Chương 1

*******

"Nhan thiếu gia, đây là thư tín của cậu."

Một loạt thư tín được cung kính đặt trước mặt, Kim Nhan chậm rãi uống tách hồng trà nóng, nhìn bàn cơm dài bày đầy thức ăn nhưng lại chỉ có mình cậu dùng cơm.

Cậu lấy một miếng trứng từ từ thưởng thức, cậu vốn cũng không phải họ Kim, là họ Vệ, khi mẹ cậu tái hôn cùng ông chủ một tập đoàn danh tiếng, cậu theo vào Kim gia, liền sửa thành họ Kim.

Mười mấy năm trước, lúc chủ tịch tập đoàn Kim Nghĩa Nhật cưới một bà mẹ đơn thân xinh đẹp, báo chí đều ầm ĩ lên, nói nàng điếu kim quy tế (vớ được con cá to), nói nàng vì tiền mà cưới Kim Nghĩa Nhật.

Nàng vốn chỉ là nữ phục vụ nhà bếp vô danh, không bằng cấp, nhưng lại khiến người đàn ông goá vợ Kim Nghĩa Nhật yêu thương, lập tức cưới nàng về, thậm chí ngay cả con của nàng với chồng trước cũng được nhận làm Kim gia tiểu thiếu gia.

Chưa từng có ai nói Kim Nghĩa Nhật là người dễ gần. Ông là một nam nhân ngay thẳng nhưng thập phần trầm mặc ít lời. Cuộc hôn nhân đầu của ông cũng không hạnh phúc, sau khi vợ ông sinh đứa con trai duy nhất, tình cảm của ông với vợ trở nên vô cùng lạnh nhạt.

Ông thường đi trắng đêm không về khiến người vợ hao hết tâm tư để canh chừng, làm cá tính càng ngày càng hay đa nghi ghen tị. Điều đó khiến ông rất khó chịu, càng xa lánh nàng hơn, mặc kệ người vợ xinh đẹp tìm mọi cách gần gũi hoặc theo dõi, ông chẳng quan tâm. Mười năm sau khi kết hôn, nàng tại nhà lớn cắt cổ tay tự sát.

Kim Nghĩa Nhật một tay chủ trì tang lễ. Trong suốt tang lễ, ông cứ bình thản duy trì thái độ trầm mặc, trên mặt không lộ ra biểu tình gì khiến người ta không đoán ra được tâm tư của ông.

Mà đứa con thân sinh của ông, Kim Thông Anh tựa như kế thừa trăm phần trăm huyết thống từ ông, chỉ là một tiểu hài tử 9 tuổi nhưng nó không có khóc nháo ồn ào. Nó cũng duy trì thái độ trầm mặc như Kim Nghĩa Nhật, diện vô biểu tình như đang đeo một cái mặt nạ, làm cho người ta xem không hiểu tâm tình của nó.

Vì quyền thế của Kim Nghĩa Nhật, những người đến phúng viếng nhiều vô kể, ngày đêm tiếp mãi không hết. Do đó có người đồn đãi đã nhìn thấy người phụ nữ họ Vệ mà sau này trở thành vợ kế Kim Nghĩa Nhật nửa đêm lui tới nhà ông vào thời gian đó. Điều đó đại biểu bọn họ sớm đã có quan hệ ngoài giá thú, cũng có thể là lý do vợ ông ôm hận tự sát —— đương nhiên đó chỉ là đồn đãi lung tung, không ai có thể kiểm chứng.

Nữ tử họ Vệ một năm sau thuận lợi gả cho Kim Nghĩa Nhật, nên lại có người nói kỳ thật Kim Nghĩa Nhật bức tử vợ cũ, để có thể sớm ngày cưới người kia, làm cho nữ tử họ Vệ tiếng xấu truyền xa.

Cuộc hôn nhân lần hai với Kim Nghĩa Nhật mà nói, là mùa xuân tươi đẹp trong nhân sinh của ông, con người vốn trầm mặc trở nên hay cười, cặp mày nhíu chặt hàng năm trời dần dần giãn ra, liền ngay cả biểu tình nghiêm túc cũng trở nên tương đối hiền lành dễ gần, người vợ họ Vệ cũng thường cùng ông tổ chức tiệc tối từ thiện, hai người đi đâu cũng có nhau, qua hơn mười năm, vẫn ân ái ngọt ngào tựa như vợ chồng mới cưới.

Hơn nữa Kim Nghĩa Nhật phi thường yêu thích tiểu hài tử của vợ mới —— Kim Nhan.

Tuy rằng không mang huyết thống của ông, nhưng hai người tựa như cha con thật sự, Kim Nghĩa Nhật luôn dẫn cậu ra ngoài du ngoạn, cậu muốn cái gì, lập tức được đáp ứng. Ngược lại thì đứa con chính thống của ông lại bị Kim Nghĩa Nhật lưu đày ở trường học nước ngoài, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể trở về trong vài ngày.

Chênh lệch rõ ràng như thế, làm cho Kim gia giống như chia làm hai khối, một khối hoà thuận vui vẻ như trong mùa xuân, một khối là cô nhi bị lưu đày phương xa.

Mãi cho đến ngày Kim Nghĩa Nhật qua đời, hết thảy mới đảo ngược.

Kim Nghĩa Nhật để lại đại đa số tài sản nhưng chỉ cấp một số ít cổ phần cho đứa con thân sinh Kim Thông Anh, lại đem đại đa số cổ phần công ty lưu cho tiểu nhi tử Kim Nhan. Tuy nhiên trong di thư có ghi rõ, Kim Thông Anh đã ở trong ban giám đốc công ty bỏ ra nhiều công sức kinh doanh, nên để gã chưởng quản công ty.

Vì thế Kim Nhan nắm đại đa số cổ phần công ty, nhưng không có thực quyền kinh doanh, mà thực quyền trên thực tế tất cả nằm trong tay Kim Thông Anh.

Có lẽ đây là quyết định cơ trí của Kim Nghĩa Nhật, ông nhìn ra Kim Thông Anh có năng lực cải cách kinh doanh của công ty, hy vọng dùng phần năng lực đó để bảo đảm tương lai cuộc sống cho Kim Nhan vĩnh viễn. Chỉ cần công ty vẫn kiếm ra tiền, người nắm đại bộ phận cổ phần Kim Nhan sẽ không lâm cảnh khốn cùng thất vọng.

Một năm sau khi Kim Nghĩa Nhật mất, vợ mới của ông cũng vì tưởng niệm quá độ mà qua đời, Kim gia cũng chỉ còn lại hai đứa con, nhưng hai đứa con này cơ hồ hoàn toàn không giao tiếp, chuyện trò.

Kim Thông Anh nắm thực quyền công ty, đưa toàn tâm phúc của gã vào giữ vị trí trọng yếu, chỉ cấp cho Kim Nhan một vị trí hữu danh vô thực.
Chức vị này không có một chút chức quyền, chỉ dùng để cho cậu trưng ra trong những hoạt động xã hội ngoại giao, còn lại quyết sách bên trong công ty, Kim Nhan không có một tí tiếng nói.

Nếu không phải Kim Nhan nắm đại đa số cổ phiếu, có lẽ công ty này căn bản là không có chỗ cho Kim Nhan, hai người duy trì thế cục giằng co trong thù địch.

Cho dù Kim Thông Anh muốn mua lại cổ phiếu công ty, Kim Nhan cũng chưa bao giờ bán ra một cổ phiếu nào, giống như duy trì lợi thế duy nhất của cậu.

Chỉ điểm này cũng thấy sự ác liệt trong cảm tình của cặp huynh đệ.

Nhặt từ trong đống thư tín đặt trước mặt một bức, Kim Nhan mở ra đọc qua, lại liếc về vị trí chủ vị xa xôi ở đối diện. Chỗ đó sau khi cha dượng qua đời, chỉ một người có tư cách để ngồi, là Kim Thông Anh. Nhưng nơi đó hiện tại không có ai cả, Kim Thông Anh không cùng cậu ăn cơm, bọn họ đều lựa chọn tránh chạm mặt đối phương, từ khi cậu còn rất nhỏ đã như vậy.

Nếu không phải quản gia báo cáo, có lẽ cậu nghĩ Kim Thông Anh không có ở trong nhà.

Cậu đem một phong thư tín đặt lên bàn, thở dài bảo: "Đây không phải thư của tôi, nói cho đại thiếu gia, tôi không cẩn thận mở nhầm."

Ngay cả loại việc nhỏ này cũng phải qua bên thứ ba truyền lời, có khi Kim Nhan cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng đây là điều một mình cậu không thể thay đổi.

Cậu vài năm trước tốt nghiệp đại học ngành quản trị kinh doanh, nhưng Kim Thông Anh không cần cậu hỗ trợ. Tự bản thân gã đã là một nhà quản trị doanh nghiệp cực độ thông minh, thậm chí còn có tạp chí bình luận, gã so với Kim Nghĩa Nhật ở trên thương trường càng thêm dũng mãnh thiện chiến.

Kim Nhan có học gì cũng căn bản là không đất dụng võ, cậu từng muốn phản ánh với Kim Thông Anh là cậu cũng muốn tham gia điều hành công ty nhưng vấn đề là cậu căn bản không thể nhìn thấy mặt Kim Thông Anh.

Bất luận là ở công ty, ở nhà, thậm chí là cậu đứng ở chỗ thư ký của Kim Thông Anh đặt hẹn muốn gặp mặt, thư ký chỉ biết giả dối mỉm cười, nói cậu phải chờ sắp xếp thời gian.

Muốn gặp anh của mình còn cần sắp xếp thời gian, cậu nhịn xuống thở dài bất đắc dĩ, nhún nhường đồng ý chờ sắp xếp thời gian, nhưng là thời gian sắp xếp vĩnh viễn không đến lượt cậu.

Một tháng, hai tháng, ba tháng, thậm chí nửa năm sau cũng không, cậu đã hết khí lực lại đi nhìn nụ cười giả tạo của thư ký, bởi vì cậu hiểu đó là lãng phí thời gian.

Kim Thông Anh biểu hiện thập phần rõ ràng là không muốn nhìn đến Kim Nhan, mà thư ký một tay gã đào tạo, cũng chỉ nhận mệnh lệnh duy nhất từ Kim Thông Anh.

Cậu rời bàn ăn, lau qua miệng, ngay cả khi cậu phải tham dự yến hội, Kim Thông Anh cũng nhất định sẽ không tham dự, bọn họ tựa như hai cực một nam châm, vĩnh viễn không thể gặp mặt, song phương đều biết đối phương tồn tại, nhưng lại bảo trì khoảng cách nhất định, vĩnh viễn không tiếp xúc.

Quản gia nhận thư tín mở nhầm xong, Kim Nhan đứng dậy, lái xe tới công ty. Cậu ở công ty có văn phòng độc lập, thậm chí có nữ thư ký riêng do Kim Thông Anh cấp cho cậu, chỉ là việc cho cậu làm tất cả đều là một ít nhàn sự, nhàn đến làm cho cậu cảm thấy ở trong công ty cậu căn bản là giống kẻ vô tích sự.

Nói cậu phụ trách mảng quan hệ xã hội, kỳ thật cậu chỉ cần đóng dấu và ký tên, tất cả hoạt động cũng không phải cậu chủ sự hay phụ trách.

Công ty gần đây mới mua một mảnh đất muốn xây cao ốc thương mại, chuẩn bị làm lễ động thổ, cậu rốt cuộc chịu không nổi cảnh nhàn rỗi không có việc gì làm ở công ty như vậy, liền đánh một bản kế hoạch đưa Kim Thông Anh, Kim Thông Anh không có hồi âm, cậu đoán có lẽ thư ký được nhờ chuyển căn bản là không có đem bản kế hoạch cậu thức đêm viết thành đặt lên bàn của Kim Thông Anh.

Được rồi, bọn họ đối đãi cậu như vậy, cũng đừng trách cậu vô tình.

Cậu thật sự bốc hỏa, công ty tuy do Kim Thông Anh quản lý, nhưng ít nhất —— cậu oán hận nghĩ —— ít nhất cậu cũng là cổ đông lớn nhất, nếu cậu đem bán lượng cổ phiếu công ty nhiều như vậy, tuyệt đối sẽ làm cổ phiếu lao dốc, hoặc là làm cho người điều hành bị thay đổi.

Cậu nắm nhiều cổ phiếu công ty như vậy, mà Kim Thông Anh chết tiệt này với bản kế hoạch cậu tâm đắc viết ra, thậm chí ngay cả câu NO hoặc YES cũng không cấp cho cậu, cậu không thể nhịn được nữa.

Vừa đến văn phòng, cậu liền xem xét hồ sơ trên bàn, hoàn toàn không có hồi âm, đây là trả lời Kim Thông Anh cho cậu, cậu tức giận đến nắm chặt nắm tay, cậu đã quá chán làm một người không có tiếng nói rồi!

Cậu in lại một bản kế hoạch nữa, kẹp vào nách đi ra khỏi văn phòng, ấn thang máy, đi tới trước văn phòng Kim Thông Anh, nữ thư ký trang điểm hoàn mỹ không tỳ vết lộ ra nụ cười giả dối sáng lạn —— đây là biểu tình duy nhất khi nhìn thấy cậu, vĩnh viễn cũng không thay đổi.

"Tổng giám, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"

Tổng giám, chức vị nghe ra rất lớn, kỳ thật chỉ là hư danh, cậu lộ ra đồng dạng giả dối tươi cười, hồi báo cho thư ký.

"Không có việc gì, không, phải là không có chuyện của cô."

Cậu hỏa đại tiêu sái bước qua nàng, giả cười trên mặt thư ký phút chốc tan biến, lập tức sợ hãi đứng dậy, trấn thủ phòng tuyến này chính là một trong những chức vụ của nàng, khi nàng đến nhận vị trí này, tổng giám đốc cũng đã nói thập phần rõ ràng.

"Tổng giám đốc đang có khách, thỉnh ngài không nên tự ý xông vào." Nàng cố ngăn cản cậu.

"Vậy rất tốt, hai anh em tôi có thể cùng nhau chiêu đãi khách nhân."

Tốt nhất là có khách, nhưng cậu sẽ không bao giờ... tin tưởng câu nào từ nữ thư ký này nữa, cậu tươi cười để lộ ra hàm răng trắng đều đặn, trong tươi cười hàm đầy phẫn nộ, từ khi cậu tốt nghiệp xong đã muốn hai năm, cậu đã chịu đủ hai năm cư xử nho nhã ngu ngốc.

Chỉ biết nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại nữa, vì sao chính mình phải nhẫn nại đến nước này? Cảm giác căn bản là ngu ngốc, ngu ngốc tới cực điểm.

Kim Nhan hoàn toàn không để ý tới thư ký ngăn cản, giống cái đầu tàu phẫn nộ bước tới cánh cửa mở ra đi vào, như cậu dự đoán ban đầu, căn bản là không có khách tới chơi, cậu đoán nhiệm vụ lớn nhất của thư ký chính là ngăn cản cậu tiến vào văn phòng Kim Thông Anh.

Trong văn phòng rộng hơn mười bình, Kim Thông Anh đang vùi đầu giữa hai chồng công văn trên bàn, đầu cũng không nâng chỉ vào một góc công văn, nam âm khàn khàn trầm thấp hoàn toàn không mang một tia cảm tình phân phó công việc.

"Này giao xuống bên dưới làm." Gã nghĩ tiến vào chỉ có thể là thư ký đến thực hiện công việc.

Kim Nhan vào công ty hai năm, tuy rằng bọn họ trên danh nghĩa huynh đệ, thậm chí cùng công tác trong công ty gia đình, nhưng cho tới bây giờ cậu chưa từng vào văn phòng riêng của Kim Thông Anh.

Không gian rộng rãi thoáng đãng, thiết kế chỉ có một cảm giác đơn nhất, dương quang từ ngoài chiếu vào thủy tinh, thủy tinh phản xạ ánh sáng, rất đẹp nhưng cảm giác sắc bén mà lãnh khốc, tuyệt không ấm áp, thậm chí ở vào nơi này, còn có một loại cảm giác như ở trong tủ băng cực lạnh, nam nhân có năng lực ở trong này cả ngày không bị đông chết, coi như là kì tài.

Nơi này vấn đề không chỉ từ trang hoàng, mà có thể một phần lớn hơi lạnh như băng phát ra từ chính nam nhân vẫn chưa hề ngẩng đầu lên —— Kim Thông Anh.

Kim Nhan chưa từng thấy qua gã, nói như vậy có thể có điểm khoa trương, nhưng là cậu ít nhất đã nhiều năm cũng không cùng gã mặt đối mặt gặp nhau, mặc dù có thấy mặt gã trên bìa tạp chí, bất quá Kim Thông Anh căm ghét cậu phi thường mãnh liệt, bọn họ duy trì tình trạng như mặt trăng với mặt trời. (nguyên tác là "vương bất kiến vương")

Cậu chỉ nhìn thấy Kim Thông Anh khi gã đang bước vào thời kì dậy thì, khi đó gã mới vừa trổ mã, khuôn mặt còn phi thường gầy gò, nghe dưỡng phụ đã mất nói, Kim Thông Anh bởi vì trong thời gian quá ngắn dáng người phát triển rất cao, nên cơ thể, xương cốt hay bị ẩn ẩn đau nhức, đây là đau đớn mà nam hài trong thời kì dậy thì dễ gặp phải.

Cho nên gã rốt cuộc cao bao nhiêu, dáng người như thế nào, Kim Nhan căn bản là không có ấn tượng, Kim Thông Anh trong trí nhớ của cậu, là một nam hài cao lớn trầm mặc, ánh mắt giống vực sâu không đáy, không phải đại nam nhân cao to, dáng người uy mãnh trước mắt, nếu bỏ qua biểu tình lạnh như băng, gã có ngoại hình thực dễ dàng làm cho người ta mê mẩn.

"Em không phải thư ký." Nhiều năm như vậy mới là lần đầu tiên nhìn thấy gã dưới ánh mặt trời, yết hầu cậu khô khốc cất tiếng...

Nam âm xa lạ xuyên thấu màng tai Kim Thông Anh, âm sắc nhu hoà hàm đầy khoan dung, trong thanh âm không có khổ sở, chỉ có vui mừng.

Gã đến chết cũng nhận ra thanh âm này, đôi mẫu tử kẻ trộm ngang nhiên chiếm nhà của gã, bức tử mẹ gã, lại dám không biết sống chết bước vào văn phòng riêng của gã.

Gã ngẩng đầu với ánh mắt hắc ám, không ai nói gã cùng cha ruột bộ dạng rất giống nhau, nhưng dù bọn họ bề ngoài không giống, ánh mắt lại rất giống nhau, chính là Kim Nghĩa Nhật nhìn gần thì âm trầm, bình lặng như bóng đêm, còn gã như là hai ngọn lửa địa ngục rực cháy, vĩnh viễn cháy trong hắc ám.

Thư ký không còn ngăn trở cậu, nàng đứng ở cửa, hai tay xoắn vào nhau, một bộ bất an, Kim Thông Anh nhìn phía nàng, lạnh lùng nói: "Cô có thể đi ra ngoài."

"Thực xin lỗi, tổng giám đốc, ngài ấy nhất định xông vào." Nàng lần nữa giải thích.

Kim Thông Anh có tai như điếc, lại lặp lại nói: "Cô có thể đi ra ngoài, sau khi đóng gói hảo thì đi lĩnh phí thôi việc."

Thư ký sửng sốt, ngay cả Kim Nhan cũng choáng váng, cậu có thể tưởng tượng làm thư ký Kim Thông Anh hẳn là tiền lương rất cao, hơn nữa là một công việc tốt, tính cạnh tranh rất cao, mất đi chức vị này, với thư ký mà nói, tuyệt đối là đả kích nghiêm trọng.

"Thực xin lỗi, tổng giám đốc."

Thư ký kia hốc mắt lập tức liền đỏ, Kim Nhan từng nghe thanh danh lãnh huyết vô tình của gã, nhưng làm như vậy không khỏi cũng hơi quá đáng đi.

"Không liên quan đến cô ấy, là em có việc phải nói với anh."

Kim Nhan nhịn không được bênh vực kẻ yếu, người khởi xướng hết thảy là cậu, có cái gì khó chịu trút lên cậu là được, cần gì hành động nhỏ nhen giận chó đánh mèo lên người khác.

Kim Thông Anh lập tức liền đánh gãy lời cậu bằng lời lẽ sắc bén độc đoán, khí thế không cho phép cậu chen vào. "Có hay không có vấn đề do ta quyết định, về phần có chuyện gì, ngươi nói đi."

Gã không hề ngẩng mặt, lại cúi đầu nhìn công văn, giống như đem cậu trở thành không tồn tại, Kim Nhan đem bản kế hoạch vừa in đặt trước mặt gã, Kim Thông Anh ngay cả liếc mắt một cái cũng không liếc, đây là thái độ của gã với cậu, xem cậu như con rối biết cử động, mà không phải một con người có xúc cảm.

Kim Nhan nhịn xuống tức giận: "Em biết công ty mới vừa mua khối đất, muốn làm lễ động thổ, em không dám yêu cầu hoạt động to lớn gì, nhưng ít nhất hoạt động này em muốn phụ trách."

"Không cần thiết."

Lạnh lùng ba chữ lập tức gạt bỏ đề nghị, thậm chí ngay cả một giây chần chừ cũng không có, Kim Nhan khí giận công tâm, chất vấn: "Vì cái gì? Ít nhất cũng phải cho em một lý do chứ!"

Lúc này đây Kim Thông Anh rốt cục ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt gã vẫn thực lạnh như băng, nhưng khóe miệng nhếch lên đầy khinh miệt cùng khinh thường, tươi cười như vậy làm cho người ta phải một phen đầu bốc hỏa.

"Ta nghĩ ngươi trừ bỏ ôm đùi cha ta, làm một cái ngoan ngoãn tiểu hài tử thì không có gì kinh nghiệm làm bất cứ việc gì, ta không biết vì cái gì phải giao việc cho ngươi làm, ngươi làm không nổi."

Trong lời nói của gã tràn đầy vũ nhục, tuy rằng Kim Nhan sớm biết lần này gặp mặt sẽ rất không thoải mái, nhưng gã căn bản là ác ý công kích nhân cách người khác, cũng coi thường năng lực cậu đến cực điểm.

"Anh nói chuyện nên có chút tôn trọng, đó cũng là ba ba của anh."

Cậu với Kim Nghĩa Nhật có cảm tình rất sâu sắc, ở trong lòng cậu, ông giống như là ba ba đích thực, không, so với người cha cậu chưa từng thấy mặt qua còn muốn giống hơn.

"Từ khi mẫu tử các ngươi bước vào cửa nhà ta, ông ta đã không phải ba ba của ta nữa, chỉ là một lão nhân vô năng bị hồ ly tinh làm mê mẩn đến đầu óc choáng váng."

Gã không chỉ mắng Kim Nghĩa Nhật, ngay cả mụ mụ cậu cũng đem ra mắng, Kim Nhan tức giận đến cả người phát run, cậu đem bản kế hoạch quẳng lên trên tập công văn Kim Thông Anh đang xem, Kim Thông Anh đáp lại bằng cách cầm lấy, lãnh khốc ném thẳng vào thùng rác, cuối cùng là cho cậu một câu, "Đi ra ngoài, không cần lãng phí thời gian của ta."

"Ngươi tên hỗn đản này!" Cùng gã nói chuyện đúng là lãng phí thời gian, người luôn ăn nói nhẹ nhàng như Kim Nhan cũng nhịn không được mắng ra tiếng.

"Ta tùy thời hoan nghênh ngươi đến công ty khác làm, không cần sống chết ở lại trong này."

Kim Thông Anh đem cậu nói còn tệ hơn rác rưởi trong thùng rác, giống như lúc gã không thèm liếc mắt một cái đã đem bản kế hoạch cậu thức đêm viết ra ném vô thùng rác, so với rác rưởi còn muốn rác rưởi hơn.

"Được, tôi sang công ty khác."

Kim Thông Anh dừng bút trong tay lại, gã không nghĩ tới Kim Nhan thế nhưng nói chuyện dễ dàng như vậy, trong ấn tượng của gã, tiểu hài tử cùng với người mẹ đã mất đã từng xông vào nhà gã, cướp đi tất cả của gã, không thể dễ dàng lùi bước như thế.

Gã khoanh hai tay, trên mặt lộ ra tươi cười châm chọc mang chút âm trầm, rốt cục chịu dùng mắt liếc cậu một cái, nhưng lời nói ra tiếp theo, lại đủ để tức chết mấy triệu tế bào trong toàn thân Kim Nhan.

"Đây là tin tức tốt nhất ta nghe được trong mấy tháng qua."

Tin tức tốt? Cậu sẽ cho gã biết cái gì mới là tin tức tốt thực sự!

Kim Nhan cũng học gã, khoanh hai tay, vẻ mặt địch ý.

"Thực đáng tiếc, tin tức tốt thực sự lại ở đằng sau kìa..." Cậu nhấn mạnh ngữ điệu, thể hiện sự khó chịu cùng ý tứ uy hiếp. "Tôi muốn bán đi tất cả cổ phiếu trong tay, lượng cổ phiếu của công ty nhiều như vậy, tôi đoán tập đoàn đối địch Hán Dương hẳn sẽ vui mừng thu mua, đến lúc đó Hán Dương liền biến thành cổ đông lớn nhất công ty, mà anh có thể hay không tiếp tục làm tổng giám đốc, phải xem bọn họ có tín nhiệm anh không."

Kim Thông Anh sắc mặt liền trầm xuống, tiện loại này hạ lưu y như gã tưởng tượng, không, hẳn là vượt quá gã tưởng tượng, gã đã nghĩ về cậu quá thiện lương rồi.

"Yêu cầu của ngươi là gì?" Ngay cả câu vô nghĩa cũng không có, Kim Thông Anh hỏi thẳng, đây là chỗ thông minh của gã.

"Cho tôi chủ trì kế hoạch về lễ động thổ, tôi cũng muốn góp một phần sức lực trong công ty của ba ba."

Sử xuất tiết mục uy hiếp không phải chuyện mà Kim Nhan am hiểu, nhưng ít nhất cậu đạt tới một nửa mục đích, đó chính là Kim Thông Anh nguyện ý nghe hết lời hắn nói.

Cho cậu chủ trì cái kế hoạch nho nhỏ kia căn bản là không có gì, cậu muốn, vậy cho cậu, dù sao lễ động thổ ai tới an bài đều giống nhau, sẽ không có gì hay ho mới mẻ.

"Vậy cứ thế, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại."

Khẩu khí gã không giống nhận thua, cũng không giống thất bại, lại càng không giống người chịu uy hiếp, vẫn một bộ đế vương độc đoán, mà gã đích xác tựa như một cái bất khả chiến bại, cao cao tại thượng vương giả.

"Tôi còn chưa nói xong." Kim Nhan hít sâu rồi mới nói, "Còn có anh không thể cách chức thư ký kia, nàng vẫn tận lực thực thiện chức trách —— không để anh phải thấy tôi."

"Cửa ở kia, ngươi có thể đi ra ngoài."

Kim Thông Anh không có trả lời vấn đề này, gã không hề ngẩng đầu nhìn cậu, lại bắt đầu coi cậu như rác rưởi không cần để ý, bút lại tiếp tục múa trên văn kiện, không khí tựa như bị ngưng kết, lãnh khiến người ta khó có thể hô hấp.

Kim Nhan đứng ba mươi giây, rốt cục sáng tỏ gã sẽ không tái cùng cậu nhiều lời thêm một câu, lại càng không muốn liếc cậu thêm một cái, đành phải từ bỏ mà chậm rãi đi ra ngoài.

Ít nhất gã đã đáp ứng cho cậu chủ trì kế hoạch này, tuy rằng dùng uy hiếp để đạt tới, nhưng ít nhất so với cái gì cũng không được làm thì thật là tốt.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Kim Thông Anh âm trầm nâng mắt lên, nhìn ra cửa, thân ảnh đang đóng cửa có dáng người tinh tế di truyền từ mẹ, dưới hàng lông mày thanh tú, là đôi mắt hai mí cong cong yêu kiều như mang nét tươi cười, lại thêm ánh mắt to tròn hàm đầy ý cười, gã nắm chặt bút trong tay, mẹ con bọn họ tâm địa rắn rết, lại có được bề ngoài ngọt ngào thanh thuần động lòng người.

Cho nên cha mình Kim Nghĩa Nhật mới có thể bị con hồ ly tinh hạ lưu không rõ lai lịch kia mê hoặc, lại còn đối đãi với đứa con riêng của hồ ly tinh tựa như đó là đứa con thương yêu nhất của mình.

Bọn họ ngay từ nhỏ đã có cuộc sống bất đồng, quay chung quanh thời thơ ấu của gã chính là cô độc cùng cừu hận, còn có đau khổ về người mẹ sớm mất, mà Kim Nhan lại được song thân yêu thương, trải qua thời thơ ấu đáng ngưỡng mộ.

Thậm chí tới giờ phút này, gã khổ tâm kinh doanh công ty nhưng đại bộ phận cổ phần đều ở trong tay Kim Nhan, công ty càng tốt, liền đại biểu tài sản của Kim Nhan sẽ nước lên thì thuyền lên, cha trước khi chết sớm tính ra kế tốt này, biến gã thành công cụ liều mạng công tác kiếm tiền cho Kim Nhan, làm cho cậu hưởng thụ cả đời phú quý.

Cha gã dù là trước khi mất cũng chỉ suy nghĩ cho Kim Nhan, không cho gã dù chỉ một chút ít thân tình.

Nhưng là rất nhanh sẽ không thế nữa, phi thường nhanh, nhanh đến mức Kim Nhan căn bản là không có cách phản kích, tưởng tượng đến cuối cùng người thắng chính là mình, mà cha mình chỉ có thể ở trong phần mộ tức giận đến xoay người, một cỗ cảm giác đắc thắng liền nảy lên ngực.

Tư vị trả thù thật cực độ ngọt, gã sẽ làm Kim Nhan biết cái gì là tuyệt vọng cùng thống khổ, cô độc cùng cừu hận, tựa như đi ở nơi sâu nhất của địa ngục.

Cho dù cùng phụ thân Kim Nghĩa Nhật giống nhau, không mấy khi lộ ra tươi cười, rốt cục gã ở giờ phút này, lộ ra nụ cười âm hiểm trầm thấp với má lúm đồng tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top