C14 Trên xe
_ Thật sự không muốn tôi làm loạn nữa?
Trác Phàm buồn cười nhìn khuôn mặt đầy bất mãn của cô.
_ Ừ, Thả tôi ra đi...
Cô lắc mạnh đầu.
Trác Phàm cũng không giật ngón tay của mình đang bị cô cắn chặt ra, cứ để yên cho cô cắn như vậy.
Thân thể cao lớn nhổm dậy, rồi trượt xuống dưới ngồi xổm trên ghế nệm.
_A.... Anh muốn làm gì?
Khánh Hỷ đang định lật người lại, cặp mông trắng trẻo lại bị anh nâng lên cao.
Khánh Hỷ quay đầu lại, thấy ánh mắt tràn đầy thú tính đang nhìn chăm chăm và nơi nhạy cảm kia của cô. Ý thức được gì đó, Khánh Hỷ lập tức cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, dưới thân một luồng hơi nóng từ từ tuôn chảy ra ngoài.Cảnh tượng đẹp đẽ sôi động này rơi toàn bộ vào mắt Trác Phàm . Anh hít nhẹ vào một hơi, rồi sau đó....Đã không thể nào kiềm chế được nữa, hơi cúi đầu xuống, đôi môi khẽ mở ngậm lấy đóa hoa đang nở rộ , run rẩy của cô.
Lúc này....Đổi lại đến lượt Khánh Hỷ hít vào một hơi, ngón tay bấu sâu vào nệm ghế ngồi bên dưới, từng những khớp xương trắng nhợt nổi cộm lên.
Cô cảm nhận được đầu lưỡi trơn láng kia đang len lỏi vào trong cơ thể mình. Một lần rồi một lần, dần đi vào sâu hơn. Cánh hoa ẩm ướt không ngừng run
Khánh Hỷ chưa từng được cảm nhận sự cuồng nhiệt thế này bao giờ, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, thật sự không biết nên làm thế nào.
Nhận thấy hơi nóng theo tốc độ đầu lưỡi của anh càng lúc càng tăng cao. Cô nằm đó khóc nấc lên.
Khánh Hỷ biết cô không chịu nổi nữa, liền buông ra. Chiếc lưỡi đáng ghét lại từ phía dưới cặp mông mềm mại cả cô trượt dần lên phía trên. Tay anh lại ấn vào bên trong cô.
Đầu lưỡi rút ra đột ngột khiến Thiên Tình cảm thấy trống rỗng. Cảm giác trống rỗng đó lan tràn khắp cơ thể, chạy thẳng lên não. Cô khó chịu khóc lên, cắn chặt môi, cả thân thể đều đang run rẩy....
"Thiếu Kỳ ." Cô khóc gọi chồng mình .
"Hả?" Anh vén phần tóc rối ở cổ cô lên, hôn gáy cô.
Nhưng tay vẫn không buông ra, thay thế môi lưỡi, đụng chạm nơi cánh hoa đang không ngừng run rẩy phía dưới, dòng dịch chảy ra thấm ướt ngón tay anh.
_ Đừng... làm...vậy nữa mà...
Đừng..."
Khánh Hỷ thấy mình như sắp sửa ngất đi. Miệng không ngừng kêu đừng, nhưng cặp mông lại theo bản năng cong lên như muốn được nhiều hơn.
Trác Phàm hài lòng khi thấy phản ứng vô thức đó của cô.
_ Em vợ , rốt cuộc là em muốn hay không muốn? Hả?
Mặt Khánh Hỷ đỏ bừng, cùng với câu hỏi của anh, ngón tay thon dài lại chen vào nơi ẩm ướt kín đáo của cô.
Nhưng không vào sâu, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn ngoài miệng, quyến rũ cô, giống như chực chờ cô cầu xin anh.
_ Tôi không muốn.... hu hu....
Khánh Hỷ cảm giác như mình đang trên một con thuyền lênh đênh trên biển, theo từng động tác của ngón tay anh, con thuyền kia như theo sóng biển dập dềnh lay động.
Khó chịu vô cùng vậy mà cái miệng kia còn quật cường phản đối.
Đồ xấu xa! Lúc nào cũng thích bắt nạt cô. Nếu cô cầu xin anh, lần sau chắc chắn anh sẽ càng bắt nạt cô nhiều hơn. Cho nên, cô cắn răng nhẫn nhịn.
_ Em khẳng định không cần?
Tôi sẽ cho em một cơ hội, lần này nếu em vẫn cảm thấy không cần, tôi sẽ bỏ qua cho em...."
Trác Phàm tách ra hai chân ra, nửa quỳ ở hai bên người cô, một tay vẫn còn ở vuốt ve nơi ẩm ướt kia, một tay vòng qua ngực cô, bắt lấy nơi nào đó trước ngực.
Khánh Hỷ cắn răng, tiếp tục lắc đầu.
_ Tôi thật sự không muốn.... Xin anh buông tha cho tôi....Thiếu Kỳ ,anh ở đâu?
Hai mắt Trác Phàm trầm xuống, giây tiếp theo, thật sự rút ngón tay từ trong cơ thể cô ra.
Ngay trong khoảng khắc thân dưới trống rỗng, Khánh Hỷ liền thở gấp một hơi.
Anh cũng đã quay trở lại ghế tài xế.
Anh vừa buông ra, Khánh Hỷ bật người dậy, nhưng toàn thân nhếch nhách vô cùng. Cô đỏ mặt, không dám nhìn chỉ ro ro người lại.
Hai tay bị trói chặt, định lấy quần áo của mình lên để mặc lại, nhưng Trác Phàm đã nhanh tay hơn cô, cầm áo sơ mi của cô lên ném ra ghế sau.
Khánh Hỷ giận đến đỏ bừng cả mặt, vươn hai tay bị trói tới trước mặt anh,
_ Cởi . Thả tôi ra.
Trác Phàm quay mặt lại, tầm mắt dừng trên khuôn mặt đầy vẻ ấm ức của cô nhìn quanh một vòng trước. Rồi sau đó, lại rơi xuống nơi đẹp đẽ nào đó trên người cô, sau đó mới ung dung mở miệng:
_Em khẳng định muốn xuống xe?
_ Muốn.... Tôi không muốn ra ngoài cùng anh.
Trác Phàm vội vàng gật đầu.
_ Vậy thì được, tôi sẽ mở cửa xe."
Dáng vẻ Trác Phàm như chấp nhận thương lượng, ngón tay vươn ra chạm vào cửa xe, định mở ra.
"A!" Khánh Hỷ quả thật muốn phát điên mất thôi, cả người nhào tới, ngăn tay anh lại.
Thân thể mềm mại bất ngờ áp lên người anh, khiến Trác Phàm khẽ suýt xa rên lên một tiếng, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Mắt cô ngấn nước,
_Buông tha cho tôi đi, được không? Để cho tôi mặc quần áo vào.... Đừng trêu đùa tôi nữa....
_ Em muốn đi đâu, Thiếu Kỳ hắn đêm nay không có nhà đâu?
Khánh Hỷ ngạc nhiên, chồng cô có về hay không, cô còn chưa biết. Sao anh lại biết?
Trác Phàm xấu xa quay mặt lại, dáng vẻ nghiêm túc thương lượng với cô,
_Ừm.... Dáng vẻ này của em không thích hợp đi đến chỗ đông người. Hay là chúng ta đi ngủ trên xe vậy . Đêm nay anh đồng ý ở lại với em.
Còn chưa biết nên làm thế nào, cả người cô đã bị Trác phàm ôm sang, cơ thể bị đặt lên tay lái.
_A.... Đừng....
Khánh Hỷ ngồi trên đó, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Lúc này nếu có người đi qua nhìn thấy, cô thật sự chỉ muốn chôn sống mình.Anh bỗng nhiên cởi chiếc dây nịt đang buộc hai tay cô, đặt hai tay cô vòng ra tay lái phía sau, vỗ vỗ hai bên tay lái, ý bảo cô,"Nắm lấy!"
Khánh Hỷ không nghe lời anh, hai tay vừa được giải phóng liền định chạy trốn.Nhưng nào có chuyện anh để cô thoát?
Bàn tay lập tức giữ lấy hai bên mắt cá chân của cô, tách hai chân cô ra, giơ cao đặt lên hai bên vai anh.
Sau đó....
Cô hít sâu một tiếng, thấy anh cúi đầu, một lần nữa ngậm lấy cánh hoa của cô.
"Ưm...." Thân thể mềm nhũn, cô vội vàng vịn chặt tay lái mới giữ mình không bị ngã xuống.
Không biết bị trêu chọc bao lâu, cả người cô như bị hòa tan, không chút sức lực trên tay lái.
Lúc Trác phàm ôm cô đặt lên đùi mình, cô đã không còn ý thức quấn chặt lấy cổ anh.
"Có muốn tôi không? Nói?" Anh cố chấp hỏi.
"KHÔNG.."
Khánh Hỷ liên tục gật đầu, đôi môi đỏ mọng giống như đóa hoa nở rộ.
_ Đúng là cứng đầu thật."
Trác Phàm đau đớn rên lên một tiếng, nâng cặp mông trắng mịn của cô lên, rồi sau đó cầm lấy vật to lớn của mình hung hăng cho hết vào.
_ ... Đau ....
Khánh Hỷ không kịp thích ứng, cảm giác kích thích quá mạnh khiến cô muốn ngất xỉu.
Trác Phàm ôm chặt cô, lên lên xuống xuống, lúc sâu lúc nông....
Điện thoại di động của Khánh Hỷ đúng lúc này chợt vang lên.
Khánh Hỷ hơi mở mắt, đưa tay sờ soạng tìm di động, vừa nhìn thấy tên người nhấp nhánh trên màn hình điện thoại thì lập tức mừng rỡ mặt mũi đỏ bừng.
Trác Phàm cũng nhìn thấy.
_ Em vợ điện thoại của chồng em kìa sao không nhận?"
Cô cắn môi, liếc mắt hận ý nhìn anh
_ Ngoan, nhận đi, xem chồng em có lo lắng cho em không?
_ Trác Phàm nhẹ giọng dỗ dành cô, kiên nhẫn dừng lại mọi động tác.
Săn sóc như vậy chỉ vì muốn cô nhận cuộc điện thoại này. Trác Phàm hơi nghi ngờ nhìn anh. Không sao tin được anh tốt bụng như thế.
Nhưng chuông điện thoại liên tục kêu vang, cô không thể không nhận.
Đề phòng liếc nhìn anh một cái, mới bấm nút nhận điện thoại.
_Alo , Thiếu Kỳ.
_ Khánh Hỷ , đêm nay công ty có việc, em ngủ đi anh gác máy đây. Ngủ ngon.
Tut...tut...tut.
_ Thiếu Kỳ
Trác phàm vốn đang ngồi im bất động lại bỗng nhiên nâng mông cô lên, sau đó buông xuống ghế xe chật hẹp, tạo ra những tiếng va chạm mập mờ.
_ Ha ha... thế nào... Không sai chứ. Em không kịp cho hắn cơ hội nghe em rên rỉ dưới thân tôi thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top