Chương 18
Trí Tú ngồi một mình dưới gốc cây còng, hai tay cô ôm đầu gối thẫn thờ nhìn ra dòng sông dài lặng ngắt. Tầm mắt cô mông lung vô định, cảm giác trống trải âm u cứ rỉ rả bao trùm lấy người con gái trẻ.
Một năm, đã một năm rồi kể từ lúc cô gửi thư đi, nhưng tới tận bây giờ vẫn là chưa có được hồi đáp. Thời gian trước chỉ cần có vài tháng là Trân Ni lại gửi thư về, nhưng bây giờ đã một năm rồi em bặt vô âm tính khiến cho cô phải mong chờ đến mòn mỏi, trong dạ cũng lo lắng không nguôi. Cô sợ, không biết rằng em ở bên đất khách quê người có xảy ra chuyện gì hay không nữa.
Trí Tú thở dài ôm đầu không biết phải làm sao. Mẹ cô đã mất rồi, bây giờ trên đời Trí Tú chỉ còn có mỗi Trân Ni, chỉ còn biết dựa vào những dòng thư của em để tìm niềm vui trong cuộc sống. Nghĩ tới đây cô chợt khẩy cười chua chát tự chế nhạo chính mình. Kim Trí Tú sống trên cõi đời này, trên người cô từ đầu đến cuối chẳng có thứ gì là của mình cả, ngay cả cái thân xác thấp hèn này còn không phải thuộc về cô, duy chỉ có khối tình cảm dành cho em mới là do cô sở hữu.
Mấy năm rồi cô vẫn giữ lời hứa, ngày ngày vẫn ra bến sông này chờ em quay trở về. Cô nương vào số thư từ em gửi để làm tin, tin chắc rằng rồi sẽ có một ngày em quay trở lại. Nhưng giờ thì niềm tin đó đâu rồi.....
Trí Tú lang thang một hồi cũng chịu trở về ngôi nhà lớn, bước chân cô nặng nề không nhấc nổi, dù như vậy vẫn thấy không nặng bằng tảng đá trong lòng cô. Đặt chân vào sân nhà với vẻ mặt u sầu ủ dột, ai nhìn cô mà cũng thấy mủi lòng. Nhất là anh Lành, hơn ai hết anh là người hiểu rõ mọi chuyện.
Từ khi bà hội đồng phát hiện chuyện lá thư, mọi thư từ Trân Ni gửi về cho Trí Tú đều bị bà giấu nhẹm. Cả năm qua đã mấy lần thư đến nhưng Trí Tú lại chẳng nhận được lá nào. Chuyện này cũng dễ hiểu, bà đồng ý che giấu chuyện tình cảm của hai người nhưng không có nghĩa bà dung túng cho hai người tự tung tự tác. Hai đứa con gái thương nhau đã là điều nghiệt ngã, xã hội khắc nghiệt này chắc chắn sẽ chẳng chịu chấp nhận đâu, rồi thì người khổ sẽ chính là những đứa trẻ của bà. Bà tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Hôm nay lại là ngày Trân Ni gửi thư về cho gia đình.
Trí Tú từ lúc nào đã đi tới trước mặt anh Lành, thơ thẫn ngẩng đầu nhìn người anh thương cô như là em ruột.
"Cô hai vẫn không có gửi gì cho em hả anh?"
Anh Lành nhìn cô mà lòng đau như cắt, muốn nói sự thật với cô nhưng lại phải cắn chặt răng buộc dạ gật đầu.
- Ừ, không có em à.
Trí Tú gật gật đầu điềm đạm, nhìn bề ngoài có vẻ như không sao nhưng nội tâm cô là đau đến xé lòng. Cô hai, em đâu rồi? Chẳng lẽ chỉ vài năm sang Tây mà em đã vội quên đi bến đò nơi hai người từng hò hẹn, và quên cả một người vẫn ngày ngày ra đó ngóng đợi em? Sẽ không đâu, Trân Ni của cô luôn nghĩ đến cô mà, em vẫn nhớ tới cô, rồi thì em sẽ lại trở về với cô trong chiếc áo bà ba tha thướt như ngày đầu, có đúng không hả em?
Cô lủi thủi đi vào trong nhà, đáy lòng cô cứ như tơ vò ngỗn ngang trăm mối, nằm chồng chéo lên nhau chẳng thể nào gỡ được.
- Trí Tú về rồi đó hả bây?
Trí Tú nhìn thấy bà hội đồng ngồi ăn trầu trên ván thì mới ráng nặn ra một nụ cười đi tới bên bà, bưng lên cơi trầu đứng hầu bà một lúc.
- Mới đây mà cũng lẹ dữ đa, nhớ hồi nào mày còn nhỏ xíu vậy mà giờ lớn bộn rồi hen.
Trí Tú im lặng đứng nghe, thỉnh thoảng thì nở một nụ cười nhạt thuận theo làm vui lòng bà chủ. Cô cầm trầu rồi quét một ít vôi, hai tay lễ phép dâng lên trước mặt cho bà. Bà hội đồng bỏ trầu vào miệng rồi nhai nhai, chăm chú nhìn cô xong thì lại tươi cười tấm tắc bảo.
- Con gái lớn rồi, trổ mã nhìn đẹp phải biết nghen bây. Cỡ tuổi mày người ta cũng có cặp có đôi hết rồi, còn mày, có mối nào chưa vậy?
Trí Tú như bị đứng hình, nghe bà hỏi đến chuyện này cô chợt có chút không quen. Có mối nào hay chưa sao? Chắc là có đó, chỉ tiếc là "mối" này nếu như ông bà biết được thì không chừng sẽ giết chết cô luôn.
- Tao thấy tụi trai làng nó đeo mày dữ lắm, coi có chịu đứa nào thì nói với bà, bà gả cho. Mày là con gái, lớn rồi thì lựa cho mình một tấm chồng tốt mới là lẽ thường nghe bây, đừng để cho chuyện gì làm quá lứa lỡ thì hông có tốt nghe con!
Bà hội đồng ôn tồn căn dặn, giọng điệu tâm tình nhưng hình như lại có gì không đúng. Trí Tú đứng nghe mà sao thấy mấy lời này có gì lạ quá, như muốn cố tình nói điều gì đó với cô. Bà hội đồng nhìn cô tận tường soi xét, mắt bà như thể nhìn thấu được đáy lòng của người con gái trước mặt. Trí Tú cúi đầu có chút chột dạ, chẳng hiểu sao cô lại không dám đối diện với ánh mắt của bà.
Cô gật đầu, ngoan ngoãn.
Thế là bà cũng gật đầu không nói gì tới chuyện này nữa.
- Thôi, mày coi đi vô nhà trong kiểm tra lại mấy cuốn sổ chi tiêu bà để ở trỏng đi, tụi nó ghi cái gì lu xu bu trong đó tao nhìn tao nhức mắt quá.
Trí Tú nền nã gật đầu. Cô sau đó thì cũng đi vào nhà trong, lật mấy cuốn sổ mà bà hội đồng đã để sẵn ra rồi ngồi xem xét.
Mấy năm này bà không có cho cô làm việc nặng, bảo cô vào nhà giúp bà mấy chuyện quản lý chi tiêu, bà nói là người làm trong nhà chỉ có mình cô là biết chữ, đầu óc nhanh lẹ, bản tính lại thiệt thà nên mới tin tưởng giao việc này cho cô. Trí Tú sống trong nhà có bà hội đồng ưu ái thì cũng thoải mái hơn, ông hội đồng cũng không có làm khó gì cô. Ăn no mặc ấm, biết chữ nghĩa, biết lễ nghi, trong mắt người ngoài thì cô cũng chẳng khác gì là con nhà danh giá.
Ngày lại ngày trôi qua, chớp mắt cái thôi cũng đã mấy tháng trời Trí Tú vẫn cứ ôm mối tương tư để chờ ngày em trở lại....
- Cô Tú, cô Tú chờ tụi tui với!
Vài anh chàng nọ lẽo đẽo chạy theo Trí Tú, miệng cứ gọi hoài gọi mãi như là không biết chán. Cô nghe thấy chứ, nghe càng nhiều thì cô lại bước càng nhanh, cô không muốn lại bị mấy anh chàng này vây ở giữa chợ. Người trong chợ nhìn cô nhưng chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm, lần nào cô ra chợ lấy đồ cho bà hội đồng thì cũng đều như vậy, cảnh tượng này họ nhìn riết cũng quen rồi.
- Cô Tú đi từ từ thôi!
Một anh trẻ tuổi chạy lên trước mặt cô, dang hai tay ra ngăn không cho cô bước tiếp. Trí Tú lập tức quay đầu, nhưng ngay phía sau cô đã là mấy anh chàng còn lại. Cô bất lực thở dài, đôi mày đẹp cau lại quay phắt người nhìn cái anh chàng đã cản đường cô. Anh ta bị cô nhìn, nhận thấy vẻ không hài lòng trong mắt cô thì mới gãi đầu khó xử.
- Tui.... xin lỗi cô Tú, tại.... tụi tui có chuyện muốn nói với cô mà cô đi nhanh quá....
Trí Tú thở dài thậm thượt, không cần nói thì cô cũng đã biết là chuyện gì. Kim Trí Tú dù không nói được nhưng cái gì cũng hiểu, chỉ là cô không muốn hiểu mà thôi.
- Cô Tú, mấy đứa tụi tui đứa nào cũng có ý với cô, cô biết mà. Mới đầu thì tụi tui còn tranh giành chứ bây giờ cô coi đi, theo cô lâu riết rồi tụi tui thân nhau luôn hồi nào cũng hông biết. Cô Tú cho tụi tui cơ hội đi mà cô!
Trí Tú mím môi thở dài đầy khó xử, cô không mở lòng không phải là do lạnh lùng hay lên mặt, bản thân cô thì có cái gì hơn ai đâu mà lấy làm kiêu ngạo với người ta. Chỉ là trong mắt cô đã có hình bóng của một người, trái tim cô cũng rất nhỏ thôi, cửa lòng đã mở ra đón em vào rồi thì không còn chỗ cho bất kỳ ai nữa. Cô không muốn mấy anh chàng này phải nuôi hy vọng để rồi thất vọng cho nên mới tuyệt tình như vậy.
- Cô Tú!
Anh chàng nọ bất chợt nắm lấy tay cô.
- Làm ơn, cho anh em tụi tui cơ hội theo đuổi cô đi mà. Tụi tui thương cô thiệt lòng mà cô Tú.
- Phải đó cô Tú, cho tụi tui cơ hội đi cô.
Trí Tú ra sức gỡ tay anh chàng trước mặt nhưng mà anh ta nắm chặt quá, ánh mắt khẩn thiết nhìn cô, cô loay hoay mãi vẫn không thoát ra được bàn tay ấy. Cái gì vậy nè, định bắt người luôn sao, mấy người này không phải là định làm bậy vậy chứ?
Trí Tú cắn răng đạp lên mu bàn chân của người trước mặt, dùng hết sức mình khiến cho anh ta đau đến nỗi phải buông tay. Cô tức giận đảo mắt một vòng nhìn mấy người còn lại, ánh mắt nóng như lửa đốt đồng khiến cho mấy anh chàng phải rụt rè cúi thấp mặt. Tất nhiên là họ phải như vậy rồi, phải biết dừng đúng lúc, nếu không may làm cô ghét bỏ thì không chừng ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không còn.
Thiệt tình, cô chưa bao giờ chán ghét bọn họ cả, chỉ có điều lần này họ đã động tay chân vào người cô, trên đời này ngoại trừ mẹ cô và Trân Ni, bất kỳ ai động vào người cũng sẽ làm cô thấy khó chịu.
Bất chợt, giọng nói của anh Lành bỗng lanh lảnh truyền tới bên tai, hơi thở vội vàng nhưng ngữ điệu anh lại vui mừng khôn tả.
- Trí Tú, cô hai.... cô hai về rồi!
=======
Trời đất ơi cổ chịu về rồi kìa
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top