Chương 8: Quán quân
"Anh Nhẫn... anh cảm thấy ai sẽ thắng?"
***
Khác với Lư Nguyệt, Mạnh Thính không có nhiều tiền để ở khách sạn.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc dậy sớm hơn một chút, cuộc thi Olympic Toán bắt đầu vào lúc 9 giờ sáng, từ nhà đến địa điểm thi phải mất một tiếng bốn mươi phút, cho nên lúc 6 giờ cô đã rời giường.
Vì là cuối tuần, Thư Chí Đồng không đi làm, trong nhà trở nên yên tĩnh.
Trời còn chưa sáng hẳn, Mạnh Thính mặc quần áo gọn gàng đi ra ngoài, trong phòng khách có một bóng người mơ hồ, cô ngẩn ra một lúc mới phát hiện người kia là đứa em trai Thư Dương.
Thư Dương đặt cốc nước xuống, quan sát Mạnh Thính một chút, sau đó quay về phòng mình không quan tâm cô định đi đâu.
Thái độ của Thư Dương vẫn luôn như vậy, đến mức ở kiếp trước Mạnh Thính còn cho rằng cậu ta không hề ưa mình.
Cô mỉm cười thân thiện với cậu rồi đeo cặp sách ra cửa.
Mạnh Thính ngồi xe buýt đến địa điểm thi, lúc cô đến nơi mới tám giờ hai mươi phút, thí sinh dự thi vẫn chưa tới đủ. Học viện năng khiếu chỉ có lác đác vài nhân viên công tác nhìn thấy cô có hơi bất ngờ: "Cô bé, em tới tham gia thi đấu à?"
Ánh mắt của bọn họ nhìn chăm chú vào kính râm trên mặt cô.
Mạnh Thính gật đầu.
Bọn họ mỉm cười: "Vẫn còn sớm, những người khác chưa đến đâu, em ngồi đợi một lát nhé."
Bọn họ thầm khen ngợi Mạnh Thính, cô đến sớm như vậy chứng tỏ cô rất xem trọng cuộc thi này.
Mạnh Thính tìm một góc khuất, lấy quyển sách trong cặp ra tiếp tục xem.
Tám giờ bốn mươi phút, mọi người dần dần đến. Đa số đều là học sinh trung học, chủ yếu là những nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi.
Mọi người đều đang ngồi ở các khu vực nghỉ ngơi, tán gẫu vài câu. Đột nhiên trong đám người vang lên tiếng hét ầm ĩ.
Mạnh Thính ngước mắt lên nhìn thấy Giang Nhẫn.
Tháng mười một năm đó, phía sau đài phun nước của học viện năng khiếu mặt trời đang dần mọc lên, nó đã tạo nên một vẻ đẹp đầy sắc màu dưới ánh mặt trời.
Đám người Giang Nhẫn cưỡi mô tô lại đây, anh mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, mái tóc màu bạc chói mắt, viên kim cương màu đen trên tai phản quang dưới ánh nắng, trên cổ tay đeo một chiếc băng thể thao, xuất hiện một cách nổi bật nhất.
Hầu hết các thí sinh có mặt hôm nay đều có thành tích tốt, có bao giờ họ nhìn thấy trực diện một đám người phong cách như mấy tên lưu manh thế này đâu.
Trông bọn họ giống như đến để quậy phá vậy nên bảo vệ không cho vào.
Giang Nhẫn gỡ nón bảo hiểm quăng trên xe, bước xuống. Gương mặt anh lộ ra mấy phần côn đồ: "Làm sao? Không cho bọn này vào à?"
Bảo vệ chỉ nói: "Đây là nơi tổ chức thi cử."
Bên trong cũng nháo nhào lên.
"Xã hội đen à? Tới nơi này làm gì thế?"
"Ha ha, dĩ nhiên là không đến để thi đấu rồi."
Một nam sinh đeo kính nói nhỏ: "Còn lái xe máy nữa chứ, không biết đi loại xe gì."
Năm ấy xe máy khá phổ biến, nhưng đối với những thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, không phải ai cũng có điều kiện để mua nó.
Một nam sinh khác cạn lời: "Cậu đọc sách đến ngốc luôn rồi à? Không biết gì thì đừng có nói bừa, đó là loại xe mô tô vùng núi được trang bị động cơ siêu tốc đấy."
Nam sinh đeo kính dĩ nhiên không tin nhưng mấy lời này đã thu hút không ít người nhìn qua.
Hạ Tuấn Minh không ngờ cái nơi quỷ quái này còn có kẻ mắt chó coi thường người khác, anh ta phỉ nhổ một tiếng, định xông lên mắng chửi thì bị Phương Đàm kéo lại: "Nhẫn nhịn chút đi, hôm nay không được quấy rối, đừng có chọc anh Nhẫn không vui."
Hạ Tuấn Minh bị dọa sợ.
Giang Nhẫn châm điếu thuốc: "Tôi tới tìm bạn, cô ấy cũng thi đấu."
Bảo vệ hỏi: "Bạn của cậu là ai?"
Ánh mắt Giang Nhẫn xuyên qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống trên người Mạnh Thính.
Cô ngồi trong một góc yên tĩnh nhưng lại gần chỗ anh đứng nhất.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Mạnh Thính không mặc đồng phục trường Thất Trung.
Bởi vì sáng nay có hơi lạnh nên cô mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, trên cổ áo có một đóa hoa Tường Vi uốn lượn, những tán lá xanh quấn quanh cành cây, không hiểu vì sao tạo nên cho người khác cảm giác mềm mại thuần khiết.
Cô bắt gặp anh đang nhìn mình, ngẩn ngơ một hồi, dường như sợ phải dính dáng đến anh nên vội vã quay đầu đi.
Anh không nhịn được bật cười.
Mẹ nó.
Bảo vệ thấy Giang Nhẫn không lên tiếng thì càng nhất quyết không cho bọn họ vào.
Người nhà của thí sinh có thể vào nhưng đám người Giang Nhẫn, hút thuốc còn nhuộm tóc, vừa nhìn đã biết là một đám thiếu niên hư hỏng.
Lư Nguyệt đẩy đám người chạy ra nói với chú bảo vệ: "Chú ơi, bọn họ là bạn của con, chú có thể cho bọn họ đi vào không ạ?"
Hạ Tuấn Minh vui vẻ ra mặt: "Lư Nguyệt, bọn tôi đến cổ vũ cho cô nè."
Ánh mắt Lư Nguyệt nhìn Giang Nhẫn chăm chú, trong lòng hết sức mừng rỡ.
Giang Nhẫn nhíu nhíu mày không lên tiếng.
Chú bảo vệ đang do dự, Lư Nguyệt lên tiếng: "Con đã giành quán quân mấy năm nay rồi, chẳng lẽ bạn con không đến cổ vũ con được sao ạ?"
Trong lời nói của cô ta mang theo một tia đắc ý nhàn nhạt.
Mấy nhân viên bảo vệ sau khi cân nhắc kỹ càng cuối cùng gật đầu, sau đó quay sang dặn dò đám người Giang Nhẫn: "Đi vào thì được nhưng phải tắt di động, không được hút thuốc, không được ồn ào."
Hạ Tuấn Minh cạn lời, chẳng khác nào ngồi tù đâu?
Trong mấy tiếng thi đấu đó, bọn họ có xem cũng không hiểu gì.
Anh ta định nói, anh Nhẫn hay là chúng ta đừng đi vào, chờ ở bên ngoài đi.
Kết quả thấy Giang Nhẫn dúi đầu lọc thuốc lá trên đài phun nước, sau đó ném vào thùng rác, tay đút túi quần đi vào.
Khí thế trên người anh rất lớn, nhìn qua không phải người tốt lành gì, đám học sinh giỏi bên trong nháo nhào đứng sang một bên nhường đường.
Hạ Tuấn Minh: "Hả? Vào thật à?"
Phương Đàm: "Giang Nhẫn vào rồi."
Hà Hàn phản ứng chậm chạp: "Cái này có gì đáng coi đâu."
Tuy là nói vậy nhưng mấy người họ vẫn rút một điếu thuốc theo Giang Nhẫn đi vào.
Hạ Tuấn Minh cười vui vẻ: "Sao bộ dạng mấy cô trong này không nên trò trống gì hết vậy?"
Hà Hàn cười to: "Chắc là dùng cho não hết rồi, những chỗ khác không dùng được nữa."
Hạ Tuấn Minh cười to một trận.
Theo như Hạ Tuấn Minh biết, người vừa học giỏi vừa xinh đẹp quả thật không có nhiều, vì vậy Lư Nguyệt hiển nhiên được xem là người nổi trội.
Bên người truyền tới một mùi thuốc lá nhàn nhạt, Mạnh Thính ngẩn người, sau đó quay đầu đi.
Giang Nhẫn bắt chéo chân ngồi xuống bên người cô.
Anh không kéo khóa áo khoác lại, tay đút trong túi, có vài phần du côn làm cho người ta chán ghét.
Mạnh Thính ngồi gần anh như vậy khiến cô vô cùng không tự nhiên.
Sự diện hiện của Giang Nhẫn rất thu hút chú ý, rất nhiều người nhìn về phía này. Cô đành phải vờ như không quen biết anh cúi thấp đầu.
Cô ngồi trước cửa sổ thủy tinh, hai đầu gối khép lại, quyển sách mở ra đặt trên chân. Ánh nắng chiếu xuống tạo nên một màu vàng nhàn nhạt.
"Này học sinh giỏi, gặp người quen cũng không thèm chào hỏi, cô thật là lạnh lùng nha."
Anh tiến sát lại gần, Mạnh Thính khép sách lại hồi lâu sau mới khẽ nói: "Không quen."
Anh nhịn không được cười.
Giang Nhẫn nhếch môi: "Biết tôi tên gì không?"
Mạnh Thính mấp máy môi: "Giang Nhẫn."
Giọng nói của cô mềm mại, giống như đầu ngón tay lướt nhẹ qua dòng suối êm dịu.
Anh sửng sốt hồi lâu mỉm cười: "Ừ."
Cảm giác nghẹn uất chết tiệt trong lòng mấy bữa nay đột nhiên nhẹ nhàng tiêu tán.
Lúc đám người Hạ Tuấn Minh đi vào, trông thấy Mạnh Thính thì vô cùng ngạc nhiên: "Nhỏ mù... Mạnh Thính, cô cũng thi đấu hả?"
Mạnh Thính gật gật đầu.
Lư Nguyệt cũng theo vào, ánh mắt đặt trên người Mạnh Thính. Cô ta không quen biết Mạnh Thính, lúc nhìn sang hai mắt của cô thì chớp mắt: "Em là học sinh lớp mười một trường Thất Trung à?"
Mạnh Thính thấy Lư Nguyệt chủ động chào hỏi đành phải nói: "Xin chào đàn chị."
Lư Nguyệt nói: "Khi thi đấu không được phép đeo đồng hồ hay kính râm, em nên nhanh tháo xuống đi."
Mạnh Thính lắc đầu: "Cảm ơn chị nhắc nhở, nhưng mắt của em không tiện, cái này không phải kính râm mà là..."
Dưới ánh mắt hớn hở của Lư Nguyệt, Mạnh Thính bình tĩnh nói: "Kính bảo vệ mắt của người mù."
Lư Nguyệt thấy Mạnh Thính không có một chút tự ti nào, Giang Nhẫn ngồi kế bên không hề cảm thấy kinh ngạc, cô ta khẽ nhíu mày.
Đúng chín giờ sáng, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Thí sinh được dẫn dắt đến vị trí của mình, đi đến trước chiếc bàn của học viện. Người nhà thí sinh được sắp xếp ngồi ở khu vực nghỉ ngơi để quan sát.
Đây là lần đầu tiên tổ chức cuộc thi theo hình thức mới, trước mặt các thí sinh đều có một bảng vẽ.
Người dẫn chương trình nói: "Tất cả mọi người xin giữ yên lặng, không được phép có bất kỳ hành vi gian lận nào, nếu bị phát hiện sẽ nghiêm khắc xử phạt, cuộc thi chính thức bắt đầu, thí sinh có 150 phút làm bài, bắt đầu tính giờ."
***
Lúc mới bắt đầu thi đấu còn ổn, người nhà thí sinh đều chú ý đến con em mình.
Nhưng khi thời gian qua được một nửa, Hạ Tuấn Minh chịu không nổi muốn chửi thề: "Trời ơi, sao mà giống ngồi tù thế này, ông đây không chịu nổi nữa."
Anh ta lấy di động ra chuẩn bị mở máy.
Giang Nhẫn lạnh nhạt đoạt lấy điện thoại của anh ta: "Nghiêm chỉnh chút đi."
"..."
Hạ Tuấn Minh quay đầu: "Đàm Tử, Hà Hàn, chơi oẳn tù tì không?"
Phương Đàm nói: "Ngu xuẩn."
Hà Hàn tiếp lời: "Không chơi."
Hạ Tuấn Minh cảm thấy cuộc đời hiu quạnh như tuyết đành phải quay về nhìn trường thi.
Hai người bọn họ biết là Lư Nguyệt và Mạnh Thính đều ngồi cách nhau rất xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nghiêm chỉnh của bọn họ. Hạ Tuấn Minh đột nhiên hào hứng hẳn lên: "Tụi mày nghĩ ai thắng?"
Phương Đàm nhìn qua Giang Nhẫn không nói lời nào.
"Cược một kèo đi, nếu thua..."
Anh ta đảo mắt qua lại: "Hôm nay không phải lễ Tạ Ơn à? Bên ngoài đang bán cái món kem vani gì đó của tụi nước ngoài, nếu thua thì đi mua món kem ấy cho cô em nào giành được giải nhé."
Cái này thật ra có một chút ý tứ trong đó.
Phương Đàm nói: "Tao thấy Lư Nguyệt sẽ thắng."
Hà Hàn suy nghĩ: "Không phải tao coi thường Mạnh Thính nhưng nghe nói cuộc thi này khó lắm nha, Lư Nguyệt đã học được tám năm rồi, còn nhiều năm giành chức quán quân nữa, tao cũng thấy phần thắng của Lư Nguyệt cao hơn."
Khóe miệng Hạ Tuấn Minh giật giật: "Không phải chứ, ai cũng nghiêng về phía Lư Nguyệt hết vậy, còn chắc như đinh đóng cột nữa. Đàm Tử, mày không ủng hộ Mạnh Thính sao?"
"Sao mày không ủng hộ đi?"
Hạ Tuấn Minh cuối cùng nhìn về phía Giang Nhẫn: "Anh Nhẫn... anh cảm thấy ai sẽ thắng?"
Ánh mắt Giang Nhẫn chuyển sang nhìn ly kem màu hồng trong cửa tiệm bên ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới miễn cưỡng đáp: "Tùy đi."
Hạ Tuấn Minh hết cách, nhất quyết cược Mạnh Thính sẽ thắng. Anh ta thầm nghĩ, thôi bỏ đi, thua thì thua, xem như làm việc tốt.
Mười một giờ rưỡi, tất cả thí sinh nộp bài.
Có thể đi đến vòng chung kết vốn không nhiều người, nhóm thí sinh thuộc trường trung học tổng cộng có 55 người, mười phút sau đã có kết quả cuối cùng.
Người dẫn chương trình mỉm cười: "Các bạn thí sinh đã vất vả rồi, sau hơn hai giờ chiến đấu hăng hái, ngay bây giờ đây danh sách top ba người đứng đầu đang ở trong tay tôi, mọi người có hồi hộp không nào?"
Phía khu nghỉ ngơi đã bắt đầu nhốn nháo, mặc dù trong lòng các thí sinh cực kỳ khẩn trương nhưng trên gương mặt nhìn qua vẫn rất điềm tĩnh.
Người dẫn chương trình sau khi khơi dậy chờ mong của mọi người, mở tấm thẻ trong tay ra, ánh mắt đảo một lượt qua tất cả mọi người: "Bây giờ tôi tuyên bố, giải ba của cuộc thi Olympic Toán học lần này thuộc về bạn... Phương Địch với số điểm là 132 điểm."
Một nam sinh đứng lên, đáy mắt lộ ra vui sướng cúi chào sau đó ngồi xuống.
Người dẫn chương trình mỉm cười và nói: "Vậy thì vị trí thứ hai thuộc về ai đây?"
Mạnh Thính giương mắt lên.
"Tên của thí sinh này chắc hẳn mọi người đều rất quen thuộc, mỗi năm đều giành giải, xin chúc mừng bạn Lư Nguyệt đạt được 136 điểm."
Lư Nguyệt không thể tin nổi ngước lên.
Mỗi năm giải quán quân đều thuộc về cô ta, lần này... vậy mà đứng thứ hai. Sắc mặt cô ta thay đổi trong nháy mắt, đứng lên khẽ cúi chào một cách qua loa, nếu cô ta đứng thứ hai, vậy thì ai sẽ là quán quân?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top