Chap 6
Thứ hai đã đưa Beomgyu trở lại chuyến tàu, lên tàu vào trong giờ cao điểm nhưng vẫn có đủ không gian để anh di chuyển và thở mà không vô tình đánh hơi thấy ai đó. Anh gần như đã ngủ gật trên chiếc ghế mà anh may mắn có được, đôi mắt tự nhắm lại khi con tàu lắc lư cơ thể anh . Anh gần như không ngủ được đêm qua sau khi ăn tối ở nhà Yeonjun, giả vờ như không cảm thấy ghen tị với cách người lớn tuổi hơn nhìn những người thân trong căn nhà của mình như thế nào, làm những việc mà Beomgyu sẽ giết chết nếu làm với ai đó. Cuối cùng, khi anh về đến nhà và nằm trên giường, con sói bên trong cơ thể và tâm trí không cho phép anh ngủ ngon, nghĩ về tất cả những việc trong đầu và có lẽ là những điều ngớ ngẩn mà anh có thể làm với một alpha - không phải bất kỳ alpha nào khác , mà rõ ràng chỉ có thể là Kang Taehyun.
Kể từ sự việc hôm thứ sáu , anh đã thẳng thắn thừa nhận rằng anh nghĩ Taehyun thật xinh đẹp, trong cuối tuần đã khiến anh đau đầu với những tình huống lãng mạn và đôi lứa về cặp đôi của mình mà Taehyun là người liên quan đến . Thức dậy vào buổi sáng , làm bữa sáng, cùng nhau đi tàu, trở về căn hộ chung với một con mèo nhỏ đang đợi họ, vừa ăn đồ ăn mang về vừa xem phim, có thể là hôn nhau trên ghế dài và đưa em vào phòng ngủ sau đó. Cảm giác ấm áp dâng trào trong lồng ngực Beomgyu chỉ từ những ý nghĩ đó, một làn sóng hạt phỉ rời khỏi anh và khiến ai đó hắng giọng ở đâu đó phía bên trên. Beomgyu mở mắt ra, lời xin lỗi sẵn sàng trên đầu lưỡi khiến anh nuốt chửng khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.
"Chào buổi sáng, anh Choi," Taehyun chào bằng giọng khàn khàn và thì thầm, trên môi nở một nụ cười lười biếng.
Beomgyu há hốc mồm nhìn cậu thư ký trẻ như thể chưa từng gặp em trước đây. Bằng một cách nào đó, Taehyun trông có vẻ khác biệt, ngay cả khi không có gì khác biệt nổi bật. Tóc em bây giờ vẫn còn màu hồng nhạt, vàng hơn bất kỳ màu nào khác, cùng một kiểu tóc, che đi vầng trán và khiến em ấy trông trẻ hơn tuổi thật. Khuôn mặt em cũng vậy, hơi buồn ngủ vì thức dậy sớm vào thứ hai nhưng không mệt mỏi như thứ sáu. Beomgyu nhìn chằm chằm vào em cho đến khi cơn buồn ngủ trên cơ thể anh tan biến, đôi mắt mở to sau cặp kính và cuối cùng nhận ra điều khác biệt ở Taehyun.
Em trông có vẻ say xỉn, Beomgyu biết rõ khuôn mặt say xỉn trông như thế nào.
Taehyun đã đi chơi vào cuối tuần, có thể là với bạn bè hoặc có thể là với người đồng hành của mình - từ những vết màu tím không che hết trên cổ, Beomgyu cho rằng phương án cuối cùng gần với sự thật hơn. Sẽ rất vui nếu biết thêm một chút về cuộc sống cá nhân của Taehyun, để biết liệu một alpha như em ấy có độc thân hay không - Beomgyu nghi ngờ điều đó, không có một alpha nào như thế sẽ không có omega hay beta đang chờ đợi mình. Một cảm giác khó chịu đang lan tỏa khắp người anh, hoàn toàn trái ngược với cảm giác của anh trước đó.
Đây chính là cảm giác ghen tị sao?
Beomgyu không thích điều đó, đặc biệt là cách mùi hương của anh trở nên chua chát và Taehyun dường như nhận thấy điều đó, cau mày trước sự thay đổi này .
"Thật kỳ lạ khi nghe em gọi tôi như vậy ngoài giờ làm việc," anh nói, lấy đó làm lời bào chữa thầm lặng cho sự thay đổi mùi hương của mình. "Chào buổi sáng, Taehyun ."
"Giám đốc, nghe có vẻ tốt hơn với anh phải không?" Taehyun hỏi, một tay cầm ba lô, tay kia cầm thanh chắn .
"Em chỉ cần gọi tôi bằng tên thôi," Beomgyu giải thích, tay ôm chặt chiếc cặp của mình. "Hoặc anh. Dù sao thì điều đó sẽ tốt hơn cho em ."
Taehyun có vẻ trầm ngâm một lúc trước khi nở một nụ cười tinh nghịch. "Nghe có vẻ rất thiếu chuyên nghiệp khi gọi sếp của mình bằng tên hoặc gọi là anh đối với anh ấy."
"Còn thiếu chuyên nghiệp hơn việc đến làm việc với tình trạng say xỉn và có một vết hôn lớn trên cổ?" Beomgyu nói, hy vọng nó nghe có vẻ đùa giỡn hơn là ghen tị. Không cần phải phủ nhận sự ghen tị đang cào xé trong bụng anh như thế nào , anh muốn mình là người để lại dấu hôn đó thật sâu sắc - có thể để lại một vết cắn nữa, đòi Taehyun cho anh, biến em hoàn toàn là của anh để không ai có thể chạm vào em ấy nữa .
"Chắc chắn là thiếu chuyên nghiệp hơn rồi," Taehyun nhướng mày, cười khúc khích. "Giám đốc."
"Ít nhất thì cuối tuần này em cũng có niềm vui," anh nói, nuốt chửng nỗi cay đắng. "Em nghỉ ngơi tốt chứ, Taehyun ?"
"Một chút," Taehyun nhún vai. "Cảm ơn vì đã cho tôi tan ca sớm hơn vào thứ sáu. Tôi đã có thời gian để đến thăm mẹ và chị gái."
Lại là một thông tin mới. Beomgyu không biết rằng Taehyun sống một mình và có một chị gái, và anh quá vui mừng về cái nhìn thoáng qua về cuộc sống của Taehyun đến nỗi anh thay đổi tư thế, xoá bỏ cơn buồn ngủ để dành sự chú ý hoàn toàn cho em. Anh gần như muốn chuyến tàu này kéo dài mãi mãi, chỉ để anh có thể lắng nghe tất cả những gì Taehyun muốn nói với mình vì anh biết rằng một khi họ rời khỏi đây, người nhỏ hơn sẽ không nói nữa. Có thể là do chuyến đi, có thể là do buồn ngủ, có thể là do đồ uống tối qua, nhưng Taehyun trông thật đáng yêu khi nói về chị gái và mẹ của mình — Beomgyu hầu như không chú ý đến điều đó, anh tập trung vào cách đôi mắt của Taehyun lấp lánh dưới ánh đèn led trắng khi anh nhìn vào em ấy. Anh gần như có thể tự đánh lừa mình khi nghĩ rằng mắt Taehyun đang lấp lánh lên vì em đang nhìn anh.
"Thật tốt vì em có thể liên lạc với họ," Beomgyu nói khi Taehyun kể xong về buổi tối thứ sáu với gia đình.
"Ừm, cũng lâu rồi," Taehyun thở dài, tựa đầu vào cánh tay đang giữ thanh chắn . "Kể từ khi chuyển đến Seoul, tôi không thể đến thăm họ thường xuyên , nhưng—"
Beomgyu chớp mắt, bối rối vì sự dừng lại đột ngột. "Có chuyện gì đã xảy ra à?"
"Xin lỗi, tôi đã chia sẻ quá nhiều rồi," em nói, xấu hổ quay mặt đi. "Tôi có xu hướng nói nhiều khi say rượu. Xin lỗi, giám đốc ."
"Không sao đâu, Taehyun ," Beomgyu trấn an em, vô cùng khao khát đôi mắt của Taehyun nhìn anh và giọng nói nhẹ nhàng của em trong khi hào hứng kể về bữa tối cùng gia đình và con mèo thời thơ ấu của em đã tức giận như thế nào vì mất quá nhiều thời gian để về nhà. "Tôi thích nghe em nói."
Đó là một sự thừa nhận, một lời nói ra khỏi môi Beomgyu dễ dàng như việc chốt một thỏa thuận hay chào hỏi mọi người trong văn phòng. Dễ dàng như đùa giỡn với Yeonjun và nói rằng Soobin trông rất đẹp với hai vết giao nhau trên cổ và nói rằng Kai trông quá dễ thương để có thể hẹn hò khi quá ngốc nghếch. Dễ dàng như việc mơ về Taehyun và khao khát những thứ ở người nhỏ hơn mà anh sẽ không bao giờ có được.
"Cái đó thật mới đấy," Taehyun ríu rít.
"Cái gì?"
"Mọi người thường không thích thú khi tôi nói quá nhiều," em nói, mỉm cười yếu ớt. "Đặc biệt là các alpha, các ông chủ thậm chí còn không nằm trong phần này."
Tất nhiên, đó không phải là một alpha. Beomgyu luôn quên rằng anh cần phải cư xử như một alpha bình thường khi ở cạnh Taehyun, nếu không những năm tháng đeo mặt nạ của anh sẽ trở nên lãng phí. Tất cả chỉ vì tình cảm không bao giờ được đáp lại.
"Choi Yeonjun từ bộ phận nhân sự thích nói đùa rằng tôi không giống những alpha khác," Beomgyu cố gắng cười trừ, hy vọng Taehyun sẽ mắc bẫy.
"Chắc chắn là không, giám đốc." Taehyun nhìn anh, nhìn sâu vào mắt anh với đồng tử màu nâu có thể moi ra bất kỳ bí mật nào họ mong muốn từ phần sâu thẳm nhất, đen tối nhất trong tâm hồn Beomgyu. "Có alpha ở bên cạnh không tốt chút nào."
Beomgyu quay đi trước khi mặt nạ của anh có thể vỡ ra hoàn toàn. "Ừm."
Im lặng, như thể điều đó luôn xảy ra khi họ ở bên nhau một mình. Beomgyu nhớ một Taehyun hoạt bát , nhớ sự thiếu im lặng giữa họ khi Taehyun lấp đầy nó bằng những câu chuyện hay ho gần như khiến Beomgyu khao khát được gặp lại gia đình mình - cho đến khi anh nhớ ra rằng việc gặp lại họ sẽ chỉ khiến trái tim anh càng thêm buồn. Đó là một khoảng không khí trong lành , những phút giây anh dành cho Taehyun sau cơn say, anh ước gì giữa họ luôn như thế này. Nhưng , điều này là quá nhiều để có thể hỏi , Beomgyu cần hỏi những điều dễ tiếp cận hơn.
"Đây là điểm dừng của chúng ta," Taehyun nói khi loa trên tàu thông báo về nhà ga mà họ đang đến gần. Beomgyu không di chuyển, vẫn ngồi trên ghế và không nhìn cụ thể vào đâu cả. "Anh có xuống không, giám đốc ?"
"Ừ, ừ," anh chớp mắt, đứng dậy đi qua đám đông và bước ra khỏi cánh cửa đang mở. Taehyun đang ở trên sân ga, đợi anh với chiếc ba lô đằng sau và ánh mắt tò mò. "Cảm ơn, Taehyun ."
"Không cần phải cảm ơn tôi đâu, giám đốc ."
Taehyun mỉm cười với anh và hơi đau lòng khi Beomgyu nhớ rằng đây là phép lịch sự chứ không phải một nụ cười được coi theo một cách đặc biệt . Không sao đâu, lúc nào đó anh sẽ bước tiếp.
Vấn đề là Beomgyu không bước tiếp. Anh không thể tiếp tục được nữa, nhất là khi anh vô tình nhìn thấy Taehyun đang hẹn hò ba tuần sau cuộc nói chuyện trên chuyến tàu của họ. Đáng lẽ anh không nên nhìn thấy nó, anh không có ý định theo dõi khi anh chỉ ở nhà hàng này để nhận hàng vì sẽ mất quá nhiều thời gian nếu ai đó mang đồ ăn đến nhà anh và trong lúc này thì Beomgyu đang đói. Anh chỉ lơ đãng nhìn qua sảnh chính của nhà hàng trong khi chờ gọi món, cho đến khi nhìn thấy mái tóc màu hồng nhạt đó và phải kiểm tra lại. Thực sự đó là Taehyun, đang nói chuyện và cười với ai đó mà Beomgyu không thể nhìn thấy mặt nhưng anh chắc chắn người đối diện cũng đang mỉm cười với người trẻ hơn. Có lẽ đó là người bạn đời bí ẩn của em , cũng chính là người đã để lại dấu hôn cứ ám ảnh trong đầu anh suốt một tuần liền.Vì lý do nào đó, Taehyun nhìn thẳng về phía Beomgyu đang đợi vào lúc đó, cả hai đều ngạc nhiên nhìn nhau trước khi người phụ nữ mang theo đơn đặt hàng cho Beomgyu và anh rời đi mà không nhìn lại lần thứ hai. Anh có thể ngửi thấy mùi bơ đậu phộng thoang thoảng và đường về nhà khó khăn hơn nhiều khi biết rằng Taehyun đã giấu nó bằng thuốc ức chế để Beomgyu sẽ không cảm thấy nó nữa - bởi vì các alpha được cho là có mùi của các alpha khác thay vì khao khát chúng và bị ngâm mình trong mùi hương đó .
Beomgyu là một alpha "hư hỏng", anh đã biết điều đó từ khi còn nhỏ. Nhưng liệu có ai có thể trách anh khi Taehyun có mùi thơm quá hấp dẫn ngay cả khi anh cũng là một alpha?
Chuyện đó xảy ra vào thứ bảy, và kể từ đó Taehyun cư xử rất kỳ lạ. Em không nhìn quá nhiều vào mắt Beomgyu và hầu như không trao đổi với nhau lời nào, họ thậm chí không nói chuyện nhỏ, bất cứ điều gì không liên quan đến công việc đều bị cắt đứt ngay lập tức. Beomgyu không biết mình đã làm gì, có lẽ anh không nên nhìn quá nhiều, có lẽ điều đó đã khiến anh hiểu lầm.Đã một tuần trôi qua và Taehyun xa cách đến mức gần như thể em ấy đang làm việc cho người khác thay vì làm việc với Beomgyu. Em vẫn chăm chỉ làm việc, vẫn bật lửa mỗi khi Beomgyu đi hút thuốc và nhắc nhở anh về giờ nghỉ trưa. Người nhỏ hơn vẫn làm mọi việc như trước đây nhưng nó không giống như trước nữa. Beomgyu cảm nhận được điều đó, khoảng cách bắt đầu làm anh khó chịu đến mức mùi hương của anh có mùi đắng hơn bất cứ thứ gì, làm phiền bất cứ ai ở gần anh khi Taehyun đi ngang qua.
Anh biết có điều gì đó không ổn, nhưng sự nghi ngờ vô tận về lý do đang giết chết anh .
"Chào buổi sáng, Taehyun," Beomgyu chào vào sáng thứ hai khi anh đi ngang qua bàn của người nhỏ hơn, hy vọng rằng tuần này Taehyun sẽ không đẩy anh ra xa như cách mà em đã làm với anh suốt cả tuần trước.
"Chào buổi sáng, giám đốc ," Taehyun chào lại anh một cách lịch sự, không rời mắt khỏi bất cứ việc gì em đang làm - Beomgyu tự hỏi liệu Taehyun có đang làm việc quá sức để không có lấy một phút rảnh rỗi hay không.
'Em có khỏe không?" Anh ngượng ngùng hỏi, thu mình lại như thể vẻ ngoài và giọng nói lạnh lùng của Taehyun có thể làm tổn thương anh.
"Tôi ổn, thưa giám đốc ," Taehyun trả lời không có gì chắc chắn. "Tại sao giám đốc lại hỏi tôi về điều này?"
"Tôi không còn thấy em trên tàu nữa."
"Tôi có rất nhiều việc phải làm, thưa giám đốc ," em nói một cách nghiêm túc, cắt giấy tờ , viết nguệch ngoạc trên những tờ giấy ghi chú và gõ nhanh lên bàn phím. "Gần đây tôi sẽ đi tàu sớm hơn."
Điều đó giải thích rất nhiều. Beomgyu chỉ cảm thấy buồn hơn khi nghe lời xác nhận rằng Taehyun đang làm việc quá sức với hy vọng không có quá nhiều thời gian để tiếp xúc với anh ngoài công việc yêu cầu em phải làm. Anh rất muốn biết mình đã làm gì sai.
"Tôi hiểu," Beomgyu nói, mím môi. "Nếu có bất cứ điều gì—"
Taehyun không bao giờ để anh nói hết yêu cầu của mình, giơ một ngón tay ra hiệu rằng em đang gọi điện, đặt điện thoại vào tai em trong khi nói thông tin nổi tiếng về việc đây là văn phòng cá nhân của Beomgyu. Anh cảm thấy đau lòng khi bị đối xử lạnh lùng như vậy mà chẳng vì lý do gì, nhưng anh chẳng thể làm gì ngoài thở dài bước trở về phòng, đóng cửa lại và giả vờ như trái tim mình không tan vỡ trước cách Taehyun đối mặt với mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top