Chương 4: Em không sợ dính tin đồn cùng tôi sao?
"Mình ra ngoài một chút."
Hyeri tay phải cầm đũa tay trái cầm điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy cô đã áo mũ chỉnh tề, hỏi: "Tối rồi, cậu ra ngoài làm gì?"
Hanni đem tóc giấu trong mũ áo, che chắn bản thân mình một chút, chột dạ nói: "Giao hàng tới."
"Trễ như này mà còn có người giao hàng sao?" Hyeri nửa tin nửa ngờ.
"...Thời tiết kém, người ta cũng không dễ dàng gì, thông cảm cho nhau tý." Hanni đi tới huyền quan [1] thay giày.
[1]: Huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Hyeri ăn một miếng cơm, nhắc nhở: "Vậy cậu đi nhanh về nhanh, cơm gần nguội rồi."
"Biết rồi."
Hanni sau khi ra khỏi cửa liền thở dài một hơi.
Minji nói là chị biết cô ở phòng nào, Hanni đối với chuyện này vẫn hơi nghi ngờ, nhưng lại không dám mạo hiểm. Nếu để đối phương đi lên, bị Hyeri nhìn thấy thì không biện hộ gì được nữa.
Nhà đối diện có để một túi rác, Hanni bèn đi tới nhặt lên rồi bước về phía thang máy. Các cô sống ở tầng năm, chỉ vài giây ngắn ngủi trong thang máy, Hanni đã nghĩ rất nhiều chuyện. Hôm qua cô vội vội vàng vàng, rất có thể đã để quên đồ, nhưng là gì mới được? Có lẽ rất quan trọng, nếu không thì với loại người sợ phiền toái như Minji sẽ không tự mình đem tới. Nhưng nếu như không quan trọng thì...
"Ting-"
Hanni vừa ra khỏi thang máy liền thấy thân ảnh cao gầy quen thuộc kia đang đứng cạnh một chiếc xe màu trắng, có lẽ là chờ đã lâu, bàn tay mang bao tay gõ nhẹ vào cửa kính. Chị liếc mắt nhìn qua liền thấy Hanni, cơ thể chậm rãi đứng thẳng dậy.
Hanni vô cùng kinh ngạc khi thấy Minji, người này vậy mà không ngụy trang chút nào, không lẽ không sợ người khác nhận ra sao?
Nhanh chóng thu liễm vẻ mặt lại, Hanni đi ngang qua chị, giấu đầu hở đuôi nói: "Tôi đi vứt rác."
Minji làm thủ thế "Cứ tự nhiên" với cô, nhìn cô đi tới thùng rác, lại nhìn cô quay lại.
...Khí trời lạnh như vậy, mà ánh nhìn người này lại nóng như lửa.
Hanni đi vài bước liền mất tự nhiên, bị chị dùng ánh mắt này khiến toàn thân cô rất khó chịu, không nhịn được nghĩ tới chuyện hôm qua, trong lòng vừa nóng vừa khô.
Cô cố ý thả chậm cước bộ, đi tới trước mặt Minji.
Tuyết trắng tinh, ngọn đèn cũng trắng, tất cả ánh lên gương mặt tái nhợt lạnh lùng của Minji, giống như nữ thần ánh sáng (aka Ilumia) bước ra từ đêm tối vậy. Hanni hơi thất thần, lại nhanh chóng ổn định tinh thần, vươn tay ra.
Minji nhìn xuống, thấy ngón tay cô vì lạnh mà chuyển đỏ, nhẹ giọng hỏi: "Không lạnh sao?"
Hanni rất sợ lạnh, thời tiết này mà không mang bao tay có thể chết cóng, nhưng cô tìm cả buổi cũng không thấy bao tay, lại nghĩ xuống lấy đồ không lâu bèn không tìm nữa mà đi ra ngoài luôn.
Chính cô không để ý tới, lại không nghĩ Minji sẽ chú ý, dường như tất cả đều là vì quan tâm cô.
Nhưng cô biết Minji không bao giờ thật lòng quan tâm cô, tất cả chỉ là quan tâm đến đối tượng tình một đêm mà thôi. Nghĩ vậy, trong lòng Hanni có chút khó chịu, nhạt nhẽo nói: "Cảm ơn đã quan tâm. Có thể đưa đồ cho tôi không?"
Minji thấy cô lãnh đạm như vậy, liền giấu đi ôn nhu dưới đáy mắt, nói: "Đồ để trên xe, lên xe rồi tính."
"Không cần, cô đưa cho tôi ngay đi." Hanni cảm thấy chỉ lấy món đồ thì không cần phải phiền hà như vậy.
Minji nhìn cô, đột nhiên nói: "Em không sợ dính tin đồn với tôi sao?"
Hanni sửng sốt: "Cái gì?"
Minji đảo con ngươi một vòng, nhìn dòng người qua đường, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhẹ giọng nói: "Vật này, lấy nó ra giữa thanh thiên bạch nhật thì có hơi kỳ."
Lúc chị nói chuyện, hơi thở tựa như sợi tơ như có như không lướt qua vùng cổ lộ ra ngoài khăn choàng của cô, Hanni giật mình, đầu óc tối lại.
Là vật gì mà lại không thể tự nhiên lấy ra? Sextoy? Cô không thể có thứ này được!
"Lên xe."
Hanni bị thanh âm thanh lãnh kia kéo về hiện tại, nhìn cửa xe đã mở sẵn, do dự đôi chút rồi vẫn khom lưng tiến vào.
Tốt xấu gì thì bây giờ cô so với Minji cũng sống lâu hơn mười năm, làm "trưởng bối" cô cũng không thể quá hẹp hòi để đối phương coi thường, Hanni tự an ủi mình.
Minji cũng vòng qua cửa bên để lên xe.
Hệ thống sưởi ấm trong xe rất tốt, bàn tay cùng khuôn mặt Hanni vốn bị lạnh cũng nhanh chóng bình thường trở lại, cô chậm rãi làm bản thân mình bình tĩnh lại, nhìn thẳng không chớp mắt, dư quang nhìn thấy Minji lục lọi trong túi xách tìm thứ gì.
Đại khái đợi hơn mười giây.
"Thôi xong."
Hanni mang theo nghi vấn nhìn thẳng chị. Minji đối diện ánh mắt cô, bình thản nói: "Hình như tôi quên cầm theo mất rồi."
"...." Khóe miệng Hanni khẽ run rẩy, cô nỗ lực kiềm chế tức giận, nói: "Cô đang chơi tôi đấy à?"
"Xin lỗi, tôi thật sự là quên mang theo." Minji nhận lỗi rất nhanh, thái độ thành khẩn, thật khiến người ta không thể soi mói được.
Nhưng người này khi 22 tuổi đã là ảnh hậu, Hanni tin chị mới là lạ.
Hanni rất muốn nổi giận, nhưng lại nghĩ đến mình là "trưởng bối", không nên so đo với hậu bối làm gì, cô hít sâu nói: "Nếu quên đem theo, vậy lần sau làm phiền ngài chuyển phát cho tôi, đưa cho nhân viên là được, phí ship tôi sẽ trả. Đường xá xa xôi, để một người bận rộn như ngài đi một chuyến tay không tới đây tôi cũng rất ngại, tôi sẽ không mời ngài lên nhà. Tạm biệt."
Cô nói một hơi không hề thở gấp, đến lúc mở cửa xe lại phát hiện nó không hề nhúc nhích.
Cô chịu thua, xoay người mỉm cười, nói: "Cảm phiền ngài mở cửa một chút được không?"
Minji cũng không có động tác khác, bị cô mở miệng xả một mớ từ "Ngài" làm đau hết cả đầu, nói: "Tôi đúng là tới để đưa đồ cho em."
Hanni nghiêng nghiêng đầu, thấy chị từ trong túi xách lấy ra một hộp chữ nhật nhỏ, hỏi: "Đây là cái gì?"
Minji cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, khẽ cau mày khiến người ta khó phát hiện được, đem cái hộp nhỏ đặt vào lòng bàn tay cô, nói: "Thuốc tiêu sưng, một ngày một lần, dùng sau khi tắm."
Hanni thấy rõ chữ trên hộp, lại nghe chị giải thích xong càng ù ù cạc cạc, thắc mắc: "Đưa tôi cái này làm gì?"
Nhãn thần Minji mang theo nhiệt độ như vô tình lại có chút cố tình nhìn xuống thắt lưng cô, lại từ thắt lưng thì lên mặt, dừng lại một chút rồi mới nói: "Hôm qua lúc tôi ôm em có nhìn sơ qua, có vẻ sưng rất lớn, bôi thuốc sẽ dễ chịu hơn một chút."
"........."
Hanni đóng cửa xe lại, nhanh chóng rời đi. Lúc di chuyển chất vải ma sát vào nơi nhạy cảm khiến cô hít một hơi lạnh, nhưng cố nén lại, bước chân như bay vào thang máy. Lại phát hiện người nọ vẫn còn đứng yên, cũng không thèm để ý đối phương có thấy hay không, oán hận liếc chị một cái.
Biết thế cô đã không thèm xuống!
Thang máy vừa đến lầu năm, điện thoại trong túi liền vang lên, Hanni còn nghĩ là bản thân rời đi lâu nên Hyeri gọi tới, vừa lấy ra nhìn, khuôn mặt đỏ bừng liền hóa đen.
[Kim Minji]: "Nhớ ra tiệm thuốc mua một hộp, dùng tốt lắm."
...Làm như chị từng dùng rồi ấy!
Hanni không muốn trả lời, lúc chuẩn bị cất đi lại có tin nhắn đến.
[Kim Minji]: "Tôi xin lỗi."
Sao lúc làm chị không thấy có lỗi đi!
Vốn dĩ lửa giận đã tan bớt, bởi vì một tin nhắn này lại nổi lên lại.
Hanni cất điện thoại, tức giận đi tới trước cửa nhà, móc ra chìa khóa cũng không mở của ngay.
Cô có chút hối hận, vừa rồi có thể nói rõ ràng rành mạch ra, tại sao mình lại mất kiên nhẫn?
Cô suy nghĩ một chút liền cảm thấy từ khi sống lại, mỗi lần đối mặc với Minji cô dường như cũng không quá quan tâm đến việc không chế cảm xúc của mình. Đã ba mươi mấy tuổi, nói năng lại giống như tiểu cô nương chưa trải chuyện đời.
Cô biết rõ như vậy là không đúng, nhưng lại không khống chế được. Mỗi lần nhìn thấy Minji, cô liền không nhịn được nhớ lại khung cảnh lúc các cô ký đơn ly hôn, nghĩ đến người phụ nữ lạnh lùng đó, nghĩ đến những lời nói như cứa vào tim đó... Toàn bộ lý trí đều biết mất.
Không sao, chỉ cần cùng Minji phân rõ giới hạn, cô tin tưởng mọi việc sẽ tốt hơn.
"Mình về rồi." Lúc đẩy cửa ra, Hanni đã khôi phục như cũ, dùng nụ cười xán lạn đối mặt với bạn thân. Hyeri đang nằm dáng Cát Ưu nằm liệt [1] trên sô pha chơi điện thoại, liếc nhìn cô, hỏi: "Đồ đâu?"
Hanni thay dép lông, dửng dưng nói: "Thấy gói hàng có chút hư hại, nên mình không ký, trả hàng rồi."
"Nhân viên thiếu trách nhiệm vậy."
"....." Anh trai shipper à, ngàn lần xin lỗi anh.
Đồ ăn cũng nguội rồi, Hanni cũng không muốn ăn nữa bèn thu dọn rồi ném vào thùng rác.
Hyeri dùng chân đụng nhẹ cô một cái: "Kịch bản của cậu đâu? Thừa dịp trẫm đang rảnh mau đưa cho trẫm nào."
Hanni khó hiểu: "Nhanh lên làm gì?"
"Giúp ngươi đối diễn đó." Hyeri nói: "Hôm qua, à không, là hôm kia, không phải ngươi nói là muốn trẫm giúp ngươi đối diễn sao?"
Hanni ra vẻ chợt nhớ, vỗ gáy một cái, nói: "Dạ, nô tài lấy ngay đây."
Hanni trong <Sát thủ> đóng vai một y tá trong bệnh viện tâm thần, vai diễn ít ỏi, lời thoại thưa thớt.
Hyeri cũng là diễn viên chuyên nghiệp, cảm thấy hai người đối diễn không phải việc gì khó. Nhưng rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề, cô ấy liền dừng lại: "Hanni, đài từ của cậu tệ quá."
Vẻ mặt Hanni cứng đờ, hỏi: "Thật không?"
"Cậu không thấy sao?" Hyeri một phát nhất châm kiến huyết [2], nói; "Cứ giống như là đọc thuộc lời vậy, tuy chỉ là đối diễn nhưng cậu làm ơn thêm chút cảm xúc đi. Bình thường trình độ của cậu đâu như vậy, thầy cô còn khen cậu là người có đài từ tốt nhất lớp mà. Cậu không sao chứ?"
[2]: Một châm thấy máu, chỉ lời nói đúng trọng tâm.
"...."
Hanni viện cớ chưa hiểu rõ kịch bản để dừng đợt đối diễn này, trong lúc Hyeri đi tắm, cô cầm kịch bản thật lâu cũng không sao bình tĩnh nổi.
Thời gian thật tàn nhẫn, mười năm qua khiến cô không nhớ nổi biểu diễn là gì nữa. Chẳng lẽ cô phải từ bỏ sao?
Mang theo tâm sự nặng nề, Hanni ngay cả kịch bản cũng không xem nổi.
Cô không dám tắt đèn, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, càng nghĩ càng rối. Cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt --- cô không thể từ bỏ đơn giản như vậy được.
Nếu trời cao đã cho cô cơ hội, cô phải tìm lại bản thân tràn ngập nhiệt huyết cùng hi vọng của năm xưa.
Cô cầm điện thoại lên, vốn muốn nhìn xem trong group có ai đang nói chuyện đóng phim không, trong lúc lơ đãng thì thấy biểu tượng IG, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào. Tài khoản được tự động đăng nhập, mới vừa nhìn liền khiến cô cảm thấy hoa mắt.
[Mình muốn ngủ với chị.]
[A a a a a, chị nói chuyện với mình. Chị hỏi mình tên gì!]
[Nhận được một kịch bản, tuy vẫn là vai phụ, cát xê cũng thấp. Nhưng! Mình cuối cùng cũng có thể đóng chung với chị rồi!!! Siêu vui luôn, mẹ à con yêu mẹ!]
[Muốn mau tốt nghiệp ghê, muốn mau được đóng phim, muốn được đóng nữ chính, ước gì có giải thưởng, muốn tiếp cận chị...Được rồi, mình vẫn đang ảo tưởng.]
[Thấy chị cùng người khác quay cảnh tình cảm, tức giận vô cùng. Chua quá, kiếp trước chắc chắn bản thân mình là một cây chanh...]
Lướt hết nội dung trong IG, tất cả đều là tâm sự của thiếu nữ được giấu kín. "Chị" trong bài viết không có họ tên, nhưng không nói cũng biết đó là Minji mà bản thân cô kiếp trước yêu say đắm đến đau khổ.
Hanni lướt xem từng cái một, dường như cách màn hình vẫn thấy được chính mình ngu ngốc của kiếp trước, không biết nên khóc hay cười.
Bốn năm, mỗi ngày một status, hơn một nghìn nội dung, cô tự tay xóa đi từng cái một.
Không biết nhấn xóa bao nhiêu lần, liền nghe tiếng "Reng reng", có người nhắn tin cho cô. Hanni mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bèn mở ra xem xem.
Một tấm avatar cũng không có, tài khoản vô danh này hỏi cô: "Bạn xóa bớt status trên IG sao?"
Hanni còn chưa trả lời, người nọ lại nhắn: "Tôi thấy rất cảm động mà, xóa đi không thấy tiếc sao?"
Hanni không để ý, người nọ có thể là cảm thấy cô không quan tâm liền xấu hổ, không tiếp tục quấy rầy nữa. Đúng lúc này, Hanni phát hiện mình có thêm một người theo dõi, nhấn vào xem thì thấy chính là người vừa nãy. Cô cảm thấy người này hơi vô vị.
Thoát ra ngoài, cô liền viết một xuống một dòng trạng thái, viết xong liền nhấn đăng.
[Sóng vờn quanh sen]: "Nếu như được cho cơ hội làm lại từ đầu, bạn muốn làm gì nhất?"
Chưa được một giây, tài khoản vô danh nọ liền bình luận dưới status cô mới đăng trên IG: "Nếu có kiếp sau, quý trọng tất cả, quý trọng người trước mắt."
Hanni: "......."
Này ông anh hay bà chị bên kia ơi, sao nhạt nhẽo quá vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top