Chương 17-1


"Ta nói, Seulgi, mắc mớ gì mà phải lội đến chỗ này vậy?" Irene cau mày, nhìn căn nhà nhỏ bên ngoài quấn đầy dây leo, lần trước là Tường Vi quán, lần này lại là cái giống gì đây? Dây leo quán à?....

Mà không biết, dây leo thì có tượng trưng cho cái gì không nhỉ....?

"Có sao đâu, tiểu trinh thám, em không thấy ở đây rất có không khí sao?" Dây leo xanh sẫm quấn dày đặc quanh các phòng ốc, làm cho cả gian nhà có vẻ âm trầm, dị thường ma quái. Ở đây rất thích hợp hẹn hò với tiểu trinh thám, hơn nữa tuyệt đối sẽ không có người đến quấy rầy bọn họ.

"Có, có không khí chết chóc ấy, chỗ này mà làm nơi sát nhân gây án thì còn gì bằng..." Irene gật đầu, lần này trường cho nghỉ vài ngày, phiêu lưu ở đây cũng không tồi, không cần phải đóng giả trẻ con hay đọc theo mấy bài học ngu ngốc trong trường khiến tâm tình thật thoải mái...

"Tiểu trinh thám, chúng ta rốt cục cũng có thời gian bên nhau rồi..." Cô ôm Irene vào trong lòng, và mỗi lần nghĩ tới cơ thể nhỏ xíu của nàng, cô lại tiếp tục nghi vấn, "Tiểu trinh thám, em thực sự không có cách nào khôi phục hình dạng sao?" Chỉ có khôi phục hình dạng trước đây, cô mới....

"Seulgi, lại suy nghĩ qua cái gì rồi?" Ánh mắt của Seulgi làm Irene có loại cảm giác giống như đang bị tháo hết y phục.

"Không có gì."

" Chị có phải cảm thấy... chúng ta gặp nhau là một sai lầm không?"

"Gặp tôi lúc còn là Joohyun thì còn tốt hơn, đúng không?"

"Tiểu trinh thám, có chuyện này tôi phải nói rõ ràng với em, tôi đích xác là rất tiếc vì không gặp em sớm một chút, thế nhưng tôi cho tới bây giờ cũng không cảm thấy gặp em là một sai lầm. Có thể quen biết được em, là hạnh phúc của tôi"

Ánh mắt Seulgi rất nghiêm túc, làm Irene có loại cảm giác hít thở không thông, nàng biết Seulgi thích nàng, nhưng nàng không biết bản thân có gì lại làm cho cô thích? Nếu là trí tuệ, thì Hyun-Ki cũng không thua kém nàng quá nhiều, nếu là thân xác, bên người cô còn thiếu mỹ nam mỹ nữ sao? Như Ma Điền Ưu Tử hoa khôi của lớp, nàng từng được lĩnh hội qua nhan sắc của cô nàng, hay Bong-Cha nào đó còn xinh hơn cả Ưu Tử, khiến cô ta phải ganh tỵ... Nếu chỉ thích nữ nhân, Hyun-Ki bên cạnh cô, cũng tính là một mỹ nữ hiếm có...

"Tiểu trinh thám, em đang suy nghĩ cái gì?"

"Tôi đang nghĩ xem chị thích cái gì ở tôi vậy...." Còn chưa có nói xong, Irene đã thấy gương mặt Seulgi tiến đến thật gần...

Lúc đầu lưỡi linh xảo tiến vào bá chiếm, Irene vẫn còn giữ ý định muốn khước từ, thế nhưng dần dần, toàn bộ thân thể đều đã nhuyễn xuống, tùy ý để cho Seulgi ôm lấy, định đưa vào phòng ngủ...

Chờ một chút, Irene trong lòng kêu gào, tôi còn đang là con nít mà, mới có bảy tuổi mà... Nhưng miệng vẫn đang bị hôn, không thể nói lên được

Thấy Irene bộ dạng sắp ngất đi, Seulgi cuối cùng cũng thả ra, thoả mãn nhìn thấy đôi môi sưng đỏ và gương mặt phiếm hồng của nàng, tiểu trinh thám, thật là quá mê người rồi....

"Tiểu trinh thám, tôi không nhịn được...."

"Không thể, tuyệt đối không thể!!!!!!!!!!!" Chuyện khác không nói, nhưng hiện tại thân thể này căn bản chịu không nổi đâu!!

"Tối nay ôm ngủ chung đi mà..."

"Chị kiềm chế được không đó?"

"..........." Một câu nói đã nói toạc ra nỗi lòng khó nói thành lời của Seulgi. Người ta đã nhịn mà tiểu trinh thám em còn ráng khơi nữa.... Đêm khuya nhân tĩnh, cô nam quả nữ, à, không, cô nữ quả nữ, thế nào cũng củi khô lửa bốc, xác thực sẽ có cháy lớn cho mà xem...

"Được rồi, tôi ngủ ở sát vách là được chứ gì." Irene chỉ vào một căn phòng sát vách. Nơi này hẻo lánh như vậy, tên Seulgi sao lại biết được đưa nàng tới đây thế không biết...

"Ờ..." Bất đắc dĩ, cô cũng phải gật đầu đồng ý để nàng đi qua phòng bên.

Irene quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Seulgi vô cùng phức tạp, nhưng Seulgi không phát hiện bản thân đang bị "tia", vẫn đang chìm vào suy nghĩ nội tâm của mình

Seulgi, người chị thích là Bae Joohyun, đã teo nhỏ thành Irene này rồi. Chị có lấy cả đời để mong đợi, còn có giá trị gì....?

Nếu như nàng còn có thể trở lại, cô có thể đợi bao lâu??Đột nhiên cảm thấy có chút đau buồn, nàng thật muốn hỏi thử Seulgi xem, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đi về phòng riêng của mình. Cách nhau cự ly của một cánh cửa thôi, nhưng phảng phất như trăm sông ngàn núi...

Một đêm trằn trọc trong lòng....

Ánh nắng sáng muộn len qua tầng tầng cây lá, chiếu lên gương mặt đang ngủ say, Irene dụi mắt, lim dim tỉnh dậy

"Chói quá" Nắng hắt vào mắt Irene khiến nàng than một tiếng rồi nhắm nghiền lại, lập tức cảm thấy có một bóng người bước nhanh tới, đem rèm cửa sổ thả ra chắn lại nắng gắt

"Seulgi, sao chị trong phòng tôi?"

"Tôi..tôi tới xem em tỉnh hay chưa, tôi còn làm điểm tâm..." Seulgi cười cười, cười đến có chút chột dạ, cô không dám nói cho tiểu trinh thám, từ lúc trời vừa sáng sớm, cô đã qua phòng nàng rồi, không làm bất cứ chuyện gì cả, nhưng nhìn gương mặt nàng ngủ say, trong lòng cô có loại cảm giác rất ngọt ngào, không bị day dứt như khi xa nàng.

Thế nhưng tiểu trinh thám tựa hồ ngủ không ngon, lông mày cứ liên tục nhíu lại, chẳng lẽ là ác mộng??

"Hôm qua ngủ ngon giấc không?"

"Tạm" Irene tung chăn ra, mặc lại quần áo, áo sơ mi trắng, áo khoác xanh, nơ đổi giọng...

Vẫn là tiểu trinh thám của ta khả ái, cô hài lòng, cứ nghĩ tới con người xuất sắc trước mặt là người yêu của mình, cô lại thấy vui phơi phới.

"Seulgi, hôm nay chúng ta làm gì?"

"Hở...ơ... Không biết."

".............."

"Tôi lúc đó chỉ nghĩ muốn được yên ổn ở bên em thôi, hai người cùng một chỗ, đâu dám mong được bên nhau lâu như thế, nên mới tuỳ tiện tìm cái nơi hẻo lánh quái gở này, nói thiệt, tôi cũng không biết ở đâu ra cái khu kì lạ này nữa...Ha ha..." Seulgi ấp úng nói dông dài rồi lại cười ngu...

Không biết nói gì, Irene triệt để á khẩu, ai đó nói cho nàng một lời công đạo, tên này thật là Kang BEAR chấn động giới cảnh sát không vậy?

"Reng reng reng..." Đang lúc Irene chuẩn bị ăn cao lương mỹ vị do Seulgi vì nàng mà chuẩn bị sáng giờ, chuông cửa ại reo lớn, cô quay đầu, liếc cái cửa một cái, rồi lại bơ hẳn.

Quay đầu trở về thì tiếp ngay ánh nhìn nghi hoặc của Irene

"Sao không ra mở cửa??"

"Nhất định là ảo giác, ở đây hẻo lánh thế này, sao lại có người tới?"

"Reng reng reng" Chuông cửa ại réo dồn

"Seulgi, chị xác định đây là ảo giác??"

"Aizzz" bất đắc dĩ thở dài, Seulgi uể oải đứng lên, mất nết thật, cư nhiên lại phá buổi hẹn hò của cô cùng tiểu trinh thám

"Kang Seulgi, cậu tới đây làm cái gì?" Cửa vừa mở, giọng của Yerim đã oang oang chấn động ngôi nhà

Nghe được giọng nói khác quen quen, Irene đứng lên ghế nhìn ra. Là cô gái hôm trước... Còn có thêm....

"Yerim, Hyun-Ki, Bong-Cha, thế nào lại kéo cả gia phả đến vậy?????????" Càng nhìn đám người, Seulgi càng kìm không được bực mình, ở đâu lại xuất hiện thêm nhiều người nữa rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top