Chương 99: Ai tính kế ai

Editor: Hoa Tuyết

Yến Bá Ích sứt đầu mẻ trán nhìn đám thủ hạ truyền tin lên, hiện tại danh tiếng của hắn ngoài dân gian cực kỳ kém, còn đắc tội với một vài thế gia, càng miễn bàn đến Hầu gia và những gia tộc thân thiết với Hầu gia.

Hắn vốn hoài nghi Hầu thị lén truyền tin tức ra ngoài, nên đã cho người tạm thời giam lỏng nàng, thế nhưng hắn thật không ngờ Hầu thị lại rút củi dưới đáy nồi*, làm sự sự tình ầm ĩ ra ngoài. Với thế lực của một mình Hầu thị ở vương phủ, căn bản nàng không thể nào làm đến bước này được, vậy đến tột cùng là ai đang âm thầm tiếp ứng nàng?

(*) rút củi dưới đáy nồi là một kế sách trong binh pháp tôn tử

Là người của lão hoàng đế hay là... Yến Tấn Khâu, nghĩ đến Yến Tấn Khâu, hắn không tự chủ được nhíu mày lại, từ nhỏ hắn đã không vừa mắt loại người ngoài mặt nhã nhặn, nội tâm âm hiểm như Yến Tấn Khâu rồi, thế nhưng hiện nay cũng phải bội phục kẻ này, có thể diễn đến bước này.

Hầu thị!

Hắn trầm mặt khép tư liệu trong tay lại, áp chế cơn giận dữ trong lòng nói: "Phái người tặng hậu lễ đến quý phủ Hầu gia, ta sẽ đích thân vào cung đón quận vương phi hồi phủ."

Hạ nhân thấy sắc mặt quận vương gia khó coi, cũng không dám nhiều lời, vội vàng chuẩn bị xe ngựa hộ tống quận vương gia vào cung.

Thân là nam nhân hoàng thất, Yến Bá Ích không tiện đi thẳng đến tẩm cung của Thục phi, cho nên không thể làm gì khác hơn là đến gặp hoàng đế, nhưng thật không khéo là khi hắn tiến vào đại điện, trong điện ngoại trừ hoàng đế còn có Từ vương, Trữ vương cùng với Yến Tấn Khâu có mặt.

Mấy vương gia hoàng thất thấy Yến Bá Ích đến, tuy nét mặt có chút không đồng tình, thế nhưng khi Yến Bá Ích ngồi xuống, cũng không nói gì.

"Hôm nay các khanh đều có mặt ở đây, trẫm cũng muốn hỏi một chút, đến tột cùng khanh có ý gì," Khải Long đế không vui nhìn Yến Bá Ích, "Khanh bất mãn với Hầu thị, hay là bất mãn với trẫm?"

Hôn sự này là do ông ban ra, Thịnh quận vương đối đãi như vậy với Hầu thị, thì chẳng phải là khiêu khích ông sao?

"Bệ hạ, thần chất không có ý này, thần nghĩ trong việc này nhất định có hiểu lầm gì rồi," Yến Bá Ích mới vừa đặt mông ngồi xuống lại không thể làm gì khác là đứng lên lần nữa, hắn đi ra giữa điện quỳ xuống, khẩn thiết nói: "Xin cho thần chất một cơ hội, thần chất nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng." Yến Bá Ích không định giải thích nhiều, sự tình đã ồn ào đến mức này, căn bản chẳng ai quan tâm đến chân tướng nữa. Đối với dân chúng mà nói, bọn họ thích nhất là nghe chuyện lang quân bạc tình vứt bỏ thê tử kết tóc, mà những người trong hoàng thất cũng chỉ lo việc này ảnh hưởng xấu tới họ, còn rốt cuộc ai đúng ai sai, căn bản chẳng mấy quan trọng.

Yến Tấn Khâu nhíu mày, nhìn Yến Bá Ích đang tỏ ra kiên cường chính trực cầu xin trong điện, đuôi mày khẽ động, loại người mang vẻ mặt chính nghĩa nghiêm cẩn này mà lại làm chuyện ngược đãi chính thê, thật thú vị.

"Bây giờ ngươi nói những lời này với trẫm thì có ý nghĩa gì," Khải Long đế mặt không thay đổi đứng trên chính điện, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Hôm qua sau khi Thịnh quận vương phi tiến cung, đã cầu xin Thục phi, hy vọng hòa ly với ngươi. Lời nói lúc đó, nhiều phi tần trong cung đều nghe thấy, ngươi muốn trẫm cứu vãn giúp ngươi thế nào đây?"

Yến Bá Ích hơi biến sắc, Hầu thị thế mà lại dám nói vậy, nhưng việc này phát sinh hôm qua, vì sao không có ai truyền tin cho hắn? Nghĩ vậy, tâm tình hắn đại biến, hẳn là có người đã cố chặn tin lại.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên quay sang nhìn Yến Tấn Khâu đang im lặng ngồi một bên, nhưng chỉ thấy dáng vẻ bình tĩnh đạm mạc của đối phương.

"Trẫm đang nói chuyện với ngươi, ngươi nhìn Tử Lăng làm chi?" Khải Long đế lạnh mặt nói, "Sự tình ồn ào đến như vậy, toàn bộ bách tính trong kinh thành đều đang chờ xem kết quả, chẳng lẽ ngươi muốn trẫm bức ép Thịnh quận vương phi cho ngươi áp giải về?" 

Yến Bá Ích biết lần này mình đã bị ám hại, mà người hãm hại hắn còn là nữ nhân cạnh mình, thế nhưng lúc này chỉ có thể cắn răng nuốt hận, hắn đè nén tức giận trong lòng xuống, quỳ lê đến trước mặt Khải Long: "Xin bệ hạ giúp thần chất một tay." 

Khải Long đế nhìn Yến Bá Ích quỳ trước mặt mình, đáy mắt lộ ra vẻ hài lòng, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: "Việc này trẫm không tiện xen vào, ngươi đi khuyên nhủ Hầu thị đi, kết quả việc này ra sao, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm ý của nàng." Nói đến đây, sắc mặt ông đột nhiên biến đổi, "Nhưng bất kể cuối cùng sự việc ra làm sao, ngươi cũng không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo lên Hầu gia."

Hôn sự này là do ông ban ra, nên ông cũng không muốn đến cuối cùng hai thế gia này đều oán giận ông.

Yến Bá Ích dùng ngón trỏ bấm mạnh vào lòng bàn tay, sau đo mới chậm rãi nói: "Thần chất nhớ kỹ."

Trữ vương mập mạp ngồi một bên đột nhiên không âm không dương mở miệng nói: "Sớm biết có ngày hôm nay, thì trước đây hiền chất cần gì phải gây ra những việc này, thể diện của hoàng thất chúng ta đều đã đánh mất rồi."

Yến Bá Ích trầm mặc không nói.

Từ vương nhìn Trữ vương bỏ đá xuống giếng, lại nhìn Hiển vương im lặng không lên tiếng, suy tư chốc lát lại nói: "Bệ hạ, dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của phu thê bọn họ, chúng ta không tiện xem vào, thần xin được cáo lui trước." 

Trữ vương trừng Từ vương, lão vương bát đản, loại thời điểm này còn không quên đào hố cho ông nhảy, thật thiếu đạo đức!

Lúc này Yến Tấn Khâu mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Bệ hạ, thần chất cho rằng, ngài tứ hôn vốn là ý tốt, chỉ là loại chuyện như hôn nhân này, không ai có thể biết trước kết quả, có lẽ duyên phận của họ mỏng mới tạo ra kết quả hôm nay."

"Khanh nói đúng, chẳng phải tình cảm của khanh và vương phi nhà khanh rất tốt đó sao," Khải Long đế dường như đã tìm thấy một cái cớ cho mình, lập tức lại phất phất tay, "Các khanh đều lui ra đi, việc này trẫm không định xen vào nữa. Việc hôn sự của người trẻ tuổi các khanh, thì tự mình quyết định đi."

Đám người rời khỏi chính điện, Yến Tấn Khâu cười híp mắt nhìn sắc mặt đen như mực của Yến Bá Ích: "Đường huynh, hay là đệ đệ đi cùng huynh đến tẩm cung Thục phi nương nương một chuyến nhé?"

Yến Bá Ích một mình đến cung Thục phi không thích hợp lắm, hai người bọn họ cùng đến đó sẽ ổn hơn là một người đi

"Không dám làm phiền đường đệ, đa tạ," Yến Bá Ích lạnh lùng nhìn Yến Tấn Khâu, "Có một số việc không có người ngoài xen vào sẽ tốt hơn."

Yến Tấn Khâu nghe vậy cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Trữ vương và Từ vương cùng nhau xuất cung, Trữ vương liếc nhìn Từ vương: "Thật không ngờ, ông và Hiển vương lại có quan hệ thân cận như vậy."

Từ vương bình thản nói: "Quan tâm tới hậu bối là điều trưởng bối chúng ta cần làm, Từ vương có lo nghĩ gì sao?"

"Hừ," Trữ vương hàm xúc không rõ, lạnh lùng hừ một tiếng, chờ sau khi hai người đi ra ngoài một đoạn rồi mới nói, "Vậy sao ông không quan tâm Thịnh quận vương nhiều hơn?"

Từ vương dừng bước lại, mắt liếc nhìn Trữ vương: "Làm trưởng bối, có chút thiên vị chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"

Trữ vương: "..."

Ha ha.

Yến Bá Ích cuối cùng vẫn lấy danh nghĩa đi thăm hỏi trưởng bối đến cung Thục phi một chuyến, tiếc là căn bản Hầu thị chẳng chịu gặp hắn, chỉ nói tổn thương thấu tim, không muốn gặp lại hắn nữa.

"Quận vương gia, chủ tử nói, xin vương gia giữ gìn sức khỏe, nàng không muốn về lại quận vương phủ thương tâm kia nữa," Nha hoàn thiếp thân bên cạnh Hầu thị nơm nớp lo sợ nhìn vẻ mặt không thay đổi của Yến Bá Ích, tiếp tục nói, "Xin quận vương gia thành toàn."

"Thành toàn?" Yến Bá Ích nhìn thoáng vào nội điện, ánh mắt như sương, "Hy vọng sau này nàng không hối hận."

Tiểu nha hoàn cúi đầu không dám nói lời nào.

Yến Bá Ích xoay người đi ra cửa, không chút lưu luyến. Mới vừa ra khỏi cửa cung Thục phi, thì hắn nhìn thấy ở phía xa có một nữ tử mặc cung trang mang theo một đám nha hoàn thái giám đi về phía này.

Hắn hơi híp mắt, đây là Hoa thị? Lui qua một bên nửa bước, hắn hơi cúi đầu nhìn về chỗ khác, tỏ vẻ giữ khoảng cách.

Hoa Tịch Uyển cũng nhìn thấy Yến Bá Ích, đối phương mặt một bộ cẩm bào đen tuyền, thoạt nhìn phong độ hiên ngang, nhìn bề ngoài, bất cứ ai cũng không đoán được hắn là một người dã tâm tàn ác.

Yến Bá Ích chắp tay chào hỏi nàng, nàng cũng trả về một lễ vạn phúc, tuy rằng nhìn như hai người vừa lướt qua nhau, nhưng thật sự cách nhau ít nhất cũng ba bước chân.

Khi đi được năm sáu bước, Yến Bá Ích đột nhiên nhớ tới lời nói của một vị môn khách.

Nếu như chẳng phải tiểu thư phủ Nghĩa An hầu quá xấu xí, thì quận vương gia có thể cầu cưới nàng, như vậy là một lựa chọn rất có lợi cho ngài.

Khi đó hắn trả lời thế nào nhỉ?

Hình như hắn đã nói, không cần để cả đời mình thua thiệt chỉ vì một nhạc gia không biết mạnh yếu ra sao.

Quỷ thần xui khiến thế nào mà Yến Bá Ích dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy ở cuối đường, nữ nhân mặc cung trang kia gót sen nhẹ bước, tựa như những ngôi sao ôm ánh trăng sáng*, bước lên từng bậc thang trước cửa cung Thục phi.

(*) Nguyên văn: 众星捧月 – Chúng tinh phủng nguyệt

Đối phương bỗng xoay đầu lại, dường như không ngờ rằng hắn cũng đang quay đầu nhìn mình, sau khi hơi sửng sốt, liền lễ phép cười nhạt với hắn, rồi lại bước nhanh vào cửa cung Thục phi.

Rực rõ, lại tươi đẹp.

Ánh mắt Yến Bá Ích thâm thúy, chậm rãi đi thẳng ra cung.

Hầu thị quyết tâm muốn tính kế Yến Bá Ích, đồng thời dư luận cũng rất quan tâm đến việc này, nên Yến Bá Ích không thể làm gì hơn là yên lặng nuốt bồ hòn làm ngọt, đồng ý hòa ly với Hầu thị.

Để vãn hồi một ít danh dự, hắn hào phóng trả lại tất cả đồ cưới cho Hầu thị, đồng thời còn tặng thêm một vài thứ. Đáng tiếc những việc làm đó ở trong mắt người khác đều chỉ là che giấu sai lầm.

Hoa Tịch Uyển lắc đầu, nếu ở thời đại kiếp trước của nàng, chỉ sợ Hầu thị không dễ dàng tính kế thành công như vậy. Bởi vì ở đó có một thủ đoạn gọi là đổi trắng thay đen, người như Yến Bá Ích và Hầu thị có lẽ đại chiến ba trăm hiệp cũng không thể phân chia thắng bại được.

Hai ngày sau, Khải Long đế tự mình hạ chỉ, ân chuẩn cho Hầu thị cùng Yến Bá Ích hòa ly, Hầu thị đến đạo quán ở kinh giao tĩnh tu cầu phúc.

Việc này nhìn như đã hạ màn, thế nhưng có không ít bách tính thầm cho rằng, ngày xưa Thịnh quận vương và thái tử phi chắc chắc có quan hệ không minh bạch, bị Hầu thị biết nên Thịnh quận vương mới giam lỏng Hầu thị. May mà Hầu thị trốn thoát, mới thà vào đạo quán cũng muốn hòa ly với Thịnh quận vương.

Thế nên mấu chốt hiện tại là, tiểu hoàng tôn đang được hoàng thượng đích thân nuôi nấng thật sự là tôn tử của hoàng thượng sao?

Bách tính suy diễn rất nhiều, nhưng không phải tất cả bách tính miệng đều kín tiếng. Vì vậy sau tất cả, lời đồn lại một lần nữa bị lan truyền.

Cũng không biết lão hoàng đế nghĩ thế nào khi nghe những lời đồn đãi này nhỉ?

"Vương phi, hai ngày trước ở trước cửa cung của Thục phi nương nương, chúng ta có gặp phải Thịnh quận vương, không biết hắn có đoán được ngài đã ủng hộ quận vương phi... à, Hầu thị hòa ly không nữa?" Hồng Anh nghe lời đồn bên ngoài, lại nhớ tới chuyện hai ngày trước, không kìm lòng được thấy hơi bận tâm, ngộ nhỡ chủ tử nhà mình bị Thịnh quận vương ghi hận thì làm sao bây giờ?

"Hiện tại chúng ta và Thịnh quận vương phủ đã trở mặt rồi, hắn có biết hay không cũng chẳng quan trọng," Hoa Tịch Uyển lắc đầu, "Cũng giống như chúng ta đều biết vụ ám sát lần trước có liên quan đến Thịnh quận vương, nhưng lại không có chứng cứ. Cho nên dù Thịnh quận vương có hoài nghi việc này không thích hợp, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi."

Hồng Anh bừng tỉnh: "Ý của ngài là, việc này..."

Hoa Tịch Uyển liếc mắt nhìn Hồng Anh, Hồng Anh lập tức im lặng, sau đó liền cười nói: "Có thể thấy được nhân quả tuần hoàn."

Thảo nào nàng cứ thấy chuyện này càng nghĩ thì càng có cái gì đó không đúng, thì ra phía sau còn có ẩn tình, chỉ là không biết hành động này của vương gia là trút giận thay vương phi, hay vẫn là vì chèn ép Thịnh quận vương?

Hay là cả hai đều có?

Hồng Anh cười híp mắt nhìn sắc mặt hồng hào của Hoa Tịch Uyển, mặc kệ thế nào, mưu kế này cũng có lợi cho chủ tử nhà mình, trả đũa được là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top