Chương 7 : Lần Đầu Đi Học
" Thật sao ? Tiểu Nguyệt sẻ đến Thiên Phong ư ? " : Giọng nói của Mộ Dung Viên lộ rõ vẻ cao hứng . Một bên đem đồ ăn gấp vào chén Bắc Nguyệt một bên cầm lấy khăn tay bên cạnh lâu lâu lại lau miệng cho cậu
Bắc Nguyệt buồn bực cắn mạnh miếng thịt , gật gật đầu .
" Không việc gì .." : Mộ Dung Lăng cũng ngồi ăn bên cạnh . Nhìn Bắc Nguyệt hắn muốn nói ' Có hắn ở đó , Tiểu Nguyệt không cần lo ' , nhưng chỉ nói được một nữa thì không nói nữa . Mộ Dung Lăng mím môi , bắt đầu vùi mặt ăn cơm
Bắc Nguyệt là ai ? Là tiểu thiên tuế hiểu rõ hai ca ca này của cậu nhất , đương nhiên nhìn ra Mộ Dung Lăng muốn nói gì . ' Chẳng qua chỉ là đi học , cũng không có gì lớn lao ': Bắc Nguyệt thầm nhủ . Sao đó ngước lên hướng Mộ Dung Viên cùng Mộ Dung Lăng một nụ cười thật tươi
" Ân không việc gì ! Chỉ cần có hai người , Tiểu Nguyệt sẽ không lo lắng "
Tim Mộ Dung Lăng đánh thịch một nhịp , đáy lòng đột nhiên ùa lên vô vàng thõa mãn cùng ấm áp . Hắn trước giờ luôn có cảm giác Bắc Nguyệt hiểu hắn , hắn không cần nói gì Bắc Nguyệt cũng có thể hiểu được ý hắn . rõ ràng ngay cả Mộ Dung Viên mặc dù là song sinh nhưng cũng không có tâm linh tương thông như truyền thuyết , tính cách hai người bất hòa . Đâm ra cũng có chút không thông thuận . Người bên ngoài không rõ , lại nghĩ họ huynh đệ đồng lòng , Thật ra hắn rõ hơn ai hết , Mộ Dung Viên cùng hắn chỉ giống cùng một dòng máu cùng một tướng mạo , Những thứ khác hoàn toàn bất đồng . Hắn không hiểu Mộ Dung Viên , ngược lại Mộ Dung Viên cũng vậy . Không một ai hiểu cả .
Nhưng ngay từ lúc Bắc Nguyệt ra đời , tâm tình hắn đột nhiên thay đổi . Hắn có đệ đệ , đệ đệ nhỏ sẻ lại như Mộ Dung Viên . Đáng ghét như vậy sao ?
Sự thật là không , Bắc Nguyệt càng lớn càng khác hai người họ . Bắc Nguyệt xinh đẹp , khả ái lại thực yếu đuối . Đứng gần chỉ hận không thể thời thời khắc điều che chở y .
Bắc Nguyệt và họ không cùng nương , đều này hắn biết , Bắc Nguyệt được cha yêu mến , hắn biết . Mộ Dung Lăng không ganh tị , hắn cảm thấy đều đó là hiển nhiên . Đệ đệ này xứng đáng được sủng , y lý ra nên được muôn vàn sủng ái .
Mộ Dung Viên bên cạnh , chỉ thất thần nhìn nụ cười của Bắc Nguyệt . Trong một tia ôn nhu ở ánh mắt , lại đột nhiên lóe lên thứ ánh sáng nhàn nhạt , chớp mắt một cái , rất nhanh bình thường lại .
***
" Tiểu Nguyệt ! Rời giường thôi , hôm nay chúng ta đến Thiên Phong " : Mộ Dung Viên một bên lôi kéo đệ đệ nhỏ còn đang ngủ say . Một bên cầm đến khăn mặt lau cho con mèo lười kia
Mộ Dung Lăng không làm gì , chỉ lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa
Bắc Nguyệt lăn qua lộn lại cả buổi , ngay cả ăn sáng cũng mờ mịt nghe theo Mộ Dung Viên . rốt cuộc trên đường đến Thiên Phong được Mộ Dung Lăng bế trên tay mới thanh tỉnh . Mặc dù đã tỉnh, nhưng Bắc Nguyệt một chút cũng không muốn động , cả người như con mèo không xương rũ rượi gục trên vai Mộ Dung Lăng .
Mộ Dung Lăng có chút cứng nhắc bước đi . Trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần khó nói hết . Hắn là cái gì cũng không biết làm , không biết chăm sóc người khác , không biết dỗ dành đệ đệ nhỏ , chỉ cần hắn chạm đến tầm mắt tiểu Nguyệt hắn có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu , như vậy cũng khiến hắn tay chân lóng ngóng .
Mộ Dung Lăng chỉ có thể quan sát Mộ Dung Viên chăm sóc tiểu Nguyệt , trơ mắt nhìn tiểu Nguyệt ỷ lại Mộ Dung Viên , không biết vì sao trong lòng hắn thật nghẹn .
Hắn chỉ có thể tranh với Mộ Dung Viên một chút , đó là bế tiểu Nguyệt . Tiểu Nguyệt cũng không phản đối, không chống cự , hầu như mỗi lần hắn ôm Tiểu Nguyệt điều như rất tận hưởng . Hóa ra cảm giác được đệ đệ nhỏ ỷ lại là như vậy ... Thật thích .
Bắc Nguyệt gần như đã quen với việc Mộ Dung Viên chăm sóc , từ lúc Bắc Nguyệt đủ lớn để xa nương , hảo hảo có một giang phòng riêng . Buổi sáng , trưa , chiều điều có người hầu hạ cơm đưa nước rót . Nhưng hôm sau , Mộ Dung Viên luyện võ từ sáng sớm , xong chuyện thì đến phòng Bắc Nguyệt , giành việc với Lục Thúc cùng những người khác , đó là hầu hạ y rời giường , thay y phục , ăn uống rồi bồi y chơi . Hình như không ngại phiền còn làm đến tận hứng , đến cả Bắc Nguyệt thích ăn gì cũng nhất tề mà tìm hiểu . Tuy chỉ vài tháng nhưng Bắc Nguyệt đã quen .
Mộ Dung Lăng thì khác , không bồi Bắc Nguyệt như Mộ Dung Viên . Nhưng không biết vì lý do gì Bắc Nguyệt cảm giác bản thân thích vị ca ca ngoài lạnh trong nóng này hơn . Đứa trẻ ngốc , cái gì cũng muốn làm , cái gì cũng muốn nói . Nhưng chỉ nói bằng ánh mắt , vụng về khó biểu đạt . Dần rồi bản thân y không biết vì sao càng lúc càng lạnh nhạt , khiến những người xung quanh cũng tránh xa .
Nếu nói Mộ Dung Viên ấm áp như nắng , vậy Mộ Dung Lăng chính là lạnh nhạt như hàn băng . Chỉ riêng cậu mới biết Mộ Dung Lăng thật sự rất ấm , còn hơn cả mặt trời . *( tg : Đúng vậy ! Đúng vậy .. Ta cũng thật thích tiểu Lăng
Mộ Dung Viên * liếc qua * : ...
Tg : được rồi ! Ta cút liền đây ..)
Thiên Phong thật ra cũng không xa , là một phủ nhỏ nằm riêng trong Võ Quyền Trang . Nơi đây đặc biệt làm nơi dạy học cho các đệ tử con nhà gia chủ đến bồi dưỡng . Không quá xa hoa , nhưng lại yên tĩnh . Gia sư cũng toàn người nổi nhất kinh thành được mời về dạy .
Bắc Nguyệt đến học cùng lúc tháng này mới đổi sư phó .
Đến cửa viện , Mộ Dung Lăng tâm không cam tình không nguyện mà đặt Bắc Nguyệt xuống , để cậu tự đi vào . Hai người Mộ Dung Viên và Mộ Dung Lăng cũng theo sau .
Vị sư phó mới được mời đến dạy cũng chừng hai ngày trước . Đã sớm nghe nói qua , tiểu thiếu gia của Võ Quyền Trang được sủng đến tận trời hôm nay sẻ vào học .
Một lớp này chỉ khoảng 15 người , nhỏ nhất thì khoảng sáu tuổi , cũng chỉ duy có một đứa trẻ lớn nhất là mười một tuổi . Bây giờ có tiểu thiếu gia gần năm tuổi này vào học , đã trở thành nhỏ nhất .
Bắc Nguyệt cùng hai ca ca mình vừa bước vào , căn phòng như có chút đình trệ . Vị sư phó cũng là vừa vặn đến , vẫn chưa gọi bọn họ học , nên lục tục vẫn có vài đứa trẻ nhao nhao trò chuyện . Mộ Dung Sách cùng Mộ Dung Lăng đều được người ở đây tôn trọng . Riêng phần địa vị chênh lệch thì không cần bàn cãi, chỉ việc tùy tiện nhắc tới độ xuất sắc của cả hai cũng đủ làm người khác hâm mộ , trầm trồ . Giỏi võ , giỏi luôn cả văn , thông minh , mạnh mẽ , gương mặt tuấn tú chỉ mười tuổi đã lộ phong quang .. Khiến bọn họ nhìn mà đỏ cả mắt chỉ hận con mình không bằng một phần , còn nói hai đứa trẻ này tương lai nắm chắc ghế gia chủ .
Võ Quyền Trang lớn hầu như ôm trọn một nữa giang sơn , gia tộc khác cầu xin đầu nhập vào nhiều vô số . Đương nhiên ngồi học ở Thiên Phong này toàn là những gia tộc có quyền có thế ở Võ Quyền Trang . Bọn họ đem con mình quăng vào đây học võ lẫn chữ đều mong rằng chơi thân được với con của Mộ Dung Sách , như vậy tương lai cũng không tùy thời bị Võ Quyền Trang loại bỏ.
Hôm nay bảo bối của Võ Quyền Trang đến , bọn họ đương nhiên trăm dặn ngàn dặn mấy đứa con mình nhất định phải nắm chắt thời cơ , chơi thân với y . Bọn trẻ chỉ có thể răm rắp nghe theo phân phó .. Lòng xoay vạn chuyển nghĩ cách lấy lòng
" Bắc Nguyệt ra mắt sư phó " : Bắc Nguyệt nhìn vị lão sư cười đến hiền từ trước mặt , cậu gật đầu theo lễ mà chào
" Rất tốt ! Hôm nay ngày đầu đến . có cái gì không hiểu thì mạnh dạn hỏi có biết không ? " : Vị sư phó rất hài lòng nhìn Bắc Nguyệt . ' Ân ! Là một đứa trẻ không tồi . Hẳn tương lai sẻ rất có tài ' .
" Vâng ! " Giọng nói hữu lễ
Mắt thấy Mộ Dung Viên cùng Mộ Dung Lăng đều đi về chỗ trống ngồi xuống , Bắc Nguyệt cũng đi theo . Vừa hay chỗ của cậu không xa cũng không gần sư phó . Mộ Dung Lăng ngồi trước Bắc Nguyệt , Mộ Dung Viên thì ở phía sau , chừa cho Bắc Nguyệt chỗ ở giữa họ .
Vị sư phó thấy bọn họ đã ngồi an ổn mới lên tiếng bắt đầu dạy học .
Bắc Nguyệt ban đầu còn thấy rất thú vị mà mở mắt tập trung nghe sư phó đọc , nhưng rất nhanh hai mi mắt cậu đã đánh nhau . Càng cố gắng cưỡng chế mở mắt cơn buồn ngủ càng mạnh mẽ kéo đến .
' Ông ta đang niệm cái gì rứa ? ru ngủ còn hay hơn cả nương ' : Bắc Nguyệt lầm bầm trong miệng , sau đó nằm sấp xuống bàn vù vù ngủ mất .
Sư phó " ... " Hình như lúc nãy kẻ nào đó nói tương lai y sẻ thành tài . Hẳn là không phải ta
Mộ Dung Lăng "..." mặt liệt , dịch người sang , che Bắc Nguyệt ở sau lưng
Sư phó trầm mặt chốc lát , sau đó mở miệng nhắc nhở :" Gọi y dậy đi "
Mộ Dung Lăng " ... " lạnh nhạt , cúi đầu nhìn sách
Mộ Dung Viên cười như không cười nhìn lão sư
Những người khác lơ đễnh quay mặt đi
Sư phó " ... " Được rồi ta tý nữa là không giữ được bộ mặt từ ái này rồi . Được thôi mới có tí tuổi đầu đã muốn tạo phản tập thể rồi . Các ngươi không gọi thì ta tự mình đến .
Vị sư phó nào đó rất bất bình mà đi tới chỗ Bắc Nguyệt ngủ , vươn tay lay vai cậu .
Bắc Nguyệt mơ màng tỉnh , liếc nhìn vị sư phó đứng bên cạnh mình . Sau đó ngáp dài một cái , ngồi nghiêm chỉnh lại .
Vốn định nhắc nhở y một chút , nhưng khi nhìn đến Bắc Nguyệt đã ngoan ngoãn như vậy , sư phó đành nuốt ngược lời trở vào bụng .
Khi ông ta vừa xoay người đi miệng lại bắt đầu niệm chú , Bắc Nguyệt lần nữa gục xuống .
Vẫn là vị sư phó rất kiên nhẫn típ tục gọi y dậy . Nhưng vừa gọi xong lại liên típ thêm ba bốn lần nữa , rốt cuộc Bắc Nguyệt đã thành công khiến vị sư phó nghẹn chết , dứt khoát không để ý đến y nữa .
' Cái gì mà thành tài ? Cái gì mà rất giỏi lại ngoan ngoãn ? Thật là ta muốn hung hăng vả chết các ngươi ' : Nội tâm sư phó gào thét .
Bắc Nguyệt hôm đó ngủ đến tận hứng , đến khi lớp học kết thúc , được Mộ Dung Viên gọi dậy cậu mới vươn người đi theo họ trở về .
Hoàn toàn không biết đến cậu trở thành cái gai trong mắt của vài người .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top