Chương 26


Qua những ngày chung sống trong cảnh yêu đương nồng thắm. Tuyết hoàn toàn sung sướng. 

Lúc nào nàng cũng quấn quýt bên cạnh Triệu Vĩ, nàng săn sóc cho chàng từng ly từng tí. Từ lúc lăn lộn với cuộc đời sóng gió tới giờ, nàng mới biết giá trị thực sự của hai tiếng "ái tình".

Lúc trước, nàng sống với Hổ chẳng khác nào một con nô lệ sống với tên bạo chúa. Nàng sợ Hổ nhưng không yêu. Nàng chỉ là cái máy làm ra tiền cho Hổ phung phí.

Bây giờ, sống bên cạnh Triệu Vĩ, Tuyết mới thấy hạnh phúc. Nàng chỉ khổ tâm một điều là vẫn chưa chinh phục nổi con tim của Triệu Vĩ. Chàng vẫn tưởng nhớ Mỹ Lan và yêu nàng vì nàng giống Mỹ Lan.

Mãi lặn hụp trong bể tình, Tuyết quên hẳn những lời hăm dọa của Hổ. Có điều lạ lùng, từ hôm nàng trở thành tình nhân chính thức của Triệu Vĩ, nàng không gặp mặt Hổ. Chẳng biết hắn ở đâu, làm gì mà biệt tăm dạng.

Vắng mặt Hổ, Tuyết cũng quên gã luôn, không cần thắc mắc về lý do sự hiện diện hay không hiện diện của gã. Nàng cứ yêu Triệu Vĩ và cứ nuôi hy vọng tình yêu này sẽ kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, trong thâm tâm Tuyết vẫn cảm thấy lo sợ. Nàng sợ Triệu Vĩ sẽ chán chê nàng và bỏ rơi nàng khi chàng tìm gặp lại Mỹ Lan, hoặc chàng nhận thấy Tuyết không thể nào thay thế nổi Mỹ Lan để ngự trị trong tim chàng. Nếu việc đó xảy ra, liệu đời nàng sẽ ra sao. Nàng đã trót yêu Triệu Vĩ mất rồi, làm sao đây? Một khi người con gái giang hồ đã yêu thì tình yêu của họ nồng nhiệt và sâu đậm lắm.

Tuyết biết chắc không thể nào quên được Triệu Vĩ. Nếu xa Triệu Vĩ thì nàng sẽ đau khổ ghê lắm, làm cách nào giữ chân Triệu Vĩ và giữ mãi tình yêu của chàng?

Có một điều khó khăn mà Tuyết chưa nghĩ ra cách giải quyết là nàng đã mang thai với Triệu Vĩ. Không còn ngờ vực gì nữa. Hôm cảm thấy trong người xảy ra những triệu chứng lạ, Tuyết suy nghĩ nhưng chưa dám quả quyết là đã thọ thai. Nàng đến bác sĩ và sau khi khám kỹ lưỡng, bác sĩ cho biết đúng là nàng đã thọ thai.

Từ nơi phòng mạch bác sĩ, Tuyết hồi hộp vô cùng. Lần đầu tiên trong cuộc đời đàn bà, nàng đã có thai với một người đàn ông, mà người đàn ông đó nàng đang yêu tha thiết, say đắm.

Tuyết nửa mừng, nửa lo. Nàng mừng vì có con với người yêu. Nàng lo vì không biết giọt máu này có đủ mãnh lực hàn gắn mãi mối tình giữa nàng và Triệu Vĩ không?

Nhiều đêm, Tuyết nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Nàng suy nghĩ miên man.

Có nên cho Triệu Vĩ biết tin mừng chăng? Đã đến lúc tiết lộ điều bí mật này chưa?

Sau một thời gian khổ tâm nhọc trí nghĩ ngợi, Tuyết quyết định tạm thời khoan cho Triệu Vĩ biết. Nàng đợi cho chín mùi và để dò ý xem tình cảm thực sự của Triệu Vĩ đối với nàng ra sao rồi mới tiết lộ tin tức quan trọng này cho chàng biết.

Tuy rất mừng rỡ nhưng Tuyết cố dằn lòng nín lặng.

Về phía Tuyết thì như vậy. Còn tâm trạng Triệu Vĩ thì sao? Chàng yêu say đắm Tuyết, chàng không thể rời xa nàng. Nhưng chàng cũng tự nhận thấy chàng chẳng thể nào yêu Tuyết một cách chân thành mà chàng yêu Tuyết chỉ vì nàng giống Mỹ Lan. Chỉ có thế thôi! Mãi mãi chàng không thể nào yêu Tuyết thực tình.

Yêu giả dối Tuyết, Triệu Vĩ chẳng hề muốn nhưng chàng không thể làm khác. Chàng phải bám víu lấy Tuyết để chàng nuôi nấng hy vọng sống đợi một ngày gặp lại Mỹ Lan, dù hy vọng này rất mỏng manh.

Vốn tính tình chân thật, Triệu Vĩ không muốn lừa gạt Tuyết. Chàng thường buồn rầu nói với nàng:

- Tuyết em, anh nói thực tình để em hiểu rõ lòng dạ anh. Em đừng hy vọng sẽ có một ngày anh quên Mỹ Lan và yêu em chân thành. Em nghĩ thế nào?

Tuyết rưng rưng nước mắt:

- Thân phận em chẳng ra gì, em đâu dám đèo bồng. Em sống được với anh ngày nào là em sung sướng ngày đó. Em chẳng hề dám mơ tưởng sẽ có một ngày em làm anh quên Mỹ Lan và chinh phục được trọn vẹn tình yêu của anh. Nhưng em vẫn cứ yêu anh, dù biết rằng yêu trong tuyệt vọng, yêu không lối thoát. Như thế cũng đã làm em mãn nguyện rồi. Sau này, anh có ruồng bỏ, lạnh nhạt với em, em cũng không dám mở mắt, không thấy bóng dáng anh là em tự biết số phận của em rồi. Em chỉ còn biết than thầm, khóc lặng, khổ lắm anh ơi!

Triệu Vĩ bồi hồi cảm động. Chàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc người yêu và ngọt ngào an ủi.

- Chỉ tiếc anh gặp em quá muộn. Anh đã yêu Mỹ Lan và thề không yêu ai khác nữa. Tuy nhiên, anh sẽ không bỏ rơi em. Một ngày sống chung với nhau cũng là tình là nghĩa. Nếu tình không trọn thì nghĩa cũng phải vẹn.

Tuyết úp mặt lên ngực Triệu Vĩ, nghẹn ngào:

- Em rất cảm ơn anh vì anh vẫn còn nghĩ tới em. Em thỏa mãn lắm rồi. Em chẳng dám đòi hỏi hơn nữa. Em sẽ yêu và nhớ anh mãi, Triệu Vĩ ơi! Anh đừng xa em, em khổ lắm!

Triệu Vĩ âu yếm hứa hẹn:

- Anh sẽ chẳng bao giờ xa em nếu anh chưa gặp lại Mỹ Lan.

Tuyết vụt hỏi:

- Anh gặp chị Mỹ Lan để làm gì?

Triệu Vĩ thở dài đáp:

- Anh cũng không biết. Nhưng anh cần gặp nàng. Đã bao nhiều năm rồi anh không gặp Mỹ Lan.

Tuyết nói khẽ:

- Anh có một người yêu, một người đàn bà đã rũ sạch nợ trần để nương nhờ cửa Phật. Mỹ Lan đã cố tình xa lánh anh. Dù anh cố tìm gặp lại nàng, anh cũng chẳng làm gì được. Tốt hơn, anh quên Mỹ Lan, quên cái quá khứ đầy đau khổ để tìm một cuộc sống mới. Đó là con đường duy nhứt mà anh nên chọn lựa. Em là gái hư hỏng không bì được với Mỹ Lan, nhưng nếu anh muốn, em sẵn sàng phục vụ anh cho đến khi nào anh chán chê em. Chừng đó em sẽ lặng lẽ ra đi không than phiền anh một lời nào hết.

Trước những lời tâm sự thiết tha của Tuyết, Triệu Vĩ xúc động mạnh, người đàn bà này không hề giả dối, chàng biết rõ thế. Nàng rất thành thật với chàng. Nhưng biết làm sao đây? Chàng không thể dối lòng, lừa gạt một người đàn bà yêu mình thành thật.

Triệu Vĩ ôm thật chặt Tuyết vào lòng. Hơi thở ấm áp của hai người quyện vào nhau. Họ như không muốn rời xa nhau và dường như họ rất sợ phải xa nhau.

Tuyết thỏ thẻ:

- Triệu Vĩ anh, em sợ quá.

Triệu Vĩ hỏi nhanh:

- Em sợ cái gì?

Tuyết nín lặng một lát, như xua đuổi ám ảnh, rồi run run đáp:

- Em sợ quá, em linh cảm một cái gì sắp xảy ra ép buộc anh và em phải xa cách nhau.

Triệu Vĩ an ủi:

- Em đừng nói nhảm. Làm gì chúng ta xa nhau được, trừ phi anh gặp Mỹ Lan, nhưng...

Chàng thở dài. Tuyết thúc giục:

- Sao anh không nói tiếp?

Triệu Vĩ chua chát:

- Anh sợ anh chẳng còn cơ hội nào để gặp lại Mỹ Lan.

Tuyết ảo não nói:

- Cả hai chúng ta đều đang sống trong lo sợ. Em sợ phải xa anh trong khi anh sợ chẳng gặp lại Mỹ Lan. Chúng ta là hai kẻ hưởng thụ sung sướng khi chúng ta có hoàn cảnh để tận hưởng. Chúng ta sống từng giờ từng phút hồi hộp, sợ hạnh phúc trôi mau và trôi mất.

Nàng buồn rầu lắc đầu:

- Tạo sao chúng ta không thực tế một chút, hở anh?

Triệu Vĩ cúi hôn lên mí mắt người yêu:

- Anh cũng muốn quên hết dĩ vãng đen tối, nhưng muốn là một việc còn thực hiện được hay không là một việc khác. Tại số mệnh hết, em ơi!

Tuyết xót xa:

- Số mệnh em đã định rồi, em không mong gì hơn nữa. Em biết anh và em chỉ có chút duyên phận qua đường thôi. Mặc dù em yêu anh bằng tất cả chân tình và đây là lần đầu tiên em biết rõ cái nghĩa của tình yêu. Nhưng lần đầu tiên em biết yêu thì đó là lần đầu tiên em hoàn toàn tuyệt vọng. Không có gì đau khổ hơn điều đó đối với một người đàn bà. Nhiều lúc, em tự nghĩ tại sao em lại có thể yêu một người đàn ông chẳng hề yêu em thật tình. Em bất chấp mọi sự hiểm nguy, mọi sự hăm dọa của Hổ để yêu anh. Em vứt bỏ dĩ vãng, quên luôn tương lai. Nhưng bù lại, em đã yêu một người đàn ông như thế nào?

Triệu Vĩ bịt miệng người yêu:

- Em đừng nói nữa!

Tuyết lắc đầu:

- Không, em phải nói hết hôm nay vì em sợ em sẽ không có cơ hội nói với anh nhiều. Tuy nhiên, sẽ có một điều mà hôm nay em chưa nói, một ngày gần đây anh sẽ biết.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Triệu Vĩ và nói tiếp:

- Em hy sinh tất cả, nhưng em đã yêu ai? Em đã yêu một người đàn ông luôn luôn sống trong ảo ảnh, luôn luôn nuôi nấng trong tâm tưởng một bóng hình đã biến mất vĩnh viễn trong đời y. Có đau đớn cho em chưa. Có tủi cực cho em chưa! Có lẽ em là một con đàn bà ngu nhất trên trần gian này. Có phải thế không anh?

Nàng gượng cười, chua xót:

- Em biết thế, nhưng em vẫn yêu anh. Tình yêu là một cái gì rất khó hiểu. Em không ngờ một đứa như em mà lại có ngày sa chân vào biển tình. Đời em thật chẳng may mắn chút nào hết. Đời sống đã hư hỏng, tình yêu cũng chẳng ra gì.

Nàng hạ thấp giọng:

- Nhưng thôi, em nói nhiều cũng vô ích vì anh có nghe đâu. Anh đang tưởng nhớ chị Mỹ Lan kia mà, phải không anh?

Triệu Vĩ cúi xuống đặt một cái hôn lên môi ươn ướt của Tuyết. Nàng im lặng như tận hưởng khoái lạc do cái hôn mà người tình mang đến.

Dĩ vãng, tương lai xóa mờ hết.

Khi đã yêu, người đàn bà chỉ biết và chỉ muốn có bấy nhiêu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: