Chương 19
Phiên tòa tiểu hình đã xử xong vụ ly dị giữa vợ chồng Triệu Vĩ. Đơn xin ly dị vợ của Triệu Vĩ được tòa chấp thuận. Tòa giao cho Triệu Vĩ nuôi nấng và dạy dỗ con gái. Còn Ngọc Anh, nàng được quyền thỉnh thoảng tới thăm con nhưng với điều kiện phải được sự thỏa thuận của chồng cũ.
Không khí của phòng xử thật là nặng nề.
Khi tòa tuyên án xong, rời khỏi phòng xử, Triệu Vĩ thở phào nhẹ nhõm. Từ đây chàng sẽ được yên thân. Chàng sẽ được tự do tưởng nhớ Mỹ Lan mà không sợ bị ai làm phiền rộn.
Bị thua kiện, Ngọc Anh căm giận vô cùng. Nàng hằn học nói với Triệu Vĩ:
- Tôi chưa chịu thua anh đâu! Bé Ngọc Lệ là con của tôi, tôi không giao cho ai nuôi giùm hết. Tôi đủ sức bao bọc nó và không cần đến tiền phụ cấp của anh.
Triệu Vĩ cười khẩy:
- Anh sẽ biết cách thi hành đúng bản án của tòa.Ngọc Anh nghiến răng:
- Anh hèn hạ và ích kỷ lắm! Anh ích kỷ và tàn ác cũng như tôi! Đừng tự phụ, anh không hơn gì tôi đâu!
Triệu Vĩ gạt ngang:
- Bây giờ anh có chuyện riêng cần bàn bạc với luật sư. Em cứ về Thới Bình trước. Chiều anh về nhà chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng hơn.
Dứt lời, chàng bỏ đi. Căm hận, Ngọc Anh quắc mắt nhìn theo chồng cũ và lẩm bẩm:
- Ta chẳng đời nào giao con cho hắn!
Nàng tức tốc chạy về nhà riêng thuê để ở tạm trong những ngày tạm trú ở tỉnh lỵ.
Bé Ngọc Lệ đang ngồi dạo đàn. Nàng hấp tấp bảo con:
- Con mau sửa soạn quần áo, mẹ đưa con về thăm ông ngoại.
Ngưng tay đàn, bé Ngọc Lệ ngơ ngác:
- Mẹ không đợi cha về sao? Sao mẹ con ta không về Thới Bình mà lại về nhà ông ngoại?
Ngọc Anh bịa chuyện:
- Ông ngoại bịnh nặng, mẹ con ta phải đi ngay bây giờ. Cha đang bận việc. Chiều cha sẽ đến nhà ngoại sau.
Tin lời mẹ, bé Ngọc Lệ chạy vào phòng, Ngọc Anh hấp tấp thu xếp quần áo vào chiếc va-li nhỏ.
Rồi hai mẹ con ra nhà xe. Anh tài xế đang lau chùi cửa xe.
Ngọc Anh hất hàm bảo:
- Tôi có việc đi gấp, tôi tự cầm tay lái.
Anh tài xế ngạc nhiên nhưng không dám hỏi. Ngọc Anh đỡ con gái lên xe rồi nàng cầm tay lái cho xe vọt thẳng ra ngoài. Ra khỏi thành phố, chiếc xe lao vùn vụt như tên bắn.
Ngọc Anh đăm đăm nhìn tới phía trước, mắt long lên một cách dễ sợ.
Bé Ngọc Lệ ngồi im lặng. Quá sợ mẹ nên nó không dám mở miệng.
Lo sợ anh tài xế báo tin cho Triệu Vĩ biết và sợ chàng đuổi theo kịp, Ngọc Anh cho xe chạy với tốc lực trăm cây số trên một giờ. Gió thổi ào ào.
Bé Ngọc Lệ nhắm mắt lại và nắm lấy áo mẹ:
- Mẹ chạy chậm lại, con sợ quá.
Ngọc Anh vẫn nhấn thêm ga xăng, hai tay giữ chặt vô lăng.
Gần tới cua gắt, Ngọc Anh vẫn không chịu bớt tốc lực. Thình lình, một con trâu to từ dưới đồng băng ngang đường.
Bé Ngọc Lệ hoảng sợ rung lên, Ngọc Anh cũng tái mặt. Biết không thể tránh kịp con trâu quái ác, Ngọc Anh nghiến răng đạp mạnh thắng.
Một tiếng rít rùng rợn van lên. Đang chạy nhanh chiếc xe lồng lên rồi mất thăng bằng nghiêng sang một bên và đâm sầm vào một thân cây bên lề đường.
Mấy tiếng rú thê thảm vang lên liên tiếp.
Khi các người làm việc ở dưới đồng đổ xô lên chỗ xảy ra tai nạn thì chiếc xe đã bể tan tành.Bé Ngọc Lệ bị văng ra ngoài, đập đầu xuống mặt lộ, vỡ sọ chết tươi. Còn Ngọc Anh, nàng gục đầu lên vô lăng. Khi người ta lôi đươc Ngọc Anh ra thì nàng chỉ còn là một cái xác không hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top