Chương 9: Đánh cược

Có rất nhiều tin đồn về người thầy phế vật đó. Còn chưa đến học viện là họ đã nghe nhiều đến nỗi muốn chai cả hai tai luôn rồi.

Nói rằng ông thầy đó vô dụng kém cỏi thế nào, dạy hỏng học sinh ra sao!

Còn nói thầy ấy không biết cách tu luyện, không nắm rõ kỹ thuật luyện võ...

Nói tóm lại, tất cả đều là nói xấu và chê bai!

Nếu là học sinh, tốt nhất nên tránh xa hắn ra. Tốt nhất đừng nên dính líu gì tới người này. Nếu không, tẩu hỏa nhập ma là còn nhẹ, không cẩn thận còn có thể bị chết dưới tay hắn!

Khi hai người bọn họ đến trường bái sư, cũng từng nghe qua tin đồn tương tự. Vì vậy bọn họ luôn cố gắng cẩn thận từng li từng tí. Nhưng nằm mơ bọn họ cũng không ngờ, cái người cao ngạo, khí chất hơn người đang đứng trước mặt lại chính là cái người phế vật trong lời đồn đại!

- Thưa thầy, người lợi hại như vậy, sao lại...

Trịnh Dương thực sự nhịn không được, mở miệng hỏi.

Mặc dù mới tiếp xúc không lâu, nhưng họ cảm thấy vị thầy giáo trước mặt họ thâm sâu khó lường, học sâu hiểu rộng, mọi cử động đều mang theo khí chất hơn người, sao có thể gọi là phế vật được?

- Người đời đều ghen ghét hiền tài, chuyện này thì có gì lạ!

Ánh mắt Trương Huyền nghiêng lên một góc bốn mươi lăm độ, trong mắt ẩn chứa sự tiếc nuối và nỗi buồn mơ hồ, giống như đang oán trách người đời không hiểu chuyện.

Trên mặt thì là vậy, nhưng thực tế đang không ngừng chửi rủa trong lòng .

Nếu không nhờ có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, với tính tình của "hắn", không bị điểm âm là tốt lắm rồi. Không điểm... đối với hắn đã là rất cao rồi!

- Đồ nhi muốn đòi lại danh dự cho người!

Thấy thầy "buồn bã" như vậy, vẻ mặt "cả thế giới không ai thấu hiểu nỗi khổ của hắn", trong lòng Trịnh Dương xúc động vô cùng, nhịn không được nói.

- Được rồi. Không cần để ý đến danh tiếng của ta đâu. Sau này tu luyện cho thật tốt, thầy đã rất vui rồi! Cầm lấy lệnh bài đại diện thân phận, đi nhận chăn đệm đi. Ngày mai đúng giờ lên lớp, không được tới trễ!

Sau khi Trương Huyền giả vờ nói mấy câu, liền nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ, tôn kính của học sinh, liền khẽ gật đầu.

- Vâng!

Trịnh Dương kéo tay Mạc Hiểu, hai người liền đi ra ngoài.

- Được bốn học sinh rồi!

Thấy hai người rời đi, trong mắt Trương Huyền hiện lên một chút phấn khởi.

Cô bé ngốc nghếch - Vương Dĩnh, học sinh thắng được nhờ cá cược - Lưu Dương, đại tiểu thư ngông cuồng tự đại - Triệu Nhã, còn một người nữa với tài năng thương pháp hiếm thấy - Trịnh Dương.

Vốn cho rằng hôm nay sẽ giống như trước, một học sinh cũng không chiêu mộ được, cuối cùng kết thúc trong sự thất bại. Không ngờ tới phút cuối lại có thể thu được đến bốn học sinh!

- Hết lệnh bài thân phận rồi. Bây giờ mà có học sinh nào tới bái sư cũng không thu nhận được. Vừa hay giờ đang rảnh, đi lấy thêm vài tấm lệnh bài thôi!

Sau khi vui vẻ vì đã thu được bốn học sinh, Trương Huyền lúc này mới nhận ra trên người đã không còn tấm lệnh bài thân phận nào.

Thứ này là do học viện phát cho mỗi người. Bản thân hắn bởi vì mang tiếng xấu, nên giáo viên quản lý lệnh bài lúc ấy chỉ đưa hắn bốn cái, lại còn cười nhạo hắn sẽ không dùng hết đâu. Nếu không đi lấy thêm,  cho dù có tân sinh đến đây, sợ rằng cũng không có cách nào bái sư được!

Lệnh bài này chứa thông tin của giáo viên. Một khi nhỏ máu nhận chủ, liền chứng tỏ đã nhận vị giáo viên đó làm thầy. Nếu muốn rút khỏi lớp học, giáo viên đó chỉ cần nhỏ máu bên trên thì thông tin học sinh đó sẽ bị xóa đi.

Trương Huyền đứng dậy bước ra khỏi lớp học.

Bên ngoài trời nắng chói chang, hơi nóng xuyên qua bóng cây chiếu tới, khiến hắn cảm thấy trên đầu đổ chút mồ hôi.

Trên con đường của học viện, học sinh mới, học sinh cũ đang đi lại đều mang vẻ phấn khởi trên khuôn mặt.

Tân sinh nhập học, bước vào môi trường mới, tìm giáo viên để bái sư. Ai nấy đều vui mừng. Về phần học sinh cũ, nghĩ đến việc lại có tân sinh cùng bày trò chọc phá với bọn họ, tất cả đều cười rạng rỡ.

Đi dạo dọc bên đường một hồi, một tòa nhà rộng lớn liền xuất hiện ở trước mặt. Bảng hiệu được đặt ở chính giữa, bên trên có ba chữ lớn: Phòng Hậu Cần (*)!

(*) Phòng hậu cần: Nơi xử lý, đảm đương việc chuẩn bị đồ dùng cần thiết.

Lệnh bài xác nhận thân phận giáo viên chính là nhận ở đây.

- Ôi, ta còn tưởng là ai. Đây không phải là thầy giáo nổi tiếng của chúng ta sao? Không ở trên lớp cố gắng chiêu sinh, chạy đến chỗ ta làm gì? À, để ta đoán một chút đã. Đừng nói là ngay cả một cái lệnh bài thân phận cũng chưa dùng, nên tới đây trả lại hết nha!

Hắn vừa đi vào, liền nghe được một giọng nói mỉa mai vang lên.

Trương Huyền ngẩng đầu, liền nhìn thấy một gã có gương mặt mập mạp toàn là thịt.

Người này ít nhất cũng nặng ba, bốn trăm cân (200kg). Nhìn từ xa, bề ngang và bề rộng của hắn cũng không khác bao nhiêu, giống như một viên thịt khổng lồ.

*Cân: cân ở đây hiểu theo nghĩa cân của TQ (1 cân = 0.5kg)

- Tiền Bưu!

Một cái tên hiện lên trong đầu.

Tên Tiền Bưu này là một thầy giáo phụ trách quản lý hậu cần, đối xử với người khác luôn luôn cay nghiệt, thích nhận hối lộ (*). Thế nhưng bản thân hắn lại là giáo viên có cấp bậc thấp nhất, tiền lương luôn rất ít, vật phẩm được nhận cũng không được nhiều, vì vậy Trương Huyền chưa từng biếu quà gì cho gã.

(*) Nguyên văn tiếng Trung như này: 喜欢吃拿卡扣. Mình hông biết đúng nghĩa chưa, bạn nào biết ới mình nhé

Chỉ vì chuyện này mà đã đắc tội gã. Chỉ cần vừa thấy mặt hắn, người này sẽ dùng đủ lời mỉa mai, trào phúng để làm hắn mất mặt.

Chỉ đưa bốn cái lệnh bài thân phận, lại còn nói hắn dùng không hết, đều là kiệt tác của gã này.

- Ta dùng hết lệnh bài thân phận rồi, ta muốn lấy thêm vài cái nữa!

Lười đôi co cùng gã, Trương Huyền thản nhiên nói.

- Dùng hết rồi?

Tiền Bưu bất ngờ, đột nhiên cười lớn:

- Ha ha, mọi người mau tới đây xem một chút. Thầy giáo đứng nhất học viện từ dưới lên của chúng ta lại dám chạy tới đây giả vờ nói hắn đã dùng hết lệnh bài chiêu sinh rồi! Ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất trên đời mà ta từng nghe đấy...

- Ta nhớ lúc trước ngươi đưa cho hắn bốn tấm lệnh bài lận! Xài hết rồi? Hắn? Đùa cũng có chừng mực chứ!

- Thầy giáo Tôn Nham - người đứng áp chót bảng xếp hạng, nghe nói bây giờ cũng chỉ mới thu được một học sinh thôi. Một giáo viên được không điểm xưa nay chưa từng có trong lịch sử, lại có thể nhận được học sinh? Màu mè làm gì không biết?

- Đuổi hắn ra ngoài đi. Dù sao hết ngày hôm nay hắn cũng bị đuổi thôi...

..................

Các giáo viên còn lại trong phòng hậu cần nghe được tiếng hô của Tiền Bưu, tất cả đều bước tới. Ai nấy nhìn về phía Trương Huyền, mặt mũi đầy khinh thường.

Một giáo viên đội sổ, khảo hạch tư cách giáo viên đạt không điểm lại còn bày đặt làm màu cái gì?

Học sinh vừa nghe được tên của hắn đã trốn mất dạng, chứnói gì đến việc nhận làm thầy... Đùa vui thật!

- Ồ? Nói ta giả vờ à? Được thôi, dám đánh cược không?

Trương Huyền cũng không tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng.

- Đánh cược? Được thôi. Nếu ngươi muốn thua như vậy, ta sẽ giúp ngươi thành toàn. Nhưng mà cái thứ nghèo nàn như ngươi thì lấy gì để đánh cược đây!

Tiền Bưu không thể ngờ người mà hắn luôn xem thường lại dám khiêu khích quyền uy của hắn, muốn cùng hắn đánh cược. Đúng là nực cười.

- Ta có nghèo hay không, không cần ngươi lo. Đã muốn cược với ngươi, đương nhiên ta phải có thứ để đánh đổi rồi!

Trương Huyền nhướng cao mày.

- Ồ? Có đồ để cá cược sao? Với xuất thân của ngươi, chắc thứ lấy ra toàn là đồ bỏ thôi. Ngươi nghĩ ông đãy sẽ đánh cược với ngươi sao? Ta còn chưa đến nỗi thấp hèn như vậy!

Tiền Bưu tràn đầy khinh miệt nói.

Trương Huyền là giáo viên có địa vị thấp nhất học viện, lại còn đội sổ. Không thu được học sinh không nói, ngay cả tiền thưởng cũng hoàn toàn không có đâu. Nhắc đến giáo viên nghèo nhất học viện, ngoài hắn ra thì còn ai.

Tiền sinh hoạt hằng ngày còn thiếu, nói gì đến tài nguyên tu luyện đây!

- Ha ha!

Nghe được những lời nhục mạ của đối phương, Trương Huyền không thèm để ý, chỉ cười một tiếng, tiếp tục nói:

- Thứ ta muốn đặt cược không phải là châu báu, cũng không phải vật phẩm, mà là... thể diện của ta! Nếu như ngươi thua, để ta tát ngươi ba bạt tai! Còn nếu như ta thua, ta để ngươi tát ta ba cái! Dám chơi không?

- Tát vào mặt?

Không nghĩ tới đối phương lại cá cược như vậy, Tiền Bưu bị bất ngờ, do dự trong chốc lát.

Bị tát vào mặt, lại còn bị giáo viên đứng hạng bét trong trường tát. Nếu thật sự thua, hắn cũng không muốn sống, chắc chết vì mất mặt mất.

- Sao?  Không dám à?

Trương Huyền cười nhạt.

- Tiền Bưu, ngươi sợ cái gì? Trình độ của tên này thế nào ngươi còn không rõ sao?

- Một giáo viên thi được không điểm, làm sao mà nhận được học sinh? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

- Hắn chỉ đang dọa ngươi thôi. Nếu hắn thu được, vậy ta chẳng phải đã thu được mấy trăm học sinh rồi à? Tân sinh kỳ này cho dù ánh mắt đến đâu cũng không thể nào mù quáng như vậy được!

.........................

Mấy giáo viên còn lại trong phòng hậu cầu đều cười lạnh.

Không một ai trong đó tin tưởng Trương Huyền có thể chiêu mộ được học sinh.

Điều này giống như nói lợn có thể trèo cây vậy.

- Được thôi, ta đáp ứng với ngươi!

Nghe được lời mọi người nói, Tiền Bưu cảm thấy cũng có lý, khẽ gật đầu đồng ý.

- Các người cổ vũ nhiệt tình như vậy, có phải cũng muốn cá cược với ta hay không? Cược giống hắn?

Thấy Tiền Bưu đồng ý, Trương Huyền nhìn về phía ba vị thầy giáo khác của phòng hậu cần.

Ba người này khi nãy cười nhạo rất lớn. Hắn đã lỡ đánh cược cùng một người, vậy đánh cược thêm vài người nữa cũng đâu có sao.

- Sao nào? Cảm thấy mặt ngứa ngáy nên muốn bị tát thêm vài cái sao? Được thôi, vậy ta chơi với ngươi!

Một thầy giáo hào phóng đáp ứng.

- Ta cũng cá nữa!

- Ai sợ ai chứ. Hạng người đội sổ toàn điểm không mà còn bày đặt ra vẻ trước mặt chúng ta. Đúng là muốn tìm chết!

Ba người đồng thời cười, gật đầu đáp ứng.

Theo bọn họ thấy, ván cược này, Trương Huyền chắc chắn thua. Hôm nay hắn cứ đợi bị ăn tát đi!

***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top