Chap 7
Sau buổi sáng khủng khiếp làm việc và giải quyết hai cuộc họp mà không có thời gian để thở - và phải giả vờ rằng Taehyun không phải là nỗi lo duy nhất trong đầu anh thay vì thuế cao hơn và mất tiền từ một khoản đầu tư tồi tệ có thể xảy ra mà ai đó thuộc phía công ty của Beomgyu đã làm , giờ nghỉ trưa đến như một luồng không khí trong lành . Khi anh đi ngang qua nơi làm việc của Taehyun, nó trống rỗng và điều này đã thông báo cho anh biết về việc em cũng đang nghỉ trưa như thế nào . Beomgyu thở dài và đi đến văn phòng của Yeonjun, cầm đồ ăn thừa từ bữa tối qua để anh có thể ăn cùng anh ấy, người đang thưởng thức đồ ăn ngon mà người yêu anh ấy làm cho mình.
"Để xem anh có theo kịp không," Yeonjun nói sau khi Beomgyu giải thích mọi tình huống liên quan đến món ăn chung của họ. Điều tuyệt vời khi làm bạn với Yeonjun là anh ấy có một trái tim ấm áp và luôn chia sẻ những món ăn ngon của mình, tiếc nuối cho Beomgyu vì ăn mì lạnh với thịt viên. "Em ấy không lên tàu cùng giờ với em nữa, điều đó không đáng lo ngại chút nào, vậy em đến đây bảo anh làm người đi hỏi em ấy về vấn đề này à?"
Beomgyu chơi vơi với phần mì còn lại trên hộp đựng của mình. "Anh không hiểu điều gì?"
"Beomgyu, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả," anh nói, chỉ đũa vào anh. "Em ấy đã nói với em là em ấy bận và đó là lý do—"
"Không chỉ vậy đâu, anh à," Beomgyu rên rỉ, đặt mọi quá khứ lên bàn và dụi mắt trong thất vọng. "Nhìn chung thì em ấy trông rất kỳ lạ. Em ấy không nhìn vào mặt em và có vẻ như em ấy đang chạy trốn khỏi em kể từ khi em nhìn thấy em ấy trong buổi hẹn hò ở nhà hàng đó."
Yeonjun khịt mũi. "Anh cũng sẽ hành động như vậy nếu sếp của anh bắt gặp anh giữa buổi hẹn hò."
"Đó là bởi vì anh đang hẹn hò với một ca sĩ nổi tiếng, đồ ngốc," Beomgyu hất trán, cười trước đôi lông mày cau lại và cái bĩu môi trẻ con của người lớn tuổi hơn. "Anh ấy ở cùng một chàng trai bình thường."
"Ý của em là gì với tất cả những điều này?" Yeonjun hỏi trong khi nhai một miếng bít tết.
"Em ấy chỉ kỳ lạ khi ở gần em thôi," anh nói vén tóc ra khỏi trán. "Em đang rất lo lắng, được chứ?"
Và có lẽ đó không phải là lựa chọn từ ngữ phù hợp nhất, nhưng Beomgyu không thể nghĩ gì khác ngoài việc anh lo lắng đến thế nào. Anh đã tiến bộ rất nhiều, cuối cùng anh đã tiến rất gần đến việc làm quen với Kang Taehyun cho đến khi anh phải làm mọi thứ rối tung lên mà không hề biết mình đã làm gì. Anh không chỉ lo lắng vì mất cơ hội tìm hiểu thêm về người con trai ấy, anh còn lo lắng vì Taehyun đã làm việc quá sức hơn mức cần thiết. Anh không thể làm gì được, nhưng anh biết rằng Yeonjun có thể làm được gì đó .
"Em đang... lo lắng?" Yeonjun hỏi, một bên mày nhướn lên nghi ngờ. Beomgyu đã đoán trước được điều đó, nhưng anh không thể hiện bất kỳ phản ứng nào với nó.
"Tất nhiên rồi anh ," anh nhún vai. "Nếu em ấy hành động như vậy chỉ khi ở gần em thì có lẽ em đã làm sai điều gì đó mà không nhận ra."
"Làm ơn nói với anh là em không tán tỉnh em ấy một cách công khai đi," Yeonjun thở dài , xoa xoa thái dương. "Anh biết rằng các mối quan hệ ở nơi làm việc—"
"Hyung, anh biết rõ em sẽ không bao giờ làm điều gì như vậy mà," Beomgyu trợn mắt. "Em không biết mình đã làm gì và em biết rằng nếu em làm điều gì đó thì em ấy sẽ không dám nói vì sợ em sẽ sa thải em ấy."
"Em ấy không có những suy nghĩ sai lầm."
"Vì thế nên em nghĩ rằng người anh tốt bụng của em có thể nói chuyện với em ấy giúp em " anh nói thêm, mỉm cười ngượng ngùng với Yeonjun.
"Làm thế quái nào mà anh phải làm điều đó chứ, Beomgyu ?" Yeonjun nói qua miệng đầy cơm và trứng. "Không chắc em có để ý không, nhưng Taehyun và anh không hẳn là mối quan hệ mà mọi người có thể gọi là bạn bè."
"Đó là công việc của anh, huyng. Anh là người phải biết điều đó," Beomgyu tinh nghịch nói, cướp miếng bít tết cuối cùng từ hộp đựng của Yeonjun và phớt lờ lời phàn nàn của anh. "Nhưng đừng nói với em ấy là em đã bảo anh làm điều đó. Hãy nói đó là một lời phàn nàn nặc danh hoặc linh cảm nhân sự của anh, sao cũng được. Hãy đưa ra một lời bào chữa tử tế và đáng tin cậy đi, anh trai của em à ."
"Với tất cả sự tôn trọng của tôi thưa giám đốc , anh đang bị cái quái gì vậy?" Taehyun nói khi bước vào phòng, đóng sầm cửa lại và nhìn Beomgyu với vẻ mặt chỉ có thể miêu tả là sự tức giận thuần túy. Nếu có thể, Taehyun sẽ phun khói ra khỏi mũi và tai của em .
"Taehyun?" Beomgyu nói, bối rối khi rời mắt khỏi bảng tính đang mở trên máy tính của mình.
Taehyun thở dốc, bước tới bàn và đập mạnh tay lên đó. "Đừng có nói Taehyun với tôi, đồ khốn."
"Nếu em định chửi tôi hai lần, tôi nghĩ việc sử dụng từ giám đốc sẽ trở nên vô nghĩa," anh chỉ ra, vẫn không chắc chính xác điều gì đã khiến Taehyun nhìn và nói một cách giận dữ như vậy.
"Có thể nói cho tôi biết lý do tại sao mình lại được gọi đến một "cuộc họp không chính thức" với Choi Yeonjun-ssi liên quan đến khiếu nại ẩn danh về tôi với bộ phận nhân sự không?" Taehyun nói từng chữ một cách đầy ác độc, đôi mắt em bừng cháy cơn giận dữ đang chất chứa trong mình.
Đó chính là vấn đề khi yêu cầu Yeonjun làm mọi việc, anh ấy không bao giờ tế nhị, anh ấy không bao giờ giỏi bào chữa hay nói dối một cách khôn ngoan . Trong em dường như có thứ gì đó khiến Yeonjun không thể nói một lời nói dối nào mà không đỏ mặt hay cười. Rõ ràng là anh ta sẽ to mồm nói rằng Beomgyu là người khiếu nại, và tất nhiên Taehyun sẽ đến gặp anh mà không quan tâm đến khả năng bị sa thải. Nhìn ngọn lửa trong mắt và đôi lông mày nhíu lại, Beomgyu không nghĩ em lại quan tâm đến việc bị sa thải.
"Chết tiệt, Yeonjun-hyung," anh chửi thầm trước khi quay lại nhìn Taehyun. "Nghe này, tôi tưởng anh ấy sẽ đến nói với em theo cách bí mật hơn cơ. Ít nhất thì anh ấy nên làm vậy, tên đại ca ngu ngốc đó."
Taehyun chỉ tay vào anh, giận dữ giận dữ. "Vậy thì ra là do anh!"
Có vẻ như Yeonjun không phải là người nói nhiều hơn mức cần thiết.
Beomgyu cười, xấu hổ. "Chà, tôi—"
"Nghe đây, giám đốc . Nếu anh có bất cứ vấn đề với tôi hoặc cách tôi làm việc, hãy nói thẳng với tôi," Taehyun ngắt lời, thốt ra lời. "Đừng đi loanh quanh và nói những điều vớ vẩn về tôi với bộ phận nhân sự, tôi chẳng làm gì ngoài việc cố gắng hết sức trong công việc này. Tôi thậm chí còn không biết mình đã làm gì—"
"Đợi đã, Taehyun ," Beomgyu ngắt lời em lần này, bối rối không hiểu anh nhận lỗi như thế nào khi Beomgyu không có ý định để Yeonjun tham gia vào việc này. "Em hiểu sai rồi. Tôi không có vấn đề gì với em cả."
"Đừng nói dối," em chế giễu. "Tại sao anh lại nói rằng khả năng làm việc của tôi không tốt ?"
"Tôi đã nhờ anh ấy đảm bảo rằng em làm tốt ," Beomgyu thừa nhận. "Chỉ có vậy thôi, tôi thề."
Taehyun dường như lấy lại lời nói của anh, rút lui với nét mặt dịu dàng hơn, trải qua năm cảm xúc khác nhau trước khi chuyển sang bối rối. Đáng lẽ nó không đáng yêu chút nào, nhưng Beomgyu vẫn thấy điều đó thật đáng yêu. Đã một tuần dài không nhìn rõ mặt Taehyun đến mức gần như choáng ngợp khi người trẻ hơn nhìn thẳng vào anh.
"Tôi—Cái gì? Tại sao? Ý anh là gì?" Taehyun lắp bắp.
"Tôi tưởng em đang tránh mặt tôi, Taehyun," Beomgyu nói, nhìn đi nơi khác trước khi anh có thể nhìn thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt mình vì đã gây ra rắc rối vì một điều thậm chí không hề thực sự xảy ra. "Tôi biết em sẽ không nói nếu tôi làm sai điều gì đó hoặc điều đó khiến em khó chịu. Vì vậy, tôi đã nhờ Yeonjun-hyung nói chuyện với em, xem em có nói ra điều đang làm phiền em không."
Taehyun chớp mắt. "Nhưng mà anh không làm gì sai cả."
"Nhưng vì lý do nào đó mà em đang tránh mặt tôi ," anh ngượng ngùng nói.
"Đúng, nhưng không phải vì điều gì đó mà anh đã làm. Tôi thề là anh không hề làm vậy," Taehyun giải thích, cắn môi dưới. "Là tôi đây, giám đốc . Tôi mới là vấn đề."
Những lời đó lẽ ra sẽ khiến Beomgyu cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng thực tế thì không. Taehyun không ổn, em đang tránh mặt Beomgyu không rõ lý do và mặc dù em không phải là lý do chính cho việc tránh mặt đó nhưng anh ấy không thể ngừng lo lắng. Đây là một điều alpha ngu ngốc mà không ai nói với bạn, alpha có xu hướng lo lắng nhiều hơn bình thường về người mà con sói bên trong của họ chọn. Alpha ngu ngốc bên trong Beomgyu đã chọn Taehyun và điều đó có nghĩa là anh lo lắng về một người coi anh chẳng là gì ngoài một ông chủ , một alpha kỳ lạ và khó chịu hơn bất kỳ ai khác - lo lắng về Taehyun hơn chính bản thân anh. Alpha nội tâm ngu ngốc và cảm giác bảo vệ và chiếm hữu ngu ngốc đối với một người thậm chí không phải là của mình.
"Tôi có thể làm gì để khắc phục nó không?"
"Không đâu , giám đốc " Taehyun lắc đầu. "Chỉ là... hiện tại tôi đang có một số việc cá nhân. Tôi sẽ giải quyết nó sau, tôi chỉ cần một chút thời gian."
"Em có chắc đó không phải là việc tôi đã làm không?" Beomgyu hỏi lại, không cảm thấy thoải mái chút nào trước câu trả lời của Taehyun. "Bởi vì tôi biết em có xu hướng tô vẽ mọi thứ và..."
"Có phải anh nhìn tôi như vậy vì tôi hành động như một omega không?" Taehyun đột nhiên hỏi.
Nếu đây là bất cứ ai khác, có lẽ họ sẽ mất nhiều thời gian để suy ngẫm về việc họ bị thu hút bởi một alpha bởi vì anh ta mang khuôn mẫu omega. Nhưng đây là Beomgyu, Beomgyu, người đã trở thành alpha kể từ khi anh biết bản thân và trình bày, Beomgyu, người đang mơ về mái tóc hồng nhạt và mùi bơ đậu phộng. Anh không cần phải đoán lần thứ hai về sức hấp dẫn của mình đối với Taehyun như một số alpha vẫn làm. Anh thích Taehyun, anh muốn Taehyun là của riêng mình như thể anh ấy chưa bao giờ muốn bất kỳ alpha nào khác trước đây.
Beomgyu mỉm cười nhẹ nhàng với chính mình khi nghĩ đến việc muốn có Taehyun. "Em không cư xử như một omega đâu, Taehyun."
"Đừng nói dối nữa," em chế giễu, nở một nụ cười cay đắng. "Lần đầu tiên nhìn thấy tôi trên tàu, anh đã nghĩ tôi là omega."
Beomgyu nói: "Em chắc chắn trông giống khuôn mẫu của một người omega , nhưng em không hành động giống một omega chút nào".
"Tôi sẽ xem đây như một lời khen."
"Em không hành động như một omega, Taehyun à," Beomgyu lại nói, đi một cách thận trọng đến mức mặt nạ của anh bị vỡ hoàn toàn và khiến Taehyun biết về bí mật lớn nhất của anh . "Em là một alpha. Mọi thứ em làm đều là những gì alpha làm bởi vì đó chính là con người em ."
"Ồ vậy sao , tôi chưa bao giờ nhìn như vậy," em trầm ngâm, hơi đỏ mặt.
"Không quan trọng em trông như thế nào. Alpha không cần phải có vẻ ngoài hay hành động theo một cách nhất định để được coi là alpha," Beomgyu tiếp tục, cảm thấy cần phải xoa dịu bất cứ nỗi bất an nào đang làm phiền Taehyun. Tâm trí của anh luôn gào thét yêu cầu anh phải làm điều đó bằng mọi giá - ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải mở lòng hoàn toàn với một người lạ, nhiều hơn mức độ an toàn. "Không... không có cách nào sai cả. Em là chính mình và điều đó sẽ không khiến em kém đi so với bất kì một alpha nào, Taehyun ."
"Cảm ơn giám đốc " Taehyun nói với một nụ cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh hơn bình thường. "Tôi hy vọng anh cũng nghĩ như vậy về bản thân mình."
Và vài giờ trước khi Taehyun rời khỏi phòng và Beomgyu đang nằm trên ghế dài trong khi nhìn chằm chằm vào chiếc tivi đã tắt, anh lặp đi lặp lại những lời đó. Không thể nào Taehyun lại không biết về sở thích của anh sau những gì anh nói. Beomgyu đang bối rối, nhưng anh không sợ hãi như anh nghĩ khi khoảnh khắc như thế này xảy ra.
Mọi thứ trở nên tốt hơn sau cuộc trò chuyện của họ, nhưng Beomgyu vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Taehyun nói chuyện với anh giống như cách em đã làm vào sáng hôm đó trên tàu, em ấy chơi đùa và mỉm cười trước những trò hề ngớ ngẩn của Beomgyu và đôi khi cũng hành động ngớ ngẩn như vậy. Đó là một sự thay đổi mà anh chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra, nhưng anh tự hỏi điều gì đã khiến Taehyun cởi mở với anh nhanh đến vậy. Và một điều nữa khiến anh luôn trăn trở là Taehyun dường như không bận tâm đến việc ngầm thừa nhận sở thích của Beomgyu. Em dường như không quan tâm đến những gì Beomgyu thích, đôi khi chạm tay khi đưa giấy tờ và nán lại hơi lâu khi đến gần Beomgyu. Nó phải có ý nghĩa gì đó, phải không ? Beomgyu có nên hành động và hỏi chính xác chuyện gì đang xảy ra giữa họ không? Liệu anh có nên gạt nó sang một bên như một cử chỉ thân thiện giữa những alpha không có cảm giác như những alpha bình thường không? Beomgyu không chắc tất cả những điều này có ý nghĩa gì, nhưng anh không muốn nó sớm dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top