chương 47
Cả hai ngạc nhiên đồng thanh lên tiếng.
" Mama? Đúng là người không?" Tsune trong lòng dâng lên cảm giác nghi hoặc, rõ ràng, chính Tsune cũng đã nhìn thấy thi hài của Tsuna nằm trong quan tài lạnh lẽo kia, chính đến cái quan tài đó cũng theo cát bụi mà chảy theo thời gian rồi, không lí nào!!
" Tsune..." Tsuna giật lùi lại phía sau, cậu không muốn thừa nhận, càng không dám thừa nhận. Đứa trẻ trước mắt cậu không đáng làm mama của nó.
" Không thể!! Mama đã chết rồi, mama không thể nào còn sống được, mama người...bị bắn chết rồi " Tsuna không biết bản thân có bị hoa mắt hay không mà trong một khoảnh khắc nào đó, Tsuna nhìn thấy trong ánh mắt Tsune là một mảng trống rỗng, hối tiếc, nhung nhớ.
" Tsune...mama xin lỗi " Tsuna đứng lại một góc tự nói với chính bản thân mình, rồi lại nhìn những người xung quanh " Có thể...dẫn bọn họ ra không?"
" Người phải giải thích cho con mama, hai năm nay, người đã ở đâu?"
Tsune hét lên bất lực nói, trong lòng hiện giờ rất vui vì mama nó trở lại nhưng nhờ chỉ là giấc mơ? Khi tỉnh lại sẽ không thể gặp? Chỉ là một khoảng trống vô định?
" Hãy nói là sự thật rằng người lừa dối con, người vẫn còn sống?"
Rằng người chưa từng chết...
Tsuna nhìn bé con của mình khóc cũng đau lòng, cậu muốn thừa nhận tất cả, thật sự rất muốn thừa nhận nhưng...là cậu không còn lí do gì để thừa nhận nữa rồi.
" Xin lỗi..."
Là đến giờ phút này cũng chỉ bất lực nói được hai từ xin lỗi?
" Mama người nói gì đi chứ?" Tsune nước mắt chảy xuống chạy đến ôm chặt lấy cậu " Rằng tất cả xảy ra là giấc mơ? Người còn sống "
Tsuna đưa tay lên vỗ nhẹ Tsune, nhìn đứa trẻ ngày xưa chỉ cao đến chân mà giờ đã là thiếu niên rồi, thật vui vẻ nhưng cậu vẫn không thể chính tâm mà chứng kiến sự trưởng thành của Tsune.
" Tất cả là sự thật, mama đã chết nhưng...mama vẫn còn sống " Tsuna lau đi nước mắt của đứa nhỏ " Trông này, nhìn con thật sự rất xấu "
Hành động vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận như vô tình sợ hãi thứ gì đó khiến Tsuna không chịu được, cậu sợ Tsune không chấp nhận cậu như cách chính cậu đã rời bỏ nó.
" Hức...mama là kẻ lừa dối, mama có biết 2 năm qua con nhớ mama lắm không? Mỗi đêm con đều tỉnh giấc vì không có mama bên cạnh, con luôn nghĩ rằng...mama rồi sẽ trở lại với con thôi, mama sẽ không rời bỏ con "
Đứa nhỏ nói ra một tràng dài trước khi Enma và Dino chạy đến, trước mắt họ là cảnh Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc, thật ra chỉ có Tsune khóc và Tsuna an ủi, Chunyang đứng bên cạnh và vô số những con người đang ôm lấy nhau sợ hãi khi cả hai xuất hiện.
" Tsuna!!"
Nghe tiếng gọi, cả ba quay lại, cậu khẽ mỉm cười với Enma và Dino.
" Chào mừng, cảm ơn vì đã đợi em trở lại "
Cả hai hạnh phúc tính chạy lại ôm lấy cậu nhưng bị Chunyang chặn lấy " Tôi chẳng muốn thêm một màn sụt sùi ở đây nữa, chúng tôi cần ra khỏi nơi này ngay!! Tôi ghét đứng đây chứng kiến mấy cảnh mùi mẫn này đâu "
Tsuna thả con trai bé bỏng của mình ra trước khi tiến đến bên cạnh Enma và Dino " Em biết hai người sẽ rất vui nhưng..." cậu quay vào bên trong chỉ vào những con người kia " ..Bọn họ cần được ra ngoài "
" Tsune, con theo mama ra ngoài chứ?"
Tsuna hướng Tsune mỉm cười, cả hai bước ra ngoài mặc kệ cho Enma và Dino giải quyết tất cả.
Trong khi đó, bên ngoài tòa nhà.
" Hừm... Chunyang, con làm gì mà để vị bắt đến nơi này vậy?" trên cành cây không xa, một vị võ sư trang sườn xám y đỏ, hiên ngang, ngạo nghễ tỏa ra uy áp không nhỏ.
Mắt thấy phía dưới những kẻ canh chừng la liệt lại thấy Gokudera và Hibari đang đánh nhau, khuôn mặt lại thêm phần hứng thú " Thật không thể tin là đệ cửu lại có thể phái bọn họ đến nơi này "
Vị võ sư mỉm cười quay ra phía sau " I-pin, con vào xem bên trong được chứ? Nếu được tìm luôn sư đệ của con nhé "
Cô gái thoáng chốc mỉm cười " Vâng, sư phụ " rồi tiến thẳng vào tòa nhà.
Nhìn bom khói bay mù mịt cùng với bom nổ tán loạn, vị võ sư ước tính mức độ thiệt hại " Quả nhiên, bọn họ mà đi chung với nhau, cả đất nước cũng có thể diệt vong "
Rồi bản thân cũng nhảy vào tòa nhà kia, tiện còn kịp ứng phó cho cô học trò nữa.
" Kêu bọn họ phá ít thôi, tòa nhà này mà sập thì chết cả lũ " Lambo hét lên từ bên trong vì chấn động quá mạnh. Tòa nhà này, có thể sập bất cứ lúc nào.
" Nè, Hibari, Gokudera HẾT MÌNH đừng phá hoại nữa " Ryohei hét lên.
Hai kẻ ngoài kia như có như không nghe thấy, mặc kệ tiếp tục công cuộc...phá tiếp!!
" Này, Varia đám kia còn ở trên tầng 3 đấy, kufufufu " ờ cái điệu cười ngàn năm không đổi kia mấy bác cũng đoán được là ai phải không?
" Ma ma, không cần đâu nhỉ, diệt trừ là giết —" đôi mắt Yamamoto phút chốc sắc lạnh, thẳng tay mà hạ xuống.
Khi đó tại Varia.
" Cái lũ điên kia làm cái gì vậy?" Squalo người bị ảnh hưởng nhiều nhất từ chấn động hét ầm lên.
" Một đám phá hoại, bản hoàng tử không thèm nói " Bel hất cằm phi con dao vào kẻ gần nhất " Đây là trừng phạt vì tội dám đánh lén "
" Bel-senpai...anh tự vả đau không? Anh cũng thuộc hàng phá hoại rồi đấy, nói xấu không biết ngượng miệng luôn " Fran ngân dài ra, khuôn mặt than bất biến giữa dòng đời vạn biến.
" Im đi ếch thối " Bel gằn giọng.
" Ôi chao ~ Bel, Fran cưng, hai đứa thôi cãi nhau và ra giúp chế đi chứ, bọn họ thật là....nhiệt tình " Lussuria lên tiếng rồi nhìn xuống bên dưới " Phá nhẹ thôi nha, sập nhà là Varia chết hết đấy "
" Boss, tôi sẽ bảo vệ ngài " Levi đứng chắn trước Xanxus khiến Xanxus nổi quạu lên quát " Câm miệng rác rưởi!!"
Levi vinh hạnh được boss Varia — Xanxus đá bay ra ngoài.
Tại nơi Tsuna đang đứng.
Tsuna cùng Tsune chạy xuống, đứng ở tầng 3 chứng kiến tất cả, không có cậu, bọn họ vẫn sống thật vui vẻ.
Nhưng Tsuna đâu hề biết, bọn họ là vui bên ngoài, khổ bên trong, trong tâm vốn dĩ đã gánh hai chữa tội lỗi khó bỏ. Cái chết của cậu bọn họ đều tự mặc niệm là do bản thân gây ra, ân hận nhưng vẫn vui vẻ sống để cho cậu không đau lòng.
" Mama, người sẽ tha thứ cho các papa chứ? Dù sao, bọn họ cũng đã quá đau khổ rồi " Tsune lên tiếng, nắm tay siết chặt lại, là người chứng kiến, Tsune vô cùng thắc mắc bọn họ vì sao cứ vì cái chết của Tsuna mà hối hận, đau đớn, cuối cùng cũng hiểu được, căn do của nó là chữ yêu...
" Tsune, mama sớm đã tha thứ cho bọn họ rồi "
Tsuna mỉm cười đáp trả.
Tha thứ là quyết định cuối cùng.
Đó là khởi đầu cho câu chuyện mới!!
****
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top