Chương 13-2
"Các cậu...." Nghe được bọn nhóc thám tử nói, Irene từ trong lòng Seulgi nhảy xuống, "Ai nói tớ làm nũng, tại trong người có chút khó chịu thôi"
"Thật à... "
"Lại còn giả sao?" Irene hất đầu, khoăn tay rồi đi thẳng vào trong Tường Vi quán.
Seulgi bị vứt bỏ đứng phía sau, không khỏi nhìn lồng ngực trống không của mình mà oán giận chính mình sao lại đem đám nhóc phiền phức này theo làm cái quái gì không biết...
"Mấy cây này trồng thật khéo quá đi, nhìn hoài không chán..." Nàng không thể rời mắt khỏi những bông tường vi, từng bông hoa đẹp vừa như diêm dúa vừa như lẳng lơ, nhất là loại màu đỏ, hấp dẫn người ta đến kỳ lạ...
"Tiểu trinh thám, em thích tường vi à....." Khó trách lúc cô tặng hoa hồng, tiểu trinh thám đều không có phản ứng gì, "Được, vậy lần sau tôi tặng em tường vi là được chứ gì....Em thích màu gì?""
"....." Irene lừ mắt liếc Seulgi. Tôi là không thích chúng, chị tặng hoa hồng hoa huệ tôi biết xử sự thế nào? Muốn tặng sao không tặng hẳn một bộ Sherlock Holmes toàn tập đi.... Cái đó thì không từ chối đâu...
"Tiểu trinh thám, nhìn tôi khinh bỉ vậy là sao..."
Irene không thèm quay đầu, chỉ chăm chú nhìn vào một mảnh đỏ tươi trước mặt
"Cô nhóc, có hứng thú với mấy cây tường vi này à..." Không biết từ lúc nào, một người đàn ông đã xuất hiện ngay sau lưng Irene làm nàng chàng cả kinh quay lại nhìn....
"Chú là??"
"Chú là chủ quán này, Ma Điền Chân Thi" Người đàn ông cười nhẹ trả lời, làm Irene cũng hơi buông lỏng cảnh giác. Thì ra đây là người đã mời họ tới....
"Cháu là Irene Bae ạ. Cây tường vi này thật đẹp quá, làm người ta nhìn đến mê không dứt ra được."
"Cháu biết ý nghĩa loài hoa này là gì không?"
"Dạ?"
"Loài hoa này tượng trưng cho lòng tưởng niệm một tình yêu. Mỗi một đóa tường vi nở ra đều chất chứa một mơ ước đôi lứa, cho dù cây hoa rốt cuộc sẽ đến ngày phải héo tàn, nhưng vẻ đẹp hoàn mỹ của nó sẽ như một câu chuyện tình, vẫn ở mãi trong trái tim người ta, khiến người ta không ngừng tưởng niệm...."
"Tưởng niệm một tình yêu??" Seulgi nhìn cây tường vi, lại nhìn qua Irene. Cô cũng mang một đoá tường vi trong lòng. Cô là tưởng niệm Irene, không, đúng ra là Bae Joohyun. Nhớ về những kỉ niệm, lúc bên nhau, còn có...
...Thân thể??
Kang Seulgi, loại ánh mắt gì đó?? Irene đột nhiên rùng cả mình. Lúc vừa ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy ánh mắt Seulgi thập phần kì dị, giống như là...tràn ngập dục vọng....
"Như vậy...mỗi đoá tường vi ở đây đều là lòng tưởng niệm của mày đối với bà nhà đã mất sao?" Một thanh âm xen vào, nhưng nghe thế nào cũng thấy có ác ý trong đó
"Ái Bộ????" Thấy người vừa đến, Ma Điền Chân Thi cứng đờ mặt, ông đâu có mời gã
"Mày chắc đang tự hỏi vì sao tao đến đây hả? Hôm nay là ngày giỗ của Thụ Ly, tao không thể không đến Hơn nữa, tao còn muốn đến xem cái tên sát nhân nhà người đã chết hay chưa...."
"Ái Bộ Hòa, chúng tôi không chào đón ông, ông cút xéo cho" Thấy cha của mình bị nhục mạ, Ưu Tử nhảy ra gào lớn
"Ưu Tử, bỏ đi, nếu mọi người đã tới rồi, vậy chúng ta đi vào thôi...." Không đợi những người khác phản ánh, Ma Điền Chân Thi dẫn mọi người vào trong
"Seulgi "
"Hửm?"
"Sao tôi có dự cảm chúng ta lại sắp bị cuốn vào rắc rối nữa vậy"
"Không ngại không ngại, dù sao nhiệm vụ của quái đạo như tôi cũng là tạo thêm phiền phức mà..."
"......." Thế nhưng nhiệm vụ của thám tử là đi giải quyết phiền phức..... Aizzz, Irene chả biết nói gì thêm thở dài đi vào bên trong...
"Irene làm sao vậy?" Nari hỏi, chân bước chậm dần dần lại ôm chặt một cánh tay của nàng.
"Đáng ghét, Irene lại được bám rồi... " Hai đứa còn lại cũng không chịu thua kém, đi theo tranh cho được
"Tiểu trinh thám??" Con bé khó ưa nó lại bám tiểu trinh thám rồi
"Chị Kang!!!!!"
"Chị Kang!!!!!"
"Chị Kang!!!!!"
"A, chuyện gì mà gọi gấp thế?" Seulgi ôm hai cái lỗ tai bị rống đến ong ong, con gái thật là đáng sợ, các người xem, lúc tiểu trinh thám gọi tên cô nghe dịu dàng biết chừng nào.... Seulgi trong lòng tâng bốc nàng mà quên mất mỗi lần Irene gọi cô, cho dù gọi nhỏ đến đâu cô cũng lập tức nghe thấy. Nên Irene căn bản là không cần phải hét lớn....
"Vì cậu cứ không thèm để ý đến người ta" Ưu Tử vẻ mặt ủy khuất, tuy rằng cô không bằng Bong-Cha, nhưng cô tốt xấu gì cũng là một trong những hoa khôi của trường. Từ trước tới nay chưa có ai làm lơ cô như vậy....
"..............." Tôi để ý đến cô làm khỉ mốc gì? Seulgi trố mặt. Cô cả ngày chạy theo tiểu trinh thám mà người ta còn không thèm lý đến cô, thời gian đâu mà đi để ý ai nữa....
"Thì bây giờ tớ đã để ý cậu rồi đây...Bây giờ tớ đi theo mấy đứa nhóc nha, để tụi nó lạc..." Seulgi trời sinh phong độ lịch lãm, nên cho dù đối với con gái có không ưa thế nào, cũng có thể nặn ra một điệu cười hoà nhã an ủi. Cho nên, vừa khớp lúc Irene quay đầu lại tìm Seulgi, thì lập tức thấy cô đang cười đến chân thành cùng thiếu nữ nhà người ta, còn thiếu nữ kia vì đón nhận nụ cười mà hai má đỏ hây lên....
Khẽ cắn môi dưới, Irene xoay người. Ta đây không thèm quan tâm nữa đấy....
"Chờ một chút, tiểu trinh thám, chờ với!!!!!!!!" Thấy Irene càng đi càng nhanh mất hút sau phía cửa lớn, Seulgi không còn tâm trí đâu để ý nữ sinh bên cạnh, tất tả chạy theo sau...
Tiểu trinh thám, tiểu trinh thám, tại sao Seulgi cứ không rời con bé đó vậy. Không lẽ...Seulgi chị ta luyến đồng chắc??? Ma Điền Ưu Tử giật giật lông mày. Tình địch của cô không phải là một con nhóc chứ??? Như vậy còn mặt mũi nào nữa...
Mà tiểu trinh thám cũng lạ nữa, nãy giờ không đi bên cạnh cô, mà cứ dính theo bên người tên Chân Thi kia làm gì?? Chẳng lẽ...tên đó cũng có tình ý với tiểu trinh thám nhà chị?????
"Seulgi!!! "
"Sao tự nhiên lại gọi Seulgi, gọi Kang như nãy tôi quen hơn" Đáng ghét, ông già kia kéo tay tiểu trinh thám kìa!!!! Chắc đã đến lúc cô phải ra tay rồi!!!!!!!!
*****************
"Trong hoa viên của hoàng cung, mỗi một đóa hoa đều thuộc về một chủ nhân riêng, mà đoá tường vi lại là thuộc về vị hoàng tử nọ..... Lúc tường vi vừa chớm nở hoa đã ngưng mắt nhìn hoàng tử không rời. Từ trong ánh mắt, nàng đã biết cả đời này sẽ thuộc về một mình hoàng tử. Cây tường vi nhỏ cứ ngày qua ngày lớn lên dần. Mỗi ngày nàng đều chọn hình dáng xinh đẹp nhất xuất hiện trước mặt hoàng tử. Còn hoàng tử thì rất hay cười, luôn tưới nước chăm sóc nàng, vì nàng mà giăng màn chắn gió cản mưa...."
"Nhưng có một ngày, cây tường vi nhỏ phát hiện bên cạnh mình lại trồng thêm một khóm hoa hồng. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy đã bị thuyết phục rồi-thật đẹp quá đi! Cây tường vi liền ngọt ngào làm quen với người bạn mới, không lâu sau hai người đã thân thiết, chuyện gì cũng nói cho nhau không giấu thứ gì. Vài hôm sau hoàng tử lại đến, liền bị vẻ đẹp hoa hồng đả động. Thế nhưng hắn biết, mỗi loài cây thuộc về một chủ nhân riêng, khóm hoa kia không thuộc về hắn. Cây hoa của hắn là tường vi nhỏ bên kia. "
"Hoàng tử trước sau như một vẫn chăm sóc tường vi, thế nhưng vẫn thỉnh thoảng dừng lại bên cây hoa hồng, nhẹ nhàng vì nàng nhổ đi cỏ dại, vì tiếng thở dài của nàng xót xa thay, vì dung nhan sáng lạn của nàng mà mỉm cười hạnh phúc. Hoàng tử không có phát hiện cây tường vi của mình đã bắt đầu yếu nhược đi rồi. Tường vi thiện lương biết hoàng tử của nàng đã yêu cây hoa hồng, nàng yêu hắn, không muốn nhìn thấy hắn đau khổ. Vì vậy mỗi ngày nàng đều trang điểm tốt, mong hoàng tử nhìn thấy bộ dáng đẹp nhất của mình. Nhưng đến ban đêm lúc nhìn sang cây hoa hồng, nàng cũng không kìm được mà rơi lệ..."
"Rốt cục có một ngày, cây tường vi thâm tình mà nhìn bóng lưng hoàng tử lúc rời đi. Nàng nói với cây hoa hồng, ta phải đi rồi, tuy rằng hoàng tử thuộc về ta, ta cũng thuộc về chàng, nhưng chàng yêu ngươi mất rồi. Không có tình yêu trọn vẹn của chàng, ta là không sống qua được ngày hôm nay nữa. Ta chỉ là hi vọng, không có ta trong đời, chàng vẫn hạnh phúc.... Lời còn chưa dứt, cả thân cây đã đổ rạp, trên mặt dù vương đầy nước mắt, cũng còn lưu lại một nụ cười nhàn nhạt..."
"Ngày thứ hai, hoàng tử trở lại, thấy cây tường vi đã đổ rạp rồi, hắn đau lòng muốn chết, "Cây tường vi của ta, ngươi thế nào ngu ngốc như vậy, ngươi là của ta, lẽ nào chuyện này mà ngươi không hiểu...."
"Huhuhu, tội nghiệp cây tường vi quá" Nari bụm mặt khóc thút thít
"Ừ, tội nghiệp thật" Irene gật đầu, nếu như đó mà là nàng...nếu như là nàng...không, cần gì phải nghĩ mấy chuyện hoang đường như vậy
"Kể cho con nít mấy cái loại chuyện này thật không phù hợp đâu, bố"
"Bọn nó hiếu kỳ mà..." Đưa tay xoa xoa đầu đám nhóc, nhưng lúc xoa tới Irene, đột nhiên thấy con nhóc mới đó mà biến đâu mất tiêu.
Chuyện gì xảy ra? Ma Điền Chân Thi kì quái nhìn lại trước mặt mình. Sao không thấy đâu nữa?
"Nhanh thật..." Ma Điền Chân Thi nhìn người đã chạy ra cách ông ba bước, tay ôm chặt Irene, nhãn thần lợi hại liền không khỏi cười khổ. Con gái của ông không có hi vọng rồi. Tâm ý của con gái, ông sao lại không biết. Và sao lại không muốn thành toàn? Chỉ là, có đôi lúc, những chuyện như thế này cưỡng cầu không được.
"Seulgi, bỏ tôi xuống được chưa?" Biết Seulgi không thích người khác gần gũi mình, nhưng phản ứng thế này cũng là quá lố đi. Chưa nói tới Chân Thi đáng tuổi cha chú mình, thì cũng là một người đáng kính trọng. Còn nàng lại không phải đồng tính luyến ái, việc gì mà phải làm quá lên???
Nàng chỉ là thích Seulgi thôi, mà trùng hợp cô lại là con gái. Nếu như nàng vốn thực sự thích nữ nhân, vậy chả phải đã sớm thích Liu Amber (Fx) rồi? Còn chờ tới cô??
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top