Tập 31: Thân ở tại mê cung

Tư Mã U Nguyệt nhìn vị trí mình đang đứng, một khu rừng trúc, mỗi một cây trúc nơi đây mơ hồ phát ra lục quang. Dưới mặt đất một tầng lá rụng thật dầy.

Nàng đi tới trước một cây trúc, đưa tay chạm vào, cảm giác đầu ngón tay lạnh như băng, thật giống như là sờ một tảng băng.

"Lạnh quá!" Nàng cảm giác ngón tay mình như bị đông cứng không có cảm giác gì, vội vàng thu tay về.

Nàng đi khắp nơi một vòng, phát hiện cánh rừng lớn này đã chết, nàng đã đi nửa giờ rồi, nhưng vẫn ở trong rừng trúc lởn vởn.

"Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì thế này? Không phải nói tất cả đều là ảo cảnh đấy sao, những cây trúc và tảng đá nơi đây đều cảm giác chân thực tới như vậy." Nàng đặt mông ngồi trên một tảng đá, hai chân mình ngã từ trên xuống giờ đã có chút rã rời."Thân thể này cũng quá yếu rồi, mới đi một chút đã mệt như vậy, so với kiếp trước của ta kém xa nhiều. Nếu như sau này cùng người khác giao chiến, điểm này rất bất lợi a! Xem ra sau này vẫn phải rèn luyện một chút."

Nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng lại tiếp tục ở trong rừng vòng vo, không nói tới trứng thú vật rồi, nàng ngay cả cái gì còn sống cũng không có thấy.

" Mẹ kiếp, rốt cuộc đây là nơi nào chứ?! Không phải nói tìm được trứng thú vật là có thể đi ra ngoài sao, nơi này ngay cả một trứng cũng không có, ta làm sao tìm được!" Tư Mã U Nguyệt hướng phía trước đá một cước lên đống là chất nhô kia, không nghĩ tới dưới lá cây có đồ bị đá lăn ra hai vòng.

"Đầu lâu? !" Thấy rõ ràng đồ vật bay đến trước mặt, Tư Mã U Nguyệt không khỏi một trận buồn nôn. Lúc này nàng mới phát hiện, chính mình đứng nơi này có chút cách chân.

Cúi đầu nhìn một chút, bởi vì vừa mới dùng sức, lá trúc dưới chân bị đá mở ra không ít, ngoại trừ mới đá đi đầu lâu, dưới chân nàng cũng chất đầy xương người.

Nàng lùi lại hai bước, từ trên hài cốt đi xuống, đem lá cây toàn bộ đào lên, thấy rõ hài cốt vẫn còn nguyên vẹn.

"Xương cốt không có thương tích, xem ra người này trước khi chết không có gặp phải nguy hiểm gì." Nàng nhìn kỹ một lần, nghĩ đến chính mình vừa mới ở trong rừng đã đi hơn phân nửa, thầm nói: "Chẳng lẽ người này là do chết đói hoặc là thiếu nước mà chết?"

"Chủ nhân, đây là một trận pháp." Giọng nói của Tiểu Linh Tử truyền tới.

"Trận pháp? Hình như lúc trước nghe nói nơi này là trận pháp, để cho toàn bộ người nhìn trứng thú vật đều giống nhau." Tư Mã U Nguyệt nói.

"Ngươi nói thế nào là ảo trận, trận pháp này không phải là Huyễn Trận, mà là. . . Mê trận." Tiểu Linh Tử nói.

"Mê trận? Đó là trận pháp gì?" Tư Mã U Nguyệt hỏi.

"Chính là một loại trận pháp để cho người ta tâm trí bị lạc." Tiểu Linh Tử nói, "Ngươi vừa rồi cũng bị trận pháp mê hoặc, cho nên ngươi càng ngày càng nóng nảy. Ngay cả ta gọi nhiều lần như vậy ngươi cũng không nghe được."

"Ngươi đã gọi ta rồi sao? Nếu khi đó ta không nghe được, bây giờ như thế nào lại nghe được? Trận pháp đã bị phá sao?" Tư Mã U Nguyệt nghĩ lại, đúng là càng ngày càng nóng nảy, không giống như trước đây luôn luôn tỉnh táo, mà là tâm lý hoảng sợ.

"Vừa vặn lúc ngươi đá xương kích thích thần kinh, cho nên đại não ngươi trong nháy mắt thanh tỉnh, ta mới có thể thừa dịp mà vào." Tiểu Linh Tử nói.

"Trận pháp này đáng sợ như vậy, học viện vì sao lại bố trí trận pháp này?" Tư Mã U Nguyệt không hiểu hỏi.

"Bây giờ không phải là lúc ngươi nghĩ cái này, lại nói nếu ngươi muốn đi ra ngoài, nhất định phải phá trận pháp này, nếu không thì phải ở bên trong không ra được." Tiểu Linh Tử hét lên.

"Vậy người này chắc là bị vây chết ở chỗ này." Tư Mã U Nguyệt nói, "Tiểu Linh Tử, ngươi đã biết trận pháp này, vậy ngươi sẽ phá sao?"

"Ta cũng không phải là Trận Pháp Sư, ta làm sao biết PHÁ...!" Tiểu Linh Tử nói.

"Ngươi không phải là Trận Pháp Sư, vậy làm sao ngươi biết đây là mê trận?" Tư Mã U Nguyệt hỏi.

"Toàn bộ người sẽ ăn cơm đều biết làm cơm sao? !" Tiểu Linh Tử khinh bỉ nói, "Chưa ăn qua thịt heo nhưng đã gặp qua heo chạy."

"Hả_____ ngươi không biết làm sao Phá Trận, ta cũng không biết, vậy làm thế nào?"

"Đừng cãi!"

"Nguyệt Nguyệt, ta biết làm sao nha?" Tiểu Hống chen miệng nói.

Tư Mã U Nguyệt đem Tiểu Hống gọi ra, hỏi: "Làm sao bây giờ?"

"Người ca ca của ngươi lúc trước, là Trận Pháp Đại Sư rất lợi hại, ta từng nghe hắn nói với ngươi, muốn phá trận pháp này có hai lựa chọn, một là thuận giải, hai là nghịch giải."

"Thuận giải? Nghịch giải?"

" Ừm, thuận giải chính là phải biết quy luật vận hành của trận pháp, từng bước từng bước đem trận pháp mở ra, phương pháp phá giải như vậy sẽ không làm hủy đi trận pháp, người trong trận pháp cũng sẽ không bị thương." Tiểu Hống nói.

"Phương pháp này không được, trong chúng ta ai cũng không biết trận pháp. Nói, kế tiếp." Tư Mã U Nguyệt nói.

"Phương pháp nghịch giải rất đơn giản." Tiểu Hống nói, "Ca ca ngươi từng nói, mỗi một trận pháp đều có tâm trận, chỉ cần tìm được tâm trận, bắt lấy, trận pháp sẽ phá giải."

"Biện pháp này đơn giản hơn nhiều!" Tư Mã U Nguyệt nhìn chung quanh một lần, muốn nhìn một chút trận pháp này tâm trận ở nơi nào.

"Ta còn chưa nói hết!" Tiểu Hống nói, "Phương pháp nghịch giải này mặc dù đơn giản, nhưng một khi hủy đi tâm trận, trận pháp sẽ tan vỡ, mỗi một trận pháp tan vỡ đều không giống nhau, có loại như tảng băng bể nát, đối với người bên trong trận pháp không có uy hiếp gì. Có loại sẽ như là thuốc nổ, đem người bên trong trận pháp gây ra tổn thương, thậm chí có thể chết đi. Cái này chủ yếu nhìn người bố trí trận pháp như thế nào đã."

"Cái này, nguy hiểm như vậy!" Tư Mã U Nguyệt nói.

"Đúng vậy, cho nên người bình thường cũng sẽ không lựa chọn loại thứ hai." Tiểu Hống nói.

Tư Mã U Nguyệt suy tư trong chốc lát, nói: "Nếu quả thật nổ mạnh ta cũng không có biện pháp. Thuận giải sẽ không, chỉ có thể nghịch giải. Nghịch giải còn có cơ hội sẽ sống sót, không hiểu lời nói liền chỉ có một con đường chết."

"Được, như vậy đi. Chúng ta đây đồng thời đi tìm tâm trận." Tiểu Hống bay tới đỉnh đầu của Tư Mã U Nguyệt nằm xuống, con mắt tròn vo nhìn khắp nơi.

"Tâm trận nhìn chung cũng không thu hút lắm, trận pháp lớn như vậy, muốn tìm ra tâm trận, không nói như mò kim đáy biển, nhưng cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy." Tiểu Linh Tử nói.

"Kia cũng phải tìm." Tư Mã U Nguyệt nhún nhún vai, "Bây giờ đây là biện pháp duy nhất. Ngược lại ngươi ở trong đó có ăn có uống, không ra được cũng không chết được, chúng ta có nhiều nhất là thời gian cùng nó từ từ chơi đùa"

Tiểu Linh Tử không nói, Tư Mã U Nguyệt cùng Tiểu Hống đồng thời ở trong trận pháp đi tìm.

Đói, nàng vào trong Linh Hồn Châu ăn. Khát, liền từ bên trong Linh Hồn Châu đem nước ra uống. Buồn ngủ, nàng liền đến trong Linh Hồn Châu đi ngủ. Vốn là nàng dự định trực tiếp ở trong rừng ngủ, nhưng Tiểu Linh Tử nói sau khi ngủ ý thức tương đối yếu kém, nếu như bị trận pháp mê hoặc tâm trí lần nữa, nàng nhất định không thể tỉnh lại.

Nàng không biết mình ở trong rừng đi bao lâu rồi, cánh rừng vẫn luôn mờ mịt, lại mang một ít lục quang. Trời mặc dù không có tối, bất quá nàng đã ăn bảy bữa cơm, ngủ một lần rồi, được ba ngày hai ngày một lần.

"Nguyệt Nguyệt, hoàn toàn không phát hiện tâm trận đang ở đâu a!" Vẫn không tìm được tâm trận, Tiểu Hống có chút nhục chí thân thể thu nhỏ lại, nằm ở trên bả vai Tư Mã U Nguyệt.

"Từ từ sẽ tìm được." Tư Mã U Nguyệt cũng có chút than thở, nơi này ngoại trừ cây trúc thì chính là cây trúc, còn có trong lúc tìm phát hiện thêm hai cỗ hài cốt.

"Tiếp tục mù quáng như vậy tìm cũng không phải biện pháp." Nàng dừng bước lại, nói: "Nếu là tâm trận, nhất định là có quy luật hoặc có chỗ đặc thù gì đó, chúng ta trước quan sát nơi này một chút lại nói."

Nói xong, nàng đi tới trên một tảng đá lớn ngồi xuống, quan sát kỹ những cây trúc này cùng lá rụng dưới mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top