47


Beomgyu vô cùng ngạc nhiên (và mất tinh thần), anh không gặp Taehyun trong phần còn lại của tuần. Ngày hôm sau, tức là thứ Tư, thay vì nhìn thấy Yeonjun và Taehyun với Chae-Yeong như anh mong đợi, Beomgyu, Kai và Hyeon lại nhìn thấy Soobin. Hai alpha nhỏ tuổi hơn rất ngạc nhiên khi thấy alpha lớn tuổi nhất, đặc biệt là vì Soobin thường đi làm vào giờ này.

“Yeonjun và Taehyun không thể đến được,” là những gì anh ấy sẽ nói bất cứ khi nào Beomgyu và Kai hỏi về hai omega. Khi họ hỏi tại sao không đến được, Soobin chỉ nhún vai và không giải thích gì thêm.

Trong bữa trưa, Beomgyu nhận được tin nhắn từ Yeonjun, nói rằng Taehyun sẽ phải hủy buổi hẹn ăn trưa của họ trong những ngày còn lại trong tuần. Khi Beomgyu hỏi tại sao, Yeonjun mặc kệ anh.

Beomgyu đã thử gọi điện và nhắn tin cho Taehyun, nhưng các cuộc gọi của anh đều được gửi vào hộp thư thoại, và omega đó đã để mặc anh gửi tận nơi. Beomgyu thậm chí đã cân nhắc đến việc đến nhà Taehyun mà không báo trước, nhưng anh biết đó không phải là ý tưởng tốt nhất.

Thật không may, đó là chu kỳ tương tự cho phần còn lại của tuần. Yeonjun bắt đầu xuất hiện trở lại khi thả Chae-Yeong, nhưng anh ấy từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Beomgyu. Beomgyu trở nên khó chịu trước sự từ chối của Yeonjun và thậm chí còn cáu gắt với anh ấy, nói với y rằng anh xứng đáng được biết chuyện gì đang xảy ra với bạn trai của mình, nhưng với ánh mắt buồn bã mà Yeonjun dành cho anh, Beomgyu bằng lòng.

Tuy nhiên, khi một tuần nữa trôi qua, rồi một tuần nữa trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng của Taehyun, Beomgyu đã chịu đủ rồi. Anh đã không gặp chàng trai tóc đỏ trong ba tuần, tức là gần một tháng, và anh cảm thấy mệt mỏi vì phải chờ đợi xung quanh. Anh biết mình nên cho Taehyun không gian của mình, nhưng nếu họ sắp làm cha mẹ, họ nên tập quen với việc ở trong không gian của nhau.

Đó là lý do tại sao vào Chủ nhật tiếp theo, Beomgyu xuất hiện ở nhà Taehyun mà không báo trước. Anh biết Taehyun có ngày nghỉ nên em sẽ có ở nhà. Ngay cả khi Taehyun không mở cửa cho anh, Beomgyu đã có một bản sao chìa khóa.

Beomgyu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi cánh cửa được mở ra sau khi gõ cửa vài giây. Một mùi kẹo táo quen thuộc xộc vào mũi anh, và anh ngước lên, dán mắt vào Yeonjun, người đang nhìn lại anh với một cái cau mày nhỏ.

“Beomgyu, em không nên-”

"Em ấy là bạn trai của em, hyung," Beomgyu ngắt lời, gần như nhẹ nhàng. “Và đã gần một tháng rồi. Em muốn và xứng đáng được gặp em ấy.”

“Beomgyu-”

“Làm ơn,” anh cầu xin.

YeonJun thở dài. Anh ấy nhìn lại như thể đang kiểm tra ai đó hay thứ gì đó, trước khi nhìn lại Beomgyu.

“Thật nhẹ nhàng với em ấy, được chứ?” YeonJun nói. Y bước ra khỏi nhà, và alpha bối rối nhìn anh ấy.

"Anh đi đâu vậy?" Beomgyu hỏi.

“Về nhà anh,” Yeonjun trả lời. “Tae sẽ không cần anh nữa, giờ em đã ở đây.”

Beomgyu gật đầu, và Yeonjun rời đi. Khi Yeonjun đi rồi, Beomgyu quay lại. Anh có thể ngửi thấy mùi vani quế của Taehyun, nhưng nó không ngọt ngào như mọi khi. Một cái cau mày nhỏ xuất hiện trên mặt Beomgyu, biết rằng chắc chắn có điều gì đó không ổn. Anh cởi giày ra khi đóng cửa lại, trước khi đi về phía nơi anh ngửi thấy mùi hương của Taehyun: phòng ngủ của em.

Khi Beomgyu đến, cửa đã đóng. Anh biết Taehyun có thể ngửi thấy anh, nhưng anh vẫn gõ cửa.

Sau một lúc lâu, giọng nói của Taehyun vang lên: “M-mời vào.”

Beomgyu ngạc nhiên trước giọng khàn khàn của Taehyun, nhưng nó chỉ càng thúc đẩy anh nhiều hơn để xem có chuyện gì xảy ra với Taehyun. Anh mở cửa, và trái tim anh tan nát khi nhìn thấy người trẻ hơn: có vẻ như em đã không tắm trong nhiều ngày, mái tóc đỏ của em ấy như một ổ chuột, có quầng thâm dưới mắt và đôi mắt nai to, thường sáng ngời của em không còn sáng bóng như trước đây. Da em trông nhợt nhạt hơn, xung quanh em ấy là ga trải giường và một vài chiếc áo hoodie, thứ mà Beomgyu nhận ra là của em ấy.

Beomgyu sau đó nhận ra rằng Taehyun đã xây dựng tổ ấm của riêng mình.

Và đó không phải là một điều tốt.

"Tyunnie," Beomgyu cau mày. Anh đến gần giường của omega nhưng dừng lại trước khi có thể leo lên đó. Anh nhìn Taehyun, người khẽ gật đầu, cho phép anh trèo lên giường. Beomgyu cũng vậy, và ở gần Taehyun. Trái tim anh lại tan nát khi nhìn thấy đôi mắt và chiếc mũi sưng húp và đỏ hoe của chàng trai tóc đỏ.

“A-anh đang làm gì ở đây thế, hyung?” em hỏi.

"Em nghĩ sao?" Beomgyu tiếp tục cau mày. “Bạn trai anh không chịu nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra với em ấy, và đã gần một tháng kể từ lần cuối anh gặp em ấy. Ngay cả người bạn thân nhất của em ấy, cũng là bạn thân nhất của anh, không nói với anh bất cứ điều gì khi anh ấy thường làm. Anh chưa bao giờ nhìn thấy em như thế này… tan vỡ, vì vậy anh biết chắc chắn có điều gì đó đã xảy ra." Anh vòng tay quanh người Taehyun, kéo em lại gần hơn. Anh cũng chui vào trong chăn, để cơ thể của anh ấy và em có thể càng gần càng tốt. “Chuyện gì đang xảy ra thế, Tyunnie?”

Câu hỏi khiến omega rơi nước mắt, và một người ngã xuống. Beomgyu nhíu mày sâu hơn khi nhìn thấy cảnh đó, và anh lau đi giọt nước mắt. Taehyun rúc sát vào anh hơn, và Beomgyu phát ra pheromone êm dịu.

Đó có vẻ là điều nên làm, vì cuối cùng Taehyun cũng nói, “E-em…vô sinh.”

Đôi mắt của Beomgyu hơi mở to, và anh ấy nhìn xuống Taehyun. “G-gì cơ?”

Taehyun sụt sịt và tránh giao tiếp bằng mắt với Beomgyu. “N-năm ngoái, khi kì động dục của anh xảy ra, lẽ ra em đã phải có thai. N-nhưng em đã không có. S-sau đó chúng ta tiếp tục quan hệ tình dục mà không có biện pháp bảo vệ, điều đó đã phải khiến em có thai. N-nhưng em vẫn không.”

“Em nói rằng em sử dụng biện pháp tránh thai mà,” anh nói, trở nên bối rối.

Taehyun bật ra một tiếng chế giễu nhỏ, lần này lau đi giọt nước mắt đang rơi trên mắt mình. “E-em đã nói dối. E-em sợ phải nói với anh rằng em muốn có một gia đình và nghĩ rằng nói dối anh về việc tránh thai là một ý kiến ​​​​hay, vì vậy anh sẽ kiêm luôn cho em. N-nhưng ngay cả điều đó cũng không hiệu quả. E-em đã lo lắng về việc mình vẫn chưa có thai, vì vậy đã nói với Yeonjun-hyung. A-anh ấy đề nghị đi đến một phòng khám hỗ trợ sinh sản, và em đã đồng ý. B-bác sĩ đã kiểm tra và nói rằng em sẽ có kết quả sớm. H-hai ngày sau sinh nhật của em, cô ấy gọi điện và nói…e-em bị vô sinh. V-và đó…tử cung của em quá yếu để có thể giữ em bé dù chỉ một ngày chứ đừng nói đến chín tháng. E-em cũng bị…rối loạn rụng trứng. N-nó có thể chữa được, nhưng nó sẽ vô dụng vì cái tử cung yếu ớt ngu ngốc của em.”

Nước mắt đã lăn dài trên má Taehyun khi em nói xong, và em vẫn tránh giao tiếp bằng mắt. Em quá đau lòng đến nỗi ngay cả pheromone của Beomgyu cũng hầu như không làm được gì để an ủi em.

Beomgyu im lặng. Anh không nói gì cả. Taehyun thậm chí còn không biết khuôn mặt của anh trông như thế nào, bởi vì em đang nhắm chặt mắt lại, chờ đợi Beomgyu nói bất kỳ lời nào ám chỉ rằng anh sẽ rời xa mình.

Thay vào đó, anh nhận được câu "O-oh" như thường lệ của Beomgyu.

“N-nếu anh muốn chia tay, e-em hoàn toàn hiểu,” Taehyun nói, giọng em vỡ ra ở cuối. "E-em xin lỗi."

Điều đó dường như khiến Beomgyu không khỏi ngạc nhiên khi anh nhìn chằm chằm xuống Taehyun với đôi lông mày nhíu lại. “Xin lỗi vì cái gì?”

“V-vì đã khiến anh hi vọng,” em trả lời, môi dưới run run. “E-em đã khiến anh nghĩ rằng em có thể bế con của anh khi…em thực sự không thể.”

“Này, đó không phải lỗi của em,” Beomgyu nói, lông mày vẫn nhíu lại. “Anh không biết, Tyun.”

“O-okay, nhưng em vẫn nuôi hi vọng của anh.”

"Vậy thì sao?" Beomgyu chế giễu. “Ngay cả khi em không thể mang thai, chúng ta vẫn có thể cùng nhau xây dựng một gia đình. Chúng ta có thể nhờ mang thai hộ hoặc nhận con nuôi.”

Taehyun lắc đầu. “E-em muốn một đứa con mà em tự làm. E-em không muốn một vài đứa bé ngẫu nhiên hay một số omega hay cô gái khác bế con của chúng ta. Đ-đó đáng lẽ là công việc của em. V-và nếu em không thể có được điều đó, thì…em thà không có con còn hơn. N-nó làm em đau đến mức nào.”

"Vậy thì chúng ta sẽ không có con," Beomgyu quyết định.

Taehyun lắc đầu. “A-anh muốn có thêm một đứa con nữa cơ mà.”

"Ừ, với anh," Beomgyu kịch liệt nói. “Và nếu anh không thể có con với em, thì anh thà không có con còn hơn. Anh yêu em, Taehyunie. Anh đến với em vì em, không phải vì khả năng sinh con của em. Anh không quan tâm đến giới tính phụ của em. Như anh đã nói vài ngày trước, em có thể là một người ngoài hành tinh vô tính, và anh vẫn sẽ ở bên em vì em là em. Anh đến với em bởi vì anh yêu em - anh yêu nụ cười của em, giọng nói của em, tính cách của em, những trò đùa của em - mặc dù đôi khi chúng có thể sến súa - tiếng cười khúc khích của em, nụ cười của em, vẻ đẹp của em, từ trong ra ngoài, và cách em đối xử với Hyeon. Anh xin lỗi vì chúng ta không thể có con chung và em không thể có con riêng, nhưng chúng ta vẫn là một gia đình. Chúng ta có Hyeon, và thằng bé thực tế cũng là con trai của em. Mặc dù nó chưa chính thức, nhưng tất cả mọi người, kể cả Hyeon, đều biết em là bố mẹ thứ hai của thằng bé. Hyeon dù sao cũng yêu em như thể em là bố mẹ thứ hai của nó vậy. Và em không thể mang thai không phải là lỗi của em, vì vậy em không thể tự trách mình vì điều đó. Anh vẫn muốn ở bên em, nhưng nếu em không, thì… anh sẽ ủng hộ quyết định của em."

Taehyun nghẹn lại trong tiếng nức nở. Em không muốn chia tay với Beomgyu - đó là điều cuối cùng em muốn - nhưng em không muốn cản trở giấc mơ của alpha.

“E-em phải làm,” Taehyun nói trong nước mắt. Chúng làm mờ tầm nhìn của em. Tay em bắt đầu run trở lại, và cuối cùng em cũng giao tiếp bằng mắt với Beomgyu. Người lớn hơn cũng đang nhìn em trong nước mắt, và Taehyun nắm lấy tay anh. “E-em không muốn cản trở ước mơ của anh.”

“Ư-ước mơ gì cơ?” Beomgyu hỏi với một chút giễu cợt. Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh, và Taehyun lau nó đi bằng ngón tay cái run run.

"C-có một đứa con khác."

“Taehyun, đó không phải giấc mơ của anh,” Beomgyu nói, nắm chặt tay em hơn. “Đó chỉ là giấc mơ của anh vì đó cũng là giấc mơ của em. Hơn nữa, anh đã có con rồi. Anh đã không có thằng bé với em, nhưng anh đang nuôi dạy nó với em. Và anh nghĩ điều đó tốt hơn bởi vì em là một bậc cha mẹ hơn là mẹ ruột của thằng bé. V-vậy làm ơn, Taehyunie, đừng bắt chúng ta chia tay. A-anh không muốn xa em. E-em là tình yêu của đời anh, và…anh không biết mình sẽ làm gì nếu không có em.”

“Nh-nhưng-”

"A-anh không quan tâm nếu em vô sinh, hay bất cứ điều gì," Beomgyu ngắt lời. “Anh yêu em vì em. V-vậy làm ơn, chúng ta hãy ở cùng nhau. A-anh yêu em, và anh không bao giờ muốn để em ra đi.”

Taehyun bật ra một tiếng nức nở, và em vòng tay hết mức có thể quanh cổ Beomgyu. Beomgyu vòng tay quanh eo thon của Taehyun, và cả hai nằm trong vòng tay của nhau, nức nở vào cổ nhau. Cả hai đều giải phóng pheromone nhẹ nhàng cho nhau, và đó là điều khiến họ rời xa nhau vài giây sau đó.

“E-em cũng không muốn chúng ta chia tay đâu,” Taehyun nói, ôm lấy má Beomgyu.

“V-vậy thì chúng ta không nên,” anh nói, nắm lấy bàn tay đang ôm lấy má mình.

"V-vậy thì đừng," Taehyun đồng ý, và Beomgyu mỉm cười, trước khi cúi xuống chạm vào môi anh và Taehyun.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top