Chương 10:

Chương 10: yến tiệc, biến cố, sợ hãi, ghen tuông

Tống Hạc Khanh cầm lấy khăn lau nhẹ nhàng mồ hôi trên người bé cưng, còn nơi bên dưới bị đụ đến mềm ra thì dùng khăn ướt lau dịu dàng.

Bé Đường Nguyễn nằm dựa trên ghế xe không nhúc nhích, mặc cho tên Alpha kia muốn làm gì thì làm.

Trong đầu của thằng chó họ Tống này chỉ có 1 chữ "SEX", lúc lau người cho bé cưng cũng lén lút hôn vài cái trên đầu ngón tay.

Đường Nguyễn nhìn Tống Hạc Khanh một chút, ban nãy hắn đụ cậu mạnh bạo thế làm bé cưng có chút sợ hãi, cuộn tròn người không lên tiếng.

"Ngoan, nhét cái này vào nào."'

Tống Hạc Khanh đưa nút chặn nhỏ bằng ngọc tới bên dưới, như muốn nhét vào trong.

Đến lúc này bé cưng đều hiểu rõ tác dụng của cái này rồi, Tống Hạc Khanh không những không cho bé rửa sạch chúng mà còn muốn bé giữ nó bên trong kia kia.

"Không được! Quá... Quá..."

Bé Nguyễn Nguyễn nói không nên lời, quá ngượng rồi, chỉ có thể dùng tay cản Tống Hạc Khanh lại.

"Xấu hổ sao? Không sao hết, bé cưng, đây là tốt cho cơ thể em mà."

Tống Hạc Khanh vừa dỗ vừa bóp đít nhỏ của bé cưng, không cho phép từ chối, nhanh chóng nhét vào lỗ đít kia. Tinh dịch đã chảy ra ngoài cũng bị hắn dùng tay đẩy vào bên trong lại, sau đó nhét nút ngọc vào trong, còn chưa đủ yên tâm mà cố ý đẩy sâu vào.

Việc này làm cho Đường Nguyễn không dám làm gì, nút ngọc không lớn lắm, chất lượng rất tốt, trơn nhẵn, nhưng những đường khắc trên đó làm cho bé có chút khó nói khi nhét vào trong.

Cậu lập tức muốn lấy ra, đương nhiên là tên Alpha nào đó không đồng ý rồi.

"Không sao, đợi quen là được rồi, không nghe ông xã nói sao? Hửm?"

Hắn hôn dỗ dành bé Beta rồi mặc quần áo giúp bé.

Áo sơ mi ngắn tay cùng quần tây ngắn bằng chất liệu thoải mái, mát mẻ, vạt áo sơ mi hơi dài được gấp để vào trong quần, đeo thêm chiếc thắt lưng cỡ nhỏ, vuốt lại mái tóc thấm đẫm mồ hôi, bỏ qua đôi mắt ửng đỏ do khóc thì nhìn không khác gì cậu chủ nhà giàu đáng yêu.

Đường Nguyễn cúi đầu, miệng sưng lên nên bĩu môi trong vô thức, lúc này bé đáng yêu chỉ để ý đến nút chặn ngọc đang nằm bên trong lỗ đít của mình, không cảm để ý đến Tống Hạc Khanh vừa đeo vòng cổ cho mình.

Sau khi sửa soạn lại xong, tên Alpha này cực kỳ vừa lòng nhìn bé cưng của mình: "Bé cưng, anh dẫn em đi tiệc gặp mặt giữa bạn bè nhé, đều là người quen, đừng lo lắng."

"Gặp mặt?!"

Hai chữ "gặp mặt" như sét đánh ngang tai Đường Nguyễn, cậu tròn mắt nhìn hắn, hai từ "không muốn" đã sắp nói ra.

Bé Đường Nguyễn là một bé hướng nội đúng nghĩa, đã tới giai đoạn nếu không cần ra khỏi nhà thì chắc chắn là không đi, ba cái tiệc liên hoan hay gặp mặt gì đó đương nhiên là không cần thiết đối với bé cưng rồi, một bé hướng nội như mình thì tham gia mấy cái này làm gì, mỗi ngày đi ăn chỉ đi cùng bạn cùng phòng, gặp người lạ hay người hơi quen biết còn kiên quyết không chào đây, chỉ muốn chạy 7749 m.

Nghĩ đến cảnh phải ăn uống cùng người lạ, hơn nữa còn là những người giàu có, bé Đường Nguyễn lo đến mức sắp khóc rồi.

Cậu vừa mở miệng nói cảm giác như sắp khóc nức nở đến nơi, "Có thể, có thể không đi được không? Em, em không quen..."

Không quen thì đương nhiên là đúng rồi, từ nhỏ đến lớn thì bé Đường Nguyễn chỉ sống ở khu C, khi còn nhỏ còn bị bạo lực học đường, sau khi ba mẹ biết đều đã báo cảnh sát rồi chuyển trường cho cậu, nhưng Đường Nguyễn đã bị ảnh hưởng tâm lý, luôn sợ hãi, không muốn làm quen với người khác, sau đó còn tới mức không muốn ra khỏi phòng, không muốn giao lưu, vừa sợ xã hội vừa nhát gan.

Đến lúc học đại học thì việc dũng cảm nhất mà bé cưng làm đó chính là theo đuổi Tống Hạc Khanh, còn bị từ chối bao nhiêu lần, trước bao nhiêu người, điều này đối với bé cưng chính là cực hình.

Hiện tại, bé ốc sên đã thu người vào trong vỏ ốc của mình, nếu không có việc gì quan trọng chắc chắn sẽ không muốn chui ra.

Tống Hạc Khanh đau lòng xoa đầu bé Đường Nguyễn, từng câu từng câu khuyên nhủ

"Không sao cả, bé cưng không muốn gặp bạn bè của anh một lần thử sao? Chỉ gặp một lần này thôi được không em? Họ rất muốn gặp mặt em, em đáng yêu như vậy ai mà không thích được chứ, cả anh còn mê cơ mà."

"Anh muốn mọi người đều biết bé cưng là người anh thích cơ."

Trình độ dụ người của tên cho Alpha này thì khỏi phải bàn cãi, gặp mặt bạn bè của hắn, cùng nhau trải qua cuộc sống hằng ngày, đó chính là nguyện vọng từ trước đến nay của cậu.

Cậu không thể kìm chế được phải cắn môi mình một chút nhưng vì đã bị hôn sưng nên nhanh chóng xuất hiện dấu cắn.

"Được rồi, chỉ một lần thôi nha." Bé Đường Nguyễn nhỏ giọng nói xong còn ngước mặt lên nhìn Tống Hạc Khanh một cách vừa nhút nhát vừa sợ sệt.

Quá đáng yêu rồi, Tống Hạc Khanh cảm thấy tim mình đều mềm nhũn rồi, hắn cảm thấy bé cưng hướng nội càng tốt ấy chứ, về sau chỉ ở cùng hắn mà thôi, mấy người khác đều không quan trọng.

Tiệc giao lưu được tổ chức trong một dãy biệt thự riêng tư, hầu hết người tham gia đều là con cái gia đình giàu có, có khi là quý tộc, gia tộc yêu cầu mỗi người họ phải nắm bắt rõ ràng công việc gia đình và các kỹ năng quan trọng, đế quốc chú trọng mặt vũ lực, quý tộc cũng xem khả năng chiến đấu mạnh mẽ của mình là niềm kiêu hãnh, Tống Hạc Khanh lần này có thể tham gia hoạt động quân sự cũng là do nhà họ Tống cùng các dòng tộc lớn khác tranh thủ được cơ hội này.

Chiếc Maybach dừng lại trước cổng, Tống Hạc Khanh ôm bé cưng vào lòng, hắn cũng đã thay đổi trang phục phù hợp, mặc quân phục, tóc được chải chuốt gọn gàng, mặt mày góc cạnh, vai rộng chân dài, khí chất đỉnh A bay tứ tung.

Để ý thấy bé cưng đang nhìn mình, hắn vỗ vỗ hông bé cưng, trấn an cậu, nói: "Chỉ là vài người bạn quen biết thôi cục cưng ơi, sau khi hoàn thành tác chiến thì mọi người tổ chức tiệc để giải tỏa thôi, những người khác em đừng quan tâm."

Bé Đường Nguyễn nghe lời gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Tống Hạc Khanh vào cửa.

Đây là một thế giới khác hoàn toàn so với cậu, nơi nơi đều là những món đồ đắt tiền cho tới những người phục vụ mặc trang phục kia đang bưng chiếc mâm đầy các ly rượu Champagne đắt tiền, chân ly vừa cong vừa dài bằng vàng xa hoa, không khí đầy mùi nước hoa đắt tiền xen lẫn với mùi bánh kem ngọt ngào.

Những Omega xinh đẹp cười duyên dáng được các Alpha cao lớn ôm vào lòng, làn da mềm mại, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được sự kiêu ngạo của bản thân.

Đây mới là ngợp trong vàng son thật sự, là đỉnh kim tự tháp trong tương lai của đế quốc.

Đường Nguyễn bị dọa đến run người, cậu trước giờ chưa từng nghĩ đến điều này, tất cả mọi người ở nơi này đều không cùng một tầng lớp với người nghèo như cậu, bé Beta bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tay nắm chặt lấy góc áo của người mình yêu.

Tên Alpha này đương nhiên xót cho bé cưng của mình, ôm bé cưng đi tới một góc của sảnh, lấy một phần bánh kem bơ từ người phục vụ, múc một muỗng bánh kem đút cho bé cưng ăn.

"Bé cưng ăn thử bánh nào."

"Bé cưng, đừng lo lắng, có anh ở đây không ai dám bắt nạt em đâu."

Giọng nói dịu dàng của Tống Hạc Khanh ở bên tai cậu. cảm giác còn ngọt hơn bánh kem bơ nữa, phải cỡ như thêm một lớp mật ong luôn ý.

Bé Beta ngơ người rồi cười tươi, ngoan ngoãn nghe lời ăn bánh kem, vị ngọt trong miệng làm cậu tạm thời không còn sợ hãi như lúc nãy.

Tuy hai người ngồi ở góc sảnh nhưng Tống Hạc Khanh vẫn là tâm điểm của giới quý tộc, đều bị mọi người để ý. Cho nên rất nhanh đã bị mọi người chú ý đến.

Từ khi nào Tống Hạc Khanh đã có người rồi, nhìn thoáng qua chỉ là một tên Beta bình thường mà thôi.

Điều này dường như là ý nghĩ chung của mọi người, nhưng không ai dám lại gần hỏi hắn.

Cho đến khi Trịnh Phú xuất hiện, lớn giọng nói chuyện, hắn đã nhìn xung quanh để tìm Tống Hạc Khanh sau đó nhìn thấy Beta đang ngồi bên cạnh.

"Lão Tống?! Sao thế? Có người yêu thì quên đi anh em à? Mày xem mày như vậy có được không?"

Trịnh Phú lớn giọng nói chuyện đã làm bé Đường Nguyễn giật mình sợ hãi mà Tống Hạc Khanh thấy vậy cũng khó chịu.

"Lão Tống, mày từ từ, có gì thì nói... à à, được rồi, tao xin lỗi, tao xin lỗi là được mà..."

Trịnh Phú còn muốn nói gì thì đã bị tin tức tố quen thuộc chèn ép.

Ha, đến rồi, dục vọng chiếm hữu của đỉnh A, haiz, không thể đụng vào mà.

Hắn xua xua tay, không dám hỏi gì về chuyện người yêu nữa, niềm nở giới thiệu bản thân với Đường Nguyễn, sau đó nhìn về phía Tống Hạc Khanh ra hiệu.

"Ai, lão Tống, Vương Tư Viễn cũng tới đó nha!"

Nghe như vậy, Tống Hạc Khanh lập tức khó chịu, thái độ gần như là chán ghét.

Vương gia vẫn đem Tống gia làm đối thủ từ bao đời, mà thế hệ này chính là Vương Tư Viễn và hắn.

"Tao nhớ rõ lần này nó không tham gia tác chiến."

Alpha mặc quân trang vừa nói vừa vuốt mái tóc của bé cưng.

Bé Beta đương nhiên là sợ ngứa, má lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trên mặt sau đó cúi đầu ngoan ngoãn trốn đi.

Trịnh Phú không nhìn được món cơm chó tình tứ trước mặt này, có chút chọc ghẹo mà nói: "Ây, người ta vừa nghe mày có tham gia còn mang theo bạn đi cùng thì sao mà bỏ qua được, phải tới chứ."

Hai người vẫn tiếp tục nói chuyện còn bé Đường Nguyễn thì suy nghĩ bay tới đâu luôn rồi.

Vương Tư Viễn là ai cơ chứ, nhìn thì thấy người yêu mình không thích người này cho lắm, là Omega sao, Tống Hạc Khanh ...

Đường Nguyễn cầm một miếng chocolate vừa định ăn, còn chưa kịp suy nghĩ xong đã thấy gì đó màu đỏ trước mặt.

Người này chính xác là Vương Tư Viễn, y mặc vest đen, màu tóc đỏ như lửa, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, dưới hàng lông mi đen là đôi mắt khác màu trời sinh, mắt phải màu vàng như chứa những vệt sáng nhỏ bé, mắt trái đen thẳm sâu hút.

Bé Đường Nguyễn nhìn y có chút chăm chút rồi lại ngây người.

Vương Tư Viễn đi từ xa đến tới chỗ ba người họ, đương nhiên sẽ thấy cảnh tượng Đường Nguyễn đang nhìn mình đến thất thần, không để ý đến Tống Hạc Khanh ngồi kế bên và Trình Phú, y khom lưng với Đường Nguyễn, vươn tay phải, bày ra động tác chào hỏi thân sĩ quý giá.

"Lần đầu gặp mặt đã thấy có duyên, không biết có cơ hội mời cậu nhảy một điệu không?"'

Tuy là mời Beta nhưng vừa nói xong lại nhìn Tống Hạc Khanh đầy khiêu khích.

Y muốn thử, muốn biết địa vị của tên Beta này trong lòng Tống Hạc Khanh, để tiếp tục kế hoạch của mình.

Tống Hạc Khanh giữ chặt lấy eo bé cưng, khớp xương trên bàn tay nhô ra như muốn giữ chặt lấy bé cưng của mình, híp mắt nhìn, trong mắt đầy sự cao ngạo và khinh thường.

"Cậu muốn nói với ai? Mời em ấy nhảy một điệu, cậu nghĩ bản thân xứng sao?"

Vương Tư Viễn nhíu mày: "Chỉ là vừa gặp đã yêu mà thôi, cậu Tống hà tất gì làm khó xử tôi chứ."

Vừa dứt lời, bầu không khí nhanh chóng căng thẳng hơn, hai loại tin tức tố tỏa ra đấu đá nhau, mạnh mẽ lại điên cuồng, dường như muốn giết chết đối phương.

Mọi người xung quanh sợ đến mức muốn trốn mà không được, nhanh chóng đẩy nhau để cách xa họ 5m.

Tầng lớp thượng lưu nhanh chóng truyền đi tin nóng trong ngày, hai thiếu gia lại vì tranh giành một tên Beta bình thường mà lại vung tay đánh nhau, trình độ nhiều chuyện không thua gì mấy cái loa phát thanh trên thành phố đâu.

Cấp bậc của Trình Phú thấp hơn họ, gương mặt đã nhanh chóng trắng bệch, chảy mồ hôi lạnh, Đường Nguyễn tuy là Beta không thể cảm nhận được tin tức tố nhưng bị bầu không khí căng thẳng này làm cho sợ đến mức siết chặt góc áo Tống Hạc Khanh.

Thấy sắp mất kiểm soát tới nơi, Trình Phú không thể không hít một hơi thật sâu rồi nói lớn, "Hai người dừng lại đi, để ý người xung quanh một chút được không?"

Vương Tư Viễn không phải đỉnh A như Tống Hạc Khanh, lúc này cũng đã chảy mồ hôi, mục đích của hắn không phải điều này cho nên thuận theo mà dừng lại.

Hai loại tin tức tố cao cấp vừa được thu lại, mọi người đều thở nhẹ một hơi, nếu thật sự đánh nhau thật thì không thể kiểm soát được mà.

Dường như chỉ có một mình Tống Hạc Khanh cảm thấy bình thường, cao cao tại thượng mà nhìn Vương Tư Viễn, ánh mắt lạnh như băng, dường như không có gì mất khống chế như ban nãy, giọng nói còn dịu hơn bình thường nhưng nếu là người quen thì đều biết hắn đang cực kỳ tức giận.

"Cho dù cậu có ý định gì đều dẹp hết đi. Người của tôi, không phải là người mà cậu có thể đụng đến đâu."

Vương Tư Viễn cười khinh một tiếng, "Cậu Tống à, quan tâm quá mức rồi nghĩ sai rồi, tôi có thể làm gì được cơ chứ."

Nói xong, Vương Tư Viễn cũng không để ý người xung quanh, ngẩng đầu rời đi.

Trịnh Phú lau mồ hôi lạnh trên trán, thở một hơi nhẹ nhõm, hôm nay hắn đã dùng chút thông minh bất chợt mới giúp cho mọi chuyện trở lại bình thường, dường như không có gì vừa xảy ra.

"Hạc Khanh..."

Bé cưng trốn đằng sau Tống Hạc Khanh, sợ hãi gọi một tiếng, cậu nhạy bén cảm giác được Tống Hạc Khanh đang tức giận.

Trịnh Phú nhìn mặt đoán ý, gọi thêm vài người bạn thân tới, nhân tiện an ủi Đường Nguyễn vài câu, còn tiện miệng trao đổi chút việc với Tống Hạc Khanh.

Yến tiệc kết thúc nhanh chóng, ai cũng không còn tâm trạng mà tham gia, lời đồn đã tới tai các bề trên.

Công tử nhà họ Tống đã có bạn đời của mình, là một Beta bình thường, yêu thương cực kỳ.

Trên đường trở về, Tống Hạc Khanh cùng Đường Nguyễn không nói lời nào. Chỉ im lặng ngồi trong xe, không khí áp lực căng thẳng, bé Đường Nguyễn không biết chính mình làm sai việc gì, cả hai ngồi gần như vậy nhưng cậu cảm giác xa không thể với tới.

Tống Hạc Khanh cúi đầu, tựa lưng vào ghế, Đường Nguyễn hơi cong lưng, nhìn chằm chằm bên dưới.

Thật lâu sau, trong khoang xe có tiếng khóc nức nở.

Bé Đường Nguyễn khóc, có lẽ bởi vì không biết nguyên nhân là gì, chỉ là vì Tống Hạc Khanh im lặng không nói gì mà lo lắng, khổ sở.

Tống Hạc Khanh mở mắt, giọng nói hơi khàn khàn.

"Nguyễn Nguyễn, lại đây, tới chỗ ông xã nào."

Bé Beta không nói lời nào, cũng không qua đó, chỉ cúi đầu thấp hơn nữa.

Giống như một con đà điểu trốn tránh hiện thực.

"Nguyễn Nguyễn..."

Tống Hạc Khanh thở dài, vươn tay ôm bé cưng đang khóc đến nức nở ngồi lên đùi mình.

"Bé cưng sao thế này, sao lại đau lòng như này."

Đường Nguyễn hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Anh đừng đau lòng được không? Bởi vì em cũng đau lòng mà..."

Lông mi của bé cưng thấm đẫm nước mắt, từng sợi dính vào nhau, đôi mắt đen long lanh ánh nước, mí mắt mỏng manh, đuôi mắt đỏ ửng, chóp mũi và môi hồng lên, như bị ai đó bắt nạt đến khóc.

Tống Hạc Khanh lập tức hôn bé cưng, đầu lưỡi chen vào miệng nhỏ, bắt lấy lưỡi bé cưng quấn quýt với nhau trong miệng nóng bỏng.

Cả hai đều cảm nhận được hương vị lẫn nhau, rõ ràng Beta làm gì có tin tức tố, rõ ràng cả hai đều không thể hấp dẫn lẫn nhau theo số trời.

Từ trước đến giờ, Tống Hạc Khanh là người mà Đường Nguyễn luôn khao khát, nhưng hiện tại lúc này đâu.

Mất đi ảo tưởng đẹp đẽ kia, tình yêu đẹp đẽ bị xé nát chỉ còn lại vùng đất khô cằn cỗi này sẽ dư lại điều gì chứ.

Đôi mắt sâu thẳm của Tống Hạc Khanh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của bé cưng, bàn tay còn vuốt ve trêu ghẹo, nơi đó bị hắn mút đến sưng đỏ, quyến rũ lòng người.

Tinh dịch cùng nước bọt của hắn đã chăm dưỡng bé Beta của mình, dường như trở thành đóa hoa hồng sống trên xương sườn hắn.

"Giấu bé cưng ở nhà được không?"

"..."

"Đụ bé cưng đến căng bụng, mỗi ngày chỉ cần ở nhà, không cần làm gì cả, không cần mặc quần áo, tinh dịch của ông xã đều cho em hết, để người em đầy mùi hương của anh được không?"

Tình yêu dị dạng cũng là một loại tình yêu, cố chấp như vậy, chiếm hữu như thế, như muốn nuốt chửng bé cưng vào bụng, cũng không thể rời đi bé cưng được.

Là thứ tình yêu ích kỷ không bằng người khác.

Hắn liên tục nói xong lại muốn hôn, một lần lại một lần, Đường Nguyễn muốn né tránh, rõ ràng cậu khóc đến đau lòng như vậy, nước mắt chảy không ngừng.

Trong lòng Alpha dần bình tĩnh lại, hắn nghĩ, Đường Nguyễn biết càng tốt, biết hắn có ý tưởng đáng sợ đến như vậy, như vậy thì trong tương lai sắp tới, hắn mới có thể thực hiện được điều đó cơ mà.

Bé cưng vẫn còn đang khóc, Tống Hạc Khanh nắm cằm nhỏ, hôn lên khóe mắt đang khóc đó, lấy đi những giọt nước mắt.

"Bé cưng luôn yêu anh được không? Đừng rời khỏi anh, đừng nhìn ai cả, dù chỉ là một chút anh đều ghen đến mức muốn điên rồi, bé cưng chỉ có thể nhìn anh mà thôi."

Alpha vừa nói vừa ôm lấy bé cưng, vuốt ve da thịt mềm mại khiến bé cưng rùng người.

Hắn bất chợt hiểu rõ, yêu không chỉ là yêu thương, không phải thứ gọi là có sự kết hợp với dục vọng, mà đa số lúc nó là sự sợ hãi, là khát khao ánh sáng nhưng lại muốn chìm đắm vào bóng đêm.

"Cơ thể của em, nước bọt của em, thậm chí từng sợi tóc cũng là của anh."

Áo sơ mi cuaủ bé cưng bị hắn cởi ra, Tống Hạc Khanh hôn lên bả vai rồi tới xương quai xanh lại tới cánh tay, hôn đến từng ngón tay trắng nõn mềm mại.

Nhiệt độ bên trong xe tăng dần lên, dấu hiệu cho việc cơ thể Alpha đang bất thường, mắt dần đầy gân máu, giống như dã thú đang hút máu con mồi, nhìn chằm chằm vào Đường Nguyễn, quyến rũ bé cưng.

Tống Hạc Khanh nhanh chóng hôn lên núm vú đã dựng đứng do lạnh, cứng cứng giống như hai viên đá nhỏ.

Mặt lưỡi liếm rồi lại liếm liên tục núm vú trước ngực, quầng vú của bé cưng quá lớn, lúc này lại bị mút đến hồng hào xinh đẹp.

Bản năng từ trong máu làm cho Tống Hạc Khanh dường như đã giống dã thú chỉ biết chăm chú vào liếm mút hai núm vú trước mặt, dùng răng nhây nhây cắn lấy, xong lại dùng lưỡi đè mạnh, dường như muốn hút sữa từ bên trong ra.

"Đau... không mút mà...ưm... Hạc Khanh... đừng, đừng mút..."

Đường Nguyễn khóc nức nở, như em bé nhỏ đang muốn dỗ dành khuyên nhủ Tống Hạc Khanh, nhưng hắn vẫn cố chấp mà mút lấy vú mình.

"Chậc chậc... ưm... sao lại không có sữa cơ chứ..."

Tống Hạc Khanh buông tha cho bé vú trong miệng, lại nhỏ giọng khó chịu, ảnh mắt nhìn chằm chằm núm vú sưng đỏ kia. Hắn dường như đã rơi vào bẫy rập mà bé Beta vô tâm này tạo ra.

"Không có... không có mà...'

Bé cưng xấu hổ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể cắn môi lắc đầu, nước mắt còn vương trên mi rồi lại rơi xuống, trượt theo lăn xuống môi Tống Hạc Khanh.

Vị mặn này như châm ngòi nổ lớn trong lòng hắn, Alpha thở hổn hển, kéo phăng cà vạt của mình xuống.

Vứt đi áo sơ mi, dưới ánh đèn mờ nhạt khi, lúc có lúc không nhìn thấy cơ bắp rắn chắc trên người.

Hắn ôm lấy bé cưng, ôm chặt vào tròng lòng, cằm dựa vào vai cậu.

"Em luôn nhìn thằng khốn đó, nó đẹp trai lắm sao?"'

Câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho Đường Nguyễn mở to hai mắt.

"Ai, ai cơ..."

Giọng mũi mềm mại đầy sự nghi ngờ hoang mang.

"Em thích màu tóc đỏ của hắn? Hay con mắt màu vàng kia?"

Alpha ngửi mùi thơm từ cơ thể bé cưng, nó khác với tin tức tố để trao đổi sau hàng vạn năm tiến hóa kia, chỉ là mùi thơm đơn thuần, lúc tới gần cơ thể bé cưng là có thể ngửi được, không có mùi hương nào giống được.

Nhưng đối với hắn, mùi hương này đã khiến hắn mê đắm, chao đảo.

"Em... không được thích tên đó, chỉ có thể thích anh... xin em..."

Hắn đè nén giọng chỉ đủ cho bé cưng nghe, nhắm mắt lại hôn vào tai bé cưng, từng tiếng thở dài bên tai cậu.

Cho dù nói vậy nhưng biểu cảm lại bình thường như mọi ngày, nhưng đầu ngón đang run kia trừ Tống Hạc Khanh có thể cảm nhận được thì không ai chú ý tới.

Ở giữa đêm hè, những vệt sáng đèn đường chiếu vào cửa xe làm cho bé cưng cảm thấy sáng bừng lên, gió nhẹ vương qua tóc rồi lại khẽ hôn lên từng sợi tóc mềm mại.

Giữa tiếng chuông đêm khuya, cùng với tiếng bóp còi từ nơi xa vang tới, có một người đã hiểu rõ lòng mình, hắn đã yêu một Beta bình thường đến mức lo sợ.

Này không phải là mối quan hệ hèn nhát, thấp kém hay sa đọa, chỉ là một người mới thử được tình dục và tình yêu, đối với cơ thể đang héo mòn của mình khát khao sự cứu giúp từ người mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top