Chương 25



Triệu Vĩ đã nhứt định không bao giờ còn trở lại gặp Tuyết, sau cái đêm say rượu nằm gục ở phòng Tuyết. Triệu Vĩ bắt đầu ghê tởm Tuyết. Chàng cho cô ả chỉ là một cô gái giang hồ son phấn chuyên làm tiền bọn đàn ông mê sắc dại gái.

Chàng mê Tuyết chỉ vì nàng quá giống Mỹ Lan và lúc nào hình ảnh Mỹ Lan cũng còn ngự trị trong tim chàng. Triệu Vĩ thấy Tuyết, ngỡ là thấy Mỹ Lan. Chỉ có thế thôi.

Do đó Triệu Vĩ thề quyết không bao giờ gặp lại Tuyết. Nhưng ngày đêm hình ảnh Tuyết vẫn hiện trong trí chàng mãi. Làm sao quên được Tuyết vì nàng chính là hiện thân của Mỹ Lan, tức ni cô Diệu Linh. Triệu Vĩ tìm thấy ở Tuyết những kỷ niệm êm đềm mà ngày xưa Mỹ Lan đã ban cho chàng. Bao giờ chưa gặp được Mỹ Lan hoặc chưa thể quên nổi nàng thì chàng không thể bỏ rơi Tuyết. Tâm hồn chàng bị ray rứt, dằn vặt mãi không thôi.

Không thể chịu đựng nổi, Triệu Vĩ lại tìm đến tận nhà Tuyết vì chàng thèm khát mái tóc, sóng mắt, đôi môi của nàng.

Triệu Vĩ đẩy cửa đường đột vào phòng Tuyết như một bóng ma. Chàng đứng nhìn sững nàng không nói một lời.

Sự xuất hiện bất ngờ của Triệu Vĩ cũng làm Tuyết rung động không ít. Tự nhiên, vừa thấy bóng chàng là toàn thân nàng rung rẩy khác thường. Tại sao lại có trạng thái kỳ lạ này?

Phải chăng Tuyết đã yêu Triệu Vĩ? Có lẽ nàng đã si tình Triệu Vĩ mất rồi.

Ái tình quái dị lắm! Một người đàn bà phong trần dầy dạn như Tuyết mà có thể yêu dễ dàng như thế sao? Vô lý! Nhưng đó là sự thật. Con tim sắt đá của Tuyết đã biết hòa một bản đàn tình.

Triệu Vĩ và Tuyết đứng lặng nhìn nhau giây lâu. Cả hai cõi lòng đều rung động mạnh.

Tuyết nhìn Triệu Vĩ và mỉm cười duyên dáng. Nàng nũng nịu nói:

- Anh đã bảo là không đến gặp em nữa. Lúc đó em không cho điều ấy quan trọng, nhưng chẳng hiểu sao trong những ngày kế tiếp, vắng bóng anh, em cảm thấy lòng dạ bức rút không yên. Em cứ nghĩ đến anh mãi! Em đau khổ vô cùng. Hôm nay, anh lại đến. Lần này em không còn lầm lẫn nữa. Em biết anh cũng đã yêu em và em cũng...

Nàng bỏ dở câu nói lảng:

- Kìa, anh ngồi xuống ghế, làm gì đứng nhìn em mãi thế.Triệu Vĩ ngồi phệt xuống ghế. Chàng vẫn đăm đăm nhìn Tuyết như muốn nuốt hết hình ảnh nàng vào tâm tưởng.

Tuyết thở dài, u sâu nói tiếp:

- Anh ngồi trong phòng em mà hồn anh ở tận đâu đâu. Anh nhìn em mà anh nghĩ tới một người đàn bà khác. Có phải thế không? Em đoán có đúng không?

Triệu Vĩ im lặng, không đáp.

Tuyết tiến đến cạnh Triệu Vĩ và nhìn sâu vào mắt chàng:

- Em đã suy nghĩ kỹ và đã tìm ra lý do tại sao anh mê em. Sự khám phá đó chỉ làm em khổ sở thêm mà thôi. Anh thẳng thắn trả lời có phải anh mê em chỉ vì em giống cô Mỹ Lan nào đó của anh?

Triệu Vĩ giật nẩy mình, hỏi nhanh:

- Sao em biết?

Tuyết nghiêm sắc mặt:

- Em chỉ đoán thôi. Em để ý trong lúc anh say rượu mê man, anh thường lải nhải gọi tên Mỹ Lan. Là đàn bà, em đoán được và hiểu ngay Mỹ Lan là gì của anh? Có phải nàng là người yêu của anh và anh không thể quên nàng nổi?

Nàng xót xa hỏi:

- Em giống Mỹ Lan của anh nhiều lắm không?

Triệu Vĩ đôi mắt mơ màng, như nhớ về dĩ vãng xa xưa. Giây lâu, chàng buồn rầu đáp:

- Em đoán đúng. Em và Mỹ Lan giống nhau như hai giọt nước. Anh tìm thấy ở em hình bóng Mỹ Lan diễm kiều ngày xưa. Tuyết em, anh biết anh không thể nào xa em vì anh đã yêu em.

Tuyết vẫn giữ giọng buồn buồn:

- Anh Triệu Vĩ, em không thể dối lòng em, em cũng yêu anh. Tình yêu của em rất chân thật và em muốn anh cũng yêu em một cách chân thành. Anh có yêu em thành thật không? Chắc là không rồi. Anh yêu em, em rất sung sướng nhưng...

Nàng hơi cao giọng:

- Nếu anh yêu em vì em giống Mỹ Lan thì em đành xa anh vậy. Em cũng là đàn bà như trăm người đàn bà khác. Em có lòng tự ái, em không thể nào yêu một người đàn ông chỉ yêu em qua hình bóng một người đàn bà khác. Nếu anh yêu em, em muốn anh nghĩ đến một mình em thôi. Anh yêu Tuyết chứ không phải yêu Mỹ Lan. Anh hãy nghĩ và trả lời cho em biết.

Triệu Vĩ bị đưa vào một tình thế thật khó xử. Chàng không ngờ Tuyết lại yêu chàng. Nhưng liệu chàng có thể tin cậy được Tuyết không? Một người con gái dạn dầy như Tuyết có thể yêu dễ dàng như thế sao?

Thấy Triệu Vĩ im lặng và lộ vẻ suy tư. Tuyết như đoán thấu tư tưởng của chàng, liền hỏi:

- Chắc anh nghi ngờ lòng dạ em?

Rồi không đợi Triệu Vĩ trả lời, Tuyết cay đắng nói luôn:

- Em biết mà. Một người đàn bà hư hỏng như em làm gì chiếm được lòng tin cậy của anh. Lúc nào anh cũng nghĩ em chỉ yêu anh giả dối, đập đổ anh. Phải thế không?

Triệu Vĩ lắc đầu đáp:

- Anh chẳng bao giờ nghĩ như thế, nhưng...

Nói đến đây, chàng im lặng. Tuyết thúc giục:

- Sao anh không trả lời?

Triệu Vĩ thở dài:

- Tuyết em, anh chẳng chút nghi ngờ tình yêu của em nhưng anh chỉ sợ anh chưa yêu em chân thành. Anh chỉ sợ anh vẫn còn yêu em qua hình bóng kẻ khác. Anh không muốn lừa gạt em, trước khi anh thực sự rõ lòng anh. Anh đã yêu thực sự một lần và người anh yêu là thôn nữ Mỹ Lan. Rất tiếc anh phải cưới một người con gái khác làm vợ mà anh chẳng hề yêu thương người đó. Anh cảm thấy trọn cả cuộc đời anh chỉ yêu một lần thôi.

Chàng hạ thấp giọng:

- Tuyết em, anh không muốn làm khổ em. Em có yêu được một người đàn ông mà chẳng yêu em chân thật?

Trước những câu nói thực thà của Triệu Vĩ, Tuyết thở dài não nuột. Nàng nuốt ực nỗi niềm cay đắng xuống tận đáy lòng.

- Em hiểu anh rồi... Em không dám đòi hỏi ở anh nhiều. Em thuộc hạng con gái chưa có một tình yêu lý tưởng. Em thuộc hạng con gái chẳng ra gì. Em chưa một lần hiểu rõ ý nghĩa cao quý của hai chữ ái tình. Từ bấy lâu nay, em đã yêu bừa bãi, yêu mà không tính toán giá trị tinh thần. Em yêu chỉ vì tiền. Bây giờ, em mới biết tình yêu thực sự lần đầu thì hỡi ơi, tình của em là tình tuyệt vọng.

Tuyết nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Triệu Vĩ cũng cảm động thương hại người con gái dạn dầy son phấn này. Ai dám bảo kỹ nữ không biết yêu chân thành?

Triệu Vĩ rất đỗi hoang mang. Chàng có yêu Tuyết thực tình không? Có lẽ không rồi. Chàng đã từng thề nguyện với Mỹ Lan bên dòng sông Trẹm ngày xưa, là chàng chỉ yêu có mình nàng. Rừng U Minh muôn thuở vẫn huyền bí âm u, dòng sông Trẹm muôn đời vẫn đỏ ngầu màu máu thì lời thề sắt đá xưa làm sao quên được?

Im lặng nặng nề.

Chỉ có tiếng khóc nức nở của Tuyết. Triệu Vĩ nặng vuốt mái tóc nàng và ngọt ngào an ủi:

- Tuyết em, mỗi con người có một số mệnh riêng. Làm sao đổi thay được định mệnh, hở em?

Tuyết ngẩng mặt lên. Triệu Vĩ móc khăn tay lau nhẹ nước mắt cho nàng.

- Em đừng khóc nữa. Những giọt nước mắt bi thảm của em chỉ làm lòng anh tan nát thêm. Quả tim anh, anh đã trót trao cho Mỹ Lan rồi. Biết làm sao đây?

Đôi mắt mờ lệ bỗng sáng rực lên, Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt Triệu Vĩ và nói:

- Triệu Vĩ, em biết em không bao giờ chiếm được tình yêu trọn vẹn và chân thật của anh. Em chưa hề quen biết chị Mỹ Lan, nhưng em cũng đoán được chị ấy hơn em gấp triệu lần, chị ấy xứng đáng với tấm lòng bền chặt, chung thủy của anh. Em hy vọng sẽ có một ngày nào đó gặp mặt chị Mỹ Lan để xem chị ấy là người thể nào mà có thể làm anh quên hết mọi người đàn bà khác ở trên đời này, một mối tình bất diệt, cao quý biết bao nhiêu. Em làm sao dám cao xa mơ tưởng tới và dám so sánh với chị Mỹ Lan. Một đàng trong sạch, cao quý; một đàng nhơ bẩn thấp hèn.

Triệu Vĩ đưa tay bụm miệng Tuyết:

- Em đừng nói nữa. Hình ảnh Mỹ Lan đã ngự trị trong tim anh mặc dầu ngày nay nàng đã trở thành ni cô Diệu Linh. Mãi mãi anh không thể quên nàng. Dù cho biển cạn sông mòn, anh cũng vẫn còn yêu Mỹ Lan.

Chàng cao giọng:

- Nhìn em, anh sực nhớ tới Mỹ Lan. Hiện giờ anh đã mất Mỹ Lan, nhưng anh còn có em, Tuyết ạ. Tuyết sẽ thay thế Mỹ Lan để đời anh bớt cô đơn và tim anh bớt lạnh lẽo. Bây giờ, anh không thể nào xa em vì anh đã yêu em.

Tuyết đưa tay gạt nước mắt, buồn buồn thú nhận:

- Anh Triệu Vĩ, em không thể dối lòng em, em cũng đã yêu anh. Lần đầu trong đời em yêu chân thành. Do đó, em muốn anh cũng yêu em một cách chân thành. Anh có yêu em một cách chân thành không? Chắc không rồi. Anh yêu em, em cũng sung sướng, nhưng...

Nàng đau xót thở dài:

- Nếu anh yêu em vì em có khuôn mặt giống Mỹ Lan thì em đành xa anh vậy. Em cũng là đàn bà như trăm ngàn người đàn bà khác. Em có lòng tự ái, em không thể nào yêu một người đàn ông chỉ yêu em qua hình bóng một kẻ khác. Nếu anh yêu em, em muốn anh nghĩ đến mình em thôi. 

Anh yêu Tuyết chớ không phải yêu Mỹ Lan. Anh hãy suy nghĩ kỹ và trả lời cho em biết?

Triệu Vĩ không cần nghĩ ngợi. Chàng ôm chầm lấy Tuyết và miên man nói:

- Tuyết yêu quý, anh chỉ yêu mình em thôi.

Ngoài miệng Triệu Vĩ nói thế nhưng trong thâm tâm chàng dư biết chàng nói dối. Và có lẽ Tuyết cũng hiểu như vậy. Nhưng trong giây phút ngắn ngủi, men tình dâng cao, Triệu Vĩ và Tuyết quên hết. Hai người không cần nghĩ đến tương lai và hậu quả các mối tình của họ sẽ đưa họ đến đâu.

Tuyết sung sướng nở nụ cười. Hai người trao đổi nhau một cái hôn gắn bó đầu tiên.

Tuyết tha thiết:

- Em yêu anh, Triệu Vĩ ơi. Lần đầu tiên em hiểu thế nào là yêu đương.

Triệu Vĩ say sưa ôm chặt lấy thân hình rực lửa của Tuyết. Tội nghiệp, Tuyết có biết đâu Triệu Vĩ đang ôm nàng trong lòng mà chàng cứ ngỡ đang ôm Mỹ Lan, người tình muôn thuở của lòng chàng. Cũng hình dáng đó, cũng nụ cười sóng mắt mơ màng duyên dáng đó, rõ ràng là Mỹ Lan 

của Triệu Vĩ rồi.

Cả hai đắm mình trong men tình nồng đậm.

Thời gian như ngừng đọng lại.

Triệu Vĩ bảo nhỏ bên tai người yêu:

- Tuyết em.

Tuyết rên rỉ:

- Triệu Vĩ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: