn. "Nhậm Dận Bồng lắng nghe cậu ta nói. Trương Gia Nguyên hôn anh , và nói với anh một cách hợp lý rằng cậu ta biết không thể làm loại hành vi đáng xấu hổ này ở nơi công cộng, nhưng dopamine tiết ra trong não đã kích thích cậu ta trở nên hào hứng với tình yêu vào lúc này Anh Làm sao còn có thể quan tâm đến tầm nhìn thế tục, cậu là một phần Để trao cho anh một nụ hôn, anh sẵn sàng trao cho cậu tất cả tình yêu, giống như tình yêu của Trương Gia Nguyên. Anh có thể tự mua hoa, nhưng anh thích những thứ mà Gia Nguyên tặng cho anh hơn. Nhưng bạn trai của tôi chắc chắn sẽ tặng nó cho tôi, tôi rất thích, loại like này chỉ đứng sau tình yêu của anh dành cho Trương Gia Nguyên.
5. Khi đang ngắm trăng, Trương Gia Nguyên đột nhiên trở nên thơ mộng, anh ấy nói với Nhậm Dận Bồng, "Có những người phụ nữ đẹp ở phương bắc, vô song và độc lập. Câu này chắc chắn có thể miêu tả anh."
Còn một phần nữa á mà nó hơi bị nóng bỏng mị đang không biết là có nên dịch không
( Xin ý kiến các dị Phụ Huynh ạ)
[Truyện dịch chưa có sự cho phép của tác giả mong các bạn không mang ra ngoài ạ ]
Xin chào mình đã quay trở lại rồi đây 😘
Đoạn cuối có vẻ hơi bị loạn ý mình cũng không biết dịch sao nên đành để nó vậy á
Mong mọi người góp ý ạ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top