Chương 72: Kinh hoàng

Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Bởi vì gần đây tâm tình của Khải Long đế vô cùng không tốt, cho nên trong buổi đại triều năm ngày một lần cũng chỉ nói qua loa mấy câu, sau đó lại vì chuyện truy phong thái tử làm hoàng đế mà ầm ĩ một trận, cho đến lúc tan triều cũng không có kết quả gì.

Sau khi Yến Tấn Khâu ra cung, liền chuẩn bị về vương phủ, kết quả hắn và vài người khác trong hoàng thất bị mấy người phe phản đối truy phong thái tử vây quanh, nét mặt phải tỏ ra tươi cười nghe mấy chuyện quy củ điều lệ của tổ tiên. Tuy rằng không biết bản chất thật của hắn thế nào, nhưng với dáng vẻ yên lặng lắng nghe thế này, sẽ không có ai có thể sinh ra phản cảm với hắn.

Mấy người tôn thất có chút buồn bực, bọn họ vốn chỉ là tôn thất nhàn tản, không thích quản chính sự, bây giờ lại bị những người này lôi kéo, không bỏ đi được, mà không đi thì lại sợ đắc tội với hoàng thượng, đây quả thực là tai bay vạ gió mà.

Bị chặn ở cửa cung gần nửa canh giờ, ngay khi mọi người có thể thoát thân thì một thị vệ y phục đen mang ngân đao vẻ mặt hốt hoảng chạy tới, mọi người thầm cau mày, chỉ có đội hộ vệ của thân vương mới có thể mặc trang phục này.

"Bẩm Vương gia, vương phi bị ám sát ở vương phủ, thích khách đã bị giết chết." 

Nụ cười khách sáo trên mặt Yến Tấn Khâu lập tức biến mất, hắn lạnh lùng nói: "Vương phi thế nào?" 

"Bởi vì có hai thị nữ liều mạng bảo hộ, cộng thêm thị vệ chạy tới kịp thời, nên tạm thời vương phi không nguy hiểm tính mạng, thái giám dẫn đường cho thích khách và thích khách đều đã bị giết chết." 

"Lập tức hồi phủ." Yến Tấn Khâu không để ý việc khách sáo với đám người bên cạnh, ngay cả một câu cáo từ cũng không kịp nói, đã vội vã lên xe ngựa, bảo xa phu mau chóng chạy về.

Nhưng cũng chẳng có ai để ý tới sự thất lễ này của hắn, trong kinh thành này ai chẳng biết Hiển vương yêu thương Hiển vương phi đến tận xương tủy, nếu Hiển vương phi thật sự xảy ra việc gì, thì không biết Hiển vương sẽ đau lòng đến cỡ nào. 

Có điều giữa thanh thiên bạch nhật thế này, lại có thích khách xông vào vương phủ hành thích, còn có thái giám dẫn đường, việc này cũng quá mức càn rỡ rồi. Nếu Hiển vương không bị dây dưa ở cửa cung nửa canh giờ thì người bị ám sát có khả năng chính là Hiển vương? 

Xem ra mục đích thật sự của tên thích khách này là Hiển vương chứ không phải Hiển vương phi. Thế nhưng, từ trước đến nay Hiển vương là một người văn nhã, ngày thường không thích ra mặt tranh đấu chuyện gì, đến tột cùng là ai đã dùng thủ đoạn độc ác như vậy muốn giết chết Hiển vương?

Đều là người lăn lộn trong quan trường, nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi mọi người đã suy đoán trong đầu một số người khả nghi, trong danh sách những người khả nghi thì Thịnh quận vương là trạng nguyên, Phương gia – người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu là bảng nhãn, còn thám hoa là... hoàng thượng.

Xảy ra chuyện thế này, các quan viên cũng không quấn lấy mấy tôn thất nữa, ngộ nhỡ trong nhà những tôn thất này cũng phát sinh chuyện như vậy, thì không khéo bọn họ sẽ bị dính líu vào.

Không tới nửa canh giờ sau, chuyện Hiển vương phi bị ám sát đã lan truyền khắp kinh thành, sau khi Khải Long đế nghe được tức giận đến mức đập nát bộ trà cụ mình yêu thích nhất, hiện tại ông vô cùng hoài nghi thích khách ở Hiển vương phủ có thể là đồng đảng với kẻ độc hại thái tử, chỉ khổ nỗi không có chứng cứ nên cho dù ông có hoài nghi ai cũng không hạ thủ được. 

Mỗi lúc thế này, hắn lại đặc biệt hận tiên đế, nghi kỵ ông cũng không sao, lại còn ban kim bài miễn tử cho hai nhi tử của người khác, đây không phải là nói cho thiên hạ biết ông ta đang hoài nghi vị hoàng đế này có thể sẽ hạ thủ với huynh đệ mình sao. Mã công công nhìn những mảnh sứ nhỏ đầy trên đất, cũng không thèm nhúc nhích, dường như trên long án căn bản không có người nào đang giận dữ. 

Ngoài cung, Yến Tấn Khâu gấp gáp* trở về vương phủ, đi thẳng vào trong phủ, không thèm nhìn đến đội hộ vệ đang quỳ ở cửa, sải bước đi về phía chính viện. Đi vào chính viện, chỉ thấy hạ nhân ở đây tuy rằng vội vã tới lui, thế nhưng vội mà không loạn, hắn nhấc bức rèm lên đi vào nội thất, liền thấy Hoa Tịch Uyển nằm ở trên giường, thái y trị thương tài giỏi nhất Đại Chiêu đang bắt mạch cho nàng, đồ trang trí trong phòng có vết tích di chuyển, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt.

(*)Nguyên văn: Khẩn cản mạn cản ( 紧赶慢赶): đuổi theo không ngừng 

Phất tay miễn lễ cho hạ nhân đang thỉnh an trong phòng, hắn ba bước thành hai, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn vẻ mặt không chút huyết sắc của Hoa Tịch Uyển: "Thái y, vương phi thế nào rồi?" 

"Xin Vương gia yên tâm, mặc dù vết thương của vương phi sâu, nhưng may mắn là không tổn thương đến động mạch chủ, chỉ là bây giờ trời lạnh, tốc độ khép miệng vết thương sẽ khá chậm," Thái y thu hồi cánh tay bắt mạch lại, sau đó bắt đầu kê toa hốt thuốc, vừa viết vừa nói: "Tuy rằng lần này không đáng ngại, nhưng là vô cùng hung hiểm, nếu vết thương lệch đi nửa phần, chỉ sợ vi thần còn chưa kịp chạy tới đây, thì vương phi đã mất máu mà chết rồi. Vi thần mở ba phương thuốc, một là trị thương, hai là bổ huyết, ba là để thoa ngoài da, nhờ Vương gia căn dặn hạ nhân quý phủ nhất định không thể có chút nhầm lẫn nào." 

Tử Sam cắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi: "Nô tỳ mạn phép, xin hỏi thái y, cánh tay vương phi có thể bị lưu lại sẹo không?" 

"Muốn không có chút vết tích nào là điều không thể," Thái y biết đối với những quý phụ mà nói, có sẹo sẽ rất không đẹp mắt, nhưng vết thương này rất sâu, hiện tại lại là mùa đông, "Trong lúc vết thương khép miệng, ít ăn thực phẩm cay nóng, sau khi khỏi hẳn, lấy sữa bò rửa sạch, rồi dùng bột ngọc trai xoa bóp, chung quy sẽ có một chút tác dụng." 

"Đa tạ thái y," Tử Sam cảm kích phúc thân, nàng nhớ tới Bạch Hạ và Hồng Anh đã được mấy tiểu nha đầu đưa về phòng chữa trị, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ thế nào, ba người đều không có vấn đề gì lớn là tốt rồi. 

Sau khi thái y đi khỏi, Yến Tấn Khâu ngồi ở bên giường gần nửa canh giờ, thấy Hoa Tịch Uyển vẫn chưa tỉnh lại, liền hỏi: "Sao vương phi vẫn chưa tỉnh lại?" 

"Hồi bẩm Vương gia, vết thương của vương phi quá sâu, thái y đã cho nàng dùng thuốc mê để khâu vết thương lại, thái y nói, phải ít nhất hai canh giờ vương phi mới tỉnh lại." Tử Sam cẩn thận trả lời.

Yến Tấn Khâu nghe vậy không hỏi gì thêm nữa, hắn cũng không dám chạm vào băng vải quấn quanh cánh tay nàng, nên không thể làm gì khác hơn là cẩn thận nắm bàn tay không bị thương của Hoa Tịch Uyển, yên lặng ngồi một lúc lâu, mới đứng dậy nói: "Hầu hạ vương phi cho thật tốt." 

"Cung tiễn Vương gia." Tuy rằng Vương gia không nói gì cả, thế nhưng Tử Sam cảm thấy cả người Vương gia đều ngập tràn sự giận dữ, thịnh nộ mà không nói gì, khiến nàng càng phải cẩn thận từng li từng tí. 

Yến Tấn Khâu ngồi trong thư phòng, sau đó nhìn hộ vệ trưởng đang quỳ ở trước mặt mình, mặt không chút thay đổi nói: "Nói đi, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì." 

Hộ vệ trưởng kể ngọn ngành sự việc đã xảy ra, nguyên nhân gây ra chuyện, vương phi xuất hiện, phản ứng của vương phi, và kết quả cuối cùng mà hạ nhân trong chính viện cũng nhìn thấy vương phi cả người nhuốm đầy máu ngồi dưới đất, hai người tỳ nữ.

"Vương phi nói, chỉ làm như vậy mới có thể đem sự tình che giấu hoàn mỹ, còn có thể... Còn có thể xóa bỏ nghi kỵ của hoàng thượng đối với ngài được." Hộ vệ trưởng thật không ngờ vương phi và hai thị nữ bên cạnh ngài ấy lại có thể làm đến bước này, lúc hắn dẫn hộ vệ xông vào nội viện, nếu không phải biết vương phủ căn bản không có thích khách, thì khi nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, hắn cũng đã không kìm lòng được tin tưởng thật sự có thích khách rồi.

Không chỉ có thị vệ của vương phủ, mà hạ nhân trong chính viện cũng nhìn thấy vương phi cả người nhuốm đầy máu ngồi dưới đất, hai người tỳ nữ cũng thương tích đầy mình, tuy rằng sợ hãi cực độ, thế nhưng vẫn không quên che chở vương phi ở sau người. Căn phòng vốn tinh xảo đẹp đẽ cũng bị đập phá đến hỗn loạn, có thể thấy được tình cảnh lúc đó nguy hiểm thế nào.

Sau đó bọn họ đã nhanh chóng "bắt được" tên thích khách mặc trang phục gã sai vặt và tên thái giám phía sau núi giả ở chính viện, làm cho mọi người trong vương phủ không chút nghi ngờ gì về việc vương phi bị ám sát. 

Vốn chuyện tên mật thám kia trốn thoát rất bất lợi với bọn họ, thế nhưng sau khi "vương phi bị ám sát", bọn họ liền trở thành người bị động, bởi vì Hiển vương phủ cũng bị hại giống như thái tử vậy, chứ không phải là đi làm hại người khác.

Yến Tấn Khâu ngồi ở trên ghế, trầm mặc một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Ngươi lui xuống đi, mỗi người tự đi lĩnh mười gậy, sau đó đi xử lý sạch sẽ mọi chuyện trong phủ, bản vương đi xem vương phi." 

"Dạ." Hộ vệ trưởng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là vương phi kiên quyết quả cảm, bằng không vương phủ mà có chuyện không may thì hắn gặp phiền toái lớn rồi. 

"Đội trưởng, không sao chứ?" Mấy thị vệ quỳ gối ngoài thư phòng thấy Vương gia đi ra, đội trưởng cũng đi ra theo, nên thận trọng hỏi, "Vương gia có nói gì không?" 

"Hiện tại Vương gia đang lo lắng cho thương thế của vương phi, chỉ nói phạt chúng ta mỗi người mười côn, vẫn chưa nói gì thêm," Hộ vệ trưởng cau mày, "Chớ nói nhảm nữa, đi lãnh phạt đi." 

Bọn hộ vệ đều yên lòng, chỉ đánh mười gậy cũng không phải hình phạt nghiêm trọng gì, lần này bọn họ để cho mật thám trốn ra, đừng nói là mười côn, cho dù hai mươi côn bọn họ cũng không thấy oan uổng.

"Vương phi và hai nha hoàn bên cạnh thật là nữ trung hào kiệt, là cái này," Một gã hộ vệ giơ ngón tay cái lên, "Thật không hổ là ngoại tôn nữ nhà võ tướng, sự kiên quyết dứt khoát này không phải ai cũng có được." 

Hộ vệ trưởng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, hắn vội vàng ngậm miệng lại, lúc này mới nhớ tới, vương phi có hung hãn thì cũng là vương phi, chẳng phải người mà một thị vệ nhỏ bé như hắn có thể nhắc tới.

Có điều... dáng vẻ của vương phi lớn lên đúng là xinh đẹp không nói nên lời, thảo nào Vương gia lại yêu thương nàng như vậy. Nếu hắn có thể lấy được một giai nhân tuyệt sắc như vậy, đừng nói không nạp thiếp, có tổn thọ mười năm hắn cũng nguyện ý.

Yến Tấn Khâu lật một trang sách, lại nhìn về phía chiếc giường, sau đó lại lật một trang sách, cứ như vậy nhiều lần. Trên thực tế căn bản hắn không biết mình đang đọc cái gì cả, sau khi hắn nghe thấy Hoa Tịch Uyển bị ám sát ở cửa cung, hắn đã biết rõ, nhưng nỗi sợ hãi lúc đó chẳng phải là giả vờ, mà là tâm trạng thật của hắn không ngờ thì ra nàng còn quả cảm như vậy. 

Hắn cho rằng Hoa Tịch Uyển là người hơi mạnh mẽ, hơi lười nhác cũng có chút đáng yêu, thế nhưng thật không ngờ thì ra nàng còn quả cảm như vậy. Hắn biết, nàng làm những thứ này là vì hắn, vì Hiển vương phủ. 

Có lẽ nữ nhân này chưa đủ ôn nhu, không thi thư đầy bụng, thậm chí có chút lười biếng không thích quản lý sự vụ, thế nhưng nàng lại có thể vì mình làm đến bước này, hắn còn có gì không hài lòng nữa chứ? 

Hay là trong tim nàng không có mình, nhưng điều này không có nghĩa là nàng từ chối làm việc này vì mình. 

Ở cùng với nàng, thậm chí còn khiến hắn thấy vui sướng hơn so với việc nghiêm hình tra tấn những mật thám kia, hắn là người coi trọng cảm xúc của bản thân, cho nên đối xử tốt với nàng một chút, dù sao cũng chỉ tốt một chút, thì có gì sai? 

Hắn biết trong kinh thành có nhiều người nói hắn trầm mê nữ sắc, cũng có người nói hắn sợ vợ, nhưng vậy thì thế nào? Thật sự thì một người mạnh mẽ vốn sẽ không để ý người khác nghĩ gì, hắn chỉ cần hiểu mình muốn gì.

Nữ nhân ở trên giường này là của hắn, từ thân thể đến trái tim đều chỉ có thể là của hắn. 

Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi Hoa Tịch Uyển một cái, nụ cười trên mặt dịu dàng đến vô hạn.

Đôi môi của nàng còn thơm mát tinh khiết hơn máu tươi của kẻ thù.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top