Chương 30

Vương Nhất Bác bưng tách cà phê, định đi xuống lầu, lúc nghe thấy tiếng Tiêu Chiến thì anh lại ngừng bước. Anh không đi xuống tiếp mà lặng lẽ tựa vào tường, cúi đầu lắng nghe cuộc trò chuyện của mấy người ở dưới nhà.

Nghe được câu nói của Tiêu Chiến, anh khẽ cong khoé môi, trong lòng dấy lên vài phần vui vẻ. Từ trước tới giờ, những lời tán dương Vương Nhất Bác nhận được không hề hiếm. Có người từng nói anh tài giỏi, lợi hại, thậm chí nhiều người tán tụng là đằng khác. Ấy vậy mà khi nghe câu nói đó của Tiêu Chiến, anh có cảm giác y như nhận được lời khen ngợi đầu tiên của người mà mình yêu mến lúc còn nhỏ, bất kể thứ gì chăng nữa cũng không thể sánh bằng được.

Vương Nhất Bác bước xuống một bước. Anh vốn định tham gia vào cuộc nói chuyện với Tiêu Chiến, nhưng nghĩ tới phản ứng vừa rồi của Tiêu Chiến khi anh đứng sau lưng cậu, anh đành quay lại thư phòng với tách cà phê đã uống cạn.

Tiêu Chiến nhắc về anh trước mặt người khác một cách thành thật hơn nhiều so với lúc đứng trước mặt anh. Vì vậy anh muốn để Tiêu Chiến thảo luận với người khác nhiều hơn một chút.

Vương Nhất Bác ngồi chờ trong thư phòng hai tiếng rồi lại cầm tách cà phê đi xuống lầu lần nữa, vô thức dừng lại vài giây ở cầu thang. Bên dưới vẫn có người đang nói chuyện, chủ đề đã chuyển sang vườn hoa nhỏ mới trồng của nhà anh.

Tiêu Chiến vừa dẫn bạn đi dạo một vòng trong vườn. Cậu hào hứng giới thiệu mấy cây trà với mọi người, nhìn chăm chú vào hạt giống mình mới vừa gieo trồng hôm qua, sờ lên lớp đất kiểm tra độ ẩm, sau đó quay vào nhà lấy bình tưới.

Lúc Vương Nhất Bác đi xuống, Tiêu Chiến đã tưới nước cho hạt giống xong rồi. Mấy người bạn chia sẻ vài kinh nghiệm nhỏ lẻ về việc trồng cây, họ vừa quay lại phòng khách ngồi.

Tiêu Chiến chọn ngẫu nhiên và ngồi xuống một chiếc ghế sofa, cô bạn tên Tiểu Nhàn trong câu lạc bộ ngồi cạnh cậu, trên chiếc ghế này không còn ai khác. Trần Đan và Triệu Vân Ảnh kéo Trương Thiếu và Lưu Vân Phi ngồi vào hai chiếc ghế khác, hơn nữa lúc Trương Thiếu và Lưu Vân Phi vừa lên tiếng, hai cô đã khẽ suỵt một tiếng, làm bộ bí ẩn chỉ sang hai người ngồi trên ghế đối diện.

"Tiêu Chiến, ngày trước nhà cậu cũng có vườn nhỏ sao? Sao cậu lại thích trồng hoa và cây vậy?" Tiểu Nhàn khẽ hỏi Tiêu Chiến.

"Không, nhà tôi..." Tiêu Chiến thoáng dừng lại, cười cười, "Tôi với thầy tôi từng trồng vài chậu cây với nhau từ lâu rồi, từ lúc đó tôi đã thấy thích trồng cây xanh."

"Từ lâu rồi? Sớm vậy sao? Sao tớ không gặp được người thầy đưa tớ đi trồng hoa hồi nhỏ ha." Tiểu Nhàn nói.


"Ừ, từ sớm lắm, lúc học tiểu học ấy." Tiêu Chiến mỉm cười lịch sự.

"Sau này sân vườn nhà Vương tiền bối đều do cậu phụ trách sao? Tớ cũng mua vài hạt giống cây mang tới đây nhờ cậu gieo trồng được không?" Tiểu Nhàn tỏ vẻ khẩn cầu.

Tiêu Chiến sững sờ, đang định từ chối thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, bèn ngẩng lên nhìn về phía đó.

Nhất Bác đứng trên cầu thang tầng hai, vóc dáng cao to đứng sau lan can nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến định thần, nở nụ cười áy náy với Tiểu Nhàn: "Xin lỗi, đây là nhà của ngài Vương, sân vườn cũng không phải do tôi làm chủ. Tôi chỉ sống tạm thời ở đây thôi, không có quyền đồng ý trồng cây giúp cậu trong sân vườn nhà anh ấy."

"Vậy à, nhưng không phải cậu thân với anh ấy lắm sao?" Tiểu Nhàn hơi chau mày.


Tiêu Chiến không nhịn được quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác đi từ tầng hai xuống, cầm tách cà phê đi thẳng vào phòng trà.

"Bọn tôi...không giống như các cậu tưởng tượng." Tiêu Chiến thấp giọng giải thích, "Nói một cách nghiêm túc thì, tôi được xem như người làm thuê cho ngài Vương thôi, cũng không có quyền quyết định thay ông chủ đâu."

"Người làm thuê?"

Tiểu Nhàn nghiêng đầu thắc mắc, đang định hỏi lại thì bị hai cô gái khác kéo ra.

"Được rồi được rồi, dục tốc bất đạt, cậu đừng tiếp tục hỏi cậu ấy nữa." Trần Đan kéo Tiểu Nhàn, thì thầm.

"Ơ, không hỏi được sao? Nhưng tớ thấy Tiêu Chiến rất dễ gần mà, cậu ấy cũng rất tốt với tớ." Tiểu Nhàn nói.

Trần Đan quay qua nhìn Tiêu Chiến, đành bất lực lắc đầu với Tiểu Nhàn.

Mặc dù cậu ấy vừa lịch sự vừa ôn hòa nhưng vẫn luôn tỏa ra cảm giác xa cách, hơn nữa trong lời nói của cậu ấy đã có ý từ chối, chẳng lẽ Tiểu Nhàn không nhận ra ư?

Đúng lúc này, dì Hạ làm cơm xong, mở cửa phòng bếp ra. Trong phòng lập tức được bao phủ bởi hương vị đồ ăn thơm nức. Mọi người ngồi trên ghế sofa cũng đứng dậy.

Lưu Vân Phi nuốt nước bọt: "Tụi mình được ăn cơm ở đây, tận hưởng phòng bếp tư nhân của Vương tiền bối sao?"

Tiêu Chiến cười: "Không đến mức là phòng bếp tư nhân đâu mà, nhưng dì Hạ làm đồ ăn đúng là rất ngon."

Dì Hạ cởi tạp dề đi tới, đúng lúc nghe được Tiêu Chiến nói câu này, vui mừng lên tiếng: "Thầy Tiêu thích lắm, tôi cũng chỉ biết làm mấy món ăn gia đình thôi, vừa hay là hợp khẩu vị cậu ấy, nhưng có hợp khẩu vị mấy đứa hay không thì tôi không chắc."

Tiểu Nhàn khẽ nói: "Vậy chắc là cũng hợp với cháu."

Mấy cô gái cười rạp cả ra sofa.

Tiêu Chiến không rảnh nghe những lời đùa bỡn của mọi người. Cậu ngó sang phía phòng trà, đã lâu lắm rồi chưa thấy Vương Nhất Bác đi ra, cậu chạy qua xem sao.

Cánh cửa phòng trà khép hờ, cậu gõ hai cái rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Vương Nhất Bác đang cúi đầu nhìn máy pha cà phê trên bàn. Máy pha đã ngừng từ lâu nhưng tách cà phê của anh vẫn trống không. Thấy Tiêu Chiến đi tới, anh ngước mắt lên nhìn cậu.


"Dì Hạ bảo đến giờ ăn cơm rồi." Ánh mắt Tiêu Chiến rất thuần khiết, tràn đầy sự quan tâm hiển hiện. "Anh vẫn muốn uống cà phê sao? Đang đói mà uống cà phê thì không tốt cho sức khoẻ đâu, hay là ăn cơm xong em pha cho anh một ly nữa nhé?"

"Ừ, không uống nữa."

Vương Nhất Bác đứng thẳng người, trở lại khoảng cách mà Tiêu Chiến phải ngước mặt lên mới nhìn được biểu cảm của anh. Đôi mắt Vương Nhất Bác tối sầm, cúi xuống nhìn cậu nhưng không nói thêm lời nào.

Tiêu Chiến thoáng do dự: "Hay là, chúng ta kê hai bàn, anh với Tiểu Bảo ngồi ăn ở bàn khác nhé?"

"Vì sao?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng trầm trầm.

"Bọn em ở bên này ồn quá." Tiêu Chiến gãi đầu, khéo léo đáp.

Vương Nhất Bác im lặng vài giây, lần này giọng điệu của anh không còn nặng nề nữa: "Không sao đâu."

"Em gọi Tiểu Bảo xuống ăn cơm nhé?" Tiêu Chiến cẩn thận hỏi.

Cậu cứ có cảm giác Vương Nhất Bác không vui cho lắm, không biết có phải do công việc xảy ra vấn đề nan giải hay không.

"Đi đi." Vương Nhất Bác gật nhẹ.

Tiêu Chiến nắm tay Tiểu Bảo đi xuống lầu. Tiểu Bảo có một chiếc ghế trẻ em riêng, cậu chuyển ghế của cậu bé đặt sang cạnh mình. Hôm nay có nhiều người dùng bữa, dì Hạ làm mười hai món, bày lên chiếc bàn ăn dài. Tiêu Chiến để lại một ghế trống bên cạnh, trong lòng cậu thầm muốn chừa lại để Vương Nhất Bác ngồi cạnh mình. Nhưng mà...chắc là Vương Nhất Bác muốn ngồi chỗ đầu bàn hơn nhỉ?

Tiểu Nhàn lén dịch vài bước tới cạnh Tiêu Chiến, định đợi Tiêu Chiến ngồi xuống thì cô sẽ ngồi chỗ bên cạnh cậu cho tự nhiên. Hai cô gái còn lại cũng đã có chỗ riêng, cố ý để chừa lại chỗ trống bên cạnh Tiêu Chiến. Nhưng ngay khi tay cô vừa định chạm vào ghế, chiếc ghế kia đã bị kéo ra.

Vương Nhất Bác không chớp mắt nhìn cô, bóng dáng cao lớn phủ xuống, thẳng tay kéo ghế ra, ngồi xuống chỗ đáng lẽ ra phải là của cô.

Tiểu Nhàn mơ màng nhìn Vương Nhất Bác, nhưng dường như Vương Nhất Bác không để ý tới ánh mắt của cô. Cô đành phải vòng sang vị trí đối diện Tiêu Chiến, ngồi cùng tụi Trương Thiếu và Lưu Vân Phi.

Tiêu Chiến tập trung đỡ Tiểu Bảo ngồi lên ghế trẻ em, vừa quay lại đã nhận ra Vương Nhất Bác đã ngồi xuống cạnh mình từ bao giờ. Cậu thầm vui vẻ hẳn lên. Vị trí đầu bàn cứ vậy bỏ trống.

Có Vương Nhất Bác ngồi trên bàn ăn, mọi người cũng không dám nói chuyện ồn ào. Chỉ có Tiêu Chiến nói mấy câu nhỏ nhẹ lúc gắp thức ăn cho Tiểu Bảo. Thỉnh thoảng Vương Nhất Bác sẽ nói vài câu với Tiêu Chiến, trả lời cậu vài câu hỏi liên quan tới Tiểu Bảo. Cơ mà chỉ cần Vương Nhất Bác vừa lên tiếng, những người khác đều buông bát đũa xuống ngồi thật nghiêm chỉnh.

Tới khi Tiểu Bảo ăn xong, Tiêu Chiến mới nhận ra bầu không khí khác thường trên bàn cơm.

"Mọi người sao vậy?" Tiêu Chiến bật cười, "Đồ ăn không hợp khẩu vị à? Hay là có món ăn nào không với tới, cứ nói ra đi."

dì Hạ đứng cạnh nói: "Đúng vậy, tiếp thu ý kiến phê bình."

Đến Vương Nhất Bác cũng nói một tiếng: "Ừ."

Trương Thiếu liên tục xua tay: "Không không không, rất hợp khẩu vị, rất ngon, chỉ là nhiều đồ ăn quá, tụi tôi không ăn hết được."

Những người khác cũng luôn miệng hùa theo.

Tiểu Nhàn ngồi đối diện Tiêu Chiến, nhìn cậu, lấy can đảm nhẹ nhàng nói: "Này, Tiêu Chiến, món bên cạnh tay cậu..."

Vốn dĩ cô muốn nhờ Tiêu Chiến gắp một miếng trong đĩa cánh gà cháy tỏi gần tay cậu. Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu nhờ Tiêu Chiến thì đã nghe thấy Vương Nhất Bác ngồi cạnh cậu bỗng hạ giọng nói một câu: "Tiểu Chiến, lấy giúp tôi đĩa sườn xào chua ngọt. Cảm ơn."

Tiểu Nhàn: "......"

Đĩa sườn xào chua ngọt đặt hơi chếch bên trên tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không với tới cũng đúng. Tiêu Chiến không chút do dự nhấc đĩa lên đặt xuống trước mặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nâng đũa gắp một miếng thịt bỏ vào bát, nói cảm ơn lần nữa.

Tiêu Chiến cười: "Đừng khách sáo."

Cuối cùng cậu cũng nhớ ra vừa rồi Tiểu Nhàn mới nói gì đó được nửa chừng thì im bặt, bèn hỏi lại Tiểu Nhàn vừa định nói gì, nhưng Tiểu Nhàn chỉ lắc đầu, dè dặt không lên tiếng nữa.

Nếu ban nãy chỉ là sự trùng hợp hoặc là ảo giác của cô thì bây giờ cô đã có thể khẳng định. Vương Nhất Bác thực sự không thích cô, thậm chí còn biểu hiện rất rõ ràng.

Dự định ban đầu là sau khi ăn tối sẽ tới xem phim trong phòng chiếu phim của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cũng đã cân nhắc kĩ đề cử vài bộ phim để mọi người chọn, vả lại Vương Nhất Bác cũng vô cùng phối hợp đưa toàn bộ danh sách đĩa phim có trong phòng chiếu cho cậu. Nhưng sau khi ăn xong, mọi người lại tỏ vẻ cảm ơn vì đã tiếp đãi, đã muộn nên phải quay về trường. Trong số đó, Tiểu Nhàn có thái độ kiên trì nhất.

Tiêu Chiến thấy hơi khó hiểu, nhưng cậu vẫn tôn trọng quyết định của bọn họ, tiễn cả nhóm ra tới cổng khu cư xá để gọi xe.

Sau khi tiễn họ đi, Tiêu Chiến định về nhà nhưng vừa quay lại đã thấy chiếc Bentley của Vương Nhất Bác đậu trước mặt, Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế lái.

Tiêu Chiến chạy tới, mở cửa xe ghế phó lái ngồi vào, ngạc nhiên hỏi: " Nhất Bác, sao anh lại ra đây lúc này?"

"Đón em." Vương Nhất Bác nói, lời ít ý nhiều.

Từ Vương gia ra tới cổng tiểu khu cũng phải mất 20 phút. Khi nãy cậu đi với bạn bè còn vừa đi vừa nói chuyện nên không thấy thời gian quá dài, bây giờ nếu quay về một mình thì hẳn là sẽ thấy hơi chán nhỉ. Không ngờ Vương Nhất Bác đã sớm nghĩ tới điều này. Trong lòng Tiêu Chiến dâng lên nỗi cảm động.

Vương Nhất Bác lại nói tiếp: "Trời tối rồi, một mình em đi bộ ban đêm không an toàn."

Tiêu Chiến bật cười thành tiếng: "Em là nam mà, không sợ đâu."

Vương Nhất Bác giảm tốc độ xe, quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt âm u.

Tiêu Chiến thất thần nhìn vào ánh mắt Vương Nhất Bác một lúc, khẽ nói: "Cảm ơn anh, Vương Nhất Bác."

"Cảm ơn tôi cái gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Cảm ơn anh đã làm tất cả mọi thứ vì em." Tiêu Chiến nói với giọng chân thành.

Vương Nhất Bác nhìn cậu một lúc rồi mới dời tầm mắt, anh nhìn trân trân vào một chỗ trên cửa kính xe phía trước, suy ngẫm hồi lâu mới nói: "Vừa nãy tôi nghe em nói với các bạn của em, em là người làm thuê, còn tôi là ông chủ của em..."

"Trong lòng em, đây là mối quan hệ hiện tại giữa chúng ta sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến ngớ người, nghĩ một hồi mới nhớ ra cậu nói những lời này khi nào.

"Không phải." Cậu vội vàng lắc đầu, "Tại em không tìm được lý do nào thích hợp hơn để từ chối bạn ấy nên mới nói em chỉ là người làm thuê của anh."

"Vậy thực chất em nghĩ mối quan hệ của chúng ta là gì?" Vương Nhất Bác nhìn cậu.

"Bạn bè...à." Tiêu Chiến chưa bao giờ nghiêm túc xem xét về vấn đề này.

Vương Nhất Bác mím môi, trông vẫn có vẻ không hài lòng nhưng ít nhiều gì tâm trạng anh đã tốt hơn một chút.

"Lần sau em có thể quyết định thay tôi." Anh ném ra một câu như vậy rồi nổ máy lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top