31
Bây giờ một tuần đã trôi qua và Taehyun cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn, Beomgyu, Kai và Hyeon giờ đã có thể trở về nhà của chính họ. Mặc dù vậy, họ không rời đi ngay lập tức vì Soobin vẫn chưa ở đây và họ muốn đợi anh ấy về nhà để họ có thể nói lời tạm biệt.
Trong khi chờ đợi, Beomgyu và Kai quyết định thu dọn vài thứ họ có ở nhà Taehyun. Soobin, Yeonjun và Kai đã giúp đỡ Beomgyu và Hyeon bằng cách ghé qua nhà họ vào thứ Ba, hay còn gọi là khi tất cả đồng ý ở lại nhà Taehyun cho đến hết tuần, để lấy thêm quần áo và đồ vệ sinh cá nhân cho cả ba người. Nhưng giờ họ đã rời đi, họ không cần để đồ ở nhà Taehyun nữa và có thể mang chúng về nhà.
“Anh sẽ bỏ lỡ điều này,” Yeonjun nói với một cái cau mày nhỏ khi họ đi xuống cầu thang, trên tay mỗi người là những chiếc túi. Chae-Yeong và Hyeon đang ngồi ở bàn ăn để làm bài tập về nhà được giao cho họ vào cuối tuần.
“Bỏ lỡ cái gì, hyung?” Beomgyu hỏi với một tiếng cười khúc khích nhỏ. Họ đến phòng khách, nơi họ đặt những chiếc túi.
“Chúng ta ở với Tae,” Yeonjun trả lời. "Tất cả chúng ta thực tế đã có giấc ngủ qua đêm."
"Chà, cơn phát tình của anh sắp đến rồi, hyung," Taehyun nhắc nhở. “Có lẽ lần này chúng ta có thể ngủ lại nhà anh.”
“Ồ, em nói đúng.” Đôi mắt của Yeonjun mở to khi nhận ra Taehyun đã đúng. “Vậy thì làm đi.”
Beomgyu và hai người trẻ hơn cười khúc khích, đặc biệt là vì họ đều biết rằng họ có thể sẽ không làm điều đó. Rốt cuộc, lý do duy nhất mà tất cả họ ở lại là vì cơn phát tình của Taehyun quá bất ngờ, và họ không lên kế hoạch nhiều cho mọi thứ.
Đột nhiên, khiến tất cả đều ngạc nhiên, cánh cửa mở ra. Một mùi hương bạc hà quen thuộc thoang thoảng trong không khí, và Chae-Yeong và Yeonjun dường như là những người đầu tiên nhận ra mùi hương đó thuộc về ai. Chae-Yeong là người đầu tiên trong số đó và di chuyển, mắt cô nhóc sáng lên khi nhảy xuống khỏi ghế để chạy về phía alpha cao lớn ở cửa.
"Bố!" cô bé ré lên, ôm lấy chân y.
Soobin mỉm cười khi nhìn thấy con gái mình, lúm đồng tiền của anh ấy hiện lên. Y đặt chiếc cặp của mình xuống đất, trước khi bế Chae-Yeong lên, đặt những nụ hôn lên khắp mặt cô bé khi gọi lại tên. Cảm giác được bố hôn khắp mặt khiến Chae-Yeong cười khúc khích, và cô bé hơi vặn vẹo trong vòng tay của bố.
“Xin chào, bí ngô nhỏ của bố,” anh ấy chào đón với một nụ cười trìu mến. “Ngày hôm nay của con thế nào? Con có tốt với ba không?"
“Có ạ!” Chae-Yeong gật đầu, và đôi mắt hướng về phía ba mình, người đang đi về phía họ với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt. “Phải không ba?”
"Phải," y xác nhận. Anh ấy mỉm cười với Soobin, người cũng cười đáp lại và vòng cánh tay rảnh rỗi quanh eo thon của y. “Chào em Bin.”
“Chào anh, Jun,” anh ấy quay lại, cúi xuống hôn lên môi chồng mình.
“Cooties!” Chae-Yeong và Hyeon đồng thanh rên rỉ, khiến Soobin và Yeonjun cười khúc khích.
“Thôi nào, Hyeonie, cháu thấy bố và Taehyun-ah hôn nhau suốt mà,” y nói thẳng thừng. "Cháu lại không nói với họ rằng đó là 'cooties'."
“Vâng, cháu có mà,” Hyeon phản đối. "Họ không nghe thấy cháu."
“Có chuyện gì vậy?” Soobin hỏi, thay đổi chủ đề khi nhìn thấy những chiếc túi trong phòng khách.
“Kai, Hyeon và em sẽ trở về nhà,” Beomgyu trả lời. “Đã một tuần kể từ khi cơn phát tình của Tyun qua đi.”
"Aw, và các em đợi anh để nói lời tạm biệt?" Soobin thủ thỉ.
“Không có,” Kai hậm hực, khoanh tay. “Tụi em chỉ không muốn anh trở thành một đứa trẻ mít ướt và phàn nàn về việc tụi em không nói lời tạm biệt với anh.”
Soobin cười khúc khích. “Em biết anh rất rõ mà, Hyuka.”
Không lâu trước khi bảy người họ bắt đầu làm việc. Không có nhiều việc phải làm vì Beomgyu, Kai và Hyeon không mang theo nhiều thứ. Ba alpha là những người mang túi, trong khi hai omega và những đứa trẻ chỉ đi theo họ đến xe của Beomgyu.
Khi đặt những chiếc túi vào cốp xe, bảy người bắt đầu nói lời tạm biệt với nhau. Họ mất nhiều thời gian hơn để nói lời tạm biệt với bọn trẻ vì bọn trẻ không muốn rời xa nhau, hoặc (trong trường hợp của Hyeon) muốn rời đi. Khi đến lượt họ chào tạm biệt nhau, Chae-Yeong và Hyeon ôm nhau rất chặt, điều này khiến bố mẹ của họ và Taehyun cười khúc khích, vì cả hai sẽ gặp nhau vào ngày mai ở trường.
Nhưng khi đến lượt Beomgyu và Taehyun nói lời tạm biệt với nhau, họ hiểu Chae-Yeong và Hyeon. Năm người còn lại rời khỏi họ, đi sang một bên, để họ có một chút riêng tư. Mắt họ khóa lại khi mỉm cười với nhau một cách dịu dàng.
“C-cảm ơn anh đã dành thời gian cho cơn phát tình của em.” Taehyun phá vỡ sự im lặng trước. “Và ở lại trong suốt những ngày còn lại của tuần.”
“Bạn trai để làm gì chứ?” Beomgyu cười toe toét với em. “Và ngay cả khi chúng ta không phải bạn trai, anh vẫn sẽ ở lại thôi, Tyun. Em không cần phải cảm ơn anh. Dù sao thì đó cũng là phép lịch sự của con người mà.”
Taehyun gật đầu, hầu như không nhận ra Beomgyu có lý. “Hẹn gặp lại anh vào ngày mai nhé.”
Nụ cười của Beomgyu lớn lên khi đó. Ngay cả khi cả hai không gặp nhau khi đưa bọn trẻ đi, họ vẫn sẽ gặp nhau trong những buổi hẹn hò ăn trưa hàng ngày.
“Không thể đợi được mà,” Beomgyu nói. Và đó là khi anh cuối cùng cũng cúi xuống và kết nối đôi môi của mình và Taehyun lại với nhau. Nếu họ không quá tập trung vào nhau, họ sẽ nghe thấy tiếng Chae-Yeong và Hyeon rên rỉ một cách ghê tởm và hét lên "Cooties!" Nhưng họ tập trung vào nhau, và tất cả những gì họ chú ý là cách đôi môi của họ vừa khít một cách hoàn hảo, và cảm giác nụ hôn tuyệt vời như thế nào.
“Tạm biệt, Tyunnie,” Beomgyu nói khi họ rời đi, nghe có vẻ hơi hụt hơi.
“B-bye,” Taehyun đáp lại, nghe như hụt hơi.
Khi họ thấy rằng cả hai không còn hôn nhau nữa, năm người còn lại quyết định nói lời tạm biệt lần cuối. Khi kết thúc, Beomgyu, Kai và Hyeon vẫy tay và mỉm cười với bốn người kia một lần nữa khi họ lên xe, trước khi Beomgyu lái xe đi, đưa họ trở về nhà.
“Anh muốn em chở em về chỗ của em chứ Kai?” anh hỏi, liếc nhìn alpha trẻ hơn.
“Không cần đâu,” cậu trả lời. "Em sẽ ở lại với các anh đêm nay." Điều đó khiến cậu nhận được sự cổ vũ từ Hyeon, điều này khiến hai alpha bật ra một tràng cười nhỏ.
Họ về đến nhà vài phút sau đó, và cảnh tượng ngôi nhà của họ khiến Beomgyu hầu như không nhận ra cảm giác trở về nhà xa lạ như thế nào đối với anh. Trong khi thực tế, nơi anh gọi là nhà là Taehyun.
“Thật kỳ lạ khi quay lại đây,” Beomgyu nói với Kai khi họ lấy túi ra khỏi cốp xe.
“Đừng nói với em là anh nhớ Tae rồi nhé.” Kai nhìn anh khi đóng cốp xe lại.
"Em có thể đổ lỗi cho anh sao?" Beomgyu nói, khiến Kai rên rỉ.
“Đây là điều em sợ đấy,” cậu lẩm bẩm. Cậu giật lấy những chiếc túi trên tay Beomgyu, để Beomgyu có thể mang Hyeon đang ngủ vào bên trong.
"Anh tưởng em muốn Tae và anh ở cùng nhau chứ," Beomgyu nói, rút chìa khóa ra.
“Đúng là thế, nhưng bây giờ hai người đang là một cặp đôi sáo rỗng, ủy mị, ngô nghê, em không biết mình đang nghĩ gì nữa,” Kai nói, khiến Beomgyu bật cười.
“Em thực sự là một thứ gì đó, Kai,” anh lầm bầm với một tiếng cười khúc khích, đẩy cửa trước ra.
“Ít nhất thì anh cũng hạnh phúc, hyung,” Kai nói với một nụ cười nhẹ, đặt túi xách của họ vào phòng khách.
Nụ cười của Beomgyu lớn dần lên vì Kai nói đúng. “Anh rất vui luôn đấy, Kai.”
“Vậy thì đó mới là điều quan trọng,” cậu nói. "Ngay cả khi đôi khi anh và Tae dễ thương không chịu nổi, và khiến em ước mình không còn độc thân."
“Em sẽ tìm được ai đó thôi, Kai.” Beomgyu vỗ vai cậu.
“Anh đã nói điều đó từ rất lâu rồi.”
“Em đã từng nói với anh điều đó,” Beomgyu nhắc nhở. “Bây giờ hãy nhìn xem, anh đang trong một mối quan hệ. Nếu điều đó xảy ra với anh, nó cũng có thể xảy ra với em mà, Kai.”
“Dù anh nói gì đi nữa, hyung.”
“Tại sao em không thử đăng ký một ứng dụng hẹn hò?” anh gợi ý khi họ đi lên cầu thang.
Kai chế giễu. "Quá nhiều công việc. Thêm vào đó, hầu hết chúng đều là creep.”
“Và em nên tự hỏi tại sao mình vẫn còn độc thân đi.”
“Ồ, im đi.” Kai huých nhẹ Beomgyu, điều này khiến anh lặng lẽ cười khi họ đi về phía phòng của Hyeon.
“Ngày mai anh sẽ đăng ký cho em một ứng dụng hẹn hò,” Beomgyu nói ngay sau đó, hai người họ bước ra khỏi phòng Hyeon sau khi đặt nhóc vào giường. “Em sẽ có người sớm thôi, Kai.”
“Nếu anh đã nói vậy, hyung.”
Beomgyu cười khúc khích với Kai. Cả hai nói lời chúc ngủ ngon với nhau trước khi đi về phòng ngủ của họ. Khi Beomgyu chuẩn bị đi ngủ, anh biết sớm muộn gì Kai cũng sẽ tìm được ai đó. Xét cho cùng, hầu như tất cả chúng ta đều muốn hẹn hò với Kai.
.
Ngày hôm sau, Beomgyu, Kai và Hyeon ngồi trong xe của Beomgyu, lái về phía trường tiểu học của Hyeon. Beomgyu cuối cùng đã sẵn sàng để quay trở lại làm việc, đặc biệt là sau khi không đi làm cả tuần. Tuy nhiên, có một điều anh chưa sẵn sàng là gặp Chinhae. Nhưng hy vọng rằng, tên ngốc nói trên sẽ ở lì trong văn phòng của hắn như đã làm trong vài tuần qua.
Khi Beomgyu đỗ xe ở một chỗ trống, cả ba người họ bước ra. Hyeon khoác tay Beomgyu và Kai khi họ đi về phía khu nhà trẻ. Một lúc sau, họ đến và Hyeon vội vã đi chơi với Chae-Yeong. Trong khi cả hai chơi, Beomgyu và Kai tìm đường về phía Yeonjun, đáng ngạc nhiên là người duy nhất ở đó.
Khi được hỏi Taehyun đang ở đâu (bởi Beomgyu), Yeonjun nói với hai người em rằng hôm nay em có ca trực sớm. Tất cả các omega đều làm như vậy sau khi trở lại sau đợt 'nghỉ ốm', điều này nghe có vẻ không công bằng, nhưng ít nhất thì họ cũng cảm thấy đủ khỏe để làm việc trở lại.
Trong vài phút tiếp theo, Yeonjun, Beomgyu và Kai dành thời gian cho nhau. Họ nói về bất cứ điều gì, và chỉ dừng lại khi chuông reo. Họ tách nhau ra để đến gặp Chae-Yeong hoặc Hyeon để nói lời tạm biệt với tụi nhỏ. Beomgyu và Kai nói lời tạm biệt với Hyeon, và cậu bé ôm họ thật chặt trước khi đi vào lớp cùng Chae-Yeong. Sau đó, Yeonjun, Beomgyu và Kai cùng nhau đi bộ về phía bãi đậu xe của trường, và tách ra khi hai alpha thả omega xuống xe của anh ấy.
Beomgyu đưa Kai đến chỗ làm mười lăm phút sau, trước khi đi đến chỗ làm của mình. Anh đến sau mười phút, và đỗ xe trong nhà để xe. Anh đi về phía tầng một, nơi bấm giờ và lấy huy hiệu của mình. Sau đó, anh đi về phía thang máy, nhấn nút của tầng làm việc. Vài giây sau, thang máy dừng lại và cửa thang máy mở ra.
Beomgyu định bước ra ngoài, nhưng anh sợ chết khiếp khi một alpha tóc màu hoa oải hương bất ngờ xông thẳng vào mặt.
“Chết tiệt, hyung, anh làm em sợ chết khiếp,” anh lẩm bẩm khi nhận ra đó là ai.
Wooyoung cười khúc khích. "Đó là cái mà anh đã muốn mà."
"Anh đang làm gì ở đây vậy?" Beomgyu hỏi khi dẫn Wooyoung đến văn phòng của mình.
“Cái gì, anh không thể đến thăm người bạn thân nhất trong công ty của anh sao?” Wooyoung nói với một cái cau mày tinh nghịch.
“Em nghĩ anh có quá nhiều việc nên không thể đến thăm em,” Beomgyu nói. Họ đến văn phòng của anh, và đóng cửa lại sau lưng họ. Wooyoung ngồi trên một trong những chiếc ghế trước bàn của Beomgyu, trong khi Beomgyu ngồi sau nó.
“Chà, may mắn thay, hôm nay anh không có nhiều việc phải làm,” Wooyoung nói. “Vì vậy, kể đi.”
Beomgyu nhướn mày với người lớn hơn. Anh bật máy tính lên, vì vậy ít nhất có thể trông giống như anh đang làm việc. “Kể cái gì cơ?”
“Chuyện gì đang xảy ra giữa em và Tae. Oh, và hai đứa cuối cùng cũng đã ngủ với nhau!"
Đôi mắt của Beomgyu hơi mở to. “L-làm thế nào anh-?”
“Anh đã ở bữa tiệc sinh nhật của Tae mà, Beom,” Wooyoung cười khúc khích.
“Có á?”
WooYoung gật đầu. “San và anh đã có một vài trò vui của riêng mình trong phòng tắm—nếu em hiểu ý anh là gì”—điều đó khiến Beomgyu rên rỉ, và Wooyoung cười—“và khi tụi anh kết thúc và đi xuống cầu thang, anh liền ngửi thấy mùi của em, và anh nói với San, vì vậy tụi anh định đi chào hỏi, nhưng em lại đột nhiên chạy ra khỏi nhà."
"Ừ, em để quên quà của Tae trong xe," Beomgyu ngượng ngùng thông báo. Đôi mắt anh sau đó mở to khi nhận ra điều gì đó. "Chết tiệt, em quên đưa nó cho em ấy rồi."
“Em vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho em ấy à?”
"Em chưa." Beomgyu nguyền rủa. “Chết tiệt, em quên béng mất.”
“Chà, anh đoán điều đó cũng dễ hiểu thôi,” Wooyoung nhún vai nói, dựa lưng vào ghế. “Dù sao thì Tae cũng bị phát tình mà.”
“Đợi đã, em nghĩ em ấy sẽ hiểu,” Beomgyu nói khi nhớ ra. “Em để nó trên bàn quà trước khi Soobin kéo em đến chỗ Tae.”
“Ồ, nhắc mới nhớ…” Wooyoung nhướng mày. “Đó có phải là tất cả những gì em từng mơ ước không?”
“Anh đang nói về việc em và Taehyun có quan hệ tình dục à?”
"Tât nhiên."
“Hyung, em không thảo luận về đời sống tình dục của tụi em với anh-”
“Chỉ công bằng thôi,” Wooyoung ngắt lời. “Anh cũng thảo luận về đời sống tình dục của mình với San mà.”
“Trái với ý muốn của em.”
Wooyoung cười khúc khích. "Được thôi. Bỏ qua các chi tiết rõ ràng nếu em muốn. Ít nhất hãy nói cho anh biết mọi thứ khác diễn ra như thế nào.”
Một nụ cười trìu mến nở trên khuôn mặt Beomgyu. “Thật tuyệt vời, hyung. Rõ ràng, trong thời gian phát tình của Tae, nó chỉ chứa đầy tình dục động vật, thô-”
“Thô?!” Đôi mắt của Wooyoung mở to, quai hàm của anh ấy hơi há ra. “Các em không sử dụng biện pháp bảo vệ à?”
Beomgyu đảo mắt. “Ý em không phải thế, hyung. Về cơ bản, tụi em chỉ có quan hệ tình dục thuần túy, thú vật trong thời gian Tae phát tình, nhưng ngay cả điều đó vẫn thật tuyệt vời. Tụi em không quan hệ tình dục nữa trong vài ngày tới, vì Taehyun vẫn còn đau và em không muốn làm tổn thương em ấy. Nhưng vào thứ Sáu, tụi em đã làm lại, và điều đó thật tuyệt vời.”
“Em không cần phải trả lời đâu, nhưng anh muốn hỏi đến chết đi được,” Wooyoung nói, ngạc nhiên là cố gắng kìm lại tiếng hét của mình. Kai chắc chắn đã không làm thế khi biết tin Beomgyu và Taehyun cuối cùng đã ngủ với nhau. “Tốt hơn với Taehyun hay… cô ấy?”
Miệng Beomgyu hơi khô khốc. Thành thật mà nói, anh không mong đợi Wooyoung sẽ hỏi điều đó. Và nếu anh ấy thành thật mà nói, Beomgyu đã không nghĩ về cô ấy trong vài ngày qua. Đó là một kỷ lục thế giới vì anh thường nghĩ về cô ấy ít nhất một lần một tuần.
Nhưng, Beomgyu gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu để suy nghĩ về câu hỏi của Wooyoung. Quan hệ tình dục với Taehyun hay với cô ấy tốt hơn?
“Có Taehyun thì tốt hơn,” Beomgyu trả lời, điều này cuối cùng cũng khiến Wooyoung ré lên. “Điều này chắc là lạ, bởi vì em ngủ với cô ấy nhiều hơn với em ấy, nhưng… em ấy thực sự tốt hơn.”
"Em ấy rên rỉ tên của em tốt hơn, huh?" người lớn hơn nhếch mép cười.
“Hyung!” Beomgyu kêu lên, hai má nóng bừng.
"Cái gì?"
Beomgyu thở dài. Anh ngập ngừng trước khi nói, "Đó là một trong những điều em ấy làm tốt hơn cô ấy."
Wooyoung cười khúc khích. "Anh biết mà!"
"Anh thật khó chịu, hyung," Beomgyu lầm bầm.
"Tuyệt." Wooyoung vẫy tay với anh. Anh ấy nhìn Beomgyu, nụ cười trở nên dịu dàng. “Em thực sự yêu em ấy, phải không?”
“Em…em,” Beomgyu thừa nhận. “Em biết vẫn còn quá sớm, nhưng em thực sự cảm thấy em ấy chính là người duy nhất.”
Wooyoung ré lên, vỗ tay. “Em đã lớn rồi, Beom. Anh thật nóng lòng muốn báo tin cho San biết.”
Beomgyu lắc đầu với người lớn hơn. "Và tất nhiên, anh sẽ nói với San-hyung."
“Tại sao lại không chứ?” anh ấy nói với một chút chế giễu. “Cậu ấy là bạn đời của anh mà.”
Beomgyu bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ. Tuy nhiên, đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Beomgyu và Wooyoung nhìn nhau.
"Em đang có hẹn ai đó hả?" anh ấy hỏi.
“Không…” Lông mày của Beomgyu nhíu lại. "Mời vào!"
Cánh cửa mở ra, trợ lý của Beomgyu xuất hiện. Beomgyu càng ngạc nhiên hơn. Nếu trợ lý có điều gì muốn nói với anh, cô ấy có thể chỉ cần nhắn tin qua điện thoại cố định.
"Ji Eun." Đôi mắt của Beomgyu hơi mở to. "Tại sao cô lại ở đây?"
"Cô Jeon đang ở đây,” trợ lý của anh, Ji-eun, thông báo.
Cả Beomgyu và Wooyoung đều mở to mắt. "Thật sao?" họ đồng thanh nói.
Ji Eun gật đầu. “Rõ ràng là có liên quan đến anh Kim. Cô ấy muốn tất cả chúng ta gặp nhau ở ngoài kia.” Sau đó, cô bỏ đi, để lại hai alpha một mình.
"Thật kỳ lạ," Beomgyu lẩm bẩm khi anh và Wooyoung đứng dậy.
“Đúng vậy,” người lớn hơn đồng ý. "Em có nghĩ rằng anh ta đã chết không?"
Beomgyu nhún vai. “Sẽ không ngạc nhiên nếu anh ta như vậy, xét đến việc anh ta có thể ngu ngốc đến mức nào.”
Wooyoung bật cười trước nhận xét của Beomgyu. Dù không còn làm việc ở bộ phận này nữa nhưng anh ấy vẫn theo Beomgyu đến sảnh. Khi đến nơi, họ thấy mình là một trong những người cuối cùng đến, căn phòng đầy những nhân viên khác. Và Beomgyu vô cùng ngạc nhiên, đứng ở giữa phòng đúng là cô Jeon.
“Cô ấy làm gì ở đây vậy?” Beomgyu lầm bầm, chủ yếu là với chính mình.
“Tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ rồi chứ?” Cô Jeon gọi to. Ai đó giơ ngón tay cái lên, vì vậy cô ấy hắng giọng với một nụ cười. "Xin chào tất cả mọi người. Thật tuyệt khi gặp lại tất cả các bạn. Tôi chắc rằng tất cả các bạn đang tự hỏi tôi đang làm gì ở đây và điều này có liên quan gì đến anh Kim. Chà, tôi rất tiếc phải thông báo với các bạn rằng anh Kim đã nghỉ việc.”
Gần như ngay lập tức, những tiếng thở hổn hển lấp đầy căn phòng. Beomgyu là một trong số những người há hốc mồm, nhưng sự ngạc nhiên của anh không kéo dài lâu, vì nó được thay thế bằng sự nhẹ nhõm.
“Tại sao anh ấy nghỉ việc?” một công nhân hỏi.
Cô Jeon nhún vai. “Tôi chịu. Tên khốn dối trá đó.” Cô ấy cau có phần cuối cùng với chính mình, nhưng không im lặng như cô ấy nghĩ, vì mọi người đều nghe thấy. “Dù sao thì vì anh Kim đã đi nên công ty không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bổ nhiệm lại tôi làm sếp của các bạn.” Có một nụ cười cay đắng trên khuôn mặt cô ấy, và có vẻ như cô muốn ở bất cứ nơi nào khác hơn là ở đây. “Vì vậy, tôi đoán chúng ta đã trở lại bình thường.”
"Cảm ơn chúa," Beomgyu thì thầm nhẹ nhõm.
Wooyoung nhướn mày nhìn anh. "Anh tưởng em ghét cô Jeon."
“Phải, nhưng em ghét Chinhae hơn,” anh nói. “Em nhẹ cả người vì anh ta đã đi.”
“Có lẽ chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc,” Wooyoung cười khúc khích nói.
Beomgyu gật đầu đồng tình. “Chúng ta chắc chắn nên làm vậy.”
Sau đó, cô Jeon đuổi họ đi và mọi người trở về vị trí đã định. Beomgyu và Wooyoung quay trở lại văn phòng của alpha trẻ hơn và đóng cửa lại khi họ đến nơi.
“Em nghĩ tại sao Chinhae lại nghỉ việc?” Wooyoung hỏi.
Beomgyu nhún vai. “Có lẽ anh ta nhận ra mình quá yếu đuối cho công việc này. Hoặc, này, có lẽ vì anh ta sợ em."
"Cho xin đi." Wooyoung chế giễu. “Ngay cả một con ruồi cũng không thèm sợ em, Beom ạ.”
"Anh không phải nên trở lại làm việc chứ?"
Wooyoung cười, lắc đầu với Beomgyu. “Được rồi, anh sẽ quay lại. Gọi cho anh nếu có bất cứ điều gì thú vị xảy ra."
“Em biết rồi,” anh nói, khiến Wooyoung cười khúc khích. Anh ấy cười toe toét với Beomgyu lần cuối, trước khi cuối cùng rời khỏi văn phòng của Beomgyu và sàn nhà. Khi Wooyoung đã đi rồi, Beomgyu thở dài, biết rằng mình phải thực sự bắt đầu làm việc ngay bây giờ.
Tuy nhiên, điều duy nhất mà tâm trí anh có thể tập trung vào là việc Chinhae nghỉ việc. Nghe có vẻ kỳ lạ với Beomgyu, đặc biệt là khi sếp của Taehyun cũng nghỉ việc. Cách nhau chưa đầy hai ngày. Nó có thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng vì lý do nào đó, Beomgyu không nghĩ như vậy.
.
“Em thấy nó nghe có vẻ là trùng hợp hơn,” Taehyun nhún vai nói, cho kim chi vào miệng sau khi Beomgyu nói ra suy nghĩ của mình. Cả hai đều đang trong giờ nghỉ trưa, vì vậy tại sao lại không hẹn hò ăn trưa chứ. Họ đang ở một nhà hàng gần đó, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Thật sao?" Một cái cau mày nhỏ xuất hiện trên mặt Beomgyu.
Taehyun gật đầu. "Tại sao anh nghĩ rằng nó không phải?"
"Anh không biết nữa," Beomgyu nói. “Anh không thể không nghĩ rằng có điều gì đó đáng ngờ đang diễn ra. Ý anh là, sếp của em nghỉ việc, và sếp của anh cũng vậy hai ngày sau đó.”
“Hyung, chúng ta làm việc ở những lĩnh vực khác nhau,” Taehyun cười khúc khích nhắc nhở. “Em làm về thời trang, còn anh là kinh doanh. Em không nghĩ việc sếp của chúng ta nghỉ việc có liên quan gì đến nhau.”
“Anh… đoán vậy,” Beomgyu nói, cho rằng Taehyun có lý. “Nhưng không phải ít nhất nó nghe có vẻ hơi lạ đối với em chứ?”
“Không,” em nhún vai trả lời, nhấp một ngụm đồ uống. “Có lẽ anh chỉ đang tưởng tượng thôi.”
"Đó không phải là tưởng tượng, Tyun," Beomgyu thở dài. “Nó giống như cảm giác mà anh có. Và hầu hết là, linh cảm của anh là đúng.”
“Hyung,” Taehyun nói, vươn tay nắm lấy tay Beomgyu, “tất cả chỉ là trùng hợp thôi. Sếp của chúng ta thậm chí còn không biết nhau mà. Không có gì phải lo lắng cả. Và ngay cả khi nó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, sếp của chúng ta nghỉ việc có liên quan đến điều gì đó, thì có gì phải lo lắng? Đó là cuộc sống của họ, không phải của chúng ta.”
Beomgyu gật đầu, biết rằng Taehyun nói đúng. "Anh nghĩ là em đúng."
“Đó là bởi vì em luôn như vậy,” em nói một cách tự mãn, rời đi để tiếp tục ăn.
"Đừng bận tâm. Anh lấy lại cái đó thôi."
"Này!" Taehyun phản đối bằng một tràng cười khiến Beomgyu cũng phải bật cười theo.
Họ tiếp tục với bữa trưa của mình, nhưng trong thời gian còn lại (và cả ngày), 'linh cảm' của Beomgyu vẫn ở lại. Anh không biết tại sao hoặc làm thế nào mà anh lại như vậy, nhưng anh biết việc Chinhae nghỉ việc có liên quan đến việc sếp của Taehyun nghỉ việc. Anh không biết chuyện gì, nhưng chắc chắn có điều gì đó đáng ngờ đang diễn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top