Chap 3 + 4
Chap 3
Nhỏ quen Lãm trong lần thi tốt nghiệp lớp 9, Lãm ngồi trên nhỏ một bàn lúc thi môn hoá.
=Flashback=
Khi nhỏ làm bài xong còn dư nữa tiếng, định bụng ngủ một giấc. Nhỏ thấy thằng ngồi trên ngoài 1 câu viết chuổi phản ứng hoá học ra thì không làm được gì cả. Thấy tội tội, nữa muốn chỉ nữa không vì nhìn thấy thằng đó đen đen nhìn giống dân xã. Trường Thị Trấn và Trường Xã không ưa nhau, học sinh hai trường ghét nhau ra mặt, đánh lộn rầm rầm. Trước khi thi, đám quỷ tụi nó còn có slogan ' giết tiệt, diệt tiệt dân xã, thề chết không chỉ đứa nào' chẳng lẽ giờ nhỏ phá lệ. Nhưng thằng đó làm được có một câu mà còn làm sai nữa chứ, lỡ nó bị điểm liệt thì sao. Nó làm hoá không được thì chắc làm 3 môn kia cũng không được, chỉ thằng đó môn này chắc không sao. Đấu tranh tư tưởng xong, nhỏ đưa tờ giấy nháp mà nhỏ viết lại để dò kết quả với Lâm cho 'thằng đen đen' đó. Nhỏ còn ghi trong giấy là 'xài xong nhớ giữ lại trả tui .'. Nhỏ tưởng vậy là xong, đâu ngờ đó là nguyên nhân cho những rắc rối sau này
Hết giờ nhỏ hí hửng chờ Lâm ra qua chổ Long thì ' thằng cha giống dân xã' đó lại gần nắm lấy tay nhỏ, trả nhỏ tờ giấy và mời nhỏ đi ăn kem để cảm ơn. Nhỏ rút tay lại, nhìn người đó lôm lôm, định bụng rủa một trận vì hành động xổ xàng thì Lâm tới.
"Phụng tao xong rồi qua chổ Long thôi mày".
"Ờ" nhỏ trả lời nó rồi nhìn lại người đó "Tôi bận rồi! Chuyện đó không có gì đâu đừng để bụng. Bạn cũng đừng bạ đâu đụng chạm đó, dân thị trấn không như dân xã đâu mà muốn nắm tay lúc nào thì nắm"
"Hắn nắm tay mày" nó lên tiếng.
"Ừ! Không có gì đâu." nhỏ lấy tay vẫy vẫy ra dấu cho nó yên tâm.
" Mình xin lỗi tại thói quen mình vậy. Bạn tên gì? Mình muốn biết để có gì đền đáp"
"Không cần đâu." nhỏ bực mình lên tiếng.
" Nhưng mình muốn biết. Không đền đáp mình cảm thấy ái náy. Biết đâu sao này mình học chung lớp thì sao?"
" Bạn đã nói vậy rồi thì mày nói đại đi Phụng còn qua chổ Long nữa, nó chờ mà đổ quạu là tại mày đó, mày biết tính nó mà." Nó giục nhỏ.
"Tôi tên Lan- Ngyễn Thị Hoàng Lan. Vậy tôi đi được chưa?".nói rồi nhỏ bỏ đi.
"Mình tên Lãm- Tăng Ngọc Lãm nhớ nha" Lãm nói với theo.
Nhỏ cười khẩy, làm bài cỡ đó đậu tốt nghiệp không biết được không mà đòi học chung lớp. Ngọc Lãm- ngắm ngọc hả? Tên con gái quá.
" Mày làm gì cười ghê vậy? Đổ thằng đó rồi hả?"nó lên tiếng khi thấy con bạn thân cười gian.
"Đổ cái đầu mày, khùng hả? Mày biết tao quá mà 'dân xã không chơi'. nhỏ cãi lại.
" Mày làm bài được không?" nó lãng qua chuyên khác.
"Được! Tốt lắm, dư giờ chỉ bài cho thằng đó mới rắc rối vầy nè."
"Đâu? Đưa bài cho tao coi coi"
" Nè! Ông già! Gớm! Ham học quá, Làm xong hết giờ mà còn muốn kiếm thêm hả?"
" Mệt mày quá! Phải chi mày học cũng giỏi như mày ghẹo người ta thì hay biết mấy. Mà chuổi phản ứng mày làm sai rồi nè". Nó chỉ chỉ vào tờ giấy.
"Đâu?" nhỏ nhìn vào chổ nó chỉ.
"Cái chổ này có nhiệt độ nó ra chất khác. Bộ mày không thấy từ nhiệt độ hả?"
" Chết rồi tao quên mất điều kiện phản ứng. Sai đầu chuổi là sai cả câu rồi còn gì. Ah.... mất 1 điểm rồi." nhỏ nhăn nhó.
" Có 1 điểm hà. Mấy bài còn lại mày làm đúng hết lo gì ?"
" Tao không lo, tao chỉ tức thôi. Tao tưởng câu đó tao đúng nó sai ai dè..... Thằng đó mà hơn điểm tao tao chết cho mày coi."
"Chắc là nó lấy bài mày bỏ bài của nó .Dù gì thì nó cũng chép bài mày mà. Thôi vui lên đi về tao cho mày ăn chè đậu đỏ. Chịu chưa? " nó hài lòng vì cuối cùng nhỏ cũng chịu im lặng.
*****
Ngày có điểm nó được 38.5, nhỏ 36 còn hắn 29. Nhỏ tò mò nhìn qua xem 'thằng giống xã' được bao nhiêu điểm. Đập vào mắt nhỏ điểm hóa Lãm 10. Sốc đợt một. Nhìn sang điểm tổng cộng 30 . Sốc đợt hai . Hơn cả Long, nhỏ thầm rủa xả mình ngu nên mới giúp thằng xã đó. Hắn, nó thấy được gương mặt tối sầm của nhỏ mà hết cả hồn. Biết thề nào 2 đứa nó cũng làm bia cho nhỏ xả nên ' tiên hạ thủ vi cường' rủ nhỏ lên Hương Tràm cho nhỏ xả qua mấy thằng điên hay ghẹo nhỏ trên đó.
Vào lớp 10 thì hắn công khai đeo đuổi nhỏ, cả trường ai cũng biết chuyên đó. Nhỏ ban đầu thì từ chối nhẹ nhàng rồi trốn tranh, sau đó nạt ngang, sau nữa là chửi rủa mà Lãm vẫn bám dai như đĩa đói.
=End Flashback=
Lần này thì hết rồi, nhỏ sẽ thoát được Lãm, cuộc đời tươi sáng sẽ đến với nhỏ. Tiếng bước chân lên cầu thang, ngước xuống thấy Mi dẫn Lãm lên. Mi cười giả lã " Em dẫn người iu chị lên nè. Tưởng ai hóa ra anh Lãm. Vậy mà cũng giấu."
Lãm nghe như thế cười tít mắt. Nhỏ muốn tát vào mặt Lãm một phát. Ai nhỏ thấy cười cũng đẹp sao thằng này cười lại đáng ghét quá. "Yêu iếc gì ? Lo làm nước đi . Còn Lãm uống gì kêu đi cho nó còn xuống. Ồn ào nhức đầu quá."
" Em cho anh tăng lực sữa"
Mi ghi xong đi xuống dưới nhà. Lãm quay lại nhìn nhỏ" Phụng khó tính quá! người ta chỉ tiếp chuyện thôi mà. Buôn bán cần phải thế."
" Đang bực mình thôi. Tí nữa xuống xin lỗi Mi sau. Ai cho Lãm gọi tôi là Phụng vậy? Tôi tên Lan gọi là Lan đi."
" Sao Lâm và Long gọi là Phụng được còn mình thì không?" Lãm cười cầu hòa.
" Hai đứa đó khác, Lãm khác. Lan không thích thế thôi."
"Ừ, thì không gọi . Lan cho Lãm cơ hội đi. Lãm thích Lan thật mà."Lãm nghiêm nghị nhìn nhỏ, ánh mắt rất chân thật.
Nhỏ bối rối "Lan có người yêu rồi không thích Lãm được đâu."
"Lan nói dối. Lan không yêu Long. Long cũng không yêu Lan, Lãm biết Long yêu người khác kìa." Lãm nói nhỏ
Long yêu ai chứ? Buôn cười. Cái thằng đó mà yêu người nào thì nhỏ và nó là người biết đầu tiên, ruột gan Long bao nhiêu nhỏ biết hết. Sao chuyên này nhỏ lại không biết kia chứ. Nói gì không nói lại nói dối đúng chuyện này. Đúng là không có trình độ. Muốn nói dối hả để nhỏ nói cho mà nghe. Nhỏ cười nhẹ" Tin hay không thì tùy Lãm, tí nữa Long lên Lãm sẽ biết ngay thôi. .... Tại sao Lãm lại thích Lan".
Lãm thở dài nhìn ra sông " Không biết nữa. Chỉ biết là hồi thi chung với Lan tốt nghiệp, nhìn thấy Lan cười với Lâm là Lãm đã thích Lan rồi. Định làm quen mà không có dịp. Không ngờ Lan lại đưa bài cho Lãm chép. Biết đó là cơ hội nên Lãm cố nắm bắt. Mắc cười hồi đó Lan xem Lãm là dân xã mới ghê. Nghe thấy câu đó Lãm sốc luôn".
" Tại hồi đó thấy da Lãm ngâm ngâm tưởng là dân xã. Ai biết được Lãm mới từ Tân An về. Càng không ngờ Lãm là con ông Tăng Văn Liêm- giám đốc kho bạc, mẹ là chủ tiệm vàng". nhỏ gãi đầu tỏ vẻ bối rối.
"Vậy mà Lan vẫn không thích Lãm" Lãm cười buồn.
" Chuyên tình cảm không thể so đo mấy chuyện đó. Lãm biết mà."
" Lãm vẫn còn cơ hội chứ?" Lãm cứng đầu nói.
" Không có đâu. Lan yêu Long rồi.Tí nữa Long lên là Lãm biết ngay thôi." Phù.... .Nhỏ phải phục tài nói đối và độ dày của da mặt mình chứ như người khác chắc đổ lâu rồi quá .
" Xin lỗi, Long tới trễ." hắn vừa nói vừa kéo ghế ngồi.
"Lại bị ông thầy giữ lại tổng sĩ vả hả"
" Uh. Ổng khó tính kinh khủng. chửi lâu quá chừng. Chắc là bệnh khó tính của người già."
" Long đã là gì ổng ?"
" Có gì đâu. Bài kiểm tra 1 tiết 1 điềm mà ổng vậy đó."
" Cái gì ? Hôm đó Long vát tập qua nhà Lâm làm gì mà có 1 điểm hà?"
" Thì 2 thằng chơi điện tử chứ gì."
" Trời ạ! Ông hư đủ rồi còn rủ thêm Lâm là sao?"
"Hai người làm ơn đừng coi tôi như vô hình được không?" Lãm chen vào. " Lãm có thác mắc là tạo sao Long và Lâm lại gọi Lan là Phụng ?"
Mừng như bắt được vàng. Đang nghĩ không biết làm sao cho con đĩa này tin thì nó đã cho cơ hội. Hắn nói ngay không chần chừ " Tại hồi nhỏ 2 đứa mình cứ bám riết lấy nhau nên 2 gia đình xem tụi mình là cặp long -phụng nên Lan có tên Phụng. Mà bây giờ cũng thành cặp rồi còn gì." Hắn đưa tay sang eo nhỏ kéo nhỏ lại gần " Phải không Phụng?".Hắn nháy mắt với nhỏ.
" Là vậy đó Lãm Lan nói thật." nhỏ lí nhí trả lời chừng như lương tâm cắn rức lắm.
Không tin vào mắt mình Lẫm đứng bậc dậy, bứơc xuống quán, không nhìn lại. ' Không thể nào. Chẳng lẽ mình lầm? Long yêu Lâm mới đúng.' Lãm bước lại bàn tính tiền. " Tính tiền bàn số 1 cho con đi dì Hoa."
" Lãm hả? Sao về sớm vậy?" Bà chủ quán ngước lên nhìn Lãm.
"À!.... Con bận"
"Anh Lãm về bỏ người yêu lại cho ai? Chị Lan chưa về mà? Anh Long cũng mới lên nữa." Mi lên tiếng.
Lãm cười buồn " Anh không phải người yêu của Lan. Đừng nói vậy Lan và Long không thích đâu. Lan là người yêu của Long rồi.".
" Cái gì?" cả Mi và bà Hoa nhảy dựng." Sao con biết?" Bà Hoa hỏi dồn.
"Thì hai người đó mới thừa nhận xong. Dì lên đó mà coi. Tình cảm lắm. Con thất tình thật rồi dì à !".
Bà Hoa thở dài.' Vậy là công bà tăm tia cả năm nay thành công cốc sao trời'. Còn Mi thì đứng như trời trồng. Trả tiền xong Lãm phóng lên xe chạy thẳng mà không biết là mình đi đâu.
**********
Tại bàn số 1 Hương Tràm.
Ngó chừng Lãm đã ra khỏi quán. Nhỏ lên tiếng" Buông con ra đi ba. Ôm được ôm hoài. Da gà con nổi hết rồi nè.".
" Xời. Tao, mày , Lâm ôm nhau hoài có sao đâu, bài đặt làm bộ. Mà tháy độ của mày ban nãy là sao?"
"Sao là sao?" Nhỏ nhìn hắn.
"Ban nãy lúc mày khẳng định lại ấy. Mặt mày giống như không muốn nói vậy. Sao? Thấy thích thằng đó rồi hả?"
" Thích cái búa á! Tao thấy tội tội Lãm thôi. Tao làm hơi quá nên.... " Nhỏ chưa nói hết câu hắn xen ngang.
" Nên lương tâm cắn rức chứ gì? Chúc mừng mày. Cuối cùng thì lương tâm mày cũng mọc răng và bắt đầu cắn rức."
" Cắn rức cái gì? Nó mà mọc cái nào thì tao nhổ hết cái đó, làm gì có cơ hội mà cắn với chả rức. Tao vậy đó. Mày hiểu quá mà. Ngoài mày và Lâm ra tao không tin ai hết". Nhỏ thở dài. Biết chạm đến nổi đau không tên của nhỏ nên hắn cũng im luôn.
" Lâm đâu? Lâm đâu mà mày đi có một mình vậy ?"
" Tao không rủ nó theo. Đi làm chuyện này có gì hay ho mà rủ. Sao mày hỏi nó hoài vậy? Nhớ nó hả? "
Không khí lại im lặng. Gió thổi xào xạc vào bụi trúc làm người ta có cảm giác dể chịu. Chợt nhỏ lên tiếng.
" Từ hồi mày dẫn nó về nhà mày 2 tuần trước, tao thấy nó ít ra khỏi nhà vào buổi tối. Xảy ra chuyện gì vậy? Tao tính hỏi nó mà không dám."
" Tối đó Lâm bị đám bê đê huyện mình quấy rối. Tao mà không tới kịp thì ......." Hắn bỏ lửng câu nói.
" Cái gì? Tụi nó dám làm vậy hả? Cái đám đó .... Quá lắm rồi. Vậy mà mày để yên được hả ? Nói cho anh Qui chưa?"
"Nói rồi . Xử lý xong rồi. Tụi nó không dám làm vậy nữa đâu. .... Bộ mày ghét mấy người đồng tính lắm hả?" Hắn trầm giọng nhìn nhỏ.
"Tao không ghét 2 thằng con trai yêu nhau. Cũng không kì thị họ. Như anh Qui và anh Sơn ấy. Nhưng tao ghét đám đó. Trai không ra trai, gái không ra gái, tô son trét phấn nhìn muốn ói. Đàng hoàng thì ai nói làm gì. Đằng này cái đám đó cứ thấy con trai đẹp đẹp đi ngang là chạy ra kéo vào, hết sờ nắn tùm lum rồi còn nói mấy lời tục tĩu nghe không chịu được". Nhỏ giải thích.
" Vậy sao? Cảm ơn mày nghen." hắn nhìn ra xa xăm, cười bâng quơ.
" Cám ơn gì? Mày cười thấy ghê quá!" Nhỏ ngạc nhiên hỏi.
"Ờ thì .... cảm ơn mày vì mày không ghét 2 anh Qui, Sơn bạn tao." Hắn bối rối như muốn giấu điều gì đó.
" Vớ vẫn quá!" nhỏ cười." Về chưa?"
" Về. Chứ ở đây làm gì?"
Nhỏ ra về mà trong lòng cứ thắc mắc không hiểu nụ cười của hắn như thế là có ý gì. Dạo này có nhiều điều về hắn mà nhỏ không hiểu. Lâm cũng vậy cứ nhìn thấy Long là lúng túng. Thật sự thì ...trời ạ ? Điều gì đang xảy ra thế này.
Chap 4
Nó nằm trên giường nghe nhạc nhưng đầu nó lại nghĩ chuyện của nhỏ. Không biết nhỏ đã thành công chưa? Mà lần này nhỏ dùng cách nào mới được. Cái thằng Lãm cũng dai lắm, đời nào nó chịu thua dễ vậy. Nghĩ tới đây nó lắc đầu ngao ngán. Nó phục Lãm chịu nổi tính cách của nhỏ, không kể mưa nắng, làm đuôi của nhỏ đã 1 năm rưỡi chứ ít gì? Người ta mà bị chửi như vậy thì bỏ cuộc từ lâu rồi. Đằng này ....... . Nói đi phải nói lại, thằng Lãm cũng tốt không có 'tiền án tiền sự' gì, mặt nhìn cũng được, lại chung tình và da mặt dày như da mặt Phụng. Nên công bằng mà nói, nó nghĩ nó có thể giao Phụng của nó cho thằng này được. Mà con Phụng không thích thì biết làm sao bây giờ. Tội cho thằng Lãm đó quá. Ớ.. hóa ra từ nãy tới giờ nó đang bênh vực người ngoài à?
Lắc lắc đầu bỏ qua suy nghĩ đó. Nó chợt nhớ tới hắn, tuần trước hắn qua nhà nó nhờ nó chỉ bài hóa mà cả hai lại chơi điện tử tới khuya nên không chỉ được, không biết hắn thế sao rồi. Thở dài lần nữa nó cầm điện thoại lên bấm số nhà hắn.
"A lô" tiếng một người phụ nữ vang lên.
" Má Ngọc hả? Cho con gặp Long đi má" (ba đứa nó có thói quen gọi mẹ hai đứa còn lại là má)
"Lâm hả? Nó đi chưa về con. Có gì không? Chút nó về má nhắn lại cho"
"Không có gì đâu má. Tí Long về con điện lại cũng được."
" Vậy ha! Má đang bận dạy con Nhung học, thôi nha con".
"Dạ!" nó cúp máy thả đánh phịch xuống giường nghĩ miên man. Hắn đi đâu nhỉ? Từ hồi học khác lớp tới giờ nó thấy hắn có vẻ xa cách, gần như mỗi đứa có cuộc sống riêng vậy. Nó thấy buồn, mà nói ai được chứ? Nó cũng vậy mà.Chẳng phải nó cũng đang giấu nhỏ một chuyện sao. Nó rùng mình nhớ lại. Hôm đó, nếu không có Long đời nó coi như tàn.
=Flashback=
Đi nhà sách về, qua khu đường vắng, nó thấy đám Tố Tố ( người đứng đầu đấm bi đó tên Tố Tố nên gọi là vậy đi. Dùng nhiều từ đó sợ mọi người dị ứng). Thấy hơi sợ, vì nghe thành tích bấc hảo của đám này. Nhưng chẳng phải 2 anh Qui, Sơn rất có uy với đám này sao? Mà Long lại là bạn thân của 2 anh ấy nên chắc đám đó cũng nể nang một chút. Nghĩ như thế nó cảm thấy vững tin, tiếp tục bước. Nhưng nó đã lầm.
Đám đó chạy ra trước nó,túm lấy nó, ép nó vào tường. Nó giãy lên, chống cự lại nhưng không được. Đám đó thường ngày ẻo lả mà hóa ra mạnh khủng khiếp. Biết thế, ngày xưa nó không ỷ lại vào hắn, theo hắn đi học võ thì giờ tốt rồi. Hai người trong đám đó kiềm chặt tay nó lại. Một người khác bắt đầu mở cúc áo nó, một tay luồn vào người, tay kia nâng mặt nó lên và áp môi người đó vào môi nó. Cảm giác ghê tởm dâng trào trong người, nó cắn mạnh vào đôi môi quá đáng đó. Thấy đau người đó dừng lại. Cố rặn trong đầu xem có gì giúp nó thoát ra khỏi cảnh này không. Nó nghĩ tới hắn và nhỏ, trong đầu nó như có tia sáng lóe lên.
" MẤY NGƯỜI LÀM GÌ VẬY HẢ? BỎ TÔI RA. TÔI LÀ BẠN CỦA LONG ĐÓ." Nó hét to trong uất nghẹn " Không sợ tôi nói lại với anh Qui hả?"
" Phải đó! Bỏ nó ra đi bây." Một giọng eo éo cất lên.
"Sợ gì ông Qui? Cái này cả đám cùng làm mà. Ổng không làm gì được hết đám tụi mình đâu. 'Bà' sợ thì đi chổ khác cho 'chị em' làm việc." Người hôn nó ban nãy lên tiếng.
Lợi dụng lúc đang lộn xộn, nó giật mạnh 2 tay mình ra, đá vào chổ mà-ai-cũng-biết-là-chổ-nào-đấy tên đứng trước mặt. Bản năng nó mách bảo là chạy thật nhanh ra khỏi chổ này. Không được. Người đó lại chộp lấy nó, vật nó xuống đường. Nó cảm thấy sợ thật sự, giẫy đạp lung tung, nước mắt nó ràn rụa.
" Thằng này láo. Hiếp d*m nó cho tao. Nhìn gương mặt nó vầy tao cảm thấy n*ng quá" Tên ăn đạp ban nãy nói.
" Mặt nó giống con gái thấy mồ. Có gì đâu mà hứng. Đồng loại mình không hà!" . Một tên khác lên tiếng.
" Vậy làm nó giống mình luôn đi."
" Tướng này thì ra đứng đường thì đẹp phải biết."
" Vậy để 'em' phá tr*inh nó cho."
" 'Em' nữa."
Đám đó cười lố lăng và buông ra những lời khó nghe nhất mà nó không tài nào nuốt trôi nổi. Đôi môi của tên đó lại đặt vào môi nó mạnh bạo, điên cuồng. Giật banh áo nó ra, đôi bàn tay sục sạo khắp người nó rồi dừng lại trên ngực, ve vãn nơi đó. Nhục nhã, ghê tởm và bất lực trào lên trong nó. Nó thật sự không hiểu người ta thích thú gì về việc này. Nó chìm vào cô thức không biết gì nữa . khi tay gã đó lần tay xuống khoá quần nó thì thân người gã bị nhất bổng lên. Một cú đấm mạnh vào mặt lằm gã tét môi và ngã lăn xuống đất.
Hắn đến bên nó, đỡ nó dậy. Nó run rẩy bám chặt vào người hắn như sợ buông ra thì hắn sẽ biến mất vậy.
"Tụi bây mà làm một lần nữa xem tao có giết tụi bây không" Hắn rít qua kẻ răng " LÂM LÀ CỦA TAO HIỂU KHÔNG HẢ? LŨ KHỐN. Đám tụi bây tao để cho Qui xử". Hắn quay sang gã đó "Còn mày. Mày liệu hồn tao thiến mày có ngày đó."
Hắn nắm tay nó kéo đi. Nó ngoan ngoãn đi theo hắn. Ra khỏi chổ đó, hắn cởi áo bắt nó mặt vào " Lâm không sao chứ? Đám đó đã làm gì Lâm chưa?".
Nó lắc đầu ngầy ngậy, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt. Hắn đưa tay ra gạt nước mắt cho nó, ghé sát mặt vào, nhìn nó chằm chằm. Nó ngượng nghiụ hỏi " Long làm gì vậy?".
"Xem Lâm có bị làm sao không. Không có gì thì đừng khóc nữa, loại thấy thứ rác rưởi đó ra khỏi đầu đi nghe không?"
Nó chỉ gật đầu.
" Con Phụng mà biết chuyện này sẽ làm ầm lên cho mà xem. Con đó nó cưng Lâm còn hơn cưng trứng nữa." Hắn tặc lưỡi.
" Long nói vậy là sao?" nó nhíu mày. " Long đừng nói chuyện này cho Phụng nghe nha."
"Được rồi. Tối nay về nhà Long đi. Mắc công má Lệ và bác Tâm lo nữa." Hắn quả quyết nhìn nó. Nó không biết gì hơn ngoài gật đầu.
= End Flashback=
Cả 2 tuần nay, nó không hiểu vì sao nó nghĩ về hắn nhiều hơn bình thường. Mà mỗi lần nghĩ tới thì tim nó lại đập thình thịch trong lòng ngực, mặt lại nóng bừng bừng. Nó có bệnh gì cho cam. Bây giờ chỉ nghe tiếng bước chân của hắn là giậc cả mình. Nó bị gì vậy kìa? Trước giờ nó chưa hề bị như thế.
Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, Với tay lấy cái điện thoại. Là Long. Nén nhịp tim đang đập nhanh, nó bắt máy. " Lâm nghe nè Long."
" Hồi chiều Lâm điện thoại cho Long có gì không?". Hắn và nó gọi nhau bằng tên chứ không xưng tao mày như với nhỏ.
" Không có gì? Chỉ hỏi bài kiểm tra hoá Long làm được hay không thôi."
Bên kia đầu dây hắn gãi đầu " Có 1 điểm hà!".
" Cái gì?"
"Không có gì đâu. Bài kiểm tra 15' Long được 9 điểm, trả bài miệng được 7 , thi cố tí là được rồi. Lâm đừng lo, Lâm lo cho con Phụng đi."
"Có chuyện gì nữa hả Long?" nó lo lắng hỏi
" Ba Phụng về nhà rồi. Hồi chiều này Long thấy đó. Theo hiểu biết của Long thì thế nào nó cũng qua nhà Lâm hà. Tại hồi chiều này nó nhờ Long rồi, nó không qua nhà Long nữa đâu."
" Lâm hiểu rồi để đó Lâm lo cho."
"Vậy nha. Long đang ăn cơm."
" Vậy đi.". Tắt máy xong, nó thở dài. Rồi sẽ thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top