Chương 20 - Sập bẫy
Lưu Vũ từ lúc trở về công ty làm việc, sau khi tan làm đều chạy đến cửa hàng trang sức dạo chơi mấy vòng
Nguyên nhân lớn nhất có lẽ do y không muốn trở về căn nhà trống vắng không bóng người kia
Vốn dĩ ngày trước cuộc sống của Lưu Vũ chính là như vậy, chỉ biết xoay quanh công việc cho đến tận tối muộn, về đến nhà lại tranh thủ làm thêm lúc nào hay lúc ấy
Nhưng bây giờ y đã bước ra khỏi vỏ ốc đơn điệu giam giữ chính mình bấy lâu, thấy được thế giới bên ngoài có bao nhiêu là thú vị, đều là chú cún bự kia mang đến cho y
Nhưng giờ đây người kia lại đi mất rồi, Lưu Vũ phút chốc liền cảm thấy mọi thứ xung quanh thật nhàm chán, và bản thân y lại đang chơi vơi, lạc lõng giữa khung cảnh tẻ nhạt này
Nhân viên cửa hàng thấy Lưu Vũ lại ghé qua như mọi hôm cũng không xa lạ nữa, vô cùng thân thiện đi đến chào hỏi
"Lưu tổng, ngài đã suy nghĩ về chuyện hôm qua chưa ạ?"
"Tôi đã nghĩ rồi. Các anh giúp tôi giữ lại đi, có lẽ lần sau tôi sẽ đưa em ấy đến đây."
"Vậy thì tốt quá. Chúng tôi sẽ bảo quản cẩn thận."
Lúc rời khỏi cửa hàng vẫn còn khá sớm, Lưu Vũ lại lang thang khắp trung tâm thương mại, hòa vào dòng người đông đúc đang tấp nập mua sắm
Y rảo bước khắp các tầng của trung tâm mua sắm, đến khi trời nhá nhem tối, hai chân cũng đã có chút mỏi mới quyết định ra về
Cửa thang máy mở ra, theo sau Lưu Vũ còn có hai người đàn ông
Lưu Vũ lịch sự hỏi bọn họ muốn đến tầng nào, nhưng lại chỉ nhận được một sự im lặng đến ngượng ngùng
Bỗng nhiên một tên trong đó lao tới, ấn chặt y lên tường thang máy, lấy ra một chiếc khăn mùi xoa, dí lên mũi và miệng y
"Ưm... ưm..."
Ý thức Lưu Vũ ngày một yếu ớt, y vô lực trượt xuống, mềm oặt bị bọn chúng ôm lên, không một dấu vết mà mang đi
Lưu Vũ bị ném vào cốp sau của một chiếc xe, một tên lao lên khởi động máy trong khi tên còn lại dùng dây thừng bắt trói chân tay y lại, nhìn thấy da thịt trắng nõn lộ ra dưới y phục xộc xệch, gã đàn ông không nhịn được thú tính mà sờ soạng một chút
"Đồ ngu! Còn không đi mau!"
Nghe thấy tiếng quát của tên kia, gã mới tiếc nuối dừng tay mà nhảy lên ghế phụ lái, chiếc xe tồi tàn gầm lên một tiếng rồi lăn bánh, biến mất trong màn đêm u ám
.
Vương Tranh ở phim trường nhận được tin báo, sắc mặt tức thì tái mét
"Anh? Anh làm sao thế?"
Hạ Dương vội vàng đi đến muốn kiểm tra, lại bị người kia gạt phăng, tức tốc đi tìm Châu Kha Vũ
Giữa những nhân viên công tác đang vô cùng bận rộn thu xếp mọi thứ, Vương Tranh nhanh chóng tìm được Châu Kha Vũ vừa hoàn thành cảnh quay đang thảo luận cùng phó đạo diễn
"Châu Kha Vũ!"
"Anh Vương?"
Châu Kha Vũ chưa kịp hiểu gì đã bị Vương Tranh kéo đi, phó đạo diễn bên cạnh cũng bị dọa cho sững người
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Là Lưu Vũ."
"Anh ấy làm sao?"
"Cậu ấy... bị bắt cóc rồi."
.
Lưu Vũ bị một chậu nước lạnh dội tỉnh, cả người y bị treo lên, toàn thân trần trụi chỉ còn độc một chiếc quần lót, vừa run rẩy mở mắt liền đối diện với một gương mặt quen thuộc
"Hóa ra là mày."
"Tỉnh rồi sao, Lưu tổng?"
"Có vẻ mày đã quen với việc dùng xe lăn rồi nhỉ?"
"Mày! Tát nó cho tao!"
Má trái lập tức nhận được một cú tát trời giáng, Lưu Vũ cắn răng không rên một tiếng, quay đầu phun một búng máu lên mặt tên vừa xuống tay đánh mình
"Mày vẫn chưa nhận ra hậu quả khi động đến tao sao? Nhìn bộ dạng thảm hại lúc này của mày xem... tao cá là hiện tại dù có hàng trăm mỹ nữ ve vãn xung quanh, mày cũng chẳng cương lên nổi."
"Chó chết!! Tao biết là mày mà!"
La Huy bị nói trúng tim đen, tức giận đến toàn thân run rẩy, hai tay gã bám chặt lên thành xe lăn đến trắng bệch, không ngừng quát tháo với mấy gã côn đồ bên cạnh
"Tụi mày chết hết rồi hả? Còn không mau ra tay?! Đánh chết nó cho tao!"
"Thỏa thuận ban đầu của chúng ta không có nhắc đến giết người. Mày cũng phải biết nó là ai, chỉ việc bắt nó đem đến đây tụi tao cũng đã phải mạo hiểm rất nhiều rồi."
Tên đại ca vẫn luôn đứng bên cạnh La Huy khẽ lên tiếng, nếu không phải lần này người này đưa ra số tiền quá mức hấp dẫn, gã cũng sẽ không dại dột động đến người đứng đầu Tinh Quang là Lưu Vũ
"Mẹ kiếp! Vậy đem roi ra đây! Đánh nó đến khi phải mở miệng xin tha cho tao!!"
Một tên đàn em rời đi rồi trở lại với một sợi roi da dài chừng một mét, Lưu Vũ nhìn La Huy đầy giễu cợt, lời nói ra cũng vô cùng cay nghiệt, chuẩn xác chọc gã điên tiết
"Mày hiện tại cả việc hành hạ tao cũng phải có người làm thay... Thảm hại làm sao!"
"Con mẹ nó... tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ vì đã nói ra câu này."
Đoạn gã giật lấy roi từ tay đàn em, chật vật di chuyển đến gần Lưu Vũ, hung hăng vun roi lên rồi run rẩy ngã khỏi xe lăn, như một tên hề tự tìm mất mặt
Khi đám giang hồ vội tụm lại đỡ gã lên, Lưu Vũ lại âm thầm tính toán thời gian, y không rõ đã qua bao lâu, nhưng có lẽ bọn họ sẽ đến đây sớm thôi
La Huy bị một màn vụng về kia làm cho thẹn quá hóa giận, cười như điên dại mà ra hiệu với tên đại ca bên cạnh
Tức thì Lưu Vũ được hạ người xuống, đám người xung quanh cũng dần tiến lại vây lấy y
"Tụi mày muốn làm gì?"
"Lên hết đi! Tao muốn nó bị tụi mày chơi chết."
Gần như cùng một lúc, hơn chục tin tức tố khác loại phóng ra, Lưu Vũ lập tức run rẩy kịch liệt, vô lực vùng vẫy khi bị chúng ấn chặt dưới đất
"Không..."
"Tao đã đặc biệt chọn lựa cho mày những Alpha cao lớn, đảm bảo làm mày sung sướng tới thiên đường."
Phản ứng bài xích khiến Lưu Vũ không ngừng co giật và buồn nôn, đầu óc y mơ hồ một mảng, quẫn bách né tránh từng cái động chạm vuốt ve thô bạo trên khắp cơ thể, khẩn khoản gọi tên một người
"Kha Vũ... Kha Vũ..."
"Gọi đi! Gọi to lên!"
"Sẽ không ai đến cứu mày đâu!"
"Aaaaaa"
Omega gào lên trong nước mắt, hai tay buông thõng đầy bất lực, dần bị nhấn chìm trong những mùi hương nhơ nhớp xa lạ, như một con búp bê rách nát vô lực mặc cho bọn chúng giày xéo
Tầm mắt y ngày một mờ ảo, hai tai cũng ù đi, trước khi rơi vào bóng tối, y lại nghe thấy âm thanh vô cùng quen thuộc
"Tiểu Vũ!!"
Em ấy đến rồi...
____________________
Xót con lắm nên chỉ viết được nhiêu đây thôi :)))) cơ mà bạn Huy pháo hôi sau đợt này khỏi láo nháo nữa nhé 🤧
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top