Chương 87: Vì hôn nhau mới ở bên nhau?

Yết hầu Tống Dục An lăn lăn, trong mắt hiện lên sự mất tự nhiên trong thoáng chốc, không nhịn được mà lùi về sau một chút.

Nhưng anh lùi về sau, Diệp Tả Dữu lại tiến về phía trước.

Nhận thấy điểm này xong, Tống Dục An không dám nhúc nhích nữa, anh khẽ nhíu mày, đối mắt với Diệp Tả Dữu, đương nhiên cũng không bỏ lỡ tia giảo hoạt lướt qua mắt Diệp Tả Dữu.

Tống Dục An biết tâm tư mình bị nhìn thấy, nhưng cũng không lúng túng, chỉ là cong khóe miệng lên một nục cười bất đắc dĩ.

"Anh......" Tống Dục An hé miệng, nghiêm túc nói: "Đang nhìn em."

Diệp Tả Dữu chớp chớp mắt: "Em biết anh đang nhìn em, nhưng em hỏi anh là vừa nãy anh đang nhìn cái gì?"

Tống Dục An yên lặng nhìn Diệp Tả Dữu, yết hầu theo bản năng lại lăn lăn một chút.

Từ lúc nắm chặt lấy tay Diệp Tả Dữu bắt đầu, Tống Dục An đã hiểu được tâm ý của Diệp Tả Dữu.

Nhưng hiểu là một chuyện, thật sự trở nên thân mật là một chuyện.

Ít nhất theo Tống Dục An thấy, tiến triển của bọn họ hình như có hơi nhanh.

Cho dù nói ra có chút buồn cười, nhưng Tống Dục An tự cho rằng trên mặt tình cảm anh vẫn là người thiên hướng bảo thủ.

Diệp Tả Dữu đợi một lúc lâu, cũng không được được đáp án cậu muốn, khóe miệng cong lên thiếu chút không duy trì được.

Cậu đã xem hết cuốn tiểu thuyết, tự nhiên là người hiểu rõ Tống Dục An nhất.

Diệp Tả Dữu có thể nhìn ra được, tác giả thật ra rất yêu thích nhân vật dưới ngòi bút của mình, chỉ là cậu cũng không rõ tác giả xuất phát từ suy nghĩ gì, lại cho tất cả mọi người trong cuốn tiểu thuyết đó đều có kết cục BE.

Càng nghĩ lại chi tiết cốt truyện, Diệp Tả Dữu càng thích nhân vật Tống Dục An này.

Đợi đến khi một người sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu, Diệp Tả Dữu đương nhiên cũng không ngoại lệ mà rung động.

Cậu thích Tống Dục An.

Tình cảm biến chất mặc dù không có sớm như Tống Dục An, nhưng sự yêu thích của cậu cũng không ít hơn Tống Dục An.

Nếu như Tống Dục An không dám bước đến một bước, Diệp Tả Dữu cũng không ngại bản thân cậu chủ động.

Cậu lại sáp lại gần thêm vài phần, mùi sữa tắm quen thuộc lập tức tràn ngập khoang mũi Tống Dục An.

Sắc môi Diệp Tả Dữu xưa này vẫn luôn nhạt màu, những hôm nay không biết có phải là ảo giác hay không, dưới ánh lửa chiếu rọi lại ẩm ướt đỏ sẫm.

Đại đa số tuyển thủ đã quay về lều nghỉ ngơi, Tạ Nghị bọn họ đã sớm quay về lều nằm nghỉ.

Đèn trong lều đã tắt, hô hấp của người xung quanh cũng nhẹ hơn, xung quanh một mảnh yên tĩnh, Tống Dục An chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập gia tốc trong lồng ngực anh.

Diệp Tả Dữu khẽ nói: "Vậy em đổi câu hỏi khác, Tống thiếu tướng, anh biết vừa nãy em muốn làm cái gì không?"

Tống Dục An nhìn môi Diệp Tả Dữu lúc đóng lúc mở, vẫn là không trả lời.

Diệp Tả Dữu cuối cùng cũng không nhịn được, khóe miệng cậu cong lên, đưa tay kéo cánh tay Tống Dục An lại.

Khoảng cách hai người được kéo gần lại, Diệp Tả Dữu không do dự, sáp lại gần khóe môi Tống Dục An, nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn.

Hơi thở của cậu phả lên môi Tống Dục An, ướt át lại hấp dẫn: "Em muốn hôn anh."

"Anh không muốn sao?"

Chỉ bốn chữ đơn giản, như là sấm sét nổ tung trong đầu Tống Dục An.

Cánh môi ấm áp dán lên môi anh, anh có thể cảm nhận được sự rùng mình từ sâu trong linh hồn từ cánh môi lan tràn ra tứ chi, thậm chí mũi anh còn thấm ra một tầng mồ hôi.

Khoảng cách quá gần, anh thậm chí còn nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ trên mặt Diệp Tả Dữu.

Bên tai còn vang vọng thanh âm của Diệp Tả Dữu.

Anh không muốn sao?

Ánh mắt Tống Dục An trầm xuống, không do dự nữa, chủ động tiến tới, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi vừa mới làm loạn trên môi anh.

Hô hấp trở nên dồn dập, nóng bỏng, cũng không cho Diệp Tả Dữu cơ hội thối lui, bàn tay cường ngạnh hữu lực dán lên ót của Diệp Tả Dữu, gắt gao ép chặt cậu về phía anh.

Diệp Tả Dữu cũng không nghĩ muốn thối lui, thậm chí lúc hai người dán chặt vào nhau, còn không quên đặt tay lên vai Tống Dục An.

Ánh mắt Tống Dục An càng sâu, càng làm nụ hôn này sâu thêm.

Đến khi hô hấp của hai người đều có chút dồn dập, hai người họ mới không thể không tách ra.

Môi Diệp Tả Dữu dính một tia nước, mắt cũng thấm ra một vệt nước mắt.

Tống Dục An còn muốn hôn tiếp, Diệp Tả Dữu khẽ nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn này.

Tống Dục An nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy dường như là đang hỏi nguyên nhân.

Diệp Tả Dữu khẽ thở hổn hển, chớp chớp mắt.

Cũng không phải cậu không muốn hôn tiếp.....

Thực sự cái xúc giác này, thật sựu cmn rất khó khống chế mà!

Diệp Tả Dữu vốn dĩ cho rằng, xúc cảm và bốn giác cảm còn lại cũng giống nhau, chỉ cần dùng linh khí để khống chế là được.

Hơn nữa trước lúc đó, khi nắm tay với Tống Dục An, Diệp Tả Dữu cũng đã thử nghiệm rồi, dùng linh khí quả thật có thể khống chế, độ nhạy cảm của xúc cảm rất nhanh đã giảm xuống.

Cậu cũng không quá để tâm.

Trước khi hôn, Diệp Tả Dữu đã làm tốt chuẩn bị, đem linh khí bên ngoài tầng ngoài cơ thể giảm xuống thấp nhất....

Nhưng ai mà ngờ, đến lúc hôn sâu, cổ linh khí này giống như là không khống chế được vậy....

Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Tả Dữu hiếm khi có một tia không vui.

Phiền.

Tống Dục An vẫn luôn lưu ý vẻ mặt của Diệp Tả Dữu, nhìn thấy cậu không vui, khẽ nhíu mày lại: "Sao vậy...."

Diệp Tả Dữu sáp lại, hạ một nụ hôn lên khéo miệng anh: "Không....."

"Tôi cái gì cũng không nhìn thấy!"

Diệp Tả Dữu và Tống Dục An đồng thời xoay người.

Hạ Lỗi giống như con thỏ bị dọa sợ, đầu cũng không quay lại chạy về lều.

Diệp Tả Dữu: "......"

Tống Dục An: "......"

Còn không bằng không lên tiếng.

"Đây là cái gì cũng nhìn thấy rồi." Diệp Tả Dữu buông lỏng tay, tai hiếm khi mà đỏ lên.

Tống Dục An nhìn chằm chằm chóp tai cậu, khóe môi tràn ra ý cười.

Diệp Tả Dữu liếc anh một cái, đang muốn đứng lên, lại nhìn thấy Hạ Lỗi vội vàng từ trong lều chạy ra, vừa chạy vừa nói: "Tôi đi vệ sinh."

Không cần đoán cũng biết, là đang giải thích với hai bọn họ.

Diệp Tả Dữu nhìn bóng lưng chật vật của anh ta, không nhịn được, cười ra tiếng.

Tống Dục An bất dắc dĩ nhìn cậu, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn.

"Đi thôi," Tống Dục An đứng lên, đưa tay ra với Diệp Tả Dữu, "Nên nghỉ ngơi rồi."

Tổ tiết mục lần này chuẩn bị rất nhiều lều, một cái lều to bên trong có thể chứa được năm sáu người.

Tiểu đội bọn họ cũng được phân hai lều, vốn dĩ trong lều bọn họ còn có Tạ Nghị và Trương Minh, sau khi Tống Dục An công bố anh và Diệp Tả Dữu ở bên nhau, hai người này liền lanh lẹ ôm túi ngủ chạy mất.

Diệp Tả Dữu nằm xuống trước, Tống Dục An nằm sát bên cạnh cậu.

Đống lửa bên ngoài dần dần tắt lửa, đem càng khuya.

Khó có được hôm nghỉ ngơi, rất nhiều tuyển thủ đều trở nên lười biếng, trong đó đương nhiên bao gồm Diệp Tả Dữu.

Đặc biệt là sau khi cậu tôi thể thành công, chuyện lo lắng trong lòng Diệp Tả Dữu đã được giải quyết, không có chuyện lo lắng, tính cách lười biếng ẩn bên trong Diệp Tả Dữu được cậu cho ra ánh sáng.

Mặt trời đã mọc lên rất lâu rồi, Diệp Tả Dữu vẫn nằm trong túi ngủ không nhúc nhích.

Cậu sớm đã tỉnh dậy rồi, chỉ là không muốn chui ra.

Diệp Tả Dữu không đi ra, Tống Dục An cũng nằm bên cạnh cùng cậu.

Cuối cùng thật sự có hơi đói, mới ngồi dậy, buông tay đang nắm chặt ra: "Cùng đi rửa mặt nhé?"

Diệp Tả Dữu lười biếng lắc đầu: "Em nằm thêm một chút nữa."

Tống Dục An cũng không nói gì thêm, tự mình đi ra ngoài rửa mặt.

Phụ cận nơi đóng quân của bọn họ có một con sông, các tuyển thủ đều lấy nước ở đó.

Gần đây nhiệt đội có hơi hạ xuống một chút, nước sông còn mang theo một tia lạnh lẽo.

Tống Dục An đơn giản rửa mặt xong, múc một thùng nước, định nấu nước sôi cho Diệp Tả Dữu dùng.

Anh vừa mới lấy nước xong, định quay về, đã nhìn thấy Hạ Lỗi cách đó không xa đang đi về phía anh.

Tống Dục An từ xa gật đầu với anh ta rồi định quay về, lại không ngờ Hạ Lỗi lại mở miệng gọi anh lại.

"Tống thiếu tướng......" Hạ Lỗi nhìn Tống Dục An, trong mắt lướt qua một tia giãy giụa.

Tống Dục An sửng sốt, đặt thùng nước trong tay xuống: "Sao vậy?"

Anh nhìn ra được, Hạ Lỗi có chuyện muốn nói với anh.

Còn về Hạ Lỗi và Tạ Nghị rời đi nửa tháng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến hôn nay cũng không có ai biết.

Tống Dục An cũng không tò mò, nhưng cậu có thể nhìn ra Diệp Tả Dữu rất tò mò, đoán được chuyện Hạ Lỗi nói có thể liên quan đến chuyện đó, liền kiên nhẫn nhìn anh ta.

Hạ Lỗi vẫn còn rất rối rắm, nhưng cũng không kìm được sự phiền lòng trong lòng, ngước mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, lúc này mới như hạ quyết tâm, bước lên một bước, dùng giọng nói cực nhỏ nói: "Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."

Tống Dục An gật đầu: "Anh hỏi đi."

Hạ Lỗi căng thẳng nuốt nước miếng, lông mày hung hăng nhíu chặt lại: "Cái đó....anh và anh Diệp......"

Anh ta dường như cảm thấy có chút khó mở miệng, lại hít một hơi thật sâu, mới thốt ra nghi vấn ra ngoài: "Anh và anh Diệp có phải là vì hôn nhau cho nên mới ở bên nhau sao?"

Tống Dục An: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top