Chương 86: Anh nhìn cái gì vậy?
Diệp Tả Dữu nhướng mày, cậu vốn tưởng rằng, nhìn thấy cậu và Tống Dục An nắm tay người kinh ngạc nhất phải là Tạ Nghị, lại không ngờ Tạ Nghị nghe thấy câu nói của Trương Minh xong, chỉ là liếc nhanh một cái rồi dời tầm mắt đi, sai đó liếc nhìn Hạ ngồi bên cạnh, liền mở miệng cho người bịt miệng Trương Minh kéo về.
Trương Minh bị Tưởng Mông và Lý Phong lôi về, lôi về trước đống lửa ngồi xuống.
Trương Minh còn chưa mở miệng, Tống Dục An đã kéo Diệp Tả Dữu ngồi đối diện anh ta.
Trương Minh: "......"
Diệp Tả Dữu cười với anh ta một cái, làm như lơ đãng đem tay đang nắm tay Tống Dục An, đặt lên đầu gối của cậu.
Trương Minh: "......"
Trương Minh ngơ ngác nhìn Diệp Tả Dữu một hồi lâu, dường như là hiểu được cái gì đó, đột nhiên cúi đầu xuống.
Tưởng Mông Lý Phong mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng đừng nói.
Hạ Lỗi cũng chưa từ trong chấn kinh hồi thần lại, lén lút liếc mắt nhìn hai người vào lần, rồi lại nhìn Tạ Nghị.
Tạ giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, mở miệng hỏi Diệp Tả Dữu: "Cậu không phải nên đi tắm rửa trước sao?"
Diệp Tả Dữu vô cùng vừa ý mới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lúc này mới thu hồi ánh mắt, gật đật đầu: "Được."
Chuyện động đất đã vượt ra ngoài dự liệu của tổ tiết mục, cho nên lần này tổ tết mục coi như vẫn còn lương tâm, không chỉ cung cấp lều cho tuyển thủ, còn cung cấp một vài vật phẩm sinh hoạt và đồ ăn.
Bên cạnh đống lửa vốn dĩ đã có nước nóng, Tống Dục An đích thân đi lấy nước cho Diệp Tả Dữu, đưa vào bên trong lều.
Lúc đi ra con không quên nói một câu: "Em mặc nhiều một chút, buổi tối có hơi lạnh."
Diệp Tả Dữu quay lưng lại với anh đang cởi quần áo, nghe vậy nghiêng đầu nhìn anh: "Em thực ra không phải là rất lạnh."
Bước chân Tống Dục An khựng lại, quay đầu nhìn Diệp Tả Dữu, động tác của Diệp Tả Dữu không có dừng lại.
Áo thun dính máu được cậu cởi ra, lộ ra phần lưng trắng nõn, đèn trong lều không phải rất sáng, nhưng làn da Diệp Tả Dữu lại trắng đến phát sáng.
Tống Dục An chỉ nhìn một cái, đã không dám nhìn tiếp, thu hồi ánh mắt, vội vàng đi ra khỏi lều.
Đợi đến khi anh đi xa, dường như nghe thấy trong lều truyền ra tiếng cười nhẹ.
Bước chân Tống Dục An lập tức khựng lại, anh nghĩ đến cái gì đó, lại không thể quay lại lều hỏi tiếp.
Khẽ hít một hơi, Tống Dục An xoa xao thái dương, không thể không thừa nhận một sự thật --- Diệp Tả Dữu chính là cố ý.
Lều cách đống lửa cũng không xa, anh đi ra khỏi lều, vài ánh mắt hóng hớt lập tức bắn đến.
Trong lều truyền ra tiếng nước, Tống Dục An không dám dừng lâu, đi về phía đống lửa.
Vừa đi đến, đã nghe thấy tiếng cười nhạo của Đoạn Nhạn Sơn.
Trương Minh hậu tri hậu giác cũng hiểu ra rồi, tự mình cho rằng là đang lén lút liếc mắt đánh giá Tống Dục An, rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt.
Hạ Lỗi nhíu mày, nhìn Tống Dục An, dường như là muốn hỏi gì đó, nhìn mấy người ngồi bên cạnh, lại nuốt lời muốn nói về.
Muốn hỏi, nhưng không dám hỏi.
Nhưng Tống Dục An, lại vô cùng thẳng thắn mở miệng: "Tôi....và em ấy ở bên nhau rồi."
Còn 'em ấy' là ai, không cần nói cũng biết.
Đoạn Nhạn Sơn vốn dĩ còn đang nhịn cười, nghe Tống Dục An nói như vậy, lúc này cũng không nhịn nữa, cười ha ha.
Ấu tể nghe tiếng cười của anh ta, hừm hừm hai tiếng, giống như là đang phụ họa.
Những người khác không ngờ Tống Dục An thế mà lại thẳng thắn như vậy, đặc biệt là Tưởng Mông, có chút kinh ngạc nhìn Tống Dục An.
Từ lúc Tống Dục An nắm tay Diệp Tả Dữu, anh chưa từng nghĩ muốn giấu chuyện này.
Chỉ là cho dù bị đánh giá, bị cười nhạo thế nào, anh cũng hy vọng những điều này là nhằm vào anh.
Tống Dục An rũ mắt, mở nắp nồi canh gà, múc một bát canh đầy: "Mọi người có gì muốn hỏi, đều có thể hỏi tôi, đợi em ấy đi ra, thì đừng hỏi nữa."
Nghe đến đây, mọi người còn cái gì mà không hiểu được nữa?
Đoạn Nhạn Sơn lắc lắc đầu, đây chỉ là vừa ở mới bên nhau thôi, đã thiên vị như vậy rồi, sau này còn thiên vị đến mức nào nữa?
Suy nghĩ của những người khác cũng không sai biệt lắm với anh ta.
Hơn nữa bọn họ cũng không phải là những người đặt biệt thích hóng hớt, Tống Dục An đã nói như vậy rồi, bọn họ cũng không có gì để hỏi cả.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi, hai người đàn ông yêu nhau cũng chỉ là chuyện bình thường.
Tưởng Mông nói đầu tiên: "Tôi không có gì để hỏi cả."
Lý Phong gật đầu theo.
Đoạn Nhạn Sơn cười cười: "Chúc mừng."
Tạ Nghị lúc này cũng cũng nghĩ ra gì đó: "Khó trách mà...... Tống Dục An anh cũng được lắm!"
Trước đó cho dù Diệp Tả Dữu có xảy ra chuyện gì, Tống Dục An luôn là người xông lên phía trước, ai mà ngờ Tống Dục An lại ôm tư tâm này chứ?
Tạ Nghị chậc chậc hai tiếng, uống ngụm nước, không nói gì.
Hạ Lỗi càng không có gì để hỏi, nghĩ đến cảnh thân mật vừa rồi của hai người vừa nãy, còn có chút thất thần.
Diệp Tả Dữu mặc dù người còn chưa đi ra, lại nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện bên ngoài.
Cậu cong khóe miệng, mặc quần áo xong, liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy cậu đi ra, mọi người lập tức dừng nói chuyện, Tạ Nghĩ vẫy vẫy tay với cậu.
Diệp Tả Dữu bước nhanh qua, ngồi xuống bên cạnh Tống Dục An.
"Uống canh đi," Tống Dục An đưa bát canh trong tay cho Diệp Tả Dữu, "Hộp cơm ăn liền còn phải đợi một lúc nữa."
Diệp Tả Dữu gật đầu, cậu đã một ngày không ăn gì rồi, quả thật rất đói.
Ăn xong hai bát canh, cơm tự nấu cũng đã xong, Diệp Tả Dữu ăn xong một hộp còn có chút không đã thèm.
"Còn nữa không?" Diệp Tả Dữu hỏi.
Tống Dục An liền đứng lên đi nấu nóng cho cậu.
Tạ Nghị có chút kinh ngạc nhìn cậu một cái.
Diệp Tả Dữu: "Sao vậy?"
Tạ Nghị: "Chậc, xem ra tình yêu là một liều thuốc tốt, khẩu vị của cậu trở nên tốt hơn rồi."
Diệp Tả Dữu cười cười, cũng không giải thích.
Tạ Nghị chậc chậc bảo lạ, cũng múc cho mình một bát canh.
Ăn xong hai hộp cơm, Diệp Tả Dữu mới cảm thấy no một chút, cậu hẳn là vẫn còn có thể ăn được, nhưng bây thời gian không còn sớm nữa, cậu cũng không ăn thêm nữa, lại múc một bát canh, uống từng ngụm nhỏ.
Một bát canh xuống bụng, Diệp Tả Dữu mới nhìn Tạ Nghị và Hạ Lỗi hỏi: "Hai người sao lại không chọn cùng một khu vực với chúng tôi?"
Không nhắc đến vấn đề này còn tốt, vừa nhắc đến sắc mắt Tạ Nghị đã đen sì.
"Đừng nhắc nữa! Đen đủi!" sắc mặt Tạ Nghị khó coi.
Hạ Lỗi nhìn hắn một cái, vốn dĩ lời nói đến bên miệng, lại bị anh ta nuốt trở về.
Diệp Tả Dữu vừa nãy đã phát hiện không khí giữa hai người có chút vi diệu, cậu dùng ánh mắt hỏi ba người Tưởng Mông.
Tương Mông khẽ lắc đầu.
Không phải bọn họ không nói, là Tạ Nghị một câu cũng không nói, Hạ Lỗi thì muốn nói, nhưng mỗi lần nhìn thấy phản ứng của Tạ Nghị, cũng ngậm miệng luôn.
Rất kỳ lạ, nhưng bọn họ là một câu cũng không dám hỏi.
Hơn nữa bây giờ chương trình dừng ghi hình, bọn họ đến đạn mạc cũng không nhìn thấy, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có thể đợi chương trình ghi hình xong mới có thể đi xem lại phát sóng trực tiếp của Hạ Lỗi và Tạ Nghị.
Diệp Tả Dữu như có suy tư mà gật gật đầu, Tạ Nghị không muốn nói thì bỏ đi vậy, ngược lại chỉ cần hai người họ không sao là được rồi.
Qua một lúc sau, Mạnh Chính Hào và Trương Duệ cũng đến một chuyến.
Chính mắt nhìn thấy Diệp Tả Dữu quả thật không có vấn đề gì, hai người liền vội vàng rời đi.
Hiển nhiên lần động đất này có ảnh hưởng rất lớn đến chương trình, bọn họ bây giờ bận đến chân không chạm đất để nghiên cứu ra một phương án.
Đêm khuya, mọi người đều có chút buồn ngủ.
Diệp Tả Dữu vì ban ngày ngủ tương đối lâu, lúc này rất có tinh thần, liền nói: "Mọi người đi ngủ trước đi."
Tống Dục An thấy cậu không đi, cũng không đi luôn.
Những người khác quả thật rất mệt, liền lục đục đi đánh răng rửa mặt.
Diệp Tả Dữu nhìn thân ảnh mấy người bọn họ rời đi, Hạ Lỗi còn chủ động sáp lại dường như là nói câu gì đó với Tạ Nghị, Tạ Nghị nhíu chặt mày, kéo dài khoảng cách với Hạ Lỗi.
Diệp Tả Dữu chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Tống Dục An.
Tống Dục An biết cậu nghi hoặc: "Anh đi hỏi Trương Duệ nhé?"
Diệp Tả Dữu lập tức cười cười: "Vậy thì không cần."
Hơn nữa so với chuyện của Hạ Lỗi và Tạ Nghị, cậu càng quan tâm đến chuyện của cậu và Tống Dục An.
Diệp Tả Dữu tay chống cằm, ngoắc ngoắc tay với Tống Dục An.
Trong mắt Tống Dục An có chút nghi hoặc, lại vẫn là nghe lời sáp lại gần.
Diệp Tả Dữu vừa mới tắm rửa, hơi sáp lại gần, liền ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cậu.
Tống Dục An nhìn chăm chú vào mắt Diệp Tả Dữu, một lúc sai mới chậm rãi dời tầm mắt đi, rơi trên đôi môi của cậu.
Cổ họng anh khẽ căng chặt, cũng không biết bây giờ bản thân mình là tình huống thế nào, giống như là bị cái gì đó mê hoặc, sáp lại càng gần.
Đêm khuya ở nơi đóng quân bớt đi vài phần ồn ào, cho nên cách càng gần, Tống Dục An càng có thể nghe thấy tiếng tim đập thịch thịch trong lồng ngực anh.
Tống Dục An nhìn chằm chằm hai cánh môi đỏ, nhìn thấy nó khẽ cong lên, trong lòng anh lộp bộp một tiếng, lúc này mới ý thức được, anh dường như đã nhìn chằm chằm môi Diệp Tả Dữu quá lâu.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, liền đụng phải đôi mắt đầy ý cười của Diệp Tả Dữu.
Thanh âm Diệp Tả Dữu rất nhẹ, trầm thấp dễ nghe, mang theo một tia giảo hoạt nghi hoặc: "Tống thiếu tướng, anh nhìn cái gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top