Chương 12: Đại ca nhất định là muốn đập chậu cướp hoa

Editor: Thùy Linh

Beta: Bỉm

Kết thúc tự học buổi tối, Vân Tri trở về ký túc xá, quyết định mặc thử đồng phục.

Đồng phục nữ sinh của Thành Nam được thiết kế vô cùng đẹp, sơ mi trắng, cà vạt nhỏ, chân váy xếp ly đen ngắn trên đầu gối, bên trong còn có quần bảo hộ.

Đồng phục không quá nhiều chi tiết cách điệu, vừa vặn tinh tế, đơn giản.

Chỉ mới ngắm nhìn đã khiến tâm trạng cô vui mừng khôn tả.

Vân Tri thích thú, luôn tay sờ soạng chất vải mềm mại, cô mặc vào xoay vài vòng trước gương, cuối cùng mãn nguyện quay lại bàn học, lấy sách vở chuẩn bị làm bài tập.

Kết quả khi lấy vở ra, Vân Tri liền trợn tròn mắt.

Cô...

Cô không chép bài cho mình.

Quyển vở trắng tinh sạch sẽ, một chữ cũng không có.

Vân Tri lấy một quyển vở khác, cũng y như thế.

Buồn rầu nắm tóc hai lần, Vân Tri ôm vở đi tìm Lộ Tinh Minh.

Lần này anh mở cửa rất mau.

Vân Tri ngượng ngùng lấy vở che mặt, chỉ chừa lại hai mắt to tròn nhìn anh: "Mình, mình có thể mượn vở của cậu được không?"

"...?"

"Hôm nay mình chỉ lo chép bài cho cậu,... quên chép cho mình mất." Nói rồi tai Vân Tri đỏ lên.

Lộ Tinh Minh sững sờ, cụp mắt nhìn xuống, lúc này mới phát hiện cô đã thay đồng phục.

Vân Tri cao 1m59, tuy không cao nhưng tỉ lệ thân hình hoàn hảo, eo thon nhỏ, mông tròn cong, hai chân thẳng tắp trắng nõn dưới chân váy xếp ly, đặc biệt đường bắp chân còn rất đẹp.

Bằng cách nào đó, bộ đồng phục trên người cô lại mang vẻ dụ hoặc.

Lộ Tinh Minh hoảng hồn.

Đột nhiên đầu óc liên tưởng đến một số chuyện xấu xa.

Lộ Tinh Minh —

Bang!

Không nói lời nào, sập cửa cái rầm.

Bộp!

Anh dựa lưng vào cửa, một tay ôm trán, làn da ở cổ đỏ như máu.

Thật mẹ nó đáng yêu!

Lộ Tinh Minh cuối cùng cũng hiểu tại sao mọi người trong lớp lại thích đến vậy.

Đỉnh vậy ai chịu nổi?

Anh khẽ ho một tiếng, hít thở sâu vài hơi, lại lần nữa kiểm soát biểu hiện trên khuôn mặt mình rồi mới mở cửa ra.

"Cậu vừa nói gì?" Thái độ của anh rất lạnh nhạt, một chút cũng không được đáng yêu như cô khi nãy.

Vân Tri ngoan ngoãn lặp lại lời vừa nói: "Mình mượn vở của cậu có được không? Ở trên lớp mình chưa chép bài."

"Được." Lộ Tinh Minh nghiêng người, "Vào đi."

Vân Tri dừng một chút, ngữ điệu mềm mại: "Không phiền cậu, mình mượn về phòng chép."

Lộ Tinh Minh nhăn mặt: "Tôi cũng đang muốn dùng."

"Vậy..."

Vân Tri đang muốn nói, liền nghe Lộ Tinh Minh mở miệng: "Cậu ở đây chép bài đi."

Nói rồi mở toang cửa ra.

Vân Tri gãi đầu, chỉ có thể trở về phòng ôm cặp sách qua, rón rén bước vào.

Lộ Tinh Minh kéo ghế bên cạnh bàn ra, "Ngồi đây."

Cô nghe lời ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp.

Lộ Tinh Minh lấy vở từ cặp ra để trên bàn, lại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Vân Tri nhìn anh một lúc rồi nhanh chóng dời đi, mở vở ra nghiêm túc chép bài, không dám lơ là.

Lộ Tinh Minh muốn học tập nhưng tâm trí của anh thì không.

Anh vắt chéo hai chân dài, đầu ngón tay xoay xoay cây bút bi đen.

Trời rất nhanh đã tối.

Lộ Tinh Minh bật đèn.

Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng bút sột soạt trên giấy, Lộ Tinh Minh nhìn cô cúi đầu chép bài, đúng thật ngoan ngoãn, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa.

"Cậu ăn kem không?"

"Hả?" Vân Tri ngẩng đầu lên.

Lộ Tinh Minh đứng dậy rời đi, khi quay lại trên tay có thêm một hộp kem dâu.

"Này." Anh để xuống trước mặt Vân Tri.

Vân Tri biết rằng riêng mình đã đủ phiền rồi nên đương nhiên không thể mặt dày tiếp tục ăn đồ anh đưa cho, cô vội xuy tay từ chối: "Không cần đâu, mình không ăn."

"Không sao." Lộ Tinh Minh dùng một tay mở nắp, "Không ăn ngày mai cũng hết hạn."

Vân Tri: "..." Ăn một cách không có tiền đồ.

Thôi, xin đừng nói.

Hộp kem này thật sự rất ngon, vừa có vị sữa lẫn với hương dâu ngọt ngọt, mát lạnh sảng khoái.

Vân Tri tham ăn, không đến chốc lát hộp kem đã thấy đáy.

Lộ Tinh Minh cứ mãi nhìn chằm chằm.

Cô khẽ liếm kem dính bên môi như một chú mèo nhỏ, ánh mắt háu ăn đầy vẻ thỏa mãn.

Anh lại đứng dậy, lấy hết đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra, chất đầy nửa cái bàn.

"Đây nữa, cũng sắp hết hạn rồi."

Hầu hết đống đồ này đều là bạn của Lộ Tinh Minh đem tới, có que cay, bánh quy, socola nhập khẩu và cả mì ăn liền nữa.

Vân Tri há hốc miệng.

Lộ Tinh Minh dựa vào lưng ghế, "Ăn đi, đừng ngại."

"..."

Đây, đây, trọng tâm vấn đề ở đây không phải chuyện ngượng ngùng, mà là..., mà là...

Vân Tri, người vừa ăn ba chén cơm cho buổi tối, cúi gằm mặt, miễn cưỡng bóc một gói snack khoai tây.

Ừ...

Thật ngon.

Cô vừa ăn vừa làm bài tập, Lộ Tinh Minh ngồi ở một bên, chân bắt chéo, hơi xoay người về phía cô, tư thế như ông chủ lớn.

Vân Tri đang viết thì nghe thấy Lộ Tinh Minh lên tiếng: "Câu ba cậu làm sai rồi."

Vân Tri nấc cụt, biểu tình ngốc nghếch.

Lộ Tinh Minh kéo vở xích lại gần, chỉ tay vào câu hỏi phía trên, "Cậu dùng sai công thức rồi."

"Sai rồi sao?" Vân Tri nhìn phần trả lời của mình, nhăn mũi lại, rõ ràng cô làm theo cách giáo viên dạy mà.

Lộ Tinh Minh nhích lại gần, "Nhìn đây, giải như thế này."

Sợ Vân Tri nghe không hiểu, Lộ Tinh Minh vừa giảng vừa cầm bút viết.

Giọng nói anh dễ nghe, thái độ nghiêm túc khi làm bài càng mê người.

Cách giải của Lộ Tinh Minh rất dễ hiểu, Vân Tri vốn đang bí tắc, nghe anh giảng qua một lần liền rõ ràng.

Cô nhìn về phía Lộ Tinh Minh, ánh mắt tôn thờ không che giấu, "Lộ thí chủ, cậu thật lợi hại."

Lộ Tinh Minh được khen, hơi nhướng mày, cũng không để bộc lộ quá rõ cảm xúc, anh lại dựa vào ghế, làm bộ thản nhiên: "Bình thường thôi."

Vân Tri mỉm cười, càng thêm hâm mộ: "Cậu chẳng những tốt bụng mà còn thông minh, nếu mình được như cậu thì tốt quá."

Lộ Tinh Minh thật mát lòng mát dạ.

"Nhưng mà..."

Vân Tri nhìn về phía tay anh: "Lộ thí chủ, cậu thuận tay trái."

"..."

Chết!

Lộ Tinh Minh nghiêng người.

Nát rồi.

Tiểu tóc giả chắc chắn sẽ nổi giận.

Kết quả, Lộ Tinh Minh nghe cô gái nhỏ nói:

"Sư phụ nói những người thuận tay trái đều rất thông minh." Cô sờ tờ giấy nháp có nét chữ rồng bay phượng múa của thiếu niên, "Quả nhiên sư phụ không lừa gạt mình."

Cô không tức giận.

Khuôn mặt nhỏ dưới ánh đèn mang vẻ sùng bái Lộ Tinh Minh không hiểu.

Anh đương nhiên không hiểu được.

Cao ngạo như Lộ Tinh Minh vĩnh viễn sẽ không hiểu một người con gái từ miền núi như cô có bao nhiêu mẫn cảm, tự ti, cũng sẽ không hiểu bản thân cô có bao nhiêu sự hâm mộ với anh.

Cô chăm chỉ, luôn cố gắng để mau chóng hòa nhập với thành phố, với tập thể mọi người, nhưng chính cô cũng biết rõ, mình khác biệt.

Nếu cô có thể thông minh hơn một chút thì thật tốt.

Vân Tri thở dài trong lòng.

Mặt mày Lộ Tinh Minh âm trầm, mò mẫm tìm viên kẹo sữa từ trong túi.

Anh để viên kẹo trên tờ giấy nháp: "Đây là khen thưởng."

Vân Tri khó hiểu nhìn anh.

"Cậu học rất nhanh." Lộ Tinh Minh, người chưa từng khen người khác, suy nghĩ kĩ rồi cẩn thận nói, "Cậu cũng rất thông minh."

Cuối cùng chỉ nói ra năm chữ này.

Một lời khen rất đỗi bình thường vẫn khiến Vân Tri lần nữa tươi cười.

Cô lột vỏ kẹo bỏ vào trong miệng, kẹo sữa tan trong miệng cũng tan ở trong lòng, một hạt giống nảy mầm.

Vân Tri làm bài xong thì rời đi, còn ôm theo mấy bao đồ ăn vặt mà Lộ Tinh Minh cho.

Cô gái nhỏ đi rồi, Lộ Tinh Minh tắm rửa, tóc cũng không lau khô mà nằm trên giường.

Anh lười nhác cầm điện thoại, một tay gõ chữ.

[ Lộ Tinh Minh: Tôi yêu học tập. ]

Gõ xong, gửi vào vòng bạn bè.

[ Đàn em A: Đại ca bị hack nick à? ]

[ Đàn em B: Đại ca bị bắt cóc thì chớp mắt một cái. ]

Vì Lộ Tinh Minh mà mọi người sôi nổi, nổ tung chảo.

[ Lưu Bưu Hổ: Chết mẹ! Lộ ca, có phải cậu bị Hàn Lệ đánh đến mức choáng váng luôn rồi không? Yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho cậu. ]

[ Võ Hiểu Tùng: Tuổi đếm ngược rồi còn nói yêu học tập, không phải bị bắt cóc thì là cũng bị hack nick. ]

[ Lộ Tinh Minh: Không, tôi yêu học tập thật. ]

Lưu Bưu Hổ gửi một cái biểu cảm đau kịch liệt: [ Đừng nói nữa, chúng tôi vẫn đang nghĩ cách xử lý thằng ranh Hàn Lệ, nhất định sẽ báo thù cho cậu. Yên tâm đi ngủ đi, không cần bởi vì học tập mà tự ti. ]

[ Ngô Chinh: Nhưng mà, thành tích của Hàn Lệ còn kém hơn cậu nữa! Ngẫm lại thì bên chúng ta vẫn thắng! ]

Lộ Tinh Minh: ...

Anh thực sự yêu học tập, sao những người này không tin?

Lộ Tinh Minh tùy tay ném điện thoại trên bàn, buồn đầu gục xuống.

Đêm nay anh mơ một giấc mộng khó có thể mở miệng.

Trong mơ khói dày đặc, bóng đèn nhỏ mặc đồng phục dây dưa với anh, một tiếng kêu "Thí chủ" mềm mại.

Lộ Tinh Minh run rẩy, trực tiếp bừng tỉnh.

Anh nhìn bên ngoài cửa sổ đen thùi lùi, lại nhìn khăn trải giường.

Mắng thầm trong lòng xong Lộ Tinh Minh táo bạo vò đầu.

Anh mơ màng bò xuống giường, tùy tay tháo khăn trải giường dơ ném vào phòng tắm, lại thay quần áo sạch sẽ rồi ngủ tiếp.

Thiếu niên buồn ngủ nhanh chóng đi vào giấc mộng đẹp.

Ngủ một giấc này đến lúc trời sáng.

Lộ Tinh Minh dậy sớm, xuất thần nhìn phòng tắm.

Giấc mộng ngắn ngủi đêm qua trở nên không rõ ràng, nội dung còn không nhớ nổi.

Cố nhớ không được, anh cũng không để trong lòng, rốt cuộc cũng không phải là lần đầu tiên.

Lộ Tinh Minh khom lưng nhặt quần áo bỏ vào máy giặt, bắt đầu rửa mặt.

Tia nắng ban mai ấm áp.

Thời tiết đẹp đẽ.

Lớp 11-10 đi học sớm một cách bất thường, tốp ba tốp bốn ngồi quanh ở bàn học, nho nhỏ nói chuyện với nhau.

"Mọi người nói xem, có phải Lộ ca coi trọng nha đầu phiến tử kia không?" Một người buồn bực hỏi.

*Nha đầu phiến tử: câu nói dùng để chửi vừa dùng để gọi thân mật/ Phiến tử: lừa đảo, dối trá, lừa lọc

Ngô Chinh lắc đầu, lập tức phủ nhận: "Đừng nói bậy bạ, Lộ ca sao có thể thích người như vậy."

"Hay là... muốn cạy góc tường của Hàn Lệ? Lợi dụng tình cảm đánh sập tình địch?"

Lời này vừa nói ra, mọi người sôi nổi gật đầu.

—- Không sai, đại ca của bọn họ chắc chắn là muốn đập chậu cướp hoa, kích thích Hàn Lệ!

Mưu kế hay.

Đúng là mưu kế hay.

Đang thảo luận, Võ Hiểu Tùng mở miệng: "Vậy... Hàn Vân Tri chắc chắn là do Hàn Lệ phái tới quyến rũ đại ca đúng không? Chờ đại ca mềm lòng, Hàn Lệ lại bắt Vân Tri đá đại ca, sau đó lại về bên Hàn Lệ tình tứ, như vậy cũng có thể đánh chết tâm của Lộ ca."

"..."

"......"

Mọi người lặng im.

Cuối cùng Lưu Bưu Hổ nắm tay đập bàn, tức giận bất bình: "Con mẹ nó! Kế trúng kế! Thằng chó Hàn Lệ không thể chết tử tế được!"

Một đám người gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Thằng chó Hàn Lệ không thể chết tử tế được!

Ở khu Đông xa xa, Hàn Lệ hắt xì, cậu xoa lỗ mũi, lại lười nhác ngáp một cái: Ai ở sau lưng khen cậu đẹp trai đấy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top