Prompt 3 từ Cừu Nâu
.
Seoul đang vào mùa xuân hoa lá nở rộ đua nhau khoe sắc, cùng với không gian mát mẻ thật khiến cho tâm trạng con người thoải mái thì ở đâu đó có một nam nhân mặt mày nhăn nhó khó chịu dùng dằng bước đi trên đường. Hôm nay vốn dĩ cậu sẽ được mời đi phỏng vấn cho công ty mà mình mơ ước, thế nhưng xui xẻo thay vị trí đó đã bị cướp mất rồi.
Cậu chẳng thể hiểu nổi bản thân tại sao lại xúi quẩy đến như vậy nữa. Sáng sớm tinh mơ quang cảnh đẹp đẽ, cậu vừa bước ra khỏi nhà đã giẫm phải phân chó. Một bãi phân to chắn ngay chân mà cậu lại bất cẩn không nhìn thấy để bây giờ lại phải tức tốc thay giày trong khi hôm nay là ngày phỏng vấn. Tuy có thể nói đó là mở đầu cho sự không may mắn và Hoseok rõ biết điều đấy, nhưng cậu lại tự mình dối mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Bỏ qua chuyện ấy sang một bên, cậu đứng lại nhắm mắt tịnh tâm một chút để tâm trạng thật thoải mái. Cậu đón lấy một ngụm khí trời vào người, thở hắt ra làn hơi mệt mỏi buồn bực và để cho cơn gió mát kia cuốn bay hết tất cả. Hoseok bây giờ đã khá ổn so với khi nãy, cậu trở về dáng vẻ năng động thường ngày và tiếp tục sải bước.
Đi trên con đường dài không bóng người, cậu chợt cảm thấy sao thật lạ nhưng vẫn cứ bình thường bước đều bước. Phía xa xa nơi cậu đi bỗng dưng xuất hiện bóng dáng một lão già gầy gò vận chiếc áo khoác đen tả tơi dài đến đầu gối, lão nhìn sang cậu, khuôn miệng đã cong lên thành hình lưỡi liềm.
- Chào cậu trai trẻ, hôm nay cậu gặp chuyện không vui đúng không nhỉ?
Hoseok bất ngờ trước câu nói mở đầu của đối phương, thầm nghĩ sao một người lạ chưa từng gặp chỉ vừa nhìn sơ cậu đã biết chuyện xảy ra trước đó của bản thân được? Quả là trùng hợp.
- Ông đoán như thế ạ?
- Không phải ta đoán đâu mà là nó đã xảy ra thật rồi. Ngày hôm nay cậu lỡ mất buổi phỏng vấn vì sáng sớm đã giẫm ngay bãi phân đúng chứ?
Ôi trời bây giờ mới đáng sợ thật sự này, lão ta luyên thuyên kể đúng toàn bộ diễn biến mà cậu trải qua không sót bất cứ tiểu tiết nào cả. Có chăng là lão đang theo dõi cậu nên mới nắm rõ mọi thứ? Hay lão mang trong mình sức mạnh của một vị tiên tri nhìn thấy tương lai và quá khứ?
- Ông.. Ông muốn gì ở tôi? Sao ông biết về tôi rõ đến vậy? - Hoseok đã bắt đầu dè chừng, giọng cất lên mang phần run run.
- Cậu không cần phải biết tôi là ai. Tuy nhiên tôi đường đột xuất hiện trước mặt cậu cũng là có căn nguyên của nó. Tôi muốn cậu mua giúp một món đồ này, nó vô hại nhưng rất hữu ích.
Mặt Hoseok đanh lại khi lão rút từ trong túi ra một quyển sách dày cũ kỹ, bìa của nó đã mục một vài phần và mang trên mình cả những vệt ố màu như đã trải qua khoảng thời gian rất lâu rồi. Cậu dẹp ngay cái suy nghĩ sợ sệt khỏi đầu óc, chẳng qua lão chỉ là tên bán đồ cổ dạo. Có lẽ theo như cậu nói lúc nãy thì lão đã theo dõi cậu từ trước.
Chiêu thức chào hàng độc đáo đan xen mới mẻ đấy. Cậu thầm thán phục đối phương rồi nở nụ cười khẩy.
- Tại sao tôi phải rước thứ rách nát này về nhà?
- Tôi rõ biết cậu là người ưa tìm tòi, thích thú với những loại sách về thuật triệu hồi quỷ. Nó ở ngay đây thôi, cậu sẽ rất hạnh phúc khi có được nó đấy. Tôi đảm bảo.
Hoseok vừa nghe đến bốn từ 'thuật triệu hồi quỷ' thì hai con ngươi đã giãn nở trông cực kỳ phấn khích. Chưa kiểm tra xem đồ thật hay giả, cậu ngay lập tức không suy nghĩ hỏi giá và mang nó về ngay.
.
Mặt trời đã dần khuất sau rặng núi cao cao, mang cả cái ánh nắng chiều tàn rực rỡ lặn xuống, mất dạng. Đồng thời bầu trời đêm cũng vươn mình thức dậy thực hiện công việc kéo căng tấm dải đen phủ khắp cả một khu vực rộng lớn. Chim muông và các loài vật khác tự khi nào đã an vị tại tổ ấm của chúng. Mọi thứ cứ thế tiếp tục tiếp diễn.
Jung Hoseok tò mò, tay chân cứ động đậy đứng ngồi không yên. Cậu hết nhìn quyển sách cổ trên bàn lại liếc đến chiếc đồng hồ treo tường, tâm thế sốt ruột rõ rệt hiển hiện trên gương mặt cậu.
- Chết tiệt... Vẫn còn năm phút nữa sao? - Hoseok cắn móng tay, chân rung chuyển.
Lát sau báo thức chuông điện thoại vang đúng hai mươi ba giờ, phá tan cái bầu không khí căng thẳng ấy. Tắt đi thứ âm thanh chói tai đang phát lên không ngừng, Hoseok hí hửng đi đến bàn, không giấu nổi nụ cười đầy vẻ thích thú. Cậu nhanh chóng mở ra trang giữa của quyển sách.
Chỉ là quyển sách thường, mình thật sự bị lừa nữa rồi.
Hoseok lật thật nhanh, đến trang cuối cùng thì quyển sách đột dưng loé lên một tia sáng vàng huyền ảo, cậu phải cúi người lấy tay che mắt theo phản xạ tự nhiên. Mất thêm một lúc lâu ánh sáng kia mới tắt dần và biến mất hoàn toàn.
- Là ngươi triệu hồi ta?
Hoseok nghe giọng nói trầm thấp lạ tai liền buông cánh tay xuống, nhìn thấy trước mặt chỉ là một con mèo bình thường vô hại.
- Mèo con ở đâu đến thế? Giọng nói lúc nãy phát ra là từ ai?
Trong khi Hoseok vẫn còn ngạc nhiên vì tình cảnh hiện tại,
con mèo kì lạ kia đã chạy đến chiếc gương rồi hét lớn.
- Mẹ kiếp! Tại sao ta lại ở trong hình dáng này?
- Mèo con? - Cậu lần nữa bất ngờ khi giọng trầm thấp kia chính xác phát ra từ con mèo ấy.
- Ta không phải mèo! Ta là quỷ sứ được triệu hồi đến đây để xâm chiếm địa cầu này.
Hoseok ngàn vạn lần cũng chẳng hiểu ý của con mèo này muốn nói gì, chỉ là trông nó thật ngố và xen chút đáng yêu. Tuy rằng giọng nói kia nghe không có thiện cảm mấy.
- Ngươi bảo ngươi là quỷ sứ xuất hiện từ quyển sách kia đến đây để xâm chiếm địa cầu? - Cậu gập người mỉm cười nói chuyện với mèo con.
- Phải!
Nghe đến đây, Hoseok đáp trả bằng một tràn cười lớn khiến mèo con không khỏi giận dữ mà xù lông dựng đứng. Sau đó cậu cũng thôi kiềm chế lại một chút để tiếp tục vấn đề với nó.
- Ngươi tên gì?
- Min Yoongi, quỷ thần bậc Nhất.
Quỷ thần là một loại quỷ có nửa dòng máu của thần, gọi tắt là bán quỷ. Yoongi là một trong những con quỷ có sức mạnh cao cường và mạnh mẽ, giới quỷ phân cấp bậc dựa theo sức mạnh và sự thông minh. Bậc của Yoongi là thứ bậc cao nhất có thể trở thành Chúa quỷ.
Hắn vì hận thù với loài người và các vị thần nên mới rắp tâm lên kế hoạch xâm chiếm, hắn vốn nghĩ rằng sau khi chiếm đóng hoàn tất sẽ bắt đầu hút sinh lực địa cầu, một bước tiến lên Chúa quỷ và giao đấu trực tiếp với Địa đàng. Nhưng thật xúi quẩy khi vừa triệu hồi đã bị biến dạng trở thành giống mèo vô hại như thế này.
- Ngươi phải giúp ta trở về hình dáng cũ! Nếu không ta sẽ chẳng thể xâm lược trái đất được mất!
Yoongi tuy là quỷ thần cấp bậc cao với sự thông minh vượt xa những con quỷ cùng bậc khác, nhưng khi dưới lốt mèo thì hắn cũng chẳng hiểu tại sao bản thân trông lại ngu ngốc đến vậy. Đã thế, sức mạnh của hắn dường như cũng đã bị phong ấn.
- Tôi tại sao lại phải giúp con mèo như anh chiếm hành tinh mình? Tôi sẽ không đầu quân cho địch đâu. - Hoseok nói rõ quan điểm bản thân rồi quay ngoắt đầu bước chân đến chiếc bàn mà phía trên vẫn còn quyển sách phép dỏm kia.
- Ngươi lấy quyển sách ấy từ đâu?
Mèo con nhảy phốc lên bàn, chễm chệ đứng giữa sách rồi gân cổ hỏi.
- Một lão già kì lạ đã bán nó cho tôi với giá khá rẻ.
Cậu vừa trả lời vừa đẩy nó sang một bên, tay gập sách lại để lên trên kệ.
Yoongi xụ mặt xuống trông não nề vô cùng, thấy vậy Hoseok đành mềm lòng bảo rằng sẽ giúp hắn ta tìm lão già đó, và chắc chắn lão sẽ biết cách hoá giải để hắn trở lại nguyên hình. Yoongi đột dưng cảm nhận được sự chân thành qua lời nói của con người này. Nhưng hắn vẫn chưa thật sự tin tưởng vì hắn biết loài người có biết bao nhiêu vỏ bọc, họ chẳng tốt lành gì.
.
Sáng hôm sau, Hoseok lay thân mèo lười nhác đang nằm dài trên chiếc giường của cậu dậy. Mèo ta vươn mình mệt mỏi rồi ngáp dài một hơi, đôi mắt đen láy nhìn đối phương rồi hỏi.
- Dẫn ta đi gặp lão già ấy đúng chứ?
Cậu nhất thời mất bình tĩnh vì cử chỉ đáng yêu khi nãy của mèo con, cứ thế nhìn bộ lông đen tuyền mượt mà quyến rũ ấy không chớp mắt. Hoseok là người dễ lay động trước cái đẹp, đặc biệt là cái đẹp mang vẻ đáng yêu.
- Này! Tên loài người ngươi đang làm cái quái gì thế?
- Đáng yêu chết mất.
Khi cảm nhận được sự ấm áp em mang lại khi ôm tôi vào lòng, bức tường tôi dựng lên tưởng chừng như đổ vỡ.
Em là người đầu tiên làm cho tôi biết rằng bản thân một con quỷ thật ra cũng có trái tim.
Em có nghe chăng, từng hồi tim đập nơi lồng ngực trái này?
.
May mắn đã mỉm cười với họ khi lão già kia vẫn còn đó, lão bảo do quyển sách đã quá cũ kỹ rồi nên không còn mạnh như trước nữa. Chuyện mà Yoongi gặp phải là chuyện bình thường, trong hai tuần chỉ cần hoá giải là sẽ trở lại nguyên dạng. Nhưng nếu để quá hai tuần vẫn chưa hoá giải, quỷ thần Min Yoongi sẽ biến mất và tồn tại trên trái đất sẽ được thay thế bởi một chú mèo mang tên hắn.
- Làm sao để hoá giải? - Yoongi nghiêm mặt hỏi.
- Mở lòng đón nhận, thù hận tan biến.
Dứt câu, lão già đã không cánh mà bay, bốc hơi giữa con hẻm nhỏ. Còn lại một mèo một người ngu ngơ vẫn chưa hiểu hết hàm ý của lão.
Yoongi chỉ biết hắn cần cậu giúp hoá giải lời nguyền trong hai tuần. Lời nói kia của lão, hắn thậm chí còn chẳng để tâm.
Thế nhưng có lẽ Hoseok với tư thế trầm mặc đã hiểu ra ẩn ý kia, cậu buông nụ cười nhẹ rồi sớm tắt. Cậu nhìn chú mèo con kia mà suy tính đủ điều, chợt hai luồng suy nghĩ chạy đều trong đầu óc.
Giúp hay không giúp?
Những ngày sau đó, cả hai luôn cùng nhau tìm ra đáp án. Hoseok thì vô ưu vô lo vì bản thân sớm đã biết, nhưng còn Yoongi, hắn chả hiểu gì. Có những lúc hắn khó chịu gây gổ với cậu nhưng đến cuối cùng cậu vẫn là người giúp hắn bình tĩnh trở lại.
Cậu đưa mèo con đi khắp nơi, cho mèo con biết được rằng thật chất loài người không xấu xa như hắn nghĩ. Hoseok thỉnh thoảng yêu chiều hôn nhẹ lên chóp mũi hồng ươn ướt của hắn, nói dăm ba câu tình cảm thuần hoá hắn. Rồi đáp trả cậu là sự ngại ngùng đến dựng cả lông.
- Này, tôi sẽ đưa anh đến một nơi, đảm bảo anh sẽ rất thích đấy! - Hoseok cười nhẹ, một tay bế chú mèo con đang khó ở vào lòng.
Hắn không phản kháng cũng không tỏ vẻ đồng tình, cứ mặc cho cậu ta muốn bế đi đâu thì bế, rồi mèo Yoongi cũng được thả xuống rời khỏi vòng tay ấm áp của cậu. Đó là một bãi cỏ xanh mướt với từng làn gió xuân thổi nhè nhẹ như ru vào giấc ngủ, từng khóm hoa đung đưa toả hương thơm ngào ngạt ra khắp không gian nghe vô cùng dễ chịu.
- Nói tôi nghe, nơi anh sống có tốt giống thế này không?
Hắn không trả lời, chỉ bình thản nằm dài trên bãi cỏ cùng đôi mắt lim dim say ngủ, Hoseok thấy vậy cũng thôi không trong mong gì. Thật ra Yoongi đã sớm thấy được sự đẹp đẽ mà thiên nhiên ưu ái ban tặng cho vùng đất này, có lẽ mèo con nên nhanh chóng suy nghĩ lại về quyết định của bản thân. Nhưng hắn chẳng nói, cứ thế để thời gian trôi qua lặng lẽ.
Từ lúc được cậu ôm vào người lần đầu tiên thì mèo con đã biết bản thân mình cũng có trái tim, nó nhận ra tình cảm trân quý mà con người này dành cho mình là thật lòng. Dần dà ngày theo ngày trôi qua, hắn bị cậu làm cho si mê, làm cho ngu muội.
Anh sẽ không thực hiện việc xâm chiếm địa cầu, cũng không còn muốn trở về hình dáng cũ. Dẫu sao thế này vẫn là tốt nhất, đúng không?
.
Thời gian hai tuần chớp mắt đã trôi qua. Min Yoongi không còn cáu giận hay cãi vã với cậu nữa, thay vào đó chỉ còn là những cuộc nói chuyện cùng từng khoảnh khắc rất đỗi ngọt ngào.
- Em có còn muốn nuôi chú mèo lớn như anh không Hoseok?
Yoongi hỏi, đưa thân mình áp sát cánh tay của người kia. Dù là anh cuối cùng đã cùng cậu hoá giải lời nguyền này, trở về với hình dạng người bình thường nhưng dường như Yoongi vẫn luyến tiếc khoảng thời gian được cậu cưng chiều ôm ấp vào lòng thì phải.
Cậu nắm lấy tay anh đặt lên lồng ngực trái đang đập liên hồi cực mãnh liệt, đồng thời khuôn miệng nở nụ cười hạnh phúc dưới cái nắng chiều đang dần buông.
.
Mùa xuân hoa lá đua nhau nở rộ, Seoul đón thêm cặp tình nhân nắm tay nhau hạnh phúc dạo phố trên con đường dài.
"Chỉ cần chúng ta yêu nhau, mọi thứ đều có thể được hoá giải "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top