Chương 2. Ngươi nhận ra ta sao?

Bởi vì nhận bạc vụn của Lý Đức Tráng, bị người bôi nhọ kẻ cắp, kéo ra ngoài đánh chết. Chút bạc vụn kia, cũng bị người ta nuốt mất.

Lý Đức Tráng im lặng.

Cậu rốt cục đem vai chính hại chết, kế hoạch đã nghĩ xong còn đi tiếp như thế nào!

Ruộng tốt ngàn mẫu của cậu!

Thê thiếp thành đàn của cậu!

Lý Đức Tráng trong lòng đang rít gào!

Ngoài hiện thực Lý Đức Tráng nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, thần thái an tường.

Cậu nằm ở trên giường suy tư đến nửa đêm, hồi tưởng tỷ tỷ lúc trước si mê quyển sách này ở bên tai cậu nhắc mãi những lời này đó. Đại để hiểu rõ.

Mục Giản chính là kẻ điên, vô cùng đáng thương, không ai đau không ai yêu.

Tiểu Dương công công chính là ánh sáng của hắn.

Hiện tại ánh sáng này ngã xuống, còn có thể có ngàn ngàn vạn vạn ánh sáng khác đứng lên!

Dù sao tên điên kia yêu điên cuồng chính là người cho hắn màn thầu kia!

Màn thầu này Lý Đức Tráng khẳng định là không thể tự mình đi đưa!

Vạn nhất tên điên kia coi trọng chính mình thì làm sao bây giờ?!

Cậu nhớ rõ, về sau Mục Giản vẫn là cùng một nữ nhân sinh hài tử, nối dõi long mạch. Cho nên hắn cũng không phải nam nhân bất lực a! Ý nghĩ vừa lóe lên, cậu vẫn là nên tìm một cung nữ đi.

Lý Đức Tráng trở mình, nội tâm phiền muộn.

Lẻ loi một mình ở thâm cung này, thật giống như đi chân trần trên dây, hơi có vô ý sẽ có nguy hiểm tan xương nát thịt.

Lý Đức Tráng nghĩ kỹ một lúc, ngày hôm sau liền bắt đầu tìm kiếm người đưa màn thầu cho Mục Giản.

Cậu ở trong cung có danh xưng mỹ nam tử.

Da thịt non mịn, thời điểm không cười, thanh thanh lãnh lãnh, rất có khí thế, còn rất hù người, thời điểm cười lên lại giống hoa đào ngày xuân, ngọt ngào mềm mại, làm người nhìn tâm tình liền tốt lên.

Bởi vậy cung nữ đáp lời cậu không ít, tìm người làm chuyện này cũng không quá khó.

Nhưng Lý Đức Tráng đối người này cũng có yêu cầu.

Người này không thể quá xấu, cũng không thể quá béo, đến làm Mục Giản nhìn trúng.

Còn phải giữ đúng bổn phận, không yêu sách, không sinh sự.

Mấu chốt nhất chính là, nàng biết báo đáp ân tình. Nhớ rõ việc này là Lý Đức Tráng nhờ nàng đi làm. Ngày sau mới có thể chặt chẽ ôm lấy cái đùi này!

Lý Đức Tráng một bên tìm kiếm, một bên trộm vẽ mỹ nhân.

Vài này đi qua, cậu lựa chọn được một cung nữ, đem một phần ba số tiền còn lại của mình ra hối lộ cung nữ kia, lại từ sau bếp trộm hai cái màn thầu lớn vừa trắng vừa mềm, sợ lạnh nên dùng túi bọc lại, đưa cho tiểu cung nữ.

Tiểu cung nữ mặt đỏ hồng nhận lấy, không chút do dự đi làm việc cậu nhờ.

Lúc sau trở về, còn không quên báo lại tình huống cho cậu.

Thường xuyên qua lại, hạ qua đông đến.

Lý Đức Tráng lúc nào cũng sẽ kêu nàng đi tặng đồ cho Mục Giản.

Đôi khi là mấy khối điểm tâm không tinh xảo lắm, đôi khi là một cái ấm lò sưởi tay cũ xưa rách nát.

Còn có một lần cậu có được một món đồ chơi bằng gỗ, nhìn bộ dáng thú vị, cũng kêu cung nữ tặng đi.

Thời điểm tháng chạp, Lý Đức Tráng nghe cung nữ kia nói, Mục Giản hôm nay lôi kéo nàng nói chuyện thật lâu, thân cận rất nhiều.

Tiến độ chí lớn đã hoàn thành 80%!

Giấc mơ đẹp sắp thành sự thật a!

Buổi tối mấy hộ vệ rủ nhau uống rượu, cậu cũng uống nhiều thêm hai chén. Nghiêng ngả lảo đảo trở về chỗ ở của mình.

Đi ngang qua cung nam mai viên, nhịn không được dừng lại bước chân, mơ hồ nhìn thấy bóng đen phía trước.

"Miêu --"

Lý Đức Tráng đốt đèn lồng đi qua đó.

Trên nền tuyết có một con mèo con đang nằm, gầy gầy, nho nhỏ, dơ dơ, đôi mắt lưu li đôi nhìn chằm chằm Lý Đức Tráng.

Lý Đức Tráng xoa xoa đầu nó, biểu tình đột nhiên ưu thương.

"Ngươi cũng một mình đúng hay không? Ta cũng vậy. Hoàng cung này nguy hiểm, ngươi theo ta đi, đỡ phải ngày nào đó bị người bắt đi làm mồi nhắm rượu."

Lý Đức Tráng bế mèo con lên.

Mèo con giãy giụa không quá nguyện ý. Lý Đức Tráng hống nó.

"Ta hát cho ngươi nghe một khúc! Bông tuyết phiêu phiêu...... Gió bắc khiếu khiếu...... Thiên địa một mảnh mênh mông --"

Lý Đức Tráng hát đến nhập tình, vừa quay đầu, phía trên có một đôi mắt đen như mực.

Hắn nói: "Đó là mèo của ta."

Xấu hổ......

Đương sự vô cùng xấu hổ!

Lý Đức Tráng trấn định vài giây, giơ đèn lồng trong tay lên, ánh nến lay động chiếu tới đối phương.

Trên cung tường cao cao có một người nằm bò. Nhỏ nhỏ gầy gầy, có điểm giống con mèo trong lòng ngực cậu.

Một đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm cậu. Có vài phần tìm tòi nghiên cứu, có vài phần tò mò. Mười ngón tay hắn đặt trên đầu tường đã đỏ ửng lên, giống mười củ cà rốt nhỏ.

Lý Đức Tráng nghĩ, có củ cải nhỏ này, vừa lúc nhắm rượu.

Cậu nhìn hắn cười rộ lên.

Người nọ sửng sốt.

Hắn nhìn đến mai trắng trong vườn, hồng mai thưa thớt phía dưới, đối lập là nam tử vận một thân áo dài xanh lơ, một tay ôm mèo, một tay giơ đèn lồng lên cao.

Cậu nói: "Nơi đó cao, nguy hiểm, ngươi mau xuống dưới."

Lý Đức Tráng thanh âm đã ngà ngà men say, từng từ chậm rì rì, thế nhưng so với ánh nến đèn lồng còn làm người cảm thấy ấm áp hơn.

Người bò trên tường kia hỏi: "Ngươi nhận ra ta sao?"

Lý Đức Tráng cười, "Tiểu hài tử, ta vì cái gì phải nhận ra ngươi?"

"Tiểu hài tử" mím môi, "Ta không phải tiểu hài tử, ta đã thành niên."

Nói xong, hắn không nói một lời mà nhìn chằm chằm.

Lý Đức Tráng cho rằng hắn muốn đòi mèo về, vội vàng nhón chân, đem mèo đưa qua. Hắn nhận mèo xong, nhưng vẫn ghé vào đầu tường nhìn cậu.

Lý Đức Tráng nghĩ nghĩ, sợ hắn đi đường đêm bị ngã, đèn lồng cầm trong tay cũng đưa cho hắn.

"Này, cầm lấy."

Hắn không nhận, hỏi: "Vậy còn ngươi?"

Lý Đức Tráng cười, "Ta so với ngươi lớn hơn, đi đường đêm không sợ hãi."

Mục Giản nghĩ muốn nói chính mình cũng không sợ hãi, cũng muốn nói ngươi so với ta lớn hơn không được bao nhiêu, nhưng vẫn chậm rãi duỗi tay cầm lấy cái đèn lồng kia.

Lý Đức Tráng hỏi: "Ngươi thích này con mèo này?"

"Chưa đến mức thích." Mục Giản dừng một chút, bổ sung, "Ngươi nếu thích, muốn nhìn nó một chút, có thể tới tìm ta."

Lý Đức Tráng ngốc ba giây, thầm nghĩ, ngươi là ai a, còn rất tự do, hoàng cung là nhà ngươi a?

Người trên tường nhìn chằm chằm cậu, gằn từng chữ một mà nói.

"Ta kêu Mục Giản."

Lý Đức Tráng cả người đều cứng đờ tại chỗ.

Một luồng khí lạnh thoáng qua.

Chịu!

Thật đúng là nhà hắn!

Mục Giản chậm rãi đem đèn lồng dịch sang bên kia tường của mình, quen thuộc nhảy xuống dưới, ôm mèo chạy trong gió đêm.

Hắn càng chạy càng nhanh, trên mặt không giấu được tươi cười. Một hơi chạy về lãnh cung, hắn mới dừng lại, thật cẩn thận mà đem mèo con kia đặt ở trên mặt đất, ngón tay sưng đỏ vuốt nơi mới vừa rồi Lý Đức Tráng sờ qua.

"Hắn thích ngươi, ta không ăn ngươi."

Lý Đức Tráng trở lại trong phòng mình, nghĩ nghĩ cảm thấy thật đen đủi!

Cậu ở trước mặt kẻ kia nổi điên lại còn ca hát! Còn suýt chút ôm mèo của hắn về!

Nhưng mà điều này còn không phải tệ nhất!

Tệ nhất chính là ngày hôm sau, lúc cung nữ kia tới tìm Lý Đức Tráng tán gẫu, nói cho Lý Đức Tráng, nàng đã sớm nói cho Mục Giản, đồ vật trước đây đều là cậu kêu nàng đưa tới.

Lý Đức Tráng lập tức đóng băng trong gió lạnh.

Khuôn mặt nàng nhỏ nhỏ phúng phính mang theo nét trẻ con, khuôn mặt xinh đẹp không biết là bị gió lạnh thổi đến hồng, vẫn là tự đỏ lên. Ánh mắt nhìn Lý Đức Tráng có chút né tránh.

"Lý đại ca, con người ngươi thật sự là quá tốt. Trong cung rất ít có người tốt như ngươi."

Lý Đức Tráng đau đầu day trán.

"Ta không phải giống như ngươi nói, không phải ta nói không muốn cho hắn biết sao?"

"Lúc ban đầu rất tốt." Thúy nhi giống hài tử phạm sai lầm cúi đầu, "Nhưng có một lần ta lỡ lời."

"Lý đại ca, ngươi làm lại không phải chuyện xấu, vì cái gì sợ điện hạ biết a?"

"Ách......" Bởi vì cái kia điên kia về sau là cong!

Lý Đức Tráng vẫn là đau đầu, "Chuyện tốt như vậy, ngươi như thế nào không nói với hắn, là ngươi làm?"

"Như vậy sao được!" âm điệu Thúy nhi lập tức cất cao, "Lý đại ca, chuyện tốt là ngươi làm, ta làm sao có thể cướp công?!"

Lý Đức Tráng đỡ trán.

Trách cậu!

Tìm người thành thật như vậy!

Cô nương, ngươi tại sao một chút việc nghiệp tâm đều không có a!!

Lý Đức Tráng bắt đầu ưu tư, bắt đầu ngủ không ngon.

Luôn mơ thấy cái tên điên kia nói, ngươi cho ta cái màn thầu, ta muốn cho ngươi thật nhiều!
_______________________

thỉnh các thí chủ có ghé qua hãy tương tác với bần tăng, chùa này đã quá vắng rồi haizz ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top