Chap1


 'Nụ hôn của hoàng tử sẽ đánh thức giấc ngủ trăm năm của công chúa, và họ sẽ sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời.'

"thật nực cười! Hahahaha" .Dương Gia Hân cười phá lên,khiến cho mọi người trên đường phải ngoái đầu lại nhìn bằng ánh mắt khó hỉu.

Nhưng dường như cô chẳng nhận thấy điều ấy:"Ai chắc rằng họ sẽ sống mà không cãi nhau chứ! Hay hoàng tử kia liệu có lừa dối công chúa?Nếu điều đó thật sự xảy ra,công chúa ấy liệu sẽ sống tiếp hay chết đi?"

"Hay công chúa lại rơi vào một giấc ngủ trăm năm?Chẳng ai biết chuyện j sẽ xảy xa sau phần cuối của câu chuyện!". Chấm dứt một hồi suy nghĩ vẩn vơ,cô gái cười kha khả lúc nãy chợt rũ mặt xuống đường,và bước đi thật nhanh.Cô thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình,cứ vậy mà đi như đang rất vội vã.

Và rồi,cảm giác đau từtrên trán mình,khiến cô chợt bừng tỉnh.Cô giơ chân đá mạnh vào cái cột đèn đã đập vào đầu mình. Nhưng thay vì vơi đi cơn tức giận,nó lại khiến cô đau hơn.

Có thể mọi người xung quanh cảm thấy cô thật ngu ngốc,nhưng thật sự đã qá lâu rồi Dương Gia Hân không hề rơi một giọt nước mắt,cô chính là đang tìm một lí do để giải tỏa tất cả uất ức trong những năm qua.

Tưởng chừng cô gái này sẽ khóc thật lớn,nhưng cô ấy chỉ rơi đúng một giọt nước mắt thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc lúc nãy lại vang lên.Không cần nhìn Dương Gia Hân cũng biết là ai gọi đến,bởi danh bạ của cô ấy chỉ lưu một tên,nhạc chuông này cũng chỉ dành cho một người.

Dương Gia Hân dùng tay gạt giọt nước duy nhất trên mặt kia, rồi nở nụ cười,để lấy lại sự mạnh mẽ.

-Bân Nhi! Mình nghe...

-'Này,cậu đi đâu thế hả,s lại không nghe điện thoại của mình!!!??'. Tiếng quát lớn của Bân Nhi khiến Gia Hân phải giật điện thoại ra xa tai.

-mình đang trên đường đến trường đây!cậu gọi cho mình làm j?

-Cậu trở lại kí túc xá lấy hộ mình cái USB được không,bây giờ mình về sẽ không kịp mất.

-được thôi! Sáng nay mình cũng không có tiết,định đến thư viện để đọc sách.

- cậu không cần phải giải thích với mình!!!hahaha,giờ thì về lấy giúp mình và đem hộ mình đến hội trường lớn nhé!

-Hừzzzz!!!@@@

Bân Nhi : ' tạm biệt nhé!cảm ơn cậu'

Tắt di động Dương Gia Hân cười thầm một cách yếu ớt: ' mình cũng cảm ơn cậu,Bân Nhi !'

' Nếu không có cậu,kẻo mình sẽ khóc thật lớn mất'

Cô gái ấy nhìn xung quanh với vẻ ngại ngùng, để chắc rằng người ta sẽ không coi cô là một con người quái đảng.Sau đó, cô quay lưng thật nhanh về lối cũ,và chạy như bay về kí túc xá.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top