4

Dậu biết là bỏ truyện một thời gian dài như vậy khi viết lại sẽ giảm lượng xem .. nhưng chap thứ 3 rồi mà vẫn có mõi hơn 20 mắt tớ cũng biết buồn đây các cậu ơi 🥲🥲🥲🥲
######

Sáng ngày hôm sau .. như đã hứa với bố H.khoa và Thanh Bảo cùng Gã về nhà với nhau ...
Tuy cậu và gã biết hết cội nguồn của cuộc cãi vã tối hôm qua rồi nhưng hôm nay H.khoa xuất hiện vẫn thật tươi tĩnh .. cậu ôm một loạt quà cáp trên tay rồi dẫn đầu đi trước miệng gọi to nhất :
-" Bố Thành bọn con về rồi đây ... "

Ông Thành vốn đang chuẩn bị thức ăn cùng vợ nghe tiếng thằng con trai liền vội vàng từ nhà bếp lao ra ..
-" Ơm .. tụi nhỏ về rồi bà ơi ... "
H.Khoa cười tươi ôm lấy bố  nịnh nọt ..
-" Bố xem nè , con có mang trà cho Bố đó .. trà này là Bố con mang từ Trung Quốc về ... đảm bảo bố chỉ cần nhấm một ti thôi lại thấy sảng khoái ... "
Thanh Bảo và gã đứng ở một đoạn xa nhìn cậu bô lô ba hoa mà cố xây dựng một bầu không khí vui vẻ , H.Khoa biết cậu sẽ cố làm cho bầu không khi này chở nên thoải mái hơn cậu muốn bảo vệ Thanh Bảo của cậu ..
Cậu nói một lèo liền bắt qua chuyện của Bảo mồm mép rất nhanh nhẹn :
-" À Thanh Bảo cũng có quà cho bố đó , bố xem "
Cậu quay lại ra hiệu cho Bảo
-" Nhanh qua đây ... "
Thanh Bảo ngập ngừng một xíu , trong tình cảnh này khiến cậu quá lo lắng tay có hơi rung rung:
-" Cháu chào Bác trai ... "
Gã nắm chắc bàn tay của Thanh Bảo mạnh mẽ mà khéo luôn cậu đi vào cùng mình , cái nắm tay và tình huống này kiến Thanh Bảo có hơi bất
-" Lần đâu gặp nhau cháu nghe Đại Bảo nói bác rất thích trà cháu có mang một ít quà mong được bác chỉ dạy ... "
Thanh Bảo cũng vội vàng cất tiếng chào ông :
-" Bố .. con về rồi ... "
Ông Thành nhìn Tiểu Bảo của mình có chút trạnh lòng nhưng ông đã cố kiềm nén cảm xúc :
-" Tiểu Bảo .. về là tốt rồi ... được rồi các con vào nhà đi .. "
Ông Thành cười hiền từ , ông dẫn bọn nhỏ vào nhà rồi cất tiếng gọi vợ :
-" Bà ơi ... bọn nhỏ về tới rồi .. "
Bà Phương cũng vội vàng từ bếp chạy ra theo tiếng gọi của chồng .. Bà giận nhưng bà rất nhớ Thanh Bảo  , bà muốn nhìn thấy cậu , xem thời gian qua cẩu bỏ nhà ra đi có khỏe không ... có gầy đi không ..
-" Tiểu Bảo ... Tiểu Bảo về rồi sao ... "
Bà chạy lên phòng khách cảm xúc muốn vở òa khi nhìn thấy cậu .. Bà ôm lấy cậu vào lòng .. thằng bé gầy đi nhiều quá ... bà cảm thấy thật có lỗi vì sự giận dỗi của bản thân .. sau một mang cảm động Thanh bảo liền xin mỗi mẹ giọng cậu còn khá rung :
-" Mẹ .. con về rồi ... con xin lỗi bố mẹ vì đã làm cho bố mẹ lo lắng .. con xin lỗi "
Cậu cảm nhận bà cũng gầy đi nhiều quá .. cậu cũng cảm thấy lỗi lầm mình rây ra là quá lớn , cậu ôm thật chắc lấy bà .
Sau lần thứ hai bị H.Khoa nhắc nhở cậu cũng bối rối nhớ ra , cậu buôn bà Phương ra rồi vội vàng giới thiệu :
-" Mẹ à ..con giới thiệu với bố mẹ.. đây là ..đây là" 

Cậu quay sang nhì gã giọng có chút khó xử mà ấp úng .. Gã cũng hiểu ý mà nhanh nhẹn giải quây :
-" Cháu chào bác ... cháu tên là Bùi Thế Anh cháu là bạn của Đại Bảo "

Bà Phương cũng lịch sự cười chào lại cậu
-" Ờm chào cháu ... "
H.Khoa thấy có vẻ không khí lại hơi ngại ngùng liền một lần nữa nhanh mồm mà tạo không khí :
-" Mẹ .. bây giờ trong mắt mẹ chỉ có thằng Bảo thôi .. "
Nói xong câu cậu còn bay ra nét mặt giận hờn mà nũng nịu ..
Bà Phương mãi ôm Tiểu Bảo liền vội bỏ ra bà bật cười rồi quay sang ôm H.khoa .. giọng vui vẻ mà mắng yêu :
-" Úi cái thằng chó con của mẹ .. lại đây mẹ xem có béo lên được chút nào không .. "
   " Ấy ... Béo hơn Tiểu Bảo rồi ... "
Nghe xong câu đó cả nhà đều có một màng cười vui vẻ
Bầu không khí vui vẻ tích cức một lần nữa được đẩy lên cao nhờ cái mồm của cậu ..

-" À ... Được rồi Bảo và Khoa vào bếp phụ mẹ .. còn ông và cháu cứ ngồi uống trà đây đi ha .. "
Bà vội vàng đi trước .. H.Khoa cũng long tong ôm lấy vai mẹ mà đẩy bà vào trong không quên cái miệng nịnh nọt :
-" Mẹ à .. đi thôi con cũng đói lấm rồi ... "
Bà vui vẻ miệng cứ
- " Được rồi được rồi đùi gà là của con ... của con hết  " 
Thanh Bảo nhìn hai người vui vẻ củng đở căng thẳng , cậu quay sang nhìn gã rồi nhẹ nhàng nói
-" Anh cứ ngồi chơi với bố .. em vào phụ mẹ là được rồi "
Gã gật đầu nhìn cậu ra hiệu " yên tâm " .. rồi ngồi xuống cạnh ông Thành ..
Ông Thành cũng là người chơi trà như bố gã , ông biểu diễn làm một số thao tác cho cậu xem rồi gót cho cậu một chén giọng vui vẻ nói :
-" Thử đi cháu ..xem tay nghe của bác có được không"
Gã lể phép dùng hai tay mà nhận lấy chén trà của ông Thành , đưa lên mũi hít vào một hơi rồi nhẹ nhấp môi một chút...  cũng năm năm rồi gã mới lại ngồi xuống thưởng trà như này .. ngày trước cậu cũng là bạn trà của ông Bùi bố cậu .. Nhưng mọi chuyện thay đổi quá nhiều làm gã cũng không còn thoi quen lành mạnh này nữa ..
-" Theo như cháu thấy trà này bác pha rất giống của Trùng Khánh ..
Vị trà vẫn còn nhẳn nhẹ tới đầu lưỡi nhưng khi nuốt xuống lại có vị ngọt thanh... "
" Ý nghĩa của nó chính là chịu đừng dược đủ khó khăn gian khổ sẽ nhận lại được hạnh phúc "

Gã bỏ chén trà xuống trước mặt rồi nhìn ông Thành cười nhẹ ..  Ông Thành quả thật là một người sâu sắc điềm đạm , một ấm trà cũng nói lên được tâm tư của ông dành cho gã và Thanh Bảo .. 
Ông Thành khá hài lòng ông đánh giá cao con người trước mặt mình

-" Cũng khá lấm đó ... người trẻ tuổi như bọn cháu ít ai biết thưởng trà lấm .. "
ông thích thú mà pha thêm một ấm nhỏ khác ... sau một vài thao tác chơi trà ông lại hào khí gót cho gã một chén đặt trước mặt gã :
-" Nếu như cháu thưởng được chén trà này thì bác lại có thêm một đồng đạo thưởng trà rồi haha ... "
Gã nâng lấy chén trà rồi lại hít một hơi nhẹ nhàn nếm thử một ngụm ..
Sau một hồi suy nghỉ gã lại nếm lại một lần nữa ...
-" Là trà của tây tạng ... "
Ông Thành cười to sản khoái , ông thích thú nhìn gã rồi khen ngợi một câu :
-" Giỏi .. Bác chưa thấy một bạn trẻ nào lại biết hết loại trà như cháu .. được khá lấm đây ... haha"
Ông Thành cũng nâng chén trà lên rồi uống một ngụm gật gật đầu thích thú ...
-" Bác quá khen ..chăng qua bố cháu cũng là người thích thưởng trà ..  từ trẻ cháu đã được nếm thử nên cũng hiểu một chút... "
Ông gật gù .. đúng là có cái nhìn khác về cậu thanh niên trước mặt mình ..  coi như tạm chấp nhận gã ...

Thanh Bảo vừa phụ mẹ vừa lâu lâu lại nhìn trộm H.khoa   cậu càng thấy H.khoa như vậy lại càng lo lăng ... đợi cho bà Phương đi xa xa cậu lại tiến lại gần H.khoa mà khẻ giọng hỏi :
-" Này .. Mầy lại sao vậy .... mầy không cần ép bản thân trở nên vui vẻ như vậy đậu .. "

Thanh Bảo nói xong liền quay sang xem bà Phương ở đâu rồi mới dám nói tiếp :
-" Thật ra tối hôm qua Binz .... "
Thanh Bảo muốn phân minh cho Hắn .. thật ra tối qua hắn chỉ ngồi như vậy chứ đã làm gì đâu chẳng qua hắn đặt cái tôi của hắn lên hơi cao , thích thể hiện.. nên mới ra cớ sự này  .
H.Khoa tay đang cầm con dao bếp nghe tới cái tên đó liền ' bộp' một phát con dao dính chắc vào thớt , cậu bực mình quay sang Thanh Bảo mà phát tiết ... khỉ gió thật đã cố tạo ra bầu không khí vui vẻ rồi ...
-" Mầy có im đi không ... tao đã không muốn nhắc chuyện hôm qua rồi ..  mầy còn nói thêm một câu nữa là tao đi về ... "
Thanh Bảo vội vàng ra dấu đầu hàng xin thua rồi né sang một bên không dám ho thêm một tiếng ..

Lớn chuyện rồi.. từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ thấy H.Khoa như vậy ... chuyến này coi như xong rồi ... Thanh Bảo rùng mình một cái rồi coi như không muốn nghỉ đến ..

Bửa cơm ấm cúng của gia đình nhỏ cứ thế quay quanh nhau.. cười cười nói nói vui vẻ đến lạ ..
Thế Anh lần đầu cảm nhận được cái gọi là không khí gia đình âm áp này.. trước kia kể cả lúc vẫn còn ở nhà gã vẫn luôn thấy mỗi bửa cơm chính là áp lực là sự nặng nề ..
Đúng là một môi trương sống hạnh phúc đã nuôi dưỡng ra được những đứa con hạnh phúc .. lâu lâu gã lại quay sang nhìn Đại Bảo một chút rồi khẻ cười .. còn ông bà lại gấp thức ăn cho ba đứa nhỏ miệng lúc nào cũng
"Nào ăn thử miếng này xem có ngon không .. "  
" Nào đưa bát đây cho mẹ "
Ông Thành cũng vui vẻ mà nhìn bà Phương bây giờ ông mới thấy bà có tin thần chở lại có sức sống chở lại rồi .. ông coi như cũng an tâm rồi .

Về phần H.Khoa tuy vẫn là cây hài tạo không khí cho bữa cơm nhưng chỉ mõi cậu rõ nhất bản thân cũng đã đến cùng cực rồi ... nhìn thấy Thanh Bảo có thể vui vẻ hạnh phúc như vậy cậu cũng có chút ngưỡng mộ .. thì thoảng cậu vẫn thở hắn ra cố ép cảm xúc cùa bản thân xuống rồi quay lại cười nói với mọi người như chưa có chuyện gì .. có thể vì Thanh Bảo đang ngồi cạnh bên bị trêu cười đến chảy nước mặt  nên không để ý đến nhưng Thế Anh ngồi đó gã chứng kiến hết nét mặt của H.Khoa .. Nhưng với gã bây giờ cũng chỉ có thể thở dài , ai gây ra người ấy giải quyết .. nhưng theo kinh nghiệm cùa gã .. lần này lại hơi nan giải cho tên bạn thân rồi , gã đã cảnh báo trước hậu quả rồi lại không tin .

Sau bữa ăn và nán lại một lúc thì H.Khoa cũng xin phép về trước .. Thanh Bảo muốn đưa cậu về nhưng H.Khoa đã có xe gia đình đến đón ..
Thanh Bảo và gã cũng đành yên tâm mà đưa cậu ra cổng ..
Chiếc xế hạng sang chạy đến trước cừa nhà Thanh Bảo rồi dừng lại . Từ trên xe một chú tầm hơn bốn mươi tuổi nhanh nhẹn bước xuống cất giọng chào hỏi và mở cửa xe cho cậu
-" Cậu Khoa .. mời cậu lên xe .. "
H.Khoa có chút do dự như muốn nói gì đó rồi lại thôi tạm nói lời tạm biệt cả hai rồi lên xe ..
Chú tài cũng cuối chào cậu và gã rồi quay lại xe lái đi ..
Thanh Bảo thở dài ra một hơi rồi chầm chậm nói
-" Cậu ấy thật sự không ổn .... nếu như là trước kia sẽ không cần xe gia đình đên đón .. "
" Người hoạt bát như cậu ấy .. mà lại ...thật sự em rất lo "

Thế Anh nắm lấy tay cậu rổi cũng nhẹ nhàng trấn an .. :
-" Không thể không trách Binz nhưng từ ngày quen thằng nhóc Khoa .. nó cũng đã thay đổi rất nhiều đấy.. chỉ là hiểu lầm thôi , tự khắc bọn nó sẽ nhận ra thôi .. "
Cậu vẫn luôn nhìn theo bóng dáng chiếc xe từ từ khuất xa đi mà thở dài một cái..

##### tạm tới đây ####

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #andreexbray