Chương 16
Cuối cùng cũng thấy rõ người trước mắt, Nam Cung Kiệt môi mỏng không tiếng động mà mở ra, hai tròng mắt trợn to tràn đầy vẻ kinh hoàng.
-Kiệt......!_Phong Ngâm nhận thấy trong lòng Nam Cung Kiệt bất an, liền cầm thật chặt tay y, mềm nhẹ gọi tên y.
Ngươi tại sao còn tới?......... Ngươi tại sao còn tới?............ Ngươi tại sao còn tới?...........
Nam Cung Kiệt hô hấp trở nên dồn dập, một bên dùng sức đẩy ta Phong Ngâm ra_: "Ngươi.....Ngươi là ai?......Ta, ta không biết ngươi.!_Nam Cung Kiệt hung hăng cắn chặt môi, liều mạng mà đẩy cánh tay, nhưng vì thân thể yếu nên vô lực giãy giụa.
-Kiệt!_Phong Ngâm đau lòng kéo y lại gần cạnh mình, lại càng bị mãnh liệt phản kháng.
-Buông!...Buông!_Nam Cung Kiệt vẫn cuối thấp đầu, mái tóc bạc thật dài che đi thần sắc khuôn mặt tiều tụy_: "Ta không biết ngươi....Ta không phải Kiệt......Ta không phải!"_Nam Cung Kiệt chôn đầu vào bả vai, thanh âm khàn khàn mà run rẩy, hoàn toàn không giống bộ dạng trầm tĩnh mà có khí phách như trước đây.
Nam Cung Kiệt hiện tại, đã không còn là Huyền Minh giáo Thiếu chủ làm người khác nghe tên sợ mất mật, mà là một người đầu bạc dung nhan tiều tụy đến gần chết.
Phong Ngâm dùng sức kéo mạnh Nam Cung Kiệt vào lòng mình, Nam Cung Kiệt lảo đảo một cái đánh móc sau gáy, đầu tựa vào lồng ngực của hắn.
-Kiệt! Ta là Phong Ngâm.......
-Ngươi đi! Ta không biết ngươi.....Ngươi cút! Ngươi cút đi!Ưm...._Nam Cung Kiệt đột nhiên lấy tay che miệng, chỉ thấy máu theo khe hở của tay chảy ra, nhiễm đỏ cả vạt áo màu trắng của Phong Ngâm, còn ở trên nội sam nguyệt sắc của y điểm lạc mấy đóa hồng mai (ý máu vấy trên nội sam của Nam Cung Kiệt thành mấy hình thù như đóa hoa)
Phong Ngâm cả kinh, vội nắm lấy tay Nam Cung Kiệt muốn truyền chân khí qua. Nam Cung Kiệt lại một phen đẩy ra, dẫn đến ho khan kịch liệt, máu từ khóe miệng không ngừng chảy ra, thân thể vô lực lùi về phía sau.
Phong Ngâm chỉ cảm thấy không thể hô hấp, lại đem y ôm chặt, dùng ngón tay lau đi vết máu trên khóe môi của Nam Cung Kiệt.
-Van cầu ngươi, buông....._Nam Cung Kiệt toàn thân run rẩy, ngay cả tâm cũng đã lãnh đến cực điểm_: "Ngươi tại sao còn muốn tới?.......Ngươi tại sao còn muốn tới?......."_Thanh âm nghẹn ngào, khóe mắt tràn ra giọt lệ chua xót.
-Ta yêu ngươi!...._Phong Ngâm cuối đầu hôn khóe mắt ngưng lệ của Nam Cung Kiệt, lại làm cho nước mắt mình ở phía trên rơi xuống.
-Không phải....Không phải!_Nam Cung Kiệt đột nhiên dùng sức đẩy Phong Ngâm ra, thân thể liều mạng hướng về phía sau mà tránh ra, tay ôm lấy đầu_: "Ta không cần ngươi đồng tình! Ngươi cút! Ngươi cút đi!"
Người ngươi yêu chính là Nhạn Thiên Nhai. Ta đều rõ ràng sẽ quên, sẽ quên loại cảm giác không thể khống chế này, ta sẽ quên mệt mỏi không chiếm được người. Vì sao lại muốn cho ta nhớ lại......
Phong Ngâm quỳ gối bên mép giường, thân tủ kéo lấy tay Nam Cung Kiệt, dán lên trên má của chính mình.
-Bảo bối...._Nam Cung Kiệt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Phong Ngâm, tại nơi đó chậm ra chảy ra nước mắt.
-Sinh mệnh của đứa nhỏ so với ta còn quan trọng hơn, nhưng đứa nhỏ hiện tại đã mất đi....._Phong Ngâm hôn lên lòng bàn tay của Nam Cung Kiệt, thoải mái cười_: " Mặc dù như thế, ta cũng không thể hận ngươi.......Kiệt, người ta yêu cho đến cuối cùng cũng chỉ là ngươi"
Nam Cung Kiệt ngẩn người ra, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Phong Ngâm, khó có thể tin mà thì thào nói_: "Ngươi......yêu ta......."Thân thể không tự chủ mà xích qua, cùng với trán Phong Ngâm sát lại với nhau, môi khẽ chạm vào nhau.
Hơi thở ấm áp đảo qua trên mặt hai người, nhẹ nhàng vỡ tan nơi bờ môi đang chạm nhau, cuối cùng chỉ còn lại một tầng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top