25
Phần còn lại của tuần đối với Beomgyu và Taehyun giống như niềm hạnh phúc thuần khiết. Không ai trong số họ có cuộc chạm trán khó chịu với một trong hai người sếp của mình nữa, và như đã thỏa thuận, họ dành thời gian nghỉ trưa cho nhau và nếu không thể, họ sẽ FaceTime. Bạn bè của họ (cả con trai của Beomgyu và Chae-yeong) vô cùng vui mừng cho họ.
Ngày tháng trôi qua, Beomgyu và Taehyun ngày càng thân thiết hơn. Họ cảm thấy khao khát đối phương khi đi xa và luôn muốn nghe giọng nói của đối phương. Giữa họ như thể có một tia lửa ngày lớn dần lên và không muốn rời xa, điều đó khiến họ nhớ nhau như điên.
(nhưng điều đó thật điên rồ. Ý tôi là, cả hai mới biết nhau chưa lâu.)
Và bây giờ, cuối cùng đã là thứ Sáu, hay còn gọi là ngày hẹn hò thứ tư của Beomgyu và Taehyun, và một ngày trước sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Taehyun. Vì hôm nay cả hai có việc nên họ đã đồng ý để Beomgyu đón Taehyun lúc chín giờ. Cửa hàng mì mà họ thường đến sẽ đóng cửa sau một giờ nữa, vì vậy họ đồng ý mang đồ ăn của mình đi.
“Bố lại đi với Taehyun-ah à?” Hyeon hỏi khi quan sát alpha chọn trang phục.
“Phải,” anh trả lời. “Ngày mai là sinh nhật anh ấy, nhớ không?”
“Chúng ta vẫn đi dự sinh nhật của anh ấy chứ ạ?” Hyeon nói, chỉ để chắc chắn thôi.
“Ừm.” Beomgyu gật đầu. "Con không hào hứng sao?"
“Dĩ nhiên là có rồi! Điều đó có nghĩa là bánh gato, và con sẽ được gặp Chae!"
Beomgyu cười khúc khích. “Và con sẽ gặp lại cậu ấy sau vài phút nữa. Con đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho ngày đi chơi của các con chưa?”
"Ồ. KHÔNG." Hyeon thở hổn hển, trượt khỏi giường của bố mình. Cậu nhóc không nói thêm bất cứ điều gì trước khi đi nhanh về phòng của mình.
Beomgyu lắc đầu với con trai mình với một tiếng cười khúc khích nhỏ. Anh không ngạc nhiên khi Hyeon quên đóng gói đồ đạc vì rất có thể nhóc đã quá phấn khích để nhớ. Tiếc là hôm nay Kai không thể đến chăm Hyeon được, vì công việc đột xuất gọi đến nên Beomgyu đành phải nhờ đến Yeonjun. Lúc đầu, anh hơi do dự vì người lớn hơn có lẽ quá bận rộn để hoàn thành những công việc cuối cùng trong bữa tiệc của Taehyun, nhưng anh thậm chí không cần phải gọi cho Yeonjun, vì omega là người đã gọi cho anh. Và bây giờ, Hyeon và Chae-Yeong gặp lại nhau sau vài giờ không gặp nhau. Mà hoạt động hoàn hảo cho tất cả chúng.
Beomgyu cuối cùng cũng quyết định xong trang phục, quyết định chọn một chiếc áo trắng với áo cardigan đan gấu ca rô màu xanh lá cây bên ngoài, chiếc áo sơ mi được nhét trong chiếc quần jean màu xanh đậm. Anh trang điểm tự nhiên, duỗi tóc và quyết định tạo điểm nhấn cho vẻ ngoài bằng một chiếc mũ nồi màu be. Anh mặc nó vào, trước khi đi về phía tủ quần áo của mình để lấy một đôi giày trắng cho phù hợp. Và bây giờ, anh đã sẵn sàng để đi.
“Bánh bao mật!” anh gọi khi lấy đồ của mình. "Con đã sãn sàng đi chưa?"
"Vâng, thưa bố!" Hyeon đáp lại.
"Đi thôi nào." Beomgyu bước ra khỏi phòng, đi về phía con trai mình. Đó cũng là lúc Hyeon bước ra, trên tay là một túi đầy đồ chơi sạch. Beomgyu nhướn mày nhìn nhóc. “Con có chắc là con sẽ cần tất cả những món đồ chơi đó không?”
“Vâng ạ.” Hyeon gật đầu.
“Con sẽ không để mất chúng chứ?”
Hyeon lắc đầu. “Không có đâu bố ạ.”
"Nếu con nói vậy." Beomgyu nhún vai. Anh biết khả năng Hyeon làm mất đồ chơi của cao hơn khả năng giữ mọi thứ ngăn nắp, nhưng Beomgyu không nói ra suy nghĩ của mình. Anh và Hyeon đi xuống cầu thang, nơi họ lấy những thứ cuối cùng của mình và xỏ giày vào khi bước ra khỏi nhà.
“Bố và Taehyun-ah sẽ đi bao lâu hả bố?” Hyeon hỏi khi Beomgyu bắt đầu lái xe về phía nhà Taehyun.
"Có lẽ trong vài tiếng," Beomgyu trả lời.
“Vậy thì con sẽ có nhiều thời gian hơn với Chae.” Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt của Hyeon, khiến bố cười khúc khích với nhóc.
"Tốt hơn là đừng ngủ quá muộn nhé, con yêu," Beomgyu cảnh báo, liếc nhìn nhóc qua kính chiếu hậu.
Hyeon cười khúc khích và vẻ tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt khi lè lưỡi. “Không hứa đâu ạ.”
"Con đã nói chuyện với chú NingNing quá nhiều rồi," Beomgyu thở dài, khiến Hyeon cười khúc khích.
Họ đến nhà Taehyun vài phút sau đó. Đến bây giờ, Beomgyu đã biết chiếc xe nào thuộc về Soobin và Yeonjun, vì vậy anh không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe của chàng trai tóc vàng đã đỗ ở lối vào. Một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt Beomgyu khi nghĩ đến việc gặp lại hai người bạn thân mới của mình và con gái của họ.
"Yay, chúng ta đã đến nơi!" Hyeon cổ vũ. Vì gần sáu tuổi (Beomgyu rất mất tinh thần), nên cậu nhóc biết cách tự cởi dây an toàn, và đó là những gì nhóc làm. Nhóc không đợi bố nữa mà nhảy ra khỏi xe, suýt nữa thì vấp ngã, nhưng đã cố gắng đỡ được mình.
"Woah, bánh bao mật, cẩn thận đấy," Beomgyu nói, hầu như không nhìn thấy Hyeon suýt vấp ngã.
“Con không sao, bố ạ.” Hyeon vẫy tay với anh và nắm chặt chiếc túi của mình trong tay. “Bây giờ chúng ta có thể gặp Chae không?”
Beomgyu gật đầu, khiến Hyeon hét lên khi chạy về phía cửa trước. Cậu bé chưa thể nhấn chuông cửa, vì vậy nhóc chọn cách gõ cửa. Vì quá phấn khích nên có gõ hơi mạnh và to, nhưng Beomgyu không buồn nói với nhóc bất cứ điều gì vì biết rằng Hyeon sẽ không nghe.
Vài giây sau, cánh cửa được mở ra, một cô bé quen thuộc bước ra. Mắt cô ấy sáng lên khi nhìn thấy người bạn thân nhất của mình, và Hyeon cũng vậy. Họ gọi tên nhau và ôm nhau thật chặt.
Và anh phàn nàn về những con chó sói. Beomgyu lắc đầu với chính mình, một mùi kẹo táo quen thuộc xộc vào mũi anh.
“Chào, Beom.” Yeonjun mỉm cười với anh. “Đến đón Tae à?”
Beomgyu gật đầu. “Em ấy đã sẵn sàng chưa?”
“Hầu như vậy,” Yeonjun trả lời khi mời Beomgyu vào nhà. “Nhân tiện, mũ và áo len dễ thương lắm.”
"Cảm ơn anh." Beomgyu mỉm cười với y, và Yeonjun dẫn anh vào bếp, trong khi bọn trẻ chạy vào phòng khách. “Soobin-hyung đâu rồi?”
“Ngủ một giấc ngắn rồi,” Yeonjun nói. “Đáng lẽ nó là ‘ngắn’, nhưng em ấy đã chợp mắt được năm tiếng rồi.”
“Năm tiếng?” Lông mày của Beomgyu nhướng lên. “Vậy là hai người đã ở đây từ lúc bốn giờ?”
YeonJun gật đầu. “Cũng may hôm nay em ấy không có việc gì nhiều nên có thể về nhà sớm. Và em ấy trông khá mệt mỏi, đặc biệt là vì hầu như ngày nào cũng phải dậy lúc 5 giờ sáng để phục vụ khách hàng của mình.”
“Khách quái nào lại muốn một buổi trị liệu vào lúc năm giờ sáng cơ chứ?” Beomgyu lẩm bẩm, chủ yếu là với chính mình.
Yeonjun nhún vai. "Những người quá buồn, anh đoán vậy."
“Bây giờ điều đó nghe thật buồn,” Beomgyu nói, và Yeonjun gật đầu đồng ý.
“Dù sao thì, về ngày mai,” y nói, đổi chủ đề, “Em nhớ phải làm gì, phải không?”
Beomgyu gật đầu. "Anh muốn em đón Tae lúc mấy giờ?"
“Khoảng năm giờ nếu có thể,” Yeonjun trả lời. “Điều đó cho anh đủ thời gian để có được hầu hết các vị khách ở đây và hoàn thành những công đoạn cuối cùng.”
“Và anh muốn tụi em quay lại lúc mấy giờ?”
“Thật tình là anh không biết, nên anh sẽ nhắn tin cho em,” Yeonjun nói, và Beomgyu gật đầu. "Dù sao thì, em đã mua cho em ấy một món quà chưa?"
Beomgyu lại gật đầu, lần này có chút tự hào. “Em ấy nói với em về niềm đam mê nấu ăn của mình, vì vậy em đã mua cho em ấy một cuốn sách dạy nấu ăn và một vài vật dụng nhà bếp.”
YeonJun gật đầu. “Vậy khi nào thì em định ngỏ lời với em ấy làm bạn trai của em?”
Câu hỏi của Yeonjun quá đột ngột khiến Beomgyu suýt sặc nước bọt. Đôi mắt anh hơi mở to, trong khi mặt bắt đầu nóng lên.
“Uh, g-gì cơ?”
“Đây là buổi hẹn hò thứ tư của hai đứa đấy,” Yeonjun nhắc nhở. “Em không nghĩ đã đến lúc ngỏ lời rồi sao?”
“E-em định,” Beomgyu nói, đó không phải là một lời nói dối hoàn toàn. “Nhưng em đã không nghĩ đến việc làm điều đó…hôm nay.”
Yeon Jun lắc đầu. “Hai đứa đang hẹn hò, nhưng vẫn chưa chính thức. Và anh thích những gì hai đứa đang làm cho đến nay, nhưng thôi nào, hãy chính thức đi. Ý anh là, không phải là Tae sẽ từ chối đâu.”
"Em biết. Nhưng… nếu em ấy làm thế thì sao?”
“Vậy thì để em ấy làm thế.” Yeonjun nói như thể đó không phải là vấn đề lớn. “Em tôn trọng sự lựa chọn của em ấy và cho em ấy đủ thời gian để quyết định khi nào em ấy muốn trở thành chính thức.”
"Em đoán vậy," Beomgyu lẩm bẩm, cho rằng Yeonjun có lý.
“Em nên làm điều đó,” y cảnh báo. “Hay là…” Y ném cho anh một cái nhìn không đẹp mắt.
“Không cần phải nhìn em như thế đâu,” Beomgyu nói, tránh giao tiếp bằng mắt. “Em sẽ làm, hyung.”
“Anh biết,” Yeonjun ngọt ngào nói. “Nhưng đôi khi gợi lên nỗi sợ hãi là cách tốt nhất để khiến ai đó làm điều gì đó.”
“Anh-“
Beomgyu dừng lại khi ngửi thấy mùi hương quế vani quen thuộc mà anh đã yêu. Anh thích thú khi ngửi thấy mùi hương ấy, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Anh và Yeonjun nhìn lên, ánh mắt của họ dừng lại ở một omega tóc vàng dâu quen thuộc, người đang mặc một chiếc áo sơ mi dệt kim có cổ màu vàng mù tạt. Em mặc quần kẻ sọc đen trắng. Em để tóc thẳng, và đánh phấn mắt màu đỏ lấp lánh, cũng như mascara và kẻ mắt màu đen, và tất nhiên là cả son bóng dâu tây nổi tiếng trên môi. Để hoàn thiện vẻ ngoài, em đeo đôi hoa tai lủng lẳng bằng bạc và một đôi Converse cổ cao màu trắng đang lủng lẳng trên tay.
Mặc dù màu vàng mù tạt không thực sự là một màu dễ chịu, nhưng Taehyun vẫn cố gắng làm cho nó trông đẹp mắt, và Beomgyu thề rằng anh đã có chút nước dãi chảy ra từ miệng mình trước vẻ ngoài xinh đẹp và dễ thương của Taehyun.
“H-hey,” em ngượng ngùng chào Beomgyu, mặt em nóng bừng.
"C-chào em," Beomgyu trả lời, mặt anh cũng nóng lên.
“Được rồi, ra khỏi đây đi nào, đôi uyên ương này.” Yeonjun cắt ngang khoảnh khắc của họ, trượt khỏi ghế. “Nếu không thì hai đứa cứ tiếp tục nhìn nhau chằm chằm đi.”
Beomgyu và Taehyun cười bẽn lẽn, biết rằng Yeonjun đã đúng. Họ đi theo Yeonjun đến cửa trước thông với phòng khách. Tuy nhiên, trước khi rời đi, Beomgyu đi về phía con trai mình để nói lời tạm biệt với cậu bé.
“Hãy tốt với Junnie và Soobinnie nhé?” Beomgyu nói khi vượt tóc mái của con trai mình ra sau. “Hãy lắng nghe bất cứ điều gì họ nói, và đừng gây rắc rối đấy.”
“Hứa là con sẽ không, bố.” Hyeon chào anh, khiến Beomgyu bật cười.
“Bố yêu con,” anh nói, hôn lên trán Hyeon.
Hyeon mỉm cười. “Con cũng yêu bố, bố ạ.”
Chàng trai tóc nâu mỉm cười trước khi anh đứng dậy, đúng lúc Taehyun nói lời tạm biệt với Chae-Yeong và Yeonjun. Năm người vẫy tay chào nhau một lần nữa, trước khi Beomgyu và Taehyun ra khỏi cửa.
“Hôm nay trông em thật đẹp,” Beomgyu khen khi họ đi về phía xe của anh.
"Hôm nay?" Taehyun nhướn mày nhìn anh. "Chỉ hôm nay thôi hả?"
Beomgyu cười khúc khích. “Em biết ý anh mà, Tyun.” Biệt danh mới, và nó dễ dàng thoát ra khỏi môi anh. Điều đó làm omega ngạc nhiên, đặc biệt là vì chưa từng có ai gọi em như vậy trước đây. Tuy nhiên, trái tim em thấy ấm áp khi Beomgyu là người đầu tiên, và là người đã gọi em như vậy.
“Vâng, em biết,” em cười khúc khích. “Trông anh hôm nay cũng rất đẹp.”
Beomgyu bật ra một tiếng cười nhỏ. Họ đến xe của anh, nơi anh tất nhiên mở cửa cho Taehyun. Chàng trai tóc vàng dâu cảm ơn anh với một nụ cười khi bước vào, và Beomgyu đóng cánh cửa sau lưng sau khi chắc chắn rằng chân em không ngáng đường. Anh là người tiếp theo bước vào, và họ bắt đầu lái xe về phía tiệm mì.
“Nhân tiện, chúc mừng sinh nhật sớm nhé,” Beomgyu nói khi lái xe.
“Cảm ơn anh,” Taehyun nói với một nụ cười, để lộ lúm đồng tiền. Beomgyu không thể cưỡng lại sự thôi thúc, vì vậy anh rút bàn tay còn lại của mình ra khỏi tay Taehyun và chọc vào lúm đồng tiền của em. Cử chỉ đó làm cho mặt Taehyun ửng hồng như mái tóc của em, khiến Beomgyu mỉm cười đắc thắng.
“Chúng ta vẫn tiếp tục cho những gì đã lên kế hoạch cho tối nay chứ?” anh nói, chỉ để chắc chắn.
“Tất nhiên rồi,” Taehyun trả lời. “Cho em đủ thời gian để chuẩn bị tinh thần cho bữa tiệc bất ngờ được cho là của mình.”
Beomgyu cười khúc khích. "Khuôn mặt ngạc nhiên giả tạo của em là gì?"
Taehyun đưa một tay lên má và chu miệng thành chữ 'o' trong khi mắt mở to. Beomgyu không thể không cười vì rõ ràng là vẻ mặt ngạc nhiên của em là giả.
“Ừ, chúng ta cần phải làm việc với nó,” Beomgyu nói.
“Xin lỗi, em là một diễn viên bẩm sinh.”
“Chắc chắn rồi, Taehyunie.”
Người trẻ hơn thở hổn hển như thể bị xúc phạm. “Anh thực sự đang nghi ngờ em ngay trước ngày sinh nhật của em đấy sao, Choi?”
Người lớn hơn lắc đầu với một nụ cười ngọt ngào. “Anh sẽ không bao giờ làm thế, em yêu.”
“Ew,” Taehyun cười phá lên, khiến Beomgyu cũng cười theo. "Anh có vẻ giống như bà của em vậy."
Beomgyu cười khúc khích. “Nhắc mới nhớ, em có biết ngày mai gia đình em có đến hay không?”
Nụ cười của Taehyun tắt lịm khi nhắc đến gia đình mình, nhưng em nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đến nỗi Beomgyu thậm chí còn không nhận ra. "Em nghĩ vậy. Tuy nhiên, em thành thật mong họ sẽ không đến.”
“Ngay cả bố mẹ em cũng không?”
Taehyun lắc đầu.
"Anh có thể hỏi tại sao chứ?" Beomgyu chậm rãi nói.
Taehyung nhún vai. "Điều đó không quan trọng."
Nhận được gợi ý, Beomgyu gật đầu. Anh biết điều đó quan trọng, nhưng anh sẽ không ép buộc Taehyun phải đưa ra câu trả lời đúng khi gần đến sinh nhật của em. Hơn nữa, Taehyun vẫn chưa ép anh phải kể cho em nghe về mẹ của Hyeon, vậy tại sao anh lại phải gây áp lực cho em về chuyện gia đình?
Sau vài phút, cuối cùng họ cũng đến tiệm mì. Cửa hàng sẽ đóng cửa trong khoảng 20 phút nữa nên Beomgyu và Taehyun gọi đồ ăn mang đi. Họ lấy hai hương vị tiếp theo, hy vọng nó sẽ không có vị tệ như hai hương vị cuối cùng mà họ có. Vì gần đến sinh nhật của Taehyun, Beomgyu thậm chí còn không để Taehyun rút ví trước khi thanh toán bằng thẻ của mình. Taehyun nhìn anh, và Beomgyu chỉ nhếch mép cười với em.
Vài phút sau khi lấy được thức ăn, họ rời khỏi cửa hàng. Họ quay trở lại xe của Beomgyu và nói chuyện nhỏ khi họ lái xe về phía công viên. Lần này, buổi hẹn hò của họ sẽ khác, vì thay vì chỉ ngồi vừa ăn kem vừa ngắm sao, họ sẽ vừa nói chuyện vừa ăn.
“Thử nếm đi,” Beomgyu thông báo khi anh và Taehyun mở nắp bát của họ. Họ đã ngồi sẵn trên một băng ghế đủ rộng cho ít nhất năm người ngồi, vì vậy họ không lo lắng nhiều về không gian. "Sẵn sàng chứ?"
Taehyun gật đầu, rút đũa ra. "Em sinh ra đã sẵn sàng mà."
Beomgyu gật đầu, đồng thời cùng với Taehyun húp mì vào miệng. Một mùi vị tan trong miệng, trong khi đôi lông mày của Taehyun nhướn lên.
“Mùi vị của em thế nào?” Beomgyu hỏi.
“Tốt,” Taehyun trả lời. Em lấy một ít mì và nghiêng người về phía Beomgyu để anh ăn thử. Lông mày của anh nhướng lên giống như của Taehyun khi nếm thử chúng.
“Wow, chúng rất tốt,” anh nói, và Taehyun gật đầu đồng tình.
"Còn của anh thì sao?" em hỏi.
“Mùi vị của chúng không tệ, nhưng cũng không ngon,” Beomgyu trả lời.
“Vậy là eh hả.”
Beomgyu gật đầu. “Anh nghĩ chúng ta sẽ phải chia sẻ lần này.”
“Tại sao anh luôn nhận được những cái tệ thế?” Taehyun cười khúc khích khi đẩy bát của mình đến giữa em và Beomgyu.
“Không phải lúc nào cũng thế,” anh nói. “Em đã nhận được một vị tệ trong buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”
“Ugh, chúng thực sự rất tệ,” Taehyun nói, rùng mình khi nhớ lại món mì tệ như thế nào.
Beomgyu cười khúc khích. Cả hai tiếp tục ăn trong im lặng trong vài phút tiếp theo, âm thanh duy nhất giữa họ là tiếng xì xụp và sột soạt đây đó. Khi bát đã cạn một nửa, họ quyết định nói chuyện lại và nói về bất cứ điều gì nảy ra trong đầu. Vì có hai người nên bát của họ sẽ không mất nhiều thời gian để hết, vì vậy họ đặt nó sang một bên trong chiếc túi mang đi mà nó đã ở trước đó.
“Em vẫn còn muốn ăn kem chứ?” Beomgyu thắc mắc.
“Em luôn muốn ăn kem mà.”
Beomgyu gật đầu đồng ý với một tiếng cười khúc khích nhỏ, và anh cùng Taehyun đứng dậy. Beomgyu là người mang rác đến thùng rác và ném vào khi đi ngang qua. Họ đến cửa hàng kem, nơi anh gọi một cây vị vani và Taehyun gọi một cây vị dâu tây. Họ trở lại băng ghế của mình và cuối cùng nhìn lên bầu trời đêm.
“Những ngôi sao đêm nay thật đẹp ha,” Taehyun nhận xét, hàng chục ngôi sao trắng lấp lánh đang nhìn chằm chằm vào em.
Thay vì ngước nhìn những vì sao, Beomgyu lại nhìn vào ngôi sao duy nhất trong mắt mình. "Giống như em tối nay vậy."
Mặc dù Taehyun nên quen với việc Beomgyu đưa ra những bình luận như thế này, nhưng em vẫn chưa quen với nó, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi mặt em như nóng lên hàng triệu độ. Em hắng giọng khi tránh giao tiếp bằng mắt với Beomgyu, khiến alpha cười khúc khích. Khuôn mặt của Taehyun không mất nhiều thời gian để chuyển sang màu đỏ, và lần đầu tiên, em không thể che giấu điều đó với Beomgyu.
“Em thật đáng yêu khi đỏ mặt,” anh thủ thỉ, khiến Taehyun nheo mắt lại.
“Em không dễ thương,” em gắt gỏng.
"Em nói đúng," Beomgyu đồng tình. "Em thật đáng yêu ." Anh thậm chí còn véo má Taehyun để chứng minh quan điểm của mình.
“Em sắp 25 rồi, hyung,” Taehyun cười khúc khích, cái bĩu môi đột ngột biến mất.
“Em vẫn dễ thương mà.” Beomgyu mỉm cười với em, và mặc dù mặt lại nóng lên, Taehyun vẫn lắc đầu với anh.
Cuối cùng thì cả hai cũng tìm được đường đến với nhau. Họ ôm nhau trên băng ghế, đầu Taehyun tựa vào vai Beomgyu, và đầu Beomgyu dựa vào đầu Taehyun. Họ đang lặng lẽ ngước nhìn những vì sao, tận hưởng sự im lặng yên bình bao quanh họ. Bàn tay của họ cũng không mất nhiều thời gian để tìm thấy nhau, và những ngón tay của họ đan vào nhau, đặt trên đùi Beomgyu.
Khoảnh khắc này quá hoàn hảo, anh không khỏi suy nghĩ, khẽ quay đầu nhìn xuống Taehyun. Em ấy thật hoàn hảo.
Với những suy nghĩ đó trong đầu, Beomgyu không khỏi buột miệng, “Em có muốn chúng ta trở thành bạn trai không?”
Đó là điều cuối cùng mà Taehyun mong Beomgyu hỏi, và đôi mắt em từ từ mở to khi rời mắt để nhìn Beomgyu. Người tóc nâu trông hơi xấu hổ khi nói điều đó, nhưng anh không lùi bước.
“A-anh muốn trở thành…bạn trai?” Taehyun nói như thể Beomgyu không nghe thấy.
Beomgyu gật đầu. “Phải?”
Vượt qua cú sốc, Taehyun nở một nụ cười dịu dàng, và em ngượng ngùng gật đầu. “E-em đã tự hỏi khi nào anh mới hỏi.”
"Anh tưởng em là omega độc lập không cần alpha," Beomgyu tinh nghịch nói, nhướn mày nhìn em.
“Không có nghĩa là em không muốn hoặc không thích được rủ đi chơi,” em ngượng ngùng lầm bầm, lảng đi ánh mắt.
Beomgyu cười khúc khích, và dùng ngón trỏ của mình, anh nghiêng cằm Taehyun để em quay mặt về phía mình lần nữa. "Vậy nó là lời đồng ý chứ?"
"Vâng." Không lãng phí thêm một giây nào nữa, Taehyun vòng tay quanh cổ Beomgyu và hôn anh. Beomgyu không mong đợi nụ hôn đó, nhưng anh vẫn thích nó. Anh hôn đáp lại Taehyun, vòng tay quanh eo thon của chàng trai tóc vàng dâu. Họ xích lại gần nhau hơn, và môi họ bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng đồng bộ. Nụ hôn của họ không leo thang, tất cả những gì tràn đầy là tình yêu và sự ngọt ngào.
Khi họ rời đi vài giây sau đó, cả hai đều có chút hụt hơi. Nhưng họ không nói gì cả. Họ chỉ ở đó, vẫn trong vòng tay của nhau, trong khi chỉ nhìn vào mắt nhau. Cả hai đều không thể tin rằng bây giờ họ thực sự là bạn trai. Taehyun không bao giờ nghĩ mình tìm lại được tình yêu cho đến khi ít nhất ba mươi tuổi, trong khi Beomgyu nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ để mình yêu một ai đó một cách lãng mạn nữa sau khi cô ấy rời đi.
Nhưng họ đang ở đây.
Beomgyu là bạn trai của Taehyun, và Taehyun là bạn trai của Beomgyu.
Họ quá bận rộn với một nụ hôn khác đến nỗi họ thậm chí không cảm nhận được tuyến mùi của mình đang hoạt động như thế nào.
.
Cả hai trở lại nhà của Taehyun khoảng một giờ sau đó. Khi đó làm vậy đã gần 11 giờ 10 phút, và khi Beomgyu đỗ xe bên lề đường, họ không ngạc nhiên khi thấy đèn ở tầng dưới vẫn sáng.
"Em có nghĩ rằng bọn trẻ vẫn còn thức không?" anh hỏi khi tắt máy.
“Có lẽ là không,” Taehyun trả lời. “Nhưng anh cũng không thể đổ lỗi cho nó. Dù sao thì tụi nó cũng là bạn thân mà.”
"Anh đoán vậy," Beomgyu nói, cho rằng Taehyun có lý. Anh ra khỏi xe trước, dẫn đến mở cửa cho Taehyun. Taehyun mỉm cười và cảm ơn anh bằng một nụ hôn lên má.
“Cảm ơn anh, bạn trai,” Taehyun nói khi lùi ra.
Mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng Beomgyu vẫn cố gắng nói: "Không có gì, bạn trai."
Anh và Taehyun cười khúc khích và đan những ngón tay vào nhau khi họ bước về phía cửa trước. Taehyun lấy chìa khóa ra, dùng chúng để mở khóa cửa. Em đẩy nó ra khi đã làm xong, và cùng Beomgyu bước vào trong. Thật ngạc nhiên, họ không nghe thấy tiếng TV phát ra từ phòng khách. Họ bước thêm vào nhà, chỉ thấy Yeonjun đang ngồi ở đảo bếp với một tách cà phê bên cạnh, đeo kính và lướt điện thoại.
"Tụi em đã trở về rồi, hyung," Beomgyu và Taehyun đồng thanh nói.
"CHÀO." Yeonjun mỉm cười với họ, ngẩng đầu lên khỏi điện thoại. Y đặt nó xuống, trước khi tháo kính ra. “Vậy, mọi chuyện diễn ra thế nào?”
“Tuyệt vời,” Beomgyu và Taehyun đồng thanh trả lời, khiến họ cười khúc khích.
“Các em có muốn-” Yeonjun dừng lại khi quay lại, và cuối cùng cũng để ý thấy ngón tay của Beomgyu và Taehyun đan vào nhau như thế nào. Quai hàm của y như muốn rớt xuống. "Hai đứa…?”
“Cuối cùng cũng thành người yêu à?” Beomgyu kết thúc. "Vâng, tụi em đã thành người yêu," anh nói một cách tự hào.
“Cuối cùng cũng, chết tiệt.” Yeonjun thở phào nhẹ nhõm. “Ai hỏi ai?”
"Em hỏi hyung," Taehyun trả lời với một nụ cười bẽn lẽn.
"Không, em không có," Beomgyu cười khúc khích.
“Ồ, anh rất mừng cho hai đứa!” Yeonjun cổ vũ. Y không buồn hạ giọng và tiến về phía hai người trẻ hơn để ôm họ vào lòng. Khi dứt ra, Beomgyu ngạc nhiên khi nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt Yeonjun.
“Hyung, anh…đang khóc đấy à?” Beomgyu hỏi, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.
“K-không,” Yeonjun nói dối với tiếng sụt sịt.
“Không sao đâu mà, hyung.” Beomgyu vô cùng ngạc nhiên, Taehyun dường như hiểu tại sao Yeonjun lại khóc và lau nước mắt cho Yeonjun. Em kéo y vào một cái ôm, chủ yếu là để thì thầm vào tai, "Em tìm thấy rồi, hyung."
“Và hy vọng cậu ấy là người duy nhất,” y thì thầm đáp lại, trước khi lùi ra.
Beomgyu hơi bối rối, nhưng anh không muốn hỏi bất cứ điều gì, vì vậy anh im lặng. Tuy nhiên, khung cảnh vẫn rất dễ thương, nên anh không thể không nở một nụ cười nhẹ với hai omega.
“Anh biết là em có can đảm để hỏi em ấy mà, Beom,” Yeonjun nói. "Cà phê chứ?"
“Anh đã nghi ngờ em, phải không?” Beomgyu nói.
“Ừm…cà phê không?”
Beomgyu và Taehyun cười khúc khích với Yeonjun, chỉ có Beomgyu lắc đầu. “Không, em cảm ơn, hyung. Nếu em uống cà phê, em sẽ phải ở lại lâu hơn, và em nghĩ Hyeon và em nên về nhà ngay bây giờ.”
“Anh không thể ở lại sao?” Taehyun nói với một tiếng rên nhỏ.
“Ngày mai anh có việc, Tyun,” Beomgyu nhắc. “Và thật không may, sếp của anh sẽ sa thải nếu anh bỏ lỡ một ngày nào đó.”
"Anh ta dám?" Đôi lông mày của Yeonjun nhướng lên.
"Anh ta chỉ là một tên khốn như thế," Beomgyu thở dài.
“Vậy thì em nên báo cáo anh ta với bộ phận nhân sự,” Yeonjun gợi ý.
"Em sẽ làm, nhưng em sẽ bị đuổi mất," Beomgyu nói. “Làm thế nào anh nghĩ rằng anh ta thậm chí đã nhận được công việc mà ấy?”
“Anh ta nghe như một con điếm vậy,” Yeonjun nói, khiến Beomgyu và Taehyun bật cười.
"Đúng vậy," Beomgyu đồng tình. “Bọn trẻ ngủ chưa?”
YeonJun gật đầu. “Tụi nhỏ ngủ thiếp đi khoảng một giờ sau khi hai đứa rời đi.”
"Thật sao?" Đôi lông mày của Taehyun nhướng lên. “Thật là bất ngờ.”
Yeonjun nhún vai. “Tôi đoán tụi nó đã tiêu rất nhiều năng lượng.”
“Hẳn rồi,” Beomgyu nói, khiến Yeonjun và Taehyun cười khúc khích. “Có phải nó đang ngủ trong căn phòng mà Chae thường ngủ ở đây không?”
YeonJun gật đầu. “Anh có thể chỉ đường cho em nếu em muốn.”
“Em sẽ chỉ cho,” Taehyun đề nghị trước khi Beomgyu kịp đồng ý. “Anh đi kiểm tra Soobin-hyung đi, hyung.”
“Ồ, đúng rồi, anh vẫn chưa kiểm tra em ấy,” Yeonjun lẩm bẩm, khiến Beomgyu bật cười và Taehyun lắc đầu với y. “Được rồi, ý kiến hay đấy.”
Sau đó, cả ba đi lên lầu, nhưng theo những cách riêng: Beomgyu và Taehyun đến phòng của 'Chae-Yeong', trong khi Yeonjun đi đến phòng Soobin đang ngủ. Khi Beomgyu và Taehyun đến nơi, họ thực sự thấy bọn trẻ đang ngủ, khiến họ phải bật ra những nụ cười thích thú khi nhìn thấy chúng.
"Tụi nhỏ thật dễ thương," Beomgyu thì thầm, khiến Taehyun gật đầu đồng ý.
Beomgyu đi đến chỗ con trai mình, người đang ôm ấp Chae-Yeong. Về cơ bản, cả hai đang ôm nhau khi ngủ, khiến Beomgyu thấy họ thật dễ thương. Vì vậy, có thể hiểu tại sao anh không muốn đánh thức Hyeon dậy, nhưng họ phải trở về nhà.
"Bánh bao mật," Beomgyu thì thầm, nhẹ nhàng lay con trai mình. "Thức dậy nào. Chúng ta phải về nhà.”
Hyeon không thức dậy cho đến lần lắc thứ năm. Đôi mắt nhóc từ từ mở ra, và rên rỉ ngái ngủ.
"Bố?" nhóc nói, giọng vẫn còn ngái ngủ.
“Chào, bánh bao mật.” Beomgyu mỉm cười với nhóc. "Dậy thôi. Chúng ta cần phải về nhà ngay bây giờ.”
“Chúng ta có thể đưa Chae đi cùng không?” cậu nhóc hỏi.
"Bố xin lỗi, nhưng không được," Beomgyu trả lời với một tiếng cười khúc khích nhỏ. "Cậu ấy cần ở lại đây với bố mẹ."
“Thật là chán,” Hyeon càu nhàu, dụi mắt bằng nắm tay nhỏ của mình. Đó là khi cuối cùng nhóc cũng nhận ra rằng Taehyun đang đi cùng họ, vì vậy nhóc nở một nụ cười ngái ngủ. “Chào anh, Taehyun ah.”
“Chào em, Hyeonie.” Em mỉm cười lại với nhóc. “Em ngủ có ngon không?”
Hyeon gật đầu. “Chae rất thoải mái.”
"Được rồi, nhưng hãy im lặng để chúng ta không đánh thức cậu ấy nhé," Beomgyu thì thầm, đặt một ngón tay lên môi. “Bây giờ đi nào, chúng ta hãy đi xuống cầu thang để nói lời tạm biệt thôi.”
Hyeon gật đầu và nắm lấy tay bố để đi xuống nhà. Khi đến nơi, họ thấy Yeonjun đã chờ sẵn họ ở đó, và y mỉm cười khi nhìn thấy Hyeon.
“Chào, Hyeonie,” Yeonjun chào. "Cháu ngủ ngon không?"
Hyeon gật đầu và khiến Beomgyu cảm thấy tự hào khi cúi chào Yeonjun. “Cảm ơn chú Junnie.”
“Ồ, không sao đâu, Hyeonie.” Người lớn hơn xoa đầu làm xù tóc nhóc. “Cảm ơn vì đã đến và bầu bạn với Chae. Chú sẽ nói với cậu ấy rằng cháu đã nói lời tạm biệt khi cậu ấy thức dậy vào ngày mai, được chứ?"
Hyeon gật đầu, cảm thấy hơi buồn ngủ để cảm ơn Yeonjun lần nữa. Beomgyu không để ý nên đã bế Hyeon lên. Khi đã ở trong vòng tay của bố, cậu bé tựa đầu vào vai bố, nhắm mắt lại để chìm vào giấc ngủ lần nữa.
“Cảm ơn anh đã quan tâm đến Hyeon một lần nữa, hyung,” Beomgyu nói, quay sang Yeonjun. “Và em xin lỗi nếu thằng bé gây ra bất kỳ rắc rối nào.”
“Ô, vớ vẩn.” Omega vẫy tay chào Beomgyu lần này. “Thằng bé rất tốt, và rất vui khi được chăm sóc. Em đã nuôi dạy nó rất tốt, Beom.”
“Cảm ơn, em biết mà,” anh tự mãn nói, khiến Yeonjun lắc đầu với anh. Y và Beomgyu sau đó ôm nhau chặt nhất có thể. “Vậy chúc ngủ ngon, Beom. Tốt hơn là em nên ngủ một chút."
“Anh cũng vậy,” anh đáp lại. “Tạm biệt hyung và Chae hộ em nhé.”
Yeonjun gật đầu, và họ trao cho nhau một nụ cười trước khi Beomgyu để Taehyun dẫn anh ra cửa trước. Khi đến nơi, họ quay sang nhau với nụ cười dịu dàng.
“Cảm ơn vì tối nay,” Taehyun nói. “Và vì cuối cùng đã đề nghị em làm bạn trai của anh.”
“Thật tốt là em thích nó vì đó là quà sinh nhật của em,” Beomgyu nói đùa, khiến Taehyun lắc đầu với anh. “Nhưng không có gì, Tyun. Cảm ơn vì đã đồng ý.”
“Tại sao em lại không chứ?” Taehyun nói. “Em yêu những buổi hẹn hò của chúng ta.”
“Anh cũng vậy,” Beomgyu nhẹ nhàng đồng ý trước khi cúi xuống hôn lên môi Taehyun. “Ngủ một giấc nhé? Em có một ngày quan trọng phía trước vào ngày mai."
“Ugh, thậm chí không cần nhắc em đâu,” em nói. “Em còn chưa muốn nghĩ đến việc hyung sẽ bắt em phải trải qua những gì.”
Beomgyu cười khúc khích. "Chúc may mắn."
“Cảm ơn anh,” Taehyun thở dài. “Em sẽ cần nó.”
Beomgyu cười, anh và Taehyun chia sẻ một nụ hôn khác. “Ngủ ngon, Tyun.”
Người trẻ hơn cười lại với Beomgyu một cách ngại ngùng. “Chúc ngủ ngon, hyung. Anh cũng ngủ đi.”
"Anh sẽ làm nếu em làm," anh nói. “Ồ, và hãy nhớ rằng, anh là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em.”
"Thực ra-"
“Suỵt, anh là người đầu tiên,” Beomgyu nói trước khi Taehyun có thể tiếp tục, khiến Taehyun bật cười.
“Nếu anh đã nói vậy, hyung,” em cười khúc khích. "Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Beomgyu mỉm cười với em trước khi anh cuối cùng cũng lên xe để về nhà với con trai mình.
.
Có vẻ như Hyeon còn hào hứng với việc đến bữa tiệc 'bất ngờ' của Taehyun hơn là Beomgyu.
Giống như những ngày trong tuần, hay còn gọi là khi đi học, Hyeon đánh thức bố mình bằng cách nhảy lên giường của anh. Cụ thể là ngay trên ngực anh. Nó khiến Beomgyu suýt tắt thở vì sức nặng bất ngờ đè lên ngực, và chắc chắn nó sẽ đánh thức anh dậy. Khi Beomgyu tỉnh dậy, Hyeon bắt đầu ré lên về việc gặp lại Soobin, Yeonjun, Taehyun và quan trọng nhất là Chae-Yeong. Cậu bé không ngừng cổ vũ, ngay cả khi Beomgyu đứng dậy và bảo chuẩn bị sẵn sàng vì Kai sắp đến đón.
Kai đến cùng lúc Beomgyu và Hyeon cuối cùng cũng xuống được tầng dưới. Cậu đã mặc đồng phục Coffee Bean, trông có vẻ sẵn sàng để đi. May mắn thay cho tất cả bọn họ, đặc biệt là các alpha, hành lý của Hyeon đã sẵn sàng để lên đường. Tất cả những gì họ cần là ba người họ cần ăn sáng, rồi họ sẽ lên đường.
Sau khi nói lời tạm biệt, ba người cách nhau vài phút sau: Kai và Hyeon đến Coffee Bean nơi Kai làm việc, trong khi Beomgyu đến công ty anh làm việc. Anh chỉ hy vọng rằng anh sẽ không có bất kỳ cuộc chạm trán nào với tên khốn Chinhae ngày hôm nay.
Beomgyu đến nơi làm việc sau gần hai mươi phút, đỗ xe trong nhà để xe. Anh đi lên tầng của mình sau khi bấm giờ và lấy huy hiệu. May mắn thay, anh không gặp Chinhae trên đường đến văn phòng. Khi đến nơi, anh đóng cửa lại sau lưng, không ngạc nhiên khi thấy chồng giấy tờ anh cần điền trên bàn. Nhưng anh vẫn rên rỉ khi đi đến ghế của mình.
Tuy nhiên, anh mất tập trung khỏi đống giấy tờ khi điện thoại kêu inh ỏi trong túi. Anh hơi bối rối và lấy nó ra, tự hỏi ai đã nhắn tin cho mình. Anh không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy tên (nick) của Wooyoung trên ID.
hyung điên #1 😨:
này, beom 😘
hyung điên #1 😨:
em bận hả? KHÔNG? được rồi 😇
hyung điên #1 😨:
jun đã nhắn tin cho tụi anh rằng anh và sannie sẽ đến bữa tiệc của tae 😛
hyung điên #1 😨:
gặp em ở đó nha đồ sexy 😘
hyung điên #1 😨:
nhân tiện thì em tốt nhất là nên có một ít trà ngon ngọt để nói với tụi anh 😡
Beomgyu bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ khi đọc qua tin nhắn của Wooyoung. Vì San và Wooyoung đã biết Taehyun lâu hơn anh nên Beomgyu không nghi ngờ gì về việc họ cũng sẽ được mời đến bữa tiệc của Taehyun. Anh chỉ ngạc nhiên là Wooyoung đã không lên đây để nói trực tiếp với mình. Nhưng có lẽ lần này người kia quá bận.
Tôi:
hẹn gặp anh ở đó
Tôi:
anh tốt hơn là không nên nói với tae bất cứ điều gì đáng xấu hổ
hyung điên #1 😨:
không hứa hẹn nha 😘
Beomgyu lắc đầu với Wooyoung, nhưng anh không thể không cười nhẹ khi đặt điện thoại xuống. Anh tắt tiếng để nó không làm mình phân tâm nữa và bắt đầu làm việc, hy vọng ngày sẽ qua sớm.
.
May mắn thay, Beomgyu không chạm trán với Chinhae một lần nào trong phần còn lại của ngày hôm đó. Có vẻ như Chinhae chỉ muốn nhốt mình trong văn phòng lúc này. Nó khiến Beomgyu bối rối, nhưng đồng thời, anh cũng không thể bỏ qua.
Bây giờ, Beomgyu đang về nhà. Anh không nghi ngờ gì rằng Hyeon và Kai đã trở về nhà, nhưng anh sẽ không gặp họ cho đến sau này. Không có ô tô không ngăn Kai đi đến, vì họ luôn có thể đi xe buýt, vì vậy Beomgyu không quá lo lắng về phương tiện di chuyển của Kai và Hyeon.
Thông thường, Beomgyu sẽ về nhà trước để thay một thứ gì đó thoải mái hơn, nhưng anh đoán thứ anh đang mặc là đủ đẹp cho buổi hẹn hò lần thứ năm của anh và Taehyun cũng như bữa tiệc sinh nhật của Taehyun: một chiếc áo sơ mi xanh xám bên trong áo khoác denim màu đen. Chiếc áo sơ mi được bỏ trong chiếc quần da màu đen, và đi đôi bốt chiến đấu bằng da màu đen trên chân. Anh không muốn mặc thứ gì đó quá trang trọng, vì anh có cảm giác mình sẽ không về nhà sau giờ làm việc, vì vậy anh quyết định mặc cái này. Nó không thực sự trang trọng, nhưng ít nhất anh cũng không mặc bộ đồ ngủ. Bên cạnh đó, anh là một giám đốc nhân sự. Về cơ bản không ai được phép phàn nàn về trang phục của mình.
Nhờ có Yeonjun mà Beomgyu đã biết Taehyun vẫn đang đi làm. Rõ ràng, sếp mới của em và Yeonjun thật là khốn nạn khi bắt Taehyun làm việc vào ngày sinh nhật của em, vì vậy em không thể có được sự thoải mái khi ở nhà. Trớ trêu thay, Yeonjun phải ở nhà (đó là cách anh ấy hiện đang hoàn thành những công việc cuối cùng cho bữa tiệc của Taehyun).
Khi Beomgyu đến nơi làm việc của Taehyun, anh đã đỗ xe trong nhà để xe. Về mặt kỹ thuật, Taehyun vẫn chưa ra ngoài cho đến hai giờ nữa, nhưng Beomgyu chắc chắn rằng sếp của em sẽ bỏ qua điều này một lần. Vì vậy, anh không do dự trước khi đi đến nơi mà Yeonjun đã nói với anh là tầng của y và Taehyun.
Beomgyu đến sau vài phút, bước ra khỏi thang máy. Anh lấy tay che đi tuyến mùi hương của mình để mùi hương không tỏa ra nhiều và tiếp tục bước đi. Anh lướt qua chỗ đó để tìm mái tóc vàng dâu quen thuộc và hít hà không khí để tìm mùi vani quế quen thuộc. Anh không tìm thấy chủ nhân của mùi hương cho đến khi vài giây trôi qua, và Taehyun bước ra khỏi phòng với một xấp giấy trên tay.
Một lần nữa, Beomgyu lại sửng sốt khi nhìn thấy em. Taehyun trông vẫn xinh đẹp như mọi khi, mặc một bộ trang phục toàn màu đen: áo cổ lọ đen bên trong áo khoác da đen, áo cổ lọ được nhét trong quần jean đen rách gối. Em cũng đi một đôi bốt chiến đấu bằng da màu đen và mái tóc vàng dâu được duỗi thẳng. Em trang điểm theo phong cách tự nhiên trên khuôn mặt, tất nhiên là với son bóng màu dâu tây nổi tiếng trên môi.
"Tyun," Beomgyu gọi, nhẹ nhàng đến mức chính anh cũng không chắc mình có gọi tên omega đó hay không.
Nhưng bằng cách nào đó, Taehyun nghe thấy anh. Mắt em mở to nhìn lên, sự sốc của em tăng lên khi mắt chạm vào Beomgyu. Chàng trai tóc nâu đang mỉm cười với em, và quai hàm của Taehyun rớt xuống.
“H-hyung?” em nói, không chắc liệu em có thực sự nhìn thấy Beomgyu ngay trước mặt mình hay không. “A-anh đang làm gì ở đây vậy?”
"Anh đến đón em, đồ ngốc," Beomgyu nói, lại gần em.
"Đón em để làm gì cơ?"
“Bữa tối sinh nhật của em.” Beomgyu cười tinh nghịch với em, trước khi ôm eo em lại gần. "Chúc mừng sinh nhật." Anh cười toe toét với em, trước khi hôn một cái lên chóp mũi em.
“C-cảm ơn anh.” Taehyun trở nên bối rối, nhưng em vẫn ngạc nhiên và bối rối khi biết Beomgyu ở đây. “L-làm sao anh biết em ở tầng mấy?”
“Anh có cách của mình,” anh trả lời táo tợn. “Giờ thì thôi, chúng ta phải rời đi nếu không muốn bỏ lỡ chỗ đặt của mình.” Đó là những gì anh đã làm khi đi xe đến đây.
“Nhưng còn công việc thì sao?” Taehyun hỏi, nhưng vẫn để Beomgyu kéo mình vào thang máy.
“Anh chắc chắn rằng sếp của em sẽ bỏ qua nó chỉ một lần này.” Beomgyu nháy mắt với em khi nhấn nút xuống.
“Anh-“
"Này," Beomgyu nhẹ nhàng ngắt lời, xoay Taehyun về phía mình. “Hôm nay là ngày của em, nhớ chứ? Em không nên để những lo lắng về người sếp ngu ngốc của mình phá hỏng nó."
Taehyun mở miệng định trả lời, nhưng không có gì phát ra. Em biết Beomgyu nói đúng, vì vậy lại đóng miệng lại.
“Được thôi,” em nói khi cửa thang máy mở ra. Em và Beomgyu bước vào trong, Beomgyu nhấn nút tầng một. "Anh sẽ đưa em đi đâu?"
“Nó sẽ là một bất ngờ.”
“Anh không nghĩ rằng em đã đối mặt với đủ bất ngờ ngày hôm nay rồi sao?” Taehyun nói với một tiếng rên nhỏ.
"Không, vì em đã biết về bữa tiệc của hyung rồi," Beomgyu nói thẳng.
"Được thôi." Taehyun thở dài chịu thua. “Em sẽ bỏ qua. Nhưng chỉ lần này thôi.”
“Dù em nói gì đi nữa, Taehyunie.” Beomgyu cười toe toét, siết chặt tay em. Taehyun chỉ gắt gỏng với anh, nhưng khi nhìn thấy nụ cười toe toét của Beomgyu, em không thể không nở một nụ cười.
Khi họ đến xe của Beomgyu, dĩ nhiên là Beomgyu mở cửa cho Taehyun. Chàng trai tóc vàng dâu cảm ơn anh bằng lời nói khi bước vào. Beomgyu đóng cửa lại sau khi chắc chắn rằng chân không cản đường, trước khi đi về phía ghế lái. Anh vào trong và bắt đầu lái xe ra khỏi nhà để xe.
Trên đường đến bất cứ nơi nào Beomgyu dẫn Taehyun đi, cả hai nói chuyện nhỏ về những ngày của họ. Taehyun nói với Beomgyu về việc Soobin, Yeonjun và Chae-Yeong đã đánh thức em dậy bằng bữa sáng trên giường trước khi Yeonjun đẩy hai người kia ra ngoài để chuẩn bị cho ngày mới của Taehyun. Taehyun cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, em đã một lần lắng nghe những lời đề nghị và mặc cho mình một vẻ ngoài đủ đơn giản. Sau đó, khi đã sẵn sàng, Yeonjun tiễn em đi làm, điều đó không thực sự làm Taehyun ngạc nhiên, vì em biết Yeonjun cần thời gian để hoàn thành những công việc cuối cùng trong bữa tiệc của mình.
Beomgyu đỗ xe ở bãi đậu xe của một nhà hàng sang trọng, khiến Taehyun phải liếc nhìn anh. Beomgyu chỉ mỉm cười với em với câu hỏi ngây thơ "Cái gì?" khi anh tự cởi khóa. Taehyun lắc đầu với anh rồi cũng làm như vậy. Như mọi khi, Beomgyu mở cửa xe cho em. Khi Taehyun ra ngoài, họ tay trong tay đi về phía lối vào của nhà hàng.
“Xin chào,” người tiếp tân alpha chào đón họ bằng một nụ cười nhân hậu. “Tên đặt phòng của các bạn là gì?”
“Choi Beomgyu,” anh trả lời, và người kia gật đầu khi lướt qua danh sách để tìm tên của chàng trai tóc nâu.
"Ah." Người tiếp tân gật đầu khi tìm thấy nó. Người kia cầm lấy hai thực đơn, trước khi bước tới trước hai chàng trai kia. "Làm ơn đi theo tôi."
Beomgyu và Taehyun gật đầu, họ đi theo người dẫn đến một chiếc bàn trống. Họ được dẫn đến một nơi hơi vắng vẻ, nơi những chiếc bàn được trang trí lãng mạn, khiến Taehyun bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ trước sự sến sẩm của Beomgyu. Beomgyu cảm ơn người tiếp tân, trước khi kéo ghế của Taehyun cho em, và đẩy nó vào khi Taehyun ngồi xuống.
“Mọi thứ ở đây đều đắt đỏ, hyung,” em lo lắng khi nhìn vào thực đơn.
“Đừng nhìn vào giá cả.” Beomgyu vẫy tay với em. “Chỉ cần tìm những gì em muốn.”
“Anh-“
“Anh không phiền khi trả những mức giá này, Tyun,” Beomgyu đảm bảo. "Anh thề."
"Nhưng-"
"Anh nghiêm túc mà, Taehyunie," Beomgyu cười khúc khích. “Chọn bất cứ thứ gì em muốn. Đây là sinh nhật của em, nhớ không?"
“Không có nghĩa là anh phải phí tiền cho em,” Taehyun lầm bầm, hạ giọng khi một cô hầu bàn đi ngang qua bàn của họ.
“Như anh đã nói, đừng lo lắng về điều đó.” Beomgyu vẫy tay với em lần nữa. Anh nở một nụ cười dịu dàng khi đưa tay ra siết chặt tay em. “Em xứng đáng được chiều chuộng, Taehyun. Đặc biệt là vào ngày sinh nhật của em.
"Ooh, hôm nay là sinh nhật của bạn?" Trước sự thất vọng của Taehyun, chính người phục vụ đi ngang qua trước đó lại đi ngang qua họ, đúng lúc biết rằng hôm nay là sinh nhật của Taehyun.
"Kh-"
“Phải rồi,” Beomgyu nói trước khi Taehyun kịp nói hết câu.
“Ôi trời, anh bao nhiêu tuổi rồi, thưa anh?” cô hầu bàn beta mỉm cười hỏi.
Taehyun thở dài, biết rằng mình không có cách nào thoát khỏi chuyện này. Em nhìn Beomgyu, người chỉ cười khúc khích, trước khi trả lời, "Hai mươi lăm."
“Chúc mừng sinh nhật anh,” cô phục vụ nói, nụ cười của cô ấy ngày càng tươi. “Anh có muốn chúng tôi hát cho anh nghe không?”
“Không ạ, cảm ơn,” Taehyun nói trước cả khi Beomgyu kịp nói lời nào.
“Rồi hiểu mà. Chúng tôi sẽ gửi một món tráng miệng và chai rượu vang miễn phí đến bàn của các bạn. Tôi sẽ nói với nhân viên phục vụ hoặc bồi bàn của bạn, vì vậy bạn không cần phải làm vậy."
Taehyun gật đầu, sự nhẹ nhõm bao trùm lấy em. "Cảm ơn."
Cô phục vụ gật đầu chào họ trước khi rời đi. Thế là chỉ còn lại Beomgyu và Taehyun, và Taehyun nổi cáu với Beomgyu.
“Sao anh lại làm thế, hyung?” Taehyun nói với một tiếng rên nhỏ. “Em không muốn toàn bộ nhà hàng hát chúc mừng sinh nhật em đâu. Anh có biết điều đó xấu hổ thế nào không?”
“Chính xác toàn bộ vấn đề.”
“Anh biết không, đôi khi em ghét anh lắm.”
Beomgyu cười khúc khích. “Anh cũng thích em, Tyun.”
Người trẻ hơn chỉ thở hồng hộc, khiến Beomgyu cười khúc khích. Họ tiếp tục quyết định xem mình muốn ăn gì và uống gì và kết thúc đúng lúc người phục vụ lúc nãy đến.
“Xin chào lần nữa,” cô ấy chào khi dừng lại bên bàn của họ. “May mắn thay, tôi đã được xếp vào bàn của các bạn, vì vậy tôi sẽ đảm bảo rằng hai bạn sẽ nhận được những lợi ích sinh nhật ở đây. Tên tôi là Amber, và tôi sẽ là nhân viên phục vụ của các bạn hôm nay. Tôi có thể bắt đầu với các bạn thứ gì đó để uống không?”
Beomgyu và Taehyun gọi đồ uống của họ, trước khi gọi món họ muốn ăn. Amber viết đơn đặt hàng của họ xuống và lấy thực đơn của họ sau khi cô ấy hoàn thành. Cô ấy đảm bảo với họ rằng đơn đặt hàng của họ sẽ sớm sẵn sàng, trước khi rời khỏi. Thế là chỉ còn lại một mình Beomgyu và Taehyun, nhân cơ hội có chút riêng tư, họ bắt đầu luyện tập vẻ ngạc nhiên giả tạo của Taehyun.
Vào thời điểm họ hoàn thiện nó, họ vừa kịp lúc Amber quay lại với đồ uống của họ. Cô ấy đặt chúng xuống, trước khi đảm bảo với họ rằng cô ấy sẽ quay lại. Beomgyu và Taehyun gật đầu, Amber rời đi. Họ đang định tiếp tục nói chuyện thì vài giây sau Amber lại xuất hiện, trên tay cầm hai chiếc khay.
“Đây là thức ăn của các bạn,” cô ấy nói, đặt đĩa của họ xuống. "Chúc một bữa ăn ngon miệng."
“Cảm ơn,” họ đồng thanh nói. Amber mỉm cười với họ trước khi rời đi.
“Món này trông ngon đấy,” Beomgyu nói, cầm lấy một cái nĩa.
“Nếu món này dở, em sẽ đánh anh vì đã khiến em lãng phí tiền của anh,” Taehyun cảnh báo khi cũng lấy một cái nĩa.
“Anh có thể đảm bảo với em rằng thay vào đó em sẽ hôn anh,” Beomgyu nói khi xoay nĩa quanh món mì trên đĩa của mình.
"Anh đã từng đến đây trước đây sao?" Taehyun hỏi.
Beomgyu gật đầu. “Hầu hết là cho bữa tối công việc, nhưng đúng vậy. Và hãy tin anh khi anh nói với em rằng thức ăn rất tuyệt vời đi.”
Dù Taehyun (hơi) thất vọng, nhưng Beomgyu đã đúng—đồ ăn rất ngon. Em gần như bật ra một tiếng rên rỉ nhỏ vì thức ăn ngon như thế nào, nhưng đã xoay xở kịp thời. Beomgyu trao cho em một cái nhìn như muốn nói rằng “Anh đã nói rồi mà”, nhưng Taehyun quyết định phớt lờ nó vì lợi ích của mình (và của Beomgyu).
Trong phần còn lại của bữa tối, Beomgyu và Taehyun tiếp tục trò chuyện. Họ nói về bất cứ điều gì nảy ra trong đầu, và bằng cách nào đó tránh xa bữa tiệc bất ngờ của Taehyun. Họ cười ở đây và ở đó, và càng nói chuyện, họ càng hiểu nhau hơn.
Khi họ ăn xong, Amber nhanh chóng nhận ra, vì vậy cô ấy dọn bàn của họ và đảm bảo với họ rằng món tráng miệng và chai rượu vang miễn phí của họ sẽ sớm có mặt tại đây. Cô ấy quay lại vài phút sau với cả hai, đặt đĩa bánh pho mát dâu tây của họ xuống, trước khi đặt chai rượu vang miễn phí xuống. Cô ấy bảo họ hãy tận hưởng, sau đó liền rời đi.
“Chúc mừng,” Beomgyu nói khi ly của anh và Taehyun đã đầy, đưa ly của mình về phía Taehyun, “em đã thêm một tuổi.”
Taehyun cười khúc khích và cụng ly với Beomgyu. “Chúc mừng, hyung.”
Người lớn tuổi hơn mỉm cười trước khi cùng Taehyun nhấp một ngụm rượu. Họ tiếp tục nói chuyện trong phần còn lại của món tráng miệng, nhấp từng ngụm rượu ở đây và ở đó. Khi họ đã hoàn thành các món của mình, họ ở lại thêm một lúc nữa để uống cạn ly rượu. Sau khi làm xong, họ đóng nắp chai rượu lại và quyết định mang về nhà.
Ngay khi Beomgyu đang gọi Amber đến, anh cảm thấy điện thoại của mình rung lên trong túi. Anh lấy nó ra và thấy rằng Yeonjun chính là người đã nhắn tin cho anh.
yeonjun-hyung 😛:
hai đứa có thể quay về bây giờ 😛
"Sẵn sàng để đi rồi chứ?" Beomgyu đặt câu hỏi khi đặt điện thoại của mình đi.
Taehyun gật đầu. "Anh thì sao?"
“Một khi anh trả tiền xong, vâng.”
Amber đến với tấm séc, và Beomgyu quyết định không tập trung nhiều vào tổng giá vì lợi ích của mình. Vì Amber là một cô hầu bàn tuyệt vời, anh đã boa cho cô ấy 20% và đặt thẻ của mình vào sổ séc. Anh đưa nó cho Amber, người đảm bảo với họ rằng sẽ sớm quay lại với thẻ và biên lai của anh. Thật vậy, cô ấy quay lại chưa đầy mười phút sau với tấm thiệp và biên lai của Beomgyu, chúc mừng sinh nhật Taehyun một lần nữa và chúc cả hai có một đêm tuyệt vời. Beomgyu và Taehyun chào cô ấy và cả ba cúi đầu chào nhau, trước khi Beomgyu và Taehyun rời khỏi nhà hàng.
Trên đường trở về nhà Taehyun, Beomgyu đảm bảo rằng sẽ khiến Taehyun bị phân tâm bởi âm nhạc và những cuộc trò chuyện về những thứ khác. May mắn thay, Taehyun dường như bị phân tâm đến mức thậm chí còn không nhận ra họ đang đi đâu. Mãi cho đến khi Beomgyu tấp vào con phố đông đúc, và tìm được một chỗ đậu xe cách nhà Taehyun không xa.
“Ồ, wow, em hoàn toàn quên mất điều này,” em nói khi Beomgyu tắt xe.
“Hãy nhớ hành động thật ngạc nhiên đấy,” anh nói.
"Hành động ngạc nhiên, phải rồi." Taehyun gật đầu, nhớ lại những gì mình và Beomgyu đã luyện tập.
Beomgyu mở cửa cho Taehyun, người đã cảm ơn anh với một nụ cười. Họ nắm tay nhau khi đi về phía cửa trước nhà Taehyun. Mặt trời đã lặn từ lâu, và khi họ nhìn lên, họ nhận ra rằng những vì sao đêm nay trông cũng rất đẹp.
Taehyun mở khóa cửa trước bằng chìa khóa của mình, đẩy ra khi nó đã được mở. Không có gì ngạc nhiên khi ngôi nhà tối đen như mực, và Taehyun ném chùm chìa khóa của mình vào chiếc bát trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa. Em và Beomgyu nhìn nhau khi Beomgyu đóng cánh cửa lại sau lưng anh ấy.
“Woah, tại sao lại thế n-”
"Ngạc nhiên chưa!" Gần như ngay lập tức, tất cả đèn được bật lên, khiến Beomgyu và Taehyun hơi chói mắt một chút. Khi tầm nhìn của họ điều chỉnh theo ánh sáng đột ngột, họ nhìn thấy tất cả những người ở đây vì Taehyun, và Beomgyu nhận ra mình chỉ biết khoảng một phần trăm trong số họ.
“Chúc mừng sinh nhật, Tae!” Yeonjun ré lên khi tiến đến chỗ omega trẻ hơn, ôm em vào lòng.
“Ôi chúa ơi, hyung, em ngạc nhiên quá,” em nói với một tiếng thở hổn hển nhỏ khi họ rời đi. "Làm thế nào để anh luôn làm em ngạc nhiên mỗi năm vậy?"
“Có lẽ mình chỉ giỏi tổ chức tiệc bất ngờ thôi,” Yeonjun tự mãn nói, khiến Taehyun cười khúc khích.
“Chắc chắn rồi, hyung,” em nói. Yeonjun không thể nói bất cứ điều gì khác, vì người tiếp theo phục kích Taehyun là Chae-Yeong, người cũng chúc em sinh nhật vui vẻ.
Beomgyu biết rằng Taehyun sẽ bị cướp khỏi tay mình ngay khi mọi người nói "ngạc nhiên chưa!", vì vậy anh không ngạc nhiên lắm khi cuối cùng Taehyun cũng bị các vị khách cướp mất. May mắn thay, Beomgyu có con trai của mình, Soobin, Yeonjun và Kai để bầu bạn, vì vậy anh không hoàn toàn cô đơn.
"Xin chào." Và người đầu tiên bầu bạn với anh là một chàng trai tóc vàng nào đó.
“Chào anh.” Beomgyu mỉm cười với Soobin, người đã cầm một chiếc cốc nhựa màu đỏ trên tay. "Anh đang uống gì vậy?"
“Spiked punch,” y trả lời, khiến Beomgyu cười khúc khích. “Lẽ ra chúng ta không nên để nó bên cạnh cái dành cho bọn trẻ, nhưng ồ, chà.” T nhún vai, khiến Beomgyu bật cười.
“Em ngạc nhiên là hôm nay anh không có việc làm,” anh nói, để Soobin dẫn anh đến bàn spike.
“Anh cũng vậy,” Soobin đồng ý. "Nhưng anh đoán khách hàng của anh đang trở nên tốt hơn."
"Điều đó cũng có lý," Beomgyu trầm ngâm. Khi họ đến nơi có spike punch, anh lấy một chiếc cốc để tự phục vụ cho mình. “Ồ, anh có thấy Kai không?”
Như thể được gợi ý, alpha nói trên xuất hiện, mỉm cười rạng rỡ khi đến bên cạnh Beomgyu. “Hyung! Cuối cùng thì anh cũng đã quay trở lại!
“Rất vui được-” Beomgyu dừng lại khi mắt anh chạm vào khuôn mặt của Kai. “Ừm, Kai, tại sao trên mặt em lại có nét bút vẽ vậy?”
“Em đang chơi với bọn trẻ,” cậu cười khúc khích. “Nó thật ngớ ngẩn.”
“Nhân tiện, Hyuka cũng có nhiều đường đấy,” Soobin xen vào.
“Tất cả bọn trẻ đều thế!” Kai nói.
“NingNing, trở lại chơi đi nào!” một đứa trẻ gọi to.
"Tới đây!" Kai gọi lại. Cậu cười khúc khích khi quay lại với hai alpha lớn tuổi hơn. “Tạm biệt, các hyung.”
“Tạm biệt, Kai,” Soobin và Beomgyu quay lại và đó là tất cả những gì cần thiết để alpha nhỏ tuổi nhất quay trở lại nơi cậu đang chơi với bọn trẻ.
Beomgyu quay sang Soobin, định nói với anh ấy điều gì đó thì anh đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó hoặc ai đó đang phục kích chân mình. Anh nhìn xuống, mắt sáng lên khi thấy con trai mình.
"Bố!"
“Bánh bao mật!”
Cả hai ré lên gọi nhau, và Beomgyu ôm con trai mình thật chặt. Hyeon cũng ôm lại anh thật chặt, cả hai rõ ràng rất vui khi gặp nhau.
“Bố cuối cùng đã trở lại!” Hyeon cổ vũ khi kéo đi.
"Tất nhiên rồi," Beomgyu nói. “Bố sẽ không để Hyeonie bé nhỏ của mình một mình lâu đâu.”
“Taehyun ah?” Hyeon hỏi. “Con muốn chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ!”
"Bố chắc rằng con sẽ sớm gặp lại anh ấy," Beomgyu nói. “Con cũng đang chơi với những đứa trẻ khác à?”
Hyeon gật đầu. “Con đã trở thành bạn thân với họ! Nhưng Chae vẫn là số 1 của con.”
"Bố chắc chắn là vậy, con yêu," Beomgyu cười khúc khích. “Tại sao con không đi chơi với họ, hửm? Bố chắc chắn rằng họ đang đợi con đấy."
“Bố nói đúng.” Hyeon thở hổn hển khi nhận ra người lớn hơn có lý. “Vậy thì tạm biệt nhé ạ! Tạm biệt Soobinie!”
“Tạm biệt, Hyeon,” anh cười khúc khích khi cậu bé chạy trở lại nơi anh đã ở trước đó.
"Vậy, buổi hẹn hò của em và Taehyun diễn ra như thế nào?" Soobin hỏi khi anh ấy và Beomgyu cuối cùng cũng được ở một mình.
"Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp," Beomgyu trả lời. “Em muốn cả nhà hàng hát chúc mừng sinh nhật em ấy, nhưng em ấy không muốn, điều đó thật nhàm chán, nhưng sao cũng được.”
Soobin cười khúc khích. “Em đã tặng quà cho em ấy chưa?”
“Chết tiệt, chưa.” Beomgyu mở to mắt khi nhớ lại. “Nó vẫn còn trong cốp xe của em.”
“Vậy thì em nên lấy nó đi trước khi Tae nhận ra rằng em không có quà cho em ấy,” Soobin nói thẳng.
Beomgyu hẳn đã uống quá nhiều rượu để nhớ rằng Taehyun sẽ không quan tâm đến điều đó, đặc biệt là sau khi Beomgyu trả tiền cho bữa tối đắt tiền của họ, vì vậy anh lo lắng đến phát ốm về việc nhận quà của Taehyun trước khi Taehyun kịp nhận ra rằng anh vẫn chưa tặng nó.
“Em sẽ quay lại ngay,” Beomgyu nói. Anh đưa cốc của mình cho Soobin, và người lớn hơn gật đầu trước khi Beomgyu lao ra khỏi nhà để đi đến ô tô của mình.
.
“Có bao nhiêu khách ở đây vậy, hyung?” Taehyun phàn nàn khi Yeonjun kéo em đến chỗ những vị khách khác. “Em nghĩ em đã nói lời chào với tất cả bọn họ rồi.”
“Không, vẫn còn một vài người mất tích,” Yeonjun nói.
“Làm ơn đừng nói với em là anh đã mời gia đình em nhé,” Taehyun lầm bầm.
"Em không muốn sao?"
“Không, hyung,” Taehyun thở dài. “Em chưa bao giờ muốn như vậy.”
“Anh tưởng em có quan hệ tốt với họ.”
"Em nói thế bao giờ?”
“Chắc là do mình tưởng tượng thôi,” Yeonjun lầm bầm. “Dù sao đi nữa, họ là gia đình của em mà, Tae. Ít nhất cũng không hại gì khi nói lời chào với họ.”
“Có chứ,” Taehyun nói.
"Tại sao?"
Bởi vì em vẫn chưa tha thứ cho họ vì những gì họ đã làm với em.
“Đừng bận tâm,” Taehyun thì thầm. Anh tránh giao tiếp bằng mắt với Yeonjun, và người lớn hơn nhướn mày nhìn em, tự hỏi em bị sao vậy. Nhưng y quyết định không hỏi em về điều đó, đặc biệt là khi họ đến với những vị khách tiếp theo.
"Ông bà Kang, rất vui được gặp lại." Những lời đó khiến Taehyun nhăn mặt, không muốn đối mặt với bố mẹ mình.
“Rất vui được gặp cậu, Yeonjun-ah.” Giọng nói của mẹ khiến một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Taehyun. Em tránh giao tiếp bằng mắt với họ, và chắc chắn rằng ba người lớn tuổi hơn sẽ không chú ý.
“Con không định nói lời chào với chúng ta sao, con trai?” Giọng nói của cha Taehyun khiến một cơn rùng mình khác chạy dọc sống lưng Taehyun. “Chúng ta là cha mẹ của con, vì Chúa.”
Taehyun bằng cách nào đó thu đủ can đảm để nhìn lên. Đôi mắt em hướng về cha mẹ mình, những người đang mỉm cười với em. Nhưng nụ cười của họ không có gì tốt đẹp hay ngọt ngào. Vì lợi ích của bữa tiệc, các vị khách và Yeonjun, Taehyun quyết định vượt qua chính mình và nở một nụ cười nhẹ đáp lại họ.
"Chào mẹ." em nhìn bà, trước khi nhìn cha mình. "Chào cha."
“Thật tốt khi thấy con vẫn chưa quên chúng ta,” bà cười khúc khích. Bà nhìn anh từ trên xuống dưới. “Ooh, gần đây con có đi tập thể dục không, con yêu? Con mập hơn một chút kể từ lần cuối mẹ gặp con đấy.”
Tất nhiên là có rồi, Taehyun cay đắng nghĩ với chính mình. Lần cuối cùng bà gặp tôi, bà đã khiến tôi chết đói.
Yeonjun há hốc mồm trước những bình luận thô thiển của mẹ Taehyun. Giờ y bắt đầu hiểu tại sao Taehyun không muốn bố mẹ em ở đây.
“Đó là… bạn trai của con đâu?” Mỗi khi họ nói chuyện, cha của Taehyun chỉ cần thể hiện rõ ràng rằng ông thất vọng như thế nào khi đứa con trai duy nhất của ông là một omega chứ không phải một alpha như ông. “Haechin phải không?” Ông nhìn vợ, người nhún vai.
“Chúng ta có thực sự phải nói về anh ta không?” Taehyun cau mày.
“Mẹ chỉ muốn bắt kịp con thôi, con yêu,” mẹ em nói, đặt một tay lên vai em.
Taehyun hất tay bà ra. “Đừng chạm vào tôi.”
“Taehyun, đó không phải là cách nói chuyện với mẹ con đâu.” Cha em lườm.
“Tôi nghĩ đã đến lúc hai người rời đi rồi,” Yeonjun cuối cùng cũng lên tiếng, nheo mắt nhìn bố mẹ Taehyun.
“Tsk, cậu không thể đuổi chúng tôi ra ngoài,” mẹ em chế giễu. “Chúng tôi” —bà chỉ vào mình và chồng — “đã trả tiền cho ngôi nhà này.”
“H-hyung.” Tiếng thút thít của Taehyun thu hút sự chú ý của Yeonjun, và đó là lúc Yeonjun cuối cùng cũng nhận thấy mùi hương của Taehyun ngọt ngào đến nhường nào. “E-em thấy không được khỏe lắm.”
Yeonjun bắt đầu lo lắng, và y đặt lòng bàn tay lên trán Taehyun, chỉ để giật tay lại. Trán Taehyun nóng bừng.
Mà chỉ có nghĩa là một điều.
“Mẹ kiếp,” Yeonjun nguyền rủa. Y quay lại, lướt qua đám đông để tìm một chàng trai tóc vàng quen thuộc. "Bin! Bin, lại đây mau!”
Nhờ dấu hiệu giao phối của họ, không lâu sau Soobin đã tìm được chồng của mình. Y trông hơi lo lắng, tự hỏi tại sao Yeonjun lại có vẻ lo lắng như vậy khi gọi y đến.
“Có chuyện gì vậy Jun?” anh ấy hỏi.
“Anh nghĩ Tae vừa phát tình thôi,” Yeonjun trả lời, khiến Soobin rất ngạc nhiên. “Dọn tất cả alpha ra khỏi phòng đi.”
Soobin gật đầu. Anh ấy định quay lại để làm theo những gì được bảo nhưng lại quay lại. "Chờ đã. Kể cả Beomgyu à?”
Yeonjun dừng lại. Y đã quên rằng alpha vẫn còn ở đây.
“Không,” Yeonjun trả lời. “Đuổi tất cả mọi người ra ngoài trừ cậu ấy. Anh nghĩ chúng ta sẽ cần cậu ấy.” Anh ấy nhìn Taehyun để chứng minh thêm quan điểm của mình.
"Phải rồi." Soobin gật đầu, trước khi quay sang làm theo những gì được bảo. Thế là chỉ còn lại một mình Yeonjun với gia đình Kang, và y quay lại với bố mẹ Taehyun, nheo mắt nhìn họ lần nữa khi vòng tay qua eo nhỏ của Taehyun để giữ em đứng vững.
“Dù muốn hay không thì hai người cũng phải rời đi,” Yeonjun nghiêm khắc nói. “Taehyun đang trong cơn phát tình, và tôi không nghĩ một trong hai người muốn ở đây vì điều đó.”
"Tục tĩu." Bố của Taehyun cau có trước điều đó, và Yeonjun tự nhắc nhở bản thân rằng y cần phải chăm sóc Taehyun để không đấm vào mặt bố Taehyun.
May mắn thay, bố mẹ của Taehyun đã hòa vào đám đông ra khỏi cửa. Chẳng bao lâu sau Soobin, Yeonjun, Beomgyu và Taehyun là những người duy nhất trong nhà.
"Chuyện gì vậy ạ?" Beomgyu đặt câu hỏi khi Soobin dẫn anh đến chỗ của các omega. “Tại sao tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài?”
“Taehyun đang phát tình,” Yeonjun thông báo, khiến Beomgyu bất ngờ.
Và đó là khi nó đến với Beomgyu. Pheromone của Taehyun mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và mùi hương ngọt ngào của em phả vào mũi chàng trai tóc nâu. Phần alpha của anh đang cố gắng tiếp quản và mắt bắt đầu đỏ rực. Tâm trí anh bắt đầu niệm chú giữa bản thân, bạn đời và giống nòi, nhưng anh thoát ra khỏi đó, nhắc nhở bản thân đây là Taehyun .
“V-vậy tại sao em vẫn ở đây vậy?” Beomgyu hỏi, nhưng anh đã biết câu trả lời.
“Em là bạn trai của em ấy,” Soobin nhắc. "Vì vậy, trách nhiệm của em là chăm sóc em ấy."
“N-nhưng tụi em mới thành người yêu có một ngày thôi mà!” Beomgyu kêu lên. “Không phải là quá sớm để tụi em…?”
“Không hẳn,” Yeonjun nói. “Một số người quan hệ tình dục ngay trong buổi hẹn hò đầu tiên. Hoặc thậm chí trước ngày đầu tiên của họ. Thôi nào, Beom. Tae cũng không khá hơn chút nào.”
“Nh-nhưng-”
"Hoặc là em chăm sóc em ấy, hoặc tụi anh sẽ làm." Yeonjun di chuyển giữa mình và Soobin. “Và nếu làm thế, Tae sẽ chỉ ở lại trong đau đớn. Nhưng nếu em chăm sóc em ấy, em sẽ giúp nỗi đau của em ấy nguôi ngoai.”
Beomgyu bắt đầu gặm môi dưới. Anh nhìn Taehyun, nhưng ngay cả khi nhìn em cũng khiến tâm trí anh rối bời. Mùi hương ngọt ngào của Taehyun vẫn phả vào mũi anh, và anh biết nếu vẫn còn alpha trong phòng, họ đã lao vào Taehyun rồi. Lý do duy nhất mà Soobin không sao là vì anh ấy đã kết đôi với Yeonjun, còn Beomgyu thì không vì anh thực sự có phép tắc của con người.
Nhưng Beomgyu không tập trung vào điều đó. Anh tập trung vào việc Taehyun đỏ như thế nào, và những giọt mồ hôi đã lăn dài xuống hai bên đầu em như thế nào. Em đang phát ra những tiếng thút thít và có vẻ như muốn đến chỗ alpha gần nhất, đó là Soobin. Lý do duy nhất em không thể làm là vì vòng tay của Yeonjun quanh em rất chắc, và Beomgyu chắc chắn rằng cả Soobin và Yeonjun sẽ không để Taehyun lại gần Soobin dù chỉ một inch trong lúc nóng nảy.
“Đ-được rồi.” Beomgyu cuối cùng cũng nhượng bộ. “Nhưng nếu em ấy ghét em sau chuyện này…”
"Em ấy sẽ không," Yeonjun nói, mặc dù anh ấy không biết điều đó. “Làm ơn hãy giúp em ấy.”
“E-em sẽ cố gắng.” Beomgyu để Yeonjun giao Taehyun cho mình, và khi đã đủ gần alpha, Taehyun bắt đầu thút thít vào tai Beomgyu, tựa vào đùi anh.
“Chúc may mắn,” là tất cả những gì Soobin và Yeonjun nói trước khi rời khỏi nhà. Thế là chỉ còn lại Beomgyu và Taehyun, và Beomgyu không biết phải làm gì, trong khi Taehyun đã mút những vết hằn trên cổ.
"Đ-đụ em đi," Taehyun thì thầm vào tai Beomgyu, liếm môi. “L-lấp đầy em đi. H-hãy biến em thành của anh, alpha. L-làm ơn.”
Beomgyu nhìn chằm chằm vào tình trạng rối bời của Taehyun trong vài giây nhưng rồi tự thoát ra, tự nhắc nhở bản thân rằng mình làm điều này là vì Taehyun. “Xin đừng ghét anh vì điều này.” Anh áp má Taehyun và ngập ngừng một lần nữa, trước khi chạm môi họ vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top