Chương 41
Edit: Nguyệt Sắc
trên lầu đối diện, Tiểu Thỏ ôm Tiểu Bạch ngồi trên sô pha xem tivi, Giản Chính Dương ngồi ở bên cạnh ôm chặt cô, yên lặng nhìn Tiểu Thỏ, trong mắt đều là nhu tình cùng với ghen tị. Đương nhiên đối tượng mà anh ghen tị chính là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đáng giận, sớm biết đã không mua nó, lại dám quang minh chính đại nằm trong lòng Tiểu Thỏ, chỗ đó là của anh mới đúng.
Giản Chính Dương cho dù phẫn hận cũng không dám trực tiếp ném Tiểu Bạch xuống, anh dùng ánh mắt ai oán nhìn Tiểu Thỏ, hi vọng cô có thể hiểu được ý tứ của anh, đem 'kẻ thứ ba' ném xuống mà ôm anh. Đáng tiếc, Tiểu Thỏ đang ở thất thần nên không thấy được ánh mắt của Giản Chính Dương. Trong lòng cô đang có sự đấu tranh. một bên muốn mình rộng lượng không so đo với người lớn, nhưng dáng vẻ tàn khốc của Giản Tình lại thâm nhập sâu trong trí óc, muốn bỏ qua cũng không thể. Một bên lại cảm thấy Giản Tình xem cô là bảo mẫu của Giản Chính Dương nên rất mất hứng.
Nhưng những lời Giản Tình nói với cô ở dưới lầu cũng khiến Tiểu Thỏ mềm lòng cùng bất an. Ngẫm lại cũng đúng, nuôi dưỡng con hai mươi mấy năm, từ nhỏ đến lớn đều chăm sóc cẩn thận, bởi vì con có bệnh mà cái gì cũng chiều theo.
Bây giờ Giản Chính Dương lại vì người con gái khác mà tức giận hét lên với bà cũng thật đáng thương. Tuy rằng Tiểu Thỏ rất hạnh phúc khi Giản Chính Dương đứng bên cô, nhưng tỉnh táo lại có thể có nhân quả báo ứng hay không, nếu về sau cô làm mẹ, cũng có con trai, nhưng con lại chỉ chú ý đến người khác, chắc chắn cô sẽ vô cùng ghen tị a.
Cho nên, vẫn là sinh một đứa con gái tốt hơn, về sau tìm một người đàn ông yêu thương nó sẽ rất hạnh phúc, cô cũng không ghen tị. Bởi vì suy nghĩ này, Tiểu Thỏ kiên quyết muốn sinh con gái.
Tiểu Thỏ không biết có nên khuyên Giản Chính Dương đến buổi tiệc ngày mai hay không.
Tuy rằng mẹ làm tiệc thì hẳn là con phải đến, nhưng cô không thích những buổi tụ tập của giới thượng lưu như thế này, cho nên đối với lời mời của Giản Tình có chút khó xử. Tuy Giản Tình không nói gì, nhưng nghĩ đến buổi tiệc ngày mai, lại thấy dáng vẻ của Giản Tình đầy khí chất, dùng ngón chân cũng biết Giản Tình và cô là hai thế giới khác nhau.
Cô lo lắng nếu tham dự buổi tiệc sẽ xảy ra chuyện xấu hổ, hơn nữa bản thân cũng không có quần áo thích hợp, nếu cứ mặc đồ bình thường sẽ làm Giản Chính Dương mất mặt. Tủ quần áo của anh hầu hết đều chưa gỡ nhãn, cô có thể thấy rõ giá trị của chúng đều không dưới bốn chữ số.
Bởi vì rối rắm nên Tiểu Thỏ cắn cắn môi. Giản Chính Dương đưa tay qua xoa nhẹ nhàng, nhìn Tiểu Thỏ nghi hoặc, ánh mắt bá đạo nói.
"Nơi này là của anh, không được cắn."
Tiểu Thỏ sửng sốt, lập tức mặt đỏ lên,
"Chán ghét, ở trên người em thì em muốn cắn liền cắn."
"Không được."
Giản Chính Dương nhăn mày, chỉa chỉa môi của mình:
"Của em là của anh, của anh mới là của em, nếu muốn cắn thì cắn đây này."
"Phốc......"
Tiểu Thỏ bật ra tiếng cười, buồn bực trong lòng đều bay mất:
"Được."
Cô lại gần cắn nhẹ anh một cái, vừa muốn lùi lại thì bị Giản Chính Dương nắm giữ, hung hăng hôn xuống. Tiểu Thỏ muốn thối lui lại bị anh ôm càng nhanh, sau một lúc giãy dụa thì thả lỏng thân thể tùy ý anh tác quái.
Đáng thương cho Tiểu Bạch, Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ ngã trên sô pha, hoàn toàn đem nó đè bẹp, thiếu chút nữa là chết rồi. Tiểu Bạch thật vất vả từ khe hở giữa hai người chui ra mới bảo vệ được cái mạng nhỏ. Nó lập tức chạy về nơi ở của mình, âm thầm thề, về sau không bao giờ ngồi trong lòng Tiểu Thỏ nữa, nhỡ đâu không cẩn thận bị đè thì không phải sẽ chết oan sao.
Một cái hôn sâu còn chưa chấm dứt, Giản Chính Dương đã muốn động tình không thôi, khi Tiểu Thỏ sắp nghẹn thở thì mới buông môi cô ra rồi lần xuống cổ.
"Ngô ~"
Cổ nơi mẫn cảm nhất của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương lập tức nhịn không được hừ lên. Đối với Giản Chính Dương mà nói, một tiếng rên nho nhỏ này còn có tác dụng hơn cả thuốc kích thích. Vì thế, theo cổ, chậm rãi xuống phía dưới,
"Đừng ~"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như quả táo chín, Tiểu Thỏ bắt lấy cái tay đang tác quái của Giản Chính Dương ý đồ muốn ngăn cản, nhưng không hiểu sao hành động này lại trở thành lời mời không tiếng động. Giản Chính Dương trong lòng nhộn nhạo, nắm chặt tay Tiểu Thỏ, nâng khuôn mặt nhìn cô:
"Tiểu Thỏ, anh yêu em."
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nghe anh nói câu này, nhưng lời này vẫn làm cho tim của Tiểu Thỏ ngứa ngáy, lại nhìn vào ánh mắt thâm sâu kia, cô thật muốn trực tiếp nhảy vào miệng sói mà. Nhưng mà Tiểu Thỏ vẫn còn chút kí trí, hôm qua đến nay hai người đã lăn trên giường không biết bao nhiêu lần, thắt lưng của cô hiện tại vẫn rất đau, đi đường còn khó khăn nha.
Tuy rằng cô cũng rất muốn, nhưng kết quả vẫn là lí trí chiến thắng.
"Chính Dương, em không thoải mái, để em nghỉ một chút được không?"
Giản Chính Dương nghe vậy rối rắm một chút, nhưng vẫn không cam lòng mà gật đầu:
"Được."
Nghe được sự đồng ý của anh, Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng rất vui vì sự chăm sóc của anh.
Cô biết anh đã động tình, hỏa thiết trên đùi đã nóng rực, không phải người đàn ông nào cũng nguyện ý chịu đựng chỉ đơn giản vì người phụ nữ của anh ta nói một câu không thoải mái.
Tuy rằng đồng ý không chạm vào Tiểu Thỏ, nhưng như thế không có nghĩa là không được hôn vì thế Giản Chính Dương hung ác nói:
"Anh muốn hôn cho đủ."
Không cho Tiểu Thỏ cơ hội nói chuyện, lần này Giản Chính Dương cuồng dã mà thô lỗ đem Tiểu Thỏ hôn liên tục, đến khi anh không nín được nữa mới vô lực ngã lên người Tiểu Thỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Chính Dương?"
"Đừng nói, để anh bình tĩnh một chút."
Thanh âm khàn khàn của Giản Chính Dương cùng hơi thở ồ ồ vang lên bên tai, Tiểu Thỏ biết anh đang làm gì, có chút đau lòng. Cô nghĩ cuối cùng anh cũng giải quyết cô không ngờ Giản Chính Dương không có làm gì, chỉ để bản thân mình yên tĩnh dập tắt dục hỏa.
Cô không phải cái gì cũng không biết, giải quyết cái này cũng có một ít phương pháp, Tiểu Thỏ ngẫu nhiên cũng xem một ít phim xxoo, cô biết cách có thể giúp anh, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng. Cô nghĩ nếu nói ra sẽ cảm thấy bản thân mình thực sắc, cô không muốn anh hiểu lầm, hơn nữa không biết vì sao, Giản Chính Dương cứ ôm chặt cô như vậy mà giảm bớt kích tình, trong lòng cô có một loại cảm giác thỏa mãn rất kì quái.
Thừa dịp Giản Chính Dương đã bình tĩnh lại, Tiểu Thỏ ôm tay anh nhẹ giọng nói:
"Chính Dương, mẹ anh muốn chúng ta ngày mai đi dự tiệc, chúng ta cùng đi được không?"
Giản Chính Dương động động đầu, làm bản thân mình tỉnh táo lại:
"Ngày mai có tiệc sao?"
"Ân, là tiệc kỉ niệm hai mươi năm thành lập mĩ viện của mẹ anh."
"Không muốn đi."
Giản Chính Dương chán ghét nói, chuyện này không nhắc anh cũng đã quên từ lâu.
"Đi thôi, em chưa tham gia một bữa tiệc nào, muốn đi cho biết a."
Tiểu Thỏ làm nũng nói:
"Ngày mai chắc hẳn rất đông người, chẳng lẽ anh không muốn mọi người biết bạn gái sao?"
Giản Chính Dương nghe vậy cười một cái,
"Được rồi, chúng ta tham gia. anh sẽ giới thiệu em với mọi người, để mọi người đều biết em là vợ anh, được không?"
Không nghĩ tới Giản Chính Dương dễ dàng đồng ý như vậy, nếu Giản mẹ biết hẳn là rất cao hứng. Nhìn thấy bà Giản rất yêu thương Giản Chính Dương, vì đứa con bị bệnh này chắc hẳn hai mươi mấy năm nay đã rất vất vả, cũng vì yêu anh như thế, Tiểu Thỏ nguyện ý muốn cùng người nhà của anh quan hệ tốt. anh hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc, cô phải hiểu biết rõ người nhà của anh, như thế mới là hiểu biết toàn bộ về anh.
Tiểu Thỏ vui vẻ ra mặt, gật đầu.
"Tốt."
Hết chương 41
�ϓ�Q�v
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top