Chương 26

Trân Ni một mình hì hục chạy trên lối hành lang đông người qua lại, ai trông thấy thì cũng nhìn em bằng ánh mắt tò mò không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Em thì cứ cắm đầu chạy, dù là mệt không kịp thở nhưng em cũng không cho phép bản thân mình dừng lại. Bàn tay em nắm chặt cây bút mực cũ đã sờn màu được mấy người giúp việc trong nhà trao lại. Nước trong hốc mắt em cũng chẳng hiểu vì sao lại rơi ra, lăn trên đôi gò má bầu bầu rồi thẳng thừng rơi xuống vai áo. Tròng mắt em đỏ hoe, trong đầu mơ hồ lại văng vẳng phát lên vài câu nói của mấy anh chị người hầu khi còn ở bờ sông.

"Lúc đó ai biết lội thì cũng lo cứu người xong thì bơi vô bờ hết rồi, nhưng mà tụi tui hổng có biết Trí Tú đâu hết, nhìn lại mới thấy nó đang chới với ở giữa dòng....."

"Hình như nó bị chuột rút. Mà con nhỏ cũng thiệt tình, rối ren vậy rồi mà còn không lo kiếm cái gì đặng bám, loay hoay làm cái gì á hông biết. Lúc người ta vớt được nó lên thì đã thấy nó cầm khư khư cây viết này đó cô hai..."

Trân Ni thút thít hít một hơi thở nghẹn ngào, đau lòng lau đi dòng nước mắt nóng hổi.

"Dạ... là do bà biểu. Mấy bữa nay bà hay sai Trí Tú đi làm công chuyện bên ngoài, xui sao hôm nay theo ghe thu lúa thì lại bị chìm, tội nghiệp con nhỏ...."

Trân Ni nhớ tới mấy lời này mà khóc thương cho Trí Tú. Chuyện ngày hôm nay xảy đến khiến em chợt hiểu ra rằng mấy bữa nay không phải là do cô muốn tránh mặt em, mà ngược lại cô còn rất muốn gặp em, còn vì cây viết em tặng mà xém chút nữa là bỏ mạng. Em xót vô cùng, vậy nên lúc nãy em đã có chạy đến phòng má để hỏi cho rõ chuyện của mấy ngày qua, em muốn biết hà cớ gì bà lại hạch sách cô như vậy.

Rồi cuối cùng em cũng nhận được câu trả lời.

"Má sai nó làm nhiều việc vậy là muốn hai bây hạn chế gặp nhau, bây cũng sắp gả cho thằng Phong rồi, cứ suốt ngày tò tò đi với nó thì coi sao mà đặng."

Đặng chứ sao không? Trí Tú và em từ xưa giờ vẫn vậy, hình ảnh hai người cười nói với nhau có còn lạ lẫm gì nữa đâu mà bà lo, bà sợ. Mặc cho thế nào đi nữa thì em vẫn sẽ ở bên cô, dù có một cậu Phong hay thêm nhiều cậu nữa thì vẫn sẽ vậy thôi, Trân Ni không thể rời xa Trí Tú.

Không, em đã nói rồi, em sẽ không gả đâu, cả cuộc đời này em cũng không gả cho Phong. Tại sao gia đình em cứ nhất quyết muốn em phải về làm vợ cậu ấy thì mới được vậy? Trân Ni vừa chạy vừa lắc đầu nguầy nguậy không muốn chấp nhận chuyện này, nhưng rồi em lại chợt nhớ tới lời nói kiên định đầy tính răn đe của mẹ mình khi nãy.

"Cha bây đã bàn xong với bác Phú hết rồi, cũng đã định ngày cưới luôn rồi, dầu bây có không ưng thì chuyện cũng vậy thôi. Bây cũng biết tính cha bây rồi đó, cãi lời ổng là không có yên đâu. Bây không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho Trí Tú đi con à...."

Kim Trân Ni càng nghĩ lại càng thấy nát lòng nát dạ, em bây giờ muốn tiến không được mà có lùi cũng chẳng xong. Nếu rời xa cô thì em đã trái lòng mình mà đang tâm phản bội câu thề ước, còn chọn ở bên cô thì em phải mang tội bất hiếu nhi với mẹ cha, cha em liệu có vì chuyện này mà làm hại Trí Tú giống như là mẹ em vừa nói?

Trí Tú từ nhỏ đã luôn phải gánh chịu nỗi đau cho những sai lầm mà em phạm phải, từ nhỏ đã như vậy rồi. Rốt cuộc thì Trí Tú của em đã làm sai chuyện gì? Tại sao người thân của em ai cũng muốn dùng cô để ép em vậy?

Trân Ni khóc lóc cấm đầu chạy thụt mạng ra bờ sông, vẫn là chỗ gốc cây còng mà em và cô thường hay hò hẹn.

Ngọn gió đồng cứ lồng lộng thổi qua mặc cho người con gái nhỏ nhắn chỉ đứng đơn độc một mình trong cô quạnh, cơn gió kia từng chút, từng chút một gom thành cơn bão lòng dữ tợn cuốn xoáy hết những tâm tư của em vào trong giông tố. Trân Ni không kiềm nổi lòng mà nước mắt lăn dài, từng giọt rơi xuống là một nỗi tâm tình khó thể nói cùng ai.

- Cô hai....!

Giọng nói ai đó trầm trầm êm ái cất lên, chứa đựng mối thâm tình ấm áp đến kỳ lạ. Trân Ni chầm chậm quay lại nhìn xem, thì ra là anh Lành từ lúc nào đã đến bên cạnh em rồi.

- Anh Lành.

Trân Ni vừa lau khô nước mắt vừa gọi tên anh, anh liền tâm lý nở một nụ cười hiền rồi ấm áp nói.

- Cô hai hông cần sợ đâu, ở đây hông có ai hết nên cô muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi chắc sẽ nhẹ lòng hơn.

Trân Ni nâng lên đôi mắt rưng rưng ngập nước nhìn anh Lành, rồi bất ngờ em lại như bị câu nói vừa rồi của anh chạm tới nơi yếu đuối nhất mà òa khóc như một đứa trẻ. Nước mắt em rơi ra không ngừng cuốn theo vô số nỗi buồn chảy xuống. Dưới gốc cây còng, cô gái nhỏ thỏa sức mà khóc lóc mặc kệ mấy cái lễ giáo gia phong gì đó, cũng bỏ luôn hình tượng cô hai tiểu thư cao sang quyền quý, em chỉ là em, một Kim Trân Ni biết vui biết buồn cũng như bao người khác.

Rõ ràng là em thương cô, má của em cũng biết được điều này, nhưng sao bà lại cùng với cha em muốn ép gả em cho một người đàn ông khác, người mà em không hề có ý muốn yêu thương. Tại sao? Má em lúc nào cũng hiểu em mà, chẳng lẽ chuyện lần này bà lại không muốn hiểu em sao?

Anh Lành nhìn em khóc mà cũng thấy thương thay, bụng dạ xót xa ráng dặn mình phải kiềm lại nước mắt. Tuy chỉ là người ăn kẻ ở trong nhà, vai vế có khác nhau nhưng tình thương anh dành cho em cũng như Trí Tú là xuất phát từ tận đáy lòng. Làm sao mà giả được trong khi anh đã cùng hai người họ lớn lên, dù nói cách nào đi nữa thì nhìn họ thế này anh cũng không thể nào chịu được.

Đợi cho em khóc đủ rồi thì anh mới e dè cất giọng.

- Cô hai, tui quê mùa cục mịch, hông có biết nói mấy lời đẹp đẽ đặng an ủi cô...... Nhưng mà thôi cô đừng buồn quá, chuyện gì rồi cũng tính được đường giải quyết thôi à.

- Vậy chuyện này phải tính làm sao, anh tính thử dùm em đi anh.

Trân Ni dụi dụi đôi mắt đỏ hoe hỏi ngược lại anh Lành, hơi bất ngờ nên anh chỉ đành bí bách gãi đầu khó xử.

- Tui.... tui hông có biết. Cô hai ăn học nhiều còn tính hổng ra thì sao mà tui tính được.

Trân Ni nhìn bộ dạng ngây ngô của anh mà chỉ biết cười khổ. Đàn ông chơn chất thiệt thà đến thế cũng là cùng, ăn nói thẳng đuộc như anh thì bảo sao đến bây giờ vẫn chưa có cô nào chịu ưng cả. Mà cũng chẳng biết là không có người thương anh hay là anh mến người ta mà không dám nói. Cũng hy vọng là anh sau này sẽ được ở cạnh người mình thương, không phải chịu cách trở như em và cô bây giờ.

Nhưng mà...... anh thì có vấn đề gì mà phải chịu cách trở như hai người được chứ?

- Cô hai cười rồi, vậy là cô bớt buồn rồi phải hông?

Trân Ni mỉm môi cười mà gật đầu, nước mắt cũng không còn chảy nữa. Em cảm thấy anh Lành nói đúng, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi, giờ em khóc lóc thì cũng chẳng được tích sự gì. Trí Tú vẫn đang ở đây cùng em thì em còn sợ gì nữa chứ.

- Thôi mình về đi hen cô hai, Trí Tú giờ này chắc cũng dậy rồi cũng nên.

Trân Ni ngoái đầu dõi về phía căn nhà rộng lớn nhất vùng của gia đình mình, bất chợt trong đầu lại nghĩ tới bóng hình của Trí Tú. Cô mệt nên ngủ cũng gần cả ngày nay, chắc bây giờ cũng đã dậy và đang chờ em trở về rồi.

Trân Ni khẽ cười êm ái, ánh mắt dịu dàng chứa những mến thương đã tự lâu ngày xếp thành một mối. Em đưa mắt nhìn xuống chiếc bút mực đang cầm ở trong tay, khóe miệng em cong mềm, dịu giọng:

- Anh nói phải, mình về thôi anh. Đừng để chị Tú chờ, tội nghiệp.



















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top