Now I'm pleased to disappear.
Cây điệp vàng ngó xuống, bắt gặp xe cà lem quen thuộc. Seokjin bán ở đây từ hồi còn sinh viên. Nhà anh ngay bên cạnh khu đất trống. Ngồi trong phòng khách nhìn ra, anh có thể thấy được thân cây điệp to sụ, còn tán lá bị tầng trên che mất. Dù vậy, anh vẫn thích đẩy xe ra ngoài này. "Dưới sự chở che của vòm lá xanh rì, nhìn bọn trẻ cười đùa không cần nghĩ đến ngày mai, anh tìm thấy niềm vui, cho anh với những lo toan đầu tiên trong đời, và cho anh với những kỉ niệm thơ ấu đã qua", Seokjin bảo thế. Đến giờ, đã về quản lý chi nhánh bánh ngọt cho bố mẹ, anh chàng vẫn theo giấc cũ, cứ ba giờ lại đẩy xe ra đây. Vào những trưa hè oi ả thế này, chỗ đứng lý tưởng nhất có lẽ là dưới gốc cây. Seokjin đứng đó, nhìn những khóm hoa đầu tiên mới nhú tít trên cao (thỉnh thoảng lấy tay che mắt vì sợ chói) và đợi bọn trẻ.
Trẻ con trong phố chạy ù ra bãi đất trống. Giữa tháng năm, trường tiểu học đã bế giảng. Mấy bữa nay cứ hễ mà mặt trời đổ bóng, đôi khi không phân biệt được đâu là trời, đâu là ngói đỏ của dãy phố, chúng lại kéo nhau ra ăn cà lem.
Chúng chen lấn, cãi cọ, tranh nhau được mua trước và chỉ ngưng nháo nhào khi Seokjin bắt chúng phải xếp hàng từ thấp đến cao. Khi đứa nào đứa nấy ăn hết phần của mình rồi, chúng lại bày nhau chơi rượt bắt, cười đùa như chưa từng có một cuộc hỗn chiến.
Bọn trẻ đang oẳn tù tì xem đứa nào là người bắt, bỗng một cậu nhóc gọi với lên ô cửa sổ nhà bên cạnh.
-Anh Hoseok ơi! Anh Hoseok ơii! Xuống chơi với bọn em nè!
Nghe thế, mấy đứa còn lại cũng đồng loạt gọi theo. Cả xóm vang vang tên Hoseok. Seokjin vừa sợ hàng xóm la rầy bọn nhỏ, vừa thấy buồn cười vì nét hồn nhiên kia.
-Mấy đứa này, thôi nào! Anh Hoseok đi học rồi, đừng gọi nữa.
-Nhưng tụi em đã nghỉ hè gần cả tuần nay rồi mà?
-Anh Hoseok năm nay phải thi đại học, nhớ không?
Một bé gái buộc tóc đuôi gà nhón người lên hỏi.
-Vậy anh Hoseok thi xong có học ở đây không anh? Chị em năm ngoái đi London vẫn chưa về, em nhớ chị lắm.
-Nếu anh Hoseok cũng đi London, chắc tụi em cũng nhớ ảnh lắm.
-Đúng đó. Cả phố này có mỗi anh biết nhảy biết hát, anh đi rồi thì đội văn nghệ của tụi mình phải giải tán sao?
-Mấy đứa khờ quá. Anh Hoseok mà đi nước ngoài thì cần gì phải thi đại học.
Seokjin nói đến đây, cả đám mới thở phào. Chúng lại tiếp tục với trò trốn tìm. Đứa cao nhất úp mặt vào thân cây điệp vàng, lớn giọng đếm. Những đứa còn lại chia năm chia ba đi tìm chỗ núp, mặt đứa nào đứa nấy căng thẳng như thể đang làm một phi vụ lớn lao. Seokjin bán kem cho một đôi vợ chồng lớn tuổi.
-Hôm nay Jungkook không đi học sao bà?
-Ừ, đấy, nó đi học thêm học bớt gì đến tối mịt mới về. Kem này bà mua cho thằng em họ nó sang chơi. Tội thằng nhỏ, cứ tưởng Jungkook đã nghỉ hè rồi, nào ngờ nhà chẳng có ai ngoài hai ông bà lão này.
Ông lão đứng cạnh lấy tiền trả cho anh, cất giọng rè rè.
-Nó cũng ngồi đấy xem phim chứ có chán chường gì? Tôi bảo nó ra chơi với mấy đứa nhỏ, nhưng nó lại ngại không quen biết.
Hai bên chào nhau, rồi ông bà chậm rãi ra về. Nắng chiều còn chưa hết gắt, nhưng cũng đã dịu hơn lúc trưa. Mấy chú chim sẻ thong thả mổ vào mâm cơm khô trên ban công nhà Seokjin. Chúng lấy đà, đập cánh, rồi đậu trên những cành cao nhất của cây điệp vàng, nơi không ai làm phiền chúng cả. Cái cây thả lỏng, để mặc cho gió đưa đẩy đám lá sờn màu. Nó muốn nghe chim sẻ hót. Dù họa mi và vàng anh nổi tiếng với chất giọng say đắm lòng người hơn, thì những người bạn ghé ngang qua đây, đậu trên cành và tặng nó những tiếng líu lo hay nhất của họ, nó đều quý lắm.
Seokjin chống cằm ngắm nghía những căn nhà quanh đó. Đám cây cảnh trong vườn nhà anh khúc khích cười, chúng vẫy tay (thực tế là cành và lá) chào điệp vàng. Điệp vàng thưởng thức một buổi chiều yên ả như bao buổi chiều khác ở khu phố. Nó lơ đễnh nhìn sang ngã rẽ gần nhất, để rồi bắt gặp dáng người cao cao khoác sơ mi trắng, ba lô trên vai, cho tay vào túi vừa đi vừa lẩm bẩm giai điệu bài Youth. Cái cây không nghe đâu, nhưng nó chắc chắn là vậy. Hè năm ngoái, nó đã nghe cậu trai trẻ phát đi phát lại bài hát ấy hàng trăm lần để điều chỉnh từng động tác một sao cho đẹp mắt nhất. Tán cây xao động.
Hoseok về rồi.
-A, anh Hoseok kìa các cậu!
Bóng dáng chàng trai vừa xuất hiện, bọn trẻ bỏ cả những trò đang chơi, chúng chạy đến và vây lấy cậu. Người tên Hoseok vừa nãy còn vài nét buồn rầu trên gương mặt, chớm thấy đám trẻ con đã cười toe toét. Cậu dang tay đón lấy đứa nhỏ nhất, bế nó lên và khẽ xoa đầu.
-Anh ơi, anh sẽ không đi London giống chị em phải không?
-Sao lại hỏi anh như vậy?
Hoseok ngạc nhiên, tụi nhỏ hỏi như thể bọn anh sắp xa nhau. Mà có khi như thế thật. Bé gái với chỏm tóc đuôi gà ấy dẫu môi. Nó nghiêng đầu và nhìn anh bằng cặp mắt to tròn chớp chớp, không biết cô bé có nhận ra mình làm vậy thật dễ thương không.
-Anh Seokjin bảo anh thi đại học, vậy là anh đến tuổi đi rồi.
-Thôi nào, anh có đi London đâu.
-Nghĩa là anh đi chỗ khác đúng hông?
Mấy đứa này. Trong lúc cậu đang không biết nên trả lời thế nào, thì Seokjin tiến đến giải vây.
-Anh Hoseok mới tan học còn mệt lắm. Nào, để anh vào nhà nhé? Ba mẹ gọi mấy đứa về rồi kia kìa.
Bọn trẻ còn kì kèo, nhưng đã khéo bị dỗ ngọt bằng một phi vụ kem chuối hấp dẫn. Và trong khi đập tay giao kèo với từng đứa, Seokjin gửi tới em trai mình một cái nháy mắt tinh nghịch. Cậu em phì cười, tranh thủ lượn ngay vào nhà.
---
-Vậy là, bố mẹ đã đi công tác hai ngày rồi? Sẽ không về suốt một tháng tới? Và em thì không biết gì cả?
Hoseok cau mày. Dù là trong một buổi tối hiếm hoi được ăn cơm nhà mà cậu mong đợi cả tuần lễ, không phải chiếc burger ăn vội, không phải mì tương đen nhạt nhẽo ở canteen, Hoseok cũng chẳng muốn động đũa nữa.
-Anh cũng vừa biết sáng nay thôi. Bên nguồn cung sản lượng không đủ, anh cũng chạy đôn chạy đáo cả tuần. Lúc về đến nhà vẫn còn sớm. Bình thường cũng có mấy khi gặp nhau, nên anh chỉ nghĩ bố mẹ tăng ca thôi.
-Biết là cũng thường không gặp mặt nhau, nhưng vẫn nói tụi mình chứ. Đằng này đã đi hai ngày rồi.
Seokjin theo phản xạ định đáp lại lần trước cũng đến lúc xong xuôi mới biết họ đi, nhưng kịp nhận ra làm thế chỉ tổ châm dầu vào lửa, nên thôi. Anh treo tạp dề về chỗ cũ, suy nghĩ nên nói gì để xoa dịu không khí ngột ngạt này.
-Xem nào, em muốn uống sinh tố hay nước ép? Trời nóng thế này, mình chọn nước ép dưa hấu nhé?
Hoseok luôn là một đứa em trai mẫu mực và vâng lời. Dường như chưa ai phải phàn nàn về độ lễ phép của cậu, kể cả ông bác khó tính nhất xóm này còn phải mến lắm. Thế mà ngay lúc này, Seokjin không nhận được một câu trả lời nào đàng hoàng, ngoại trừ tiếng kéo ghế lớn hơn bình thường, và những bước chân nặng nề vọng lại từ cầu thang.
Vườn nhà không có gió, hoa cỏ lặng yên. Cây điệp vàng nhìn từ bên kia bờ rào, đoán chắc bàn ăn còn lặng yên hơn thế, một cái lặng yên khó chịu hơn ngoài này nhiều.
Sau năm phút đồng hồ ngẫm nghĩ mà chẳng thông suốt được điều gì, Seokjin làm nóng sốt cà và cơm trắng. Cẩn thận để từng đĩa lên khay, không quên nước ép dưa hấu thêm ít đường và đá lạnh, anh chật vật vác thêm cái balo Hoseok bỏ quên lên vai. Uầy, ngày nào thằng bé cũng cõng cục tạ này đi học ấy hả?
-Hoseok ơi?
Đến tiếng gọi thứ ba, người trong phòng mới trả lời.
-Em không khóa cửa.
Em trai anh nghe tiếng cửa mở nhưng không hề nhúc nhích. Hoseok hướng mắt ra cửa sổ. Có lẽ thằng bé đang nhìn những chiếc lá bé tí xếp thành từng lớp, cũng có thể là những nụ hoa đầu tiên, hay chú chim non lạc mẹ đang hoảng hốt bởi màn đêm chơi vơi sắp buông. Hoặc, thằng bé chỉ nhìn vô định. Thế thôi.
-Nếu em không thấy phiền thì mình ăn ở đây nhé?
Hoseok nghe thấy những nhịp thở của mình, chúng nặng nề, và tưởng chừng sẽ không bao giờ nhẹ đi. Seokjin đứng đó thật lâu, anh không cho rằng mình nên làm gì khác ngoài kiên nhẫn.
-Anh không giận em à? - Hoseok hỏi, giọng như vỡ ra. - Vì sự tức giận ngu ngốc của em và cách hành xử không lễ độ với người mình gọi là anh.
-Cuộc đời này quá ngắn ngủi để giận dỗi em trai mình.(*)
-Em đoán nhé, anh lại xem phim cả đêm qua đúng không?
Cứ như thế, họ bật cười. Seokjin đẩy ly của mình sang bên đối diện khi Hoseok nốc cạn nước ép trong vỏn vẹn ba hớp. Anh hỏi han một ngày của cậu như thế nào. Lần đầu tiên trong suốt một năm học ròng rã, Hoseok luyên thuyên về những bộ đề cương dùng hai hộc tủ chứa cũng không hết, về những ngày vừa ăn trưa vừa kê đùi một trang công thức hóa học, và những buổi chiều không ai thèm để ý đến tiếng chuông ra về. Seokjin nhìn em mình đồng cảm. Hoseok không gầy tong teo, thằng bé vẫn cười nói và là nguồn năng lượng tích cực cho cả xóm. Nhưng Jin là anh hai cậu, người chăm từng bữa ăn và ngồi nhìn thằng bé học mỗi tối anh rảnh rỗi. Những sợi tóc xơ xác không qua được mắt anh.
-Đôi lúc em nghĩ mình sẽ mãi không sống qua nổi giai đoạn này.
-Ngày trước anh cũng nghĩ vậy đấy, nhưng sẽ qua thôi em.
Anh cười hiền, múc cho Hoseok một chén canh còn nóng.
-Thi xong anh em mình đi du lịch nhé? Em còn thích New York không?
-Em không nghĩ là mình đủ khỏe để chịu thêm một tiếng ồn nào nữa đâu. Hay mình cứ về quê với Jungkook thôi.
-Anh không nghĩ là năm nay thằng nhỏ sẽ về quê đâu. Nó phải làm đủ thứ hồ sơ trên đời, và đăng ký nhiều khóa học trước chương trình lớp 10 nhất có thể.
-Ồ. - Hoseok rũ mắt. - Chút nữa thì quên mất. Mà em cũng phải chạy hồ sơ này.
Khi hai người dọn gọn bát đũa, giọng người nhỏ cất lên, gần như là thì thầm.
-Em xin lỗi.
-Hửm? Em nói gì cơ?
Hoseok ngước nhìn anh mình. Ánh mắt cậu long lanh, như thể nó đang chất chứa hay kìm nén một điều gì đó thật dễ vỡ.
-Em xin lỗi vì đã cư xử như thế với anh, dù anh chẳng làm gì cả.
Seokjin không nói gì, anh chỉ xoa đầu em mình. Và dù Seokjin không nói gì, Hoseok cũng thấy nhẹ nhõm. Có lẽ như thế là đủ.
Cậu xắn tay áo định rửa bát thì liền bị anh xua đi.
-Thôi trời ạ, tắm rửa tranh thủ học bài đi ông trời nhỏ. Không tối nay tôi lại phải năn nỉ ông đi ngủ sớm vì học mãi chẳng xong.
Anh mở nước, tựa người vào thành bồn trông cậu em đi lên. Bỗng anh nhớ ra một chuyện.
-Mai anh đi họp dân phố, chiều về anh ghé đón em nhé?
Cậu em trai vui vẻ ra hiệu "OK" rồi đi mất.
Tối đó trước khi tắt đèn đi ngủ, Hoseok hơi hoảng khi thấy mấy con chim làm tổ trên nhánh điệp vàng gần cửa sổ còn chưa ngủ. Thật kì lạ làm sao vì đã giữa đêm rồi. Con chim mẹ dụi đầu vào nơi cành gắn với thân cây. Tiếng kêu của nó bé thôi, nhưng nỉ non lắm. Đám chim con nghe thế chắc cũng chẳng ngủ được, chúng líu ríu và túm tụm lại trông phát tội. Hoseok không nghĩ chim mẹ bị thương, vì nó đứng còn vững vàng. Thế nhưng, cậu vẫn thấy thấp thỏm. Và dù lo thì cũng chẳng biết làm thế nào, cậu đành đi ngủ, nỗi lo gối đầu. À, có thể đấy là một lời tạm biệt để chúng chuẩn bị rời đi.
---
-Xin lỗi, em hơi buồn ngủ. Anh vừa nói gì cơ?
Seokjin đang đón em mình bằng một con ô tô cỡ nhỏ. Anh kể thằng bé nghe hợp đồng khiến anh căng thẳng cả tháng cuối cùng cũng đã ký kết, về cả những chuyện được thông báo trong cuộc họp dân phố. Song, có vẻ Hoseok quá mệt để lọt tai được chữ nào. Anh thở dài.
-Anh nói là, miếng đất trống cạnh nhà mình đã được an bài rồi. Người ta sẽ xây một trạm cứu trợ động vật nhỏ ở đó. Họ sắp khởi công, sớm thôi, có lẽ là tháng chín.
-Thế à? - Hoseok thì thầm. - Nhưng vậy thì có nghĩa là...
-Nếu em tính nói về chuyện cái cây thì ừ, anh cũng đang lo rằng sẽ như thế đây.
-Không, tệ thật. Em dường như đã dành cả tuổi thơ của mình để tập nhảy, tập hát, tập diễn kịch, tập đá cầu và làm bất cứ thứ gì mà em với Jungkook có thể nghĩ ra được.
-Anh thì là khán giả của mấy đứa đây. Và biết gì không, xe kem của anh chuẩn bị phá sản rồi em ạ.
-Bọn trẻ sẽ buồn lắm cho coi. Ôi trời ạ, chuyện này tệ thật.
-Ừ, tệ thật. - Anh thì thầm.
---
Anh nhìn bọn trẻ rượt nhau quanh khu đất trống, những tiếng cười giòn tan. Seokjin tự hỏi, liệu chúng đã biết chuyện chưa nhỉ? Khi anh đang bối rối và nặng lòng vì những chuyện sẽ đến, chúng rong chơi không chút ưu phiền. Người ta thường bảo nhau rằng, người lớn sẽ chẳng để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế đâu, chỉ có trẻ con mới lưu luyến một góc nhỏ trong nhà, hay một chiếc rèm cửa thân quen. Và người ta cũng thường bảo nhau rằng, chỉ trẻ con mới ngây ngô để tâm đến một con chim, một chiếc lá, còn người lớn thì quá đủ trưởng thành để lo lắng cho những chuyện lớn lao hơn.
Đối với Seokjin, để mà đem ra phân tích xem vế nào đúng, vế nào sai thì thật là rối rắm. Anh không cho rằng mất đi một người bạn gắn bó lâu dài là chuyện nhỏ, hay anh không nghĩ việc xem cái cây là một người bạn là biểu hiện của trẻ con. Thấy không, tụi nhỏ vẫn vui vẻ. Có thể lắm chứ, khi một ngày nọ cái cây đột nhiên biến mất, chúng sẽ giật mình rồi buồn bã trong giây lát vì mất đi một chỗ vui chơi. Chúng lại lầm lũi về nhà bày ra những chiếc xe điều khiển, hoặc xem một kênh Youtube nào đó đập hộp dàn vi tính mới toanh. Nỗi buồn của bọn trẻ có lẽ cũng ngây ngô như cách mọi người nghĩ về chúng, mòn thật nhanh từ bước đầu tiên khi ngoảnh mặt quay đi.
Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, Seokjin mong mình được quay về làm một được trẻ. Khi ấy, mọi người sẽ không bàn tán về cách mà anh nhìn nhận vạn vật. Anh sẽ được trò chuyện với cây điệp vàng, áp tai mình vào thân cây vờ như vừa bắt được một lời hồi đáp. Dù Seokjin ghét việc người ta phân định rạch ròi giữa trẻ con và người lớn, đẩy bản thân mình vào trạng thái sống hời hợt với cái mác "người trưởng thành" đến đâu, anh vẫn bất lực ước rằng mình chỉ vừa lên bốn.
-Còn cây kem chuối nào không anh chủ ơi?
Seokjin thoát khỏi những suy tư và bắt gặp khuôn mặt đã bao lâu rồi không thấy.
-Vừa đi học về đấy à?
Jungkook cười tít mắt, rồi lại bí xị ngay khi Jin bảo cây kem cuối cùng đã vào tay người khác rồi.
-Thế anh còn ngồi đây làm gì?
Anh hơi ngập ngừng, nhưng vẫn đáp. Là một câu hỏi thì đúng hơn.
-Em biết chuyện cái cây chưa?
Jungkook đang vẽ gì đó dưới mũi giày. Thằng bé đá mấy viên sỏi nhỏ, làm cát tung theo, bám vào giày của cả anh và nó.
-Rồi ạ. - Giọng cậu nhóc nhỏ xíu.
Cả hai im lặng một hồi lâu, rồi cậu nhóc lên tiếng lần nữa.
-Tiếc thật đấy. Nếu em không phải thi, em sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nó hơn vào những ngày cuối cùng.
Seokjin bỗng thấy đồng cảm với thằng bé quá đỗi. Anh cũng muốn thế. Anh cũng muốn dành khoảng thời gian cây điệp vàng vẫn còn ở đây để dậy thật sớm, cùng nó đón những tia nắng đầu tiên chiếu trên da. Hay vào những buổi trưa nóng, anh sẽ nhâm nhi ly đá bào tự làm dưới bóng mát của nó. Ba giờ chiều, trẻ con trong xóm sẽ lại ùa ra ăn kem ống. Anh còn mường tượng đến những tối ít mây cùng Hoseok ngồi đây đếm vài ngôi sao ít ỏi, một phần vì tán cây, một phần vì những tòa nhà chọc trời che mất. Và vào cuối tuần, hai đứa nhỏ sẽ lại đàn hát bài nhạc mà tụi nó tự nghĩ ra, việc mà lâu nay đã hiếm hoi do ai cũng bận bịu, rồi kể về quá trình viết nó với tia sáng nho nhỏ trong ánh mắt giữa màu nền xung quanh tối om. À, có lẽ đấy cũng là một lý do để bầu trời ít sao, chúng nấp trong đáy mắt bọn nhỏ mất rồi.
-Tụi mình sẽ không quên nó mà, phải không anh?
-Tất nhiên rồi, cả những kỉ niệm bên nó nữa.
Nếu cây điệp vàng cũng có một khuôn mặt, chắc hẳn đôi mắt nó đang cụp xuống, chắc hẳn những tiếng chim kêu không lọt nỗi vào tai vì nó chỉ nghe thấy giọng nói của hai người, và cuộc trò chuyện về chính nó.
---
Như Hoseok muốn, họ vẫn ăn tối trên phòng. Anh hai cậu dần dà cũng nghĩ rằng họ nên làm vậy, bàn ăn dưới bếp quá rộng cho chỉ hai người. Khi chén bát đã thôi chạm vào nhau vang canh cách, Hoseok nghiêm túc nói chuyện với anh mình.
-Em nhận được giấy báo nhập học rồi.
Bằng một cách thần kì nào đó, Hoseok đã dự đúng. Seokjin đã không nhảy cẫng lên ôm cậu thay cho một lời chúc mừng. Anh đã không làm thế. Thay vào đó, cậu thấy anh hít thở thật khẽ khàng, hoặc cũng có thể do anh gần như không thở được nữa.
-Bao giờ em đi?
Đó là câu đầu tiên anh hỏi sau lần thứ ba chiếc kim giây trên đồng hồ lại hoàn thành một vòng quay kể từ lúc ấy.
-Ba tháng nữa. May thật đấy, em không ở đây khi họ bắt đầu thi công.
Hoseok theo Seokjin xuống nhà, và lần này anh để cậu rửa bát. Nhận được thư nhập học nghĩa là Hoseok không cần thức khuya dậy sớm đến gần như bán mạng cho kì thi đại học nữa. Jin nhìn em mình đẩy miếng bọt biển trên bề mặt đĩa sứ trắng tinh. Anh không biết việc mình tỏ ra buồn bã thế này có đúng không. Anh có mừng chứ, tương lai em mình đang mở ra thật tươi sáng với nhiều điều hứa hẹn. Nhưng anh cũng lo nữa. Từ khi Hoseok ra tháng, lúc ấy anh lên lớp ba, mẹ đã dạy anh cách thay bỉm cho em bé, khi nào em nóng, khi nào em lạnh, cần cho em uống sữa thế nào phòng khi mẹ phải giải quyết những vấn đề đột xuất trong công việc, Seokjin có thể giúp mẹ chăm em. Chính vì thế, anh khác với những đứa trẻ đồng niên. Anh không thuộc lòng khung giờ phát sóng của HTV3, không giỏi trong việc xếp những thanh Lego sao cho thật sáng tạo. Ngược lại, Jin biết cần pha bao nhiêu nước cho ba muỗng sữa bột và bài hát nào sẽ làm em ngừng khóc. Anh đã dành cả tối để ngắm em bé chớp mắt, ngắm em cười, và mếu, chơi với những ngón tay bé xíu của nhóc khi thằng bé với tay đòi anh. Cứ như thế, anh hiểu ý Hoseok có khi còn hơn cả bố và mẹ.
-Sang đấy thì cố mà giữ gìn sức khỏe. Ngày mai anh nên dạy em nấu ăn là vừa rồi ấy nhỉ?
-Anh không dặn dò em phải tập trung học hành à?
-Anh biết em thế nào mà. Với cả, em đã học suốt mười hai năm rồi còn đâu. Có cơ hội không bị bố mẹ kiểm soát thì phải cho mình một chút thời gian được vùng vẫy chứ.
-Thế có chuyện gì em sẽ bảo anh dạy hư em nhé.
Hoseok nghe anh khẽ cười.
-Cố mà hư cho ra trò đấy.
---
Họ chạm lưng vào bề mặt sần sùi của vỏ cây. Sao Hoseok thấy nhớ cảm giác này thế nhỉ? Cảm giác được tựa người vào cây điệp vàng bên hông nhà, cảm giác ngồi cạnh anh hai, nghe gió tháng năm với hơi đất khi trời sắp mưa hiu hiu thổi, cảm giác như cái cây cũng có một trái tim và nhịp đập của nó đang sóng đôi với mình. Người ta chỉ thấy nhớ khi đã xa, họ nói vậy. Thế nhưng, khi cậu đang còn ở đây, cậu vẫn thấy nhớ. Đây không phải là chưa xa đã nhớ, không phải. Có lẽ cậu đang nhớ thay cho những ngày ngồi trên bàn học kế cửa sổ, tiếng bút chì lẹt xẹt trên giấy to hơn cả tiếng lá xào xạc ngoài kia, khi tâm trí cậu đã quá bộn bề để nhớ.
-Hoseok này, nhanh thật em nhỉ? Hồi bé ấy, anh nhớ lúc em hai tuổi mười tháng, cả nhà lo lắm vì em vẫn chưa chịu nói tiếng nào. Hôm ấy cũng như mọi khi, anh dẫn em ra đây chơi nè, chắc em không nhớ đâu.
Seokjin mỉm cười. Trong kí ức của Hoseok, anh vẫn luôn dịu dàng như thế.
-Để anh xem nào. - Seokjin lò dò rồi chỉ vào một nhánh rễ cây chĩa ra. - Anh nghĩ là cái này, chắc nó đã dài ra rồi. Hoseok, em đã vấp vào cái rễ này đó. Trời ạ, anh nhớ là mình hoảng lắm, không biết nên mừng hay nên lo nhiều hơn. Em vừa khóc vừa gọi "Ji, Ji" như vậy đó. Lần đầu tiên thấy em khóc mà anh không thèm sốt sắng dỗ, thấy anh gan không.
-Ơ sao lại không dỗ em?
-Anh bận thu âm. Anh vội mở điện thoại ra, ghi âm lại và gửi mẹ, tất nhiên không phải điện thoại thông minh như bây giờ đâu nha, anh vẫn còn giữ đấy.
-Vậy là em đã nói tiếng đầu tiên dưới gốc cây này hả? Nhưng em tưởng mình phải gọi bố hoặc mẹ cơ.
-Ừ, anh cũng chẳng biết nữa. Mà đáng yêu nhỉ? Em không hoàn toàn gọi được tên anh, nhưng vẫn đáng yêu lắm.
MP3 vẫn đang phát khúc "What a wonderful world" của Louis Armstrong. Âm nhạc anh thích chưa bao giờ thay đổi, kể cả khi những bản hit bắt tai thay nhau lên top, anh vẫn trung thành với những bài thế này.
-Mình chuyển bài đi anh. Bài này buồn quá.
-Một lát nữa đi.
Seokjin mân mê vạt áo.
-Bài này gợi lại cho anh những khoảnh khắc khi anh nghe nó.
Cậu em trai nhìn anh với đôi mắt tò mò. Anh đưa cậu một lon soda nho, nhớ lại những ngày tấm bé.
-Không biết em có quên không, nhưng bài hát này đưa em đến âm nhạc đấy nhóc.
Hoseok nhìn anh với đôi mắt ngạc nhiên. Vậy là quên rồi.
-Cũng một buổi chiều nốt, và tại đây luôn. Em ba tuổi mấy, nói chuyện rành hơn rồi. Anh mở bài này chắc cũng trên dưới mười lần đấy, và em lẩm bẩm hát theo. Dù không rõ lời, nghe chữ được chữ không, nhưng đáng yêu lắm.
Seokjin kể vài cái tên bài hát mà hôm đó anh cho cậu nghe. Anh còn kể về chiếc máy ảnh kỹ thuật số bố mua mà anh đã dùng để ghi lại những màn trình diễn đầu tiên của Hoseok bốn tuổi. Họ chưa bao giờ nhắc về những kỉ niệm nhiều đến thế. Khi ngồi đây, họ chỉ hát ca, nhún nhảy, bàn luận về chuyện tương lai. Và họ đâu biết rằng, những khoảnh khắc đó hóa ra sẽ trở thành kỉ niệm hôm nay họ nhớ về.
Hoseok tưởng như mình không chịu nổi nữa. Vì gió nóng quá do trời không mưa nổi. Vì bài "What a wonderful world" của Louis Armstrong đã phát lại lần thứ mười hai. Vì giọng nói nhẹ tênh của Seokjin khi anh nhắc cậu (và chính mình) về những ngày đã qua. Cả cảm giác nhớ nhung chết tiệt suốt nãy giờ. Vì điều gì cũng được. Hoseok không muốn ở đây nữa. Thật bức bối.
---
-Căn bản thì em nắm được mình cần làm gì rồi đó. Giờ chỉ cần luyện tập để quen với việc nêm nếm gia vị thôi. Đến lúc em đi thì dư sức.
Hoseok tự thấy thỏa mãn với cố gắng của mình trong việc bếp núc. Cậu nhìn anh trai mình đang tự hào, trong lòng cũng thấy ấm áp. Vậy nhưng,
-Giá mà bố mẹ ở nhà ngay lúc này ha anh. Em sẽ học món pasta bò bằm mẹ thích.
Ừ, là chuyện này đây.
-Ừ nhỉ.
Seokjin cố vực dậy tinh thần của cả hai, anh suy nghĩ và suy nghĩ.
-Mình có thể quay lại cho bố mẹ xem. Anh nghĩ như thế đủ khiến họ yên lòng rồi.
-Vậy anh nghĩ bố mẹ có đủ thời gian để xem không?
-Chúng ta luôn có thời gian em ạ. Chỉ là chúng ta ưu tiên nó cho việc gì thôi.
Cuối cùng, Hoseok đồng ý. Tối thứ năm, Seokjin trang bị cho gian bếp đầy đủ đến mức Hoseok tưởng họ sẽ lập một kênh ẩm thực hẳn hoi. Nếu thế thì cậu chỉ xin lui về làm hậu cần thôi, spotlight cứ để anh lo liệu.
Một giờ sáng, video cắt ghép hoàn chỉnh và được xuất ra, cả hai thở phào nhẹ nhõm. Họ không nghĩ rằng mình sẽ nghiêm túc và hăng say đến vậy.
-Em nghĩ giờ này bố mẹ đang họp ấy, hoặc gặp khách hàng gì đó. Như nhau mà ha?
-Không sao, mình cứ gửi trước đã.
Ngoài dự kiến, chỉ mười lăm phút sau đó, Seokjin đã nhận một cuộc gọi từ mẹ. Anh gấp gáp chạy sang phòng Hoseok và dựng thằng bé dậy khi cậu chỉ mới vừa chợp mắt.
-Sao thế anh? - Chàng trai bị phá giấc dụi mắt, mơ màng nhìn anh.
-Mẹ gọi.
Và Hoseok cũng gấp gáp y như anh mình, tung chăn bật dậy chỉ để giục Jin bắt máy.
Seokjin vừa mở loa ngoài, đầu dây bên kia đã lên tiếng.
-Con còn thức à?
Đầu đau như búa bổ, nhưng Hoseok không quan tâm lắm. Cậu vẫn là đứa con ngoan mong đợi một cuộc gọi từ mẹ, dường như quên đi hết những bực dọc hay dỗi hờn.
-Dạ vâng.
Mẹ có vẻ bất ngờ.
-Seokie đấy hả?
-Con đây. - Cậu không nghĩ mình đã dịu giọng như thế.
-Hai đứa giỏi lắm, chẳng bao giờ làm mẹ phải lo cả. Mẹ biết chuyện nhập học của con rồi. Xin lỗi hai đứa nhé, mẹ bận quá chẳng liên lạc gì.
-Không sao ạ. - Seokjin cười. Họ hỏi thăm nhau một lúc nữa, rồi anh vô tình nhớ đến những chuyện gần đây. - Cái cây cạnh nhà mình, người ta sắp đốn nó đi rồi mẹ ạ.
-Thế à?
-Dạ vâng, người ta tính mở trạm cứu trợ động vật.
-Em đến ngay. - Có vẻ mẹ đang nói chuyện với ai đó ở bên kia. - Bố con gọi, đến giờ mẹ phải đi rồi. Hai đứa giữ gìn sức khoẻ. Mẹ cúp máy nhé.
Âm thanh báo hiệu ngắt kết nối vang lên trước khi họ kịp trả lời.
Khi không còn chịu nổi sự im lặng trong phòng nữa, anh vỗ vai cậu.
-Em quay lại ngủ đi.
Hoseok tính nhìn ra cửa sổ hòng tìm bóng dáng của những chùm lá nhỏ như lá me, nhưng nhận ra mình đã kéo màn.
-Anh ơi, em đang tự hỏi, liệu ngày xưa ba mẹ có chơi đùa, có ngồi dưới tán cây để tìm kiếm một cảm giác mát mẻ giữa trưa hè không?
---
Rồi bố mẹ cũng về. Họ giúp Hoseok làm các thủ tục chuẩn bị cho chuyến đi hai tháng sắp tới. Không đi học nữa, Hoseok có nhiều thời gian rảnh rỗi. Cậu giúp anh trai với công việc ở tiệm bánh, chiều lại chơi cùng mấy đứa nhỏ, tối đến lại cùng Seokjin trò chuyện sau khi đã đọc tài liệu chán chê. Họ không ở trong phòng khách, phòng của cả hai cũng không. Cái cây còn quá ít thời gian để họ làm vậy.
-Sao hai đứa cứ ra ngoài đó thế? Không sợ muỗi đốt à? Trong nhà máy lạnh mát mẻ đèn đuốc sáng trưng không ngồi, cứ chui ra ngoài đấy.
Mẹ Hoseok không chịu nổi cảnh hai đứa con mình cứ tối đến lại chạy ra ngoài chỗ đất trống cạnh nhà. Bà không hiểu, chỉ là một cái cây, cần gì phải bận lòng đến vậy. Huống chi, ở đây người ta cũng không thiết bóng mát làm gì khi ai cũng ở trong nhà cả. Mỗi việc đứa con trai lớn chưa chịu dẹp trò bán kem đã khiến bà phải dốc bao công sức thuyết phục. Giờ lại thêm cậu trai nhỏ cũng theo anh mình bám riết cái cây.
-Người ta sắp đốn nó đi rồi mà mẹ. - Hoseok buồn bã nhìn mẹ mình.
Bà nhíu mày tỏ ý không hài lòng, nhưng cũng không nói gì thêm.
-Haiz, con nghĩ rồi. Có lẽ sau khi học xong con sẽ về xin việc ở trạm cứu trợ cạnh nhà mình luôn.
Mẹ cậu đặt chén cơm xuống bàn, yên lặng nhìn con một lát. Có lẽ bà đang cố ngăn mình không lên giọng hoặc quá gay gắt.
-Thôi nhé. Làm ở đấy thì được bao nhiêu đồng? Mẹ bảo rồi, cứ mở phòng khám đi.
-Nhưng-
-Thôi được rồi mà, đang trên bàn ăn mà hai mẹ con sao thế. Chuyện ấy cứ để từ từ rồi tính. Kiểu gì con cũng cần phải học việc mà em.
Bố luôn như vậy, luôn mong trong nhà đừng lời qua tiếng lại. Hoseok nghĩ anh Jin thừa hưởng tính cách ôn hòa này từ ông. Nhớ khi còn bé, mỗi lúc hai anh em làm sai điều gì, bố chính là vị cứu tinh lớn nhất giúp họ thoát khỏi cơn giận của mẹ.
Tối đó, không gian dưới gốc cây có thêm sự hiện diện của bố. Hoseok vẫn chưa quên được cái đêm mẹ cúp máy gọn ơ khi anh hai nói về khu đất trống này. Cậu cẩn thận hỏi bố:
-Cái cây này bao nhiêu tuổi rồi bố?
-Bố nghĩ nó cũng già lắm rồi đấy. Ông nội bảo lúc ông sinh ra nó đã lớn rồi.
-Thế ngày bé bố có ra đây chơi không?
-Có chứ.
Bố cậu ngẫm nghĩ, ông lục lọi lại những mảng kí ức rời rạc đã mấy chục năm tuổi.
-Ngày xưa ông nội và chủ cũ của căn nhà bên kia thích trồng trọt lắm. Bố hay ra ngoài này để chăm cây với hai người. Nhưng buồn là chúng sống không được lâu. Kỳ lạ là cái cây này chẳng ai chăm sóc, mà nó vẫn sừng sững thế này.
-Bố có buồn không? Nơi này sắp không còn nguyên vẹn nữa rồi.
-Bố nghĩ là không. Sau này khi hai đứa trưởng thành, hai đứa sẽ thấy chuyện này thật cỏn con. Ai lại đi buồn vì mấy chuyện này.
Seokjin nghe thế, buồn thì buồn vậy, chứ cũng không phản bác. Không cần thiết. Hôm nay họ không nghe "What a wonderful world" nữa. Hôm nay họ không có âm nhạc. Vậy nên Seokjin không thể ngăn mình nghĩ ngợi bằng việc bận rộn lẩm bẩm theo lời bài hát được. Anh nhớ về những điều mình đã nghĩ trước đó, cũng tại chỗ này, về sự trưởng thành và những gì một người trưởng thành được cho là nên làm. Anh nghe em mình thủ thỉ bên tai: "Anh Jin ơi, nếu đó là trưởng thành, thì em nghĩ mình thà cứ mãi trẻ con thôi anh."
---
Một tuần trước khi Hoseok lên máy bay đến Queensland, bố mẹ lại phải đi công tác. Ông bà xin lỗi vì không thể tiễn cậu được. Nhưng Hoseok hiểu mà, và cậu cũng quen rồi. Ngày đầu tiên đi mẫu giáo, ngày đầu tiên đi khai giảng tiểu học, ngày đầu tiên học cấp hai, ngày tốt nghiệp trung học, tất cả đều vừa khéo rơi vào lịch trình công tác của họ. Bù lại, cậu có anh Jin luôn ở bên cậu vào những dịp quan trọng như thế này, như vậy là đủ.
Một tuần cuối, hai anh em lại dành nhiều thời gian với nhau hơn cả trước đó. Seokjin dặn em mình đủ điều, anh thậm chí còn chép tay một quyển sổ chỉ để hướng dẫn cậu cần phải nấu ăn thế nào và chăm sóc mình ra sao. Anh còn đề nghị đến đó ở với Hoseok một tuần cho quen chỗ rồi về. Tất nhiên là cậu không đồng ý. "Đã đến lúc em cần rời khỏi sự bảo bọc của anh rồi. Vẫn còn nhiều điều khác cần anh để tâm hơn là em, anh biết mà" - Hoseok đã nói khi xếp đồ đạc vào vali.
Vài tiếng trước khi Hoseok phải ra sân bay, họ trở về không khí gần gũi ấy, nơi có tán cây rộng và MP3 chế độ phát lại một ca khúc thân quen.
I see trees of green, red roses too
I see them bloom, for me and you
And I think to myself
What a wonderful world.
-Anh vẫn luôn tự hào về em.
Hoseok ngước nhìn anh.
-Không chỉ vì em anh thật giỏi giang, mà vì cả con người của em nữa.
Anh dừng lại để nghe tiếng lá cọ vào nhau trên những cành cao, và tiếng cậu cười thật khẽ.
-Em có biết vì sao anh lại thích bài này đến vậy không? Anh thấy đồng cảm, Hoseok ạ. Nó không chỉ hợp với anh, nó hợp với cả hai anh em mình.
Trời đã vào thu rồi, ở đây có gió và những âm thanh thật dễ chịu. Ấy vậy mà Seokjin thấy hơi nóng, ở hai bên má, ở sống mũi, và ở đôi mắt cay cay.
-Cây điệp vàng, những cái bông trong vườn, khoảng sân mát anh ngồi bán kem, những viên đá bọn trẻ chơi ô ăn quan, anh thấy chúng thật đẹp. Chúng làm cho thế giới này thật đẹp. Thế nhưng không mấy ai thấy những gì anh thấy. May quá chứ là một trong số ít đó anh đã được gặp gỡ, lại còn là em trai của anh.
Seokjin cảm giác sức nặng trên đùi mình, thằng bé gối đầu lên ấy mà.
I hear baby's crying and I watched them grow
They'll learn much more than I'll ever know
And I think to myself what a wonderful world
Yes, I think to myself what a wonderful world.
-Chà, Hoseok, nhìn từ góc này em vẫn rất điển trai đấy.
Anh và cậu xòa cười. Jin hay khen em mình mà chẳng ngại ngùng, như thể thằng bé vẫn là nhóc con ba tuổi theo chân anh ngày nào.
-Anh cảm tưởng như nhiều điều kỳ diệu đều xảy ra khi anh em mình ở cạnh nhau vậy. Một tâm hồn đẹp đã được nuôi dưỡng dưới một khoảng trời thật đẹp.
-Bởi một tâm hồn thật đẹp khác nữa, anh ạ. - Một giọng nói khác vang lên, khiến cả hai giật mình.
-Ồ, Jungkook!
Seokjin gần như cũng muốn vỡ òa theo khi thấy gương mặt lấm lem của cậu em nhỏ tuổi. Cậu bé chạy ào lại, lao vào vòng tay anh, nức nở. Rồi nó lại sụt sịt ôm lấy Hoseok chặt cứng.
-Em xin lỗi. Mãi đến ngày anh đi em mới đến tìm anh.
-Thôi nào, em làm anh khóc đấy.
Hoseok vén những sợi tóc con con trên trán cậu bé như một lời an ủi.
-Học xong anh sẽ về mà.
Jungkook dụi mắt. Em lấy ra từ túi quần chiếc móc khóa ép nhựa một bức tranh nhỏ em vẽ bằng chì màu. Ấy là khung cảnh quen thuộc với cả ba, khi hai đứa nhỏ hơn nhảy nhót quên trời quên đất, và người anh lớn cũng cười chẳng thấy mắt mũi đâu.
-Anh móc cái này vào chìa khóa nhà để mỗi ngày đều nhìn thấy anh Jin với em nhé.
Ba anh em kê đầu vào thân cây. Họ cứ tiếp tục nghe "What a wonderful world", hết lần này đến lần khác. Cây điệp vàng nhìn xuống, chuyện động của nó cũng rề rà theo. Nếu là một sinh vật hô hấp bằng mũi, có lẽ hơi thở của nó cũng nặng nề như cõi lòng nó lúc này.
Cái cây đã ở đây hơn hai trăm và chứng kiến bao cuộc đổi thay. Cả vật chất lẫn con người. Ngoài nhà của Hoseok, nó còn thấy được những ngôi nhà khác. Ngày nó chỉ cao bằng một phần ba hiện tại, mọi thứ khác lắm. Xung quanh vắng tanh, gia đình Hoseok là những người dân đầu tiên đặt chân đến đây. Họ dựng nhà gỗ, rồi đến gạch nung, qua nhiều lần tu bổ thì lắp kính như bây giờ. Nó đã chứng kiến những lần đổi chủ của căn nhà đối diện. Có lúc họ về lại quê vì không cầm cự nổi ở nơi này được nữa, có lúc họ di cư đến một đô thị khác xa hoa hơn để tìm cảm giác đúng với đẳng cấp của họ.
Thân cận nhất vẫn là bên nội Seokjin và Hoseok. Từ những gì nó còn nhớ được, nghề làm bánh của nhà này đã truyền từ đời ông cố cho đến nay. Ngày xưa khác lắm. Nó thích những khi ông cố hai đứa ra dọn cỏ dại ở khoảng đất này. Nhưng rồi người ta xây nhà, cát đổ vào đây, cỏ không còn mọc lên nữa. Ông nội của chúng ngoài học làm bánh ra thì giúp mẹ ông đan nón. Bố chúng lại gắn với những hôm trời tối mịt đốt cây đèn dầu ngồi đọc sách, có khi thì đi bắt dế cùng bọn trẻ trong xóm. Đến đời của Seokjin và Hoseok, cái cây chỉ thấy hai đứa dành thời gian ở đây vào những ngày hè.
Cái cây thương lớp của hai anh em này và Jungkook nhất, dù chúng không gắn bó với nó lâu như những thế hệ trước. Nó thương những buổi chiều Seokjin ngồi dưới cái ô to tướng của nó để bán kem cho bọn nhỏ. Và nó biết, thật ra anh chỉ làm vậy để tụi nhỏ vui thôi. Nó thương Hoseok vào những đêm cậu ngủ gật trên bàn học mà quên đóng cửa sổ. Khi ấy, nó muốn giúp lắm. Nhưng tiếc thay, đúng như người ta đã nói, nó chỉ là một cái cây. Và là một cái cây thì nó chẳng làm được gì cả. Nó thương Jungkook khi cậu nhóc dùng bộ màu nước đầu tiên để vẽ nó. Lúc ấy, nó xúc động lắm. Rồi nó lại cay đắng nhận ra nó chỉ là một cái cây thôi, làm sao có thể nói một lời cảm ơn hay khen nét vẽ của cậu bé được.
Song, lý do lớn nhất mà cái cây thương ba đứa, có lẽ vì chúng là những người duy nhất tìm về nơi đây vào những ngày cuối cùng trước khi cuộc đời nó chấm dứt. Chúng như một liều thuốc an thần xoa dịu nỗi hoang mang của cái cây khi đối mặt với sự ra đi đột ngột. Vì chúng đã dành những tiếng đồng hồ cuối cùng Hoseok còn ở khu phố này nằm cạnh nhau để nghe bài hát "What a wonderful world" dưới tán cây của nó. Vì Seokjin nói rằng nó thật đẹp, và nó khiến thế giới này thật đẹp. Bấy nhiêu là quá đủ cho một kiếp làm cây rồi. Khi nghe những lời ấy thốt ra từ người nó yêu thương, cái cây không còn thấy mặc cảm chuyện mình là một cái cây nữa. Nó đã biết rằng, sự hiện diện của nó trên thế giới này là một điều đẹp đẽ trong lòng ai đó. Dù chỉ là một vài người thôi, cái cây cũng thấy đã quá đủ. Giờ đây, sự mãn nguyện ấy giúp nó thấy dũng cảm đối mặt với cái chết. Nó không lưu luyến những ngày đã cũ. Nó tin rằng, dù là sinh ra hay chết đi, những biến hóa vô thường mà cuộc đời đẩy nó vào cũng sẽ thật ý nghĩa. Nếu sự tồn tại của nó có giá trị với ba anh em này, thì lời từ biệt của nó sẽ là một cánh cửa mới mở ra cho những con vật bị bỏ lại phía sau.
Đột nhiên, cái cây muốn vươn chiếc cành rợp lá của mình lau nước mắt cho bọn trẻ như một lời trấn an, một lời tạm biệt và một lời cảm ơn. Thế mà nó lại cao quá. Giá như điệp vàng chưa đạt đến độ trưởng thành của ngày hôm nay, giá như nó còn nhỏ bé, có lẽ nó sẽ an ủi được bọn trẻ. Cớ sao càng lớn lên, nó lại càng xa cách chúng? Nó không muốn giống như loài người đâu.
Ray rứt mãi chẳng đành, nó lại trở về với âm thanh êm dịu của MP3. Phải rồi, cái cây thấy mình cũng hợp với bài này giống Seokjin nữa.
I see trees of green, red roses too
I see them bloom for me and you
And I think to myself
What a wonderful world.
I see skies of blue and clouds of white
The bright blessed day, the dark sacred night
And I think to myself
What a wonderful world.
The colors of the rainbow so pretty in the sky
Are also on the faces of people going by
I see friends shaking hands saying how do you do
But they're really saying I love you.
Lời nói của anh làm nó bừng tỉnh. Trong hai trăm năm ở đây, nó đã gặp bè bạn là những cái cây khác. Nó gặp những cánh hoa hồng duyên dáng. Các nàng đã nở thật đẹp vào một ngày nắng đẹp cuối thu, cho nó và những người đi ngang đây ngắm nhìn. Cũng chính ngày nắng đẹp ấy, trời thật trong xanh, những đám mây trắng cuộn tròn như cây kẹo bông gòn Jungkook hay ăn. Nó nhớ lại cả lần cuối cùng được thấy cầu vồng đã là hai năm trước. Nhớ ba đứa nhỏ đã làm bạn ra sao. Nhớ những gương mặt quen thuộc chào nhau mỗi sáng trên đường đi làm, đi học.
Cuối cùng, cái cây nghĩ về anh em Seokjin. Nó chứng kiến người anh lớn lên, rồi lại nâng niu cậu em mình như điều quý giá nhất. Tiếng khóc của bé con vọng về từ lâu lắm, tiếng nói đầu tiên của nhóc, những quyển vở rèn chữ khi cậu lên lớp một mà nó trộm nhìn quá khung cửa. Seokjin đã hai mươi sáu. Có lẽ anh cũng như nó, nhìn Hoseok lớn lên với bao hy vọng ấp ủ.
Bốn tiếng nữa, cậu sẽ lên máy bay, một chuyến bay thay đổi cuộc đời cậu. Cậu sẽ đặt chân đến một vùng đất mới ở bên kia đại dương. Cậu sẽ học những điều mới lạ, gặp những con người đáng yêu, trải nghiệm những điều kỳ diệu hơn hết thảy những gì nó có thể tưởng tượng được.
I hear baby's crying and I watched them grow
They'll learn much more than I'll ever know
And I think to myself what a wonderful world.
Bỗng chốc, như lời Seokjin nói, nó thấy thế giới này thật đẹp. Mặc cho tháng sau nó sẽ không còn ở đây nữa. Mặc cho mọi thứ sẽ tiếp tục đổi thay như nó đã thấy trong suốt hai trăm năm qua. Thế giới vẫn sẽ thật đẹp...
Yes, I think to myself what a wonderful world.
... nếu chúng ta không thiết chi một cái danh "trưởng thành" xã hội cố định nghĩa cho.
***
Chú thích:
1. (*): Bản gốc là "Life is too short to be angry at one's sisters." - Jo March (Little Women)
2. Bài hát trong fic là "What a wonderful world". Ý tưởng không bắt nguồn từ đây, nhưng chính nó đã khép lại một câu chuyện (và có thể sẽ mở ra thật nhiều câu chuyện khác, điều này không thuộc quyền quyết định của mình). À, và đây không phải là một bài hát buồn như Hoseok trong fic đã nói.
3. Dù là ở ngôi ba, thực chất câu chuyện chính là góc nhìn của cái cây khi quan sát bọn trẻ.
---
Đôi lời:
Mình đã không đề cập đến vị trí của khu phố này, các bạn có thể cho nó ở bất kỳ nơi nào mà mình muốn. Vì mình nghĩ rằng, dù là Sài Gòn, Hà Nội, Paris, London, New York, ở bất cứ nơi đâu, người ta đều có thể phải trải qua những chuyện như thế.
Mình sẽ không nêu ý kiến cá nhân của mình về oneshot này, và cả những oneshot sau, ở đây. Nó có thể sẽ làm ảnh hưởng đến cách cảm nhận riêng của bạn.
Cuối cùng, mình chân thành cảm ơn nếu bạn đã đọc đến dòng này. Mình xin dành tặng phân cảnh cuối cùng cho những ai đang cảm thấy cuộc sống này thật xấu xí và tồi tệ.
Nếu bạn đã đọc xong, thấy có điều gì muốn góp ý, hoặc chỉ đơn giản là có vài suy nghĩ và muốn được lắng nghe, mình rất sẵn lòng.
25/08/2020
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top