Chương 3

Đỗ Văn Nhiên cảm nhận được xe chạy về phía trước, nhục nhã nhận thấy tinh dịch nam nhân cưỡng ép trút vào thân thế từ nơi khó nói kia từ trong đùi mà chậm rãi chảy xuôi xuống, nhỏ lên đệm ghế sau xe.

“Tới rồi.”

Cổ Minh dừng xe, bước xuống mở cửa sau ra, nửa người nhoài vào trong băng ghế sau.

Đỗ Văn Nhiên rõ ràng có hơi rụt chân lại, Cổ Minh làm như không phát hiện, ôm anh từ trên ghế trong cùng ra, trực tiếp ôm lên phòng chủ nhân trên lầu hai biệt thự.

“Đau không?”

Đỗ Văn Nhiên cắn răng, im lặng quay đi.

Mỗi lần Cổ Minh cưỡng bức anh xong, đều hỏi vấn đề khiến người khác lúng túng này.

Làm xong chuyện hạ lưu vô sỉ, còn muốn dùng hai chân chà đạp lên lòng tự trọng của đối phương để thỏa mãn dục vọng biến thái thích kiểm soát của bản thân.

Ác ma.

Vừa rồi chính mình khóc đến cổ họng phát đau, cầu xin hắn dừng lại, cuối cùng chỉ nhận lấy xâm phạm kịch liệt hơn.

Nghĩ đến mình bị một người đàn ông đè dưới thân không chịu nổi thống khổ mà nhục nhã cầu xin tha thứ, Đỗ Văn Nhiên cảm thấy bị sỉ nhục càng sâu sắc.

“Tôi tự làm được.” Phát hiện Cổ Minh đang ôm mình về phía nhà tắm, Đỗ Văn Nhiên vốn không muốn nói chuyện với Cổ Minh đành phải mở miệng.

Cổ Minh cúi đầu sát vào anh, vô hại mỉm cười, “Em nghĩ mình có thể tự tẩy rửa?”

“Tôi có thể.”

“Đã hai tháng tôi không chạm vào em.” Cổ Minh chăm chú nhìn vào mắt anh, lại lóe lên tia hứng thú khi trông thấy con mồi, chậm rãi nói, “Nếu em còn có khí lực làm chuyện gì đó, thì tôi sẽ để em dùng nó trên người tôi.”

Hai tay ôm Đỗ Văn Nhiên hơi hơi siết chặt lại, trầm giọng nói, “Giọng em hiện tại rất được, tùy tiện nói một chữ cũng có thể khiến tôi hưng phấn.”

Đỗ Văn Nhiên lạnh lùng ngậm miệng.

Sau đó anh tiếp tục khép chặt miệng, cho dù trong nhà tắm Cổ Minh giúp anh tẩy rửa khi chạm vào nơi tư mật khiến anh đau đớn, thân thể thon dài trắng nõn kịch liệt run rẩy, một chút thanh âm cũng không hề thoát ra.

Cổ Minh giúp anh rửa sạch sẽ, không vội đem anh ra ngoài mà ấn anh vào tường phòng tắm, phả hơi lên gương mặt anh, mỉm cười nói, “Em cứ im lặng nhẫn nại thế này, thật khiến người ta hưng phấn.”

Nói chuyện, sẽ làm Cổ Minh hưng phấn.

Không nói lời nào, cũng làm Cổ Minh hưng phấn.

Kẻ này căn bản là một tên bạo quân cưỡng từ đoạt lý, muốn xâm chiếm một nước nhỏ chỉ cần một lý do tùy tiện cũng có thể trở thành cớ để khai chiến.

Đỗ Văn Nhiên vừa mới bị chà đạp, nửa người dưới rất khó chịu, bả vai bị đè lại làm anh đau đớn, phía sau lưng bị ấn vào tường gạch men sứ lạnh như băng cũng tê dại, trong lòng phát hỏa, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Cổ Minh.

Thế nhưng anh chợt nhớ Cổ Minh từng nói một cái trừng mắt tùy ý của anh cũng có thể khiến người ta hưng phấn, hơn nữa lần giáo huấn khi trước đã khắc cốt ghi tâm, dùng ánh mắt giằng co cùng Cổ Minh, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Đỗ Văn Nhiên tính toán thật nhanh, hạ mi xuống, tầm ngắm lại rớt ngay đũng quần của Cổ Minh, thứ đó đã hung hăng đội lên qua lớp vải dệt.

Cổ Minh cũng biết Đỗ Văn Nhiên nhìn thấy gì, trên mặt lộ ra một nụ cười tà mị.

Đỗ Văn Nhiên tuyệt đối không muốn thấy hắn mỉm cười, nụ cười của Cổ Minh đối với anh chưa bao giờ là chuyện tốt, lần đầu tiên bị hắn làm đến chết đi sống lại ấn tượng nhất cũng là nụ cười này, tuy rằng ngọt ngào dễ nhìn nhưng thực chất lại ẩn chứa nguy hiểm, như lúc mèo vờn chuột vậy.

Nếu đã cảnh giác trong lòng thì khi Cổ Minh muốn đem anh ra khỏi phòng tắm, Đỗ Văn Nhiên vịn chặt lấy vòi nước, giống hệt như khi nãy nắm chặt cửa xe.

“Quậy đủ chưa?” Cổ Minh lại bắt đầu nhíu mày, “Bỏ ra.”

Đỗ Văn Nhiên trầm mặc cứng đầu không chịu buông tay.

Loại thái độ này quá mức rõ ràng, khiến Cổ Minh phát hỏa. Đến Missisippi bàn chuyện hợp tác, trước khi đi Cổ Minh mất nửa ngày mới bỏ đi ý định mang Đỗ Văn Nhiên theo, Missisippi không phải địa bàn của hắn, lỡ may xảy ra chuyện bất giờ, Đỗ Văn Nhiên đi theo có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Khi đến Missisippi, ở địa bàn của người khác, lo lắng có thể bị theo dõi, Cổ Minh hoàn toàn không muốn để lộ người có thể uy hiếp đến mình cho người ngoài biết, lại phải nén xuống, không gọi điện cho Đỗ Văn Nhiên.

Hai tháng liền không chạm vào anh, để anh tự do tự tại làm điều anh muốn, dù Đỗ Văn Nhiên không chút cảm động thì cũng nên dùng nét mặt dễ chịu một chút chứ?

Hai tháng này Cổ Minh tự thấy mình đã thả tay đến cực hạn, ngay cả chiếc điện thoại duy nhất đến khi rời địa bàn người ta mới cầm đến.

Không ngờ người duy nhất mình muốn gọi điện, gọi tới gọi lui gọi đến nửa ngày vẫn không chịu nghe máy.

Cuối cùng vì không thể dùng điện thoại của mình, Cổ Minh đành mua một chiếc sim khác, lên máy bay gọi một cuộc cuối cùng cho Đỗ Văn Nhiên, lúc này mới nối máy được.

Đỗ Văn Nhiên cố tình không tiếp điện thoại mình, trong lòng Cổ Minh rõ ràng, hắn nhịn.

Cố tình đến đón máy bay muộn, hắn cũng biết, vẫn tiếp tục nhịn.

Ở trên xe cố ý chống đối hắn, Cổ Minh liền đè anh xuống mà làm, thế nhưng đã cực lực kiềm chế, chỉ làm một lần, coi như nhịn.

Hai tháng dục vọng tích tụ, Cổ Minh lại là kiểu tinh lực hơn người, một lần tất nhiên không đủ, hắn thấy Đỗ Vân Hiên không chịu nổi giày vò, vốn đang định nhẫn nại, để Đỗ Văn Nhiên được nghỉ ngơi một đêm, đến ngày mai mới đòi bồi thường.

Thế nhưng, Đỗ Văn Nhiên lại bày ra thái độ, “Anh tránh xa một chút cho tôi” quá rõ ràng, rốt cuộc thành công chọc giận Cổ Minh.

Lần nào cũng vậy, rõ ràng không muốn chỉnh anh, anh lại hết lần này tới lần khác mà chọc tức hắn, đâm chọc hắn, mỗi hành động mỗi lời nói đếu là cố tình chống đối lại, ngay cả khi anh không nói lời nào, cũng chính là đang chống đối.

Chống đến nỗi làm tiêu hết mọi nhẫn nại của Cổ Minh, làm hắn không thể không lộ ra răng nanh để cắn xé con mồi.

“Vẫn không chịu bỏ tay?” Cổ Minh hỏi một lần cuối.

Đỗ Văn Nhiên thấy ngữ khí hắn thay đổi, cảm thấy nguy hiểm tới gần, càng cố chấp mà nắm chặt vòi nước.

Cổ Minh không nói tiếng nào, một tay ôm thắt lưng kéo Đỗ Văn Nhiên ra ngoài, anh vẫn không chịu buông tay, Cổ Minh đến cả mắt cũng không chớp, bổ một cú thật mạnh lên tay Đỗ Văn Nhiên.

Võ thuật Trung Quốc, Taekwondo, Karate Cổ Minh đều từng học qua, một quyền của hắn không mấy người chịu được.

Hắn đã tức giận, thì kĩ thuật cũng không màng đến, trực tiếp bổ thẳng và xương trụ cẳng tay, cũng may dưới cơn nóng giận vẫn chừa lại chút lí trí, chưa đánh gãy tay Đỗ Văn Nhiên, nhưng cũng khiến anh đau đến á khẩu, năm ngón tay vô lực buông xuống.

Cổ Minh lôi anh ra khỏi nhà tắm, ném thẳng lên giường, khi Đỗ Văn Nhiên còn đang khó nhọc thở dốc, hắn đã đè lên người anh, một mạch đâm thẳng vào sâu trong nơi mềm mại kia.

“A!” Đỗ Văn Nhiên la lên thất thanh, theo bản năng mà đạp loạn xạ.

Cổ Minh nắm lấy mắt cá chân đang lộn xộn trong không trung, gập đầu gối anh dán vào ngực, khiến mông anh vì động tác này mà hướng về phía hắn, làm động tác xỏ xuyên thêm sâu hơn.

Cổ Minh tinh lực tràn đầy, thể lực lại hơn người, lại có thêm dục vọng muốn khống chế người khác, không lên giường với Cổ Minh căn bản không thể tưởng tượng hắn kịch liệt đến độ nào.

Cho dù có là nữ nhân luôn dùng ánh mắt ái mộ mà nhìn vào bóng lưng tiêu sái của Cổ Minh, khi thực sự hiểu được cái gọi là kiêu ngạo cuồng liệt khi hắn ở trên giường, có lẽ cũng phải xem xét lại một chút, xem cơ thể của mình có thực sự chịu đựng được không.

Đối với Đỗ Văn Nhiên trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ bị đàn ông áp đảo, việc này hoàn toàn vượt mức chịu đựng của anh.

Cổ Minh trên giường luôn là một con dã thú điên cuồng, nhưng đến khi lửa giận bùng cháy, Cổ Minh sẽ không chỉ điên cuồng như thế, mà chính là hung bạo.

Sáp nhập, rút ra, lại hung hăng sáp nhập, Đỗ Văn Nhiên bị động tác này hành đến kêu thảm.

Cảm nhận đau đớn quá mức khiến tuyến lệ theo phản xạ mà tiết ra dịch thể, hai mắt nhanh chóng phủ một tầng hơi nước, Đỗ Văn Nhiên vẫn kháng cự, phát ra âm thanh thống khổ, mãi đến khi phát hiện môi mình bật ra thanh âm như tiếng khóc nức nở mới quật cường cắn môi lại.

Cổ Minh nằm trên người anh, đem tất cả sự ương ngạnh của anh thu vào mắt, cũng nhìn thấy anh dù bị đè ép vẫn không chịu lộ ra một chút yếu thế với mình thế nào.

Bình thường Cổ Minh có thể sẽ bỏ qua cho anh, nhưng hiện tại Cổ Minh đã bị chọc giận, Đỗ Văn Nhiên càng không chịu yếu thế, Cổ Minh lại càng ôm cục tức, nhất định phải chỉnh anh đến khi chịu phục mới thôi.

Hắn đè nặng lên Đỗ Văn Nhiên, dùng sức đĩnh động mãnh liệt phần eo, một tay trượt đến giữa hai chân của Đỗ Văn Nhiên. Đỗ Văn Nhiên trong cơn hoảng loạn vì bị xâm phạm thì nhận thấy được nguy hiểm, vươn tay muốn ngăn cản hắn, lại trúng thêm một quyền, lần này bổ thẳng vào mu tay khiến anh đau đến hút khí, cả cơ thể cũng buộc chặt.

Cổ Minh bị siết chặt thấp giọng hừ một tiếng, càng hung hãn hướng chỗ sâu mà chiếm đoạt.

Đỗ Văn Nhiên bị hành đến chết đi sống lại căn bản không hề nảy sinh dục vọng, khí quan mềm mại bị Cổ Minh nắm trong tay ngoan ngoãn phục tùng, giống hệt Đỗ Văn Nhiên khi ngủ say, lại lộ ra một tia yếu ớt, vô cùng đáng yêu.

Cổ Minh thành thạo xoa nắn nó, động tác đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả, khí quan mềm nhũn bắt đầu sung huyết, dần trở nên cứng rắn, Đỗ Văn Nhiên dường như đã tuyệt vọng, nặng nề nghiêng mặt đi, đem nửa bên mặt chôn sâu vào nền đệm.

Anh tiếp tục dùng sức cắn môi dưới.

Chỉ là dù yết hầu có gắng nén lại, hơi thở cũng không thể giấu diếm.

Cánh mũi tinh xảo phập phồng run rẩy, bắt đầu lộ ra hơi thở ngọt ngào ướt át, ban đầu là đau đớn và thẹn thùng, còn bây giờ thân thể lại bị khoái cảm cùng bối rối khuấy động, Đỗ Văn Nhiên cảm thấy mình sắp bị chỉnh đến điên rồi, anh giận hơi thở mình tràn ngập dục vọng, liền cố gắng nuốt hơi thở lại, thế nhưng khi cố ngừng thở, phế quản rất nhanh nóng lên, cảm giác bị nam vật tàn sát bừa bãi trong cơ thể cũng rõ mồn một.

Không thể tiếp tục duy trì, anh chỉ có thể há miệng thở dốc, một lượng không khí tràn vào phổi làm anh thở dốc càng thêm kịch liệt, càng lúc càng hỗn loạn, càng lúc càng ướt át, thật giống tiếng con gái khóc nức nở.

Đỗ Văn Nhiên cảm thấy bội phần khuất nhục, kiệt lực chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng anh bất lực. Cổ Minh nắm lấy hai đầu gối anh, vừa luật động vừa từ trên cao nhìn xuống quan sát anh.

Tất cả những gì Đỗ Văn Nhiên làm, giãy dụa, cắn môi, nín thở, đối với Cổ Minh mà nói đều là xuân dược thúc tình, không bằng nói, trong mắt tràn ngập dục vọng của Cổ Minh, tất cả hành động của Đỗ Văn Nhiên đều có thể kích phát thú tính của hắn.

Hắn rất thích vẻ băng lãnh ương ngạnh của Đỗ Văn Nhiên, thích tính cách lạnh lùng của anh, thích cách anh không đặt điều gì vào mắt.

Hắn càng thích xé nát lớp vỏ ngoài kia, tự tay đem mình đặt vào tầm mắt vốn không chịu coi trọng thứ gì của anh.

“Thế nào?” Cổ Minh độc ác mỉm cười, dịu dàng hỏi, “Hửm? Thế nào?”

Hắn cúi đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ, chiếc mặt nạ lạnh lùng gần như hỏng mất, thống khổ, khoái cảm, xấu hổ hỗn độn đan xen chảy xuống từ gương mặt anh.

Cổ Minh một bên hỏi câu mà hắn biết Đỗ Văn Nhiên tuyệt đối sẽ không mở miệng trả lời, “Thế nào”,một bên thúc vào thật sâu bên trong.

Hắn đem tính khí Đỗ Văn Nhiên xoa nắn đến sung huyết liền buông tay, làm cho Đỗ Văn Nhiên mau chóng cao trào không phải điều Cổ Minh muốn, có điều hắn cũng không muốn anh được thả lỏng, dùng sức đong đưa thắt lưng, đè ép rồi tập trung tác động vào tuyến tiền liệt nằm trong trực tràng.

Đỗ Văn Nhiên tựa như một cơn mưa nhỏ rơi thẳng vào chảo dầu sôi, dù anh vừa thẹn vừa giận cũng không thể che giấu hơi thở ngọt ngào, Cổ Minh lại có thể nắm giữ độ lửa khiến cho Đỗ Văn Nhiên bị dục vọng chậm rãi giày vò đến dầu hết đèn tắt.

Bị nam nhân xâm phạm đã có khoái cảm nhưng lại chưa đến mức có thể xuất tinh  là một loại thống khổ cực kì khó nhịn, Đỗ Văn Nhiên cắn chặt môi, rỉ ra một thanh âm không phải do đau đớn.

Thanh âm này làm huyết mạch Cổ Minh sôi sục.

“Nếu muốn, có thể tự mình làm.” Cổ Minh thấp giọng dụ dỗ anh, “Cầm lấy nơi đó, tự mình hưởng thụ.”

Đỗ Văn Nhiên phẫn nộ trừng mắt nhìn Cổ Minh một cái, sau đó lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

Anh làm không được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top