Chap 5
Trong hai tháng làm việc cùng nhau, Beomgyu chưa từng ngửi thấy mùi bơ đậu phộng như ngày hôm đó trên tàu. Không phải là Beomgyu sẽ đi khắp nơi để ngửi tất cả những nơi Taehyun ở hay trực tiếp ngửi thấy mùi của em , nhưng một mùi hương như thế sẽ không thể bỏ qua — đặc biệt là khi Beomgyu đã nghĩ đến và khao khát nó kể từ buổi sáng hôm đó trên tàu. Taehyun chẳng có mùi gì đối với anh, mùi nước xả vải và dầu gội đào thoang thoảng khiến dạ dày anh quặn lên. Đó không phải là mùi hương mà anh đang tìm kiếm, đó không phải là thứ mà Beomgyu đang tìm kiếm khi họ ngồi cạnh nhau hay anh nán lại lâu hơn một chút trong không gian làm việc của Taehyun để xem liệu anh có thể thoáng thấy mùi bơ đậu phộng hay không.
Thêm vào việc không có mùi hương, Taehyun dường như không còn đi chung chuyến tàu với anh nữa. Anh biết mọi người không thể luôn đi cùng một chuyến tàu, và không phải là anh tìm kiếm Taehyun ở những toa khác hay trong cả nhà ga. Không, Beomgyu không phải là kẻ theo dõi hay lập dị, chỉ là... anh thậm chí không thể giải thích được. Làm phiền Taehyun là một điều ngu ngốc, nhưng Beomgyu tự hào về tình bạn ở một mức độ nào đó với nhân viên của mình. Điều đó không xảy ra với Taehyun, và điều đó đủ để khiến anh cắn móng tay trong khi tìm cách làm cho mọi thứ trở lên tốt hơn.Anh nghĩ rằng đi cùng một chuyến tàu sẽ là một cách hay để gắn kết với Taehyun, nhưng anh không bao giờ có thể tìm thấy Taehyun ở đó và có thể bắt đầu một vài cuộc trò chuyện nhỏ. Beomgyu không nên nghĩ nhiều về điều đó, mhưng nó đang gây tổn hại cho anh.
Tại sao alpha này lại xáo trộn đối với anh nhiều như vậy khi họ hầu như không trao đổi lời nào ngoài chào hỏi và nói chuyện công việc?
Beomgyu đang quay trở lại sau khi hút thuốc,vị bạc hà vương trên đầu lưỡi và anh ghét nó nhưng nó ngon hơn bất kỳ loại thuốc lá thông thường có hương vị nào khác.
Anh bước đi với những bước chân nhẹ nhàng ,luôn bớt mệt mỏi khi quay trở lại, ra khỏi thang máy và nhìn thấy Taehyun phía sau chiếc bàn gần phòng anh. Em cúi thấp đầu, viết nguệch ngoạc gì đó vào tập giấy trong khi máy in kêu inh ỏi sau lưng. Beomgyu mỉm cười với chính mình, mái tóc đã phai màu hoàn toàn mang lại nụ cười trên khuôn mặt anh. Một điều nữa mà anh sẽ không thừa nhận thành tiếng,đó là chỉ việc nhìn thấy alpha kia thôi cũng đủ khiến nơi làm việc trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, ngay cả khi anh không có lý do gì để cảm thấy như vậy. Beomgyu đã hoàn thành tất cả công việc quan trọng của mình trong ngày và không thấy Yeonjun ở đâu trong tầm mắt cả nên anh định làm phiền Taehyun một chút cho đến khi alpha gạt anh đi để tập trung vào công việc.
Không giống như anh, Taehyun dường như luôn có công việc phải làm - mặt trái của việc làm thư ký. Beomgyu bây giờ có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và trông em mệt mỏi như thế nào so với ngày hôm qua, thậm chí mái tóc của em cũng trông kém bóng mượt và sống động hơn. Taehyun có lẽ không có nhiều thời gian cho bản thân khi phải gánh trên vai gánh nặng lớn như vậy, Beomgyu không thể không ký và muốn chăm sóc cho alpha. Có thể đưa em vào giấc ngủ, giúp em nhuộm mái tóc màu hồng sống động hơn như trước đây, nấu món gì đó cho em và có thể ôm em ấy. Anh cũng sẽ hôn em nếu có cơ hội, có lẽ sau này họ còn có thể làm gì đó hơn nữa và—
Anh dừng lại, chớp mắt ngạc nhiên không biết suy nghĩ của mình đang hướng tới đâu. Từ khi nào mà anh cảm thấy muốn hôn và có Taehyun cho riêng mình thế này? Anh không cảm thấy như vậy ngày hôm qua hay bất kỳ ngày nào khác. Có lẽ anh cũng mệt mỏi không kém khi có những suy nghĩ như thế này về một alpha sẽ không bao giờ cho anh cơ hội. Taehyun sẽ cảm thấy kỳ lạ khi có một alpha khác chảy nước miếng vì mình.
"Kang Taehyun-ssi," Beomgyu nhẹ nhàng gọi, bước đến bàn và dừng lại ở một khoảng cách an toàn. Không cần suy nghĩ, anh lấp đầy không gian hẻo lánh bằng mùi hạt phỉ của mình, giải phóng pheromone dễ chịu theo cách mà các alpha thường làm với omega và beta của họ. Anh thậm chí còn không biết tại sao bản năng alpha của mình lại làm điều này, không thể tưởng tượng được con sói ngu ngốc bên trong anh lại chọn Taehyun là của mình.
Taehyun nuốt chửng mùi hương nồng nặc xung quanh mình, không rời mắt khỏi những gì mình đang viết. "Vâng, giám đốc ?"
" Em biết là em không cần phải gọi tôi như thế mọi lúc mà, phải không?" Beomgyu nói, nhăn mặt. Anh biết đó là sự thể hiện sự tôn trọng khi được gọi bằng cái tên đó,nhưng anh không thích nó phát ra từ môi Taehyun. Nó giống như một rào cản giữa họ, thứ gì đó mà anh sẽ không bao giờ có thể phá vỡ được vì Taehyun không ngừng xây dựng nó lên.
Beomgyu muốn nhiều hơn nhưng anh không thể có được.
"Tôi xin lỗi, gia....—" Taehyun cắn môi dưới trước khi sửa lại, "Thưa ngài."
"Tôi tò mò về một điều. Tôi hỏi nó có được không?" Beomgyu nói, khoanh tay trước ngực. Taehyun lắc đầu phủ nhận, vẫn không nhìn anh, mắt nhìn vào tờ giấy mà máy in xuất ra.
"Em vẫn đi chuyến tàu giống tôi để đến đây chứ?"
"Vâng, thưa ngài," em trả lời, kẹp các tờ giấy lại với nhau. "Ô tô không phải là ưu tiên hàng đầu của tôi lúc này. Tôi cũng thích đi tàu, nó dễ dàng hơn."
Beomgyu không thể kìm được sự ngạc nhiên của mình. Đây là lần đầu tiên Taehyun nói về điều gì đó mà em ấy thích ở một mức độ nhất định. "Tôi có cùng quan điểm."
"Thật tuyệt vời, thưa ngài."
Lại một ngõ cụt nữa. Beomgyu không muốn dừng lại ở đó, anh muốn nói chuyện nhiều hơn một chút dù Taehyun có vẻ không mấy hứng thú. Anh nên coi đó là dấu hiệu cho thấy người nhỏ tuổi hơn không muốn nói chuyện với anh, nhưng Beomgyu không muốn quay lại phòng mình và ở đó cho đến sáu giờ. Anh thầm xin lỗi người nhỏ hơn vì có thể đã làm phiền em , anh sẽ phải nói chuyện với Yeonjun về khả năng tăng lương cho em ấy - hoặc ít nhất là một khoản thưởng hấp dẫn nào đó.
"Sao tôi chưa bao giờ thấy em ở nhà ga vậy, Taehyun-ssi?" Anh hỏi, cắn môi dưới vì nghe có vẻ thẳng thắn và đáng ngờ.
"Tôi không biết," Taehyun trả lời, nhìn anh thêm một giây trước khi quay lại với đống giấy tờ của mình. "Có lẽ anh chỉ không may mắn thôi, thưa ngài."
"Ừ, có lẽ là thế," anh thì thầm với chính mình.
Anh không mong đợi Taehyun sẽ nói chuyện trực tiếp với anh hay tham gia vào một cuộc trò chuyện dài hơn về việc đi tàu và bất cứ điều gì anh muốn nói, nhưng anh không tưởng tượng được người nhỏ hơn sẽ trả lời theo cách không xác định như vậy. Beomgyu tự hỏi liệu đây có phải là một trong những tình huống khó giải quyết mà Yeonjun nói đến mỗi khi anh ấy nhắc đến chủ đề về việc làm thế nào mà anh ấy đã khiến Soobin và Kai hẹn hò với mình khi họ vẫn còn là một cặp.
Beomgyu chưa có một mối quan hệ đúng nghĩa nào, anh đã không hẹn hò nghiêm túc với bất kỳ alpha nào trong một thời gian dài, anh không biết liệu mình có nên chụp ảnh của mình hay không - như Kai nói -hay anh không nên chạm đến không gian riêng của Taehyun. Anh thậm chí còn không biết liệu Taehyun có thích alpha hay không, đây là lãnh thổ mà anh chưa khám phá được .
Beomgyu cần phải từ bỏ, nhưng anh không thể. Anh không thể vì khi nhìn vào khuôn mặt của Taehyun, dù chỉ một giây hay một thoáng, anh chỉ có thể nghĩ về vẻ đẹp của alpha. Theo một cách nào đó, anh chưa bao giờ nhìn thấy một alpha trông như thế này, chưa bao giờ hấp dẫn anh đến thế này. Beomgyu không thể nhớ lần cuối cùng anh cảm thấy bị thu hút bởi một người giống như với Taehyun là khi nào - anh dám nói đó là điều gì đó hơn thế nữa, nhưng anh không muốn tỏ ra vội vàng. Hơn nữa, anh thực sự quá khó khăn để thực sự hiểu được chiều sâu của cảm xúc, quá quen với việc giả vờ biết rằng những nhịp đập lỡ nhịp của trái tim mình khi nhìn Taehyun là cảm xúc thật hay là một sức hấp dẫn kỳ lạ. Beomgyu không biết gì cả, và anh định giữ nguyên như vậy cho đến khi cảm giác này biến mất. Có lẽ nếu Taehyun nói rằng em ấy có một omega đang chờ đợi mình giống như một alpha được mong đợi, Beomgyu sẽ không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.
"Anh có cần gì nữa không, thưa ngài?" Taehyun hỏi khi nhận ra Beomgyu vẫn ở chỗ cũ, im lặng chìm đắm trong suy nghĩ, nhìn thẳng vào mặt anh.
"Không có I-"
'Trên mặt tôi có dính gì à?" Lần này Taehyun hỏi, một cái cau mày trên khuôn mặt mệt mỏi nhưng xinh đẹp lạ thường của em.
Đôi mắt của Beomgyu mở to. "Huh?"
"Anh đã nhìn tôi một cách kỳ lạ được vài phút rồi, nên tôi nghĩ có điều gì đó không ổn trên khuân mặt của mình ," em giải thích, giọng ngập ngừng khi quay đi chỗ khác.
Beomgyu cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, xấu hổ vì bị bắt gặp khi nhìn Taehyun đốt cháy toàn bộ cơ thể mình. Má anh, vành tai, cổ anh, mọi thứ đều được bao phủ bởi một màu hồng nhạt khi thực tế hiện diện trong anh. Taehyun biết, em biết về những vẻ ngoài không mấy tinh tế và có thể cả pheromone tiết ra, mùi hạt phỉ có lẽ khiến em khó chịu vì Beomgyu thậm chí không thể kiểm soát mùi hương của mình mà để lộ ra rằng anh muốn alpha này đến mức nào cho riêng mình. Taehyun có lẽ biết về sự hấp dẫn của anh nên không ngăn cản anh lại vì em sợ mình sẽ mất việc làm mình cần. Beomgyu đã tiêu rồi, và nếu Yeonjun có ở đó, anh ấy sẽ không để anh sống yên bình dù chỉ một ngày.
"Không có gì!" Anh cố gắng nói, những lời nói dồn dập và vội vàng . "Em có thể yên tâm là mặt em không có vấn đề gì cả, Taehyun-ssi. Em vẫn xinh đẹp như ngày nào!"
"Ồ, đó là..."
Anh chỉ nhận ra mình đang nói gì khi Taehyun ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mở to và miệng hơi hé mở, hoàn toàn ngạc nhiên. Tất nhiên là Beomgyu sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra rằng anh lúc nào cũng nghĩ về sự xinh đẹp của Taehyun cả . Anh xấu hổ nhắm mắt lại và nghĩ cách kết thúc chuyện này và rời đi hoặc thay đổi chủ đề nhưng không có gì xuất hiện trong đầu ngoại trừ cách Taehyun trông thật dễ thương với đôi mắt to đầy ngạc nhiên và đôi má ửng hồng.
"Em biết đấy, hôm nay em có thể về lúc năm giờ," anh nói, nhưng không dám nhìn Taehyun.
"Xin lỗi, nhưng mà ..."
"Hôm nay em có thể về sớm hơn, đó là lệnh."
Anh biết mình không nên bảo Taehyun về sớm hơn vì vẫn còn giờ làm việc và em thì vẫn còn cả tiếng đồng hồ phải làm, nhưng anh cần một cái cớ để rời đi và không gặp em trong thời gian làm việc còn lại.
Anh thậm chí không thể suy nghĩ đúng đắn với tất cả tiếng ồn mà con sói trong anh đang tạo ra, vẫy đuôi vì phấn khích khi thấy alpha kia đỏ mặt và tỏ ra ngại ngùng trước lời khen của anh — Beomgyu tự hỏi tại sao anh không thể sinh ra được với một con sói bình thường luôn thấy omega xinh đẹp khi họ đỏ mặt và tỏ ra ngại ngùng trước những lời khen của anh , thay vào đó lại trở thành một thứ chết tiệt khi thích thú khi có những alpha phản ứng với anh .
Taehyun cau mày. "Nhưng tại sao ?"
"Hầu như ngày nào em cũng về nhà muộn vì cái sự tham công tiếc việc của tôi, tôi có thể thấy rằng em ngủ không đủ giấc," Beomgyu giải thích điều tốt nhất có thể giữa lúc bản năng alpha bên trong anh không ngừng nói về việc anh nên đưa Taehyun về nhà và chăm sóc cho em. "Em cũng phải nghỉ ngơi đi, Taehyun-ssi."
Một khoảng im lặng kéo dài giữa họ, giống như hàng giờ Beomgyu nhìn vào bàn trong khi Taehyun cứ nhìn chằm chằm vào anh, với đôi mắt nâu đốt cháy cơ thể Beomgyu mãi mãi. Trong suốt thời gian này, anh dường như đang tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời trong cuộc đời mình, tận hưởng từng giây phút chỉ có ánh mắt của Taehyun hướng về mình. Beomgyu đã sẵn sàng tự đào một cái hố cho mình ngay tại chỗ, nhưng Taehyun chỉ phát ra một âm thanh đồng ý nhỏ trước khi đứng dậy khỏi ghế và tắt máy tính, để lại đống giấy tờ đã sắp xếp trên bàn cho Beomgyu xem và thu dọn đồ đạc của mình. .
"Cám ơn anh," em ngượng ngùng nói, bỏ mọi thứ vào trong chiếc túi.
Beomgyu chỉ ậm ừ rồi đi thẳng về phòng, không chào tạm biệt hay nhặt giấy tờ lên - và anh cầu nguyện rằng Taehyun sẽ không mang chúng đến đây vì Beomgyu lo sợ con sói ngốc nghếch bên trong anh sẽ làm gì nếu Taehyun đến quá gần. Thật là một cách để thử khiến cho Taehyun trở thành bạn của mình, khen người nhỏ hơn xinh đẹp trong khi các alpha hiếm khi làm điều đó. Vậy là cơ hội để anh có được người nhỏ hơn làm bạn cũng đã đến, trong khi các alpha khác không hành động như cách mà anh đã làm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top