04: Trò Chơi Tử Thần


---

Đêm trăng tròn tiếp theo, không khí trong trường nặng nề và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Mỗi bước đi trong hành lang đều vang vọng âm thanh xa lạ, như tiếng thì thầm vọng về từ những năm tháng xa xôi. Vương Đình và Chiêu Giang, sau khi trở về từ căn nhà bỏ hoang trong rừng, cả hai không thể dứt khỏi cảm giác bị ai đó đang dõi theo.

Kế Hoạch Đêm Trăng

Khi tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm vang lên, họ lặng lẽ rời khỏi ký túc xá. Kế hoạch đã được vạch ra: đêm nay, dưới ánh trăng tròn, họ sẽ quay lại căn nhà bỏ hoang trong rừng, hy vọng có thể tìm thấy cách phá bỏ lời nguyền.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi cuối cùng những linh hồn đó xuất hiện," Vương Đình thì thầm, ánh mắt kiên định. Dù lo sợ, cậu không thể quay lưng lại, không thể để những linh hồn ấy mãi bị giam cầm trong nỗi đau.

Chiêu Giang khẽ gật đầu, đôi mắt sâu thẳm không giấu được sự quyết tâm. Cậu nhắm mắt, tập trung vào những ký ức mờ nhạt về khu rừng và những linh hồn đã mất tích. Cảm giác lạ lùng như thể cậu biết rõ nơi này, như đã từng đi qua từng ngóc ngách trong những đêm tối tăm nhất.

Trò Chơi Bắt Đầu

Khi cả hai vừa bước vào khu rừng, sương mù bắt đầu bao phủ dày đặc, tràn ra từ những gốc cây và che khuất mọi lối đi. Ánh đèn pin chập chờn như sắp tắt. Chẳng mấy chốc, họ bị lạc trong màn sương dày đặc.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên giữa bóng tối, tiếng cười khẽ khàng, lanh lảnh và vô hồn. “Các ngươi nghĩ mình có thể rời khỏi đây sao?” Tiếng nói ấy vang vọng, cuốn theo sự lạnh lẽo và nguyền rủa từ quá khứ. Trong ánh trăng mờ nhạt, Vương Đình và Chiêu Giang nhìn thấy những bóng dáng lờ mờ hiện ra xung quanh, đứng im lìm như bức tượng.

"Đây là nơi ngươi dừng chân," một linh hồn nói, giọng điệu lẫn sự đau đớn và hận thù.

Vương Đình nắm chặt tay Chiêu Giang, kéo cậu lùi lại một bước. Trước mắt họ, những linh hồn đang bao vây, đôi mắt trống rỗng, những bàn tay giơ ra như muốn kéo họ vào bóng tối.

Ký Ức Tái Sinh

Bất ngờ, Chiêu Giang quỵ xuống, ôm đầu đau đớn. Những hình ảnh từ quá khứ chợt ùa về, từng cảnh tượng u tối, những gương mặt thân quen nhưng xa lạ, và cuối cùng là cảnh một đêm trăng tròn, nơi một nhóm học sinh trẻ tuổi chạy trốn khỏi bóng tối vô hình đang đuổi theo họ trong rừng. Chiêu Giang dường như bị nhấn chìm trong ký ức, đôi mắt mờ dần như người khác đang chiếm lấy cậu.

Vương Đình quỳ xuống bên cạnh, gọi tên cậu, giọng đầy lo lắng. "Chiêu Giang! Cậu không sao chứ?"

Chiêu Giang nhìn lên, nhưng ánh mắt cậu dần thay đổi, trở nên trống rỗng và xa xăm. Một linh hồn dường như đã thâm nhập vào cơ thể Chiêu Giang, điều khiển mọi hành động của cậu. Trong khoảnh khắc ấy, Vương Đình nhận ra rằng cậu đang đối diện với một phần linh hồn từ quá khứ, một mảnh ký ức đau buồn bị giam cầm quá lâu.

"Ngươi... ngươi cũng muốn siêu thoát?" Vương Đình khẽ hỏi, hy vọng tìm thấy một chút cảm thông trong ánh mắt xa lạ đó.

Chiêu Giang (hay đúng hơn, linh hồn bên trong cậu) nở một nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt lấp lánh tia oán hận. "Không phải tất cả đều muốn được giải thoát," cậu thì thầm, giọng nói xa lạ vang lên từ chính miệng mình. "Có những kẻ chỉ muốn kéo thêm người xuống cùng mình."

Cuộc Đối Đầu Cuối Cùng

Trái tim Vương Đình nhói lên, nhưng cậu vẫn không lùi bước. Đặt tay lên vai Chiêu Giang, cậu khẽ nói, giọng đầy kiên định: "Chiêu Giang, tớ biết cậu vẫn ở đây. Tớ sẽ không bỏ cậu đâu, dù chuyện gì xảy ra."

Ánh mắt Chiêu Giang thoáng dao động, linh hồn bên trong cậu dường như đang mất dần kiểm soát. Vương Đình không bỏ lỡ cơ hội, cậu tiếp tục gọi tên Chiêu Giang, từng lần, từng lần một, như một tiếng gọi từ hiện tại về lại thực tại.

Cuối cùng, ánh mắt Chiêu Giang dần trở lại bình thường. Cậu ngã khuỵu vào lòng Vương Đình, hơi thở dồn dập, yếu ớt. Cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, Chiêu Giang nhắm mắt, để cho mình được nghỉ ngơi sau những phút giây căng thẳng và đau đớn.

Vương Đình nhẹ nhàng vòng tay ôm cậu, xiết chặt. Cảm giác mất mát vừa thoáng qua khiến cậu run rẩy. "Tớ sẽ luôn ở đây, Chiêu Giang, sẽ không ai có thể mang cậu đi được."

Chiêu Giang khẽ tựa vào vai Vương Đình, giọng nói yếu ớt nhưng đầy niềm tin: "Cảm ơn cậu... vì đã không rời xa tớ."

Hy Vọng Trong Ánh Trăng

Khi những tia sáng đầu tiên của bình minh xuyên qua màn sương mù, khu rừng như trở nên thanh thản hơn. Các linh hồn đã dần tan biến, chỉ còn lại Vương Đình và Chiêu Giang ngồi bên nhau giữa cánh rừng mênh mông.

"Chúng ta... đã làm được," Chiêu Giang khẽ nói, đôi mắt mệt mỏi nhưng rạng ngời hy vọng. Vương Đình gật đầu, lòng tràn đầy cảm giác yên bình và nhẹ nhõm.

Họ đứng dậy, tay nắm chặt tay, cùng nhau bước ra khỏi khu rừng. Mặc dù bóng tối đã đi qua, những ký ức về đêm trăng tròn sẽ mãi là một phần của họ. Nhưng giờ đây, dưới ánh nắng ban mai, cả hai đều biết rằng họ đã chiến thắng, không chỉ đối đầu với những linh hồn quá khứ mà còn với chính nỗi sợ hãi trong lòng mình.

Hành trình này, một lần nữa, đã giúp họ hiểu rằng sức mạnh thực sự nằm ở sự đoàn kết và niềm tin, thứ ánh sáng mà dù bóng tối cũng không thể dập tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top