1
Bcb
Phần 1
Quản Lý
Chương Tiếp »
Mê gian (1)
Lưu Minh là thằng nhóc nhà giàu mới nổi, gia đình hắn lúc trước sống ở nông thôn, nhờ vào hộ di dân được chính phủ đền bù cho một khoảng, thành công đến thành phố, làm người nhà giàu.
Trường cấp ba Lưu Minh đang theo học không được tính là nổi tiếng, chỉ là, đây là ngôi trường tốt nhất mà cha mẹ hắn có thể lo lót được, không phải tiền, bởi vì thành tích học tập của hắn không được tốt.
Lúc mới đến, Lưu Minh bị đám học sinh trong lớp cô lập, không ai muốn nói chuyện với gã nhà quê đòi làm người thành phố, không chỉ vậy, hắn còn xấu xí. Nhìn cái thân mập mạp đó mà xem, tiêu chuẩn của người thành phố là gầy và cực gầy nha.
Tuy ghét hắn ta ra mặt nhưng bọn người kia cũng biết điều không dám động tay động chân với hắn, vì chẳng những gã mập này có tiền mà hắn còn cao to, cho nên bọn nhóc kia chỉ dám sau lưng hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không dám trước mặt hắn sinh sự.
Lưu Minh cũng không quá để tâm đến mấy con khỉ này, đối với hắn là nói bọn cò đói này hắn chỉ cần dùng một tay liền có thể xử lý, nếu làm căng, cùng lắm dùng tiền để xử lý mà thôi. Dù sao bây giờ gia đình hắn chính là không thiếu số tiền này.
Vốn Lưu Minh cũng không để tâm lắm đám nhóc lắm chuyện này, chỉ cần qua một năm này là học phần cao trung của hắn liền hoàn thành, sau đó hắn sẽ trở về quản lý cửa hàng của gia đình.
Vốn nghĩ bản thân sẽ bị cô lập đến hết học kỳ, nào ngờ ngày hôm sau, ánh trăng sáng trong lòng hắn liền xuất hiện. Đó là lớp trưởng Tô Lâm xinh đẹp.
Vào ngày hắn nhập học, Tô Lâm vì bị bệnh không thể đến lớp, qua hôm sau, y liền ríu rít đến bàn chào hỏi làm quen với Lưu Minh.
Ấn tượng đầu tiên của Lưu Minh khi nhìn thấy người bạn học này có lẽ là y quá mức xinh đẹp đi, cùng là con trai như nhau nhưng sao Tô Lâm có thể xinh xắn đến như vậy.
Dáng người y thon thả, so với tụi con gái còn nuột nà hơn, chưa nói đến gương mặt xinh đẹp kia, có khi còn ăn đứt cả hoa khôi của trường. Nhắc mới nhớ ả hoa khôi chết bầm đó, hôm qua lúc hắn mới về trường, không biết từ đâu ả thông tin được là sẽ có một thiếu gia nhà giàu sắp đến nhập học, nên hôm qua ả liền điểm phấn tô son, đứng trước cửa lớp tìm hắn.
Ấy thế mà khi nhìn thấy bề ngoài của Lưu Minh, ả liền trở mặt mắng nhiếc hắn đủ kiểu, Lưu Minh phải kiềm nén dữ lắm mới không cho ả một bạc tay.
Sau đó, làm gì có sau đó, Lưu Minh về nhà đem chuyện này kể với anh họ, anh họ hắn tuy bề ngoài cũng là dạng nhà giàu mới nổi, nhưng lúc trước gã chính là lưu manh nha, không cần nói cũng biết kết cục của ả hoa khôi kia chắc chắn rất thảm.
Nhìn người đối diện không ngừng liến thoắng cùng mình bắt chuyện, Lưu Minh có chút ngại ngùng liền gãi đầu, Tô Lâm cũng không thấy khó chịu với hành động của đối phương, biết người bạn mới này bị cả lớp cô lập, y quyết định phải giúp đỡ hắn hòa đồng cùng với lớp, vì y chính là lớp trưởng nha, đó là trách nhiệm của y.
Có lẽ ban đầu Tô Lâm đối tốt với hắn là vì trách nhiệm, nhưng sau này, có lẽ y cả đời cũng không chạy trốn được nam nhân này.
Tô Lâm ngồi trên Lưu Minh một bàn, bên cạnh y chính là Vương Kiệt. Thực dĩ nhiên, Lưu Minh không có bạn cùng bàn, chính vì điều đó, vào hai hôm sau Tô Lâm liền xin giáo viên đổi vị trí ngồi, để y ngồi cùng bàn với Lưu Minh.
Giáo viên chủ nhiệm tất nhiên rất hài lòng với đề nghị này của y, cho nên đến ngày thứ ba đi học, Lưu Minh liền thành công ngồi cùng bàn với bạch nguyệt quang của mình.
Vốn dĩ hắn định ngồi bên trong như vậy thì Tô Lâm có thể tự do di chuyển hơn, nhưng mà, cũng là nam nhân nên Lưu Minh nhìn thấy được ánh mắt như sói đói của đứa bạn bàn bên lúc nhìn y.
Hắn liền quyết định bản thân sẽ ngồi ngoài, như vậy liền có thể chắn ánh mắt của những kẻ khác nhìn Tô Lâm.
Bây giờ hắn cần tìm cho mình một lý do hợp lý, vì vậy khi Tô Lâm di chuyển xuống bàn hắn, Lưu Minh liền nói nhỏ vào tai y :
"Cái kia, có thể để cho tớ ngồi bên ngoài hay không, như vậy tớ có thể dễ dàng di chuyển hơn"
"Được"
Tô Lâm mỉm cười đáp lại hắn, y cũng không quan trọng việc ngồi bên ngoài hay bên trong, nếu bạn học đã muốn ngồi bên ngoài, cứ quyết định như vậy đi.
Từ ngày được ngồi cạnh Tô Lâm, Lưu Minh đi học sớm hẳn ra, mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là ngồi vào chỗ trước khi y vào.
Vì sao nha? Bởi vì bàn học chính là loại ghế liền bàn, nên các bàn đều được xếp san sát nhau, muốn đi vào bên trong, nhất định y phải chen qua người hắn. Những lúc như vậy, Lưu Minh sẽ vờ như vô ý mà cọ sát mông nhỏ của y.
Có lẽ do Tô Lâm quá mức vô tư nên không để tâm lắm với hành động đụng chạm của nam nhân.
Vất vả lắm mới kết thúc đợt kiểm tra đầu tiên, thành tích của Tô Lâm rất tốt, vẫn luôn đứng đầu lớp, còn Lưu Minh thì lại bết bát đến không thể tệ hơn, hắn chính là đội sổ lớp nha.
Nhờ vậy mà nam nhân liền có lí do, mời Tô Lâm đến nhà dạy kèm hắn. Đứng trước lời đề nghị của người bạn cùng bàn, y cũng không nghĩ nhiều, liền đồng ý.
Nhà Lưu Minh tuy giàu nhưng có thể nói chỉ có một mình hắn ở, cha mẹ hắn từ ngày có tiền trong tay chính là không ngừng làm ăn buôn bán, mở rộng cơ ngơi, vẫn luôn không ở nhà.
Tối đó, như đã hẹn, lúc bảy giờ, y liền có mặt tại nhà hắn, lần đầu tiên đến nhà Lưu Minh, Tô Lâm chính là bị choáng ngợp bởi sự giàu có này.
Y nhìn ngó xung quanh đánh giá một chút, xong mới từ từ hướng dẫn Lưu Minh học bài.
Nhưng là mục đích của nam nhân cũng không phải là để y dạy kèm, nên hắn liền đem cho y một ly nước cam.
Nhận lấy nước cam từ bạn học, Tô Lâm khách sáo nói cám ơn, sau đó liền nhấp thử một ngụm, không phải y quá lời, nhưng là bạn học này pha nước cam có chút ngon đi.
Có lẽ vì ly nước cam khá vừa ý mình nên Tô Lâm tặng cho nam nhân một nụ cười, Lưu Minh tất nhiên là bị mỹ nhân hớp hồn, hắn ngồi yên, hồi hộp chờ đợi y ngấm thuốc.
Rất nhanh, Tô Lâm liền cảm thấy chóng mặt, sau đó, y liền ngất đi. Lưu Minh dễ dàng đem người bế lên giường ngủ, sau đó liền tham lam nhìn ngắm người đang ngủ say.
Lưu Minh thật sự không biết tại sao mình lại mê đắm cậu nam sinh này, tuy hắn trước đây chưa từng cùng người khác kết giao qua, nhưng hắn rất rõ ràng tính khí của bản thân.
Nhưng nam nhân cũng không có đấu tranh nội tâm lâu lắm, rất nhanh hắn liền bổ nhào lên Tô Lâm mà hôn hít.
Lưu Minh ngậm lấy môi đối phương, cảm thụ xúc cảm mềm mại thơm ngọt, tham lam đem môi y day day vài cái, sau đó liền cạy mở khớp hàm, luồn lưỡi vào bên trong. Cái lưỡi thô to hư hỏng nhanh chóng câu lấy lưỡi y mà mút vào, trong phòng liền vang lên tiếng nút lưỡi chùn chụt.
Tay hắn cũng theo bản năng mà lần mò vú y, hai cái vú mềm mại, có chút thịt, sờ rất đã tay.
Nam nhân đem vú y nhào nắn một lúc lâu, đến khi đã ghiền liền lần xuống hôn lên hai đầṳ ѵú, hắn còn hung hăng mà đem núʍ ѵú ngậm vào, mút chùn chụt.
Tô Lâm tuy bất tỉnh nhưng cơ thể vẫn có phản ứng, cảm giác sướng rơn từ đầṳ ѵú nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ y rêи ɾỉ.
m thanh ưm a trong cổ họng của đối phương càng làm cho Lưu Minh thêm hăng máu mà đem vú y chơi đùa đến lợi hại. Đến khi hắn buông tha, hai cái vú liền bị chơi có chút sưng, còn nổi lên mấy dấu xanh tím đầy ái muội.
Chỉ mới chơi vú thôi mà đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân đến cương cứng, hắn không thể chờ đợi được nữa mà lần mò xuống phía dưới của y.
Thật đúng với những gì hắn tưởng tượng, côn ŧᏂịŧ của Tô Lâm tinh tế, phấn hồng y như y vậy, còn không có một sợi lông, sạch sẽ đến mức xinh đẹp.
Nam nhân liền không nhịn được mà ghé mũi lại ngửi, mùi cơ thể y thơm ấm, chứ không hề khó ngửi như hắn nha, càng nghĩ càng thèm thuồng, Lưu Minh liền há miệng ngậm vào côn ŧᏂịŧ phấn nộn của Tô Lâm.
Khi nãy bị chơi vú đã làm cho ngọc hành của y có chút cương, lúc này được nam nhân chăm sóc, nó liền cương đến thẳng đứng, nhưng nam nhân cũng không lấy làm ghét bỏ, vừa ngậm vừa hút đến khi y bắn ra.
Tô Lâm suиɠ sướиɠ ngân nga một tiếng rồi mới bắn vào trong miệng Lưu Minh, hắn cũng không bài xích mà đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y nuốt xuống, không hề tanh tưởi, còn có chút ngọt nha.
Hài lòng đánh giá chất dịch của người dưới thân, nam nhân lúc này liền chuẩn bị ăn món chính.
Hắn đem hai chân của Tô Lâm banh rộng ta hai bên, thành công nhìn thấy toàn bộ cảnh xuân bên dưới. Do lúc nãy y khép chân nên Lưu Minh không có nhận ra, y thế nhưng là người song tính, chẳng trách lớn lên lại xinh đẹp quá mức như vậy.
Bên dưới côn ŧᏂịŧ, vị trí vốn dĩ là của tinh hoàn, nay lại là hai mép thịt phấn nộn, nam nhân liền tò mò đưa tay chạm vào.
Bé sò e ấp liền núng nính đáp lại, do dự vị của việc cao trào lúc nãy, bé bào ngư liền không nhịn được mà rỉ ra một ít nước dâʍ.
Trước đây Lưu Minh từng xem qua không ít AV đi, nhưng hắn chưa từng nhìn qua cái bướm nào xinh xắn đến như vậy, hai mép thịt hồng hào, múp rụp, khép chặt, đem mỹ cảnh bên trong che dấu không muốn kẽ hở, khi tay hắn chạm qua còn ra nước, đúng là vừa mềm mại lại vừa nhiều nước nha.
Nam nhân không nhịn được liền ghé mũi lại gần, hít thử vài hơi, thật thơm nha, quả nhiên bướm nhỏ không có làm cho hắn thất vọng.
Bạn cùng bàn
Phần 2
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Mê gian (2)
Bé sò thành công kích phát lên sự thú tính bên trong Lưu Minh, hắn liền đem miệng chụp lên bướm nhỏ mà hôn hít một trận chán chê.
Như thấy chưa đủ, nam nhân liền đưa tay vạch ra hai mép bướm, đem bên trong bé sò liếm qua một lượt, hương vị đúng là tiêu hồn. Nam nhân càng ăn càng nghiện, đầu lưỡi tham lam vói vào trong lỗ nhỏ khuấy đảo, thành công làm cho lỗ bướm rối tinh rối mù, còn trào ra không ít nước dâʍ.
Lưu Minh liền tham lam đem dâʍ ɖị©ɧ hút sạch, còn đem lưỡi vói sâu vào trong, muốn dùng lưỡi giao cấu y đến cao trào, nhưng hắn còn chưa có thoả mãn thì đầu lưỡi liền chạm đến một lớp màng mỏng, nam nhân liền chấn kinh, là màиɠ ŧяiиɧ, bảo bối này thế nhưng có màиɠ ŧяiиɧ.
Hắn liền đem lưỡi rút ra, không dám chọc phá tắm màng mỏng manh kia. Bên dưới ©ôи ŧɧịŧ to béo đã cương đến phát đau, côn ŧᏂịŧ cũng giống hắn, không hề xinh đẹp, so với tạo vật tinh xảo của Tô Lâm mà nói chính là một trời một vực.
Lưu Minh năm nay mười tám tuổi, vừa đủ tuổi làʍ t̠ìиɦ, lúc trước khi hắn tò mò chỉ có thể lên mạng xem AV rồi tuốt pháo, hắn cũng nhận ra côn ŧᏂịŧ mình không đẹp, cái bướm đẹp như của Tô Lâm, vốn dĩ cả đời này hắn cũng không dám mơ tới, nhưng là trời không phụ lòng người, đùng một cái, gia đình hắn liền trở nên giàu có, có tiền, muốn cái bướm như này mà không được.
Có vẻ như Lưu Minh rất chú ý đến việc làʍ t̠ìиɦ, hắn luôn muốn để dành lần đầu này cho người trong lòng mình, vừa hay, hôm nay liền được nếm thử. Có lão thiên mới biết hắn đã chuẩn bị cho cuộc làʍ t̠ìиɦ này từ rất lâu rồi, có lẽ từ khi hắn nhìn thấy Tô Lâm, liền muốn điên cuồng đè người ta xuống mà ŧɧασ ȶᏂασ.
Hắn biết bề ngoài mình xấu xí nhưng hắn cũng không cam lòng đến ©ôи ŧɧịŧ cũng xấu xí, vì vậy hắn quyết định nghe theo anh họ đi cắt bao qυყ đầυ, cho nên hôm nay hắn liền có thể đem cái côn ŧᏂịŧ hoàn hảo nhất của mình đi chơi cái lỗ đẹp đẽ của Tô Lâm.
Côи ŧɧịŧ to lớn, gân guốc vỗ bẹp bẹp lên bướm y mấy cái, nói mấy lời hạ tiện mà Tô Lâm không thể nghe được :
"Đến, hôm nay ông liền dùng cây gậy thịt này chơi nát cái lỗ xinh đẹp của em, đem màиɠ ŧяiиɧ của em chọc thủng, còn bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong, để em mang thai con của lão công có được không"
"Được, em đồng ý"
Lưu Minh dùng tay banh ra khép vào hai mép thịt, làm ra hành động như đang trả lời mà độc thoại đáp lại, sau đó liền nhắm ngay lỗ nhỏ mà cắm vào.
Tuy chưa từng chân chính làʍ t̠ìиɦ, nhưng từ chỗ mấy người anh em lưu manh hắn liền biết được, cái lỗ trinh nguyên rất nhỏ hẹp, rất khó đi vào, nhưng hắn lại cố tình không muốn giúp y mở rộng, hắn chính là muốn lỗ nhỏ dùng tình trạng tự nhiên nhất, bị mình cắm vào.
Chính vì vậy sau khi nhắm kỹ lỗ bướm, Lưu Minh liền động thân thật mạnh, đem ©ôи ŧɧịŧ cắm vào bên trong, xé tan lớp màng mỏng, thành công lấy đi lần đầu tiên của y.
Tuy đang hôn mê nhưng Tô Lâm không tránh khỏi đau đớn mà rên lên
"Ahhhhh" nhưng nam nhân sao còn có thể để tâm được nữa, lúc này toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt trên cái lỗ nhỏ ấm áp tiêu hồn, đang hút chặt lấy mình.
Lỗ nhỏ ấm nóng, lầy lội, bao ©ôи ŧɧịŧ hắn đến chặt chẽ, mị thịt còn không ngừng mút mát, đem côn ŧᏂịŧ hắn xoa bóp đến thoải mái.
Lưu Minh cũng như đáp lại mà nắc mạnh hông, đem ©ôи ŧɧịŧ đâm mạnh vào bên trong, lần đầu làʍ t̠ìиɦ có hơi trúc trắc, nam nhân cũng không biết nên động như thế nào, chỉ có thể ra sức đâm vào, đem lỗ nhỏ đâm đến cao trào.
Tô Lâm lần thứ hai lên đỉnh, liền đem lỗ nhỏ kẹp chặt, ép nam nhân tới bắn ra, dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoà vào một chỗ, bị côn ŧᏂịŧ to lớn chặn lại, không cho thoát ra ngoài.
Lưu Minh cũng mất sức vì trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt mà nằm đè lên cơ thể y, hít thở lấy lại sức, có lẽ do quá mệt hoặc cũng có thể do quá mức hưng phấn, hắn liền thϊếp đi lúc nào không hay.
Đến lúc Lưu Minh tỉnh lại cũng đã là giữa đêm, hắn là bị tiếng thét của Tô Lâm đánh thức, lúc Tô Lâm vừa tỉnh thuốc mê thì liền cảm nhận có điều không đúng, y bị ai đè nặng quá chừng, còn có, cái bướm rất nhanh liền phát hiện có đồ vật dư thừa.
Y liền hoảng sợ mà la lên, thành công đem nam nhân đánh thức, lúc Lưu Minh choàng tỉnh mà hơi tách ra, Tô Lâm liền rất nhanh thấy được tình cảnh của hai người lúc này, biết được chuyện đã phát sinh, y liền giơ tay cho hắn một cái tay :
"Sao cậu lại làm như vậy tới tôi, tôi chưa từng thương tổn cậu?"
Tô Lâm nước mắt lưng tròng nhìn hắn chất vấn, Lưu Minh có vẻ đuối lý liền cúi gằm mặt, hắn không có lời nào để bào chữa cho hành vi sai trái của bản thân.
Thấy đối phương không nói gì, y càng thêm sinh khí mà nhào lên đánh đấm nam nhân, đánh còn chưa đã tay thì bên dưới, ©ôи ŧɧịŧ theo động tác của y mà đâm vào lỗ nhỏ.
Tô Lâm liền đứng hình, y lúc này mới nhận ra côn ŧᏂịŧ của nam nhân vẫn còn bên trong mình, y có chút xấu hổ, không biết phải làm sao thì bên dưới nam nhân liền nắc nông, đem ©ôи ŧɧịŧ nhấp vào bên trong y.
Tô Lâm hoảng hốt yêu cầu nam nhân dừng lại, nhưng Lưu Minh nào có để trong tai, từ lúc y di chuyển nhấp nhô trên người hắn thì côn ŧᏂịŧ của hắn liền động dục rồi, không thể ngừng lại được.
Hắn liền kéo phần dưới y về phía mình, không ngừng va chạm, nói :
"Cậu cũng sướng mà đúng không, giao cho tôi đi, có được không?"
Cũng không đợi đối phương trả lời, Lưu Minh liền điên cuồng nắc hông, không cho Tô Lâm có cơ hội từ chối.
Cơ thể người song tính vốn mẫn cảm, rất nhanh, y bị nam nhân kéo vào trận kɧoáı ©ảʍ, rêи ɾỉ cùng hắn làʍ t̠ìиɦ.
Lần này y cũng không có bị đánh thuốc mê, cũng không bị trúng xuân dược, nhưng Tô Lâm không hiểu tại sao bản thân lại vô thức phối hợp cùng nam nhân.
Cả hai người đều đang ở trong thời kỳ sung sức của nam nhi, rất nhanh một chập lại một chập, quấn chặt lấy nhau, dây dưa không ngừng.
Lúc Tô Lâm lần nữa tỉnh dậy cũng đã là sáng hôm sau, y có chút không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, rất may, hôm nay là ngày nghỉ, nếu không, y không có cách nào lê lết tấm thân này đến trường a.
Lưu Minh thấy đối phương rơi vào trầm mặc, cho là y vẫn để bụng việc tối hôm qua bị mình chơi tới cầu xin không ngừng. Hắn liền tiến lại ôm y vào lòng, nhỏ giọng âu yếm :
"Anh xin lỗi, hôm qua có hơi làm quá mức, bên dưới có phải khó chịu không, đến mở ra, anh giúp em xem thử có bị thương không?"
Tô Lâm nghe lời nói của đối phương mà ngại ngùng không thôi, sao có thể đem chỗ đó cho hắn xem chứ, y mới không có làm chuyện mất mặt đến như vậy đâu.
Nam nhân chỉ cho là y đang ngượng ngùng, liền cưỡng chế mở ra hai chân y, miệng nhỏ bên dưới quả thật có chút sưng, hôm qua bị chơi đến không khép lại được, sáng nay liền hồi phục không ít, hắn liền nhanh chóng đi đến đầu giường, lấy ra tuýt thuốc mỡ, giúp y bôi.
Tô Lâm có chút ngưng trệ nhìn hành động của đối phương, sao hắn lại có thứ này chứ, hừ, có phải là hay cùng người khác làm hay không?
Y không hiểu sao bản thân lại tức giận, giận dỗi mà không nói lời nào với Lưu Minh.
Tên ngốc cục mịch Lưu Minh thế nhưng lại là lão công rất hiểu lòng người, liền vội vàng giải thích :
"Cái này là anh mua cho mình dùng lúc bị thương, em biết đó, anh ngốc đến như vậy, ra đường nhất định bị người bắt nạt"
Tô Lâm nghe đến đó bỗng nhiên không còn giận dỗi, là mua cho bản thân sao, chờ một chút, là hắn thường xuyên bị thương nên mới phải mua thuốc mỡ :
"Cái kia, cậu rất hay bị thương sao?"
Lưu Minh bán thảm thành công, liền nhanh chóng ôm chặt lấy lão bà mà kể khổ :
"Cái kia, lúc trước ở dưới quê vẫn thường hay bị người ta bắt nạt, anh không đánh lại, nên cũng quen rồi"
"Sao có thể như vậy nha?"
Tô Lâm rõ ràng bất bình muốn chết, nam nhân của y thế nhưng bị người ta bắt nạt, chờ đã, có chút không đúng, là nam nhân này bị người ta bắt nạt.
Y có chút mủi lòng là đưa tay xoa dịu hắn, Lưu Minh biết đối phương ăn mềm không ăn cứng, liền tiếp tục sa đoạ trên con đường già mồm cãi láo không lối thoát, hết bán thảm cái này, đến kể khổ cái kia, thành công lấy được lòng thương hại từ Tô Lâm.
Mãi đến sau này Tô Lâm mới nhận ra, liền hận bản thân quá mức tin người, sao có thể dễ dàng tha thứ cho tên sói đuôi to này chứ, hắn chính là trợn mắt nói dối mà.
Bạn cùng bàn
Phần 3
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Điểm cao thì được cᏂị©Ꮒ, có muốn hay không?
Tuy vẫn chưa xác nhận mối quan hệ nhưng giữa Tô Lâm và Lưu Minh đang ngầm diễn ra tình trạng khó có thể nói thành lời.
Sau khi sự việc ngoài ý muốn kia phát sinh, Tô Lâm thế nhưng không có bài xích Lưu Minh, mà ngược lại, mỗi tuần cậu đều đến nhà giúp hắn ôn tập. Chỉ là từ sau sự kiện đó, nam nhân phải trước mặt y hứa hẹn không tái diễn hành vi như vậy nữa, Tô Lâm mới đồng ý bỏ qua.
Ngày hôm đó, nam nhân sau khi giúp y thoa thuốc liền đem bữa sáng cho y, còn ôn nhu ôm Tô Lâm trong lòng mà đút ăn
Tô Lâm liền phát hiện trên ghế ngồi của mình thế nhưng có một cái đệm mỏng, êm ái. Nam nhân thành thục lấy ra trước khi y vào lớp, khi ra về, liền quen thuộc đem tấm đệm cất đi. Mỗi ngày nam nhân đều đưa Tô Lâm về nhà, nhìn y an toàn vào bên trong, hắn mới an tâm rời đi.
Có vẻ sự săn sóc cũng như đưa đón này đã khiến y động lòng không ít. Lần trước bị chơi có chút hăng, nên bây giờ, bướm nhỏ liền có chút nhớ nhung nam nhân rồi.
Kể từ sau khi cùng Lưu Minh làm chuyện ấy, thỉnh thoảng Tô Lâm vẫn luôn nhớ thương côn ŧᏂịŧ xấu xí của hắn, khi cùng nam nhân học kèm buổi tối, quả thật y có chút chờ mong. Nhưng nam nhân thật sự đúng như những gì bản thân đã hứa hẹn, kể từ lần đó, cũng chưa từng đi quá phận.
Hôm nay lúc nhìn thấy bài kiểm tra toán chỉ có 30 điểm của Lưu Mình, Tô Lâm liền nảy sinh một ít tâm tư nhỏ bé.
"Tớ đã dạy kèm cậu lâu như vậy, sao bài kiểm tra toán chỉ có 30 thôi vậy, cậu là đang xem nhẹ sự hướng dẫn của tớ có đúng không?"
"Không có, cái kia, anh quả thật không làm được, toán quá khó"
Lúc chỉ có hai người, Lưu Minh liền xưng anh, gọi Tô Lâm là em, nhưng y lại cứ khăng khăng xưng hô với hắn bằng cậu tớ. Lưu Minh cũng không hề để tâm đến điều này, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi, sau này liền từ từ sửa nha.
"Rõ ràng hôm trước tớ đã phụ đạo cho cậu cái dạng bài tập giống như vậy, chỉ thay số thôi, tại sao cậu cũng không làm được?"
"Cái kia, là tại tớ không để tâm"
"Tớ dạy cho cậu nhiều như vậy mà cậu không để tâm, nói xem, trong đầu của cậu đang để tâm cái gì nha?"
Tô Lâm tức đến bay màu, vừa hung hăng chất vấn vừa đem lỗ tai nam nhân nhéo lên, hắn liền lập tức la oai oái :
"A, đau quá, ai bảo trong đầu anh đều chỉ nhớ đến em"
Tô Lâm bị nam nhân nói đến ngây người, tên ngốc này sao lại có thể hụych toẹt nói ra như vậy.
"Vậy cậu muốn như thế nào thì mới chịu học a?"
Lưu Minh thấy y đã ra điều kiện, nếu hắn không chịu chiếm tiện nghi thì mới đúng là tên ngốc, liền mở miệng đưa ra yêu cầu :
"Cái kia, nếu tớ được 50 điểm, có thể làm không?"
"Không được, 70 điểm"
Cái gì nha? Tô Lâm đồng ý rồi, nhưng mà 70 điểm, đây không phải con số Lưu Minh có thể đạt được.
"70 thì cao lắm"
"70 điểm, nếu lần kiểm tra sau cậu không được 70 điểm thì đừng tìm tớ nữa"
Thấy đối phương nóng nảy đến mức muốn bỏ đi, nam nhân liền kéo y lại, cười hì hì mà lấy lòng.
"Được, được, 70 thì 70, đều nghe cậu"
" n"
Thấy nam nhân vì lấy được 70 điểm nên liền học hành chăm chú hơn, đương nhiên, Tô Lâm cảm thấy rất vui nha. Y cũng tận tình giảng bài cho hắn.
Chớp mắt bài kiểm tra đã đến, Lưu Minh chính là dùng hết mười phần công lực mới đạt được 75, hắn liền quay sang bên cạnh, kề sát vào tai y, nói nhỏ :
"Anh được hẳn 75 điểm, em không được nuốt lời đâu đó, tối nay đến nhà anh"
Dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, ngày mai được nghỉ, y cũng không ngại, liền đồng y.
Khi Tô Lâm vừa bước vào nhà, giày còn chưa kịp cởi, cả cơ thể liền bị nam nhân nhấc bổng từ phía sau, hắn còn ghé sát cổ y, không ngừng hôn hít, còn đem vại y gặm cắn.
"Chẳng phải đều cho anh làm sao, còn cắn người, sao lại giống cún con đến như vậy nha?"
"Gâu....gâu"
Nam nhân học theo tiếng chó kêu, chọc cho Tô Lâm nở nụ cười, sau đó liền kề sát tai y, nói lời lưu manh :
"Anh là chó con, hôm nay em có đồng ý để cho chó con chơi hay không?"
Tô Lâm nghe vậy cũng không có trả lời, liền cười rộ lên, bảo nam nhân giúp mình cởi giày, sau đó y liền được hắn bế đi lên phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lưu Minh liền vội vã kéo y hôn môi, Tô Lâm cũng không có từ chối mà đáp lại, cùng nam nhân môi lưỡi giao triền, chỉ mới có một nụ hôn, mà bên dưới nam nhân liền hưng phấn đến nỗi ngẩng đầu.
Tô Lâm ngồi lên bàn học, dùng chân chà sát cái bọc dưới quần Lưu Minh, ý tứ câu dẫn rất rõ ràng.
Nam nhân cũng không chịu yếu thế mà nắm lấy cổ chân y, nhanh chóng chen vào giữa hai chân.
"Đồ còn chưa cơ cởi đâu, không được làm dơ quần áo của em"
Nam nhân liền thuận theo, vội vàng đem chính mình lột sạch, sau đó liền giúp y đem quần áo cởi ra. Lúc nhìn thấy cái qυầи ɭóŧ trắng của đối phương, nam nhân liền có chút ngây ngẩn. Lần trước y rõ ràng mặc một chiếc boxer dành cho nam, hôm nay liền đổi thành qυầи ɭóŧ nhỏ của nữ nhân, phía.trước còn có một cái nơ nhỏ, vừa dâʍ đãиɠ vừa đáng yêu.
Nam nhân liền cúi sát lại gần, định cách một lớp qυầи ɭóŧ chơi đùa bướm nhỏ, nhưng miệng còn chưa kịp chụp lên, đã bị Tô Lâm đẩy ra :
"Em đã nói không được làm dơ đồ mà, bẩn rồi em không thể mặc được nữa"
Lưu Minh rất muốn nói "Không mặc liền không mặc" nhưng sợ chọc giận đối phương, đành ngoan ngoãn đem lời nói nuốt ngược vào trong. Nghe lời đem qυầи ɭóŧ xinh đẹp cởi ra, còn không tình nguyện mà để chỉ cởi ra một bên, đem qυầи ɭóŧ vắt vẻo ở bên chân còn lại. Quần lớt xoắn lại thành một vòng, treo bên đùi Tô Lâm, trông còn dâʍ hơn cả lúc bị cởi sạch.
Y sao không hiểu hành động này của nam nhân, nhưng cũng mặc kệ để hắn làm loạn, thấy đối phương không có ngăn cản, Lưu Minh mới hài lòng đem mặt vùi vào giữa hai chân y, hít hà mùi vị thơm tho mà lâu nay vẫn nhung nhớ.
Tô Lâm chống hai tay ra sau, hưởng thụ sự chăm sóc của nam nhân, xa cách đã lâu, hôm nay gặp lại, Lưu Minh phải đem bé sò ăn tới no nê.
Nghĩ là làm, nam nhân liền há miệng chùn chụt hút bướm non thơm ngọt.
"Hah.....ưʍ.....ưʍ...."
Tô Lâm bị hút sướng đến không ngừng rêи ɾỉ, bên dưới cũng hơi nâng người, tham lam đem bướm dâʍ hẩy vào miệng nam nhân.
Nhìn phản ứng của đối phương, Lưu Minh hài lòng mà ghì chặt đùi y, đem đầu lưỡi chui vào bướm non mà khuấy đảo, còn làm theo hành động giao hợp mà chơi bướm dâʍ.
Tô Lâm bị hút đến mềm nhũn cả người, đành nằm rạp xuống bàn, vừa kêu dâʍ vừa phun nước :
"Ưʍ......sướng......lão công chơi em sướng.......hah.....hah....hah....."
Lưu Minh hài lòng khi được đối phương gọi lão công, đầu lưỡi liền nhấn mạnh vào lỗ nhỏ mấy cái, đem ngón tay đè lên hộŧ ɭε, bên trên cũng không quên xoa nắn côn ŧᏂịŧ nhỏ, thành công làm cho Tô Lâm cao trào.
Biết y sợ bẩn, nam nhân liền dùng tay chắn tϊиɧ ɖϊ©h͙, không cho bắn lên người y, bên dưới cũng đem nước dâʍ của y hút vào.
Tô Lâm sau cao trào có chút mê mang, liền nhận được nụ hôn mang đầy dâʍ ɖị©ɧ của đối phương, không thể né tránh, chỉ có thể miễn cưỡng đem mùi vị của bản thân nuốt vào.
Nam nhân dùng bàn tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc nãy giúp y mở rộng, lỗ nhỏ non mềm lập tức hút chặt lấy ngón tay nam nhân, không ngừng co bóp.
Tô Lâm muốn rêи ɾỉ, liền bị nụ hôn của nam nhân nuốt vào, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm a trong cổ họng.
Bên dưới y bị ngón tay của nam nhân chơi đến ra nước, một ngón, hai ngón, cho đến khi ba ngón tay ra vào thuận lợi, nam nhân liền đem ©ôи ŧɧịŧ tím đen của mình cắm vào.
Côn ŧᏂịŧ thô to lập tức đem lỗ nhỏ nong ra thành lỗ lớn, nhưng người dưới thân không có vẻ gì là bài xích, ©ôи ŧɧịŧ thô to cắm y sướng muốn chết, lỗ dâʍ không ngừng mấp máy, đem ©ôи ŧɧịŧ hút đến sảng khoái.
Lưu Minh hài lòng nắc mạnh hông, đáp lại sự nhiệt tình từ lỗ nhỏ, mà đem ©ôи ŧɧịŧ đâm chọc vào bên trong.
Do đã có kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ, nên hắn không còn vội vã đóng cọc như trước đây, phải biết tuy dọng mạnh rất sướng nhưng không kéo dài được lâu, mà tiết tấu ba nông một sâu chẳng những giúp hắn kéo dài thời gian, mà còn khiêu khích sự ham muốn của lỗ nhỏ, khiến nó không ngừng hút chặt hắn, đòi hỏi hắn đâm sâu vào bên trong.
Cơ thể Tô Lâm nhấp nhô theo từng cú thúc của nam nhân, lỗ nhỏ thèm khát liền được nhồi đầy, khiến y ý loạn tình mê, hết yêu cầu nam nhân xoa vú, liền bắt hắn giúp mình chơi hộŧ ɭε, tuốt ©ôи ŧɧịŧ, thật sự mà nói y không ghét việc làʍ t̠ìиɦ, vì từ đầu tới cuối, người nằm im hưởng thụ chính là y, mà nam nhân kia, chỉ được mỗi việc cắm vào, được lỗ nhỏ hấp sướng ©ôи ŧɧịŧ, còn lại, đều phải hầu hạ y hết mình, hắc hắc, khó có thể nói trong chuyện này, ai mới là người được lợi a.
Lúc Tô Lâm gần lên đỉnh, y hơi siết chặt lỗ nhỏ, nam nhân liền biết ý mà ôm chặt lấy eo y chạy nước rút, đem ©ôи ŧɧịŧ giã mạnh từng cú lút cán vào bên trong, cắm đến chán chê hắn mới hài lòng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra.
Cảm nhận được dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn mạnh vào bên trong, Tô Lâm liền cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra như cũ bị nam nhân che lại, chỉ có dâʍ ɖị©ɧ ấm áp, dội thẳng lên qυყ đầυ, khiến nam nhân không chuẩn bị kịp mà sướng tê người.
Cả hai ôm chặt lấy nhau, hưởng thụ dư vị cao trào đầy ngọt ngào.
Bạn cùng bàn
Phần 4
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Ngồi học bị nam nhân nghịch bướm đến bắn ra / mang thai
Kể từ sau khi xác nhận mối quan hệ, Lưu Minh như cái máy đóng cọc, mỗi ngày đều được lên dây cót, đòi cᏂị©Ꮒ Tô Lâm.
Bé dâʍ Tô Lâm thế nhưng không có can ngăn bạn cùng bàn mà còn sa đà vào tiếp tay cho hắn ta làm bậy, mỗi lần bị gạ cᏂị©Ꮒ đều ỡm ờ mà đưa mông ra.
Thế nhưng về việc học tập y lại siết nam nhân rất chặt, chỉ cần bài kiểm tra của Lưu Minh có dấu hiệu dưới 50 điểm liền bị y cho nhịn một tuần. Mới đầu nam nhân có chút lớn mật, không tin y không cho mình cᏂị©Ꮒ, dù bị điểm thấp vẫn cố tình đè Tô Lâm ra, ai ngờ sau khi bé dâʍ đó sướng xong liền trở mặt, không chịu nói chuyện với hắn hai ngày.
Lần này thì Lưu Minh biết sợ thật rồi, nam nhân ỷ ôi dỗ mãi mới được em bé tha thứ cho. Sau đó, mỗi ngày đều chìm đắm trong con đường thê nô không thể trở mình.
Hôm nay buổi tối có tiết học tự chọn. Thật sự mà nói nó cũng chẳn khác buổi tự học là bao, chỉ là trong lớp có giáo viên túc trực, học sinh có bài tập không hiểu liền có thể yêu cầu lão sư giúp mình giải, chính xác mà nói nó chính là tiết sửa bài tập dành cho mấy con mọt sách chính hiệu.
Ngồi học chưa tới 1/3 thời gian thì lũ quái vật nhỏ liền cúp mất một nửa, do bàn Tô Lâm cùng Lưu Minh ở gần cuối lớp, nên hiện tại xung quanh hai người đều không còn học sinh.
Tô Lâm đang chăm chỉ giải bài tập, thì tên nam nhân kế bên liền không an phận. Thật ra là cũng chưa có lúc nào hắn ta an phận cả. Mỗi ngày đều luôn tìm cớ đụng chạm y, buổi sáng thì tranh thủ lúc y vào chỗ ngồi mà xoa mông vài cái, hoặc giờ ra chơi tranh thủ lúc không có người liền lén lút hôn y, đôi khi trong giờ học cũng lớn mật mà ôm eo y mấy cái. Cuộc sống mỗi ngày của đôi gà bông căn bản đều trải qua tình nồng ý mật.
Nhưng lần này không phải, nam nhân tranh thủ hôm nay y mặc quần short liền sờ đùi y, tay hắn lúc đầu còn đặt trên eo, sau đó liền kéo cả người y sát lại, rồi sờ đùi, bây giờ còn quá đáng hơn, hắn đem tay luồn vào ống quần mà xoa bướm y, tuy Tô Lâm cũng thích được nam nhân đụng chạm, nhưng mà ở đây là trường học, y không dám làm ra mấy hành động hạ lưu như vậy đâu. Bé ngoan Tô Lâm liền cầm tay nam nhân lại, cho hắn một cái lắc đầu từ chối.
Lưu Minh thế nhưng chính là tên lưu manh chuyên nghiệp, ngón tay liền tham lam vói vào trong qυầи ɭóŧ, xoa lên bướm nhỏ.
Tô Lâm hận không thể cho hắn mấy đấm, liền cúi đầu nói khẽ :
"Không được, không cần ở đây, nếu không.......a....."
Y còn chưa kịp đe doạ thì nam nhân liền lưu manh mà ấn lên hộŧ ɭε. Cảm giác suиɠ sướиɠ lập tức đánh gục Tô Lâm, y không thể nói lời từ chối được nữa, chỉ có thể nằm gục xuống bàn, cắn chặn góc sách để ngăn không cho bản thân phát ra bất kỳ âm thanh ái muội nào.
Lưu Minh thấy Tô Lâm bại trận liền được nước lấn tới, xoa càng thêm dữ tợn, hắn đem cả bàn tay chụp lên bé bào ngư mà chà sát, cũng không quên day day hộŧ ɭε. Thành công nghe được âm thanh rêи ɾỉ ư ử từ trong cổ họng đối phương.
Thân thể y vì hưng phấn mà nổi lên một tầng hồng phần đầy yêu mị, nam nhân liền không nhịn được, ghé lại gần y mà hôn hít.
Do phía trước mặt đặt một chồng sách thật cao, nên giáo viên bên trên nhìn xuống liền cho rằng bọn họ đã về rồi. Dù sao chỉ là tiết tự học, lão sư cũng không khó dễ bọn nhóc.
Thành công tránh thoát tai mắt của giáo viên, Lưu Minh liền gặm cắn tai người kế bên, Tô Lâm quyết định buông tha cho cuốn sách vô tội trong tay, liền cầm lấy bàn tay còn lại của nam nhân mà gặm cắn, y phải cho hắn ta một bài học. Nhưng thể chất y vốn yếu ớt, bản thân còn không nỡ cắn xuống, nên liền biến thành hành động tình thú trong mắt nam nhân.
Lưu Minh cảm giác được chất nhầy dinh dính trên tay, biết đối phương đã ra nước, hắn liền thôi vân vê bên ngoài, mà trực tiếp đem một ngón tay cắm vào lỗ nhỏ.
Ngón tay nam nhân rất thô, chỉ mới một ngón tay liền làm cho Tô Lâm sướng tới mê ly, nhưng bản thân lại không thể rên, chỉ có thể nức nở gặm tay nam nhân.
Thấy biểu hiện của y, Lưu Minh càng chọc ngoáy dữ tợn, ngón tay hết làm động tác giao hợp đâm vào rút ra, liền ở bên trong xoay tròn qua lại, không quên nhấn vài cái lên mi thịt yếu ớt bên trong.
Thành công làm cho Tô Lâm sướng đến cong người, lỗ nhỏ càng ra sức co bóp lấy lòng hắn.
Lưu Minh kiểm tra đồng hồ một chút, nhận ra gần đến giờ tan học, ngón tay liền như chạy nước rút mà đâm chọc kịch liệt. Tô Lâm sướng đến bắn ra.
Sợ y đem quần làm bẩn nên nam nhân sớm đã đem côn ŧᏂịŧ y ra khỏi qυầи ɭóŧ, chừa cho nó một kẽ hở ở giữa ống quần short, vì vậy tϊиɧ ɖϊ©h͙ y liền thành công tiếp đất, tạo thành mảng nước sền sệt.
Nam nhân không vội đem ngón tay rút ra, mà lần mò trong balo tìm khăn giấy, sau khi xác nhận đã vũ trang đầy đủ, hắn mới nhẹ nhàng rút ngón tay ra, dùng khăn giấy giúp y lau sạch dâʍ ɖị©ɧ.
Ngón tay còn dính nước dâʍ của y, Lưu Minh cũng không vội lau đi mà đem nó ngậm vào trong miệng, Tô Lâm thấy được cảnh này liền một trận đỏ mặt.
Xong xuôi, cả hai mới thu xếp, rời khỏi trường học.
Những tưởng đôi trẻ sẽ cứ mãi trải qua những tháng ngày cᏂị©Ꮒ choẹt đầy hạnh phúc, nhưng không, đi đêm lắm có ngày gặp ma, cᏂị©Ꮒ không bao lăm có ngày có bầu. Hôm đó lúc đang lên lớp, Tô Lâm liền bị nôn khang, điều này làm không ít yêu nghiệt trong lớp la lên :
"Ha ha, Tô Lâm, nếu như cậu không phải con trai, chắc bọn tớ sẽ nghĩ cậu có thai mất"
"Ha ha, sao có thể như vậy được"
Tô Lâm bên ngoài mỉm cười trả lời tụi bạn, nhưng trong lòng y liền đánh cái giật thót, y cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
Dù không biết bản thân có hai không, y cứ tiền trảm hậu tấu đi, đánh nam nhân mấy cái trước rồi tính sau.
Nhưng trời vốn chiều lòng người, sắp tốt nghiệp nên có thai là vừa đẹp, buổi chiều hai người vội vã trở về nhà Lưu Minh, Tô Lâm thậm chí không dám chường mặt đi mua que, thân là thanh niên trai tráng, có làm có chịu, nam nhân liền nhận trách nhiệm đi mua que thử thai.
Tô Lâm trong nhà vệ sinh còn đang hồi hộp thử que, Lưu Minh ngồi bên ngoài ngay cả đến tên con hắn cũng nghĩ ra rồi, hắc hắc, mỹ nhân lần này chẳng những phải gả cho hắn, còn bị hắn chơi cho lớn bụng a, nghĩ thôi đã sướng rơn người.
Sự thật liền không khác những gì nam nhân mong đợi, y trúng số rồi. Tô Lâm căng thẳng và rầu rĩ nhìn Lưu Minh, mong hắn sẽ nói mấy câu giúp mình an ủi, nhưng không, cái y nhận lại chính là nam nhân kích động gọi cho người nhà nói "Cha, mẹ con có thai rồi, không, không phải, là con làm cho người ta có thai rồi"
Y cũng không nghe được phía bên kia trả lời, chỉ thấy nam nhân ngốc nghếch kia đang gọi điện khắp nới khoe mẽ.
Sau đó, y cũng kích động mà đánh cho Lưu Minh mấy cái, nam nhân vẫn cười hì hì ngây ngốc mà nhìn y. Sau đó, y liền rơi vào cái ôm ấm áp của đối phương, nam nhân nói với y rất nhiều, nhưng cuối cùng y chỉ nghe được mấy chữ "Cùng anh, cả đời, được không?"
Bạn cùng bàn
Phần 5
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, giúp lão công khẩu giao
Kể từ khi cha mẹ Lưu biết chuyện, Tô Lâm chính là bảo bối trong nhà, được cưng như trứng mỏng, nâng niu hết lòng.
Bọn họ còn muốn sang nhà cùng ba mẹ Tô nói về việc hôn sự của hai người, nhưng Tô Lâm vốn không sống cùng gia đình, cha mẹ y li hôn khi y mười hai tuổi, sau đó cả hai đều dọn ra ngoài, có cuộc sống của riêng mình.
Chỉ có y là vẫn ở lại trong căn nhà của hồi môn của cha mẹ. Mỗi tháng hai người đều đặn gửi tiền sinh hoạt phí cho y, nhưng tuyệt nhiên không một lần về thăm y.
Vốn dĩ cha mẹ Tô Lâm không hợp nhau từ sớm, nhưng ngặt nỗi y vẫn còn quá nhỏ, cũng không thể gửi cho họ hàng nuôi nên vạn bất đắc dĩ, hai người mới phải dây dưa đến khi y có khả năng tự mình sinh hoạt.
Trước khi li hôn, hai người đều bàn bạc cho Tô Lâm một số tiền làm của hồi môn, vẫn luôn để trong tài khoản ngân hàng, nghe qua cứ như bọn họ rất yêu thương y, nhưng thật ra đó chính là khoản tiền cuối cùng bọn họ dành cho y, sau này y có sinh bênh hay kết hôn đều không cần làm phiền đến họ nữa.
Tô Lâm sau có thể không hiểu suy nghĩ của cha mẹ mình. Y vất vả tự mình sinh hoạt trong sáu năm qua, cho dù có khó khăn, có tủi hổ cũng chưa từng tìm đến họ, đó có thể là sự tự trọng cuối cùng của bản thân y.
Thoáng thấy sự đau thương trong đôi mắt Tô Lâm khi được nhắc đến người thân, mẹ Lưu bùi ngùi ôm y vào lòng, vỗ lưng an ủi :
"Không sao, con yêu, có mẹ ở đây, bây giờ mẹ cũng chính là mẹ con, đừng buồn, sau này cho dù có bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa, mẹ vẫn mãi là mẹ của Tô Lâm a"
Có lẽ do tình thương của người làm mẹ nên bà Lưu từ đầu đến cuối đối với đứa trẻ này vẫn luôn thật yêu thích.
Ngay khi nhìn thấy y, bà có chút vui thầm trong bụng, đứa con trai ngốc của bà sao có thể với được một bảo bối như này nha, đúng là ông trời rủ lòng thương mà.
Tô Lâm được mẹ Lưu ôm vào lòng ngực ấm áp, còn dịu dàng vỗ lưng y, người mang thai thân thể vốn hay mệt mỏi, y liền ngủ mất lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh dậy, thì đã đến giờ cơm, mẹ Lưu tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn thơm phức. Còn gắp cho y mấy miếng ngon nhất, bỏ vào trong chén, nhẹ nhàng hống y :
"Tô Lâm phải ngoan ngoãn ăn nhiều cơm nha, như vậy mới tốt cho con cùng em bé trong bụng. Mẹ biết người mang thai hay khó chịu, nếu con thấy bức bối có thể đánh thằng ngốc này nha, nó da dày thịt béo, khẳng định đánh rất đã tay"
Lưu phu nhân vừa nói vừa làm mẫu đem tai Lưu Minh nhéo lên, thành công khiến nam nhân la oai oái.
Tô Lâm nhìn phản ứng của hắn mà bật cười, trong lòng cũng ấm áp không ít.
Người mang thai kiên kỵ ba tháng đầu không được hành phòng, trong khoảng thời gian này Lưu Minh chính thức bước vào thời kỳ ăn chay ngắn hạn. Vẻ mặt thèm thuồng luôn hiện trên nét mặt nam nhân. Tô Lâm có chút thương hại mà đôi khi sẽ để hắn sờ mó cho đã ghiền.
Vì cả hai đang bước vào kỳ nghỉ đông nên liền dư giả thời gian mà dính lấy nhau. Lúc này y đang ngồi trên giường, dựa vào người Lưu Minh mà chơi điện thoại. Nam nhân ngoan ngoãn làm cái gối lưng cho y, đôi khi còn chiếm được một chút tiện nghi.
Hôm nay Tô Lâm mặc áo thun ba lỗ trễ nãi, vì lúc này nhà không có người nên bên dưới liền chỉ mặc cái qυầи ɭóŧ cotton. Hắc hắc, bởi vì y biết nam nhân chỉ có thể nhìn không thể ăn, nên luôn cố tình mặc đồ gợi cảm, chọc tức hắn. Dù sao trong nhà cũng có lò sởi ấm áp, cho dù có ăn mặc phong phanh đi chăng nữa cũng không thể cảm lạnh nha.
Lưu Minh ngồi phía sau thành công thấy được cặρ √υ" núng nính lấp ló sau cái áo mỏng tang, tuy bản thân không được phép khai trai nhưng chỉ số một chút chắc không sao đâu ha?
Nghĩ vậy nam nhân liền đưa tay vào áo y mà xoa vú, Tô Lâm cũng mặc hắn làm càn, dù sao cũng không thể cắm vào, nên hắn muốn sờ thì cứ sờ đi.
Cả ngày hôm nay Lưu Minh xem cái vú của Tô Lâm cứ như lô giữ ấm vậy, từng thời điểm đều phải nhét tay vào.
Đã một tuần không làm nên Tô Lâm liền có chút thèm, nhìn nam nhân vẫn còn đang si mê cặρ √υ" của mình, y liền xoay người, đưa tay kéo áo, đem một bên vú nhét vào miệng hắn.
Lưu Minh cũng tự giác mà đem cái vú ngậm vào, hút đến trôi chảy, hai tay ôm chặt lấy Tô Lâm, không ngừng sờ mó. Y cũng câu lấy cổ nam nhân, rêи ɾỉ đón nhận những kɧoáı ©ảʍ mà hắn ta mang lại.
Hắn đem hai đầṳ ѵú hút đến lấp lánh, còn có chút chưa đã ghiền mà hôn lên bầu vú mấy cái.
Bên dưới Tô Lâm cũng hứng tới ra nước rồi, y cầm tay nam nhân đặt lên cạp qυầи ɭóŧ, ý tứ rất rõ ràng, mau mau kéo xuống nha.
Lưu Minh sao có thể không hiểu ý của lão bà, vẫn là bộ dáng đó, qυầи ɭóŧ không kéo ra hết mà treo vắt vẻo ở một bên chân, Tô Lâm hơi nâng mông, đem bướm nhỏ vừa vặn đặt lên tay nam nhân.
Bày tay đem bướm dâʍ chảy nước xoa nắn đến lợi hại, ngón tay hết nhéo hai mép thịt đến gãi hộŧ ɭε, còn tham lam thâm nhập vào lỗ nhỏ mà ra sức đâm rút.
Tô Lâm được bàn tay nam nhân hầu hạ tới suиɠ sướиɠ, cơ thể cũng chủ động một lần nữa dâng lên cặρ √υ" thơm ngon, miệng nhỏ không ngừng kêu dâʍ :
"Ưʍ....a.....lão công chơi em sướng.....
ưʍ...... mạnh lên.....a....."
Lưu Minh biết ý liền moi móc đến lợi hại, bướm nhỏ bị ngón tay nam nhân đâm thọc đến mềm rụp, suиɠ sướиɠ mà cao trào.
Có lẽ là hay làm quen tay đi, nam nhân rất nhanh đem cơ thể y thanh tẩy sạch sẽ. Tô Lâm nằm trên giường, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Lưu Minh, hai chân y mở rộng, làm thành tư thế thoải mái để lão công giúp mình lau bướm, áo cũng bị kéo lên cao, lộ ra cả đôi gò bông đảo bị hút tới có chút sưng đỏ.
Bỗng y thấy được đồ vật bên dưới của Lưu Minh cứng ngắc đội lên đũng quần thành một túp lều nhỏ. Tô Lâm hiện tại cũng không còn bài xích ©ôи ŧɧịŧ của nam nhân như trước, y dùng bàn chân cọ sát đũng quần hắn ta, ra hiệu cho Lưu Minh tiến lại gần mình.
Nam nhân tất nhiên không có từ chối thiện ý của y, liền nhích lại gần, ngay cả quần cũng không thèm cởi, chờ đợi Tô Lâm hậu hạ mình.
Y chu miệng, làm cho hắn một cái bĩu môi, sau đó liền vói tay vào trong quần nam nhân, cẩn thận móc ra côn ŧᏂịŧ to lớn.
"Thật xấu"
Y không nhịn được mà lên tiếng chọc ghẹo nam nhân. Lưu Minh cũng không chịu yếu thế, liền đáp lại :
"Xấu những mỗi lần cắm vào, không biết người nào đều sướng đến không ngừng bảo ăn ngon"
"Hừ"
Mặc dù Tô Lâm làm ra biểu cảm ghét bỏ, nhưng hành động của y lại cho thấy điều ngược lại. Y thế nhưng không có bài xích mà nhẹ nhàng dùng tay bao lấy ©ôи ŧɧịŧ của nam nhân, cẩn thận giúp hắn tuốt pháo. Côn ŧᏂịŧ ngạo nghễ đứng thẳng trong tay y, thân cây còn không che dấu mà nổi lên một tầng gân xanh dữ tợn.
Tô Lâm chính là yêu thích cây hàng này muốn chết, mỗi khi cắm vào đều làm y sướng đến lên mây. Có lẽ vì thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, nên khi nhận được sự ấm áp từ Lưu Minh, Tô Lâm liền nhanh chóng sa đoạ, y cũng đem sự việc hắn mê gian mình ném ra sau đầu.
Cũng đối với việc khẩu giao cho nam nhân không còn bài xích, Tô Lâm há miệng, đem qυყ đầυ to béo ngậm vào, còn làm ra vẻ ăn ngon mà mút chùn chụt. Mùi xạ hương nhanh chóng tràn ngập cả khoang miệng, nhưng y đã sớm không còn ghét bỏ mùi vị của nam nhân, nam nhân chẳng phải mỗi lần đều bắn vào sâu bên trong, đều đem cái hương vị này nhồi đầy y hay sao.
Đầu nấm được miệng y hầu hạ, đã sớm sưng to đến lợi hại, lỗ niệu cũng đã mở ra, nhưng Lưu Minh tuyệt nhiên lại không có ý định bắn. Tô Lâm sao có thể không biết nam nhân khó hầu hạ, cho dù có bị ngậm trong cái lỗ tiêu hồn đi chăng nữa, lần nào cũng phải dây dưa gần nửa tiếng mới bắn ra, lúc này sao có thể dễ dàng đầu hàng.
Y biết khả năng mình không thể đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ ngậm vào nên chỉ có thể không ngừng mút mạnh qυყ đầυ, bên dưới liền dùng tay cọ sát thân cây, cũng không quên xoa nắn tinh hoàn.
Tuy bề ngoài Lưu Minh xấu xí nhưng hắn tuyệt nhiên là nam nhân dương cương mạnh mẽ, chẳng những cây hàng thô to mà ngay cả túi trứng cũng nặng trịch, chỉ cần nhìn qua liền biết chất lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất tốt nha, cho nên làm cho Tô Lâm sớm mang thai cũng không phải là điều bất ngờ.
Chăm sóc hơn mười lăm phút đồng hồ, miệng y cũng đã mỏi nhừ nhưng Lưu Minh vẫn không chịu bắn, Tô Lâm liền chơi xấu, cúi xuống mút mát tinh hoàn hắn, thành công làm cho nam nhân không kịp phòng bị mà có chút rùng mình. Tô Lâm cũng lấy lòng mà ra sức rê lưỡi lên thân cây, tuy không có chân thực ngậm vào nhưng cũng liếm cho nguyên cây toàn là nước bọt. Lưu Minh tất nhiên hài lòng với sự chăm sóc này của y, nhưng hắn vẫn cố tình giữ mặt mũi mà không chịu bắn. Mãi tới khi Tô Lâm chịu không nổi nữa mà đem lưỡi chọc vào lỗ niệu, khiến nam nhân không thể kiềm chế mà bắn ra.
Tô Lâm tinh ranh nhanh chóng lắc người né tránh, lão công mỗi lần đều bắn ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ nha, y thực sự không có khả năng đem chúng nuốt sạch đâu.
Vất vả cả buổi trưa, sau khi đã bắn ra, hai người người mới hài lòng mà ôm nhau tiếp tục âu yếm.
Bạn cùng bàn
Phần 6
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Hút sữa
Bước vào tháng thứ sáu của thai kỳ, bụng Tô Lâm cũng to lên tròn trĩnh, do cơ thể y vốn thực gầy, nên cái bụng to hoàn toàn bị áo đồng phục rộng thùng thình che lấp, nhưng nếu nhìn từ góc nghiên, chỉ cần người tinh mắt một chút liền thấy được bụng y có vấn đề a.
Vì vậy Tô Lâm không liền thay chiếc balo thường ngày thành túi tote to bản, mang ở một bên vai, chiếc túi thành công che đi một bên bụng của y. Bên còn lại thì phải làm sao nha, tất nhiên là dùng Lưu Minh để che lại rồi.
Từ ngày Tô Lâm có thai, y không còn phải đi đi về về giữa nhà mình và nhà Lưu Minh nữa, mẹ Lưu thương tiếc con dâu, nên vẫn luôn để y ở nhà họ Lưu mà chăm sóc. Đối với chuyện hôn sự của hai người, so với hai tên nhóc sắp làm cha mà vẫn cứ càn rỡ kia, cha mẹ Lưu chính là so ra càng sốt sắn, hết đến gặp cha mẹ Tô, còn chuẩn bị hôn lễ cho hai người.
Vì Tô Lâm và Lưu Minh còn đang đi học, trước hết vẫn không thể làm rầm rộ, chỉ có thể để cả hai đi đăng ký kết hôn trước, còn hôn lễ, chỉ có thể chờ Tô Lâm sinh đứa bé ra mới có thể tổ chức a, dù sao bụng y cũng đã sáu tháng, còn hai tháng nữa liền thi tốt nghiệp, sau đó, chỉ còn có một tháng, cũng không thể để cho y lớn bụng đi chào hỏi mọi người. Hơn nữa, người ta thường nói con đầu lòng thường sẽ sinh sớm đi, mẹ Lưu còn lo đến ngày y thật sự 'vỡ chum' cơ. Đúng là tấm lòng của cha mẹ không sao kể hết, chỉ có hai phu phu kia vẫn còn đang suиɠ sướиɠ đắm chìm trong cuộc sống của đôi chim ri a.
Tô Lâm rất may mắn, suốt cả thai kỳ không hề ốm nghén, khó chịu, nếu không, e là y không có khả năng có thể an ổn tốt nghiệp, mẹ Lưu sợ con dâu thi cử vất vả, mỗi ngày đều phải động viên y không cần quá cố sức, còn không ngừng chuẩn bị bào ngư, tổ yến cho y bồi bổ.
Ngược lại, sướng nhất có lẽ là Lưu Minh, hắn chẳng những cưới được mỹ nhân vào cửa, mà mỹ nhân còn bị hắn chơi cho lớn bụng, sắp sinh con cho hắn. Gần sinh con, lại còn cho hắn không ít phúc lợi nha.
Gần đây ngực của Tô Lâm có vẻ lớn hơn, căng đầy, núʍ ѵú đau nhức đến lợi hại, y cũng không dám nói ra, chỉ âm thầm chịu đựng.
Hôm nay lúc thức dậy, Tô Lâm cảm giác ngực trướng đến khó chịu, mặc áo đồng phục còn bị căng ra, y hoảng rồi, thút thít gọi Lưu Minh :
"Lão công, đến, em khó chịu"
"Đến đây, đến đây, lão bà, em bị làm sao a?"
Lưu Minh rõ ràng đang đánh răng trong phòng tắm, chỉ cần nghe tiếng Tô Lâm liền hốt hoảng mà chạy đến xem y.
"Chỗ này của em rất khó chịu, đến, lão công nhìn một chút đi"
Vừa nói, Tô Lâm vừa đem vạt áo ly khai, đem bầu ngực căng tròn, hướng nam nhân nói.
" n"
Lưu Minh nhìn cặp ngực đẫy đà liền có chút nói không thành tiếng, thèm thuồng mà không ngừng nước nước bọt, khoang đã, hình như hắn vừa nuốt luôn cả bọt kem rồi. Nhưng nam nhân cũng không để tâm lắm đến chuyện này, vấn đề quan trọng là lão bà của hắn đang khó chịu nha.
Nam nhân đưa tay xoa nắn hai bên ngực, nhằm giúp y thoải mái một chút. Mặc dù Lưu Minh dùng lực rất tốt, nhưng là ngực y vẫn rất trướng nha, bên trong như có một cỗ lưu thủy không ngừng dao động, muốn thoát ra bên ngoài.
Vốn là học sinh chăm ngoan nên Tô Lâm có lẽ đã phần nào đoán được vấn đề của bản thân, y muốn nam nhân giúp mình xoa một chút, nhưng không hiểu sao càng xoa càng khó chịu.
Cơ thể y không ngừng nhúc nhích né tránh sự đụng chạm của nam nhân, Lưu Minh có chút khó hiểu ngẩng đầu
"Lão bà, em khó chịu sao?"
" n..... muốn..... muốn lão công giúp em hút a"
Nam nhân vốn từ lúc bắt đầu đã không chịu được, sau khi nghe lệnh ân xá từ Tô Lâm, lập tức liền như hổ đói mà nhào đến, đem một bên ngực y ngậm vào trong miệng, ra sức lấy lòng mà bú ɭϊếʍ.
Tô Lâm được nam nhân chăm sóc đến thoải mái, nhưng thứ bên trong vẫn còn chưa được xử lý, khiến ngực y vẫn còn căng trướng đến khó chịu.
Nhìn thấy nam nhân vẫn còn có ý chơi đùa, đem đầṳ ѵú y mân mê đến có chút sưng đỏ, Tô Lâm liền vỗ nhẹ vào vai hắn ta, nhẹ giọng nỉ non :
"Lão công.....ưʍ....khó chịu.....hút mạnh một chút"
Lưu Minh ngoan ngoãn đem núʍ ѵú hút mạnh, thành công tiếp nhận được dòng sữa nóng ấm chảy vào trong khoang miệng.
Hắn thoả thuê đem dòng sữa ngọt ngào hút hết vào, sau khi đã thực sự đem sữa của y hút sạch, còn lưu luyến đem đầu lưỡi vờn quanh núʍ ѵú đỏ hồng.
Tô Lâm biết nếu còn để nam nhân chơi đùa thì sẽ không kịp đến trường mất, liền nhẹ nhàng bên tai hắn ta nói khẽ :
"Ngoan, một chút lại chơi có được không, sắp muộn học rồi a"
Lưu Minh được ăn uống no đủ cũng không khó dễ y, liền nghe lời rời đi. Loay hoay cả buổi, rốt cuộc bọn họ cũng có thể thành công bước vào cổng trường.
Tuy hai người đã che chắn hết mức có thể, nhưng không thể hoàn toàn che được những đôi mắt cú vọ, rất nhanh liền có không ít bạn học vây quanh Tô Lâm, nhìn nhìn bụng y mà chất vấn :
"Tô Lâm, có phải dạo này cậu mập lên hay không, xem bụng của cậu to đến như vậy, nếu như không phải cậu là con trai, mọi người nhất định sẽ cho rằng cậu đang mang thai nha"
Người mở lời trước tiên là lớp phó, kẻ vẫn luôn cạnh tranh thứ hạng với Tô Lâm, lời nói vô thưởng vô phạt, nhưng tuyệt nhiên không mang sự thiện ý. Hắn vừa nói xong, liền thu hút một đám phía sau hùa theo, ra vẻ Tô Lâm không trả lời, nhất định bọn chúng sẽ không bỏ qua.
Tô Lâm sao có thể không nhận ra ẩn ý của đối phương, với những kẻ thích bắt nạt như này, không cần chống đối, chỉ cần hùa theo bọn chúng là xong.
Thấy người bên cạnh vẫn đang trầm mặc không nói lời nào, Lưu Minh liền có chút nóng nảy, á à tên cóc ken này dám cả gan truớc mặt hắn bắt nạt lão bà của hắn, là chán sống rồi sao.
Lưu Minh còn chưa kịp nóng nảy, bên dưới bàn, tay hắn liền bị một bàn tay mềm mại bao phủ, còn vỗ về ra vẻ trấn an :
"Ôi, tớ thật sự đã béo đến như vậy sao, gần đây chỉ là ăn có hơi nhiều một chút, thật không ngờ lại có bụng bia a"
Nói xong còn làm ra vẻ mặt không thiết sống nữa, thành công làm cho bọn người vây xem trò vui cười rộ lên, thấy Tô Lâm như vậy, lớp phó cũng không còn lí do khó dễ y được nữa, đành bực dọc bỏ đi.
Trận chiến này, Tô Lâm thắng, y rất nhanh liền đem sự kiện này quăng ra sau đầu, nhưng y bỏ qua, không có nghĩa là Lưu Minh cũng sẽ bỏ qua, đừng quên lúc trước hắn cũng là lưu manh, được a, lưu manh thì phải để lưu manh trị đi.
Tô Lâm là kiểu người rất dễ lấy được sự tập trung, chỉ cần không có kẻ phá rối, y rất nhanh liền nhập tâm học hành. Lưu Minh ở bên cạnh chỉ có thể cố gắng thu xếp bản thân để không làm phiền y, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại mấy ánh nhìn tò mò trong phòng học.
Gần đây đám đười ươi trong lớp nhìn Lưu Minh càng ngày càng thuận mắt, vì sao nha? Vì hắn giống như là bạn cùng bàn tri kỷ vậy, cả ngày như cái tiệm tạp hoá di động mà không ngừng lắc lư, từ khăn giấy, dây chun, cho đến nước trái cây,....chỉ cần thứ bạn muốn hắn ta đều có.
Hơn nữa còn đặc biệt đối xử tốt với bạn cùng bàn nha, chỉ cần Tô Lâm hắc hơi, hắn liền đưa khăn giấy cho y, hay lúc Tô Lâm vừa làm xong bài tập, liền ân cần đưa nước ép trái cây cho y.
Nếu như không vì vẻ bề ngoài kém sắc, hắn nhất định sẽ trở thành hình tượng nam thần ôn nhu trong truyền thuyết a. Chẳn trách Tô Lâm được chăm tới nỗi phát phì nha, ừm, thật ra cũng có chút lấn cấn, nhưng bọn họ cũng không biết vấn đề nằm ở đâu nha.
Có phải bạn vẫn đang thắc mắc tại sao Lưu Minh mang theo dây chun có đúng không?
Vì bụng Tô Lâm ngày càng lớn, không thể mặc được đồng phục của bản thân, nên Lưu Minh liền hi sinh thân mình cho sứ mệnh cao cả, đem đồng phục mùa hè của mình cho y mặc, còn hắn, hắc hắc, đám người trong lớp vẫn luôn thắc mắc vì sao bây giờ đã đầu hè, mà hắn còn mặc đồng phục mùa đông nha?
Nhưng có lẽ vì vẻ mặt Lưu Minh quá mức khủng bố, nên cũng không ai dám đến chỗ hắn đặt vấn đề đi.
Tuy bụng Tô Lâm rất lớn, nhưng mặc vừa size quần của Lưu Minh là điều bất khả thi, phần dây lưng vẫn luôn trễ xuống, nên họ chỉ có thể dùng dây chun để khắc phục, hơn nữa do dây chun dễ đứt, nên Lưu Minh vẫn luôn để một túi to dây chun trong balo nha.
Không phải Lưu Minh không nghĩ đến việc mua thêm đồng phục, nhưng là, Tô Lâm vẫn thường xuyên bị trướng sữa, đôi chim ri vẫn luôn lén lút hút sữa trong WC trường, đôi khi còn quá phận, làm mấy chuyện không thể nói ra kia.
Chỉ có áo khoác đồng phục mùa đông mới có túi áo, giúp Lưu Minh dễ dàng mang theo mấy thứ giúp y thanh tẩy a
Bạn cùng bàn
Phần 7
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Không thể là một thằng nhóc con!
Sau những tháng ngày ôn tập vất vả, cuối cùng Tô Lâm cũng như mong đợi mà hoàn thành tốt phần thi tốt nghiệp của mình, dù sao y cũng muốn thi vào đại học A, điểm số của đại học A luôn rất cao, nhưng Tô Lâm đã nỗ lực đến như vậy, y cũng khá tự tin với năng lực của chính mình.
Sau kỳ thi tốt nghiệp, sẽ có một khoảng thời gian dài, khoảng ba tháng để chờ điểm thi và kết quả trúng tuyển của trường đại học.
Trong khoảng thời gian này, mọi người đều tương đối rảnh rỗi. Nếu như là trước đây, Tô Lâm chắc chắn sẽ tìm cho mình một công việc bán thời gian, nhưng bây giờ không giống, bé con của y sắp sửa chào đời rồi nha.
Từ tháng thứ năm của thai kỳ, bác sĩ đã bắt đầu công bố giới tính của thai nhi. Do cả hai đều là nam, nên xác suất để Tô Lâm mang thai con gái là rất thấp, do ảnh siêu âm cũng chỉ có thể xem được tương đối, nên bác sĩ cũng không dám khẳng định bé là con trai hay song tính.
Lưu Minh thì thí điên thí dại, cầu trời khấn phật cho đứa bé trong bụng là một bé con song tính, thông minh xinh đẹp y như Tô Lâm. Mỗi ngày nam nhân đều ôm lấy bụng y mà không ngừng thì thầm với thai nhi trong bụng :
"Bé con, có nghe thấy cha không, con nhất định phải là bé con song tính đáng yêu nhất trên đời, cha sẽ đưa con đi công viên, cũng sẽ mua cho con rất nhiều quần áo xinh đẹp. Còn có, hôm nay cha còn chuẩn bị giường nhỏ cho con, màu hồng, rất đáng yêu, con nhất định phải là bé con đáng yêu giống daddy, không được là một thằng nhóc xấu xí, nếu không...nếu không..."
Nhìn nam nhân đang ghé vào bụng mình độc thoại, lời nói còn đang ngập ngừng đến không biết phải làm sao. Tô Lâm nhìn đến một màn ngốc muốn chết này, chỉ có thể không nhịn được mà nở nụ cười, cũng sắp làm cha người ta rồi nha, sao đến nói chuyện cũng không xong a.
Y mỉm cười dịu dàng, đưa tay xoa tóc Lưu Minh, cố tình khó dễ hắn :
"Là con trai thì sao? Sẽ là một thằng nhóc bụ bẫm nha"
"Không được"
"Sao lại không được? Con em sinh ra, anh không cần?"
Tô Lâm vừa nói ra mấy lời tủi thân, ánh mắt cũng lập tức phím hồng, doạ cho con gấu ngốc kia hoảng hốt không nhẹ :
"Không phải, không phải, hài tử do em sinh, anh sao có thể không cần? Nhưng nhất định không thể sinh con trai!"
"Vì sao nha?"
"Mẹ nói ngày bé anh rất nghịch ngợm, còn hù cho cha mẹ không ngày nào yên ổn, nhất định không thể sinh ra một thằng nhóc giống anh, bé con nhất định phải giống em, là một đứa nhỏ hiểu chuyện, đáng yêu"
Tô Lâm lập tức phì cười trước lý do của nam nhân ngốc này nha :
"Anh đó, không thể phân biệt đối xử với bé con như vậy, nếu để bé phát hiện, nhất định sẽ đau lòng nha"
"Không có, nó sẽ không phát hiện được đâu"
Lưu Minh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đem cả khuôn mặt áp lên bụng bầu của Tô Lâm mà tiếp tục lải nhải, Tô Lâm thì mỉm cười dịu dàng xoa tóc hắn. Khung cảnh một nhà ba người hài hoà ấm áp.
Mà khoan, chưa hẳn là ba người nhỉ, nếu muốn chính xác là ba người phải đợi Tô Lâm sinh bé con trong bụng ra đã.
Trộm vía lúc mang thai Tô Lâm không hề bị thai nghén, cả quá trình đều thuận lợi, êm xuôi.
Nhưng Lưu Minh thì không may mắn như vậy, hắn vật vã mấy tháng trời, nói đúng hơn cơn nghén không hề mất đi, nó chỉ chuyển từ Tô Lâm sang Lưu Minh mà thôi.
Đến ngày Tô Lâm sinh, còn đáng sợ hơn. Y chỉ mới vỡ nước ối, Lưu Minh liền trực tiếp ngất xỉu rồi.
Cho nên mới có trận địa khôi hài như sau, hôm nay bệnh viện tiếp nhận một sản phụ, trong phòng chờ sinh chỉ có cha mẹ thai phụ, còn chồng của cậu ấy cả quá trình đều tuyệt nhiên không xuất hiện.
Nữ y tá còn đang chửi thầm thằng đàn ông bội bạc, làm con người ta lớn bụng mà không dám nhận, làm người ta khi sinh con chỉ có một mình, chịu đựng cơn đau thập tử nhất sinh.
Còn gã đàn ông bội bạc kia thì đang nằm trong phòng hồi sức, không ai lo cho hắn, bác sĩ cũng không thấy thân nhân đến nhận, chỉ biết sáng nay hắn ngất xỉu, được người nhà mang vào bệnh viện, sau đó liền biệt tăm.
Đến khi Lưu Minh từ cơn hôn mê tỉnh dậy, hắn thấy mình đang ở trong căn phòng trắng toát, tay được truyền nước, nặng nề và đau đớn, nhưng không thấy người nhà mình đâu.
Không đúng, còn có một điều rất quan trọng, hắn nhớ hình như Tô Lâm vỡ ối rồi.
Nam nhân lập tức tỉnh táo rồi, hắn liền vội vã đứng dậy, kim truyền cũng chưa kịp tháo, liền cầm chai truyền dịch bỏ chạy.
Bác sĩnh trực tiếp xanh lè rồi, này là chưa đóng tiền viện phí nha, anh cũng hớt hải đứng dậy đuổi theo nam nhân.
Cuộc chơi đuổi bắt chính thức bắt đầu, bác sĩ không hiểu, rõ ràng mình gầy hơn nam nhân rất nhiều, nhưng tại sao hắn cơ thể chạy nhanh đến như vậy chứ. Lúc anh còn đang lấy hơi thở dốc, Lưu Minh phía trước đã kịp hỏi xong đường đến khoa sản.
Cuộc đuổi bắt chỉ thực sự kết thúc sau khi con gấu ngốc đã dắt anh bác sĩ đẹp trai chạy hết gần hai vòng bệnh viện, anh bác sĩ không được nữa rồi, còn đang suy nghĩ xem mình có nên bỏ cuộc hay không thì nam nhân phía trước liền dừng lại.
Anh bác sĩ lúc này đã toát hết cả mồ hôi, đang định lại gần nhắc nhở nam nhân đi nộp tiền viện phí thì chợt nghe có tiếng trẻ con khóc.
Ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra đây là khoa sản nha. Người nam nhân này chạy gấp đến như vậy, chẳng lẽ...Nhận
ra được sự thất thố của bản thân, anh bác sĩ chỉ có thể lặng lẽ đứng ở một góc hành lang mà âm thầm quan sát, không dám làm ảnh hưởng đến phút giây thiên liên này.
Nhưng rồi, người nam nhân bội bạc như chết lặng khi nghe cô y tá bảo :
"Chúc mừng gia đình, là một bé trai kháu khỉnh"
Khồng, hắn khồng muốn bé trai kháu khỉnh, bé con song tính đáng yêu của hắn đâu?
Như không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc, ánh mắt Lưu Minh dần mất đi tiêu cự, hắn cứ như thế bỏ qua cô y tá và đứa nhỏ, định đẩy cửa đi vào bên trong phòng sinh, nhất định khi biết mình sinh ra thằng nhóc này, Tô Lâm đã rất kinh sợ, hắn phải vào bên trong bảo hộ lão bà của mình.
Còn chưa đi được mấy bước liền bị nữ y tá kéo lại :
"Này anh kia, phòng sinh không thể vào đâu, phiền anh đi ra cho"
"Làm phiền rồi, bên trong là lão bà của tôi, tôi có thể vào xem em ấy không?"
Cô y tá kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, thì ra đây là gã đàn ông bội bạc, à không, sau khi nhìn thấy chia truyền dịch trên tay hắn, nữ y tá chỉ có thể nhẹ giọng đồng ý :
"Có thể a, mời anh đi theo tôi"
Sau khi đem bé con trao cho ông bà Lưu, nữ y tá liền đưa hắn đến chỗ Tô Lâm. Bởi vì là song tính nhân, nên chắc chắn việc sinh con không hề thuận lợi như nữ nhân, y buộc phải sinh mổ.
Lúc này Tô Lâm đã được bác sĩ xử lý xong vết mổ, nhìn thấy Lưu Minh, y liền dịu dàng cho hắn một ý cười.
Nam nhân lúc này liền cảm thấy đáy mắt nong nóng, hắn nôn nóng đặt lên trán y một nụ hôn, nước mắt cũng không kiềm được mà tuông ra.
Từ bé đến lớn, Lưu Minh rất lì lợm, hắn chưa từng rơi nước mắt, nhưng hôm nay, khi chứng kiến những khổ cực mà Tô Lâm đã trải qua, hắn thực sự rất đau lòng.
Tâm can bảo bối, hắn cầm trong trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Vậy mà vì nhóc thúi kia, y đã phải chịu đau đớn đến như vậy.
Lưu Minh trách thằng nhóc kia một thì lại trách mình đến mười. Bản thân đã cóc ăn thịt thiên nga thì thôi đi, còn để người ta đi sinh con một mình. Nhớ đến hành động ngất xỉu ban sáng, hắn liền hỏi hận đến không chịu được. Chỉ có thể ôm chặt lấy Tô Lâm mà không ngừng rơi nước mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Lâm thấy hắn khóc, trước đây y chưa từng thấy nam nhân này rơi lệ, thì ra con gấu ngốc này cũng có một mặt yếu đuối như thế.
Y nhẹ nhàng cầm tay hắn an ủi, dưới sự trợ giúp của y tá, Tô Lâm thành công được đẩy đến phòng dành cho mình. Suốt cả quãng đường, Lưu Minh chưa từng rời tay y.
Bạn cùng bàn
Phần 8
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Chăm con
Có lẽ do vẫn còn tác dụng của thuốc tê, Tô Lâm còn cảm thấy ổn lắm, chỉ có nam nhân ngốc nhà y khi nhìn đến vết mổ kia, hắn liền bị stress rồi, còn có dấu hiệu lo lắng đến xỉu up xỉu down, không ngừng hỏi han y.
Tô Lâm cũng hết cách, chỉ có thể nói mấy câu an ủi trái tim mềm yếu của Lưu Minh :
"Lão công, em không sao, cũng không có đau, đến, bế con cho em nhìn một chút"
Nam nhân như được đại xá mà ngoan ngoãn làm theo lời y, sau khi bác sĩ xác nhận an toàn, nên đã giúp Lưu Minh lấy kim truyền dịch ra, lúc này, hắn đã có thể hoạt động thoải mái.
Đỉnh đỉnh nam nhân không sợ trời không sợ đất, thế nhưng bế con thì lại sợ hãi không chịu được.
Nhóc con bé tí được bọc cẩn thận trong tã lót, vốn dĩ còn đang yên ấm trong tay bà nội, nhưng không hiểu sao, bé lại bị một đôi tay to lớn đón lấy.
Tuy nam nhân tương đối phốt phát, nhưng lòng ngực lại cứng không chịu được, bé con mới vừa từ nơi mềm mại ấm áp kia ổn định, sao có thể cam tâm với cái khối bê tông này, tủi thân đến không chịu được, liền cứ thế khóc lên.
Lưu Minh liền luống cuống tay chân, cũng may hắn không có đem bé con ném đi. Tay chân phối hợp, chậm rì rì nâng bé đến bên Tô Lâm.
Hành động kia trông ngốc đến không chịu được, Tô Lâm chỉ đành bất đắc dĩ nở nụ cười, vừa trông thấy bé con cậu liền lập tức cảm thấy không xong rồi, sao có thể xấu như vậy a. Thật ra cũng không phải một mình y thấy xấu, Lưu Minh ngay từ đầu đã không vừa mắt thằng nhóc này rồi, bây giờ nghiêm túc đánh giá kỹ, thì thấy nó xấu thật.
Bé con đỏ hỏn, nhăn nheo, đang được bọc trong lớp tả to dày, mềm mại. Có lẽ do thể chất Tô Lâm đặc biệt, bé con trong bụng tuy rằng khá khoẻ mạnh, nhưng lúc sinh lại rất nhỏ con, không có mập mạp giống như mấy đứa trẻ khác.
Điều này khiến y đau lòng không thôi, nhẹ nhàng tiếp nhận bé con từ tay Lưu Minh, Tô Lâm nhẹ nhàng ôm bé vào lòng mà vỗ về.
Như cảm nhận được nhịp tim quen thuộc, bé con liền nín khóc, Lưu Minh cầm lấy khăn nhỏ, giúp bé lau đi nước mắt, đến khi khuôn mặt nhỏ sạch sẽ hồng hào, mới hài lòng buông tha cho nhóc con.
Bé con ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Tô Lâm, vẻ mặt như chiếm được tiện nghi mà nở nụ cười. Bỗng chốc hắn không còn thấy nhóc con này khó coi nữa, dù sao cũng là do Tô Lâm sinh, cho dù có lớn lên có khó coi đi nữa thì cũng là hài tử của bọn hắn, hắn nhất định sẽ đem nó bảo hộ thật tốt.
Khung cảnh một nhà ba người ấm áp lập tức tràn ngập cả căn phòng. Ông bà Lưu là người làm kinh doanh, vẫn luôn bận rộn. Mặc dù rất yêu thích đứa cháu đích tôn này, nhưng họ thật sự không có nhiều thời gian dành cho bé.
Vì vậy, trong phòng liền xuất hiện một nhân viên hộ sinh chăm sóc cho bé con, còn Tô Lâm, hắc hắc, tất nhiên là lão công của y sẽ chăm sóc y a.
Rất nhanh, Tô Lâm liền thoát khỏi tháng ngày ở cữ ăn rồi ngủ. Mặc dù dáng người y thuộc dạng mảnh khảnh, nhưng sau khi sinh bé con xong liền không tránh khỏi tình trạng mỡ bụng, điều này khiến Tô Lâm lo lắng không thôi.
Lúc trước Lưu Minh yêu thích y chẳng qua là do hắn hài lòng vẻ ngoài đẹp mắt này, sinh bé con xong, xuống sắc không nói, riêng bụng mỡ cùng vết sẹo sẽ rất khó khắc phục.
Tô Lâm ảo não không thôi, ngồi một bên cho bé con ti sữa, suy nghĩ trong đầu khiến y không tránh được mà thở dài. Điều này làm sao lọt qua được mắt chó của Lưu Minh.
Tâm can bảo bối của hắn khó chịu sao hắn có thể không cảm nhận được. Nhưng cho dù hắn có gặng hỏi, Tô Lâm cũng tuyệt nhiên không nói ra nguyên nhân, tuy y là người hoà nhã, dễ giao lưu với người khác, nhưng khi gặp vấn đề, y sẽ luôn giữ trong lòng.
Điều này khiến cho Lưu Minh tự trách không thôi, thân làm lão công nhưng lại không thể giúp lão bà chia sẽ. Gần đây bởi vì Tô Lâm, hắn còn nhọc công nghiên cứu tâm lý của phụ nữ mang thai.
Sau khi tiếp xúc với ánh sáng của tri thức, Lưu Minh liền lập tức cảm thấy hoang mang. Người mang thai thực sự có nhiều áp lực đến như vậy sao? Không nói đến những vấn đề khác, mỗi việc trầm cảm sau sinh của các thai phụ liền khiến hắn sợ hãi không thôi.
Để tránh cho tâm can bảo bối của mình rơi vào tình huống như vậy, Lưu Minh mỗi ngày đều cật lực cùng y trò chuyện, còn làm ra mấy hành động thân mật, muốn giúp Tô Lâm quên đi những áp lực khi làm mẹ.
Không biết là do đã có đủ năng lực hay chỉ là do mèo mù với phải cá rán, nhưng Tô Lâm thực sự đã nam nhân cảm hoá. Dần dần không còn mặc cảm về cơ thể, cũng như các áp lực tâm lý.
Y không còn quá quan tâm đến đống mỡ thừa trên cơ thể mình, hắc hắc, dù sao y cũng không thể mập bằng Lưu Minh được. Lợi ích của việc lấy chồng xấu là gì ? Là cho dù bạn có hoa tàn kém xinh, khi đặt chung một chỗ với hắn, quả nhiên liền cảm thấy bản thân không tới nỗi nào.
Có thể do cơ địa hoặc có thể do việc cho bé con ti sữa mỗi ngày, Tô Lâm liền rất nhanh lấy lại vóc dáng, chỗ mỡ bụng tuy vẫn còn, nhưng cũng thon gọn hơn lúc trước rất nhiều.
Con sói đói Lưu Minh ngày chờ đêm chờ, cuối cùng cũng chờ đợi được đến ngày Tô Lâm ra cữ, bọn hắn, hắc hắc, liền có thể làm mấy chuyện không thể nói ra kia rồi a.
Dù có thể làm nhưng lại không thể tùy tiện. Hắn thề, hắn đã canh thời gian lúc thằng nhóc kia ngủ say, mới cùng Tô Lâm đánh trận. Nhưng hắn thực sự đã xem thường sự lợi hại của nhóc con, lúc hai người đang vào thế, nó liền thức giấc. Sau đó cứ o oe đòi mẹ, Lưu Minh chỉ có thể ngậm ngùi trả mẹ lại cho nhóc.
Hắn muốn không trả mà được chắc, Tô Lâm chắc chắn sẽ đánh cho hắn thành cái đầu heo. Đối với y mà nói, nhóc con bây giờ chính là tâm can bảo bối trong lòng y, lúc Lưu Minh cùng nó chơi đùa còn phải rén, chỉ cần nó khóc ré lên, hắn liền bị một cái thẻ vàng cảnh cáo. Hắn không dám, thật sự không dám chọc vào nó, hắn sợ Tô Lâm thực sự sẽ cho hắn ngủ gầm giường.
Địa vị trong nhà của Lưu Minh tuột dốc đến thảm thương. Đôi lúc hắn thực sự hoài niệm khoản thời gian khi còn bé, khi đó, trong nhà hắn là lớn nhất, là ưu tiên hàng đầu của cha mẹ.
Nhưng nhìn lại bây giờ mà xem, thằng nhóc chưa mọc nổi răng kia nghiễm nhiên chiếm lấy mọi ánh hào quang của hắn. Nhóc ở trong nhà hắn thì thôi đi, còn bắt hắn phải hầu hạ cơm bưng nước rót, tối đến còn phải ôm vợ hắn ngủ. Hắn từ bảo bối của Lưu gia trở thành ô sin toàn thời gian cho cái nhà này, nửa đêm còn phải lê tấm thân tàn giúp nó thay tã.
Hơn nữa thằng nhóc còn rất chống đối hắn, mỗi lần Tô Lâm bận, bảo hắn trông nó, nó sẽ liền khóc ré lên, hừ, nhóc thối tha này chính là đang chống đối hắn mà.
Từ lúc thằng nhóc này xuất hiện trong cuộc đời của hắn, chưa ngày nào hắn được ngủ ngon giấc, nhưng hắn không thể kháng cự, cũng không dám kháng cự, chỉ có thể cam chịu kiếp nô ɭệ.
Cũng không phải hắn chưa từng phản kháng, chỉ là, hắn quả thật không chịu đựng được nước mắt của Tô Lâm. Chỉ cần y khóc, tim hắn liền đau không chịu được, sau đó, hắn liền bị y dụ dỗ bước vào con đường ô sin không lối thoát.
Vẫn là bé con song tính tốt hơn, lớn lên xinh đẹp, hiểu chuyện giống Tô Lâm không nói, chỉ cần bé cười với hắn, mỗi ngày hắn đều tình nguyện thức khuya dậy sớm chăm con a.
Hắc hắc vẫn là nên có một bé thôi, còn thằng nhóc thối kia, hừ, cứ chờ mà xem, sau này hắn sẽ "chăm sóc" nó thế nào.
Bạn cùng bàn
Phần 9
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Cha mẹ Tô
Bé con xuất hiện khiến mọi người vui mừng không thôi, nhưng việc đặt tên cho bé con lại khiến ông bà Lưu khá đau đầu.
Tuy nói con luôn theo họ cha, nhưng đứa trẻ Tô Lâm này lại rất đáng thương, xét theo tình huống bây giờ mà nói, bé con có lẽ là người thân duy nhất của Tô Lâm a.
Bọn họ không phải muốn nói lời xui xẻo, nhưng thật sự mà nói, ông bà Tô, sớm đã không còn xem Tô Lâm là người nhà nữa rồi.
Ông Lưu từ lúc biết Tô Lâm mang thai, đã sớm nghĩ xong tên cho đứa cháu đích tôn này rồi. Hạo Hiên, đứa nhỏ sau này lớn lên sẽ quang minh lỗi lạc. Chuyện vốn dĩ sẽ quyết như vậy, nếu như không có buổi gặp mặt đó của ông bà với cha mẹ Tô.
Vì cha mẹ Tô sớm đã có gia đình riêng, nên việc sắp xếp để gặp cả hai gần như là không thể. Đứa út nhà cha Tô chỉ vừa mới sinh, mẹ kế đương nhiên không để cha Tô có thời gian quan tâm việc của Tô Lâm.
Ông bà Lưu liền phải sắp xếp thời gian đến nhà từng người một. Cha Tô sống khá dư giả, căn nhà Tô Lâm đang ở vốn là tiền của một mình ông ấy bỏ ra.
Không quá bất ngờ khi mẹ kế của Tô Lâm là một người phụ nữ khá trẻ đẹp, nếu không muốn nói là chỉ lớn hơn y vài tuổi mà thôi. Cô ta cũng khó khăn lắm mới chụp mũ được cha Tô, nên bây giờ chỉ có thể liều mạng mà giữ lấy.
Lúc thấy được ông bà Lưu, mẹ kế Tô Lâm cũng không cho họ sắc mặt tốt, cả ngày đều câu lấy cha Tô, hận không thể dính chặt lên người ông.
Cha Tô tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn cực kỳ phong độ, có thể thấy khi còn trẻ, ông cũng là một soái ca. Nhưng người đàn ông này lại cực kỳ đào hoa, có thể thấy, cuộc hôn nhân của ông với mẹ Tô cũng không dễ dàng.
"Các người có việc gì thì nói nhanh một chút, bảo bối của chúng tôi sắp thức rồi, chúng tôi không có nhiều thời gian đâu"
Chỉ mới mở màn đã nhận được câu nói không có thiện chí từ phía người mẹ trẻ, ông bà Lưu cũng là người dàn dạn kinh nghiệm, hôm nay ông bà đến là để bàn chuyện với cha Tô, người phụ nữ này, ông bà không quan tâm.
Thấy ông bà Lưu không để ý đến mình, cô ta liền muốn nói thêm mấy câu, nhưng đã nhanh bị cha Tô chặn lại. Tuy ông vừa ý với người vợ trẻ này, nhưng không có nghĩa là người khác cũng vừa ý với cô ta. Hơn nữa, ngồi phía đối diện chính là ông bà sui gia đi.
Cha Tô không nặng không nhẹ mở miệng :
"Lần trước ông bà Lưu đây đã kể rõ tình huống của Tô Lâm cho tôi rồi, tôi cũng không có ý kiến về hôn sự này, ông bà Lưu tính như thế nào, thì sẽ là như thế ấy, căn nhà mà Tô Lâm đang ở xem như là của hồi môn, còn có, đây là dành cho cháu ngoại của tôi"
Nói rồi, ông liền lấy một tấm thẻ đặt lên bàn,
"Mật khẩu là ngày sinh của Tô Lâm"
"Chúng tôi thay mặt Tô Lâm cảm ơn ông Tô"
Vì đây là món quà của cha Tô dành cho Tô Lâm nên tất nhiên ông bà Lưu sẽ không từ chối.
"Nếu như ông Tô vẫn còn nhớ ngày sinh của Tô Lâm, vậy thì, không biết vào hôn lễ của bọn nhỏ, ông Tô có thể dành thời gian đến dự...?"
"Tất nhiên là chúng tôi không có thời gian a, bảo bảo của chúng tôi chỉ vừa mới sinh, các người không nghe được những lời tôi nói hay sao?"
Đối diện với lời nói chanh chua của cô mẹ kế, ông bà Lưu chỉ có thể mỉm cười nhìn cha Tô, tốt xấu gì cha Tô cũng xuất thân là người làm kinh doanh, thái độ của ông bà Lưu, ông cũng đã sớm nhìn ra, nếu như ông không lên tiếng, bọn họ chắc chắn sẽ không rời đi.
"Tô Lâm là con tôi, nhưng Tô Diệm cũng là con tôi, ông bà Lưu thấy đấy, Tô Diệm còn quá nhỏ, tôi thật sự không thể rời khỏi bé được"
"Chúng tôi hiểu được, cảm ơn ông Tô hôm nay đã dành thời gian cho chúng tôi, có lẽ chúng tôi xin phép đi trước"
Lúc ra bên ngoài, bà Lưu thật sự tức đến dặm chân :
"Cô ta chẳng qua chỉ là mẹ kế, lấy tư cách gì mà lên giọng với chúng ta chứ"
Đáp lại bà Lưu chỉ là tiếng cười trầm thấp của ông Lưu, chuyện phụ nữ đấu đá nhau, ông vốn không nên cho ý kiến nha.
Nhưng bà Lưu sớm đã quen với tính cách này của chồng mình, vẫn luôn cùng ông trò chuyện :
"Rõ ràng là ông ta vẫn còn nhớ ngày sinh của Tô Lâm, nhưng tại sao lại không chịu đến dự hôn lễ của bọn nhỏ chứ, vậy rốt cuộc là ông ta có thương Tô Lâm hay không?"
Bà Lưu sớm đã tức đến không chịu được, cũng không quan tâm ông Lưu có đáp lại hay không, bên tai ông, lải nhải không ngừng. Thế nhưng ông chồng quanh năm kiệm lời, thật sự đáp lại bà :
"Người đàn ông đó, chỉ yêu thương chính mình mà thôi, ngày sinh của Tô Lâm, đối với ông ta, chẳng qua cũng chỉ là một dãy số"
Bản năng của người làm mẹ liền mách bảo bà Lưu có điều gì đó không ổn, gặng hỏi mãi, ông Lưu cũng không nói thêm, mãi đến sau này khi biết được sự thật từ chỗ Tô Lâm, bà Lưu hận không thể sút bay người đàn ông đó một cái.
Thật ra cái ông ta nhớ không phải ngày sinh của Tô Lâm, trùng hợp vào ngày Tô Lâm sinh ra, công ty của ông ta trúng thầu lớn, một bước lên mây. Cái ông ta nhớ chính là cơ hội may mắn của ngày hôm đó, chứ không phải là sự kiện Tô Lâm ra đời.
Có một số người, giống như bông hoa Thủy Tiên vậy, định sẵn cả đời này không thể yêu thương một ai, cho dù đó có là người thân của mình.
Dù sao phía cha Tô cũng đã giải quyết xong, vấn đề còn lại chính là mẹ Tô, nhưng cho dù bà Lưu đã cố gắng liên lạc đến thế nào đi chăng nữa, cũng không nhận được sự đồng ý gặp mặt từ mẹ Tô.
Nhưng mẹ Lưu cũng là phụ nữ, bà cũng cố chấp không kém, bà chính là không muốn để Tô Lâm thiệt thòi, Tô Lâm nhất định phải đường đường chính chính gả vào Lưu gia.
Hôm nay không có cha Lưu bên cạnh, bà liền mai phục nửa ngày trước cửa nhà mẹ Tô. Đừng hỏi tại sao bà lại biết địa chỉ nhà mẹ Tô, cho dù là mẹ Tô tái hôn với ai, đứa nhỏ sau này đang học tại đâu, bà đều biết, vậy mới nói đối với người có tiền, không có điều gì là họ không làm được.
Không giống như cha Tô giàu có, cuộc sống của mẹ Tô không phải quá dư giả, chồng sau của bà chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, phấn đấu hai mươi năm vẫn không dư được bao nhiêu, đến bây giờ cả nhà còn đang chen chúc trong hộ dân nằm khuất sau trục đường chính.
Gần đến năm giờ ba mươi phút, mẹ Tô liền ra khỏi nhà, cho dù có dùng đầu gối để suy nghĩ, thì cũng biết là mẹ Tô đang đi đón con. Bà Lưu cũng không vội, liền đợi đến khi mẹ Tô quay lại.
Đúng như bà nghĩ, mẹ Tô khi quay về liền dắt theo một nhóc con năm tuổi.
"Đứa nhỏ này, chắc là Bùi Viễn đi"
"Sao bà lại biết tên con tôi?"
Mẹ Tô ánh mắt dè chừng người phụ nữ đối diện, tuy bà ta ăn mặc khá sang trọng, nhưng không thể loại trừ, bà ta là kẻ chuyên bắt cóc trẻ con.
"Vì tôi là người đã gọi cho bà vô số cuộc để hẹn gặp mặt, tôi là Ngô Cẩn Mai, mẹ chồng của Tô Lâm"
"Chẳng phải tôi đã nói là không muốn gặp mặt rồi sao, tại sao bà lại đến tìm tôi chứ?"
Nói rồi mẹ Tô nhanh chóng kéo đứa nhỏ đi, cũng không muốn nghe bất kỳ lời nào nữa từ mẹ Lưu.
Nhưng mẹ Lưu cũng không phải đèn cạn dầu, cái kèo này, bà nhất định phải chốt đơn khi nào được thì mới thôi.
Mẹ Tô còn chưa kịp đóng cửa lại, đã nhanh chóng bị mẹ Lưu chen vào.
"Tôi đến là vì Tô Lâm, cô chẳng lẽ không muốn biết thằng bé sống như thế nào hay sao?"
Mẹ Tô nghe đến tên Tô Lâm liền dừng lại, tranh thủ, mẹ Lưu liền đẩy cửa vào, chuyến này, bà nắm chắc phần thắng rồi.
"Chẳng phải nó vẫn sống tốt sao?"
"Tô Lâm thực sự sống tốt sao? Cô làm mẹ của nó, vấn đề này cô thực sự không nắm rõ?"
Đáp lại câu hỏi bâng quơ của mẹ Tô chính là lời chất vấn cứng rắn của mẹ Lưu, bà cũng làm mẹ, bà thật sự không tin, mẹ Tô thực sự không yêu thương Tô Lâm.
" Tô Lâm....nó thế nào rồi?"
" Còn có thể thế nào nữa, năm cuối cao trung, sắp thi tốt nghiệp rồi, còn bị thằng con trời đánh của tôi làm cho lớn bụng"
"Tôi....bà nói sao cơ?"
Nhìn thấy mẹ Tô thất thố trước lời nói của mình, mẹ Lưu biết mẹ Tô nghe rõ rồi, chỉ là còn chưa chấp nhận được mà thôi, bà cũng không tiếp tục lập lại, chỉ là dành cho mẹ Tô chút thời gian để tiếp nhận.
Mẹ Tô ngập ngừng hồi lâu mới có thể tiêu hoá hết những thông tin mà mẹ Lưu đưa cho bà, bà thương Tô Lâm, nhưng đối với đứa con này bà thực sự có tâm vô lực. Bà Tô là tuýt người phụ nữ cam chịu, cuộc đời bà vốn dĩ, cũng chỉ có hai chữ chấp nhận mà thôi.
Mẹ Lưu thu hết biểu cảm của mẹ Tô vào mắt, từ bất ngờ, tức giận, đến thở dài chấp nhận.
"Có lẽ.....vậy cũng tốt..."
Khồng, sao có thể như vậy, lúc này không phải mẹ Tô sẽ lập tức nổi giận rồi ngăn cắm hôn sự này hay sao?
Lúc sắp đến đây, mẹ Lưu đã chuẩn bị rất kỹ kịch bản cho trường hợp mẹ Tô sẽ phản đối, nhưng sao người phụ nữ này có thể dễ dàng chấp nhận đến như vậy?
"Bà thật sự không phản đối hai đứa nó sao?"
Thật ra, từ đầu tới cuối, người mâu thuẫn nhiều nhất có lẽ là bà Lưu. Bà vẫn luôn cho rằng thằng con trai ngốc nhà mình chính là mèo mù vớ phải cá rán, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Bà vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn kế hoạch nếu như cha mẹ Tô phản đối thì sẽ cho họ một vài lợi ích.
Nhưng không, là bà nghĩ nhiều rồi, cha mẹ Tô chẳng những không phản đối, mà còn rất nhanh đồng ý hôn sự này.
Thấy mẹ Tô vẫn còn chưa phản ứng, mẹ Lưu đành lập lại vấn đề một lần nữa :
"Bà thực sự không phản đối sao, bà còn chưa biết con trai tôi là loại người như thế nào?"
"Không cần, tôi tin tưởng tiểu Lâm nhà tôi, nó nhất định sẽ chọn đúng người"
"Bà...."
Bà Lưu còn định nói thêm mấy câu thì bên ngoài liền vang lên tiếng cửa mở, Bùi Thanh Khê trở về.
"Có cơm chưa.....tiểu Viễn, ăn xong cha đưa con ra ngoài chơi có được không?"
Người đàn ông ngũ quan bình thường, mang một thân trang phục công sở bước vào. Chính xác, đây chính là Bùi Thanh Khê, cha dượng của mẹ Tô. Nam nhân vừa trở về nhà, câu đầu tiên cũng không có chào hỏi vợ, mà như đang ra lệnh bà nhanh chóng dọn cơm. Thứ ông ta trân trọng nhất trong cái nhà này, có lẽ chính là thằng nhó Bùi Viễn.
Mẹ Tô nghe thấy ông về liền vội vã làm cơm, cũng may, trước khi đi đón tiểu Viễn, cơm đã được chuẩn bị xong, nếu không, bà cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Đây là ai?"
Người đàn ông mải mê xoa đầu đứa con, lúc ngẩng đầu lên mới để ý đến, trong nhà mình, không biết từ lúc nào, liền xuất hiện một người phụ nữ xa lạ.
"Đây là.....là bạn tôi"
Mẹ Tô ấp úng trả lời, từ sau khi bà tái hôn, mối quan hệ giữa chồng bà và Tô Lâm vốn không tốt, bà cũng không định giới thiệu bà Lưu cho Bùi Thanh Khê.
Người đàn ông sau khi nghe được sự giới thiệu của vợ mình, cũng liền không nặng không nhẹ chào hỏi một câu, xong liền nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Mẹ Lưu cũng là người hiểu chuyện, bà cũng không ép buộc mẹ Tô nữa, trước khi đi chỉ muốn xác nhận với mẹ Tô rằng, liệu bà có thể đến tham dự hôn lễ của Tô Lâm hay không.
Nhận được cái lắc đầu của người phụ nữ đối diện, bà Lưu chỉ đành gật đầu rời đi.
Lúc cánh cửa nhà vừa đóng lại, mẹ Lưu liền nghe được âm thanh của Bùi Thanh Khê từ bên trong vọng ra :
"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, đừng để những người tôi không mời, bước vào trong ngôi nhà của tôi"
Đáp lại lời ông ta là một khoảng lặng thinh, mẹ Lưu biết, có lẽ vì sự xuất hiện của mình đã khiến mẹ Tô khó xử. Bà cũng không thể làm gì thêm, chỉ có thể nện mạnh giày cao gót lên sàn nhà mà bỏ đi.
Bà muốn cho người đàn ông bên trong kia biết rằng, từng câu từng chữ mà khi nãy ông ta nói ra bà đều nghe được, mai sau nếu có gặp lại trên thương trường, bà nhất định sẽ không khách khí.
Bạn cùng bàn
Phần 10 : Hoàn
« Chương Trước
Quản Lý
Lưu Hạo Hiên
Gần đây việc đặt tên cho bé con làm cho Lưu gia rất đau đầu. Ông Lưu rất muốn bé con mang họ Lưu, nhưng bà Lưu lại sợ Tô Lâm tủi thân, muốn cho đứa nhỏ mang họ Tô.
Nên cuối cùng, mọi người quyết định để Tô Lâm đặt tên cho bé con, dù cho y có muốn bé theo họ Tô đi chăng nữa, ông bà Lưu cũng không có ý kiến.
Hiện tại, Tô Lâm ngồi trên ghế sofa êm ái, tay bế nhóc béo đang mặc bộ đồ hổ con trên tay, tham gia vào cuộc họp gia đình quan trọng của Lưu gia.
Vẫn là ông Lưu mở lời trước :
"Cái kia, hai đứa định đặt tên cho Bảo Bảo như thế nào?"
Tô Lâm vẫn chưa có ý tưởng đặt tên đâu, y còn đang quay cuồng trong sữa bỉm, làm sao có thời gian nghĩ tên cho bé con chứ.
Hôm nay được ông Lưu nhắc nhở, làm cho y có chút giật mình, à thì ra bản thân suýt chút nữa là quên mất phải đặt tên cho bé con.
Tô Lâm mỉm cười lắc đầu, nhưng Lưu Minh kế bên liền không nhịn được :
"Việc này con đã sớm nghĩ ra rồi, lão đại tên Lưu Bảo Bảo, lão nhị tên Lưu Bối Bối, sau này nếu có thêm lão tam sẽ là Lưu Đạt Đạt"
Lưu Minh đắc ý nói đến nước miếng tung bay, ông bà Lưu bên kia vẻ mặt như sắp kí đầu hắn tới nơi.
"Tao hỏi mày khi nào, ông đây là hỏi Tô Lâm, đứa nhỏ do Tô Lâm vất vả sinh ra, nó còn chưa đặt tên mà mày dám đặt sao? Còn nữa, cho dù mày có được đặt tên thì cháu tao cũng không thể lấy cái tên Bảo Bảo, Bối Bối, Đạt Đạt được"
"Chẳng phải mọi người đều gọi nó là Bảo Bảo sao?"
Lưu Minh cũng không chịu thua, liền gân cổ cãi lại.
"Cái đó là tên ở nhà, tên ở nhà mày hiểu không?"
Ông Lưu cũng bất lực trước thằng con trời đánh, sao vợ chồng ông lại đẻ ra thằng con mất nết này chứ, cãi cha cãi mẹ là giỏi. Nhưng dù sao vấn đề quan trọng hôm nay vẫn chưa bàn xong, ông vẫn là nhịn xuống đi.
Tô Lâm nhìn con gấu ngốc nhà mình không sợ trời không sợ đất mà cãi lại ông Lưu, bỗng chốc y liền có chút đau đầu, chỉ đành yếu ớt kéo tay tướng công nhà mình lại, nhỏ giọng nói với ông Lưu :
"Cái kia, con cũng quá sơ suất, hiện tại vẫn chưa nghĩ ra tên cho bé con, hay là, cha mẹ cũng giúp con đặt một cái tên dễ nghe là được"
"Tốt....tốt...cha thấy cái tên Hạo Hiên rất hay, Lưu Hạo Hiên, lớn lên quang minh lỗi lạc, con thấy thế nào?"
"Sao lại họ Lưu, vẫn nên để Bảo Bảo mang họ Tô sẽ tốt hơn"
Bà Lưu nghe thấy ông Lưu gợi ý muốn để bé con mang họ Lưu, liền có chút bất mãn chặng lại. Bà cũng chẳng phải muốn đối đầu gay gắt với chồng mình, nhưng là, bà thấy để bé mang họ Tô vẫn hơn.
Thấy cha mẹ tranh luận đến lợi hại, Tô Lâm thật sự cũng không quá quan trọng đến vấn đề này, liền dứt khoác trả lời :
"Con nghĩ vẫn là nên để Bảo Bảo mang họ Lưu..."
"Sao lại...."
Mặc dù bà Lưu cũng vui mừng khi nghe ý kiến của y, nhưng bà vẫn còn lo cho y lắm.
"Vấn đề này thực sự không sao....lão đại họ Lưu, lão nhị họ Tô, chẳng phải như vậy là được rồi sao"
"Lão bà, em thật sự sẽ sinh lão nhị cho anh sao....ha ha"
Mọi người vẫn còn căng thẳng vụ đặt tên, chỉ có Lưu Minh là vui sướng đến muốn bay lên trời, khi nãy, lão bà của hắn đã xác định, y muốn sinh cho hắn một bé con song tính nha. Ha ha, chuyến này, hắn lời to rồi.
Bộ dạng vui sướng đến quay vòng của Lưu Minh liền làm cho cả nhà bậc cười, khiến cho bầu không khí cũng dịu đi không ít.
Vậy là vấn đề tên của bé con cũng đã được giải quyết, bé con Lưu Hạo Hiên cứ thế mà bình an lớn lên.
Thấm thoát cũng đã được ba năm trôi qua, lúc này bé con đã có thể chạy quanh nhà, còn biết tự mình ăn cơm. Không thể phủ nhận bé lớn lên thật sự trông rất giống Lưu Minh, chuyên gia phá làng phá sớm, còn bướng bỉnh không thôi.
Lưu Minh cũng hết cách với thằng nhãi con này, biết làm sao được, hắn nói nó không nghe, suốt ngày ngoại trừ phá phách chính là bám dính lấy Tô Lâm đòi ôm.
Hắn đã quyết định rồi, phải cho nhóc béo đi nhà trẻ thôi, không thể để cho nó xưng hùng xưng bá mãi được.
Nghĩ là làm, trong giờ cơm chiều hôm đó, Lưu Minh liền đem ý kiến của mình nói ra. Tất nhiên mọi người cũng không phản đối, dù sao bé con lớn rồi, đi nhà trẻ và điều hiển nhiên.
Chỉ có nhóc béo nghe được liền khóc nháo không thôi, cả ngày đều làm ra dáng vẻ thê lương bán thảm. Ông bà Lưu đã quá quen với bộ dạng này của nhóc rồi, cũng không thể quá nuông chiều nhóc được. Nam tử hán đại trượng phu, đến tuổi liền đi nhà trẻ, có gì mà sợ hãi chứ.
Dù sao Tô Lâm cũng là lần đầu làm mẹ, dù biết bé con chỉ đang bán thảm nhưng y sao có thể bỏ mặc nhóc, suốt ngày liền ôm ôm nựng nựng, giải thích cho nhóc rằng nếu nhóc đi nhà trẻ sẽ gặp được rất nhiều bạn mới, còn có rất nhiều đồ chơi nha.
Nhóc béo nghe mẹ dỗ cũng không còn làm trận như lúc ban đầu, nhóc có chút bị đồ chơi cùng bạn mới thu hút rồi.
Đến ngày bé con đi học, buổi sáng còn diễn một trận giãy chết lần cuối. Lưu Minh biết thừa thằng con này của mình, sao có thể để nó thoái thác trách nhiệm như vậy, liền xách nhóc vào phòng nói chuyện.
Dù sao hành động nói chuyện riêng này của hai cha con cũng không quá xa lạ. Những lúc nhóc quậy đến không thể bao che, vì để mọi người không phải xuống tay đánh nó, Lưu Minh liền kéo nó vào phòng 'tâm sự'.
Cũng không biết hắn đã nói gì với nhóc, chỉ là sau nhưng cuộc nói chuyện, nhóc béo liền ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Sáng nay cũng như vậy, hai cha con liền bắt đầu cuộc hội thoại trong phòng kín :
"Nhóc con, chẳng phải con đã đồng ý rồi sao, bây giờ lại nháo cái gì a?"
Bảo Bảo thế nhưng không có đáp lại lão cha, nó còn đang định thút thít bán thảm. Nhưng Lưu Minh chính là nhanh hơn một bước, hắn kéo người nhóc béo lên, dựa hẳn vào tường, mặt đối mặt chất vấn nhóc con :
"Đi học mới có nhiều bạn mới, mới có nhiều đồ chơi, con như vậy vừa không có bạn, đồ chơi cũng bị người khác cướp mất"
"Không cần đồ chơi, Bảo Bảo có rất nhiều đồ chơi, mới không cần đi học a"
"Không muốn đồ đi học, cũng không sao, chỉ là không có cái kia nha..."
Nói xong, nam nhân còn nấng ná âm cuối, làm ra vẻ sắp sửa nói cho bé con nghen một bí mật vô cùng to lớn.
"Cái kia....là gì a?"
Nhóc béo tò mò rồi, nó thừa nhận bản thân hiện tại không gì là không có, nhưng mà mỗi lần Lưu Minh ra điều kiện với nó, đều sẽ cho nó một vài chỗ tốt, lần này chắc hẳn cũng sẽ như vậy đi.
Nhóc con nghiêng đầu, ra vẻ chờ đợi ông cha già trước mặt sẽ cho nó tiện nghi gì. Vẻ mặt vừa ngây thơ vừa ranh mãnh, lập tức đập vào mắt người đối diện. Nam nhân cũng không muốn cùng tiểu ma vương tiếp tục dây dưa, liền trực tiếp ra đòn K.O nhóc.
"Cái kia, chính là lão bà nha, lão bà trắng trắng thơm thơm còn đang đợi con ở nhà trẻ, nếu hôm nay con không đi học, làm sao có thể gặp được định mệnh của cuộc đời mình a?"
Nói xong còn làm vẻ mặt tùy ý, như đang muốn nhắc nhở nhóc béo trước mặt rằng, dù sao đó cũng là lão bà của con, con không đi cũng không sao, vấn đề này chỉ có con là người chịu thiệt thiệt.
Hai mắt to tròn lập tức xoay một vòng, ra vẻ đem lời nói của lão cha nhà mình suy nghĩ cho thật kỹ, đừng hỏi tại sao nhóc con có thể nghe hiểu mấy từ như tình yêu sét đánh hay định mệnh của cuộc đời.
Bởi vì mỗi lúc rảnh rỗi, Lưu Minh sẽ ôm lấy nhóc con, kể cho nó nghe về quá khứ huy hoàng của bản thân, nói cho nó biết làm cách nào mà một con cóc ghẻ như hắn có thể đường đường chính chính gặm một con thiên nga vào trong miệng.
Tất nhiên hắn sẽ dấu diếm cái dĩ vãng dơ dáy của bản thân, thêm thắt thêm một chút gia vị, biến câu chuyện của hắn và Tô Lâm thành chuyện tình vừa gặp đã yêu, tim hồng bay phấp phới.
Nhóc béo thành công bị lão cha lưu manh của mình lừa gạt, vẫn luôn tinh rằng bản thân sẽ gặp được định mệnh của đời mình ở trường học, nhưng mà lão bà tương lại của nó rất có thể sẽ không gặp được nó nếu hôm nay nó không chịu đi học nha.
Nghĩ nghĩ, cái đầu nhỏ ra sức gật mạnh một cái như để tiếp thêm dũng khí. Nhóc con nhanh chóng xốc lại balo nhỏ phía sau, cẩn thận ném ra ký hiệu thành giao cho Lưu Minh, quay phắt mông nhỏ, hướng về phía chiếc xe đang chờ sẵn bên ngoài mà đi.
Tô Lâm cùng ông bà Lưu đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài xe, thấy nhóc con nhà mình ngoan ngoãn đi ra, cùng Lưu Minh đang thủng thẳng đi phía sau, liền biết bọn họ vừa giao ước một cái gì đó, nhưng y cũng không quan tâm lắm, quên đi, dù sao đây cũng là ước định giữa hai người nam nhân, y cũng là không nên xen vào.
Kết quả, ngày đầu tiên đi học của Lưu Hạo Hiên thành công tốt đẹp, có lẽ là gen di truyền đi, nhóc con vừa khoẻ mạnh lại thông minh, rất nhanh liền thành đại ca của lớp, hài lòng dắt theo đám đàn em chạy loạn khắp nơi trong trường học.
Có lẽ vì là chơi quá hăng nên hình như nhóc quên mất điều gì đó a, nhóc cũng không nhớ nữa. Nhóc chỉ biết là mỗi ngày nó đều phải đến trường, nếu không thì đám đàn em của nó biết phải làm sao.
Nhóc béo bị dụ đến trường hết mấy ngày, cho đến cuối tuần, khi nó được nghỉ ở nhà, nhìn thấy đôi chim ri kia đang quấn quýt bên nhau, nó chợt nhận ra một chuyện, sau đó liền hướng Lưu Minh, hét lớn :
"Lão cha.....lão bà trắng trắng thơm thơm của ta đâuuuuuuu?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top