Ngoại Truyện: Ngày Tháng Yên Bình
Sau tất cả những trận chiến và sự xáo trộn trong lòng, Andrei cuối cùng cũng tìm thấy một chút yên bình. Khi ánh bình minh bắt đầu chiếu rọi qua khung cửa sổ của ngôi nhà nhỏ mà anh và Viktor chia sẻ, anh không còn cảm thấy sự đau đớn đã từng chiếm lĩnh tâm trí mình. Bầu trời ngoài kia trong xanh, không còn vết tích của những cơn bão chiến tranh.
Viktor đứng bên cửa sổ, tay nắm lấy một chén trà, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu trên khuôn mặt anh, khiến Andrei cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình đang trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Viktor quay lại, nở nụ cười hiền lành, đôi mắt anh không còn ánh lên sự đau đớn của những ngày xưa, mà là sự bình an mà cả hai đã cùng nhau xây dựng lại.
"Anh có nhớ những ngày đầu chúng ta gặp nhau không?" Viktor hỏi, giọng anh nhẹ nhàng như một làn gió thoảng qua.
Andrei khẽ mỉm cười, bước lại gần Viktor, chạm tay vào tay anh. "Nhớ chứ. Những ngày đó, tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ có một ngày như hôm nay."
Viktor bật cười, ánh mắt anh lấp lánh. "Đúng vậy, tôi cũng vậy. Nhưng tôi biết, dù thế nào, chúng ta sẽ luôn có nhau."
Andrei nhìn Viktor, không nói gì, chỉ cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang. Đó là một cảm giác mà anh đã ao ước trong suốt những năm tháng chiến tranh—sự an toàn, sự che chở, và sự yêu thương chân thành.
Những ngày sau đó, họ sống một cuộc sống bình lặng giữa những cánh đồng rộng lớn, nơi mà những tiếng súng, bom đạn đã trở thành ký ức xa vời. Những bữa sáng đơn giản với bánh mì và trà, những buổi chiều ngồi dưới tán cây, cùng nhau đọc sách hay chỉ đơn giản là im lặng tận hưởng khoảnh khắc. Họ đã học cách tìm thấy hạnh phúc trong những điều nhỏ bé.
Có những ngày, Andrei sẽ vào bếp nấu một bữa ăn cho Viktor, đôi tay anh khéo léo xắt những miếng rau tươi mát. Viktor sẽ ngồi ở bàn, chăm chú nhìn anh với đôi mắt đầy yêu thương, đôi lúc cười khúc khích vì sự vụng về của Andrei khi làm việc nhà. Những tiếng cười đó, dù nhỏ, nhưng lại là âm thanh ngọt ngào nhất mà cả hai từng nghe.
Một ngày nọ, khi Andrei ra ngoài hái hoa dại, Viktor bất ngờ chuẩn bị một bữa tối đặc biệt. Anh đã thu thập những nguyên liệu từ khu vườn và chuẩn bị mọi thứ từ sáng sớm, với hy vọng sẽ tạo ra một khoảnh khắc thật sự lãng mạn cho cả hai. Khi Andrei trở về, anh ngạc nhiên trước bữa ăn được dọn trên bàn, ánh nến lung linh phản chiếu trong đôi mắt họ.
"Viktor, anh làm tất cả những này sao?" Andrei hỏi, giọng có chút bất ngờ.
Viktor chỉ mỉm cười, ánh mắt anh đầy sự tự hào. "Để em biết rằng, dù những ngày tháng trước đây có tồi tệ đến đâu, chúng ta vẫn có thể xây dựng những khoảnh khắc đẹp cùng nhau."
Họ cùng ngồi xuống, thưởng thức bữa tối, trò chuyện về những kế hoạch tương lai—về việc sẽ cùng nhau du lịch, sẽ có một ngôi nhà mới, và có thể sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, không có chiến tranh, không có sự đau đớn. Đó là một tương lai mà cả hai đã mơ ước.
Những đêm mùa xuân trôi qua thật nhẹ nhàng. Họ nằm bên nhau dưới ánh trăng, tay trong tay, nhìn lên bầu trời sao sáng. Andrei thở dài, cảm nhận sự bình yên chưa bao giờ ngọt ngào đến vậy. Viktor ôm anh vào lòng, nhắm mắt lại, và chỉ trong những khoảnh khắc đó, họ biết rằng mình đã thực sự chiến thắng—không phải trong chiến tranh, mà trong chính cuộc đời này, trong tình yêu của họ.
"Chúng ta sẽ luôn tìm thấy nhau, phải không?" Andrei thì thầm, cảm nhận hơi thở của Viktor trên mái tóc mình.
Viktor mỉm cười, vòng tay ôm anh thật chặt. "Vì chúng ta đã vượt qua tất cả. Và chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa."
Giữa cánh đồng hoa dại, trong ngôi nhà nhỏ mà họ cùng xây dựng, tình yêu của họ đã thực sự thắng lợi—không phải qua chiến thắng chiến trường, mà qua sự kiên cường, sự hy sinh, và sự quyết tâm tìm ra hạnh phúc trong những điều giản dị nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top