Chương 85: Thích Diệp Tả Dữu

Đợi Diệp Tả Dữu lại một lần nữa mở mắt mới phát hiện, sắc trời bên ngoài đã tối rồi, phi hành khí cũng không biết từ lúc nào mà dừng ở trên bãi cỏ bằng phẳng.

Gió thổi cỏ thấp, ẩn ẩn có thể nhìn thấy ánh sáng lộng lẫy phương xa.

Diệp Tả Dữu chỉ là lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ hai giây, liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đối diện cậu.

Tống Dục An ngồi ở đây rất lâu, trong cabin phi hành khí rất tối, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu chiếu vào sườn mặt anh tuấn góc cạnh của anh.

Chú ý đến động tác của Diệp Tả Dữu, Tống Dục An hơi ngồi thẳng dậy, thanh âm trầm thấp nói trong bóng đêm mông lung vô cùng dễ nghe: "Dậy rồi?"

Diệp Tả Dữu cong khóe miệng, gật đầu: "Ừm."

"Chúng ta đã đến nơi rồi, thấy cậu còn chưa tỉnh cho nên cũng không gọi cậu," Tống Dục An giải thích một chút tình hình hiện tại, lại hỏi: "Có muốn đi ra không? Tạ Nghị và Hạ Lỗi hai người họ cũng đến từ lúc chiều rồi."

Diệp Tả Dữu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

Một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời của Diệp Tả Dữu, Tống Dục An cũng nâng mắt nhìn sang.

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Tống Dục An không kịp đề phòng mà đụng phải ý cười tràn đầy trong mắt Diệp Tả Dữu, cảm xúc nào đó trong ngực anh bỗng nhiên động một chút, yết hầu Tống Dục An lăn lăn, không biết tại sao, đột nhiên lại nhớ đến khoảng khắc hai người rơi từ trên cao xuống, giọng nói chắc nịch của Diệp Tả Dữu.

Cậu nói, Tống Dục An, anh thích tôi.

Nhịp tim đập nhanh hơn một giây, dưới bóng tối sự trầm mặc này được kéo dài vô tận, dài đến mức Tống Dục An xưa nay luôn bình tĩnh, thế mà cũng bắt đầu căng thẳng lên.

Tống Dục An càng căng thẳng, Diệp Tả Dữu lại càng an nhàn.

Trong đầu cậu hiện lên những lúc ở chung trước đây, ý cười trên khóe miệng càng sâu thêm.

"Tống thiếu tướng," Diệp Tả Dữu nói, "Tôi nhớ hôm qua lúc trước khi tách ra, anh nói đợi nhiệm vụ kết thúc, sẽ nói một chuyện với tôi."

Thanh âm trong trẻo như một luồng sấm sét, trực tiếp nổ tung bên tai Tống Dục An.

Nếu như nụ cười vừa nãy Diệp Tả Dữu là hiểu mà không nói ra, vậy câu nói này của Diệp Tả Dữu, chính là trực tiếp xé rách tầng giấy mỏng cuối cùng giữa hai người.

Tống Dục An mím chặt môi, tia khẩn trương trong lòng vào thời khắc này lại được phóng to, anh lẳng lặng nhìn Diệp Tả Dữu, ý đồ muốn nhìn thấy sơ hở trên mặt Diệp Tả Dữu.

Nhưng đánh tiếc, Diệp Tả Dữu từ đầu đến cuối, khóe miệng đều mang nụ cười nhẹ.

Cậu dường như.....đang mong chờ câu trả lời của Tống Dục An anh.

Đưa ra được kết luận này, tim Tống Dục An đập như đánh trống.

Diệp Tả Dữu đã đoán được anh muốn nói gì.

Quai hàm Tống Dục An căng chặt, thiếu tướng trẻ tuổi sát phạt quyết đoán trên chiến trường, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt có chút thất thố.

Trước đó anh đã lên kế hoạch xong rồi, đợi lần gặp mặt sau, sẽ biểu đạt tâm ý của anh với Diệp Tả Dữu, cho dù Diệp Tả Dữu trả lời thế nào, Tống Dục An cũng sẽ chấp nhận.

Nhưng thật sự đến lúc còn cách một bước, Tống Dục An mới phát hiện, thì ra cái thứ gọi là căng thẳng này, thật sự không chịu khống chế.

Anh nào dám đứng bên cạnh Diệp Tả Dữu, lại càng không chịu nổi ánh mắt trực tiếp đó của Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu đợi rất lâu, cũng không đợi được Tống Dục An mở miệng, điều này làm cho Diệp Tả Dữu có chút kinh ngạc.

Cậu vốn dĩ cho rằng cậu phá vỡ sự cân bằng vi diệu giữa hai người, Tống Dục An sẽ thuận thế mà lên, lại không ngờ nhìn thấy Tống Dục An căng thẳng.

Phát hiện này làm cho Diệp Tả Dữu rất kinh ngạc, đồng thời cũng có chút hưng phấn.

Đây là Tống Dục An đó.

Là nam chính Diệp Tả Dữu thích nhất, anh lúc đối mặt với cái chết, thần sắc lộ ra đều là vô cùng bình thản, ai mà nghĩ được bây giờ anh đối mặt với cậu, thế mà lộ ra loại biểu tình này?

Diệp Tả Dữu đột nhiên có chút không nhẫn tâm, nhưng đồng thời cũng hứng thú muốn nhìn thấy nhiều hơn.

Bởi vì Tống Dục An như vậy, chỉ có mình cậu mới có thể nhìn thấy, chuyện này làm Diệp Tả Dữu cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Diệp Tả Dữu đột nhiên thò người ra, hai tay đặt lên bàn trước mặt hai người, không chớp mắt nhìn chằm chú Tống Dục An: "Tống thiếu tướng còn chưa nghĩ xong sao?"

Khoảng cách hai người được kéo gần, ánh trắng chiếu lên má Diệp Tả Dữu, Tống Dục An cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ biểu tình trên mặt Diệp Tả Dữu.

Ngũ quan thanh niên diễm lệ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy ý cười, lạnh lùng thường ngày vào lúc này đã hoàn toàn rút đi, lúc mỉm cười nhìn người khác, làm cho trái tim người đó khẽ căng thẳng.

Tống Dục An sớm đã nghĩ rõ ràng, anh chỉ là.....

"Tôi......" dưới ánh mắt sáng quắc của thanh niên, Tống Dục An cuối cùng cũng mở miệng, anh bây giờ thực ra đã không còn chuyện gì để lo lắng nữa.

Nếu như trước đó Tống Dục An còn lo lắng Diệp Tả Dữu sẽ rời đi, có điều băn khoăn, vậy vậy giờ anh còn lo lắng gì nữa?

Anh thích Diệp Tả Dữu.

Rất thích rất thích.

Tống Dục An ngẩng đầu chăm chú nhìn Diệp Tả Dữu, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Anh muốn nói cho em biết, anh rất thích em."

Câu nói nặng nề này một khi đã nói ra, tiếp theo sẽ càng dễ dàng hơn một chút.

"Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đợi anh phản ứng lại được, ánh mắt của anh đã luôn dõi theo em," Tống Dục An nói rất nhẹ, nhưng nghe kỹ thì trong đó còn có ý cười chưa tan, "Có điều anh cũng không có suy nghĩ gì khác, anh chỉ muốn nói chuyện này với em, cho dù em đưa ra lựa chọn thế nào, anh cũng chỉ muốn cho em biết, chỉ như vậy mà thôi."

Nói xong, Tống Dục An thoáng dời tầm mắt đi.

Diệp Tả Dữu mím môi, đưa tay ôm lấy trái tim cậu.

Cho dù đã sớm biết chuyện này, nhưng chính tay nghe thấy cảm giác vẫn có chút bất đồng.

Một trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực, Diệp Tả Dữu tốn rất nhiều sức, mới ngăn chặn được tiếng vang này.

Thời gian ngẳn ngủi, Tống Dục An đã điều chỉnh xong, anh dường như thật sự không định nghe suy nghĩ của Diệp Tả Dữu, đứng lên nói: "Đi ra trước đã, em chắc là đã đói rồi, tổ tiết mục....."

Diệp Tả Dữu đột nhiên vươn tay, khẽ kéo cánh tay đang rũ xuống của Tống Dục An.

Ấm áp tiếp xúc nơi cổ tay, nóng đến mức tim Tống Dục An cũng run lên.

Tống Dục An quay đầu.

Diệp Tả Dữu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp thong thả chớp chớp, mới mở miệng nói: "Có chút không có sức, Tống thiếu tướng có thể nắm tay em không?"

Một lời nói nhẹ nhàng, rơi vào tai Tống Dục An, giống như có vài vạn quả bom nổ, thanh âm đinh tai nhức óc.

Khóe mắt Tống Dục An dường như có chút đỏ lên, anh gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tả Dữu, cuối cùng trở tay nắm lấy tay Diệp Tả Dữu.

Bàn tay anh rất rộng, mang theo độ ấm trên người anh, cơ hồ bao bọc làm nóng bàn tay của Diệp Tả Dữu.

Cho dù cơ thể đã khôi phục rồi, nhưng cái tật xấu chân tay lạnh lẽo của Diệp Tả Dữu vẫn còn chưa ổn.

Cậu được Tống Dục An nắm tay đứng lên, hai người sóng vai đi ra bên ngoài.

Dưới ánh trăng, Diệp Tả Dữu mới thấy Tống Dục An đã tắm rửa rồi, còn đổi bộ quần áo khác.

Gió lạnh thổi đến, Tống Dục An buông tay một chút, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Diệp Tả Dữu.

"Có hơi lạnh." Tống Dục An nói.

Diệp Tả Dữu đã tôi thể thành công, cậu của bây giờ, cho dù bị ném đến bắc cực, cậu cũng không cảm thấy lạnh.

Nhưng cậu lại không từ chối ý tốt của Tống Dục An, chỉ là mỉm cười gật đầu.

Tống Dục An liếc nhìn Diệp tả Dữu một cái.

Hôm nay ý cười trên mặt Diệp Tả Dữu dường như nhiều hơn thường này.

Nghĩ đến cái gì đó, trái tim Tống Dục An lại nóng lên, một lần nữa nắm lấy tay Diệp Tả Dữu.

Bàn tay mang vết chai mong nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Diệp Tả Dữu, động tác Diệp Tả Dữu đột nhiên khựng lại.

Tống Dục An: "Sao vậy?"

Vẻ mặt Tống Dục An khẽ biến, hòa hoãn một chút, mới đem cảm giác khiến cho cậu rùng mình đó xuống.

"Không sao," Diệp Tả Dữu nói, "Đi thôi."

Diệp Tả Dữu không muốn nói, Tống Dục An cũng không truy hỏi, kéo tay Diệp Tả Dữu đến nơi đóng quân.

Diệp Tả Dữu gần như là sóng vai đi cùng với Tống Dục An, càng đi biểu cảm cậu càng kỳ quái.

Đây là nguyên nhân gì?

Lẽ nào......

Có liên quan đến 5 giác thức tỉnh của cậu?

Trong đầu nhiện lên hai chữ 'xúc cảm', vẻ mặt Diệp Tả Dữu càng thêm kỳ quái.

Thanh niên ở ngay gần bên người, khoảng cách gần, còn có thể nhìn thấy mùi máu nhàn nhặt trên người cậu, Tống Dục Anh thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu nhìn cậu, đương nhiên cũng không có xem nhẹ vẻ mặt trên mặt cậu.

"Sao vậy?" Tống Dục An rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

Diệp Tả Dữu nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn tay hai người nắm cùng một chỗ, lắc lắc đầu: "Không sao."

Không phải là vấn đề gì lớn, hơn nữa bây giờ cậu vẫn còn chưa nghiệm chứng, vẫn là không nói cho Tống Dục An thì hơn.

Tống Dục An không hỏi thêm nữa.

Ánh đèn phía trước càng ngày càng sáng, đã có thể nhìn rõ tuyển thủ ở nơi đóng quân, Tống Dục An nhìn tay hai người nắm cùng một chỗ, ai cũng không có ý buông tay.

Khóe mắt Tống Dục An nhiễm thêm vài phần ý cười, nắm chặt tay Diệp Tả Dữu thêm vào phần.

Hai người đồng thời xuất hiện ở nơi đóng quân, đương nhiên dẫn đến không ít ánh nhìn của các tuyển thủ.

Chỉ là không biết có phải là ảo giác của bọn họ không, cứ cảm thấy hai người Diệp Tả Dữu và Tống Dục An đi quá gần nhau.

Có điều các tuyển thủ cũng không dám hỏi nhiều, dù sao bọn họ và Tống Dục An và Diệp Tả Dữu cũng không quen thuộc.

Đợi hai người đi xa, mới có người thấp giọng hỏi: "Đó là Diệp Tả Dữu sao? Trên người cậu ta toàn là máu?"

Có người đáp: "Hẳn là dính phải máu vượn gì đó, chiều nay tôi nghe có người nói, Diệp Tả Dữu đơn độc chiến đầu với đàn vượn khổng lồ, phải biết một con vượn khổng lồ đã cao đến hơn 30 mét rồi!"

Nghe đến đây, trong lòng không ít người đánh rùng mình.

"Lợi hại như vậy à?"

"Cậu ta vốn dĩ đã rất mạnh, chỉ là lúc rút lúi hình như gặp chút vấn đề, sau đó không phải là Đoạn Nhạn Sơn và Tống Dục An đi đón người về rồi sao?"

"Thật sự rất lợi hại......"

Tiếng nghị luận phía sau càng ngày càng xa, Tống Dục An không nghe thấy, Diệp Tả Dữu cũng không để tâm, tầm mắt cậu đã sớm rơi vào cái liều không xa trước mặt.

Đống lửa sáng ngời, bên trên còn có một cái nồi đang bốc hơi nóng.

Đoạn Nhạn Sơn ôm ấu tể trong lòng, bọn họ tựa hồ như đang nói chuyện trước đó của ấu tể, bây giờ anh ta đang vẻ mặt đắc ý khoe khoang với Tạ Nghị ngồi đối diện: ".....hầy, có gấy trúc ôm là vui vẻ mà các anh không hiểu được."

Tạ Nghĩ cạn lời quay đầu đi, vừa quay đầu, đã nhìn thấy hai người Diệp Tả Dữu và Tống Dục An đang đi về phía này.

Mắt Tạ Nghị sáng lên, trực tiếp đứng lên, lớn tiếng gọi: "Diệp Tả Dữu!"

Cái giọng này của hắn gọi lên khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn, Hạ Lỗi cũng kích động đứng lên, có chút hưng phấn nhìn hai người.

Trương Minh bọn họ càng kích động hơn, trực tiếp chạy về phía Tống Dục An và Diệp Tả Dữu.

"Anh Diệp anh cuối cùng cũng tỉnh rồi, đúng lúc, chúng tôi đang nấu canh nấm gà rừng cho cậu, cậu đi tắm trước rồi đi ra là có thể uống rồi! Ấy.....hai người sao lại nắm tay?"

Lúc Trương Minh chạy về phía hai người, đã phát hiện khoảng cách của Tống Dục An và Diệp Tả Dữu vô cùng gần nhau, chỉ là lúc đó anh ta không hề cảm thấy có gì không đúng.

Bây giờ đứng trước mặt hai người, anh ta mới nhìn thấy tay hai người đang nắm cùng một chỗ.

Hai người đàn ông, nắm tay nhau cái gì?

Trong đầu Trương Minh chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.

Tưởng Mông và Lý Phong nhìn nhau, đồng thời đưa tay ôm mặt.

Sau lại không kịp kéo cái tên ngu ngốc này lại chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top